Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 2644: Người Nhìn Không Thấy (2)




Diệp Thiếu Dương mặc kệ, tiếp tục niệm chú, đột nhiên, giống như có một đạo thần quang từ trong thần thức xuyên qua, toàn bộ thế giới đều sáng ngời lên, theo thần quang biến mất, tất cả trước mắt cũng dần dần rõ ràng lên. Diệp Thiếu Dương lơ lửng ở không trung, nhìn xung quanh, nước lũ cát chảy vân vân đều không còn, cái hang trước mắt vẫn đang êm đẹp, mình cũng vẫn đứng ở ngay phía dưới nắp giếng, tất cả cũng chưa thay đổi.

Quả nhiên là ảo tượng.

Diệp Thiếu Dương không dám trì hoãn, tung người bay lên, một lần này chưa bị nắp giếng va vào đầu, trực tiếp bay lên, chạy trở lại trong thân thể của mình.

“Mẹ kiếp, thiếu chút nữa treo!” Diệp Thiếu Dương hít sâu nhất ngụm lớn, kết quả bị mùi thi thối nồng đậm trong không khí làm nghẹn bắt đầu ho khan, vì thế đứng dậy kéo đoàn người rời khỏi căn phòng đá trước, hít thở không khí tươi mới một phen, khôi phục chút, đem tình huống của mình ở bên dưới nói một lần.

Đoàn người nghe xong trợn mắt há hốc mồm.

“Vậy mà có tà vật có thể cảm giác được nguyên thần của cậu, còn có thể thi triển pháp thuật đối với nguyên thần?"Tứ Bảo khó có thể tin hỏi ngược lại.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Thiếu chút nữa đã GG.”

Ngô Gia Vĩ nói: “Cái này đều không nói nữa, chỉ nói hắn là làm sao biết tên của anh, nghe ý tứ đó, hình như còn rất hiểu biết đối với anh.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm không nói lời nào, vấn đề này hắn cũng không trả lời được.

Lão Quách nói: “Thiếu Dương, có khả năng hay không, thằng cha này căn bản không phải thứ trong cổ mộ, mà là đi theo chúng ta...”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nhíu mày nhìn hắn.

“Cũng có khả năng không phải đi theo chúng ta đến, mà là luôn nán lại ở trong này, nhưng quen biết đệ.” Nói đến đây lão Quách hạ giọng nói, “Người cái bóng kia, hộ pháp Thánh Linh hộihay là cái gì đó, để quên rồi?”

Diệp Thiếu Dương đương nhiên không quên, từng có hai lần tiếp xúc, cũng chưa thể từ dưới tay Con Ảnh Mị đó chiếm được tiện nghi, từ đó về sau, Diệp Thiếu Dương cũng nâng cao phòng bị, nhưng Ảnh Mị kia chưa từng xuất hiện nữa, mình một lòng một dạ tới Thiên Khí sơn cứu Lãnh Ngọc, trái lại đã đem chuyện Ảnh Mị vứt ở sau đầu.

Tứ Bảo tiếp lời: “Nếu nói là Ảnh Mị kia, thật ra cũng phù hợp, hắn vốn là vô hình, son dưỡng trước đó cậu chú ý xem dưới chân có bóng hay không?”

“Cái này lại quên mất.” Diệp Thiếu Dương cẩn thận hồi tưởng một phen quá trình chiến đấu vừa rồi, nếu là Anh Mị kia... Đây không phải lộ số chiến đấu của hắn, hai lần trước, Anh Mi đều chưa dùng ảo thuật, hơn nữa, hắn vì sao có thể bắt chước giọng mình, lại vì sao phải làm như vậy?

Đột nhiên nghĩ đến lúc trước đối phương nói những lời kia, Diệp Thiếu Dương phán đoán: “Có một điểm có thể xác định, hắn khẳng định không phải sinh linh nhân gian, bằng không sẽ không nói loại lời trào phúng sinh linh nhân gian, nếu thật là Ảnh Mị, đến từ Hiên Viên sơn, thật ra cũng phù hợp...”

Tứ Bảo nói: “Đúng vậy, điều này cũng đã chứng minh, sào huyệt Thánh Linh hội, ngay trong cổ mộ này.”

Tiểu Mã nghe mà hồ đồ, ra sức hỏi Ảnh Mị là cái gì, bọn Tứ Bảo đều không để ý đến hắn, vì thế đi quấn lấy Ngô Gia Vĩ, Ngô Gia Vĩ đành phải đem tình huống nói sơ qua một lần.

Tiểu Mã nghe xong, kéo tay áo mắng: “Móa, cái gì Ảnh Mị này nọ, lão tử đập cho hắn một viên gạch thành tên ngốc.”

Diệp Thiếu Dương lườm hắn nói: “Chỉ biết chém gió, cậu bây giờ là quỷ, còn có thể cầm được gạch sao?”

Tứ Bảo cười quỷ dị nói: “Lúc thực sự đánh nhau, tôi cho cậu kiến thức một chút.".

Lão Quách nói: “Chúng ta đi trước đi, quay về lấy công cụ, lại bố trí một phen, sau đó tiếp tục thương lượng xuống mộ thế nào.”

Đoàn người đứng dậy cùng nhau trở về.

“Tất cả đứng yên!”

Trong bụi cỏ đối diện ngoài mấy chục mét, vài người đột nhiên đứng lên, đều là đội mũ cảnh sát vành to, trong đó một người còn là nữ, dẫn đầu đi tới, trên mặt treo nụ cười lạnh, đánh giá mấy người bọn Diệp Thiếu Dương nói: “Các ngươi là ai, ở đây làm gì?”

Đoàn người Diệp Thiếu Dương có chút bất ngờ không kịp đề phòng, đám cảnh sát này, là từ đầu toát ra?

“Thất tình đến bên này giải sầu được không, phạm pháp sao?” Lão Quách hướng mày, nói năng ngọt xớt.

“Giải sầu?”

Nữ cảnh cười lạnh, hướng về phía trước đi tới cửa gian phòng kia, hướng bên trong nhìn thoáng qua, nói: “Giải sầu đương nhiên có thể, nhưng không cần phá hư của công chứ?”

“Cái này...”

“Hơn nữa cái này không riêng gì của công, dưới đây là một tòa cổ mộ, là đơn vị văn vật trọng điểm bảo hộ, các ngươi tự tiện cậy khóa tiến vào, chẳng lẽ muốn trộm mộ?”.

“Không phải chúng tôi làm, chúng tôi tới đây đã như vậy.” Lão Quách nói dối không chớp mắt, “Cô Có chứng có gì là chúng tôi làm?”

Nữ cảnh hướng hắn lắc lắc di động trong tay, cười lạnh nói: “Chúng ta luôn theo dõi các ngươi, vừa rồi ở bên kia đã quay chụp lại cả quá trình các ngươi gây án, thể nào, bây giờ còn muốn chống chế

sao?"

“Hiểu lầm. Tất cả đều là hiểu lầm"Lão Thu vội vàng đi ra hoà giải, “Tôi là lão Thu, rất quen thuộc với chi đội trưởng của các người, lão Trần, các người đều quen biết...”

Nữ cảnh liếc xéo hắn một cái, nói: “Ngươi nói là Trần đại đầu của phân cực à, xin lỗi nha, ta là chi đội hình cảnh thành phố, ta là đội trưởng Lưu Kỳ, vụ án này ta trực tiếp phụ trách, muốn đi cửa sau là vô dụng.”

Diệp Thiếu Dương hỏi: “Cô theo dõi chúng tôi làm gì, chúng tôi lại không phải phần tử phạm tội.”

“Từ khách sạn bắt đầu, chúng ta đã theo dõi các ngươi, muốn biết vì sao, về sở cảnh sát rồi nói sau.” Nữ cảnh quay đầu, nói với mấy đồng nghiệp: “Mang đi!”

Soạt!

Mấy người cùng nhau lấy còng tay ra.

Ánh mắt Diệp Thiếu Dương phát lạnh, hắn trái lại không sợ bị mang về, những cảnh sát này đã đi theo mình một đường tới đây, tất nhiên là vì chuyện cổ mộ, chỉ là trước cần bát gia tử, ra oai phủ đầu với mình.

Đây là thủ đoạn nhất quán của họ, Diệp Thiếu Dương thật ra cũng không phản cảm, nhưng đối với đeo còng tay vẫn rất mâu thuẫn, lập tức nói với nữ cảnh sát: “Người ngay không nói tiếng lóng, các người muốn nói chuyện, tôi biết, nhưng còng tay thì miến, tôi không quen đeo thứ đó.”

Nữ cảnh sát nghiêng đầu nhìn hắn, “Bây giờ các ngươi là người hiểm nghi phạm tội, còn muốn đàm phán điều kiện sao?”

“Tiểu Diệp Tử, cần tôi ra tay hay không...”

Tiểu Mã ghé sát bên tại Diệp Thiếu Dương nói.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, hắn còn chưa muốn đem sự tình làm to chuyện, kiềm chế cảm xúc, nói với nữ cảnh sát: “Chúng tôi không chạy, nếu muốn hợp tác, thì nể mặt chút.”

Nữ cảnh sát đi về phía trước một bước, vẻ mặt thoáng uy nghiêm lên, chậm rãi nói: “Nếu không nể thì sao, ngươi còn muốn đánh cảnh sát hay sao?”

Mu bàn tay Diệp Thiếu Dương ở phía sau, hướng Tiểu Mã làm cái ký hiệu động thủ.

Tiểu Mã hiểu ý, lập tức bay tới, bám vào trên người nữ cảnh sát.

Nữ cảnh sát rùng mình một cái, hướng Diệp Thiếu Dương đá lông nheo.

Một cảnh sát bên cạnh thấy đội trưởng chưa có động tĩnh, đi lên xin chỉ thị cần dùng sức mạnh bắt ép bọn họ hay không.

Nữ cảnh sát uốn éo uốn éo đi về phía Diệp Thiếu Dương, tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, khoác một tay lên trên vai Diệp Thiếu Dương, chu mỏ lại, hướng Diệp Thiếu Dương trêu đùa: “Anh đẹp trai quá, buổi tối tới nhà tôi đi.”

Mấy gã cảnh sát ngây ra tại chỗ, nhìn nhau, không dám tin lỗ tai của mình. Diệp Thiếu Dương mặc kệ, tiếp tục niệm chú, đột nhiên, giống như có một đạo thần quang từ trong thần thức xuyên qua, toàn bộ thế giới đều sáng ngời lên, theo thần quang biến mất, tất cả trước mắt cũng dần dần rõ ràng lên. Diệp Thiếu Dương lơ lửng ở không trung, nhìn xung quanh, nước lũ cát chảy vân vân đều không còn, cái hang trước mắt vẫn đang êm đẹp, mình cũng vẫn đứng ở ngay phía dưới nắp giếng, tất cả cũng chưa thay đổi.

Quả nhiên là ảo tượng.

Diệp Thiếu Dương không dám trì hoãn, tung người bay lên, một lần này chưa bị nắp giếng va vào đầu, trực tiếp bay lên, chạy trở lại trong thân thể của mình.

“Mẹ kiếp, thiếu chút nữa treo!” Diệp Thiếu Dương hít sâu nhất ngụm lớn, kết quả bị mùi thi thối nồng đậm trong không khí làm nghẹn bắt đầu ho khan, vì thế đứng dậy kéo đoàn người rời khỏi căn phòng đá trước, hít thở không khí tươi mới một phen, khôi phục chút, đem tình huống của mình ở bên dưới nói một lần.

Đoàn người nghe xong trợn mắt há hốc mồm.

“Vậy mà có tà vật có thể cảm giác được nguyên thần của cậu, còn có thể thi triển pháp thuật đối với nguyên thần?"Tứ Bảo khó có thể tin hỏi ngược lại.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Thiếu chút nữa đã GG.”

Ngô Gia Vĩ nói: “Cái này đều không nói nữa, chỉ nói hắn là làm sao biết tên của anh, nghe ý tứ đó, hình như còn rất hiểu biết đối với anh.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm không nói lời nào, vấn đề này hắn cũng không trả lời được.

Lão Quách nói: “Thiếu Dương, có khả năng hay không, thằng cha này căn bản không phải thứ trong cổ mộ, mà là đi theo chúng ta...”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nhíu mày nhìn hắn.

“Cũng có khả năng không phải đi theo chúng ta đến, mà là luôn nán lại ở trong này, nhưng quen biết đệ.” Nói đến đây lão Quách hạ giọng nói, “Người cái bóng kia, hộ pháp Thánh Linh hộihay là cái gì đó, để quên rồi?”

Diệp Thiếu Dương đương nhiên không quên, từng có hai lần tiếp xúc, cũng chưa thể từ dưới tay Con Ảnh Mị đó chiếm được tiện nghi, từ đó về sau, Diệp Thiếu Dương cũng nâng cao phòng bị, nhưng Ảnh Mị kia chưa từng xuất hiện nữa, mình một lòng một dạ tới Thiên Khí sơn cứu Lãnh Ngọc, trái lại đã đem chuyện Ảnh Mị vứt ở sau đầu.

Tứ Bảo tiếp lời: “Nếu nói là Ảnh Mị kia, thật ra cũng phù hợp, hắn vốn là vô hình, son dưỡng trước đó cậu chú ý xem dưới chân có bóng hay không?”

“Cái này lại quên mất.” Diệp Thiếu Dương cẩn thận hồi tưởng một phen quá trình chiến đấu vừa rồi, nếu là Anh Mị kia... Đây không phải lộ số chiến đấu của hắn, hai lần trước, Anh Mi đều chưa dùng ảo thuật, hơn nữa, hắn vì sao có thể bắt chước giọng mình, lại vì sao phải làm như vậy?

Đột nhiên nghĩ đến lúc trước đối phương nói những lời kia, Diệp Thiếu Dương phán đoán: “Có một điểm có thể xác định, hắn khẳng định không phải sinh linh nhân gian, bằng không sẽ không nói loại lời trào phúng sinh linh nhân gian, nếu thật là Ảnh Mị, đến từ Hiên Viên sơn, thật ra cũng phù hợp...”

Tứ Bảo nói: “Đúng vậy, điều này cũng đã chứng minh, sào huyệt Thánh Linh hội, ngay trong cổ mộ này.”

Tiểu Mã nghe mà hồ đồ, ra sức hỏi Ảnh Mị là cái gì, bọn Tứ Bảo đều không để ý đến hắn, vì thế đi quấn lấy Ngô Gia Vĩ, Ngô Gia Vĩ đành phải đem tình huống nói sơ qua một lần.

Tiểu Mã nghe xong, kéo tay áo mắng: “Móa, cái gì Ảnh Mị này nọ, lão tử đập cho hắn một viên gạch thành tên ngốc.”

Diệp Thiếu Dương lườm hắn nói: “Chỉ biết chém gió, cậu bây giờ là quỷ, còn có thể cầm được gạch sao?”

Tứ Bảo cười quỷ dị nói: “Lúc thực sự đánh nhau, tôi cho cậu kiến thức một chút.".

Lão Quách nói: “Chúng ta đi trước đi, quay về lấy công cụ, lại bố trí một phen, sau đó tiếp tục thương lượng xuống mộ thế nào.”

Đoàn người đứng dậy cùng nhau trở về.

“Tất cả đứng yên!”

Trong bụi cỏ đối diện ngoài mấy chục mét, vài người đột nhiên đứng lên, đều là đội mũ cảnh sát vành to, trong đó một người còn là nữ, dẫn đầu đi tới, trên mặt treo nụ cười lạnh, đánh giá mấy người bọn Diệp Thiếu Dương nói: “Các ngươi là ai, ở đây làm gì?”

Đoàn người Diệp Thiếu Dương có chút bất ngờ không kịp đề phòng, đám cảnh sát này, là từ đầu toát ra?

“Thất tình đến bên này giải sầu được không, phạm pháp sao?” Lão Quách hướng mày, nói năng ngọt xớt.

“Giải sầu?”

Nữ cảnh cười lạnh, hướng về phía trước đi tới cửa gian phòng kia, hướng bên trong nhìn thoáng qua, nói: “Giải sầu đương nhiên có thể, nhưng không cần phá hư của công chứ?”

“Cái này...”

“Hơn nữa cái này không riêng gì của công, dưới đây là một tòa cổ mộ, là đơn vị văn vật trọng điểm bảo hộ, các ngươi tự tiện cậy khóa tiến vào, chẳng lẽ muốn trộm mộ?”.

“Không phải chúng tôi làm, chúng tôi tới đây đã như vậy.” Lão Quách nói dối không chớp mắt, “Cô Có chứng có gì là chúng tôi làm?”

Nữ cảnh hướng hắn lắc lắc di động trong tay, cười lạnh nói: “Chúng ta luôn theo dõi các ngươi, vừa rồi ở bên kia đã quay chụp lại cả quá trình các ngươi gây án, thể nào, bây giờ còn muốn chống chế

sao?"

“Hiểu lầm. Tất cả đều là hiểu lầm"Lão Thu vội vàng đi ra hoà giải, “Tôi là lão Thu, rất quen thuộc với chi đội trưởng của các người, lão Trần, các người đều quen biết...”

Nữ cảnh liếc xéo hắn một cái, nói: “Ngươi nói là Trần đại đầu của phân cực à, xin lỗi nha, ta là chi đội hình cảnh thành phố, ta là đội trưởng Lưu Kỳ, vụ án này ta trực tiếp phụ trách, muốn đi cửa sau là vô dụng.”

Diệp Thiếu Dương hỏi: “Cô theo dõi chúng tôi làm gì, chúng tôi lại không phải phần tử phạm tội.”

“Từ khách sạn bắt đầu, chúng ta đã theo dõi các ngươi, muốn biết vì sao, về sở cảnh sát rồi nói sau.” Nữ cảnh quay đầu, nói với mấy đồng nghiệp: “Mang đi!”

Soạt!

Mấy người cùng nhau lấy còng tay ra.

Ánh mắt Diệp Thiếu Dương phát lạnh, hắn trái lại không sợ bị mang về, những cảnh sát này đã đi theo mình một đường tới đây, tất nhiên là vì chuyện cổ mộ, chỉ là trước cần bát gia tử, ra oai phủ đầu với mình.

Đây là thủ đoạn nhất quán của họ, Diệp Thiếu Dương thật ra cũng không phản cảm, nhưng đối với đeo còng tay vẫn rất mâu thuẫn, lập tức nói với nữ cảnh sát: “Người ngay không nói tiếng lóng, các người muốn nói chuyện, tôi biết, nhưng còng tay thì miến, tôi không quen đeo thứ đó.”

Nữ cảnh sát nghiêng đầu nhìn hắn, “Bây giờ các ngươi là người hiểm nghi phạm tội, còn muốn đàm phán điều kiện sao?”

“Tiểu Diệp Tử, cần tôi ra tay hay không...”

Tiểu Mã ghé sát bên tại Diệp Thiếu Dương nói.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, hắn còn chưa muốn đem sự tình làm to chuyện, kiềm chế cảm xúc, nói với nữ cảnh sát: “Chúng tôi không chạy, nếu muốn hợp tác, thì nể mặt chút.”

Nữ cảnh sát đi về phía trước một bước, vẻ mặt thoáng uy nghiêm lên, chậm rãi nói: “Nếu không nể thì sao, ngươi còn muốn đánh cảnh sát hay sao?”

Mu bàn tay Diệp Thiếu Dương ở phía sau, hướng Tiểu Mã làm cái ký hiệu động thủ.

Tiểu Mã hiểu ý, lập tức bay tới, bám vào trên người nữ cảnh sát.

Nữ cảnh sát rùng mình một cái, hướng Diệp Thiếu Dương đá lông nheo.

Một cảnh sát bên cạnh thấy đội trưởng chưa có động tĩnh, đi lên xin chỉ thị cần dùng sức mạnh bắt ép bọn họ hay không.

Nữ cảnh sát uốn éo uốn éo đi về phía Diệp Thiếu Dương, tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, khoác một tay lên trên vai Diệp Thiếu Dương, chu mỏ lại, hướng Diệp Thiếu Dương trêu đùa: “Anh đẹp trai quá, buổi tối tới nhà tôi đi.”

Mấy gã cảnh sát ngây ra tại chỗ, nhìn nhau, không dám tin lỗ tai của mình.