Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 2840: Cơ hội (2)




Bọn họ là tam lưu cường giả tiêu chuẩn.

Nhuế Lãnh Ngọc thấy bọn họ tán gẫu xong, sốt ruột không chờ nổi hỏi Diệp Thiếu Dương: “Thiếu Dương, người tên Trần Duyệt kia, thật sự là sinh cùng ngày càng tháng cùng năm với anh?”

“A, không sai, dù sao trên chứng minh thư là viết như vậy."

Đạo Phong vừa nghe, hỏi: Người nào?”

Bởi vì không liên quan tới đầu mối chính, Diệp Thiếu Dương lúc trước cũng chưa nhắc tới Trần Duyệt, lập tức đành phải đem tình huống có liên quan Trần Duyệt nói một lần.

Mất trí nhớ, ù ù cạc cạc gặp gỡ Diệp Thiếu Dương, sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, trong khí hải có lượng lớn lệ khí thần bí...

Trong lòng Đạo Phong lộp bộp, điều nên đến, vẫn đến rồi.

Trong nội tâm không một gợn sóng của hắn tràn ra bọt sóng hiếm thấy, ra vẻ bình tĩnh nói với Diệp Thiếu Dương: “Người theo dõi gắt gao cô ta, đừng để cô ta chạy mất, mặt khác cũng đề phòng cô ta, làm rõ thân phận của cô ta trước, đến lúc đó, người đem cô ta đưa đến chỗ này của ta...”.

“Có ý tứ gì.”

“Không có gì, người nghe theo là được.” Đạo Phong ngậm miệng không nói về chuyện này nữa.

Diệp Thiếu Dương lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng Đạo Phong không mở miệng, cũng không có cách nào cả.

“Được rồi, ngươi có thể đi, ta còn cần tĩnh dưỡng. Đúng rồi, ngươi ra ngoài nói cho Lâm Tam Sinh, chuẩn bị cho ta một ít nước thạch cao...”

“Ngươi muốn làm đậu phụ sao?”

Đạo Phong không muốn nói giỡn với hắn, nói: “Lại tìm một người gỗ, kích cỡ giống với ta, gỗ táo từng bị sét đánh là tốt nhất, còn có một chút tài liệu, ta viết lên giấy, người bảo hắn dựa theo bên trên chuẩn bị là được.”

Diệp Thiếu Dương từ trong tay hắn tiếp nhận tờ giấy kia, lúc đọc kỹ, Đạo Phong nói: “Còn có, Thiếu Dương, người phải cẩn thận âm ty, ngươi bây giờ không là đối tượng bọn hắn bảo hộ nữa, thậm chí, bọn họ sẽ đi đối phó ngươi.”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc một phen nói: “Ta nghe Vũ Tình nói, thằng cha lúc trước giả mạo ta, chính là bị Địa Tạng Bồ Tát phái tới vài người đuổi giết, còn tìm từ trong địa ngục, bốn huynh đệ Si MỊ Võng Lượng. Địa Tạng Bồ Tát vì sao đột nhiên xuống tay đối với ta.”

Đạo Phong trầm ngâm nói: “Thứ nhất, là vì Sơn Hải An, Địa Tạng Bồ Tát không muốn pháp bảo thần thông như thế ở lại nhân gian, thứ hai... Hắn đang thử.”

“Thử cái gì?” Diệp Thiếu Dương truy hỏi.

“Thử giới hạn của đại để bên này, giới hạn ở trên người người, bởi vậy để phán đoán thân phận chân thật của ngươi.”

“Thân phận chân thật?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày lại, “Ta chính là Diệp Thiếu Dương mà, ta còn Có thân phận gì?”

“Chuyện này, ngươi không cần hỏi nữa, nếu không cũng không có lợi đối với người, người tu luyện cho tốt, đem thực lực nâng cao trước rồi nói tiếp.”

Diệp Thiếu Dương muốn mở miệng, bị Đạo Phong lấy tay ngắn lại, nói: “Ta biết người tò mò, nhưng cho ta chút thời gian, ta đáp ứng người, chỉ cần thời cơ chín muồi chút nữa, nhất định nói cho người chân tướng.”

Đạo Phong cũng đã nói như vậy, Diệp Thiếu Dương sốt ruột nữa cũng không có cách nào cả, gật gật đầu, nói: “Người hoàn toàn ở đây không ra ngoài nữa?”

“Chờ ta tu vi đại thành, ta mới ra, bây giờ chỉ cần lộ mặt, lập tức sẽ bị giết.”

Diệp Thiếu Dương còn muốn nói gì, Đạo Phong nói: “Được rồi, ta chỗ này không có việc gì, các người đi tản bộ một lúc đi, ta cần điều tức. Qua Qua ngươi tới hộ pháp cho ta.”

“Tuân mệnh!” Qua Qua hướng Diệp Thiếu Dương nháy nháy mắt, nhảy đến ngồi bên cạnh Đạo Phong.

Diệp Thiếu Dương đương nhiên biết, đây là Đạo Phong cố ý cho mình và Nhuế Lãnh Ngọc thời gian bên nhau, vì thể kéo Nhuế Lãnh Ngọc đi ra bên ngoài.

“Đi đâu?” Nhuế Lãnh Ngọc hỏi hắn.

“Tùy tiện đi một chút, nơi này em quen hơn anh, em dẫn đường đi.”

“Được rồi, em dẫn anh đi phía sau một chút, nơi đó phong cảnh không tệ.”

Trên núi phía sau đạo quan mọc đầy hoa đào, đầy khắp núi đồi, hoa tương đối lệch về màu trắng, có chút khác với nhân gian, hương thơm hơi hăng. Hai người tàn bộ ở giữa bụi hoa.

“Vì sao là em ở đây chiếu cố hắn, vì sao không phải Trần Lộ hoặc là Cung Tử?” Diệp Thiếu Dương nhịn không được hỏi.

Nhuế Lãnh Ngọc hé miệng cười, “Anh là ghen sao?”

“Ac, không có đâu.” Diệp Thiếu Dương sờ sờ mũi.

Nhuế Lãnh Ngọc tiến lên ôm cánh tay hắn, đi cùng hắn, nói: “Em chỉ biết là, bởi vì em và hắn bây giờ giống nhau, đều là không thể lộ mặt, nếu không sẽ bị nhiều phe đuổi giết, còn có một nguyên nhân... Hắn chưa nói cho em biết, em cũng không biết. Bọn Cung Tử, bởi vì cần ở lại Phong Chi Cốc chỉ huy chiến tranh, đương nhiên không thể tới nơi này.”

Nói xong hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, “Anh yên tâm đi, Đạo Phong đẹp trai nữa, cũng không phải gu của em, càng không cần nói hắn là sự huynh."

“Anh không phải ý tử này..." Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ.

“Được rồi.”

Hai người dọc theo sơn đạo xuống núi, đi đến trong thung lũng, lúc này đã ra khỏi phạm vi kết giới, tuy Hóa Xà ẩn núp ở phụ cận, Nhuế Lãnh Ngọc bình thường không xuống núi, nhưng có Diệp Thiếu Dương đi cùng, là không cần sợ.

Trong thung lũng giống với nhân gian, nở đầy các loại hoa, hơn nữa là nguyên sinh thái, không có một chút dấu vết nhân công, hai người tản bộ ở bên trong, Diệp Thiếu Dương nhịn không được nhất thời nổi hứng, đem cô ép ở trên một gốc cây bông, cúi người hôn cô.

Hai người đang lúc triền miên, một cơn gió từ lối vào thung lũng thổi tới, mang đến một mùi máu tươi nồng đậm, Diệp Thiếu Dương lập tức cảnh giác quay đầu nhìn qua.

Nhuế Lãnh Ngọc kéo hắn một cái, nói: “Đừng kích động, đó là hoàng yêu đang hiến tế.”

“Hiến tế?

“Đi thôi, em dẫn anh đi xem chút, anh dán tấm Ẩn Khí Phù (bùa che giấu hơi thở) trước, đừng quấy rầy bọn họ.”

Diệp Thiếu Dương vì thế vẽ hai tấm Ẩn Khí Phù dán ở trên người cho cô cùng mình, tay nắm tay đi qua, lúc sắp đến cửa thung lũng, Nhuế Lãnh Ngọc dẫn đường, trèo lên một ngọn núi, từ bên cạnh vách núi nhìn xuống phía dưới.

Diệp Thiếu Dương liếc một cái nhìn thấy, ở giữa thung lũng có một cái hồ sâu hình trăng non, bên trong nhộn nhạo nước màu máu, ít nhất có hơn trăm con chồn vây quanh ở bên cạnh thong thả bước đi, trong miệng phát ra tiếng kêu quái dị trầm thấp, thỉnh thoảng có chồn nhảy vào trong máu, lập tức có một làn khói trắng, chỗ rơi xuống nước sẽ bốc lên bọt sóng, có thể nhìn thấy những con chồn nhảy vào đảo mắt đã trở thành một đống xương trắng.

Cảnh này có chút ghê người.

“Bọn họ là đang chọn ra thủ lĩnh.” Nhuế Lãnh Ngọc giải thích, “Đây là nghi thức thần thánh bên trong bọn nó, tựa như nhân gian, thủ lĩnh rất nhiều yêu tộc chính là dựa vào loại hiến tế này chọn

ra."

“Cái này anh biết.” Diệp Thiếu Dương nhớ tới tràng hiến tế kia lúc ban đầu Tiểu Cửu gỡ bỏ phong ấn, xấp xỉ với cái này trước mắt. “Anh chỉ là không ngờ, nơi này vậy mà cũng có loại nghi thức này.”

“Nơi này chính là nhân gian vạn ngàn năm trước, hoàng hồ hai tộc (hai tộc hồ ly và chồn) từ khi đó trở đi đã dùng loại phương thức nguyên thủy này để chọn thủ lĩnh, đây là mô phỏng nghi thức hiến tế giai đoạn sớm nhất của nhân loại.”

Diệp Thiếu Dương nhìn một màn tàn nhẫn trước mắt, hít một hơi.

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh cảm thấy tàn nhẫn sao.”

“Có chút.”

“Đúng vậy, nhưng, đây là đạo của yêu tộc, đối với bọn họ mà nói, cũng là điều bắt buộc, chỉ có thủ lĩnh hùng mạnh, mới có thể dẫn dắt bọn họ quật khởi, không đến mức bị ngoại tộc ức hiếp.” Bọn họ là tam lưu cường giả tiêu chuẩn.

Nhuế Lãnh Ngọc thấy bọn họ tán gẫu xong, sốt ruột không chờ nổi hỏi Diệp Thiếu Dương: “Thiếu Dương, người tên Trần Duyệt kia, thật sự là sinh cùng ngày càng tháng cùng năm với anh?”

“A, không sai, dù sao trên chứng minh thư là viết như vậy."

Đạo Phong vừa nghe, hỏi: Người nào?”

Bởi vì không liên quan tới đầu mối chính, Diệp Thiếu Dương lúc trước cũng chưa nhắc tới Trần Duyệt, lập tức đành phải đem tình huống có liên quan Trần Duyệt nói một lần.

Mất trí nhớ, ù ù cạc cạc gặp gỡ Diệp Thiếu Dương, sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, trong khí hải có lượng lớn lệ khí thần bí...

Trong lòng Đạo Phong lộp bộp, điều nên đến, vẫn đến rồi.

Trong nội tâm không một gợn sóng của hắn tràn ra bọt sóng hiếm thấy, ra vẻ bình tĩnh nói với Diệp Thiếu Dương: “Người theo dõi gắt gao cô ta, đừng để cô ta chạy mất, mặt khác cũng đề phòng cô ta, làm rõ thân phận của cô ta trước, đến lúc đó, người đem cô ta đưa đến chỗ này của ta...”.

“Có ý tứ gì.”

“Không có gì, người nghe theo là được.” Đạo Phong ngậm miệng không nói về chuyện này nữa.

Diệp Thiếu Dương lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng Đạo Phong không mở miệng, cũng không có cách nào cả.

“Được rồi, ngươi có thể đi, ta còn cần tĩnh dưỡng. Đúng rồi, ngươi ra ngoài nói cho Lâm Tam Sinh, chuẩn bị cho ta một ít nước thạch cao...”

“Ngươi muốn làm đậu phụ sao?”

Đạo Phong không muốn nói giỡn với hắn, nói: “Lại tìm một người gỗ, kích cỡ giống với ta, gỗ táo từng bị sét đánh là tốt nhất, còn có một chút tài liệu, ta viết lên giấy, người bảo hắn dựa theo bên trên chuẩn bị là được.”

Diệp Thiếu Dương từ trong tay hắn tiếp nhận tờ giấy kia, lúc đọc kỹ, Đạo Phong nói: “Còn có, Thiếu Dương, người phải cẩn thận âm ty, ngươi bây giờ không là đối tượng bọn hắn bảo hộ nữa, thậm chí, bọn họ sẽ đi đối phó ngươi.”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc một phen nói: “Ta nghe Vũ Tình nói, thằng cha lúc trước giả mạo ta, chính là bị Địa Tạng Bồ Tát phái tới vài người đuổi giết, còn tìm từ trong địa ngục, bốn huynh đệ Si MỊ Võng Lượng. Địa Tạng Bồ Tát vì sao đột nhiên xuống tay đối với ta.”

Đạo Phong trầm ngâm nói: “Thứ nhất, là vì Sơn Hải An, Địa Tạng Bồ Tát không muốn pháp bảo thần thông như thế ở lại nhân gian, thứ hai... Hắn đang thử.”

“Thử cái gì?” Diệp Thiếu Dương truy hỏi.

“Thử giới hạn của đại để bên này, giới hạn ở trên người người, bởi vậy để phán đoán thân phận chân thật của ngươi.”

“Thân phận chân thật?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày lại, “Ta chính là Diệp Thiếu Dương mà, ta còn Có thân phận gì?”

“Chuyện này, ngươi không cần hỏi nữa, nếu không cũng không có lợi đối với người, người tu luyện cho tốt, đem thực lực nâng cao trước rồi nói tiếp.”

Diệp Thiếu Dương muốn mở miệng, bị Đạo Phong lấy tay ngắn lại, nói: “Ta biết người tò mò, nhưng cho ta chút thời gian, ta đáp ứng người, chỉ cần thời cơ chín muồi chút nữa, nhất định nói cho người chân tướng.”

Đạo Phong cũng đã nói như vậy, Diệp Thiếu Dương sốt ruột nữa cũng không có cách nào cả, gật gật đầu, nói: “Người hoàn toàn ở đây không ra ngoài nữa?”

“Chờ ta tu vi đại thành, ta mới ra, bây giờ chỉ cần lộ mặt, lập tức sẽ bị giết.”

Diệp Thiếu Dương còn muốn nói gì, Đạo Phong nói: “Được rồi, ta chỗ này không có việc gì, các người đi tản bộ một lúc đi, ta cần điều tức. Qua Qua ngươi tới hộ pháp cho ta.”

“Tuân mệnh!” Qua Qua hướng Diệp Thiếu Dương nháy nháy mắt, nhảy đến ngồi bên cạnh Đạo Phong.

Diệp Thiếu Dương đương nhiên biết, đây là Đạo Phong cố ý cho mình và Nhuế Lãnh Ngọc thời gian bên nhau, vì thể kéo Nhuế Lãnh Ngọc đi ra bên ngoài.

“Đi đâu?” Nhuế Lãnh Ngọc hỏi hắn.

“Tùy tiện đi một chút, nơi này em quen hơn anh, em dẫn đường đi.”

“Được rồi, em dẫn anh đi phía sau một chút, nơi đó phong cảnh không tệ.”

Trên núi phía sau đạo quan mọc đầy hoa đào, đầy khắp núi đồi, hoa tương đối lệch về màu trắng, có chút khác với nhân gian, hương thơm hơi hăng. Hai người tàn bộ ở giữa bụi hoa.

“Vì sao là em ở đây chiếu cố hắn, vì sao không phải Trần Lộ hoặc là Cung Tử?” Diệp Thiếu Dương nhịn không được hỏi.

Nhuế Lãnh Ngọc hé miệng cười, “Anh là ghen sao?”

“Ac, không có đâu.” Diệp Thiếu Dương sờ sờ mũi.

Nhuế Lãnh Ngọc tiến lên ôm cánh tay hắn, đi cùng hắn, nói: “Em chỉ biết là, bởi vì em và hắn bây giờ giống nhau, đều là không thể lộ mặt, nếu không sẽ bị nhiều phe đuổi giết, còn có một nguyên nhân... Hắn chưa nói cho em biết, em cũng không biết. Bọn Cung Tử, bởi vì cần ở lại Phong Chi Cốc chỉ huy chiến tranh, đương nhiên không thể tới nơi này.”

Nói xong hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, “Anh yên tâm đi, Đạo Phong đẹp trai nữa, cũng không phải gu của em, càng không cần nói hắn là sự huynh."

“Anh không phải ý tử này..." Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ.

“Được rồi.”

Hai người dọc theo sơn đạo xuống núi, đi đến trong thung lũng, lúc này đã ra khỏi phạm vi kết giới, tuy Hóa Xà ẩn núp ở phụ cận, Nhuế Lãnh Ngọc bình thường không xuống núi, nhưng có Diệp Thiếu Dương đi cùng, là không cần sợ.

Trong thung lũng giống với nhân gian, nở đầy các loại hoa, hơn nữa là nguyên sinh thái, không có một chút dấu vết nhân công, hai người tản bộ ở bên trong, Diệp Thiếu Dương nhịn không được nhất thời nổi hứng, đem cô ép ở trên một gốc cây bông, cúi người hôn cô.

Hai người đang lúc triền miên, một cơn gió từ lối vào thung lũng thổi tới, mang đến một mùi máu tươi nồng đậm, Diệp Thiếu Dương lập tức cảnh giác quay đầu nhìn qua.

Nhuế Lãnh Ngọc kéo hắn một cái, nói: “Đừng kích động, đó là hoàng yêu đang hiến tế.”

“Hiến tế?

“Đi thôi, em dẫn anh đi xem chút, anh dán tấm Ẩn Khí Phù (bùa che giấu hơi thở) trước, đừng quấy rầy bọn họ.”

Diệp Thiếu Dương vì thế vẽ hai tấm Ẩn Khí Phù dán ở trên người cho cô cùng mình, tay nắm tay đi qua, lúc sắp đến cửa thung lũng, Nhuế Lãnh Ngọc dẫn đường, trèo lên một ngọn núi, từ bên cạnh vách núi nhìn xuống phía dưới.

Diệp Thiếu Dương liếc một cái nhìn thấy, ở giữa thung lũng có một cái hồ sâu hình trăng non, bên trong nhộn nhạo nước màu máu, ít nhất có hơn trăm con chồn vây quanh ở bên cạnh thong thả bước đi, trong miệng phát ra tiếng kêu quái dị trầm thấp, thỉnh thoảng có chồn nhảy vào trong máu, lập tức có một làn khói trắng, chỗ rơi xuống nước sẽ bốc lên bọt sóng, có thể nhìn thấy những con chồn nhảy vào đảo mắt đã trở thành một đống xương trắng.

Cảnh này có chút ghê người.

“Bọn họ là đang chọn ra thủ lĩnh.” Nhuế Lãnh Ngọc giải thích, “Đây là nghi thức thần thánh bên trong bọn nó, tựa như nhân gian, thủ lĩnh rất nhiều yêu tộc chính là dựa vào loại hiến tế này chọn

ra."

“Cái này anh biết.” Diệp Thiếu Dương nhớ tới tràng hiến tế kia lúc ban đầu Tiểu Cửu gỡ bỏ phong ấn, xấp xỉ với cái này trước mắt. “Anh chỉ là không ngờ, nơi này vậy mà cũng có loại nghi thức này.”

“Nơi này chính là nhân gian vạn ngàn năm trước, hoàng hồ hai tộc (hai tộc hồ ly và chồn) từ khi đó trở đi đã dùng loại phương thức nguyên thủy này để chọn thủ lĩnh, đây là mô phỏng nghi thức hiến tế giai đoạn sớm nhất của nhân loại.”

Diệp Thiếu Dương nhìn một màn tàn nhẫn trước mắt, hít một hơi.

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh cảm thấy tàn nhẫn sao.”

“Có chút.”

“Đúng vậy, nhưng, đây là đạo của yêu tộc, đối với bọn họ mà nói, cũng là điều bắt buộc, chỉ có thủ lĩnh hùng mạnh, mới có thể dẫn dắt bọn họ quật khởi, không đến mức bị ngoại tộc ức hiếp.”