Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 2549: Không Giới Chi Chiến (1)




Mục đích của Thi tộc, là các danh son đại xuyên bị thế lực Không Giới gắt gao khống chế, chỉ có chiếm lĩnh những nơi đó, mới tính là thật sự chiếm lĩnh Không Giới, nếu không chỉ là lãng phí binh lực.

Đoàn người Diệp Thiếu Dương lựa chọn ở bên này đổ bộ, cũng là vì tránh tiếp xúc với Thị tộc. Từ nơi này đến Thanh Khâu sơn, cần vu hồi một đoạn đường rất dài, bốn người theo bờ sông phi hành, khoảng một giờ, địa thế dần cao, trở thành một đập sông nhô lên. Bốn người sau khi lên dốc, đi thêm một đoạn nữa, có thể xem thấy bờ sông phía trước một mảng bóng người đồng nghìn nghịt.

Đại bộ phận đều hành tẩu ở trên mặt đất, ngẫu nhiên có mấy kẻ mọc cánh lượn ở trên trời, tựa như đang điều tra tình huống phụ cận.

Những kẻ này đều là cương thi. Những kẻ mọc cánh có thể bay kia đều là phi cương.

“Sao thế, muốn đi chơi bọn chút một phát hay không!” Tứ Bảo nóng lòng muốn thử.

“Đừng quấy, làm chính sự quan trọng hơn, chúng ta đi đường vòng.” Diệp Thiếu Dương dẫn dắt ba người xuống dốc, từ xa xa vu hồi qua, trên đường sau đó thỉnh thoảng có thể nhìn thấy từng nhóm cương thi, số lượng cũng càng lúc càng nhiều, đều đang hướng về một phía hội tụ.

“Đại khái thật sự đánh nhau rồi, chúng ta đi mau chút.” Lão Quách thúc giục.

Lúc sắp đến Vân Sơn, cách một ngọn núi, đã nghe thấy các loại tiếng hô giết, khí tức lưu động bên người, không ngừng có thi khí từ bên kia núi lao tới, có tinh phách bay lên đỉnh núi.

Bốn người leo lên đỉnh núi, trước mặt đột nhiên có một con phi cương thi lao tới, như diều hâu bổ nhào xuống.

Ngô Gia Vĩ tốc độ cực nhanh ra một kiếm, phi cương thi lướt qua, ruột cùng với thị huyết màu xanh lục từ trong bụng chảy ồ ạt ra, cánh vẫn đang đập, sau đó lao đầu xuống đỉnh núi.

Bốn người đi đến bên cạnh vách núi, hướng cửa núi nhìn lại, nháy mắt đã bị dọa ngây người:

Dưới núi, liên quan Không Giới và Thi tộc đang hỗn chiến, nhìn qua trường hợp rất tương tự phim chiến tranh xem trên TV, một khi lâm vào loại chiến đấu phố ngõ này, trên cơ bản không có bất cứ kết cấu nào, chỉ có liều chết.

Diệp Thiếu Dương quan sát một hồi, sinh lòng cảm thán, lặng lẽ nói: “Tôi bây giờ có chút hiểu cho quân sư rồi.”

Lão Quách nói: “Nói như thế nào?

“Tróc quỷ, và đánh trận không phải một câu chuyện giống nhau.”

Diệp Thiếu Dương cảm khái nói, “Ở trước mặt chiến tranh, lực lượng cá nhân quá nhỏ bé. Một pháp sự có mạnh nữa, pháp lực cũng có hạn, huynh xem xem những kẻ này, ngàn vạn cương thi, cho dù đứng bất động cho người đánh, chưa đợi giết hết huynh cũng mệt chết. Hơn nữa, nếu là đại quân công thành, cá biệt cường giả căn bản là vô dụng, người ta chỉ cần phải ra một bộ phận người bao vậy ngươi là được, ngươi căn bản không ngăn cản được đại quân tiến lên.”

Tứ Bảo nghe xong, cũng cảm khái gật gật đầu, nói: “Cho dù Không Giới có nhiều cường giả như vậy, đối mặt chiến tranh, vẫn cần giao cho quân sư người tới từ bên ngoài này.”

Bốn người đứng ở đỉnh núi quan sát một hồi, trực tiếp lao xuống núi, từ trong đại quân Thị tộc xung phong đến đối diện, thứ nhất là không muốn đi đường vòng nữa, thứ hai cũng là giúp Không Giới một ít lực lượng, một đường giết qua, giết chết mấy tướng lĩnh Thị tộc, lao tới đối diện, tiếp tục lên đường.

Trên đường gặp được mấy chỗ chiến đấu, quy mô chiến tranh liên tục tăng lên, thẳng đến lúc qua Vân Sơn, tiến vào phạm vi thể lực Không Giới, mới không nhìn thấy cương thi, các cửa núi, cửa ải đều có binh sĩ Không Giới gác, Diệp Thiếu Dương tự giới thiệu, thu hoạch là từng luồng ánh mắt kinh ngạc.

Tên hắn đã sớm truyền khắp Không Giới, sinh linh bình thường nhất cũng đều từng nghe, tự nhiên cũng sẽ không làm khó. Bốn người rốt cuộc tới Thanh Khâu sơn, bên ngoài sơn môn cũng đồn trú một chi bộ đội, chỉnh đốn đợi lệnh, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương thì ùn ùn quỳ xuống bái kiến, Diệp Thiếu Dương bỏ trốn mất dạng.

Các bạn nhỏ của Liên Minh Tróc Quỷ, đều ở trong yêu vương cung đỉnh núi, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy bọn họ đều có mặt, nhất thời có một loại cảm giác người bôn ba bên ngoài trở về nhà.

Ở trong đám người, hắn thấy được Tiểu Cửu.

“Thiếu Dương, mọi người đến rồi.” Tiểu Cửu đi tới, mỉm cười chào hỏi với bọn họ, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên mặt Diệp Thiếu Dương, ánh mắt tràn ngập tình yêu.

Tâm thần Diệp Thiếu Dương cũng run lên, hướng cô cười.

“Sứ giả của quân sự vừa tới thúc giục, chiến sự đã giằng co, hắn lúc ấy phải người tới đây, nói bảo chúng ta một canh giờ sau xuất phát, bây giờ cũng gần tới rồi.” Mỹ Hoa nói.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, đột nhiên ở trong đám người nhìn thấy Thu Oánh, nói: “Cô cũng đến đây.”

“Tôi sớm đã đến rồi.” Thu Oánh biết hắn muốn hỏi gì, nói: “Lão đại, tôi đã đi rừng rậm Hắc Ám, cũng đã thông qua. Phụ cận Thiên Khí sơn dãy núi chập chùng, tôi đã đi chung quanh một lần, chỉ nhìn thấy số ít cương thi gác, chưa nhìn thấy mai phục.

Nhưng, ở trong các dãy núi đầm lầy phụ cận Thiên Khí sơn, có một số cương thi cùng sinh linh tà ác tu vi đại thành, chúng nó đều không hoạt động gì cả, bình thường đều tránh ở trong huyết động của

mình tu luyện. Nhưng, Thiên Khí sơn tôi lại không thể đi lên, trên đỉnh núi có một lực lượng phi thường tà ác lan tràn xuống, tôi căn bản không thể tới gần. Tôi đã dò xét chung quanh một phen, cũng chỉ đành trở lại. Ít nhất cũng đã chứng minh bản đồ Qua Qua cho là không có vấn đề.”

“Nói nhảm, ký ức của ta sao có thể xuất hiện sai lầm!” Qua Qua ở một bên bất mãn ồn ào.

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một phen, nói với lão Quách: “Huynh mau chuẩn bị, chúng ta lập tức xuất phát.”

Tiểu Cửu lập tức bảo A Hoàng mang lão Quách đi kho hàng bí mật của Thanh Khâu son, đi điều phối những pháp dược kia. Diệp Thiếu Dương nhìn các đồng bạn nhỏ làm thành một đoàn, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Lần hành động này, mục tiêu là cứu Lãnh Ngọc, tất cả đều là vì tôi… Đều là của ta hảo huynh đệ hảo tỷ muội, vốn không có gì để nói, nhưng lần này chúng ta chơi khá lớn,

muốn đi hang ổ Thị tộc… Mọi người tất cả cẩn thận, tôi vẫn là câu nói kia, tất cả mọi người nghe theo an bài, bất luận người nào cũng không thể gặp chuyện!”

Đoàn người đều gật đầu, một đám chẳng những không có một tia e ngại, ngược lại ánh mắt nóng cháy, tràn ngập chờ mong.

“Cứu ra tẩu tử, trở về thành hôn! Mọi người cùng nhau cố lên!! Bánh Bao phấn khởi rống lên một tiếng, phát hiện không có ai hưởng ứng, ngẩn ra một phen, “Ác, lúc này không phải cần hô khẩu hiệu, bơm hơi các thứ?”

“Cần ngươi nói!” Qua Qua nhằm trên đầu nó vỗ một phát, đột nhiên giơ lên tay phải, nắm tay hô: “Cố lên!”

“Cố lên, giết chết Hậu Khanh!”

“Hốt cả nhà bọn chúng!”

Đoàn người đều hưởng ứng hẳn lên.

Một mình Bánh Bao ở bên cạnh bĩu môi, rất khó chịu.

“Trêu người đó, ha ha, đứa nhỏ này thật thú vị.” Chanh Tử tiến lên nhéo nhéo khuôn mặt nó.

“Ồ, anh còn chưa phát hiện, sao em ở đây?” Diệp Thiếu Dương nghi hoặc nhìn chằm chằm cô, quá đông người, lúc trước tuy nhìn thấy Chanh Tử, nhưng chưa nghĩ nhiều.

“Đây là hoạt động tập thể, em sao có thể không đến chứ, người ta cho dù ở âm ty làm việc, cũng là một thành viên của Liên Minh Tróc Quỷ mà, lão đại em cũng nhớ anh mà!” Chanh Tử đi lên liền ôm lấy cổ Diệp Thiếu Dương, đu trên người hắn.

“Mặt trắng đâu?” Diệp Thiếu Dương có chút khẩn trương nhìn xung quanh.

“Thân phận của hắn, lại không tiện đến, lão đại đừng trách hắn nha.” Mục đích của Thi tộc, là các danh son đại xuyên bị thế lực Không Giới gắt gao khống chế, chỉ có chiếm lĩnh những nơi đó, mới tính là thật sự chiếm lĩnh Không Giới, nếu không chỉ là lãng phí binh lực.

Đoàn người Diệp Thiếu Dương lựa chọn ở bên này đổ bộ, cũng là vì tránh tiếp xúc với Thị tộc. Từ nơi này đến Thanh Khâu sơn, cần vu hồi một đoạn đường rất dài, bốn người theo bờ sông phi hành, khoảng một giờ, địa thế dần cao, trở thành một đập sông nhô lên. Bốn người sau khi lên dốc, đi thêm một đoạn nữa, có thể xem thấy bờ sông phía trước một mảng bóng người đồng nghìn nghịt.

Đại bộ phận đều hành tẩu ở trên mặt đất, ngẫu nhiên có mấy kẻ mọc cánh lượn ở trên trời, tựa như đang điều tra tình huống phụ cận.

Những kẻ này đều là cương thi. Những kẻ mọc cánh có thể bay kia đều là phi cương.

“Sao thế, muốn đi chơi bọn chút một phát hay không!” Tứ Bảo nóng lòng muốn thử.

“Đừng quấy, làm chính sự quan trọng hơn, chúng ta đi đường vòng.” Diệp Thiếu Dương dẫn dắt ba người xuống dốc, từ xa xa vu hồi qua, trên đường sau đó thỉnh thoảng có thể nhìn thấy từng nhóm cương thi, số lượng cũng càng lúc càng nhiều, đều đang hướng về một phía hội tụ.

“Đại khái thật sự đánh nhau rồi, chúng ta đi mau chút.” Lão Quách thúc giục.

Lúc sắp đến Vân Sơn, cách một ngọn núi, đã nghe thấy các loại tiếng hô giết, khí tức lưu động bên người, không ngừng có thi khí từ bên kia núi lao tới, có tinh phách bay lên đỉnh núi.

Bốn người leo lên đỉnh núi, trước mặt đột nhiên có một con phi cương thi lao tới, như diều hâu bổ nhào xuống.

Ngô Gia Vĩ tốc độ cực nhanh ra một kiếm, phi cương thi lướt qua, ruột cùng với thị huyết màu xanh lục từ trong bụng chảy ồ ạt ra, cánh vẫn đang đập, sau đó lao đầu xuống đỉnh núi.

Bốn người đi đến bên cạnh vách núi, hướng cửa núi nhìn lại, nháy mắt đã bị dọa ngây người:

Dưới núi, liên quan Không Giới và Thi tộc đang hỗn chiến, nhìn qua trường hợp rất tương tự phim chiến tranh xem trên TV, một khi lâm vào loại chiến đấu phố ngõ này, trên cơ bản không có bất cứ kết cấu nào, chỉ có liều chết.

Diệp Thiếu Dương quan sát một hồi, sinh lòng cảm thán, lặng lẽ nói: “Tôi bây giờ có chút hiểu cho quân sư rồi.”

Lão Quách nói: “Nói như thế nào?

“Tróc quỷ, và đánh trận không phải một câu chuyện giống nhau.”

Diệp Thiếu Dương cảm khái nói, “Ở trước mặt chiến tranh, lực lượng cá nhân quá nhỏ bé. Một pháp sự có mạnh nữa, pháp lực cũng có hạn, huynh xem xem những kẻ này, ngàn vạn cương thi, cho dù đứng bất động cho người đánh, chưa đợi giết hết huynh cũng mệt chết. Hơn nữa, nếu là đại quân công thành, cá biệt cường giả căn bản là vô dụng, người ta chỉ cần phải ra một bộ phận người bao vậy ngươi là được, ngươi căn bản không ngăn cản được đại quân tiến lên.”

Tứ Bảo nghe xong, cũng cảm khái gật gật đầu, nói: “Cho dù Không Giới có nhiều cường giả như vậy, đối mặt chiến tranh, vẫn cần giao cho quân sư người tới từ bên ngoài này.”

Bốn người đứng ở đỉnh núi quan sát một hồi, trực tiếp lao xuống núi, từ trong đại quân Thị tộc xung phong đến đối diện, thứ nhất là không muốn đi đường vòng nữa, thứ hai cũng là giúp Không Giới một ít lực lượng, một đường giết qua, giết chết mấy tướng lĩnh Thị tộc, lao tới đối diện, tiếp tục lên đường.

Trên đường gặp được mấy chỗ chiến đấu, quy mô chiến tranh liên tục tăng lên, thẳng đến lúc qua Vân Sơn, tiến vào phạm vi thể lực Không Giới, mới không nhìn thấy cương thi, các cửa núi, cửa ải đều có binh sĩ Không Giới gác, Diệp Thiếu Dương tự giới thiệu, thu hoạch là từng luồng ánh mắt kinh ngạc.

Tên hắn đã sớm truyền khắp Không Giới, sinh linh bình thường nhất cũng đều từng nghe, tự nhiên cũng sẽ không làm khó. Bốn người rốt cuộc tới Thanh Khâu sơn, bên ngoài sơn môn cũng đồn trú một chi bộ đội, chỉnh đốn đợi lệnh, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương thì ùn ùn quỳ xuống bái kiến, Diệp Thiếu Dương bỏ trốn mất dạng.

Các bạn nhỏ của Liên Minh Tróc Quỷ, đều ở trong yêu vương cung đỉnh núi, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy bọn họ đều có mặt, nhất thời có một loại cảm giác người bôn ba bên ngoài trở về nhà.

Ở trong đám người, hắn thấy được Tiểu Cửu.

“Thiếu Dương, mọi người đến rồi.” Tiểu Cửu đi tới, mỉm cười chào hỏi với bọn họ, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên mặt Diệp Thiếu Dương, ánh mắt tràn ngập tình yêu.

Tâm thần Diệp Thiếu Dương cũng run lên, hướng cô cười.

“Sứ giả của quân sự vừa tới thúc giục, chiến sự đã giằng co, hắn lúc ấy phải người tới đây, nói bảo chúng ta một canh giờ sau xuất phát, bây giờ cũng gần tới rồi.” Mỹ Hoa nói.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, đột nhiên ở trong đám người nhìn thấy Thu Oánh, nói: “Cô cũng đến đây.”

“Tôi sớm đã đến rồi.” Thu Oánh biết hắn muốn hỏi gì, nói: “Lão đại, tôi đã đi rừng rậm Hắc Ám, cũng đã thông qua. Phụ cận Thiên Khí sơn dãy núi chập chùng, tôi đã đi chung quanh một lần, chỉ nhìn thấy số ít cương thi gác, chưa nhìn thấy mai phục.

Nhưng, ở trong các dãy núi đầm lầy phụ cận Thiên Khí sơn, có một số cương thi cùng sinh linh tà ác tu vi đại thành, chúng nó đều không hoạt động gì cả, bình thường đều tránh ở trong huyết động của

mình tu luyện. Nhưng, Thiên Khí sơn tôi lại không thể đi lên, trên đỉnh núi có một lực lượng phi thường tà ác lan tràn xuống, tôi căn bản không thể tới gần. Tôi đã dò xét chung quanh một phen, cũng chỉ đành trở lại. Ít nhất cũng đã chứng minh bản đồ Qua Qua cho là không có vấn đề.”

“Nói nhảm, ký ức của ta sao có thể xuất hiện sai lầm!” Qua Qua ở một bên bất mãn ồn ào.

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một phen, nói với lão Quách: “Huynh mau chuẩn bị, chúng ta lập tức xuất phát.”

Tiểu Cửu lập tức bảo A Hoàng mang lão Quách đi kho hàng bí mật của Thanh Khâu son, đi điều phối những pháp dược kia. Diệp Thiếu Dương nhìn các đồng bạn nhỏ làm thành một đoàn, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Lần hành động này, mục tiêu là cứu Lãnh Ngọc, tất cả đều là vì tôi… Đều là của ta hảo huynh đệ hảo tỷ muội, vốn không có gì để nói, nhưng lần này chúng ta chơi khá lớn,

muốn đi hang ổ Thị tộc… Mọi người tất cả cẩn thận, tôi vẫn là câu nói kia, tất cả mọi người nghe theo an bài, bất luận người nào cũng không thể gặp chuyện!”

Đoàn người đều gật đầu, một đám chẳng những không có một tia e ngại, ngược lại ánh mắt nóng cháy, tràn ngập chờ mong.

“Cứu ra tẩu tử, trở về thành hôn! Mọi người cùng nhau cố lên!! Bánh Bao phấn khởi rống lên một tiếng, phát hiện không có ai hưởng ứng, ngẩn ra một phen, “Ác, lúc này không phải cần hô khẩu hiệu, bơm hơi các thứ?”

“Cần ngươi nói!” Qua Qua nhằm trên đầu nó vỗ một phát, đột nhiên giơ lên tay phải, nắm tay hô: “Cố lên!”

“Cố lên, giết chết Hậu Khanh!”

“Hốt cả nhà bọn chúng!”

Đoàn người đều hưởng ứng hẳn lên.

Một mình Bánh Bao ở bên cạnh bĩu môi, rất khó chịu.

“Trêu người đó, ha ha, đứa nhỏ này thật thú vị.” Chanh Tử tiến lên nhéo nhéo khuôn mặt nó.

“Ồ, anh còn chưa phát hiện, sao em ở đây?” Diệp Thiếu Dương nghi hoặc nhìn chằm chằm cô, quá đông người, lúc trước tuy nhìn thấy Chanh Tử, nhưng chưa nghĩ nhiều.

“Đây là hoạt động tập thể, em sao có thể không đến chứ, người ta cho dù ở âm ty làm việc, cũng là một thành viên của Liên Minh Tróc Quỷ mà, lão đại em cũng nhớ anh mà!” Chanh Tử đi lên liền ôm lấy cổ Diệp Thiếu Dương, đu trên người hắn.

“Mặt trắng đâu?” Diệp Thiếu Dương có chút khẩn trương nhìn xung quanh.

“Thân phận của hắn, lại không tiện đến, lão đại đừng trách hắn nha.”