Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 533: Đại chiến Pháp Vương (1) 




“Ta mặc kệ!”

Diệp Thiếu Dương nhấc tay lên đánh vỡ kết giới mà phụ thân bày ra, cất bước đi lên “Mười năm không thấy người, ta nhất định phải nhìn thật kỹ người!”

Dưới mắt hắn, quỷ thuật ẩn thân của phụ thân đối với hắn không có đáng kể gì, búng tay một cái thì có thể phá vỡ, hắn bước một bước dài đến trước mặt phụ thân, giơ tay lên định làm phép.

Hắn lúc này, cái quy củ gì cũng không có rảnh lo, trong đầu chỉ có một ý niệm: Bất luận chuyện gì, cũng muốn chân chính cùng gặp mặt phụ thân, cho dù chỉ là liếc mắt nhìn thôi cũng được.

Ngay lúc hắn định xuất thủ, thì phụ thân hắn đột nhiên giơ tay lên, ngón tay chỉ lên huyệt thái dương của mình, thanh âm rống giận lên “Diệp Thiếu Dương, nếu ngươi lại đây, ta liền tự hủy đi ba hồn bảy phách cho ngươi xem!”

Diệp Thiếu Dương lập tức ngây cả người.

Phụ thân hắn tức giận mắng “Diệp Thiếu Dương, lão tử đưa ngươi đi lên Mao Sơn học đạo, vất vả mười mấy năm, ngươi mới có ngày hôm nay, chẳng lẽ chỉ vì muốn gặp ta một lần, mà đem mười mấy năm công đức tu hành hủy trong chốc lát sao, tên nhãi ranh này ngươi có nghĩ tới cho ta không, đến lúc đó ngươi mà có xảy ra chuyện gì thì ta sao mà sống, nhìn đến gia gia nãi nãi ngươi, ta như thế nào mà nói cho họ, ngươi hãy mau chóng cút lên nhân gian đi, chuyện gì cần làm thì làm, chuyện của lão tử không cần ngươi lo!”

Một cổ ôn nhu đã lâu chưa có xuất hiện trong lòng Diệp Thiếu Dương nổi lên, hắn định mở miệng, tính nói cái gì đó, đột nhiên có một quỷ ảnh từ nơi xa bay tới, ngừng ở ven đường, là một con quỷ sai ăn mặc trang phục quan văn, nhìn Diệp Binh, lập tức tiến đến kéo hắn nói “Diệp công văn, Chuyển Luân Vương có lệnh, ngươi tạm thời không cần phải đi luân hồi, hãy cùng ta trở về, có chuyện quan trọng cần thương lượng!”

Diệp Binh vẫn như cũ không có hiện ra thân hình, nhưng thanh âm tỏ ra vẻ kinh ngạc “Luân hồi chuyện này ….

sao có thể coi như là chuyện đùa?”

Quỷ sai quan văn kia, vẻ mặt vô tội nói “Chuyện này ta không có quản được, dù sao đây cũng là ý tứ của lão gia Chuyển Luân Vương, lại cũng không phải chuyện xấu, ngươi hãy theo ta trở về thôi.”

Nói xong lôi kéo tay của Diệp Binh, lăng không mà bay đi.

“Cha!”

Diệp Thiếu Dương đuổi theo, bóng ảnh của Diệp Binh quay đầu lại nói với Diệp Thiếu Dương “Nhanh chóng hồi nhân gian đi, ta nếu không có đi luân hồi, chúng ta sau này sẽ có cơ hội mà gặp mặt, không cần nhớ ….”

Thân ảnh càng bay càng xa, Diệp Thiếu Dương cũng không có đuổi theo nữa, mà quỳ trên mặt đấy, dập đầu thật mạnh về hướng mà phụ thân biến mất.

Tuy rằng trong lòng thật là không muốn, nhưng tâm tình của Diệp Thiếu Dương đã tốt hơn một ít, rốt cuộc cũng biết được phụ thân đang ở Luân hồi ty, cũng không có chịu khổ gì, hơn nữa còn nghe con quỷ sai kêu “Diệp công văn”

, giống như là đang làm quỷ lại? Mặc kệ như thế nào, chỉ cần phụ thân còn ở địa phủ, thì tương lai thế nào cũng có cơ hội gặp lại.

Chờ sau khi hắn đứng lên, thì nhìn trước mặt biến hóa một hồi, rồi xuất hiện rất nhiều quỷ sai, cầm đầu là một người mặc ngân giáp, đầu đội pháp quan màu bạc, trong tay đang nâng một cái bảo tháp, Diệp Thiếu Dương vừa nhìn thấy bộ trang phục này, liền đoán ra hắn chính là lão nhị trong ba người pháp vương của Luân Hồi ty, được mệnh danh là nhị pháp võng.

Nhìn thấy đám quỷ sai đang nhìn mình như hổ rình mồi, Diệp Thiếu Dương cũng ý thức được gì đó, còn không có chờ hắn mở miệng, nhị Pháp Vương kia lạnh giọng mà nói “Diệp Thiếu Dương, ngươi thân là thiên sư, mà lại đả thương quỷ sai, dám dẫn theo sinh hồn mà xâm nhập vào luân hồi ty, đã phạm phải tội tày trời, mau thành thật mà theo ta đi đối chứng ở Luân Hồi điện, chờ đợi Chuyển Luân Vương xử trí!”

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, thản nhiên nói “Ta nếu không tiến vào, thì lệ quỷ lúc nãy đã bắt đi vong hồn của phụ thân ta, ngươi có thật hay giả mà không biết?”

Nhị pháp vương hừ lạnh “Âm luật đã rất rõ ràng, không có ngoại lệ nào, bổn vương niệm tình ngươi là thiên sư, cho nên không có động thủ, cho ngươi cơ hội mà nhận tội, đừng có mà không biết tốt xấu.”

Nói xong liền chuyển ánh mắt quét tới Qua qua cùng Tiểu Mã đang đứng ngốc ở bên, quát “Còn có hai người các ngươi, cũng phải cùng đi chịu thẩm!”

Tiểu Mã bị âm thanh giống như sấm sét của hắn quát lên, liền biết tên đại ca này rất có địa vị, cũng không có dám lỗ mãng mà chửi lại, thấp giọng hỏi Qua Qua “Hắn rất lợi hại à?”

“Là nhân vật số ba ở Luân hồi ty, ngươi nói xem có lợi hại không.”

Tiểu Mã vừa nghe thế liền luống cuống, nhìn thấy đại nhân vật, hắn không dám làm xằng bậy, hai chân như nhũn ra, đi đến bên người Diệp Thiếu Dương, ghé vào tai hắn nói “Đừng có mà cùng hắn ngạnh kháng, bằng không thì chúng ta cùng theo hắn đi, đến kia cùng với lão đại của hắn mà tâm sự….”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn, trách mắng “Ngươi nói gì đó, Chuyển Luân Vương ở địa phủ không có tiếng tốt gì, cũng không có thu mua ta dưới trướng, tới nơi của hắn rồi, bên hắn nhiều người như thế, chúng ta mấy cái đều không đủ nhét răng, ngươi tính là chịu bị hạ vào chảo dầu mà chiên mười tám năm à?”

Tiểu Mã lập tức ngậm miệng.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Nhị pháp vương, nhàn nhạt nói “Nhị pháp vương, ta muốn hỏi một chút, vừa rồi bọn nó đánh đến luân hồi ty, như thế nào chỉ có một tên tam pháp vương, lúc ấy thì ngươi đang làm gì, để rồi bị người ta đánh chạy, lúc ngươi tới, thì rất đúng thời điểm à.”

Nhị pháp vương hai mắt trừng lên, phẫn nộ quát “Bổn vương là có chuyện của bổn vương, ngươi là đang chất vấn bổn vương sao? Ta nể ngươi là thiên sư, nhưng cũng đừng có bức ta phải động thủ!”

Diệp Thiếu Dương ánh mắt nhấp nháy nhìn hắn, nhịn xuống một hơi, chỉ chỉ hai người Tiểu Mã nói “Hai người bọn họ là chịu liên lụy của ta, cùng với chuyện này không có quan hệ gì, bằng không như vầy đi, ngươi để bọn họ đi, ta thì tự mình đi theo các ngươi đến Luân Hồi điện.”

Nhị pháp vương nghe hắn nói thế, cười ha ha “Diệp thiên sư, ngươi đến bản thân còn khó bảo toàn, còn thay người khác cầu tình, bổn vương nếu không đáp ứng thì sao?”

Diệp Thiếu Dương âm thanh bình thản, nhưng rất có khí phách: “Đây là hai huynh đệ của ta, ngươi đáp ứng thì tốt, không đáp ứng cũng tốt, hôm nay, bất luận thế nào ta cũng muốn đưa họ ra ngoài.”

Nhị pháp vương cười khinh miệt “Ngươi dám động thủ với bổn vương?”

“Không dám”

Diệp Thiếu Dương trả lời không cần suy nghĩ, “Nhưng, ta nhất định phải cam đoan an toàn cho họ, cho dù là Chuyển Luân Vương tới, ta cũng nói những lời này.”

Cũng không có gì hùng hồn, mục đích chỉ đơn thuần như vậy, nhưng cũng chỉ ra chỗ mấu chốt: Nhất định là phải đưa huynh đệ của mình ra ngoài, ta mới có thể đi cùng các ngươi, bằng không thì phải đấu một trận, đánh xong rồi ra sao thì ra, đến lúc đó lại làm hết sức, chỉ đơn giản như thế thôi.

Nhị pháp vương trên mặt lộ ra biểu tình giật mình kinh ngạc, lạnh lùng nói “Diệp Thiên sư, ngươi nên dừng ở đây…...”

Tay trái nâng về phía trước, bảo tháp từ trong lòng bàn tay bay lên, rồi không ngừng xoay tròn, càng xoay càng biến lớn, phát ra một cổ thần quang màu vàng.

Nhị pháp vương, còn có vài tên quỷ sai ở phía sau hắn, đồng thời giao hai tay lại với nhau, bày ra một tư thế rất là kỳ quái, trong miệng thì thầm nói “Nhân quả đại đạo, luân hồi bất diệt, cận thiên bảo tháp, trấn quỷ tru tà…..”

Diệp Thiếu Dương trong lòng cười khổ, không nghĩ tới một màn này, chính mình dĩ nhiên là đã hơn mười mấy năm truy bắt quỷ yêu, tự nhiên có một ngày sẽ bị âm thần dùng cận thiên bảo tháp trấn áp, trở thành đối tượng được ‘Trấn quỷ tru tà’.

Được rồi, nếu muốn đánh, vậy thì đánh thôi.

“Các ngươi trốn xa một chút, hãy bảo vệ tốt cho chính mình, nếu ta không đánh lại, thì cùng nhau chết chung.”

Diệp Thiếu Dương nói với Qua Qua cùng Tiểu Mã một tiếng dặn dò, rồi nhìn lại cận thiên bảo tháp đang không ngừng to lớn lên, hắn tiến lên phía trước một bước, ở đối diện hắn là Nhị pháp vương cùng với hơn mười tên quỷ sau cao cấp, lấy một mình mà cùng đối địch với một đống, trong đó lại có một Âm thần mà vô số lệ quỷ nghe tên liền run rẩy. “Ta mặc kệ!”

Diệp Thiếu Dương nhấc tay lên đánh vỡ kết giới mà phụ thân bày ra, cất bước đi lên “Mười năm không thấy người, ta nhất định phải nhìn thật kỹ người!”

Dưới mắt hắn, quỷ thuật ẩn thân của phụ thân đối với hắn không có đáng kể gì, búng tay một cái thì có thể phá vỡ, hắn bước một bước dài đến trước mặt phụ thân, giơ tay lên định làm phép.

Hắn lúc này, cái quy củ gì cũng không có rảnh lo, trong đầu chỉ có một ý niệm: Bất luận chuyện gì, cũng muốn chân chính cùng gặp mặt phụ thân, cho dù chỉ là liếc mắt nhìn thôi cũng được.

Ngay lúc hắn định xuất thủ, thì phụ thân hắn đột nhiên giơ tay lên, ngón tay chỉ lên huyệt thái dương của mình, thanh âm rống giận lên “Diệp Thiếu Dương, nếu ngươi lại đây, ta liền tự hủy đi ba hồn bảy phách cho ngươi xem!”

Diệp Thiếu Dương lập tức ngây cả người.

Phụ thân hắn tức giận mắng “Diệp Thiếu Dương, lão tử đưa ngươi đi lên Mao Sơn học đạo, vất vả mười mấy năm, ngươi mới có ngày hôm nay, chẳng lẽ chỉ vì muốn gặp ta một lần, mà đem mười mấy năm công đức tu hành hủy trong chốc lát sao, tên nhãi ranh này ngươi có nghĩ tới cho ta không, đến lúc đó ngươi mà có xảy ra chuyện gì thì ta sao mà sống, nhìn đến gia gia nãi nãi ngươi, ta như thế nào mà nói cho họ, ngươi hãy mau chóng cút lên nhân gian đi, chuyện gì cần làm thì làm, chuyện của lão tử không cần ngươi lo!”

Một cổ ôn nhu đã lâu chưa có xuất hiện trong lòng Diệp Thiếu Dương nổi lên, hắn định mở miệng, tính nói cái gì đó, đột nhiên có một quỷ ảnh từ nơi xa bay tới, ngừng ở ven đường, là một con quỷ sai ăn mặc trang phục quan văn, nhìn Diệp Binh, lập tức tiến đến kéo hắn nói “Diệp công văn, Chuyển Luân Vương có lệnh, ngươi tạm thời không cần phải đi luân hồi, hãy cùng ta trở về, có chuyện quan trọng cần thương lượng!”

Diệp Binh vẫn như cũ không có hiện ra thân hình, nhưng thanh âm tỏ ra vẻ kinh ngạc “Luân hồi chuyện này ….

sao có thể coi như là chuyện đùa?”

Quỷ sai quan văn kia, vẻ mặt vô tội nói “Chuyện này ta không có quản được, dù sao đây cũng là ý tứ của lão gia Chuyển Luân Vương, lại cũng không phải chuyện xấu, ngươi hãy theo ta trở về thôi.”

Nói xong lôi kéo tay của Diệp Binh, lăng không mà bay đi.

“Cha!”

Diệp Thiếu Dương đuổi theo, bóng ảnh của Diệp Binh quay đầu lại nói với Diệp Thiếu Dương “Nhanh chóng hồi nhân gian đi, ta nếu không có đi luân hồi, chúng ta sau này sẽ có cơ hội mà gặp mặt, không cần nhớ ….”

Thân ảnh càng bay càng xa, Diệp Thiếu Dương cũng không có đuổi theo nữa, mà quỳ trên mặt đấy, dập đầu thật mạnh về hướng mà phụ thân biến mất.

Tuy rằng trong lòng thật là không muốn, nhưng tâm tình của Diệp Thiếu Dương đã tốt hơn một ít, rốt cuộc cũng biết được phụ thân đang ở Luân hồi ty, cũng không có chịu khổ gì, hơn nữa còn nghe con quỷ sai kêu “Diệp công văn”

, giống như là đang làm quỷ lại? Mặc kệ như thế nào, chỉ cần phụ thân còn ở địa phủ, thì tương lai thế nào cũng có cơ hội gặp lại.

Chờ sau khi hắn đứng lên, thì nhìn trước mặt biến hóa một hồi, rồi xuất hiện rất nhiều quỷ sai, cầm đầu là một người mặc ngân giáp, đầu đội pháp quan màu bạc, trong tay đang nâng một cái bảo tháp, Diệp Thiếu Dương vừa nhìn thấy bộ trang phục này, liền đoán ra hắn chính là lão nhị trong ba người pháp vương của Luân Hồi ty, được mệnh danh là nhị pháp võng.

Nhìn thấy đám quỷ sai đang nhìn mình như hổ rình mồi, Diệp Thiếu Dương cũng ý thức được gì đó, còn không có chờ hắn mở miệng, nhị Pháp Vương kia lạnh giọng mà nói “Diệp Thiếu Dương, ngươi thân là thiên sư, mà lại đả thương quỷ sai, dám dẫn theo sinh hồn mà xâm nhập vào luân hồi ty, đã phạm phải tội tày trời, mau thành thật mà theo ta đi đối chứng ở Luân Hồi điện, chờ đợi Chuyển Luân Vương xử trí!”

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, thản nhiên nói “Ta nếu không tiến vào, thì lệ quỷ lúc nãy đã bắt đi vong hồn của phụ thân ta, ngươi có thật hay giả mà không biết?”

Nhị pháp vương hừ lạnh “Âm luật đã rất rõ ràng, không có ngoại lệ nào, bổn vương niệm tình ngươi là thiên sư, cho nên không có động thủ, cho ngươi cơ hội mà nhận tội, đừng có mà không biết tốt xấu.”

Nói xong liền chuyển ánh mắt quét tới Qua qua cùng Tiểu Mã đang đứng ngốc ở bên, quát “Còn có hai người các ngươi, cũng phải cùng đi chịu thẩm!”

Tiểu Mã bị âm thanh giống như sấm sét của hắn quát lên, liền biết tên đại ca này rất có địa vị, cũng không có dám lỗ mãng mà chửi lại, thấp giọng hỏi Qua Qua “Hắn rất lợi hại à?”

“Là nhân vật số ba ở Luân hồi ty, ngươi nói xem có lợi hại không.”

Tiểu Mã vừa nghe thế liền luống cuống, nhìn thấy đại nhân vật, hắn không dám làm xằng bậy, hai chân như nhũn ra, đi đến bên người Diệp Thiếu Dương, ghé vào tai hắn nói “Đừng có mà cùng hắn ngạnh kháng, bằng không thì chúng ta cùng theo hắn đi, đến kia cùng với lão đại của hắn mà tâm sự….”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn, trách mắng “Ngươi nói gì đó, Chuyển Luân Vương ở địa phủ không có tiếng tốt gì, cũng không có thu mua ta dưới trướng, tới nơi của hắn rồi, bên hắn nhiều người như thế, chúng ta mấy cái đều không đủ nhét răng, ngươi tính là chịu bị hạ vào chảo dầu mà chiên mười tám năm à?”

Tiểu Mã lập tức ngậm miệng.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Nhị pháp vương, nhàn nhạt nói “Nhị pháp vương, ta muốn hỏi một chút, vừa rồi bọn nó đánh đến luân hồi ty, như thế nào chỉ có một tên tam pháp vương, lúc ấy thì ngươi đang làm gì, để rồi bị người ta đánh chạy, lúc ngươi tới, thì rất đúng thời điểm à.”

Nhị pháp vương hai mắt trừng lên, phẫn nộ quát “Bổn vương là có chuyện của bổn vương, ngươi là đang chất vấn bổn vương sao? Ta nể ngươi là thiên sư, nhưng cũng đừng có bức ta phải động thủ!”

Diệp Thiếu Dương ánh mắt nhấp nháy nhìn hắn, nhịn xuống một hơi, chỉ chỉ hai người Tiểu Mã nói “Hai người bọn họ là chịu liên lụy của ta, cùng với chuyện này không có quan hệ gì, bằng không như vầy đi, ngươi để bọn họ đi, ta thì tự mình đi theo các ngươi đến Luân Hồi điện.”

Nhị pháp vương nghe hắn nói thế, cười ha ha “Diệp thiên sư, ngươi đến bản thân còn khó bảo toàn, còn thay người khác cầu tình, bổn vương nếu không đáp ứng thì sao?”

Diệp Thiếu Dương âm thanh bình thản, nhưng rất có khí phách: “Đây là hai huynh đệ của ta, ngươi đáp ứng thì tốt, không đáp ứng cũng tốt, hôm nay, bất luận thế nào ta cũng muốn đưa họ ra ngoài.”

Nhị pháp vương cười khinh miệt “Ngươi dám động thủ với bổn vương?”

“Không dám”

Diệp Thiếu Dương trả lời không cần suy nghĩ, “Nhưng, ta nhất định phải cam đoan an toàn cho họ, cho dù là Chuyển Luân Vương tới, ta cũng nói những lời này.”

Cũng không có gì hùng hồn, mục đích chỉ đơn thuần như vậy, nhưng cũng chỉ ra chỗ mấu chốt: Nhất định là phải đưa huynh đệ của mình ra ngoài, ta mới có thể đi cùng các ngươi, bằng không thì phải đấu một trận, đánh xong rồi ra sao thì ra, đến lúc đó lại làm hết sức, chỉ đơn giản như thế thôi.

Nhị pháp vương trên mặt lộ ra biểu tình giật mình kinh ngạc, lạnh lùng nói “Diệp Thiên sư, ngươi nên dừng ở đây…...”

Tay trái nâng về phía trước, bảo tháp từ trong lòng bàn tay bay lên, rồi không ngừng xoay tròn, càng xoay càng biến lớn, phát ra một cổ thần quang màu vàng.

Nhị pháp vương, còn có vài tên quỷ sai ở phía sau hắn, đồng thời giao hai tay lại với nhau, bày ra một tư thế rất là kỳ quái, trong miệng thì thầm nói “Nhân quả đại đạo, luân hồi bất diệt, cận thiên bảo tháp, trấn quỷ tru tà…..”

Diệp Thiếu Dương trong lòng cười khổ, không nghĩ tới một màn này, chính mình dĩ nhiên là đã hơn mười mấy năm truy bắt quỷ yêu, tự nhiên có một ngày sẽ bị âm thần dùng cận thiên bảo tháp trấn áp, trở thành đối tượng được ‘Trấn quỷ tru tà’.

Được rồi, nếu muốn đánh, vậy thì đánh thôi.

“Các ngươi trốn xa một chút, hãy bảo vệ tốt cho chính mình, nếu ta không đánh lại, thì cùng nhau chết chung.”

Diệp Thiếu Dương nói với Qua Qua cùng Tiểu Mã một tiếng dặn dò, rồi nhìn lại cận thiên bảo tháp đang không ngừng to lớn lên, hắn tiến lên phía trước một bước, ở đối diện hắn là Nhị pháp vương cùng với hơn mười tên quỷ sau cao cấp, lấy một mình mà cùng đối địch với một đống, trong đó lại có một Âm thần mà vô số lệ quỷ nghe tên liền run rẩy.