Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 2727: Hỗn Chiến (1)




Không ngừng có người bị thương, sau đó hiện ra chân thân, sau khi giác tỉnh, lại lâm vào điện cuồng công kích lẫn nhau... Giống như là quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, chỉ trong chốc lát, toàn bộ địa lao đều lâm vào một cuộc chiến đấu hỗn loạn.

Quỷ, yêu, tà linh, tam tộc đại chiến.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều người ngay cả cơ hội thức tỉnh cũng không có, trực tiếp bị tà vật giết chết, hóa thành tinh phách, hơn nữa, Diệp Thiếu Dương và Đằng Vĩnh Thanh cũng nhìn ra, tuy mỗi người bản tôn đều là tà vật, nhưng trong đó thực lực chênh lệch rất lớn, quỷ dị là, những kẻ tu vi kém, sau khi bản tôn ở hiện ra, cũng chỉ là sững sờ một lát, rồi cũng lâm vào bên trong hỗn chiến, đối với tà vật chung quanh triển khai điên cuồng công kích, mãi cho đến khi bị cường giả giết chết cắn nuốt...

“Thật đúng là ai ai cũng đều là tà vật a...”.

Nhìn một màn hỗn loạn trước mắt, nỗi kinh hãi trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng đạt tới cực điểm.

Vì sao, vì sao lại phát sinh sự việc không thể tưởng tượng như thế?

Tựa như ôn dịch lan tràn, chỉ trong chốc lát, toàn bộ địa lao đã không còn một người sống, nơi nơi đều là tà vật, các bên đều giống có thù giết cha mà chém giết lẫn nhau, bắt đầu có một vài kẻ nhảy tới chỗ Diệp Thiếu Dương và Đằng Vĩnh Thanh, toàn bộ bị hai người cản trở về.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, cao giọng hô gọi mọi người: “Ta nói mọi người nghe đây, đừng đánh nhau nữa, trước tiên hãy nghe ta nói vài câu, này, này, có ai nghe ta nói không vậy hả!”

Hô nửa ngày, không một tà vật nghe lời hắn nói. Đằng Vĩnh Thanh nói: “Người như vậy là không được, bọn họ hiện tại đều đã phát cuồng, không chết đến người cuối cùng thì sẽ không ngừng đâu.”

“Đúng đó, vậy phải làm sao?”

Đằng Vĩnh Thanh cũng không trả lời được.

Đúng lúc này, ngục tốt bên trên nghe được động tĩnh, một đám tiến vào trong địa lao, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, đa số trực tiếp sợ đến liệt người, mấy người phía sau thét chói tại trốn trở về.

Vừa lúc trong địa lao không có người sống, những tà vật đối diện nhìn thấy không ít người sống đi xuống, lập tức nhào lên.

Đằng Vĩnh Thanh tác pháp đem hai tà vật đánh trở về, còn muốn động thủ, bị Diệp Thiếu Dương giữ chặt.”Đi, chúng ta đi lên!”

Đằng Vĩnh Thanh ngơ ngác nói: “Mặc kệ bọn họ?”

“Mặc kệ, không phải chúng ta muốn tạo ra hỗn loạn sao, cứ để cho bọn họ tạo ra là được rồi, dù sao đều là tà vật, cũng không có người sống chân chính nào.”

Diệp Thiếu Dương lôi kéo Đằng Vĩnh Thanh, đạp lên những ngục tốt đang ngồi phịch trên thang lầu, ra khỏi địa lao.

Chợt nghe phía dưới một mảng tiếng kêu thảm thiết, có tiếng thân thể bị rằng nhọn đâm thủng, thậm chí còn có tiếng xương cốt bị cắn nhai rột rột.

Diệp Thiếu Dương mày mặt nhăn hẳn lên, tiếng động này chỉ cần nghe thôi cũng rất không thoải mái.

“Cảm giác giống như đang xem phim xác sống.”

Đằng Vĩnh Thanh nói: “Có cần phong tỏa địa lao lại, đem bọn họ đều nhốt trong địa lao?”

“Ngàn vạn không cần, ta muốn cho bọn họ đi ra, đã xem phim xác sống chưa, một truyền mười, mười truyền trăm, dù sao bọn họ cũngđều là tà vật, có thể đem bọn họ toàn bộ thức tỉnh là tốt nhất, Thánh Linh hội không có khả năng mặc kệ, đến lúc đó chúng ta liền đục nước béo cò, tìm được người của Thánh Linh hội!”

Lúc này, hai người đột nhiên nghe được một trận tiếng bước chân, từ xa xa chạy tới, quay đầu nhìn lại, có thể nhìn thấy một đám người đang chạy hướng tới bên này, nhìn sơ qua đại khái có bốn năm

mươi người, tất cả đều mặc ngân giáp, đi lại chỉnh tề, trước sau nhất trí, nhìn là biết đã được huấn luyện tốt.

“Người nào?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói.

“Đại khái là quan binh, là mấy ngục tốt kia gọi tới.”

“Quan binh thì có ích lợi gì, muốn chết sao?” Diệp Thiếu Dương nói thầm, lôi kéo Đằng Vĩnh Thanh cùng nhau lui ra phía bên cạnh.

Đàn quan binh này vọt tới trước địa lao, đội hình tản ra, hình thành một cái vòng tròn, vây quanh địa lao. Một người mặc đồ đen, từ trong đám quan binh đi ra.

Diệp Thiếu Dương vừa nhìn thấy hắn, lập tức cảm thấy bất ngờ: người này lại có thể ăn mặc như đạo sĩ, trong tay cầm một cây phất trần, tầm năm mươi tuổi, đầu tiên là quét mắt liếc nhìn Diệp Thiếu Dương hai người, lớn tiếng quát lớn nói: “Người nào!”

“Thăm tù.” Diệp Thiếu Dương trả lời một câu.

Đạo sĩ dò xét đánh giá hắn, nhíu mày nói: “Địa lao sinh loạn, các ngươi như thế nào mà không có việc gì hết.”

“Chúng ta chạy nhanh.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng trả lời cho có lệ.

“Chạy nhanh? Chạy một lượt cho bần đạo xem thử?” Đạo sĩ cười lạnh một tiếng, “Đến đây, bắt hai tên khả nghi này lại cho ta!”

Ặc! Không đi bắt tà vật ở phía dưới này, tôi bắt mình là có ý tứ gì đây.

Diệp Thiếu Dương đương nhiên nổi giận, đứng yên cho bọn hắn lại đây, lúc này một ngục tốt từ giữa quan binh lách ra, nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói với đạo sĩ nọ: “Tiên trưởng, làm như vậy không được, vị này là Dương phủ tiểu Hầu gia a.”.

“Ồ, tiểu Hầu gia.” Đạo sĩ lạnh lùng nói một câu, mắt liếc nhìn Diệp Thiếu Dương, cũng không có hành lễ.

Vương công hậu bá tử nam.

Sáu tước vị các đời lịch đại thời cổ hậu, tuy không có thực quyền, nhưng cũng là quý tộc quốc gia. Vương, đều là hoàng thân quốc thích, hơn nữa phải là thân nhân phụ hệ nhất mạch đồng tông của hoàng đế, công cũng không thể phong bừa bãi, thường thường chỉ có khai quốc trung thần mới hưởng thụ đãi ngộ này, hầu, thông thường chính là cực hạn của tước vị.

Đó là còn chưa nói, trong nhà mình còn ra một nương nương ở cung đình.

Đừng nói quan sai này, ngay cả Tri Phủ phủ Ứng Thiên cũng không dám ra vẻ trước mặt hắn.

Đạo sĩ này lại có thể ở trước mặt mình ngang tàng thành như vậy, Diệp Thiếu Dương cảm thấy thực kỳ quái.

Đúng lúc này, phía dưới địa lao lại truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, Con rết tinh từ trong địa lao chạy trốn ra, nó là kẻ sớm hiện ra bản tôn nhất, ở bên trong hỗn chiến lâu như vậy, nó sống dai như con gián, hơn nữa là con đầu tiên lao ra.

Nó ngửi được nhân khí, trực tiếp chạy tới binh sĩ gần nhất.

Tà vật tập kích người thường, kết quả vốn rất dễ đoán.

Nhưng mà, cảnh tượng tiếp theo lại khiến cho Diệp Thiếu Dương và Đằng Vĩnh Thanh trợn mắt há hốc mồm: chỉ thấy quan binh này đột nhiên rút ra bội đạo, hướng tới đầu con rết tinh chặt xuống.

Con rết tinh căn bản không quan tâm, há mồm phun ra một ngụm yêu khí màu đen.

“Kim đao chấp pháp!”

Binh sĩ nọ hét lớn một tiếng, trường đao trong tay xẹt ngang yêu khí, phát ra một đạo ánh sáng lạnh, xua tanyêu khí, lưỡi dao dùng sức trảm lên đầu con rết.

Con rết tu luyện thành tinh,giáp xác trên người mười phần cứng rắn, tối quan trọng là có một tầng yêu khí hộ thể, binh khí bình thường chém phải cơ bản không bị gì. Nhưng mà, sự thật là, trường đạo này bổ toạc yếu khí hộ thể của con rết tinh, cứ vậy mà chém lên sọ não con rết tinh.

Một cỗ yêu huyết màu xanh lục phun ra, có một chút dính lên trên lưỡi dao, lập tức bốc hơi thành bạch khí.

“Á.” Con rết phát ra một tiếng kêu đau, dùng sức lắc mạnh đầu, muốn giãy khỏi lưỡi đao, đột nhiên lại thêm một đạo, chém lên trên sọ não nó, không đợi nó trì hoãn, lại thêm một đao, chém lên cổ nó, trực tiếp chém rơi đầu xuống.

Thân thể con rết còn đang đong đưa, quay cuồng ở trên đất, có hồn phách từ trong thân thể nó bay ra, mê mang nhìn bốn phía.

“Nghiệt súc mau tới đây!”

Đạo sĩ nọ không biết từ khi nào đã lách đến trước mặt, lấy ra một cái hồ lô, trong miệng niệm chú, hồn phách con rết lập tức bị hút vào trong hồ lô. Không ngừng có người bị thương, sau đó hiện ra chân thân, sau khi giác tỉnh, lại lâm vào điện cuồng công kích lẫn nhau... Giống như là quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, chỉ trong chốc lát, toàn bộ địa lao đều lâm vào một cuộc chiến đấu hỗn loạn.

Quỷ, yêu, tà linh, tam tộc đại chiến.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều người ngay cả cơ hội thức tỉnh cũng không có, trực tiếp bị tà vật giết chết, hóa thành tinh phách, hơn nữa, Diệp Thiếu Dương và Đằng Vĩnh Thanh cũng nhìn ra, tuy mỗi người bản tôn đều là tà vật, nhưng trong đó thực lực chênh lệch rất lớn, quỷ dị là, những kẻ tu vi kém, sau khi bản tôn ở hiện ra, cũng chỉ là sững sờ một lát, rồi cũng lâm vào bên trong hỗn chiến, đối với tà vật chung quanh triển khai điên cuồng công kích, mãi cho đến khi bị cường giả giết chết cắn nuốt...

“Thật đúng là ai ai cũng đều là tà vật a...”.

Nhìn một màn hỗn loạn trước mắt, nỗi kinh hãi trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng đạt tới cực điểm.

Vì sao, vì sao lại phát sinh sự việc không thể tưởng tượng như thế?

Tựa như ôn dịch lan tràn, chỉ trong chốc lát, toàn bộ địa lao đã không còn một người sống, nơi nơi đều là tà vật, các bên đều giống có thù giết cha mà chém giết lẫn nhau, bắt đầu có một vài kẻ nhảy tới chỗ Diệp Thiếu Dương và Đằng Vĩnh Thanh, toàn bộ bị hai người cản trở về.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, cao giọng hô gọi mọi người: “Ta nói mọi người nghe đây, đừng đánh nhau nữa, trước tiên hãy nghe ta nói vài câu, này, này, có ai nghe ta nói không vậy hả!”

Hô nửa ngày, không một tà vật nghe lời hắn nói. Đằng Vĩnh Thanh nói: “Người như vậy là không được, bọn họ hiện tại đều đã phát cuồng, không chết đến người cuối cùng thì sẽ không ngừng đâu.”

“Đúng đó, vậy phải làm sao?”

Đằng Vĩnh Thanh cũng không trả lời được.

Đúng lúc này, ngục tốt bên trên nghe được động tĩnh, một đám tiến vào trong địa lao, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, đa số trực tiếp sợ đến liệt người, mấy người phía sau thét chói tại trốn trở về.

Vừa lúc trong địa lao không có người sống, những tà vật đối diện nhìn thấy không ít người sống đi xuống, lập tức nhào lên.

Đằng Vĩnh Thanh tác pháp đem hai tà vật đánh trở về, còn muốn động thủ, bị Diệp Thiếu Dương giữ chặt.”Đi, chúng ta đi lên!”

Đằng Vĩnh Thanh ngơ ngác nói: “Mặc kệ bọn họ?”

“Mặc kệ, không phải chúng ta muốn tạo ra hỗn loạn sao, cứ để cho bọn họ tạo ra là được rồi, dù sao đều là tà vật, cũng không có người sống chân chính nào.”

Diệp Thiếu Dương lôi kéo Đằng Vĩnh Thanh, đạp lên những ngục tốt đang ngồi phịch trên thang lầu, ra khỏi địa lao.

Chợt nghe phía dưới một mảng tiếng kêu thảm thiết, có tiếng thân thể bị rằng nhọn đâm thủng, thậm chí còn có tiếng xương cốt bị cắn nhai rột rột.

Diệp Thiếu Dương mày mặt nhăn hẳn lên, tiếng động này chỉ cần nghe thôi cũng rất không thoải mái.

“Cảm giác giống như đang xem phim xác sống.”

Đằng Vĩnh Thanh nói: “Có cần phong tỏa địa lao lại, đem bọn họ đều nhốt trong địa lao?”

“Ngàn vạn không cần, ta muốn cho bọn họ đi ra, đã xem phim xác sống chưa, một truyền mười, mười truyền trăm, dù sao bọn họ cũngđều là tà vật, có thể đem bọn họ toàn bộ thức tỉnh là tốt nhất, Thánh Linh hội không có khả năng mặc kệ, đến lúc đó chúng ta liền đục nước béo cò, tìm được người của Thánh Linh hội!”

Lúc này, hai người đột nhiên nghe được một trận tiếng bước chân, từ xa xa chạy tới, quay đầu nhìn lại, có thể nhìn thấy một đám người đang chạy hướng tới bên này, nhìn sơ qua đại khái có bốn năm

mươi người, tất cả đều mặc ngân giáp, đi lại chỉnh tề, trước sau nhất trí, nhìn là biết đã được huấn luyện tốt.

“Người nào?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói.

“Đại khái là quan binh, là mấy ngục tốt kia gọi tới.”

“Quan binh thì có ích lợi gì, muốn chết sao?” Diệp Thiếu Dương nói thầm, lôi kéo Đằng Vĩnh Thanh cùng nhau lui ra phía bên cạnh.

Đàn quan binh này vọt tới trước địa lao, đội hình tản ra, hình thành một cái vòng tròn, vây quanh địa lao. Một người mặc đồ đen, từ trong đám quan binh đi ra.

Diệp Thiếu Dương vừa nhìn thấy hắn, lập tức cảm thấy bất ngờ: người này lại có thể ăn mặc như đạo sĩ, trong tay cầm một cây phất trần, tầm năm mươi tuổi, đầu tiên là quét mắt liếc nhìn Diệp Thiếu Dương hai người, lớn tiếng quát lớn nói: “Người nào!”

“Thăm tù.” Diệp Thiếu Dương trả lời một câu.

Đạo sĩ dò xét đánh giá hắn, nhíu mày nói: “Địa lao sinh loạn, các ngươi như thế nào mà không có việc gì hết.”

“Chúng ta chạy nhanh.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng trả lời cho có lệ.

“Chạy nhanh? Chạy một lượt cho bần đạo xem thử?” Đạo sĩ cười lạnh một tiếng, “Đến đây, bắt hai tên khả nghi này lại cho ta!”

Ặc! Không đi bắt tà vật ở phía dưới này, tôi bắt mình là có ý tứ gì đây.

Diệp Thiếu Dương đương nhiên nổi giận, đứng yên cho bọn hắn lại đây, lúc này một ngục tốt từ giữa quan binh lách ra, nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói với đạo sĩ nọ: “Tiên trưởng, làm như vậy không được, vị này là Dương phủ tiểu Hầu gia a.”.

“Ồ, tiểu Hầu gia.” Đạo sĩ lạnh lùng nói một câu, mắt liếc nhìn Diệp Thiếu Dương, cũng không có hành lễ.

Vương công hậu bá tử nam.

Sáu tước vị các đời lịch đại thời cổ hậu, tuy không có thực quyền, nhưng cũng là quý tộc quốc gia. Vương, đều là hoàng thân quốc thích, hơn nữa phải là thân nhân phụ hệ nhất mạch đồng tông của hoàng đế, công cũng không thể phong bừa bãi, thường thường chỉ có khai quốc trung thần mới hưởng thụ đãi ngộ này, hầu, thông thường chính là cực hạn của tước vị.

Đó là còn chưa nói, trong nhà mình còn ra một nương nương ở cung đình.

Đừng nói quan sai này, ngay cả Tri Phủ phủ Ứng Thiên cũng không dám ra vẻ trước mặt hắn.

Đạo sĩ này lại có thể ở trước mặt mình ngang tàng thành như vậy, Diệp Thiếu Dương cảm thấy thực kỳ quái.

Đúng lúc này, phía dưới địa lao lại truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, Con rết tinh từ trong địa lao chạy trốn ra, nó là kẻ sớm hiện ra bản tôn nhất, ở bên trong hỗn chiến lâu như vậy, nó sống dai như con gián, hơn nữa là con đầu tiên lao ra.

Nó ngửi được nhân khí, trực tiếp chạy tới binh sĩ gần nhất.

Tà vật tập kích người thường, kết quả vốn rất dễ đoán.

Nhưng mà, cảnh tượng tiếp theo lại khiến cho Diệp Thiếu Dương và Đằng Vĩnh Thanh trợn mắt há hốc mồm: chỉ thấy quan binh này đột nhiên rút ra bội đạo, hướng tới đầu con rết tinh chặt xuống.

Con rết tinh căn bản không quan tâm, há mồm phun ra một ngụm yêu khí màu đen.

“Kim đao chấp pháp!”

Binh sĩ nọ hét lớn một tiếng, trường đao trong tay xẹt ngang yêu khí, phát ra một đạo ánh sáng lạnh, xua tanyêu khí, lưỡi dao dùng sức trảm lên đầu con rết.

Con rết tu luyện thành tinh,giáp xác trên người mười phần cứng rắn, tối quan trọng là có một tầng yêu khí hộ thể, binh khí bình thường chém phải cơ bản không bị gì. Nhưng mà, sự thật là, trường đạo này bổ toạc yếu khí hộ thể của con rết tinh, cứ vậy mà chém lên sọ não con rết tinh.

Một cỗ yêu huyết màu xanh lục phun ra, có một chút dính lên trên lưỡi dao, lập tức bốc hơi thành bạch khí.

“Á.” Con rết phát ra một tiếng kêu đau, dùng sức lắc mạnh đầu, muốn giãy khỏi lưỡi đao, đột nhiên lại thêm một đạo, chém lên trên sọ não nó, không đợi nó trì hoãn, lại thêm một đao, chém lên cổ nó, trực tiếp chém rơi đầu xuống.

Thân thể con rết còn đang đong đưa, quay cuồng ở trên đất, có hồn phách từ trong thân thể nó bay ra, mê mang nhìn bốn phía.

“Nghiệt súc mau tới đây!”

Đạo sĩ nọ không biết từ khi nào đã lách đến trước mặt, lấy ra một cái hồ lô, trong miệng niệm chú, hồn phách con rết lập tức bị hút vào trong hồ lô.