Nói đến điều này, Diệp Thiếu Dương đúng hắn lên, “Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài.”
“Đi đâu?”
“Tìm trư yêu này.” Diệp Thiếu Dương cầm lấy khối thịt trên bàn, nói giỡn với Đằng Vĩnh Thanh, Đằng Vĩnh Thanh bị dọa vội vàng nhảy ra, đuổi theo nói: “Làm sao người biết người nọ sống ở đâu?”
Diệp Thiếu Dương quay đầu trừng mắt nhìn hắn, “Ta là Hầu gia a, muốn điều tra hành tung một người bình thường, sẽ rất dễ dàng.”
Trời đã tối, trong thành nhà nhà bắt đầu đốt đèn, Diệp Thiếu Dương đứng ở dưới tường thành, nhìn qua ngã tư đường đối diện. Nơi này dù sao cũng là cổ đại, cho dù Nam Kinh là thành phố lớn như vậy, cái gọi là vận nhà thắp đèn, nếu so sánh với mấy trăm năm sau đô thị hiện đại hoá, coi như là cực kỳ im lặng cùng hôn ám.
Bên cạnh, nhớ tới Đằng Vĩnh Thanh trùng trùng tiếng thở dốc, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn đứng hẳn lên, hỏi: “Cảm giác thế nào?”
“Kinh mạch đã thông hơn nhiều, khôi phục sáu bảy phần rồi.” Đằng Vĩnh Thanh nói, “Đa tạ ngươi truyền cho ta Đại châu thiên thổ nạp tâm pháp, quả nhiên thần diệu.”
Đằng Vĩnh Thanh đi đến dưới tàng cây, đúng sóng vai cùng Diệp Thiếu Dương, thấy hắn vẫn ngẩng đầu nhìn bầu trời phương đông, tò mò hỏi hắn đang nhìn cái gì.
“Hôm nay lại không có ánh trăng.” Diệp Thiếu Dương nói, “Đã hai buổi tối không có ánh trăng.”
“Gần đây trời đầy mây?”
“Chỉ mong vậy." Diệp Thiếu Dương trả lời ba phải cho qua, trong lòng cũng càng sinh thêm hoài nghi.
Đằng Vĩnh Thanh nói: “Cũng không biết hiện tại mấy giờ rồi, cổ đại không có đồng hồ, về mặt thời gian thật đúng là không phán đoán được.”
Hai người chỉ biết chờ đợi.
Qua đã lâu, trên ngã tư đường đối diện, xa xa vang lên một giọng hát thô kệch, xưởng một đoạn ngắn thô tục, ca ca muội muội, câu được câu mất, tiếp theo, chỗ rẽ đầu đường xuất hiện hai thanh âm, một binh sĩ xách đèn lồng, kế bên là một hán tử, thất tha thất thểu đi tới.
“Vương Đầu Nhi, ngươi đi đàng hoàng coi nào, ta hết sức lực rồi, cứ đi như vậy sẽ té ngã mất.” Binh sĩ xách đèn lồng luôn miệng oán giận.
“Vương Đầu Nhi” này căn bản không có nghe thấy, còn đang hát ca, đi liềng xiềng, hiển nhiên là uống say rồi.
Vương Đầu Nhi này là bọn họ người muốn tìm. Là trư yêu.
Binh sĩ xách đèn lồng đỡ Vương Đầu Nhi, đi thẳng vào ngõ nhỏ, Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh lập tức theo sau, đi sát chân tường, đụng đến trước mặt.
Đằng Vĩnh Thanh nhìn Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái, gật gật đầu, cố ý làm bộ mới từ trong ngõ nhỏ đi ra, đến bên cạnh bọn họ nói: “Người này không phải Vương Đầu Nhi sao, sao lại thế này lại uống say rồi?”
“Là Văn Trung a, còn không phải sao, vừa lúc để cho ta gặp được, giờ ta mệt muốn chết rồi, vừa khéo, Văn Trung người tới đây, cùng ta đưa hắn vào đi.”
Đằng Vĩnh Thanh biết thời biết thế, đi tới hỗ trợ giúp đỡ Vương Đầu Nhi, binh sĩ kia sờ soạng chìa khóa trên người hắn, thở dài nói: “Vương Đầu Nhi cũng rất đáng thương, đã hơn bốn mươi tuổi, ngay cả tức phụ cũng không có, một người ở trong căn nhà rách này, cũng khó trách mỗi ngày đều uống say không còn biết gì.”
Đằng Vĩnh Thanh nhíu mày nói: “Vì sao không cưới vợ?”
Người này ngẩn ra, nhìn hắn nói: “Đâu phải ngươi không biết, Vương Đầu Nhi từ chiến trường trở về, thời điểm đánh trận, cậu nhỏ bị thương, chỉ có thể tính là một nửa nam nhân, ai đồng ý gả cho kẻ thái giám như hắn a.”
Được rồi. Đằng Vĩnh Thanh nở nụ cười.
Cách đó không xa, Diệp Thiếu Dương đứng dưới tàng cây cười lạnh.
Mở cửa phòng ra, hai người cùng nhau đưa hắn vào phòng ngủ, thả lên trên chiếc giường lộn xộn, Vương Đầu Nhi ôm giường nôn ói, hai người nhìn thấy chỉ biết nhíu mày.
Đằng Vĩnh Thanh nói: “Ta đi coi hắn thế nào, ngươi cũng mệt mỏi rồi, người về trước đi.”
Người nọ chỉ ước được về sớm một chút, khách khí hai câu cùng Đằng Vĩnh Thanh, vội vàng rời đi.
Đằng Vĩnh Thanh đợi một hồi, đi tới mở cửa ra, ngoắc ngoắc Diệp Thiếu Dương, kêu hắn tiến vào sân.
Hai người vốn muốn chờ Vương Đầu Nhi này về nhà rồi sẽ nhảy tường đi vào, nhưng đã có cơ hội như vậy, cũng bớt phiền toái.
“Người canh giữ ở cửa, ta động thủ.”
Nói xong, Diệp Thiếu Dương đi vào phòng ngủ. Vương Đầu Nhi dựa vào thành giường, đang khổ sở rên hừ hừ. Diệp Thiếu Dương đi đến bên giường, lật hắn lại, lạnh lùng nói: “Ta biết ngươi là ai.”
Vương Đầu Nhi tựa như không nghe thấy hắn nói cái gì, còn đang hừ hừ.
“Đừng giả vờ, ta biết ngươi là yêu quái, không phải người.” Nói xong, Diệp Thiếu Dương chờ hắn phản ứng, hơn nữa cũng đã chuẩn bị ra tay.
Vương Đầu Nhi đột nhiên ngồi dậy, Diệp Thiếu Dương vội vàng rút lui về phía sau một bước, đang định động thủ, Vương Đầu Nhi đột nhiên “ộc” một tiếng phun ra.
Ha!
May mắn Diệp Thiếu Dương sớm có chuẩn bị, đã kịp lùi lại, tránh cho ngộ thương, nhíu mày nhìn đại hán trước mặt đang nôn ói không ra thể thống gì.
“Ta nói cho người biết a, ta đã biết người không phải người, người là trư yêu, ngươi không cần phải giả bộ trước mặt ta, ngươi cũng biết ta là ai...”
Diệp Thiếu Dương nghiêm mặt nói một hơi, lúc này mới phát hiện Vương Đầu Nhi căn bản không để ý tới mình, nhất thời hơi xấu hổ, lúc này Vương Đầu Nhi nôn xong rồi, nằm chàng hàng trên giường, mắt say lờ đờ mông lung nhìn Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái, đột nhiên nhếch miệng cười.
Nụ cười này, tựa như có điều không bình thường.
Diệp Thiếu Dương cẩn thận tránh đi uế vật trên đất, đi tới đầu giường, nhìn Vương Đầu Nhi, Vương Đầu Nhi run rẩy giơ tay ra, bắt lấy cánh tay hắn, Diệp Thiếu Dương do dự một chút, không phản kháng, muốn xem hắn làm gì.
“Cô nương xinh đẹp quá, hắc hắc hắc.” Tay Vương Đầu Nhi đột nhiên tiến đến phía sau hắn, bóp mông hắn.
Đậu má! Tên lưu manh này, đang mơ giấc mộng xuân.
Diệp Thiếu Dương đưa tay vuốt ve bàn tay hắn, tay trái niết pháp quyết, dùng sức một chưởng chụp lên ấn đường của hắn.
"A!"
Hết thảm một tiếng.
Vương Đầu Nhi cũng không say nữa, hai tay ôm đầu, lăn qua lộn lại trên giường, đồng thời phát ra kêu thảm thiết.
Thân thể hắn, cũng theo đó sinh ra biến hóa, da thịt nứt ra, bộ lông màu đen từ bên dưới mọc ra, đầu biến hóa nhiều nhất: cái mũi dài, hai lỗ tai ve vẩy... Không đầy nửa phút, một người đã biến thành một con lợn.
Một con lợn rừng răng dài màu đen, dựa vào giường, mở to đôi mắt màu đỏ, gắt gao trừng mắt với Diệp Thiếu Dương.
“Ta nói, người bình tĩnh chút.” Diệp Thiếu Dương xoa tay nói với hắn, vừa quan sát yêu khí ngưng tụ trên đỉnh đầu hắn, yêu khi thực loãng, cho thấy tu vi của nó rất bình thường, thuộc loại yêu quái bình thường nhất.
Sao lại như vậy?
Diệp Thiếu Dương mặt nhăn mày nhó, loại trình độ tu vi này, lẽ ra, ngay cả thực lực hóa thân thành người cũng không có làm thế nào nó biến thành người được?
“Ngao..” Lợn rừng rống lên một tiếng, trực tiếp phóng tới phía Diệp Thiếu Dương, khí thể rất hung mãnh.
Diệp Thiếu Dương lười chơi đùa cùng nó, tay trái niết pháp quyết, chính diện chụp ngay trán nó.
Chính diện cho nhanh!
Phịch một tiếng, bàn tay Diệp Thiếu Dương cùng trán lợn rừng đập vào nhau, bộc phát ra một cô dao động, Diệp Thiếu Dương không chút sứt mẻ, lợn rừng lại bị đánh bay về phía sau, nện ở trên giường, đụng sập chiếc giường bằng ván gỗ, nằm giữa một đống gỗ vụn, thống khổ rên rĩ. Nói đến điều này, Diệp Thiếu Dương đúng hắn lên, “Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài.”
“Đi đâu?”
“Tìm trư yêu này.” Diệp Thiếu Dương cầm lấy khối thịt trên bàn, nói giỡn với Đằng Vĩnh Thanh, Đằng Vĩnh Thanh bị dọa vội vàng nhảy ra, đuổi theo nói: “Làm sao người biết người nọ sống ở đâu?”
Diệp Thiếu Dương quay đầu trừng mắt nhìn hắn, “Ta là Hầu gia a, muốn điều tra hành tung một người bình thường, sẽ rất dễ dàng.”
Trời đã tối, trong thành nhà nhà bắt đầu đốt đèn, Diệp Thiếu Dương đứng ở dưới tường thành, nhìn qua ngã tư đường đối diện. Nơi này dù sao cũng là cổ đại, cho dù Nam Kinh là thành phố lớn như vậy, cái gọi là vận nhà thắp đèn, nếu so sánh với mấy trăm năm sau đô thị hiện đại hoá, coi như là cực kỳ im lặng cùng hôn ám.
Bên cạnh, nhớ tới Đằng Vĩnh Thanh trùng trùng tiếng thở dốc, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn đứng hẳn lên, hỏi: “Cảm giác thế nào?”
“Kinh mạch đã thông hơn nhiều, khôi phục sáu bảy phần rồi.” Đằng Vĩnh Thanh nói, “Đa tạ ngươi truyền cho ta Đại châu thiên thổ nạp tâm pháp, quả nhiên thần diệu.”
Đằng Vĩnh Thanh đi đến dưới tàng cây, đúng sóng vai cùng Diệp Thiếu Dương, thấy hắn vẫn ngẩng đầu nhìn bầu trời phương đông, tò mò hỏi hắn đang nhìn cái gì.
“Hôm nay lại không có ánh trăng.” Diệp Thiếu Dương nói, “Đã hai buổi tối không có ánh trăng.”
“Gần đây trời đầy mây?”
“Chỉ mong vậy." Diệp Thiếu Dương trả lời ba phải cho qua, trong lòng cũng càng sinh thêm hoài nghi.
Đằng Vĩnh Thanh nói: “Cũng không biết hiện tại mấy giờ rồi, cổ đại không có đồng hồ, về mặt thời gian thật đúng là không phán đoán được.”
Hai người chỉ biết chờ đợi.
Qua đã lâu, trên ngã tư đường đối diện, xa xa vang lên một giọng hát thô kệch, xưởng một đoạn ngắn thô tục, ca ca muội muội, câu được câu mất, tiếp theo, chỗ rẽ đầu đường xuất hiện hai thanh âm, một binh sĩ xách đèn lồng, kế bên là một hán tử, thất tha thất thểu đi tới.
“Vương Đầu Nhi, ngươi đi đàng hoàng coi nào, ta hết sức lực rồi, cứ đi như vậy sẽ té ngã mất.” Binh sĩ xách đèn lồng luôn miệng oán giận.
“Vương Đầu Nhi” này căn bản không có nghe thấy, còn đang hát ca, đi liềng xiềng, hiển nhiên là uống say rồi.
Vương Đầu Nhi này là bọn họ người muốn tìm. Là trư yêu.
Binh sĩ xách đèn lồng đỡ Vương Đầu Nhi, đi thẳng vào ngõ nhỏ, Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh lập tức theo sau, đi sát chân tường, đụng đến trước mặt.
Đằng Vĩnh Thanh nhìn Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái, gật gật đầu, cố ý làm bộ mới từ trong ngõ nhỏ đi ra, đến bên cạnh bọn họ nói: “Người này không phải Vương Đầu Nhi sao, sao lại thế này lại uống say rồi?”
“Là Văn Trung a, còn không phải sao, vừa lúc để cho ta gặp được, giờ ta mệt muốn chết rồi, vừa khéo, Văn Trung người tới đây, cùng ta đưa hắn vào đi.”
Đằng Vĩnh Thanh biết thời biết thế, đi tới hỗ trợ giúp đỡ Vương Đầu Nhi, binh sĩ kia sờ soạng chìa khóa trên người hắn, thở dài nói: “Vương Đầu Nhi cũng rất đáng thương, đã hơn bốn mươi tuổi, ngay cả tức phụ cũng không có, một người ở trong căn nhà rách này, cũng khó trách mỗi ngày đều uống say không còn biết gì.”
Đằng Vĩnh Thanh nhíu mày nói: “Vì sao không cưới vợ?”
Người này ngẩn ra, nhìn hắn nói: “Đâu phải ngươi không biết, Vương Đầu Nhi từ chiến trường trở về, thời điểm đánh trận, cậu nhỏ bị thương, chỉ có thể tính là một nửa nam nhân, ai đồng ý gả cho kẻ thái giám như hắn a.”
Được rồi. Đằng Vĩnh Thanh nở nụ cười.
Cách đó không xa, Diệp Thiếu Dương đứng dưới tàng cây cười lạnh.
Mở cửa phòng ra, hai người cùng nhau đưa hắn vào phòng ngủ, thả lên trên chiếc giường lộn xộn, Vương Đầu Nhi ôm giường nôn ói, hai người nhìn thấy chỉ biết nhíu mày.
Đằng Vĩnh Thanh nói: “Ta đi coi hắn thế nào, ngươi cũng mệt mỏi rồi, người về trước đi.”
Người nọ chỉ ước được về sớm một chút, khách khí hai câu cùng Đằng Vĩnh Thanh, vội vàng rời đi.
Đằng Vĩnh Thanh đợi một hồi, đi tới mở cửa ra, ngoắc ngoắc Diệp Thiếu Dương, kêu hắn tiến vào sân.
Hai người vốn muốn chờ Vương Đầu Nhi này về nhà rồi sẽ nhảy tường đi vào, nhưng đã có cơ hội như vậy, cũng bớt phiền toái.
“Người canh giữ ở cửa, ta động thủ.”
Nói xong, Diệp Thiếu Dương đi vào phòng ngủ. Vương Đầu Nhi dựa vào thành giường, đang khổ sở rên hừ hừ. Diệp Thiếu Dương đi đến bên giường, lật hắn lại, lạnh lùng nói: “Ta biết ngươi là ai.”
Vương Đầu Nhi tựa như không nghe thấy hắn nói cái gì, còn đang hừ hừ.
“Đừng giả vờ, ta biết ngươi là yêu quái, không phải người.” Nói xong, Diệp Thiếu Dương chờ hắn phản ứng, hơn nữa cũng đã chuẩn bị ra tay.
Vương Đầu Nhi đột nhiên ngồi dậy, Diệp Thiếu Dương vội vàng rút lui về phía sau một bước, đang định động thủ, Vương Đầu Nhi đột nhiên “ộc” một tiếng phun ra.
Ha!
May mắn Diệp Thiếu Dương sớm có chuẩn bị, đã kịp lùi lại, tránh cho ngộ thương, nhíu mày nhìn đại hán trước mặt đang nôn ói không ra thể thống gì.
“Ta nói cho người biết a, ta đã biết người không phải người, người là trư yêu, ngươi không cần phải giả bộ trước mặt ta, ngươi cũng biết ta là ai...”
Diệp Thiếu Dương nghiêm mặt nói một hơi, lúc này mới phát hiện Vương Đầu Nhi căn bản không để ý tới mình, nhất thời hơi xấu hổ, lúc này Vương Đầu Nhi nôn xong rồi, nằm chàng hàng trên giường, mắt say lờ đờ mông lung nhìn Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái, đột nhiên nhếch miệng cười.
Nụ cười này, tựa như có điều không bình thường.
Diệp Thiếu Dương cẩn thận tránh đi uế vật trên đất, đi tới đầu giường, nhìn Vương Đầu Nhi, Vương Đầu Nhi run rẩy giơ tay ra, bắt lấy cánh tay hắn, Diệp Thiếu Dương do dự một chút, không phản kháng, muốn xem hắn làm gì.
“Cô nương xinh đẹp quá, hắc hắc hắc.” Tay Vương Đầu Nhi đột nhiên tiến đến phía sau hắn, bóp mông hắn.
Đậu má! Tên lưu manh này, đang mơ giấc mộng xuân.
Diệp Thiếu Dương đưa tay vuốt ve bàn tay hắn, tay trái niết pháp quyết, dùng sức một chưởng chụp lên ấn đường của hắn.
"A!"
Hết thảm một tiếng.
Vương Đầu Nhi cũng không say nữa, hai tay ôm đầu, lăn qua lộn lại trên giường, đồng thời phát ra kêu thảm thiết.
Thân thể hắn, cũng theo đó sinh ra biến hóa, da thịt nứt ra, bộ lông màu đen từ bên dưới mọc ra, đầu biến hóa nhiều nhất: cái mũi dài, hai lỗ tai ve vẩy... Không đầy nửa phút, một người đã biến thành một con lợn.
Một con lợn rừng răng dài màu đen, dựa vào giường, mở to đôi mắt màu đỏ, gắt gao trừng mắt với Diệp Thiếu Dương.
“Ta nói, người bình tĩnh chút.” Diệp Thiếu Dương xoa tay nói với hắn, vừa quan sát yêu khí ngưng tụ trên đỉnh đầu hắn, yêu khi thực loãng, cho thấy tu vi của nó rất bình thường, thuộc loại yêu quái bình thường nhất.
Sao lại như vậy?
Diệp Thiếu Dương mặt nhăn mày nhó, loại trình độ tu vi này, lẽ ra, ngay cả thực lực hóa thân thành người cũng không có làm thế nào nó biến thành người được?
“Ngao..” Lợn rừng rống lên một tiếng, trực tiếp phóng tới phía Diệp Thiếu Dương, khí thể rất hung mãnh.
Diệp Thiếu Dương lười chơi đùa cùng nó, tay trái niết pháp quyết, chính diện chụp ngay trán nó.
Chính diện cho nhanh!
Phịch một tiếng, bàn tay Diệp Thiếu Dương cùng trán lợn rừng đập vào nhau, bộc phát ra một cô dao động, Diệp Thiếu Dương không chút sứt mẻ, lợn rừng lại bị đánh bay về phía sau, nện ở trên giường, đụng sập chiếc giường bằng ván gỗ, nằm giữa một đống gỗ vụn, thống khổ rên rĩ.