Đệ tử Linh sơn đang khóc sướt mướt ai điểu chưởng giáo đại nhân của bọn họ. Lê Sơn lão mẫu đang chỉ huy đoàn người tiến hành một đòn cuối cùng đối với Doanh Câu.
Ồn ào hỗn loạn.
Lâm Tam Sinh chưa đi để ý tới tất cả cái này, ánh mắt hắn luôn dùng hình ảnh ở trên con mắt duy nhất kia của Doanh Câu. Doanh Câu cũng đang nhìn hắn.
Lâm Tam Sinh đột nhiên nâng hai tay, hướng hắn với một cái thật sâu, cao giọng nói: “Cái vái này, không vì cái gì khác, chỉ vì đại nghĩa của ngươi!”
Đại nghĩa, cái gì là đại nghĩa?
Doanh Câu không biết, cũng không muốn biết, chưa từng đọc sách đi học, cái gì cũng không hiểu, làm tất cả, chỉ là dựa vào bản năng mà thôi. Ngay tại một khắc cuối cùng, hắn đã hiểu một cái đạo lý:
Huynh đệ, chính là huynh đệ, mặc kệ hắn đối với mình làm ra cái gì, hắn vĩnh viễn là đệ đệ của mình.
Doanh Câu từ bỏ giãy dụa, ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, mất đi tu vi, hắn ở dưới mọi người vậy công chậm rãi rơi xuống ở trong hố sâu…
Thân thể đang hòa tan, ngay cả ý thức cũng mơ hồ. Địa khí không ngừng bốc lên đã chặn tầm mắt hắn, trước mắt một mảng trắng xoá, trong lúc hoảng hốt, Doanh Câu thấy được Hậu Khanh, từ chỗ sâu trong sương trắng chậm rãi đi tới.
“Huynh đệ..”
Doanh Câu hướng gã vươn tay, muốn đi kéo gã, kết quả Hậu Khanh xoay người hướng chỗ sâu trong sương trắng bước đi, Doanh Câu lập tức đuổi theo, ở trong sương trắng đi qua một hồi, trước mắt bỗng nhiên sáng sủa.
Trên trời điện chớp sấm rền, dông tố đan xen, trên mặt đất… Căn bản không có đất, chỉ là một ngọn núi nhỏ, cô độc đứng sừng sững ở trong đại dương mênh mông, cuồng phong thổi qua, nhấc lên một trận sóng to màu đen, đánh vào trên ngọn núi nhỏ này, có đủ loại sinh linh bị nước biển đưa lên sườn núi, theo triền núi bò lên trên.
Trên núi, một nam tử trần truồng đứng, toàn thân ngăm đen, bàn tay trần ngăn cản các sinh linh đó, dùng nắm tay đập, dùng chân đá, dùng hai tay xé… Không có một sinh linh nào có thể xông qua được.
Nam tử không biết mệt mỏi chiến đấu, thi thể cùng máu thịt các sinh linh bị hắn giết chết kia đều bị hắn nuốt, hắn cảm giác mình càng ngày càng mạnh, nhưng lại không biết mình trừ chuyện này, còn có thể làm gì, thậm chí không biết đây là chỗ nào.
“Ngươi đang làm gì?” Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm, phát ra một chuỗi âm phù, nhưng nam tử lại có thể nghe hiểu, đây là một loại ngôn ngữ bản thân hắn trời sinh đã biết, giống như là động vật đồng loại sinh ra sẽ dùng thanh âm đặc thù để trao đổi, không cần bất cứ sự học tập nào.
Nam tử quay đầu, thấy được một người. Đó là lần đầu tiên gặp nhau của sinh mệnh bọn hắn. Nam tử thấy đối phương so với mình gầy hơn một chút, cũng thấp hơn một chút, nhưng không đen như mình, da non thịt mềm, từ trên thân gã truyền đến khí tức, khiến nam tử biết bọn hắn là đồng loại.
“Ta… sinh linh muốn ăn di hài phụ thân như vậy, ta phải bảo vệ phụ thân.”
Nam tử gầy trầm ngâm một chút, nói: “Ta đến giúp ngươi.”
Cứ như vậy, nam tử đã có thêm một đồng bạn, hai người thay phiên thủ ngọn núi nhỏ này, giết chết nuốt gọn bất cứ sinh linh nào ý đồ lên bờ, ngày tháng như vậy không biết qua bao lâu, thẳng đến về sau nước lũ lụi bước, mặt đất hiển lộ ra, bọn họ mới biết được bên dưới ngọn núi nhỏ, là một ngọn núi thật lớn.
Không có sinh linh nào lên núi nữa.
Bọn họ tới đỉnh núi, đi thăm viếng phụ thân bọn họ, nam từ dáng người thật lớn kia, hắn đứng ở đỉnh núi, nguy nga cao lớn, bản thân cũng như là một ngọn núi, hắn đã chết không biết bao lâu nhưng từ đầu tới cuối đứng ở đỉnh núi, sừng sững không ngã.
“Đây là phụ thân của chúng ta.” Nam tử nhìn nam nhân cao lớn như ngọn núi này, lẩm bẩm, “Ta có một chút ký ức, mơ hồ biết đã xảy ra cái gì, hắn là bị một yêu tinh hại chết, ta không biết yêu tinh là gì, nhưng nhớ mang máng hình như là một loại sinh linh.”
Nam tử gầy gật gật đầu, nói: “Ta cũng nhớ được một chút.” Nam tử quay đầu nhìn hắn, nói: “Vậy chúng ta chính là huynh đệ, ta sinh ra trước ngươi, ta là ca
Ca.”
Nam tử gầy gật gật đầu, hai người nhìn nhau cười.
Duyên phận ngàn vạn năm, bắt đầu từ nụ cười này.
Lúc này, bọn họ nghe thấy dưới chân phụ thân truyền đến một tiếng rên rỉ, vì thế cùng nhau đi qua xem, ở dưới chân di hài phụ thân có một chỗ hồ sâu, chảy bên trong tất cả đều là máu của phụ thân.
Một cô nương nghiêng người cuộn mình ở bên đầm nước, cả người đều là trong suốt, khẽ búng là võ.
Hai người tiến lên đem cô ta cứu lên, mùi trên người cô ta tản mát ra làm bọn họ biết, cô ta cũng là đồng loại, hơn nữa là cốt nhục chí thân.
“Ta lạnh quá.” Cô nương cực kỳ suy yếu nói.
Nam tử rất muốn ôm lấy cô ta, cho cô ta sự ấm áp, nhưng mà nam tử gầy đã đem cô ta ôm ở trong
lòng
“Ta có thể cảm giác được, trên người chúng ta chảy dòng máu giống nhau, các ngươi, hẳn là ca ca của ta.” Cô nương nhìn bọn hắn, cười lên.
Nam tử đến nay vẫn nhớ rõ, đó là lần đầu tiên cô ta cười, cười rất ưa nhìn, rung động lòng người.
Mình có một đệ đệ, còn có một muội muội. Vậy rất tốt. Cuối cùng không cần cô độc nữa.
Ngày tháng sau đó, ba bọn họ cả ngày ở bên nhau, canh gác thi thể phụ thân, cô nương mỗi ngày ngâm mình ở trong máu của phụ thân, làn da cũng từng chút một trở nên hồng nhuận, thân thể trở nên no đủ. Ba bọn họ đều tự có được một ít ký ức của phụ thân, ghép lại một chỗ, liền hình thành một câu chuyện đầy đủ.
Bọn họ đã biết mọi thứ có liên quan phụ thân, còn có nguồn gốc ba người bọn họ, đã biết bọn họ là cương thi”, là một loại sinh mệnh hình thái đặc thù so với sinh linh còn lại trên đời.
Bọn họ canh gác dưới chân thi thể phụ thân rất lâu, nhưng không có huynh đệ tỷ muội mới được “sinh” ra nữa.
Dựa vào ký ức, bọn họ học được phương thức tu luyện bản năng nhất, dựa vào máu phụ thân ngày đêm tu luyện, máu chưa bị hấp thu chảy tới dưới núi, nảy sinh ra vô số sinh linh giống với bọn họ, nhưng, bọn hắn là kết quả của thi huyết cùng khí đục hỗn hợp, không giống trong cơ thể bọn họ chảy thi huyết thuần túy nhất, cho nên là tôi tớ mà không phải huynh đệ củ
Sau đó nữa, thi thể phụ thân dần dần cứng ngắc, trở nên giống như đá núi, cũng không có thi huyết chảy ra nữa. Ba người bọn họ hợp sức sáng tạo một kết giới, đem thi thể phụ thân bảo hộ, lại phải rất nhiều cương thi trông coi ở phụ cận, sau đó bọn họ đi nhân gian…
ở nhân gian, bọn hắn học được rất nhiều rất nhiều thứ, cho dù là nam tử không thích học nhất, trăm ngàn năm trôi qua, cũng tích lũy rất nhiều tri thức nhân gian. Bọn hắn nắm giữ ngôn ngữ nhân loại, học tập văn minh của bọn họ, hơn nữa phân biệt đặt tên cho ba người,
Tên của ba người, đều là nam tử gầy đặt, hắn gọi bản thân là Hậu Khanh, gọi cô nương kia là Nữ Bạt, nam tử cũng thu được một cái tên, tên là Doanh Câu.
Tên của bọn họ, không có bất cứ điển cố nào, đều là Hậu Khanh tự mình đặt, nguyên nhân chính là khác với nhân loại.
Doanh Câu, từ đó về sau, hắn tên Doanh Câu.
Sau này, bọn họ ở nhân gian tìm được nguồn thu khí, ở sau một trận đại chiến, giết chết thượng cổ Vinh Nguyên (cá cóc) thủ hộ ở nơi đó, ở nhân gian phóng thích thú khí, trộn lẫn với không khí, bị nhân loại hút lấy, kể từ đó, nhân loại sau khi tử vong, nếu thi thể xử lý chậm, thi khí trong cơ thể chồng chất, tạo thành thi biến, sẽ trở thành cương thi giống với bọn họ. Đệ tử Linh sơn đang khóc sướt mướt ai điểu chưởng giáo đại nhân của bọn họ. Lê Sơn lão mẫu đang chỉ huy đoàn người tiến hành một đòn cuối cùng đối với Doanh Câu.
Ồn ào hỗn loạn.
Lâm Tam Sinh chưa đi để ý tới tất cả cái này, ánh mắt hắn luôn dùng hình ảnh ở trên con mắt duy nhất kia của Doanh Câu. Doanh Câu cũng đang nhìn hắn.
Lâm Tam Sinh đột nhiên nâng hai tay, hướng hắn với một cái thật sâu, cao giọng nói: “Cái vái này, không vì cái gì khác, chỉ vì đại nghĩa của ngươi!”
Đại nghĩa, cái gì là đại nghĩa?
Doanh Câu không biết, cũng không muốn biết, chưa từng đọc sách đi học, cái gì cũng không hiểu, làm tất cả, chỉ là dựa vào bản năng mà thôi. Ngay tại một khắc cuối cùng, hắn đã hiểu một cái đạo lý:
Huynh đệ, chính là huynh đệ, mặc kệ hắn đối với mình làm ra cái gì, hắn vĩnh viễn là đệ đệ của mình.
Doanh Câu từ bỏ giãy dụa, ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, mất đi tu vi, hắn ở dưới mọi người vậy công chậm rãi rơi xuống ở trong hố sâu…
Thân thể đang hòa tan, ngay cả ý thức cũng mơ hồ. Địa khí không ngừng bốc lên đã chặn tầm mắt hắn, trước mắt một mảng trắng xoá, trong lúc hoảng hốt, Doanh Câu thấy được Hậu Khanh, từ chỗ sâu trong sương trắng chậm rãi đi tới.
“Huynh đệ..”
Doanh Câu hướng gã vươn tay, muốn đi kéo gã, kết quả Hậu Khanh xoay người hướng chỗ sâu trong sương trắng bước đi, Doanh Câu lập tức đuổi theo, ở trong sương trắng đi qua một hồi, trước mắt bỗng nhiên sáng sủa.
Trên trời điện chớp sấm rền, dông tố đan xen, trên mặt đất… Căn bản không có đất, chỉ là một ngọn núi nhỏ, cô độc đứng sừng sững ở trong đại dương mênh mông, cuồng phong thổi qua, nhấc lên một trận sóng to màu đen, đánh vào trên ngọn núi nhỏ này, có đủ loại sinh linh bị nước biển đưa lên sườn núi, theo triền núi bò lên trên.
Trên núi, một nam tử trần truồng đứng, toàn thân ngăm đen, bàn tay trần ngăn cản các sinh linh đó, dùng nắm tay đập, dùng chân đá, dùng hai tay xé… Không có một sinh linh nào có thể xông qua được.
Nam tử không biết mệt mỏi chiến đấu, thi thể cùng máu thịt các sinh linh bị hắn giết chết kia đều bị hắn nuốt, hắn cảm giác mình càng ngày càng mạnh, nhưng lại không biết mình trừ chuyện này, còn có thể làm gì, thậm chí không biết đây là chỗ nào.
“Ngươi đang làm gì?” Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm, phát ra một chuỗi âm phù, nhưng nam tử lại có thể nghe hiểu, đây là một loại ngôn ngữ bản thân hắn trời sinh đã biết, giống như là động vật đồng loại sinh ra sẽ dùng thanh âm đặc thù để trao đổi, không cần bất cứ sự học tập nào.
Nam tử quay đầu, thấy được một người. Đó là lần đầu tiên gặp nhau của sinh mệnh bọn hắn. Nam tử thấy đối phương so với mình gầy hơn một chút, cũng thấp hơn một chút, nhưng không đen như mình, da non thịt mềm, từ trên thân gã truyền đến khí tức, khiến nam tử biết bọn hắn là đồng loại.
“Ta… sinh linh muốn ăn di hài phụ thân như vậy, ta phải bảo vệ phụ thân.”
Nam tử gầy trầm ngâm một chút, nói: “Ta đến giúp ngươi.”
Cứ như vậy, nam tử đã có thêm một đồng bạn, hai người thay phiên thủ ngọn núi nhỏ này, giết chết nuốt gọn bất cứ sinh linh nào ý đồ lên bờ, ngày tháng như vậy không biết qua bao lâu, thẳng đến về sau nước lũ lụi bước, mặt đất hiển lộ ra, bọn họ mới biết được bên dưới ngọn núi nhỏ, là một ngọn núi thật lớn.
Không có sinh linh nào lên núi nữa.
Bọn họ tới đỉnh núi, đi thăm viếng phụ thân bọn họ, nam từ dáng người thật lớn kia, hắn đứng ở đỉnh núi, nguy nga cao lớn, bản thân cũng như là một ngọn núi, hắn đã chết không biết bao lâu nhưng từ đầu tới cuối đứng ở đỉnh núi, sừng sững không ngã.
“Đây là phụ thân của chúng ta.” Nam tử nhìn nam nhân cao lớn như ngọn núi này, lẩm bẩm, “Ta có một chút ký ức, mơ hồ biết đã xảy ra cái gì, hắn là bị một yêu tinh hại chết, ta không biết yêu tinh là gì, nhưng nhớ mang máng hình như là một loại sinh linh.”
Nam tử gầy gật gật đầu, nói: “Ta cũng nhớ được một chút.” Nam tử quay đầu nhìn hắn, nói: “Vậy chúng ta chính là huynh đệ, ta sinh ra trước ngươi, ta là ca
Ca.”
Nam tử gầy gật gật đầu, hai người nhìn nhau cười.
Duyên phận ngàn vạn năm, bắt đầu từ nụ cười này.
Lúc này, bọn họ nghe thấy dưới chân phụ thân truyền đến một tiếng rên rỉ, vì thế cùng nhau đi qua xem, ở dưới chân di hài phụ thân có một chỗ hồ sâu, chảy bên trong tất cả đều là máu của phụ thân.
Một cô nương nghiêng người cuộn mình ở bên đầm nước, cả người đều là trong suốt, khẽ búng là võ.
Hai người tiến lên đem cô ta cứu lên, mùi trên người cô ta tản mát ra làm bọn họ biết, cô ta cũng là đồng loại, hơn nữa là cốt nhục chí thân.
“Ta lạnh quá.” Cô nương cực kỳ suy yếu nói.
Nam tử rất muốn ôm lấy cô ta, cho cô ta sự ấm áp, nhưng mà nam tử gầy đã đem cô ta ôm ở trong
lòng
“Ta có thể cảm giác được, trên người chúng ta chảy dòng máu giống nhau, các ngươi, hẳn là ca ca của ta.” Cô nương nhìn bọn hắn, cười lên.
Nam tử đến nay vẫn nhớ rõ, đó là lần đầu tiên cô ta cười, cười rất ưa nhìn, rung động lòng người.
Mình có một đệ đệ, còn có một muội muội. Vậy rất tốt. Cuối cùng không cần cô độc nữa.
Ngày tháng sau đó, ba bọn họ cả ngày ở bên nhau, canh gác thi thể phụ thân, cô nương mỗi ngày ngâm mình ở trong máu của phụ thân, làn da cũng từng chút một trở nên hồng nhuận, thân thể trở nên no đủ. Ba bọn họ đều tự có được một ít ký ức của phụ thân, ghép lại một chỗ, liền hình thành một câu chuyện đầy đủ.
Bọn họ đã biết mọi thứ có liên quan phụ thân, còn có nguồn gốc ba người bọn họ, đã biết bọn họ là cương thi”, là một loại sinh mệnh hình thái đặc thù so với sinh linh còn lại trên đời.
Bọn họ canh gác dưới chân thi thể phụ thân rất lâu, nhưng không có huynh đệ tỷ muội mới được “sinh” ra nữa.
Dựa vào ký ức, bọn họ học được phương thức tu luyện bản năng nhất, dựa vào máu phụ thân ngày đêm tu luyện, máu chưa bị hấp thu chảy tới dưới núi, nảy sinh ra vô số sinh linh giống với bọn họ, nhưng, bọn hắn là kết quả của thi huyết cùng khí đục hỗn hợp, không giống trong cơ thể bọn họ chảy thi huyết thuần túy nhất, cho nên là tôi tớ mà không phải huynh đệ củ
Sau đó nữa, thi thể phụ thân dần dần cứng ngắc, trở nên giống như đá núi, cũng không có thi huyết chảy ra nữa. Ba người bọn họ hợp sức sáng tạo một kết giới, đem thi thể phụ thân bảo hộ, lại phải rất nhiều cương thi trông coi ở phụ cận, sau đó bọn họ đi nhân gian…
ở nhân gian, bọn hắn học được rất nhiều rất nhiều thứ, cho dù là nam tử không thích học nhất, trăm ngàn năm trôi qua, cũng tích lũy rất nhiều tri thức nhân gian. Bọn hắn nắm giữ ngôn ngữ nhân loại, học tập văn minh của bọn họ, hơn nữa phân biệt đặt tên cho ba người,
Tên của ba người, đều là nam tử gầy đặt, hắn gọi bản thân là Hậu Khanh, gọi cô nương kia là Nữ Bạt, nam tử cũng thu được một cái tên, tên là Doanh Câu.
Tên của bọn họ, không có bất cứ điển cố nào, đều là Hậu Khanh tự mình đặt, nguyên nhân chính là khác với nhân loại.
Doanh Câu, từ đó về sau, hắn tên Doanh Câu.
Sau này, bọn họ ở nhân gian tìm được nguồn thu khí, ở sau một trận đại chiến, giết chết thượng cổ Vinh Nguyên (cá cóc) thủ hộ ở nơi đó, ở nhân gian phóng thích thú khí, trộn lẫn với không khí, bị nhân loại hút lấy, kể từ đó, nhân loại sau khi tử vong, nếu thi thể xử lý chậm, thi khí trong cơ thể chồng chất, tạo thành thi biến, sẽ trở thành cương thi giống với bọn họ.