Diệp Thiếu Dương tỉnh ngủ rất nhiều lần, đều cho rằng trời đã sáng, kết quả bên ngoài trời vẫn tối đen, đành phải ngủ tiếp, cuối cùng thật sự ngủ không nổi nữa, đành rời giường rửa mặt, nhìn vào di động, bất chợt sửng sốt: đúng là 8 giờ.
Nhìn bên ngoài bầu trời đen kịt, chả lẽ đồng hồ của di động mình sai thời gian, bằng không đã 8 giờ rồi mà trời vẫn chưa sáng, đành bật đèn rời khỏi giường.
Phòng hắn chính là một phòng tiêu chuẩn, ở cùng với Tiểu Mã trong một phòng, khi hắn bên này rời giường, Tiểu Mã cũng tỉnh, Diệp Thiếu Dương lập tức hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Không biết, di động của ta thời gian không đúng hay sao ấy.”
Tiểu Mã bực bội nói, “Hôm nay trời vẫn chưa sáng, di động của ta đã báo bảy tám giờ.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng giật mình, lao tới trước giường Tiểu Mã, chụp lấy di động của hắn, so lại với di động của mình, thời gian hoàn toàn giống nhau.
Làm gì có chuyện di động của hai người, cùng bị hư như nhau, hơn nữa dừng lại ở cùng một thời gian, loại khả năng này, không thể nào trùng hợp như vậy.
“Sao…… Sao lại thế này?”
Tiểu Mã cũng ngây người ra.
“Ta đâu có biết!”
“Có phải là do hôm nay trời nhiều mây, cho nên vẫn còn chưa sáng?”
Tiểu Mã phỏng đoán.
“Không thể nào, dù trời có nhiều mây cũng không thể tối tới mức này!”
Diệp Thiếu Dương vừa nói vừa đi tới phía trước cửa sổ, dùng sức mở ra, một cỗ vụ khí màu đen, giống như sương khói tràn vào trong phòng.
Diệp Thiếu Dương khịt khịt mũi, kinh hãi kêu lên: “Tử khí!”
Tiểu Mã sửng sốt một chút: “Cái gì?”
Diệp Thiếu Dương không có thời gian mà giải thích, chạy như bay ra cửa, vừa lúc Nhuế Lãnh Ngọc cũng đang muốn gõ cửa, Diệp Thiếu Dương trực tiếp đụng vào ngực nàng.
Nhuế Lãnh Ngọc hoảng sợ, lập tức ra tay công kích, Diệp Thiếu Dương bắt lấy tay nàng, nói: “Là ta!”
Nhuế Lãnh Ngọc sửng sốt, đẩy ra hắn, nói: “Sao lại thế này?”
“Ta cũng không biết.”
Diệp Thiếu Dương nói, đi tới ban công, chỉ thấy trên trời hắc khí cuồn cuộn, giống như mây đen bao trùm khắp nơi.
“Tử khí quá nồng đậm!”
Diệp Thiếu Dương thở dài, “Hỏng rồi, khẳng định có liên quan đến Quỷ Mẫu!”
Tiểu Mã thấy vậy, tò mò hỏi: “Tử khí là gì?”
“Thi khí diễn sinh biến chủng, là một loại khí tức có thể biến người sống thành hành thi.”
Diệp Thiếu Dương nói, “Một khi hít vào, chẳng bao lâu sau, người sống sẽ biến thành hành thi.”
Ngẩng đầu nhìn lên, tử khí đã đang ở trên không trung xoay quanh, hình thành một lốc xoáy thật lớn, đang chầm chậm xà xuống bao trùn toàn thị trấn.
Nhà khách địa thế cao hơn, hơn nữa họ đang ở tầng hai, cho nên có ít bị tử khí xâm nhập.
“Lần này phiền phức lớn rồi đây!”
Diệp Thiếu Dương thất thanh kêu lên.
Bốn thôn trang, tổng cộng mấy trăm hộ người, cho dù mình có ra sức bảo hộ đến mệt chết cũng không làm được, lập tức nói với Tiểu Mã: “Mau gọi điện thoại cho Diệp bá, thông báo mấy thôn trưởng khác, dùng loa phát thanh kêu gọi mọi người, bảo bọn họ mau chạy về phía dưới chân núi, trốn đến nơi có địa thế thấp hơn, tránh tiếp xúc tử khí!”
Tiểu Mã lấy di động ra, vừa bấm số điện thoại vừa hỏi: “Chạy xuống dưới chân núi cũng không ổn.
Mây đen sớm muộn gì cũng sẽ áp xuống.”
“Cũng không có biện pháp nào nữa, cứ tránh được lúc nào hay lúc đó, ta từ từ rồi nghĩ cách!”
Lúc này Nhuế Lãnh Ngọc kéo hắn một chút, ngẩng đầu nhìn bên kia bên trời, nói: “Thiếu Dương, ngươi đến xem bên này!”
Diệp Thiếu Dương theo nàng đi lên đầu kia của sân thượng, nhìn lướt qua lan can, đằng xa có một hình trụ màu trắng, bức lui tử khí màu đen ra xung quanh.
Diệp Thiếu Dương lập tức ngơ ngẩn, nhìn về nơi phát ra bạch quang, vừa lúc là đường phố trong thị trấn, đối diện là một ngọn núi nhỏ, Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái đã nhận ra, trên đỉnh núi kia chính là từ đường Diệp gia.
Trong nháy mắt, hắn đã hiểu ra.
Lúc này Tiểu Mã điện thoại cũng thông, đang truyền đạt lại ý của Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương liền đoạt lấy di động, lớn tiếng nói với Diệp bá bên kia: “Dùng loa cỡ lớn thông báo, yêu cầu mọi người chạy về phía Tập, cái gì cũng không cần mang, mặt khác thông báo cho ba thôn còn lại, cũng giống như vậy, nhanh lên, bằng không tất cả đều mất mạng!”
Diệp bá bên đầu kia điện thoại vội vàng đáp ứng, cũng không hỏi gì thêm.
Dặn dò xong xuôi, Diệp Thiếu Dương đánh thức mọi người, chỉ mang những vật thực sự quan trọng, rồi nhanh chóng chạy về phía có bạch quang phát ra.
Một đường chạy tới đường phố trong bàn cờ trận, thoát khỏi tử khí, ánh mặt trời từ đỉnh đầu chiếu xuống, phóng mắt nhìn lại, toàn bộ bàn cờ trận đều tắm mình trong ánh sáng mặt trời, không có gì khác biệt so với ban ngày, nhưng ở phía cuối đường phố, không trung bị hắc khí bao phủ, đường ranh giới vô cùng rõ ràng.
Có thể nhìn thấy tử khí bên trên không ngừng chuyển động, khuếch tán ra xung quanh, nhưng vừa đến biên giới, lập tức bị tách ra rồi biến mất.
Có rất nhiều cư dân trong trấn, đã đánh thức nhau, cả đám tụ tập ở cách xa nơi hắc khí đang bao phủ, giật mình quan sát, sợ tới mức tay chân lẩy bẩy, có mấy đứa con nít khóc ầm lên.
“Chuyện gì thế này, sao ở đây vẫn không có gì?”
Mấy người Tiểu Mã giật mình hỏi.
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn về phía từ đường Diệp gia trên núi, nói: “Là thần tượng của Diệp Pháp Thiện toát ra cương khí, bức lui tử khí.”
Lúc trước cảm thấy có chút hoang mang, hiện giờ rốt cuộc cũng tìm được đáp án: cái trận pháp trước mắt Tam tung thất hoành quy bối kỳ bàn trận này, thì ra là để phối hợp với cương khí do thần tượng phát ra, không ngừng vận chuyển, không ngừng sinh sôi, hình thành một kết giới thật lớn…… Nghe hắn nói xong, mọi người đều kinh hãi không thôi.
“Không thể nào,”
Tiểu Mã cả kinh nói, “Chẳng lẽ lão tổ tông nhà ngươi hơn một ngàn năm trước đã có thể tính được tình huống hôm nay sao?”
Diệp Thiếu Dương trừng hắn một cái, “Trong vòng kết giới, có thể ngăn cách hết thảy tà khí, cho nên lão tổ tông chỉ nghĩ lưu lại cho hậu thế một chỗ tránh nạn, hôm nay quả nhiên có tác dụng.”
Tiểu Mã vừa nghe, gật đầu than thở nói: “Cũng phải, Quỷ Mẫu kia hẳn là do lão nhân gia phong ấn dưới giếng cổ, lo bà ta sớm muộn gì cũng có thể ra ngoài, khẳng định sẽ có một chút thủ đoạn dự phòng.”
Lúc này có người phát hiện Diệp Thiếu Dương, biết hắn là pháp sư, lập tức đi tới, nhao nhao hỏi thăm tình huống, Diệp Thiếu Dương nào có công phu trả lời cả đống người, chỉ có thể bảo bọn họ chờ ở đây, ngàn vạn không được tiến vào trong vùng có hắc khí.
Lúc này, loa phóng thanh vang lên.
Thị trấn vừa lúc nằm giữa bốn cái thôn, mỗi thôn tuyên truyền đều có thể nghe thấy, đầu tiên là Diệp gia thôn, sau đó là Vương gia thôn…Loa phóng thanh bốn thôn liên tục vang lên, cùng chung một nội dung: Tình huống khẩn cấp, mọi người không cần thu dọn bất cứ thứ gì, mau chóng chạy vào Tập ngay lập tức, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng…… Đợi một hồi, bắt đầu thôn dân từ bốn phương tám hướng không ngừng kéo đến, đoàn người ai cũng sợ hãi không thôi, còn khóc lóc ầm ĩ, nói người thân của mình bị mất tích.
“Diệp tiên sinh!”
Bỗng nhiên có một phụ nữ quỳ gục dưới chân Diệp Thiếu Dương, ôm lấy hai chân hắn lớn tiếng khóc ầm lên.
Diệp Thiếu Dương cùng mấy người Tiểu Mã phải cố sức lắm mới nâng được cô ta dậy, dò hỏi nửa ngày, cô ta mới đem âm thanh đứt quãng kể lại tình huống: thì ra chồng cô ta mới qua đời không lâu, nông thôn thường thổ táng, nên chôn ở mảnh đất ở hậu viện trong nhà, tối hôm qua cô ta ngủ đến nửa đêm bỗng thỉnh thoảng nghe được có tiếng ai đó gõ cửa, còn loáng thoáng nghe được cả tiếng khóc.
Cứ như vậy đến quá nửa đêm, cô ta muốn ra ngoài xem sao, nhưng lại không dám mở cửa, ban nãy nghe loa phóng thanh phát thông báo, hàng xóm đều tập trung ngoài đường, cho nên cô ta mới hạ quyết tâm, nhảy từ cửa sổ ra ngoài. Diệp Thiếu Dương tỉnh ngủ rất nhiều lần, đều cho rằng trời đã sáng, kết quả bên ngoài trời vẫn tối đen, đành phải ngủ tiếp, cuối cùng thật sự ngủ không nổi nữa, đành rời giường rửa mặt, nhìn vào di động, bất chợt sửng sốt: đúng là 8 giờ.
Nhìn bên ngoài bầu trời đen kịt, chả lẽ đồng hồ của di động mình sai thời gian, bằng không đã 8 giờ rồi mà trời vẫn chưa sáng, đành bật đèn rời khỏi giường.
Phòng hắn chính là một phòng tiêu chuẩn, ở cùng với Tiểu Mã trong một phòng, khi hắn bên này rời giường, Tiểu Mã cũng tỉnh, Diệp Thiếu Dương lập tức hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Không biết, di động của ta thời gian không đúng hay sao ấy.”
Tiểu Mã bực bội nói, “Hôm nay trời vẫn chưa sáng, di động của ta đã báo bảy tám giờ.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng giật mình, lao tới trước giường Tiểu Mã, chụp lấy di động của hắn, so lại với di động của mình, thời gian hoàn toàn giống nhau.
Làm gì có chuyện di động của hai người, cùng bị hư như nhau, hơn nữa dừng lại ở cùng một thời gian, loại khả năng này, không thể nào trùng hợp như vậy.
“Sao…… Sao lại thế này?”
Tiểu Mã cũng ngây người ra.
“Ta đâu có biết!”
“Có phải là do hôm nay trời nhiều mây, cho nên vẫn còn chưa sáng?”
Tiểu Mã phỏng đoán.
“Không thể nào, dù trời có nhiều mây cũng không thể tối tới mức này!”
Diệp Thiếu Dương vừa nói vừa đi tới phía trước cửa sổ, dùng sức mở ra, một cỗ vụ khí màu đen, giống như sương khói tràn vào trong phòng.
Diệp Thiếu Dương khịt khịt mũi, kinh hãi kêu lên: “Tử khí!”
Tiểu Mã sửng sốt một chút: “Cái gì?”
Diệp Thiếu Dương không có thời gian mà giải thích, chạy như bay ra cửa, vừa lúc Nhuế Lãnh Ngọc cũng đang muốn gõ cửa, Diệp Thiếu Dương trực tiếp đụng vào ngực nàng.
Nhuế Lãnh Ngọc hoảng sợ, lập tức ra tay công kích, Diệp Thiếu Dương bắt lấy tay nàng, nói: “Là ta!”
Nhuế Lãnh Ngọc sửng sốt, đẩy ra hắn, nói: “Sao lại thế này?”
“Ta cũng không biết.”
Diệp Thiếu Dương nói, đi tới ban công, chỉ thấy trên trời hắc khí cuồn cuộn, giống như mây đen bao trùm khắp nơi.
“Tử khí quá nồng đậm!”
Diệp Thiếu Dương thở dài, “Hỏng rồi, khẳng định có liên quan đến Quỷ Mẫu!”
Tiểu Mã thấy vậy, tò mò hỏi: “Tử khí là gì?”
“Thi khí diễn sinh biến chủng, là một loại khí tức có thể biến người sống thành hành thi.”
Diệp Thiếu Dương nói, “Một khi hít vào, chẳng bao lâu sau, người sống sẽ biến thành hành thi.”
Ngẩng đầu nhìn lên, tử khí đã đang ở trên không trung xoay quanh, hình thành một lốc xoáy thật lớn, đang chầm chậm xà xuống bao trùn toàn thị trấn.
Nhà khách địa thế cao hơn, hơn nữa họ đang ở tầng hai, cho nên có ít bị tử khí xâm nhập.
“Lần này phiền phức lớn rồi đây!”
Diệp Thiếu Dương thất thanh kêu lên.
Bốn thôn trang, tổng cộng mấy trăm hộ người, cho dù mình có ra sức bảo hộ đến mệt chết cũng không làm được, lập tức nói với Tiểu Mã: “Mau gọi điện thoại cho Diệp bá, thông báo mấy thôn trưởng khác, dùng loa phát thanh kêu gọi mọi người, bảo bọn họ mau chạy về phía dưới chân núi, trốn đến nơi có địa thế thấp hơn, tránh tiếp xúc tử khí!”
Tiểu Mã lấy di động ra, vừa bấm số điện thoại vừa hỏi: “Chạy xuống dưới chân núi cũng không ổn.
Mây đen sớm muộn gì cũng sẽ áp xuống.”
“Cũng không có biện pháp nào nữa, cứ tránh được lúc nào hay lúc đó, ta từ từ rồi nghĩ cách!”
Lúc này Nhuế Lãnh Ngọc kéo hắn một chút, ngẩng đầu nhìn bên kia bên trời, nói: “Thiếu Dương, ngươi đến xem bên này!”
Diệp Thiếu Dương theo nàng đi lên đầu kia của sân thượng, nhìn lướt qua lan can, đằng xa có một hình trụ màu trắng, bức lui tử khí màu đen ra xung quanh.
Diệp Thiếu Dương lập tức ngơ ngẩn, nhìn về nơi phát ra bạch quang, vừa lúc là đường phố trong thị trấn, đối diện là một ngọn núi nhỏ, Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái đã nhận ra, trên đỉnh núi kia chính là từ đường Diệp gia.
Trong nháy mắt, hắn đã hiểu ra.
Lúc này Tiểu Mã điện thoại cũng thông, đang truyền đạt lại ý của Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương liền đoạt lấy di động, lớn tiếng nói với Diệp bá bên kia: “Dùng loa cỡ lớn thông báo, yêu cầu mọi người chạy về phía Tập, cái gì cũng không cần mang, mặt khác thông báo cho ba thôn còn lại, cũng giống như vậy, nhanh lên, bằng không tất cả đều mất mạng!”
Diệp bá bên đầu kia điện thoại vội vàng đáp ứng, cũng không hỏi gì thêm.
Dặn dò xong xuôi, Diệp Thiếu Dương đánh thức mọi người, chỉ mang những vật thực sự quan trọng, rồi nhanh chóng chạy về phía có bạch quang phát ra.
Một đường chạy tới đường phố trong bàn cờ trận, thoát khỏi tử khí, ánh mặt trời từ đỉnh đầu chiếu xuống, phóng mắt nhìn lại, toàn bộ bàn cờ trận đều tắm mình trong ánh sáng mặt trời, không có gì khác biệt so với ban ngày, nhưng ở phía cuối đường phố, không trung bị hắc khí bao phủ, đường ranh giới vô cùng rõ ràng.
Có thể nhìn thấy tử khí bên trên không ngừng chuyển động, khuếch tán ra xung quanh, nhưng vừa đến biên giới, lập tức bị tách ra rồi biến mất.
Có rất nhiều cư dân trong trấn, đã đánh thức nhau, cả đám tụ tập ở cách xa nơi hắc khí đang bao phủ, giật mình quan sát, sợ tới mức tay chân lẩy bẩy, có mấy đứa con nít khóc ầm lên.
“Chuyện gì thế này, sao ở đây vẫn không có gì?”
Mấy người Tiểu Mã giật mình hỏi.
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn về phía từ đường Diệp gia trên núi, nói: “Là thần tượng của Diệp Pháp Thiện toát ra cương khí, bức lui tử khí.”
Lúc trước cảm thấy có chút hoang mang, hiện giờ rốt cuộc cũng tìm được đáp án: cái trận pháp trước mắt Tam tung thất hoành quy bối kỳ bàn trận này, thì ra là để phối hợp với cương khí do thần tượng phát ra, không ngừng vận chuyển, không ngừng sinh sôi, hình thành một kết giới thật lớn…… Nghe hắn nói xong, mọi người đều kinh hãi không thôi.
“Không thể nào,”
Tiểu Mã cả kinh nói, “Chẳng lẽ lão tổ tông nhà ngươi hơn một ngàn năm trước đã có thể tính được tình huống hôm nay sao?”
Diệp Thiếu Dương trừng hắn một cái, “Trong vòng kết giới, có thể ngăn cách hết thảy tà khí, cho nên lão tổ tông chỉ nghĩ lưu lại cho hậu thế một chỗ tránh nạn, hôm nay quả nhiên có tác dụng.”
Tiểu Mã vừa nghe, gật đầu than thở nói: “Cũng phải, Quỷ Mẫu kia hẳn là do lão nhân gia phong ấn dưới giếng cổ, lo bà ta sớm muộn gì cũng có thể ra ngoài, khẳng định sẽ có một chút thủ đoạn dự phòng.”
Lúc này có người phát hiện Diệp Thiếu Dương, biết hắn là pháp sư, lập tức đi tới, nhao nhao hỏi thăm tình huống, Diệp Thiếu Dương nào có công phu trả lời cả đống người, chỉ có thể bảo bọn họ chờ ở đây, ngàn vạn không được tiến vào trong vùng có hắc khí.
Lúc này, loa phóng thanh vang lên.
Thị trấn vừa lúc nằm giữa bốn cái thôn, mỗi thôn tuyên truyền đều có thể nghe thấy, đầu tiên là Diệp gia thôn, sau đó là Vương gia thôn…Loa phóng thanh bốn thôn liên tục vang lên, cùng chung một nội dung: Tình huống khẩn cấp, mọi người không cần thu dọn bất cứ thứ gì, mau chóng chạy vào Tập ngay lập tức, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng…… Đợi một hồi, bắt đầu thôn dân từ bốn phương tám hướng không ngừng kéo đến, đoàn người ai cũng sợ hãi không thôi, còn khóc lóc ầm ĩ, nói người thân của mình bị mất tích.
“Diệp tiên sinh!”
Bỗng nhiên có một phụ nữ quỳ gục dưới chân Diệp Thiếu Dương, ôm lấy hai chân hắn lớn tiếng khóc ầm lên.
Diệp Thiếu Dương cùng mấy người Tiểu Mã phải cố sức lắm mới nâng được cô ta dậy, dò hỏi nửa ngày, cô ta mới đem âm thanh đứt quãng kể lại tình huống: thì ra chồng cô ta mới qua đời không lâu, nông thôn thường thổ táng, nên chôn ở mảnh đất ở hậu viện trong nhà, tối hôm qua cô ta ngủ đến nửa đêm bỗng thỉnh thoảng nghe được có tiếng ai đó gõ cửa, còn loáng thoáng nghe được cả tiếng khóc.
Cứ như vậy đến quá nửa đêm, cô ta muốn ra ngoài xem sao, nhưng lại không dám mở cửa, ban nãy nghe loa phóng thanh phát thông báo, hàng xóm đều tập trung ngoài đường, cho nên cô ta mới hạ quyết tâm, nhảy từ cửa sổ ra ngoài.