“Rốt cuộc làm sao vậy?” Diệp Thiếu Dương nhớ tới dọc theo đường đi bị người ta vẫy xe, thật sự nhịn không được hỏi.
“Tuyệt đối đừng nói với tôi anh là sản phụ nơi này.”
“Sản phụ? Móa, cô nương chẳng lẽ bề ngoài tôi giống nữ nhân sao?”
“Vậy ngài vì sao mặc quần áo bệnh nhân chứ? Ồ, đây không phải của bệnh viện chúng tôi.”
Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa té xỉu, hóa ra mình dọc theo đường đi bị người ta vẫy xem, là vì mặc quần áo bệnh nhân, nhưng lại là nam nhân, dọa bọn họ?
Hỏi vị trí phòng bệnh, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của em gái y tá, Diệp Thiếu Dương chạy thẳng qua, nhìn lướt qua di động, thời gian đã không còn nhiều, còn mười phút nữa.
Chỗ dãy số kia là phòng bệnh một người, bên trong chỉ có một lão thái thái đang thu thập đồ đạc, khi Diệp Thiếu Dương vào cửa lão thái thái này vừa lúc đi ra, vừa gọi điện thoại, Diệp Thiếu Dương từ trong điện thoại nghe ra, bà là đang gọi điện thoại cho con trai mình, nói hắn con dâu sắp sinh, đã vào phòng phẫu thuật, bảo hắn mau tới đây.
Đây tám phần chính là người nhà Phượng Hề sắp đầu thai, vì thế theo phía sau lão thái thái này tới ngoài cửa phòng phẩu thuật, đứng ở xa xa chờ.
Lão thái thái đột nhiên nhìn thấy hắn, hơn nửa đêm, một nam nhân đứng ở cách đó không xa, lén lút nhìn mình, lão thái thái cực kỳ kinh hoàng, Diệp Thiếu Dương đành phải đi xa một chút, tránh ở trong thông đạo an toàn yên lặng chờ đợi.
Lão thái thái này nhìn rất dữ, lúc trước gọi điện thoại giọng cũng to, xem ra không dễ ở chung lắm đầu... Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến, mình quan tâm quá rồi, Phượng Hề đầu thai đến nhà này, là cháu gái lão thái thái này, mặc kệ lão thái thái này dữ như thế nào, đối với cháu gái khẳng định sẽ không quá tệ, mình trong tiềm thức là đem Phượng Hề coi là con dâu nhà bà ấy...
Diệp Thiếu Dương đại hồi lâu, đột nhiên, phía sau cảm thấy một trận gió âm thổi qua, quay đầu nhìn lại, là Phượng Hề, từ trong thân tường trực tiếp xuyên đến hai quỷ sai mặc áo bào trùm màu đen đi theo phía sau.
“Phượng Hế?” Diệp Thiếu Dương gọi một tiếng.
Phượng Hề nghe thấy tiếng gọi, nghiêng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo giật mình cùng mê mang. “Anh có thể nhìn thấy tôi?”
Diệp Thiếu Dương lập tức sửng sốt, sau đó phản ứng lại, Phượng Hề đây là đã uống canh Mạnh bà, tạm thời đem ký ức trước đó quên đi, tự nhiên cũng bao gồm ký ức đối với mình.
Chỉ có như vậy, ở sau khi đầu thai, mới có thể sinh ra thai trung chi mê, tất cả bắt đầu từ đầu.
Đáy lòng Diệp Thiếu Dương có chút chua xót, dù sao ở nửa giờ trước, bọn họ vẫn là huynh đệ tỷ muội cùng nhau lăn lộn, nhưng, đối với tất cả cái này, hắn cũng hoàn toàn có thể lý giải, hướng Phượng Hề cười cười, nói: “Tôi có thể nhìn thấy Cô, nhưng tôi nhận làm người rồi.”
“Phải không, là nhận lầm, hay là trước kia biết tôi nha, tôi đã uống canh Mạnh bà, cái gì cũng không nhớ.”
Diệp Thiếu Dương vừa muốn đáp lại, hai quỷ sai phía sau hướng Phượng Hề thúc giục: “Cô nương, giờ lành đã đến, không thể chậm trễ.”
“Làm phiền hai vị dẫn đường.” Phượng Hề hướng bọn họ nhún chân chào, lại thè lưỡi với Diệp Thiếu Dương, khoát tay, tung người chui vào phòng giải phẫu...
“Oa” một tiếng khóc nỉ non từ trong phòng phẫu thuật truyền đến.
Đầu thai rồi...
Không biết vì sao, Diệp Thiếu Dương cảm giác cũng là thở phào một cái.
“Ra mắt tiểu thiên sư!” Hai quỷ sai hướng Diệp Thiếu Dương chắp tay hành lễ.
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, đánh giá cao thấp, tựa như không biết hai người này, vừa muốn mở miệng hỏi, một quỷ sai trong đó nói: “Hai người chúng ta là công tào Luân Hồi ti, thật ra cũng từng có vài lần tiếp xúc với tiểu thiên sư, người không quan trọng, tiểu thiên sự không nhận ra chúng ta, chúng ta lại nhận ra tiểu thiên sự.”
Tám phần là lúc mình đại náo luân hồi đạo, từng đánh với bọn họ...
Diệp Thiếu Dương nâng tay hành lễ, nói: “Phượng Hề cô nương vì sao không vào giếng luân hồi?”
Một quỷ sai nói: “Bởi Phượng Hề cô nương lúc còn sống làm pháp sư, tích lũy vạn năm âm đức, huống chi lại chết oan chết uống, thánh để thương hại, đặc biệt ra lệnh không vào giếng luân hồi, trực tiếp đầu thai, để giữ lại một phần linh căn, tương lai nếu có phúc nguyên, còn có thể tu hành...”
Không vào giếng luân hồi, trực tiếp đầu thai, là đãi ngộ đặc thù của một bộ phận cực nhỏ sinh hồn lấy pháp sư làm chủ, có thể bảo tồn một bộ phận linh căn (bao gồm linh cốt hoặc linh nhục), ở một số phương diện nào đó, sẽ thêm một chút thiên phú.
Tuy nhiên, loại thiên phú này là cực kỳ có tính bí ẩn, sẽ không tạo thành xã hội nhân loại mất cân bằng –– ví dụ âm dương nhân trời sinh, có thể nhìn thấy quỷ, nếu tự hành pháp thuật, so với người thường đã có tu thế trời sinh... Nhưng không phải toàn bộ pháp sư đều có đãi ngộ này, phải là kiếp trước thậm chí mấy đời đều là pháp sư, tích lũy đủ âm đức, hoặc là tông sư một đời kiểu như Thanh Vân Tử.
Lấy thực lực cùng sự từng trải của Phượng Hề, hiển nhiên là không đủ tư cách, Chuyển Luân Vương có thể đặc biệt phê chuẩn, Diệp Thiếu Dương nghĩ chút là hiểu, đây là Từ Văn Trường giúp cô ấy đi cửa sau...
Nhiệm vụ hoàn thành, hai quỷ sai không tiện ở nhân gian lâu, khách sáo mấy câu với Diệp Thiếu Dương, rồi cũng trở về.
Diệp Thiếu Dương còn ở đầu hàng hiến chờ, lúc này một nam tử đầu đầy mồ hôi chạy tới, một hơi lao tới ngoài cửa phòng phẫu thuật, bổ đầu hỏi lão thái thái: “Thế nào rồi?”
“Sinh, đang lau rửa bằng bó, vừa rồi y tá đi ra nói một tiếng, là con gái.”
“Tốt tốt, con gái tốt.” Nam tử ngây ngô cười lên, ánh mắt đảo qua, thấy được Diệp Thiếu Dương đứng ở cách đó không xa, nhưng bởi vì đang mừng như điên, cũng chưa chú ý hắn như thế nào cả.
Diệp Thiếu Dương lại nhíu mày, nam nhân này... Sao quen mặt như vậy?
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra là ai, nhưng có thể xác định, mình tuyệt đối từng gặp hắn!
“Đúng rồi, Tiểu Oánh thế nào rồi?” Nam tử hỏi lão thái thái kia một tiếng.
“Con cứ yên tâm đi, y tá đã nói, mẹ con bình an.” Lão thái thái an ủi một tiếng.
Tiểu Oánh?
Trong lòng Diệp Thiếu Dương chợt run lên, chẳng lẽ là... Lại nhìn kỹ nam tử này, tựa như chính là hắn, lập tức cái gì cũng không để ý nữa, đi lên, nói với nam tử: “Anh là chồng Kim Oánh?”
Nam tử giật mình, “Anh là..."
“Ồ ồ, tôi là... Tôi là một người bạn của cô ấy, nghe nói cô ấy nằm viện sắp sinh con, tôi ở gần, vừa lúc đến thăm. Đoạn nói dối này Diệp Thiếu Dương bị xong cũng cảm thấy nói không nên lời, sinh con loại chuyện này, sao có khả năng nói cho một người bạn nam giới? Càng không cần nói hơn nửa đêm, mình còn mặc quần áo bệnh nhân, sao có khả năng là đến thăm sản phụ.
Nhưng, nam tử hiện nay đang lúc mừng như điên, căn bản chưa chú ý những điều này, nghe Diệp Thiếu Dương nói là bạn của Kim Oánh, cũng tin luôn, lấy ra thuốc lá mời Diệp Thiếu Dương hút.
Bởi vì thích hút thuốc, Diệp Thiếu Dương không có từ chối, cùng nhau hút với gã, trong lòng lại rung động tột đỉnh, Phượng Hề. Thế mà lại đầu thai làm con gái của Kim Oánh, Kim Oánh chính là Uyển Nhi kiếp này, nói cách khác, cô ấy đã thành con gái “mối tình đầu” của Lâm Tam Sinh.
Cái này đương nhiên không có khả năng là trùng hợp, bản thân Phượng Hề cũng nói, muốn mình đến bệnh viện, tự nhiên là muốn cho mình một niềm vui bất ngờ, nhưng mà... Cô ấy vì sao phải làm như vậy chứ? “Rốt cuộc làm sao vậy?” Diệp Thiếu Dương nhớ tới dọc theo đường đi bị người ta vẫy xe, thật sự nhịn không được hỏi.
“Tuyệt đối đừng nói với tôi anh là sản phụ nơi này.”
“Sản phụ? Móa, cô nương chẳng lẽ bề ngoài tôi giống nữ nhân sao?”
“Vậy ngài vì sao mặc quần áo bệnh nhân chứ? Ồ, đây không phải của bệnh viện chúng tôi.”
Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa té xỉu, hóa ra mình dọc theo đường đi bị người ta vẫy xem, là vì mặc quần áo bệnh nhân, nhưng lại là nam nhân, dọa bọn họ?
Hỏi vị trí phòng bệnh, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của em gái y tá, Diệp Thiếu Dương chạy thẳng qua, nhìn lướt qua di động, thời gian đã không còn nhiều, còn mười phút nữa.
Chỗ dãy số kia là phòng bệnh một người, bên trong chỉ có một lão thái thái đang thu thập đồ đạc, khi Diệp Thiếu Dương vào cửa lão thái thái này vừa lúc đi ra, vừa gọi điện thoại, Diệp Thiếu Dương từ trong điện thoại nghe ra, bà là đang gọi điện thoại cho con trai mình, nói hắn con dâu sắp sinh, đã vào phòng phẫu thuật, bảo hắn mau tới đây.
Đây tám phần chính là người nhà Phượng Hề sắp đầu thai, vì thế theo phía sau lão thái thái này tới ngoài cửa phòng phẩu thuật, đứng ở xa xa chờ.
Lão thái thái đột nhiên nhìn thấy hắn, hơn nửa đêm, một nam nhân đứng ở cách đó không xa, lén lút nhìn mình, lão thái thái cực kỳ kinh hoàng, Diệp Thiếu Dương đành phải đi xa một chút, tránh ở trong thông đạo an toàn yên lặng chờ đợi.
Lão thái thái này nhìn rất dữ, lúc trước gọi điện thoại giọng cũng to, xem ra không dễ ở chung lắm đầu... Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến, mình quan tâm quá rồi, Phượng Hề đầu thai đến nhà này, là cháu gái lão thái thái này, mặc kệ lão thái thái này dữ như thế nào, đối với cháu gái khẳng định sẽ không quá tệ, mình trong tiềm thức là đem Phượng Hề coi là con dâu nhà bà ấy...
Diệp Thiếu Dương đại hồi lâu, đột nhiên, phía sau cảm thấy một trận gió âm thổi qua, quay đầu nhìn lại, là Phượng Hề, từ trong thân tường trực tiếp xuyên đến hai quỷ sai mặc áo bào trùm màu đen đi theo phía sau.
“Phượng Hế?” Diệp Thiếu Dương gọi một tiếng.
Phượng Hề nghe thấy tiếng gọi, nghiêng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo giật mình cùng mê mang. “Anh có thể nhìn thấy tôi?”
Diệp Thiếu Dương lập tức sửng sốt, sau đó phản ứng lại, Phượng Hề đây là đã uống canh Mạnh bà, tạm thời đem ký ức trước đó quên đi, tự nhiên cũng bao gồm ký ức đối với mình.
Chỉ có như vậy, ở sau khi đầu thai, mới có thể sinh ra thai trung chi mê, tất cả bắt đầu từ đầu.
Đáy lòng Diệp Thiếu Dương có chút chua xót, dù sao ở nửa giờ trước, bọn họ vẫn là huynh đệ tỷ muội cùng nhau lăn lộn, nhưng, đối với tất cả cái này, hắn cũng hoàn toàn có thể lý giải, hướng Phượng Hề cười cười, nói: “Tôi có thể nhìn thấy Cô, nhưng tôi nhận làm người rồi.”
“Phải không, là nhận lầm, hay là trước kia biết tôi nha, tôi đã uống canh Mạnh bà, cái gì cũng không nhớ.”
Diệp Thiếu Dương vừa muốn đáp lại, hai quỷ sai phía sau hướng Phượng Hề thúc giục: “Cô nương, giờ lành đã đến, không thể chậm trễ.”
“Làm phiền hai vị dẫn đường.” Phượng Hề hướng bọn họ nhún chân chào, lại thè lưỡi với Diệp Thiếu Dương, khoát tay, tung người chui vào phòng giải phẫu...
“Oa” một tiếng khóc nỉ non từ trong phòng phẫu thuật truyền đến.
Đầu thai rồi...
Không biết vì sao, Diệp Thiếu Dương cảm giác cũng là thở phào một cái.
“Ra mắt tiểu thiên sư!” Hai quỷ sai hướng Diệp Thiếu Dương chắp tay hành lễ.
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, đánh giá cao thấp, tựa như không biết hai người này, vừa muốn mở miệng hỏi, một quỷ sai trong đó nói: “Hai người chúng ta là công tào Luân Hồi ti, thật ra cũng từng có vài lần tiếp xúc với tiểu thiên sư, người không quan trọng, tiểu thiên sự không nhận ra chúng ta, chúng ta lại nhận ra tiểu thiên sự.”
Tám phần là lúc mình đại náo luân hồi đạo, từng đánh với bọn họ...
Diệp Thiếu Dương nâng tay hành lễ, nói: “Phượng Hề cô nương vì sao không vào giếng luân hồi?”
Một quỷ sai nói: “Bởi Phượng Hề cô nương lúc còn sống làm pháp sư, tích lũy vạn năm âm đức, huống chi lại chết oan chết uống, thánh để thương hại, đặc biệt ra lệnh không vào giếng luân hồi, trực tiếp đầu thai, để giữ lại một phần linh căn, tương lai nếu có phúc nguyên, còn có thể tu hành...”
Không vào giếng luân hồi, trực tiếp đầu thai, là đãi ngộ đặc thù của một bộ phận cực nhỏ sinh hồn lấy pháp sư làm chủ, có thể bảo tồn một bộ phận linh căn (bao gồm linh cốt hoặc linh nhục), ở một số phương diện nào đó, sẽ thêm một chút thiên phú.
Tuy nhiên, loại thiên phú này là cực kỳ có tính bí ẩn, sẽ không tạo thành xã hội nhân loại mất cân bằng –– ví dụ âm dương nhân trời sinh, có thể nhìn thấy quỷ, nếu tự hành pháp thuật, so với người thường đã có tu thế trời sinh... Nhưng không phải toàn bộ pháp sư đều có đãi ngộ này, phải là kiếp trước thậm chí mấy đời đều là pháp sư, tích lũy đủ âm đức, hoặc là tông sư một đời kiểu như Thanh Vân Tử.
Lấy thực lực cùng sự từng trải của Phượng Hề, hiển nhiên là không đủ tư cách, Chuyển Luân Vương có thể đặc biệt phê chuẩn, Diệp Thiếu Dương nghĩ chút là hiểu, đây là Từ Văn Trường giúp cô ấy đi cửa sau...
Nhiệm vụ hoàn thành, hai quỷ sai không tiện ở nhân gian lâu, khách sáo mấy câu với Diệp Thiếu Dương, rồi cũng trở về.
Diệp Thiếu Dương còn ở đầu hàng hiến chờ, lúc này một nam tử đầu đầy mồ hôi chạy tới, một hơi lao tới ngoài cửa phòng phẫu thuật, bổ đầu hỏi lão thái thái: “Thế nào rồi?”
“Sinh, đang lau rửa bằng bó, vừa rồi y tá đi ra nói một tiếng, là con gái.”
“Tốt tốt, con gái tốt.” Nam tử ngây ngô cười lên, ánh mắt đảo qua, thấy được Diệp Thiếu Dương đứng ở cách đó không xa, nhưng bởi vì đang mừng như điên, cũng chưa chú ý hắn như thế nào cả.
Diệp Thiếu Dương lại nhíu mày, nam nhân này... Sao quen mặt như vậy?
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra là ai, nhưng có thể xác định, mình tuyệt đối từng gặp hắn!
“Đúng rồi, Tiểu Oánh thế nào rồi?” Nam tử hỏi lão thái thái kia một tiếng.
“Con cứ yên tâm đi, y tá đã nói, mẹ con bình an.” Lão thái thái an ủi một tiếng.
Tiểu Oánh?
Trong lòng Diệp Thiếu Dương chợt run lên, chẳng lẽ là... Lại nhìn kỹ nam tử này, tựa như chính là hắn, lập tức cái gì cũng không để ý nữa, đi lên, nói với nam tử: “Anh là chồng Kim Oánh?”
Nam tử giật mình, “Anh là..."
“Ồ ồ, tôi là... Tôi là một người bạn của cô ấy, nghe nói cô ấy nằm viện sắp sinh con, tôi ở gần, vừa lúc đến thăm. Đoạn nói dối này Diệp Thiếu Dương bị xong cũng cảm thấy nói không nên lời, sinh con loại chuyện này, sao có khả năng nói cho một người bạn nam giới? Càng không cần nói hơn nửa đêm, mình còn mặc quần áo bệnh nhân, sao có khả năng là đến thăm sản phụ.
Nhưng, nam tử hiện nay đang lúc mừng như điên, căn bản chưa chú ý những điều này, nghe Diệp Thiếu Dương nói là bạn của Kim Oánh, cũng tin luôn, lấy ra thuốc lá mời Diệp Thiếu Dương hút.
Bởi vì thích hút thuốc, Diệp Thiếu Dương không có từ chối, cùng nhau hút với gã, trong lòng lại rung động tột đỉnh, Phượng Hề. Thế mà lại đầu thai làm con gái của Kim Oánh, Kim Oánh chính là Uyển Nhi kiếp này, nói cách khác, cô ấy đã thành con gái “mối tình đầu” của Lâm Tam Sinh.
Cái này đương nhiên không có khả năng là trùng hợp, bản thân Phượng Hề cũng nói, muốn mình đến bệnh viện, tự nhiên là muốn cho mình một niềm vui bất ngờ, nhưng mà... Cô ấy vì sao phải làm như vậy chứ?