Chu Nguyên Chương, Chu Duẫn Văn... Không nên không nên, vạn nhất ngày nào đó gặp trúng Kiến Văn đế, khẳng định bị tùng xẻo.
Diệp Thiếu Dương nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên vỗ ót, “Cái này, ta thấy người đần độn, thiếu trí tuệ phải dắt lừa thuê, người sẽ có tên là Chu Trí Tuệ, người thấy như thế nào?”
Trư yêu cười ngượng, nó tốt xấu gì cũng ở trong nhân gian hơn hai trăm năm, biết tên này thô kệch bao nhiêu, nhưng dù sao cũng là tên chủ nhân đặt cho, thô kệch mấy cũng nhận, lập tức lễ bái tạ
“Chủ nhân, chúng ta hiện tại cần làm như thế nào?”
“Còn chưa biết, dù sao ngươi cứ đi theo ta thôi.”
Diệp Thiếu Dương xoay người nói với Đằng Vĩnh Thanh: “Đi thôi, trước tiên về nhà chuẩn bị một chút.”
“Ta với người cùng nhau trở về?
“Không được đầu, người về nhà chăm sóc lão mẫu thân bảy mươi tuổi cùng cái đệ đệ kia?”
Đằng Vĩnh Thanh cười khổ.
“Ta cũng không biết bọn họ từ đầu đến, không gặp cũng được. Ta đi với người về nhà vẫn hơn.”
Vì thế hai người và một con lợn cùng nhau về nhà Diệp Thiếu Dương.
Sau khi về nhà, Diệp Thiếu Dương tìm người an bài một chồng thức ăn, được Chu Trí Tuệ cẩn thận nhắc nhở, không dùng thịt lợn, Chu Trí Tuệ bắt đầu còn có chút cầu thúc, sau lại dần dần ăn thả phanh, gió cuốn mây tan ăn sạch sẽ một bàn đồ ăn.
Diệp Thiếu Dương tìm người an bài phòng ngủ, để hai bọn họ ở lại.
Chu Trí Tuệ tâm khoan thể béo, thích ứng trong mọi tình cảnh, vừa vào phòng đã lập tức chìm vào giấc ngủ. Đằng Vĩnh Thanh đương nhiên ngủ không được, đi vào phòng Diệp Thiếu Dương tiếp tục thảo luận.
“Thiếu Dương, ta đột nhiên nhớ, hôm nay người khiến trư yêu tỉnh lại, hình như cũng không dùng thủ đoạn gì, chỉ có đánh cho nó hiện nguyên hình?”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, “Hình như là như vậy..."
“Không sai, trước kia không phải người gặp nút thắt, không có biện pháp gì khiến tấu phu nhân thức tỉnh sao? Ta cảm thấy đó là một biện pháp a, có thể thử một lần.”
“Trước tiên cải chính một chút, đó không phải tẩu phu nhân của ngươi...” Diệp Thiếu Dương chống cằm, trầm ngâm một hồi, nói: “Hình như đúng là như thế a, nếu cô ấy có thể ý thức được mình là ai, không muốn tỉnh lại cũng không được. Đi, đêm nay ta phải đi thử xem!”
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, Qua Qua cùng vị mà mình gọi là tẩu tử kia ngủ cùng nhau, hiện tại tám phần đã ngủ rồi, không tiện động thủ, nhưng mà có thể hạ thủ với Bích Thanh trước.
Diệp Thiếu Dương để cho Đằng Vĩnh Thanh đi về trước, còn mình thay quần áo ngủ, đi vào trước phòng ngủ của Bích Thanh, phát hiện trong phòng sáng đèn, vì thế gõ gõ cửa, Bích Thanh xác nhận xong rồi mở cửa, quyến rũ cười, “Đêm nay thiếu gia muốn ngủ cùng ta sao?
“ẶC, cứ cho là vậy đi.”
Diệp Thiếu Dương đi vào, nhìn trái nhìn phải, nói: “Ngươi ở làm cái gì vậy?”
Bích Thanh đi đến trước giường, cầm lấy một quyển sách, nói với hắn: “Ta đang đọc sách.”
Diệp Thiếu Dương tiếp nhận quyển sách từ tay cô, nhìn thấy đó là một quyển thi tập, lật bừa hai trang, có chút xấu hổ nói: “Vậy, chúng ta lên giường ngủ đi?”
Bích Thanh xấu hổ cười, nói: “Hôm nay ta tìm đại phu bốc một thang thuốc an thần, kết hợp mấy loại thuốc, ta để cho Miếu Nhi đun một đêm, vừa lúc đưa cho huynh uống.”
Nói xong mình đi ra ngoài, một lát sau, bưng trở về một chén nước canh nóng hôi hổi, đưa tới trước mặt Diệp Thiếu Dương.
Nước thuốc có màu đen, đặc kẹo, có mùi lạ, cũng không biết là nấu cái gì, nhưng Diệp Thiếu Dương cũng tin tưởng Bích Thanh sẽ không hại mình, hơn nữa thịnh tình không thể chối từ, đành phải uống vào, lúc hắn uống, hắn không thấy được khóe miệng Bích Thanh hiện lên một tia cười lạnh.
Uống thuốc xong, tất nhiên phải lên giường nghỉ ngơi. Bọn họ là vợ chồng, đương nhiên phải chung chăn gối.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy không ổn, nhưng mà mình đến vì có mang theo nhiệm vụ, hắn muốn là, chờ cô ngủ rồi ra tay, như vậy ổn thỏa nhất, cũng không dễ dàng bị nhiễu loạn gì.
Vậy đành phải tạm thời ra dáng vợ chồng một chút.
Diệp Thiếu Dương cùng cô cùng tiến vào trong đống chăn gối, thổi tắt đèn nằm xuống.
Bích Thanh lập tức nép người, đầu gối lên trên cánh tay hắn, giọng nũng nịu: “Quan nhân, huynh đã lâu không ngủ cùng ta.”
“Há, không phải thân thể người không tốt sao, người ngủ một mình, tiện việc điều dưỡng.” Diệp Thiếu Dương tìm cớ.
Bích Thanh cười duyên, ghé vào lỗ tai hắn, hơi thở thơm nhẹ nói: “Ngẫu nhiên một lần, cũng không sao...”
Cái này... Cái này là muốn ép mình phạm sai lầm a.
Diệp Thiếu Dương đang nghĩ tới làm thế nào để qua loa cho xong, đột nhiên, một bàn tay thò vào cổ áo ngủ của mình, vuốt ve phần trước ngực...
Diệp Thiếu Dương sợ hãi nắm lấy tay cô, ngập ngừng nói: “Chuyện này, xin lỗi a, ta hôm nay có chút không thoải mái, ta phải đi ngủ sớm một chút...”
“Được rồi, không đùa huynh.” Bích Thanh tay lấy ra, hai tay ôm hắn cổ, cười duyên nói: “Chúng ta ngủ thôi, lát nữa huynh không được đụng ta đó.”
Diệp Thiếu Dương một lần nữa nằm xuống, nhưng mà... Hai người quá gần nhau, thân mình nằm sát thân cô ấy, loại cảm giác mềm mại này, còn có mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ người cô, từng chút một kích thích hắn.
Bích Thanh xoa bóp trước ngực hắn một hồi, cười khanh khách nói: “Là huyn nói đó, đêm nay không được chạm vào ta đâu.”
“Hứ, ngươi mau ngủ đi.”
“Được thôi, ta ngủ đây.” Bích Thanh hôn lên mặt hắn một cái, một chân gác lên trên người hắn, làm bộ ngủ.
Không xong rồi... Một ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng Diệp Thiếu Dương, dần dần khuếch tán đến toàn thân, Diệp Thiếu Dương dồn dập thở hổn hển, cả người khô nóng không chịu được, một bàn tay quỷ sứ từ phía sau người đưa tới, túm lấy một thứ...
Trời ạ! Ta đang làm gì vậy!
Diệp Thiếu Dương đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng rụt tay về, Bích Thanh lại đột nhiên xoay người, đè lên người Diệp Thiếu Dương, dán miệng lên...
Diệp Thiếu Dương đẩy mặt cô ra, thở hổn hển nói: “Ngươi cho ta uống cái gì, có phải chén thuốc đó có vấn đề?"
Bích Thanh cười nói: “Đó là thuốc dục tình, ngày hôm qua chúng ta mang theo Minh Minh cùng nhau về nhà, lúc ấy ta đã nghĩ, chúng ta nên có một đứa con, mà huynh đã lâu không đụng vào ta, cho nên... Quan nhân, huynh thuận theo người ta đi...”
Trời đất! Chuyện này là sao!
Không đợi Diệp Thiếu Dương giãy dụa, Bích Thanh lại ôm lấy cổ hắn, dán miệng lên.
Diệp Thiếu Dương trong ý loạn tình mê, hai tay không chịu khống chế ôm thắt lưng của cô, sau đó di chuyển về khu vực khiêu khích nhất của cô...
Không!
Cứ tiếp tục như vậy, sợ là mình sẽ tiêu mất!
Diệp Thiếu Dương cuối cùng đẩy Bích Thanh ra, dùng sức hít sâu một hơi, dục vọng tiêu tán bột, sau đó mạnh mẽ cầm lấy hai tay Bích Thanh, chế trụ mạch môn, đem cương khí trong nháy mắt quán nhập trong cơ thể cô...
Nếu không đợi cô ngủ được, vậy đành phải dùng sức mạnh.
Ctrong khí đi vào huyệt Khí Hải, mạnh mẽ va chạm phong ấn thần bí kia.
Bích Thanh cả người run lên, thân thể xụi lơ.
Diệp Thiếu Dương một chưởng chụp ngay chỗ mi tâm cô, Bích Thanh kêu A một tiếng, linh lực trong cơ thể nháy mắt bùng nổ, ý đồ muốn hất văng tay Diệp Thiếu Dương ra.
Đây chính là điều Diệp Thiếu Dương SỢ, Bích Thanh là yếu tiên tu vi, thực lực hoàn toàn cách xa trư yêu trình độ yêu quái bình thường kia, nếu đấu tay đôi, chưa chắc mình là đối thủ của cô, nhưng khi đối mặt nguy hiểm, cũng chỉ có thể so một chiều, cũng may hắn cũng coi như có chuẩn bị trước, trước khi đến đã cắt bàn tay, dùng máu mình vẽ một đạo phù. Chu Nguyên Chương, Chu Duẫn Văn... Không nên không nên, vạn nhất ngày nào đó gặp trúng Kiến Văn đế, khẳng định bị tùng xẻo.
Diệp Thiếu Dương nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên vỗ ót, “Cái này, ta thấy người đần độn, thiếu trí tuệ phải dắt lừa thuê, người sẽ có tên là Chu Trí Tuệ, người thấy như thế nào?”
Trư yêu cười ngượng, nó tốt xấu gì cũng ở trong nhân gian hơn hai trăm năm, biết tên này thô kệch bao nhiêu, nhưng dù sao cũng là tên chủ nhân đặt cho, thô kệch mấy cũng nhận, lập tức lễ bái tạ
“Chủ nhân, chúng ta hiện tại cần làm như thế nào?”
“Còn chưa biết, dù sao ngươi cứ đi theo ta thôi.”
Diệp Thiếu Dương xoay người nói với Đằng Vĩnh Thanh: “Đi thôi, trước tiên về nhà chuẩn bị một chút.”
“Ta với người cùng nhau trở về?
“Không được đầu, người về nhà chăm sóc lão mẫu thân bảy mươi tuổi cùng cái đệ đệ kia?”
Đằng Vĩnh Thanh cười khổ.
“Ta cũng không biết bọn họ từ đầu đến, không gặp cũng được. Ta đi với người về nhà vẫn hơn.”
Vì thế hai người và một con lợn cùng nhau về nhà Diệp Thiếu Dương.
Sau khi về nhà, Diệp Thiếu Dương tìm người an bài một chồng thức ăn, được Chu Trí Tuệ cẩn thận nhắc nhở, không dùng thịt lợn, Chu Trí Tuệ bắt đầu còn có chút cầu thúc, sau lại dần dần ăn thả phanh, gió cuốn mây tan ăn sạch sẽ một bàn đồ ăn.
Diệp Thiếu Dương tìm người an bài phòng ngủ, để hai bọn họ ở lại.
Chu Trí Tuệ tâm khoan thể béo, thích ứng trong mọi tình cảnh, vừa vào phòng đã lập tức chìm vào giấc ngủ. Đằng Vĩnh Thanh đương nhiên ngủ không được, đi vào phòng Diệp Thiếu Dương tiếp tục thảo luận.
“Thiếu Dương, ta đột nhiên nhớ, hôm nay người khiến trư yêu tỉnh lại, hình như cũng không dùng thủ đoạn gì, chỉ có đánh cho nó hiện nguyên hình?”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, “Hình như là như vậy..."
“Không sai, trước kia không phải người gặp nút thắt, không có biện pháp gì khiến tấu phu nhân thức tỉnh sao? Ta cảm thấy đó là một biện pháp a, có thể thử một lần.”
“Trước tiên cải chính một chút, đó không phải tẩu phu nhân của ngươi...” Diệp Thiếu Dương chống cằm, trầm ngâm một hồi, nói: “Hình như đúng là như thế a, nếu cô ấy có thể ý thức được mình là ai, không muốn tỉnh lại cũng không được. Đi, đêm nay ta phải đi thử xem!”
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, Qua Qua cùng vị mà mình gọi là tẩu tử kia ngủ cùng nhau, hiện tại tám phần đã ngủ rồi, không tiện động thủ, nhưng mà có thể hạ thủ với Bích Thanh trước.
Diệp Thiếu Dương để cho Đằng Vĩnh Thanh đi về trước, còn mình thay quần áo ngủ, đi vào trước phòng ngủ của Bích Thanh, phát hiện trong phòng sáng đèn, vì thế gõ gõ cửa, Bích Thanh xác nhận xong rồi mở cửa, quyến rũ cười, “Đêm nay thiếu gia muốn ngủ cùng ta sao?
“ẶC, cứ cho là vậy đi.”
Diệp Thiếu Dương đi vào, nhìn trái nhìn phải, nói: “Ngươi ở làm cái gì vậy?”
Bích Thanh đi đến trước giường, cầm lấy một quyển sách, nói với hắn: “Ta đang đọc sách.”
Diệp Thiếu Dương tiếp nhận quyển sách từ tay cô, nhìn thấy đó là một quyển thi tập, lật bừa hai trang, có chút xấu hổ nói: “Vậy, chúng ta lên giường ngủ đi?”
Bích Thanh xấu hổ cười, nói: “Hôm nay ta tìm đại phu bốc một thang thuốc an thần, kết hợp mấy loại thuốc, ta để cho Miếu Nhi đun một đêm, vừa lúc đưa cho huynh uống.”
Nói xong mình đi ra ngoài, một lát sau, bưng trở về một chén nước canh nóng hôi hổi, đưa tới trước mặt Diệp Thiếu Dương.
Nước thuốc có màu đen, đặc kẹo, có mùi lạ, cũng không biết là nấu cái gì, nhưng Diệp Thiếu Dương cũng tin tưởng Bích Thanh sẽ không hại mình, hơn nữa thịnh tình không thể chối từ, đành phải uống vào, lúc hắn uống, hắn không thấy được khóe miệng Bích Thanh hiện lên một tia cười lạnh.
Uống thuốc xong, tất nhiên phải lên giường nghỉ ngơi. Bọn họ là vợ chồng, đương nhiên phải chung chăn gối.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy không ổn, nhưng mà mình đến vì có mang theo nhiệm vụ, hắn muốn là, chờ cô ngủ rồi ra tay, như vậy ổn thỏa nhất, cũng không dễ dàng bị nhiễu loạn gì.
Vậy đành phải tạm thời ra dáng vợ chồng một chút.
Diệp Thiếu Dương cùng cô cùng tiến vào trong đống chăn gối, thổi tắt đèn nằm xuống.
Bích Thanh lập tức nép người, đầu gối lên trên cánh tay hắn, giọng nũng nịu: “Quan nhân, huynh đã lâu không ngủ cùng ta.”
“Há, không phải thân thể người không tốt sao, người ngủ một mình, tiện việc điều dưỡng.” Diệp Thiếu Dương tìm cớ.
Bích Thanh cười duyên, ghé vào lỗ tai hắn, hơi thở thơm nhẹ nói: “Ngẫu nhiên một lần, cũng không sao...”
Cái này... Cái này là muốn ép mình phạm sai lầm a.
Diệp Thiếu Dương đang nghĩ tới làm thế nào để qua loa cho xong, đột nhiên, một bàn tay thò vào cổ áo ngủ của mình, vuốt ve phần trước ngực...
Diệp Thiếu Dương sợ hãi nắm lấy tay cô, ngập ngừng nói: “Chuyện này, xin lỗi a, ta hôm nay có chút không thoải mái, ta phải đi ngủ sớm một chút...”
“Được rồi, không đùa huynh.” Bích Thanh tay lấy ra, hai tay ôm hắn cổ, cười duyên nói: “Chúng ta ngủ thôi, lát nữa huynh không được đụng ta đó.”
Diệp Thiếu Dương một lần nữa nằm xuống, nhưng mà... Hai người quá gần nhau, thân mình nằm sát thân cô ấy, loại cảm giác mềm mại này, còn có mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ người cô, từng chút một kích thích hắn.
Bích Thanh xoa bóp trước ngực hắn một hồi, cười khanh khách nói: “Là huyn nói đó, đêm nay không được chạm vào ta đâu.”
“Hứ, ngươi mau ngủ đi.”
“Được thôi, ta ngủ đây.” Bích Thanh hôn lên mặt hắn một cái, một chân gác lên trên người hắn, làm bộ ngủ.
Không xong rồi... Một ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng Diệp Thiếu Dương, dần dần khuếch tán đến toàn thân, Diệp Thiếu Dương dồn dập thở hổn hển, cả người khô nóng không chịu được, một bàn tay quỷ sứ từ phía sau người đưa tới, túm lấy một thứ...
Trời ạ! Ta đang làm gì vậy!
Diệp Thiếu Dương đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng rụt tay về, Bích Thanh lại đột nhiên xoay người, đè lên người Diệp Thiếu Dương, dán miệng lên...
Diệp Thiếu Dương đẩy mặt cô ra, thở hổn hển nói: “Ngươi cho ta uống cái gì, có phải chén thuốc đó có vấn đề?"
Bích Thanh cười nói: “Đó là thuốc dục tình, ngày hôm qua chúng ta mang theo Minh Minh cùng nhau về nhà, lúc ấy ta đã nghĩ, chúng ta nên có một đứa con, mà huynh đã lâu không đụng vào ta, cho nên... Quan nhân, huynh thuận theo người ta đi...”
Trời đất! Chuyện này là sao!
Không đợi Diệp Thiếu Dương giãy dụa, Bích Thanh lại ôm lấy cổ hắn, dán miệng lên.
Diệp Thiếu Dương trong ý loạn tình mê, hai tay không chịu khống chế ôm thắt lưng của cô, sau đó di chuyển về khu vực khiêu khích nhất của cô...
Không!
Cứ tiếp tục như vậy, sợ là mình sẽ tiêu mất!
Diệp Thiếu Dương cuối cùng đẩy Bích Thanh ra, dùng sức hít sâu một hơi, dục vọng tiêu tán bột, sau đó mạnh mẽ cầm lấy hai tay Bích Thanh, chế trụ mạch môn, đem cương khí trong nháy mắt quán nhập trong cơ thể cô...
Nếu không đợi cô ngủ được, vậy đành phải dùng sức mạnh.
Ctrong khí đi vào huyệt Khí Hải, mạnh mẽ va chạm phong ấn thần bí kia.
Bích Thanh cả người run lên, thân thể xụi lơ.
Diệp Thiếu Dương một chưởng chụp ngay chỗ mi tâm cô, Bích Thanh kêu A một tiếng, linh lực trong cơ thể nháy mắt bùng nổ, ý đồ muốn hất văng tay Diệp Thiếu Dương ra.
Đây chính là điều Diệp Thiếu Dương SỢ, Bích Thanh là yếu tiên tu vi, thực lực hoàn toàn cách xa trư yêu trình độ yêu quái bình thường kia, nếu đấu tay đôi, chưa chắc mình là đối thủ của cô, nhưng khi đối mặt nguy hiểm, cũng chỉ có thể so một chiều, cũng may hắn cũng coi như có chuẩn bị trước, trước khi đến đã cắt bàn tay, dùng máu mình vẽ một đạo phù.