Lương đại nhân nói: “Phu nhân bớt giận, bớt giận, chúng ta đã bắt được Lý Văn Trung, trước mắt hạ gục, hắn cũng khai rằng, mọi chuyện đều làm cùng với tiểu Hầu gia..”
Trần Duyệt khiếp sợ nhìn Diệp Thiếu Dương.
Lương đại nhân nhãn chầu chuyển động, nói với Trần Duyệt: “Phu nhân, xin được nói chuyện riêng.”
Trần Duyệt lập tức kêu gia đình tản đi hết, sau đó thì thầm vài câu với nha hoàn, nha hoàn gật đầu rời đi.
Lương đại nhân cũng để cho thủ hạ đều đi ra ngoài, từ bên ngoài đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Trần Duyệt, chắp tay nói: “Không dối gạt phu nhân, là Tri phủ đại nhân kêu ta tới... Phá hủy tượng thần Linh bà bà, việc này không phải là nhỏ, Tri phủ đại nhân không dám chậm trễ, mệnh hạ quan tiến đến thông báo một tiếng, tiểu Hầu gia trẻ tuổi, bị tác nhân lợi dụng, cũng hợp tình hợp lý, chỉ cần để cho Lý Văn Trung này nhận mọi tội danh, một người gánh chịu, thì sẽ bình an vô sự...”
Trần Duyệt cười, coi như cô đã hiểu rõ, Lương đại nhân thứ nhất là tranh công, thứ hai, chính là muốn có lợi ích, vì thế quay đầu đi về phía của viện đang đóng, kêu tên nha hoàn kia, hỏi xem ả có đó không.
Nha hoàn đẩy cửa ra, đi đến trước mặt Trần Duyệt, mang đến một cái hộp gỗ, sau đó lại rời đi.
Trần Duyệt mở hộp gỗ ra, từ bên trong lấy ra mấy tấm ngân phiếu, đưa cho Lương đại nhân, để cho hắn mang về, cùng Tri Phủ một người một nửa, ý là coi như tiền đi lại.
Lương đại nhân khách khí một phen, cuối cùng vẫn nhận lấy, tiến đến trước mặt Trần Duyệt, thấp giọng nói: “Lý Văn Trung kia...”
Trần Duyệt mỉm cười, “Làm phiền Lương đại nhân ra tay.”
Lương đại nhân cũng cười trừ, tỏ vẻ nhất định làm tốt.
Diệp Thiếu Dương nghe đến đây mới hiểu rõ, bọn họ muốn giết Đằng Vĩnh Thanh, chính “tẩu tử” của hắn, nhìn có vẻ yếu đuối, không ngờ tâm địa cũng thật đúng là tàn nhãn a, nhưng cô làm như vậy cũng là vì mình, hắn cũng không thấy hận cô.
“Lương đại nhân, cái gì Văn Trung kia, bị các ngươi bắt khi nào vậy?" Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Hồi tiểu Hầu gia, ngay mới vừa rồi, chúng ta dẫn người đến nhà hắn, người này thật sự là đồ đệ cùng hung cực ác, còn làm bị thương mấy sai nha của ta, hiện đã bị bắt, nhốt tt
Diệp Thiếu Dương trong lòng vừa động, nghĩ trong chuyện này khẳng định có điều kỳ quái, vì thế đề nghị đi gặp hắn. Trần Duyệt mới đầu không đồng ý, nhưng Diệp Thiếu Dương kiên trì, tỏ vẻ mình có một việc muốn hỏi rõ ràng.
Trần Duyệt chỉ có thể đồng ý, để cho Lương đại nhân sắp xếp.
“Tẩu tử, cảm ơn tấu a, đệ đi một chút sẽ trở lại, Lương đại nhân, chúng ta đi thôi.”
Diệp Thiếu Dương đi theo Lương đại nhân một đường đi vào nhà giam phủ Ứng Thiên, tìm một lao đầu, dẫn Diệp Thiếu Dương đi xuống, luôn miệng dặn hắn nhanh chóng đi ra, tránh gây ra chuyện.
Nhà giam ở trong lòng đất, tựa như địa lao ở trong phim ảnh vậy, mười phần hôn ám, chỉ có mấy cửa sổ ở mái nhà thông khí, không khí ẩm ướt âm lãnh, còn tản ra một mùi khó chịu, Diệp Thiếu Dương bịt mũi, theo nhóm ngục tốt cùng nhau đi.
Dọc theo đường đi trải qua nhiều nhà tù, những người ở bên trong đó ghé vào hàng rào gỗ nhìn ra bên ngoài.
“Ái chà, da thịt nõn nà thế, vào đây chơi cùng đại gia đi...”
“Thiếu niên lang, để cho ta chơi một chút a...”
Móa! Những người này đều là bịnhịn lâu quá mà điên rồi sao, ngay cả nam nhân cũng đòi...
Diệp Thiếu Dương vẻ mặt xấu hổ, theo lao đầu đi đến tận cùng bên trong nhà tù, dùng ngọn đèn chiếu chiếu vào bên trong, Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái nhìn thấy rằng Vĩnh Thanh ngồi trên một đống cành lá hương bồ, ngồi ngây ngốc.
Lao đầu mở cửa ra, đặt một ngọn đèn trên đất, cung kính nói với Diệp Thiếu Dương: “Tiểu Hầu gia, nơi này quá mức dơ bẩn, thỉnh tiểu Hầu gia sớm đi ra a, tiểu nhân canh chừng bên ngoài, có việc gì cứ gọi một tiếng là được.”
“Được rồi người đi ra ngoài đi, đi xa một chút.” Diệp Thiếu Dương ném một thỏi bạc cho hắn.
Nhìn lao đầu đi xa, Diệp Thiếu Dương lúc này mới đi vào, ngồi xổm xuống trước mặt Đằng Vĩnh Thanh, nhìn hắn nói: “Tình hình thế nào, làm sao mà người bị bắt vậy?”
Đằng Vĩnh Thanh hít sâu một hơi, nói: “Ta vừa đến nhà không lâu, bọn họ đã tới bắt ta, chính là chuyện đập tượng thần ở trên núi.”
“Không phải chứ, đến mấy sai dịch mà người cũng đánh không lại?
“Không, ta cũng đánh, sau đó lo lắng gây ra chuyện lớn, liên lụy đến hai người trong nhà của ta... Tuy không phải thận nhân thật sự của ta, nhưng dù sao cũng là người vô tội a, cho nên ta dứt khoát theo bọn họ đến đây, ta nói với bọn họ chuyện này người cũng có phần, nghĩ bọn họ khẳng định sẽ đi tìm ngươi.”
Diệp Thiếu Dương không nói gì. Quả nhiên là làm hòa thượng, từ bị tâm địa, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện này thật đúng là không thể nói rõ được, ta thấy thế nào, buổi tối ta sẽ tới cứu người ra ngoài, sau đó ngày mai cùng nhau bỏ trốn, bọn họ không có chứng cớ, cũng không dám đi đến nhà của ta gây rối.”
Đằng Vĩnh Thanh cầm tay hắn, lắc đầu, mười phần nghiêm túc nói: “Ta phát hiện một sự tình nghiêm trọng, Thiếu Dương, thế giới này, so với chúng ta tưởng tượng phức tạp hơn nhiều lắm!”
“Ngươi nói.”
“Thế này, lúc nãy ta không muốn đi theo bọn họ, bọn họ bắt ta, ta liền phản kháng, trong lúc xô đẩy, ta cho một phát lên người kẻ kia, làm cho cánh tay bị thương, người đoán thử xem, hắn chảy ra Mân Cổi sắc huyết!”
Diệp Thiếu Dương trong lòng ngẩn ra, nói: “Yêu quái?”
“Hẳn là vậy. Lúc ấy ta đột nhiên thấy hiếu kỳ, cũng cho một cái lên người bên cạnh, kết quả máu chảy ra là màu xanh lục...”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: “Đều là yêu quái?”
“Đúng vậy. Thiếu Dương, người cẩn thận ngẫm lại, cá nheo tinh kia biến thành lão hòa thượng, còn Có lợn rừng tinh kia, vì sao thế giới này, có nhiều yêu biến hóa thành người như vậy, quỷ dị nhất là, hình như bản thân bọn họ cũng không nhận thức được.”
Diệp Thiếu Dương trầm mặc sau một lúc lâu, nói: “Ngươi là nói, bọn họ giống như chúng ta, đều là kẻ xuyên không, bị sắp xếp thân phận mới, trở thành một thành viên của thế giới này?”
“Hắn là như vậy. Hơn nữa... Ta còn có một dự đoán càng thêm điên cuồng, Thiếu Dương, người có từng nghĩ tới, có lẽ toàn bộ người của thế giới này, đều giống như chúng ta, đều là sau khi bị tẩy não, sắp xếp thân phận mới, hợp thành thế giới này."
Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn hắn.
Dự đoán... xác thực quá khùng điên.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn ra phía ngoài nhìn, dưới ánh nến có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của những tù phạm khác bị giam giữ trong phòng giam, lẩm bẩm nói: “Ngươi muốn nói... Bọn họ đều là bị bắt tới, sau đó tẩy não?
“Bằng không không có lý gì chúng ta gặp được tất cả đều là yêu biến hóa thành, tỷ lệ này, cũng quá lớn đi.”
Đằng Vĩnh Thanh nhắc nhở: “Nếu người cần chứng cứ, có thể đi thử bọn họ.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một chút, lấy tay vỗ vỗ hàng rào nhà tù, gọi lao đầu.
“Tiểu Hầu gia ngài gọi ta?” Lao đầu chạy như điện tới.
“Ngươi xem trên đất đây là cái gì.”
“O?” Lao đầu khom người nhìn xuống đất, Diệp Thiếu Dương nâng tay, dùng sức vỗ một cái lên gáy hắn. Lương đại nhân nói: “Phu nhân bớt giận, bớt giận, chúng ta đã bắt được Lý Văn Trung, trước mắt hạ gục, hắn cũng khai rằng, mọi chuyện đều làm cùng với tiểu Hầu gia..”
Trần Duyệt khiếp sợ nhìn Diệp Thiếu Dương.
Lương đại nhân nhãn chầu chuyển động, nói với Trần Duyệt: “Phu nhân, xin được nói chuyện riêng.”
Trần Duyệt lập tức kêu gia đình tản đi hết, sau đó thì thầm vài câu với nha hoàn, nha hoàn gật đầu rời đi.
Lương đại nhân cũng để cho thủ hạ đều đi ra ngoài, từ bên ngoài đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Trần Duyệt, chắp tay nói: “Không dối gạt phu nhân, là Tri phủ đại nhân kêu ta tới... Phá hủy tượng thần Linh bà bà, việc này không phải là nhỏ, Tri phủ đại nhân không dám chậm trễ, mệnh hạ quan tiến đến thông báo một tiếng, tiểu Hầu gia trẻ tuổi, bị tác nhân lợi dụng, cũng hợp tình hợp lý, chỉ cần để cho Lý Văn Trung này nhận mọi tội danh, một người gánh chịu, thì sẽ bình an vô sự...”
Trần Duyệt cười, coi như cô đã hiểu rõ, Lương đại nhân thứ nhất là tranh công, thứ hai, chính là muốn có lợi ích, vì thế quay đầu đi về phía của viện đang đóng, kêu tên nha hoàn kia, hỏi xem ả có đó không.
Nha hoàn đẩy cửa ra, đi đến trước mặt Trần Duyệt, mang đến một cái hộp gỗ, sau đó lại rời đi.
Trần Duyệt mở hộp gỗ ra, từ bên trong lấy ra mấy tấm ngân phiếu, đưa cho Lương đại nhân, để cho hắn mang về, cùng Tri Phủ một người một nửa, ý là coi như tiền đi lại.
Lương đại nhân khách khí một phen, cuối cùng vẫn nhận lấy, tiến đến trước mặt Trần Duyệt, thấp giọng nói: “Lý Văn Trung kia...”
Trần Duyệt mỉm cười, “Làm phiền Lương đại nhân ra tay.”
Lương đại nhân cũng cười trừ, tỏ vẻ nhất định làm tốt.
Diệp Thiếu Dương nghe đến đây mới hiểu rõ, bọn họ muốn giết Đằng Vĩnh Thanh, chính “tẩu tử” của hắn, nhìn có vẻ yếu đuối, không ngờ tâm địa cũng thật đúng là tàn nhãn a, nhưng cô làm như vậy cũng là vì mình, hắn cũng không thấy hận cô.
“Lương đại nhân, cái gì Văn Trung kia, bị các ngươi bắt khi nào vậy?" Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Hồi tiểu Hầu gia, ngay mới vừa rồi, chúng ta dẫn người đến nhà hắn, người này thật sự là đồ đệ cùng hung cực ác, còn làm bị thương mấy sai nha của ta, hiện đã bị bắt, nhốt tt
Diệp Thiếu Dương trong lòng vừa động, nghĩ trong chuyện này khẳng định có điều kỳ quái, vì thế đề nghị đi gặp hắn. Trần Duyệt mới đầu không đồng ý, nhưng Diệp Thiếu Dương kiên trì, tỏ vẻ mình có một việc muốn hỏi rõ ràng.
Trần Duyệt chỉ có thể đồng ý, để cho Lương đại nhân sắp xếp.
“Tẩu tử, cảm ơn tấu a, đệ đi một chút sẽ trở lại, Lương đại nhân, chúng ta đi thôi.”
Diệp Thiếu Dương đi theo Lương đại nhân một đường đi vào nhà giam phủ Ứng Thiên, tìm một lao đầu, dẫn Diệp Thiếu Dương đi xuống, luôn miệng dặn hắn nhanh chóng đi ra, tránh gây ra chuyện.
Nhà giam ở trong lòng đất, tựa như địa lao ở trong phim ảnh vậy, mười phần hôn ám, chỉ có mấy cửa sổ ở mái nhà thông khí, không khí ẩm ướt âm lãnh, còn tản ra một mùi khó chịu, Diệp Thiếu Dương bịt mũi, theo nhóm ngục tốt cùng nhau đi.
Dọc theo đường đi trải qua nhiều nhà tù, những người ở bên trong đó ghé vào hàng rào gỗ nhìn ra bên ngoài.
“Ái chà, da thịt nõn nà thế, vào đây chơi cùng đại gia đi...”
“Thiếu niên lang, để cho ta chơi một chút a...”
Móa! Những người này đều là bịnhịn lâu quá mà điên rồi sao, ngay cả nam nhân cũng đòi...
Diệp Thiếu Dương vẻ mặt xấu hổ, theo lao đầu đi đến tận cùng bên trong nhà tù, dùng ngọn đèn chiếu chiếu vào bên trong, Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái nhìn thấy rằng Vĩnh Thanh ngồi trên một đống cành lá hương bồ, ngồi ngây ngốc.
Lao đầu mở cửa ra, đặt một ngọn đèn trên đất, cung kính nói với Diệp Thiếu Dương: “Tiểu Hầu gia, nơi này quá mức dơ bẩn, thỉnh tiểu Hầu gia sớm đi ra a, tiểu nhân canh chừng bên ngoài, có việc gì cứ gọi một tiếng là được.”
“Được rồi người đi ra ngoài đi, đi xa một chút.” Diệp Thiếu Dương ném một thỏi bạc cho hắn.
Nhìn lao đầu đi xa, Diệp Thiếu Dương lúc này mới đi vào, ngồi xổm xuống trước mặt Đằng Vĩnh Thanh, nhìn hắn nói: “Tình hình thế nào, làm sao mà người bị bắt vậy?”
Đằng Vĩnh Thanh hít sâu một hơi, nói: “Ta vừa đến nhà không lâu, bọn họ đã tới bắt ta, chính là chuyện đập tượng thần ở trên núi.”
“Không phải chứ, đến mấy sai dịch mà người cũng đánh không lại?
“Không, ta cũng đánh, sau đó lo lắng gây ra chuyện lớn, liên lụy đến hai người trong nhà của ta... Tuy không phải thận nhân thật sự của ta, nhưng dù sao cũng là người vô tội a, cho nên ta dứt khoát theo bọn họ đến đây, ta nói với bọn họ chuyện này người cũng có phần, nghĩ bọn họ khẳng định sẽ đi tìm ngươi.”
Diệp Thiếu Dương không nói gì. Quả nhiên là làm hòa thượng, từ bị tâm địa, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện này thật đúng là không thể nói rõ được, ta thấy thế nào, buổi tối ta sẽ tới cứu người ra ngoài, sau đó ngày mai cùng nhau bỏ trốn, bọn họ không có chứng cớ, cũng không dám đi đến nhà của ta gây rối.”
Đằng Vĩnh Thanh cầm tay hắn, lắc đầu, mười phần nghiêm túc nói: “Ta phát hiện một sự tình nghiêm trọng, Thiếu Dương, thế giới này, so với chúng ta tưởng tượng phức tạp hơn nhiều lắm!”
“Ngươi nói.”
“Thế này, lúc nãy ta không muốn đi theo bọn họ, bọn họ bắt ta, ta liền phản kháng, trong lúc xô đẩy, ta cho một phát lên người kẻ kia, làm cho cánh tay bị thương, người đoán thử xem, hắn chảy ra Mân Cổi sắc huyết!”
Diệp Thiếu Dương trong lòng ngẩn ra, nói: “Yêu quái?”
“Hẳn là vậy. Lúc ấy ta đột nhiên thấy hiếu kỳ, cũng cho một cái lên người bên cạnh, kết quả máu chảy ra là màu xanh lục...”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: “Đều là yêu quái?”
“Đúng vậy. Thiếu Dương, người cẩn thận ngẫm lại, cá nheo tinh kia biến thành lão hòa thượng, còn Có lợn rừng tinh kia, vì sao thế giới này, có nhiều yêu biến hóa thành người như vậy, quỷ dị nhất là, hình như bản thân bọn họ cũng không nhận thức được.”
Diệp Thiếu Dương trầm mặc sau một lúc lâu, nói: “Ngươi là nói, bọn họ giống như chúng ta, đều là kẻ xuyên không, bị sắp xếp thân phận mới, trở thành một thành viên của thế giới này?”
“Hắn là như vậy. Hơn nữa... Ta còn có một dự đoán càng thêm điên cuồng, Thiếu Dương, người có từng nghĩ tới, có lẽ toàn bộ người của thế giới này, đều giống như chúng ta, đều là sau khi bị tẩy não, sắp xếp thân phận mới, hợp thành thế giới này."
Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn hắn.
Dự đoán... xác thực quá khùng điên.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn ra phía ngoài nhìn, dưới ánh nến có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của những tù phạm khác bị giam giữ trong phòng giam, lẩm bẩm nói: “Ngươi muốn nói... Bọn họ đều là bị bắt tới, sau đó tẩy não?
“Bằng không không có lý gì chúng ta gặp được tất cả đều là yêu biến hóa thành, tỷ lệ này, cũng quá lớn đi.”
Đằng Vĩnh Thanh nhắc nhở: “Nếu người cần chứng cứ, có thể đi thử bọn họ.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một chút, lấy tay vỗ vỗ hàng rào nhà tù, gọi lao đầu.
“Tiểu Hầu gia ngài gọi ta?” Lao đầu chạy như điện tới.
“Ngươi xem trên đất đây là cái gì.”
“O?” Lao đầu khom người nhìn xuống đất, Diệp Thiếu Dương nâng tay, dùng sức vỗ một cái lên gáy hắn.