Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 2520: Gia Tộc Tế (1)




“Ít nhất có một Hậu Khanh.”Tứ Bảo tiếp nhận câu chuyện nói, “Hậu Khanh là đối thủ số một của chúng ta, son dương, cậu bây thành Thượng Tiên, có thể đánh thắng được Hậu Khanh hay không?”

“Đừng nói giỡn, Hậu Khanh là cương thi vương, tôi khẳng định không phải đối thủ.” Diệp Thiếu Dương trái lại chưa từng thật sự đánh với Hậu Khanh, hắn nhớ tới quá trình chiến đấu với Nữ Bạt, thực lực đáng sợ… Cho dù mình bây giờ là bài vị Thượng Tiên, cũng vẫn không phải đối thủ, nếu Nữ Bạt toàn lực làm phép, mình có thể từ dưới tay cô ta đào tẩu hay không cũng là con số chưa biết.

Hậu Khanh và Nữ Bạt đều là cương thi vương, ngồi ngang hàng, trên thực lực khẳng định không ở dưới cô ta.

Lão Quách nói: “Nếu chỉ là một mình Hậu Khanh, vậy thật ra không phải sợ, hai tay khó địch lại bốn tay, chúng ta nhiều người như vậy, kiến cắn voi, còn không mài chết hắn? Lại nói, chúng ta còn có Đạo Phong. Đúng rồi, để thông báo Đạo Phong chưa?”

“Còn chưa, đệ lúc trước dùng Nhẫn Băng Tinh Mã Não cho hắn tín hiệu, hắn không để ý tới đệ, từ lần trước rồi đi thì chưa từng gặp lại, không biết ở đâu.”

“Vậy để mau chóng thông báo hắn, bảo hắn triệu tập tinh anh Phong Chi Cốc, theo chúng ta cùng nhau hành động, miễn cho đến lúc đó không tìm thấy hắn.”

Diệp Thiếu Dương đáp ứng, hỏi: “Biện pháp vào hang núi, huynh nghiên cứu ra chưa?”

“Cái này không thành vấn đề, giao cho ta.”Lão Quách nói xong cười cười, “Ta có thể làm cũng chỉ có cái này, nơi đó dù sao cũng là Không Giới không phải nhân gian, các thủ đoạn của ta đều không dùng được, hắt phân các thứ, đối với cương thi cũng vô dụng… Tiểu sư đệ, bây giờ tai hoạ ngầm lớn nhất, là chúng ta không biết tình huống thủ vệ của Thiên Khí sơn, tùy tiện đi vào, rất có thể bị phục kích…”

Tứ Bảo tiếp lời: “Tôi cũng từng nghĩ khả năng này, Hậu Khanh là rất thông minh, nhỡ đầu hắn nghĩ đến chúng ta sẽ đi cứu người… Có thể bố trí phục binh hay không, muốn đem chúng ta một lưới bắt hết, hoặc là nói, muốn bắt giết cậu… Sơn dương, chuyện này phải đề phòng.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Tôi đã sớm nghĩ tới, nhưng cũng không có cách nào khác, cho dù nguy hiểm nữa, cũng phải xông vào một lần.”

Đoàn người thương lượng hồi lâu, đối với vấn đề này cũng là hết đường xoay xở, lúc này Thu Oánh đột nhiên mở miệng, hỏi: “Tôi xem như nghe hiểu rồi, các anh muốn biết Thiên Khí son có mai phục hay không, nếu có mai phục, có bao nhiêu phục binh phải không?”

Diệp Thiếu Dương liếc cô nói: “Cô chẳng lẽ có biện pháp?

“Có chứ, ta đi xem chút chẳng phải sẽ biết.”Thu Oánh cười lên, “Lão đại anh đã quên, tôi có thể ẩn hình!”

Đám người Diệp Thiếu Dương lập tức giật mình.

Vừa thu cô ấy không lâu, đã quên cô ấy có loại năng lực đặc thù này… Diệp Thiếu Dương vội vàng đứng dậy, giữ chặt cô, nói: “Cô có thể bị phát hiện hay không?”

Thu Oánh nghiêng đầu suy nghĩ một phen nói: “Tuy tôi ẩn hình không phải vạn năng, nhưng hắn là sẽ không, dù sao bọn hắn cũng không ngờ được ta sẽ đi phải không.”

“Được, vậy cô đi đi, cẩn thận một chút.”

Thu Oánh chớp mắt. “Đi như thế nào?”

“Bảo Qua Qua mang cô đi, chỉ có nó biết đường.”

Qua Qua nói: “Lão đại ngươi ngốc à, ta nếu mang cô ấy đi, vậy không bằng ta tự mình đi cho xong. Nhưng ta có thể đem hình ảnh vẽ lại, nói cho người đi như thế nào…”

Diệp Thiếu Dương lập tức tìm ra giấy bút, dựa theo Qua Qua nói vẽlại… Dùng hai mươi phút đồng hồ mới vẽ xong, sau đó giao cho Thu Oánh.

Thu Oánh nhìn tới mức mắt dại ra. “Phức tạp như vậy à.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cô mang ở trên người, dựa theo cái này đi qua là được.”

Thu Oánh nói: “Lão đại anh không biết, tôi sau khi ẩn thận, trên người cái gì cũng không thể mang, nếu cầm nó, người ta sẽ nhìn thấy một tờ giấy bay ở trong rừng cây, khẳng định sẽ hoài nghi, nhưng tôi có thể đem nó cố gắng nhớ kỹ, tôi nhớ từng cái đầu đường, mấy giờ cũng đủ rồi, vừa lúc tôi cũng cần tế luyện Thiên Cơ Tán, ngày mai mới có thể xuất phát.”

Diệp Thiếu Dương đáp ứng, hỏi cô tế huyện Thiên Cơ Tán là có ý tứ gì.

Thu Oánh giải thích, mình sau khi ẩn hình, trừ thân thể của mình, bất cứ thứ nào cũng không thể ẩn hình — cho dù là quần áo, cũng là dùng tu vi huyễn hóa ra, nhưng có một món đồ ngoại lệ, đó là bản mạng pháp khí, nếu có thể đem một món pháp khí tế luyện thành bản mạng pháp khí, có chứa linh tính, tâm ý tưởng thông với mình (tương tự quá trình nam châm đem kim loại từ hoá), là có thể làm được cùng nhau ẩn hình.

Những ngày qua Diệp Thiếu Dương rời khỏi, nàng luôn luôn tể luyện Thiên Cơ Tán, cần chín chín tám mươi một giờ, mà nay chỉ thiếu mấy giờ thì có thể thành công, nhưng tể luyện pháp khí cần hao phí tâm huyết rất lớn, bởi vậy Cô cần thổ nạp điều tức một đoạn thời gian, mới có thể k bộ phận pháp lực, có thể đem thuật ẩn thân duy trì thời gian dài hơn, cái này xấp xỉ cũng cần một ngày thời gian.

Cầm bản đồ Qua Qua cho, Thu Oánh lập tức vào nhà cân nhắc.

Đám người Diệp Thiếu Dương tiếp tục thương lượng

Trong quá trình này, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy trong tay Ngô Gia Vị cân nhắc một thanh kiếm gỗ, lăn qua lộn lại thưởng thức, thật sự không kiềm chế được, tò mò hỏi: “Cậu rốt cuộc là đang làm cái

gi?”

Lão Quách lập tức nói: “Đệ đừng để ý đến hắn, hắn đã nhập ma, ngay cả ngủ cũng đang nghịch thứ này, gần đây đem vật liệu gỗ tốt nhất của ta bổ hết rồi.”

Ngô Gia Vĩ nghiêm trang nói: “Tôi đang bồi dưỡng kiếm cảm, chiều dài khác nhau, sức nặng khác nhau, cầm ở trong tay cảm giác cũng không giống nhau, tuy là khác biệt rất nhỏ, nhưng nếu muốn đi truy cậu cực hạn, phải nắm giữ chính xác…”

Diệp Thiếu Dương nghe tới to đầu, nhếch miệng nói: “Đừng nói với tôi, cậu tự nghiên cứu là được rồi, tôi ủng hộ cậu trên tinh thần.”

Lúc này, Bích Thanh vẫn ôm ipad ở trên sô pha xem phim không ngẩng đầu lên nói một câu: “Hắn là hạt giống tốt học kiếm đạo.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi làm sao biết.”

“Không tin người hỏi muội muội ta, mấy ngày nay bọn họ luôn so kiếm, vòng vòng dưới mí mắt ta, ta cũng nhìn thấy.”

“Em gái ngươi?” Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, “Ngươi lấy đâu ra em gái nào?”

“Thu Oánh, hai ta đều là cỏ cây thành tinh, vốn đã thân cận, tính cách cũng hợp nhau, liên kết bái tỷ muội, không được sao?”

“Được được, tùy tiện các ngươi.” Diệp Thiếu Dương có chút cạn lời.

Bánh Bao nghe Bích Thanh nói xong, mắt sáng rực lên, lao tới trước mặt cô, ôm hai chân cô nói: “Ta cũng là cỏ cây thành tinh nè, tỷ tỷ, các ngươi đem ta cũng tính vào được không, ta làm tiểu đệ đệ của các ngươi.”

Bích Thanh liếc nó, trong lúc vô ý nói ra một câu trả lời một lời mà hai ý nghĩa: “Đi chỗ khác, chúng ta đều là nữ sinh, không cần tiểu đệ đệ.”

Diệp Thiếu Dương lão Quách cùng Tứ Bảo ba người nhìn nhau, đều cố gắng nhịn không cười ra.

Sau lão Quách nói một chút tình huống với Diệp Thiếu Dương: ở trong mấy ngày qua Diệp Thiếu Dương đi Hạ Môn bầu bạn Nhất Cốc đại sự, tin Đạo Uyên chân nhân chết đã truyền khắp toàn bộ giới pháp thuật, tạo thành chấn động lớn hơn xa so với tưởng tượng.

Thứ nhất, là Đạo Uyên chân nhân bối phận quá cao, địa vị cao cả, thứ hai là lão chết thật sự quá thảm… Toàn bộ giới pháp thuật đã sôi trào, rất nhiều môn phái nhỏ đều đang xâu chuỗi, tính mở một cái đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân. “Ít nhất có một Hậu Khanh.”Tứ Bảo tiếp nhận câu chuyện nói, “Hậu Khanh là đối thủ số một của chúng ta, son dương, cậu bây thành Thượng Tiên, có thể đánh thắng được Hậu Khanh hay không?”

“Đừng nói giỡn, Hậu Khanh là cương thi vương, tôi khẳng định không phải đối thủ.” Diệp Thiếu Dương trái lại chưa từng thật sự đánh với Hậu Khanh, hắn nhớ tới quá trình chiến đấu với Nữ Bạt, thực lực đáng sợ… Cho dù mình bây giờ là bài vị Thượng Tiên, cũng vẫn không phải đối thủ, nếu Nữ Bạt toàn lực làm phép, mình có thể từ dưới tay cô ta đào tẩu hay không cũng là con số chưa biết.

Hậu Khanh và Nữ Bạt đều là cương thi vương, ngồi ngang hàng, trên thực lực khẳng định không ở dưới cô ta.

Lão Quách nói: “Nếu chỉ là một mình Hậu Khanh, vậy thật ra không phải sợ, hai tay khó địch lại bốn tay, chúng ta nhiều người như vậy, kiến cắn voi, còn không mài chết hắn? Lại nói, chúng ta còn có Đạo Phong. Đúng rồi, để thông báo Đạo Phong chưa?”

“Còn chưa, đệ lúc trước dùng Nhẫn Băng Tinh Mã Não cho hắn tín hiệu, hắn không để ý tới đệ, từ lần trước rồi đi thì chưa từng gặp lại, không biết ở đâu.”

“Vậy để mau chóng thông báo hắn, bảo hắn triệu tập tinh anh Phong Chi Cốc, theo chúng ta cùng nhau hành động, miễn cho đến lúc đó không tìm thấy hắn.”

Diệp Thiếu Dương đáp ứng, hỏi: “Biện pháp vào hang núi, huynh nghiên cứu ra chưa?”

“Cái này không thành vấn đề, giao cho ta.”Lão Quách nói xong cười cười, “Ta có thể làm cũng chỉ có cái này, nơi đó dù sao cũng là Không Giới không phải nhân gian, các thủ đoạn của ta đều không dùng được, hắt phân các thứ, đối với cương thi cũng vô dụng… Tiểu sư đệ, bây giờ tai hoạ ngầm lớn nhất, là chúng ta không biết tình huống thủ vệ của Thiên Khí sơn, tùy tiện đi vào, rất có thể bị phục kích…”

Tứ Bảo tiếp lời: “Tôi cũng từng nghĩ khả năng này, Hậu Khanh là rất thông minh, nhỡ đầu hắn nghĩ đến chúng ta sẽ đi cứu người… Có thể bố trí phục binh hay không, muốn đem chúng ta một lưới bắt hết, hoặc là nói, muốn bắt giết cậu… Sơn dương, chuyện này phải đề phòng.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Tôi đã sớm nghĩ tới, nhưng cũng không có cách nào khác, cho dù nguy hiểm nữa, cũng phải xông vào một lần.”

Đoàn người thương lượng hồi lâu, đối với vấn đề này cũng là hết đường xoay xở, lúc này Thu Oánh đột nhiên mở miệng, hỏi: “Tôi xem như nghe hiểu rồi, các anh muốn biết Thiên Khí son có mai phục hay không, nếu có mai phục, có bao nhiêu phục binh phải không?”

Diệp Thiếu Dương liếc cô nói: “Cô chẳng lẽ có biện pháp?

“Có chứ, ta đi xem chút chẳng phải sẽ biết.”Thu Oánh cười lên, “Lão đại anh đã quên, tôi có thể ẩn hình!”

Đám người Diệp Thiếu Dương lập tức giật mình.

Vừa thu cô ấy không lâu, đã quên cô ấy có loại năng lực đặc thù này… Diệp Thiếu Dương vội vàng đứng dậy, giữ chặt cô, nói: “Cô có thể bị phát hiện hay không?”

Thu Oánh nghiêng đầu suy nghĩ một phen nói: “Tuy tôi ẩn hình không phải vạn năng, nhưng hắn là sẽ không, dù sao bọn hắn cũng không ngờ được ta sẽ đi phải không.”

“Được, vậy cô đi đi, cẩn thận một chút.”

Thu Oánh chớp mắt. “Đi như thế nào?”

“Bảo Qua Qua mang cô đi, chỉ có nó biết đường.”

Qua Qua nói: “Lão đại ngươi ngốc à, ta nếu mang cô ấy đi, vậy không bằng ta tự mình đi cho xong. Nhưng ta có thể đem hình ảnh vẽ lại, nói cho người đi như thế nào…”

Diệp Thiếu Dương lập tức tìm ra giấy bút, dựa theo Qua Qua nói vẽlại… Dùng hai mươi phút đồng hồ mới vẽ xong, sau đó giao cho Thu Oánh.

Thu Oánh nhìn tới mức mắt dại ra. “Phức tạp như vậy à.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cô mang ở trên người, dựa theo cái này đi qua là được.”

Thu Oánh nói: “Lão đại anh không biết, tôi sau khi ẩn thận, trên người cái gì cũng không thể mang, nếu cầm nó, người ta sẽ nhìn thấy một tờ giấy bay ở trong rừng cây, khẳng định sẽ hoài nghi, nhưng tôi có thể đem nó cố gắng nhớ kỹ, tôi nhớ từng cái đầu đường, mấy giờ cũng đủ rồi, vừa lúc tôi cũng cần tế luyện Thiên Cơ Tán, ngày mai mới có thể xuất phát.”

Diệp Thiếu Dương đáp ứng, hỏi cô tế huyện Thiên Cơ Tán là có ý tứ gì.

Thu Oánh giải thích, mình sau khi ẩn hình, trừ thân thể của mình, bất cứ thứ nào cũng không thể ẩn hình — cho dù là quần áo, cũng là dùng tu vi huyễn hóa ra, nhưng có một món đồ ngoại lệ, đó là bản mạng pháp khí, nếu có thể đem một món pháp khí tế luyện thành bản mạng pháp khí, có chứa linh tính, tâm ý tưởng thông với mình (tương tự quá trình nam châm đem kim loại từ hoá), là có thể làm được cùng nhau ẩn hình.

Những ngày qua Diệp Thiếu Dương rời khỏi, nàng luôn luôn tể luyện Thiên Cơ Tán, cần chín chín tám mươi một giờ, mà nay chỉ thiếu mấy giờ thì có thể thành công, nhưng tể luyện pháp khí cần hao phí tâm huyết rất lớn, bởi vậy Cô cần thổ nạp điều tức một đoạn thời gian, mới có thể k bộ phận pháp lực, có thể đem thuật ẩn thân duy trì thời gian dài hơn, cái này xấp xỉ cũng cần một ngày thời gian.

Cầm bản đồ Qua Qua cho, Thu Oánh lập tức vào nhà cân nhắc.

Đám người Diệp Thiếu Dương tiếp tục thương lượng

Trong quá trình này, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy trong tay Ngô Gia Vị cân nhắc một thanh kiếm gỗ, lăn qua lộn lại thưởng thức, thật sự không kiềm chế được, tò mò hỏi: “Cậu rốt cuộc là đang làm cái

gi?”

Lão Quách lập tức nói: “Đệ đừng để ý đến hắn, hắn đã nhập ma, ngay cả ngủ cũng đang nghịch thứ này, gần đây đem vật liệu gỗ tốt nhất của ta bổ hết rồi.”

Ngô Gia Vĩ nghiêm trang nói: “Tôi đang bồi dưỡng kiếm cảm, chiều dài khác nhau, sức nặng khác nhau, cầm ở trong tay cảm giác cũng không giống nhau, tuy là khác biệt rất nhỏ, nhưng nếu muốn đi truy cậu cực hạn, phải nắm giữ chính xác…”

Diệp Thiếu Dương nghe tới to đầu, nhếch miệng nói: “Đừng nói với tôi, cậu tự nghiên cứu là được rồi, tôi ủng hộ cậu trên tinh thần.”

Lúc này, Bích Thanh vẫn ôm ipad ở trên sô pha xem phim không ngẩng đầu lên nói một câu: “Hắn là hạt giống tốt học kiếm đạo.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi làm sao biết.”

“Không tin người hỏi muội muội ta, mấy ngày nay bọn họ luôn so kiếm, vòng vòng dưới mí mắt ta, ta cũng nhìn thấy.”

“Em gái ngươi?” Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, “Ngươi lấy đâu ra em gái nào?”

“Thu Oánh, hai ta đều là cỏ cây thành tinh, vốn đã thân cận, tính cách cũng hợp nhau, liên kết bái tỷ muội, không được sao?”

“Được được, tùy tiện các ngươi.” Diệp Thiếu Dương có chút cạn lời.

Bánh Bao nghe Bích Thanh nói xong, mắt sáng rực lên, lao tới trước mặt cô, ôm hai chân cô nói: “Ta cũng là cỏ cây thành tinh nè, tỷ tỷ, các ngươi đem ta cũng tính vào được không, ta làm tiểu đệ đệ của các ngươi.”

Bích Thanh liếc nó, trong lúc vô ý nói ra một câu trả lời một lời mà hai ý nghĩa: “Đi chỗ khác, chúng ta đều là nữ sinh, không cần tiểu đệ đệ.”

Diệp Thiếu Dương lão Quách cùng Tứ Bảo ba người nhìn nhau, đều cố gắng nhịn không cười ra.

Sau lão Quách nói một chút tình huống với Diệp Thiếu Dương: ở trong mấy ngày qua Diệp Thiếu Dương đi Hạ Môn bầu bạn Nhất Cốc đại sự, tin Đạo Uyên chân nhân chết đã truyền khắp toàn bộ giới pháp thuật, tạo thành chấn động lớn hơn xa so với tưởng tượng.

Thứ nhất, là Đạo Uyên chân nhân bối phận quá cao, địa vị cao cả, thứ hai là lão chết thật sự quá thảm… Toàn bộ giới pháp thuật đã sôi trào, rất nhiều môn phái nhỏ đều đang xâu chuỗi, tính mở một cái đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân.