Hậu Khanh có chút xấu hổ, cười nói: “Chê cười rồi.”
Nhuế Lãnh Ngọc lúc này mới khép sách, ngẩng đầu lên, nhìn hắn, nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy, ngươi cùng cô ta mới là một đôi, rất tốt, không hiểu người vì sao cứ phải thích ta.”
“Ngươi hoàn mỹ như vậy, ta cảm thấy là nam giới đều nên thích ngươi.”
Nhuế Lãnh Ngọc cười khẽ.
“Nhưng, lúc trước người biểu hiện, trái lại khiến ta rất giật mình, thật ra người không yếu đuối một chút nào cả.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Ta vốn không phải nữ thần, ta có đại bộ phận khuyết điểm của nữ nhân nhân gian, may ta không thích ngươi, nếu là nữ nhân thích Thiếu Dương ở trước mặt ta đắc ý, ta đã sớm ngay cả tóc cũng tím rồi.”
Hậu Khanh cười phá lên, nói: “Vậy ngươi còn muốn để cho Diệp Thiếu Dương và Cửu Vĩ Hồ ở bên nhau.”
Vẻ mặt Nhuế Lãnh Ngọc nháy mắt lạnh đi, trong nét mặt mang theo đau đớn, nói: “Nếu, người thích một người, mà mình lại không thể ở bên người đó… Nếu không sẽ hại hắn, như vậy người chỉ có để hắn đạt được hạnh phúc, tận lực quên mình. Một mình thống khổ, luôn tốt hơn hai người thống
khô.
Hậu Khanh ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn mắt cô ở khoảng cách gần, dịu dàng nói: “Ta lại chọc ngươi tức giận rồi.”
Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu.
Hậu Khanh nói: “Rất nhanh, rất nhanh tất cả sẽ kết thúc.”
Nhuế Lãnh Ngọc ý thức được cái gì, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn.
“Đại chiến lúc trước nói, đã sắp bắt đầu.”
Nhuế Lãnh Ngọc ngẩn ra, nói: “Thiếu Dương sẽ đến sao?”
Khóe miệng Hậu Khanh lộ ra một tia cười ý vị sâu xa. “Sẽ.”
Nhuế Lãnh Ngọc trầm mặc một lúc lâu, nói: “Ngươi để ta thấy hắn, chính mồm ta nói cho hắn, ta muốn ở chung với người, bảo hắn bỏ cuộc.”
Hậu Khanh cười nói: “Ngươi cảm thấy hắn sẽ bỏ cuộc sao?”
“Hắn có lẽ sẽ bị thương muốn chết, nhưng tóm lại sẽ phấn chấn lên, hắn có nhiều bạn tốt như vậy, còn có Cửu Vĩ Hồ… Hắn, sẽ quên ta.”
Hậu Khanh lắc đầu, đem một bàn tay đặt lên trên vai cô, nói: “Không cần lừa mình dối người, người càng là như thế, hắn sẽ càng không quên người. Tính cách của hắn, người hiểu biết nhất.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, vẻ mặt hơi thay đổi, nói: “Cho nên trước đó người nói tất cả với ta, đều là đang dối ta, ngươi là đang lợi dụng ta, muốn cho hắn chạy tới cứu ta, sau đó giết hắn?”
Hậu Khanh khẽ gật đầu.
Nhuế Lãnh Ngọc hừ lạnh một tiếng, “Ngươi bây giờ đã đạt mục đích, bởi vậy không để ý nói ra chân tướng với ta, ngươi cũng không phải thật sự yêu ta?”
Hậu Khanh lắc đầu, “Giang son và mỹ nhân, ta đều muốn. Nếu, ngươi thật muốn để Diệp Thiếu Dương quên người, không tìm người nữa, ta trái lại có một biện pháp…”
Nói đến đây, hắn cố ý tạm dừng một chút, sau đó chậm rãi nói: “Vong Tình Thủy.”
Trong lòng Nhuế Lãnh Ngọc run lên.
“Trên đời thật sự có Vong Tình Thủy?”
“Có, Vong Tình Thủy cần trộn lẫn da tóc đối phương, người uống vào, sẽ quên tất cả ký ức có liên quan với người này… Nếu ngươi thật sự muốn cho Diệp Thiếu Dương quên người, đây là biện pháp duy nhất.”
Nhuế Lãnh Ngọc kinh ngạc nhìn hắn, “Vong Tình Thủy… Cần đi đâu để kiếm?
“Mạnh bà của m ty.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhíu mày nói: “Mạnh là điều phối không phải canh Mạnh bà sao?”
“Cụ thể ta cũng không biết, ta chỉ từng nghe nói có thứ này, ngươi nếu có tâm, thật ra có thể đi tìm Tiêu lang quân hỗ trợ, hắn đi năn nỉ Mạnh bà, hoặc có thể đòi một bát.”
Nhuế Lãnh Ngọc bắt đầu trầm ngâm. “Chỉ sợ Tiêu lang quân không chịu.”
“Chuyện này, là tốt cho Thiếu Dương, hắn chưa chắc không chịu.”
“Vậy ngươi để ta tự mình đi?”
“Ngươi là chuyển thể quỷ đồng, ngươi nếu rời khỏi linh giới, mặc kệ đi đâu, đều sẽ bị bắt giết, ngươi có thể viết một phong thư, ta phái người đưa đến âm ty.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Ngươi hy vọng Thiếu Dương quên ta, sau đó ta liền có thể ở bên người?
Hậu Khanh nói: “Làm như vậy, ít nhất có thể bảo toàn tính mạng hắn, ngươi cân nhắc một phen, thời gian không nhiều nữa.”
Hậu Khanh nói xong, hướng cô cười cười, đứng dậy, đi đến thi thể Tương Thần bên kia, lẳng lặng chò.
Nhuế Lãnh Ngọc ngơ ngác ngồi trên mặt đất, trong lòng suy nghĩ ngàn vạn. Vong Tình Thủy. Trên đời thực có thứ này, uống nó, Thiếu Dương sẽ hoàn toàn quên mình… Đây là chuyện đáng sợ cỡ nào?
Nhưng, có lẽ làm như vậy thật sự có thể cứu Thiếu Dương một mạng thì sao?
Nhuế Lãnh Ngọc hít sâu một hơi, nét kiên quyết trong mắt dần dần bao trùm đau đớn, nghiến răng nói: “Ta viết!”
Hậu Khanh xoay người đi tới, nhìn cô, nói: “Ta là đang giúp ngươi.”
Khóe miệng Nhuế Lãnh Ngọc hiện lên một nụ cười lạnh, nói: “Nơi này lại không có giấy bút, ta viết thư như thế nào, với lại làm sao có thể chứng minh thư là ta viết?”
Hậu Khanh nói: “Người đồng ý, sau đó truyền lời nhắn là được.”
Nhuế Lãnh Ngọc không hiểu sao cả nhìn hắn.
“Tiêu Dật Vân nếu đồng ý hỗ trợ, cũng là vì Diệp Thiếu Dương, nếu không muốn tuân theo, mặc kệ ngươi nói như thế nào, hắn cũng sẽ không đáp ứng.”
Nhuế Lãnh Ngọc lập tức hiểu, nói: “Được, vậy người đi nói cho hắn, đây là ta đề nghị.”
Hậu Khanh khẽ gật đầu, từng người rời khỏi cấm địa Thị tộc, trở lại trên Thiên Khí son, vừa đi, vừa bắt đầu trầm ngâm.
Nhuế Lãnh Ngọc tuy đã đáp ứng, nhưng tìm ai đi âm ty, lại là một chuyện phiền toái: đám cương thi kia dưới trướng hắn, bây giờ là ai cũng kêu đánh, chỉ cần rời khỏi Không Giới, mặc kệ gặp được sinh linh thể lực nào, đều là mỗi người kêu đánh, cho dù có thể xông ra Không Giới, đến âm ty, có thể ngay cả Phong Đô thành còn chưa thể vào được đã bị bắt.
Bởi vậy… Người truyền tin này, không riêng gì phải có thực lực nhất định, còn cần hiểu biết đối với tình huống âm ty, ít nhất sau khi gặp được Tiêu Dật Vân, có thể đem sự tình nói rõ ràng… Mà nay bộ hạ của hắn phần lớn đã đi tiền tuyến, có mấy trợ thủ đắc lực, cũng cần bố trí trận pháp… Hậu Khanh suy nghĩ hồi lâu, trở lại trong thi sào nơi tiền sơn, gọi một bộ hạ bên người mình, là một phi cương vong, nói sơ qua về tình huống.
Phi cương vương suy nghĩ một phen, nói: “Chân chủ, chuyện này cần tìm sinh linh nhân gian đi làm, sinh linh linh giới chúng ta, phần lớn chưa từng đi nhân gian, gặp ai đề ra nghi vấn tra xét các thứ, sơ là không biết ứng đối, một khi bị phát hiện là cương thi linh giới, sợ là trực tiếp đánh chết, nếu là giết còn tốt, nếu là bắt lại tra hỏi, sự tình bại lộ, sợ là không ổn đâu.”
Hậu Khanh chậm rãi gật đầu, nói: “Như thế, có nhân tuyển tốt hay không?”
Phi cương vương nghĩ nghĩ, nói: “Các huynh đệ phần nhiều ở tiền tuyến, mà nay chỉ có một tâm phúc của ta, là đến từ nhân gian, là quỷ thi, có thể chấp hành nhiệm vụ.”.
Hậu Khanh nhíu mày nói: “Tâm phúc của ngươi, sao có thể là đến từ nhân gian?
Phi cương vương nói: “Hắn lúc còn sống là một đạo sĩ, vì đồng môn làm hại, trở thành quỷ thi, không thể được nhân gian chấp nhận, lại không muốn đi âm ty trả nợ, luôn luôn ẩn nấp ở nhân gian, gặp đúng lúc Không Giới đại chiến, liền đến đầu nhập chúng ta, tiểu tử này thực lực cường hãn, cũng rất thông minh, nhiều lần lập công, có một lần ta đi tiền tuyến tuyến chỉ, hắn đã cứu tính mạng ta, ta vì thể dẫn hắn về Thiên Khí sơn, trọng dụng thêm, đã được một đoạn thời gian rồi.”
Hậu Khanh nghe xong, trong lòng rất tán đồng, cương thi thiên hạ là một nhà, mặc kệ là nguyên sinh linh giới hay là nhân gian thành hình, vốn không có gì khác biệt, hơn nữa nghe phi cương vương nói, người này quả thật là nhân gian khó chứa, đến đầu nhập Thi tộc là lẽ đương nhiên, vì thế bác phi cương vương đi đem quý thi này gọi tới. Hậu Khanh có chút xấu hổ, cười nói: “Chê cười rồi.”
Nhuế Lãnh Ngọc lúc này mới khép sách, ngẩng đầu lên, nhìn hắn, nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy, ngươi cùng cô ta mới là một đôi, rất tốt, không hiểu người vì sao cứ phải thích ta.”
“Ngươi hoàn mỹ như vậy, ta cảm thấy là nam giới đều nên thích ngươi.”
Nhuế Lãnh Ngọc cười khẽ.
“Nhưng, lúc trước người biểu hiện, trái lại khiến ta rất giật mình, thật ra người không yếu đuối một chút nào cả.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Ta vốn không phải nữ thần, ta có đại bộ phận khuyết điểm của nữ nhân nhân gian, may ta không thích ngươi, nếu là nữ nhân thích Thiếu Dương ở trước mặt ta đắc ý, ta đã sớm ngay cả tóc cũng tím rồi.”
Hậu Khanh cười phá lên, nói: “Vậy ngươi còn muốn để cho Diệp Thiếu Dương và Cửu Vĩ Hồ ở bên nhau.”
Vẻ mặt Nhuế Lãnh Ngọc nháy mắt lạnh đi, trong nét mặt mang theo đau đớn, nói: “Nếu, người thích một người, mà mình lại không thể ở bên người đó… Nếu không sẽ hại hắn, như vậy người chỉ có để hắn đạt được hạnh phúc, tận lực quên mình. Một mình thống khổ, luôn tốt hơn hai người thống
khô.
Hậu Khanh ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn mắt cô ở khoảng cách gần, dịu dàng nói: “Ta lại chọc ngươi tức giận rồi.”
Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu.
Hậu Khanh nói: “Rất nhanh, rất nhanh tất cả sẽ kết thúc.”
Nhuế Lãnh Ngọc ý thức được cái gì, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn.
“Đại chiến lúc trước nói, đã sắp bắt đầu.”
Nhuế Lãnh Ngọc ngẩn ra, nói: “Thiếu Dương sẽ đến sao?”
Khóe miệng Hậu Khanh lộ ra một tia cười ý vị sâu xa. “Sẽ.”
Nhuế Lãnh Ngọc trầm mặc một lúc lâu, nói: “Ngươi để ta thấy hắn, chính mồm ta nói cho hắn, ta muốn ở chung với người, bảo hắn bỏ cuộc.”
Hậu Khanh cười nói: “Ngươi cảm thấy hắn sẽ bỏ cuộc sao?”
“Hắn có lẽ sẽ bị thương muốn chết, nhưng tóm lại sẽ phấn chấn lên, hắn có nhiều bạn tốt như vậy, còn có Cửu Vĩ Hồ… Hắn, sẽ quên ta.”
Hậu Khanh lắc đầu, đem một bàn tay đặt lên trên vai cô, nói: “Không cần lừa mình dối người, người càng là như thế, hắn sẽ càng không quên người. Tính cách của hắn, người hiểu biết nhất.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, vẻ mặt hơi thay đổi, nói: “Cho nên trước đó người nói tất cả với ta, đều là đang dối ta, ngươi là đang lợi dụng ta, muốn cho hắn chạy tới cứu ta, sau đó giết hắn?”
Hậu Khanh khẽ gật đầu.
Nhuế Lãnh Ngọc hừ lạnh một tiếng, “Ngươi bây giờ đã đạt mục đích, bởi vậy không để ý nói ra chân tướng với ta, ngươi cũng không phải thật sự yêu ta?”
Hậu Khanh lắc đầu, “Giang son và mỹ nhân, ta đều muốn. Nếu, ngươi thật muốn để Diệp Thiếu Dương quên người, không tìm người nữa, ta trái lại có một biện pháp…”
Nói đến đây, hắn cố ý tạm dừng một chút, sau đó chậm rãi nói: “Vong Tình Thủy.”
Trong lòng Nhuế Lãnh Ngọc run lên.
“Trên đời thật sự có Vong Tình Thủy?”
“Có, Vong Tình Thủy cần trộn lẫn da tóc đối phương, người uống vào, sẽ quên tất cả ký ức có liên quan với người này… Nếu ngươi thật sự muốn cho Diệp Thiếu Dương quên người, đây là biện pháp duy nhất.”
Nhuế Lãnh Ngọc kinh ngạc nhìn hắn, “Vong Tình Thủy… Cần đi đâu để kiếm?
“Mạnh bà của m ty.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhíu mày nói: “Mạnh là điều phối không phải canh Mạnh bà sao?”
“Cụ thể ta cũng không biết, ta chỉ từng nghe nói có thứ này, ngươi nếu có tâm, thật ra có thể đi tìm Tiêu lang quân hỗ trợ, hắn đi năn nỉ Mạnh bà, hoặc có thể đòi một bát.”
Nhuế Lãnh Ngọc bắt đầu trầm ngâm. “Chỉ sợ Tiêu lang quân không chịu.”
“Chuyện này, là tốt cho Thiếu Dương, hắn chưa chắc không chịu.”
“Vậy ngươi để ta tự mình đi?”
“Ngươi là chuyển thể quỷ đồng, ngươi nếu rời khỏi linh giới, mặc kệ đi đâu, đều sẽ bị bắt giết, ngươi có thể viết một phong thư, ta phái người đưa đến âm ty.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Ngươi hy vọng Thiếu Dương quên ta, sau đó ta liền có thể ở bên người?
Hậu Khanh nói: “Làm như vậy, ít nhất có thể bảo toàn tính mạng hắn, ngươi cân nhắc một phen, thời gian không nhiều nữa.”
Hậu Khanh nói xong, hướng cô cười cười, đứng dậy, đi đến thi thể Tương Thần bên kia, lẳng lặng chò.
Nhuế Lãnh Ngọc ngơ ngác ngồi trên mặt đất, trong lòng suy nghĩ ngàn vạn. Vong Tình Thủy. Trên đời thực có thứ này, uống nó, Thiếu Dương sẽ hoàn toàn quên mình… Đây là chuyện đáng sợ cỡ nào?
Nhưng, có lẽ làm như vậy thật sự có thể cứu Thiếu Dương một mạng thì sao?
Nhuế Lãnh Ngọc hít sâu một hơi, nét kiên quyết trong mắt dần dần bao trùm đau đớn, nghiến răng nói: “Ta viết!”
Hậu Khanh xoay người đi tới, nhìn cô, nói: “Ta là đang giúp ngươi.”
Khóe miệng Nhuế Lãnh Ngọc hiện lên một nụ cười lạnh, nói: “Nơi này lại không có giấy bút, ta viết thư như thế nào, với lại làm sao có thể chứng minh thư là ta viết?”
Hậu Khanh nói: “Người đồng ý, sau đó truyền lời nhắn là được.”
Nhuế Lãnh Ngọc không hiểu sao cả nhìn hắn.
“Tiêu Dật Vân nếu đồng ý hỗ trợ, cũng là vì Diệp Thiếu Dương, nếu không muốn tuân theo, mặc kệ ngươi nói như thế nào, hắn cũng sẽ không đáp ứng.”
Nhuế Lãnh Ngọc lập tức hiểu, nói: “Được, vậy người đi nói cho hắn, đây là ta đề nghị.”
Hậu Khanh khẽ gật đầu, từng người rời khỏi cấm địa Thị tộc, trở lại trên Thiên Khí son, vừa đi, vừa bắt đầu trầm ngâm.
Nhuế Lãnh Ngọc tuy đã đáp ứng, nhưng tìm ai đi âm ty, lại là một chuyện phiền toái: đám cương thi kia dưới trướng hắn, bây giờ là ai cũng kêu đánh, chỉ cần rời khỏi Không Giới, mặc kệ gặp được sinh linh thể lực nào, đều là mỗi người kêu đánh, cho dù có thể xông ra Không Giới, đến âm ty, có thể ngay cả Phong Đô thành còn chưa thể vào được đã bị bắt.
Bởi vậy… Người truyền tin này, không riêng gì phải có thực lực nhất định, còn cần hiểu biết đối với tình huống âm ty, ít nhất sau khi gặp được Tiêu Dật Vân, có thể đem sự tình nói rõ ràng… Mà nay bộ hạ của hắn phần lớn đã đi tiền tuyến, có mấy trợ thủ đắc lực, cũng cần bố trí trận pháp… Hậu Khanh suy nghĩ hồi lâu, trở lại trong thi sào nơi tiền sơn, gọi một bộ hạ bên người mình, là một phi cương vong, nói sơ qua về tình huống.
Phi cương vương suy nghĩ một phen, nói: “Chân chủ, chuyện này cần tìm sinh linh nhân gian đi làm, sinh linh linh giới chúng ta, phần lớn chưa từng đi nhân gian, gặp ai đề ra nghi vấn tra xét các thứ, sơ là không biết ứng đối, một khi bị phát hiện là cương thi linh giới, sợ là trực tiếp đánh chết, nếu là giết còn tốt, nếu là bắt lại tra hỏi, sự tình bại lộ, sợ là không ổn đâu.”
Hậu Khanh chậm rãi gật đầu, nói: “Như thế, có nhân tuyển tốt hay không?”
Phi cương vương nghĩ nghĩ, nói: “Các huynh đệ phần nhiều ở tiền tuyến, mà nay chỉ có một tâm phúc của ta, là đến từ nhân gian, là quỷ thi, có thể chấp hành nhiệm vụ.”.
Hậu Khanh nhíu mày nói: “Tâm phúc của ngươi, sao có thể là đến từ nhân gian?
Phi cương vương nói: “Hắn lúc còn sống là một đạo sĩ, vì đồng môn làm hại, trở thành quỷ thi, không thể được nhân gian chấp nhận, lại không muốn đi âm ty trả nợ, luôn luôn ẩn nấp ở nhân gian, gặp đúng lúc Không Giới đại chiến, liền đến đầu nhập chúng ta, tiểu tử này thực lực cường hãn, cũng rất thông minh, nhiều lần lập công, có một lần ta đi tiền tuyến tuyến chỉ, hắn đã cứu tính mạng ta, ta vì thể dẫn hắn về Thiên Khí sơn, trọng dụng thêm, đã được một đoạn thời gian rồi.”
Hậu Khanh nghe xong, trong lòng rất tán đồng, cương thi thiên hạ là một nhà, mặc kệ là nguyên sinh linh giới hay là nhân gian thành hình, vốn không có gì khác biệt, hơn nữa nghe phi cương vương nói, người này quả thật là nhân gian khó chứa, đến đầu nhập Thi tộc là lẽ đương nhiên, vì thế bác phi cương vương đi đem quý thi này gọi tới.