Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 2492: Lò Luyện Địa Ngục (2)




Thu Oánh nói: “Bởi vì, trừ tôi còn có người khác đang đi theo anh, tôi không muốn hiện thân, là muốn để toàn bộ mọi người đều không biết sự tồn tại của tôi, như vậy có thể ẩn núp ở bên cạnh anh quan sát kỹ càng tên kia…”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nói: “Cô nói là Ảnh Mị?”

Thu Oánh lắc đầu, “Không phải Ảnh Mị, mà là một… Tôi không nói lại lịch của hắn, chỉ biết hắn hóa thân thành bộ dáng của anh, tôi nhìn không thấu chân thân hắn là cái gì.”

Tạ Vũ Tình nghe được câu này, khóe mắt giật giật.

Vẻ mặt Diệp Thiếu Dương ngang trọng hẳn lên từng chút một, nói: “Hắn luôn ẩn nấp ở bên cạnh tôi?”

“Không, chỉ từng xuất hiện vài lần, ở xa xa nhìn trộm anh.”

Hỏi tiếp, về lai lịch tà vật này, Thu Oánh cũng không nói được gì. Diệp Thiếu Dương đành phải thôi.

“Vậy Ảnh Mị này lại là chuyện gì?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Chuyện thế nào anh hỏi tôi? Tôi nào biết, tôi còn không phải đi theo anh tới, nhìn thấy anh đấu không lại, sợ anh rơi vào ngạ quỷ đạo, lúc này mới không thể không hiện thân giúp anh một phen… Tôi nào biết anh sẽ đắc tội cường giả đáng sợ như vậy.”

“Ô, vừa rồi một lần đó, thật sự may mà có cô.”

Thu Oánh nghiêng đầu, hướng hắn thè lưỡi, “Tôi nay là môn nhân của anh, có cái gì phải khách khí với tôi. Tương lai không thiếu được còn cần giúp anh đó.”

“Được rồi. Nhưng cô làm sao liếc một cái liền nhìn ra cái kia là ngạ quỷ đạo?”

Thu Oánh nói: “Đừng quên tôi là sinh ở âm phủ, tôi thành hình cũng đã mấy trăm năm, Ngư ti chủ từng điểm hóa tôi, tôi sau khi thành hình liền bái ở môn hạ cô ấy, âm tịch treo ở Tuần Du ti, xem như nửa môn nhân của cô ấy, bởi vì đặc tính của tôi là có thể ẩn hình, có một số nhiệm vụ, cô ấy cũng sẽ tìm tôi đi làm, tôi từng bởi vì việc công, đi A Tì địa ngục một lần, khí tức tanh hôi nóng bức nơi đó, khiến tôi vĩnh viễn cũng không quên được.

Ngư ti chủ từng nói cho tôi biết, A Tì địa ngục nối liền với ác linh không gian, thực ra chính là điểm cuối của ngạ quỷ đạo, A Tì địa ngục có nhiều tiết điểm hư không, nhân gian có thần linh đại thần thông, có thể thông qua thuật pháp mở ra tiết điểm, thứ nhất có thể đem người ta trực tiếp đánh vào A Tì địa ngục, thứ hai trong A Tì địa ngục có thập phương ma thần, thực lực sâu không lường được, có thể thông linh với người làm phép, đến nhân gian trợ trận…

Tôi vẫn luôn không quá tin tưởng loại chuyện này, vừa rồi sau khi khe hở hư không kia mở ra, khí tức từ bên trong tràn ra, khiến tôi lập tức nghĩ tới A Ti địa ngục… Tôi tuyệt đối sẽ không nhớ lầm.

Mặc kệ sinh linh nào, chỉ cần bị hút vào A Tì địa ngục, cho dù là Bình Đẳng Vương hỗ trợ, cũng không nhất định có thể từ trong ngạ quỷ đạo đi ra.”

Đoàn người Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, kinh ngạc nói không ra lời.

A Tì địa ngục…

Đây là cách nói của Phật gia, với đạo gia, tên là Vô gian địa ngục. Diệp Thiếu Dương tự nhiên cũng từng nghe nói, trong cái gọi là mười tám tầng địa ngục, Vô gian địa ngục là một tầng đặc biệt nhất.

à giam giữ sinh linh, ở bên trong chịu hình, chờ sau khi mãn hạn lại phóng thích vô gian địa ngục lại là một nơi không có ai quản. Nó dựa vào âm ty tồn tại, địa vực rộng lớn, sinh linh tà ác nhất không thể siêu độ cùng hủy diệt, sẽ bị âm ty nhét vào nơi này, không phải vì để nó chịu hình chuộc tội, mà là vì ở lại âm ty rất nguy hiểm, ném vào trong vô gian địa ngục là cách làm đơn giản cùng thích đáng nhất.

Vô gian địa ngục không gian rộng lớn, nối liền với giếng luân hồi, là một vùng đất trục xuất, nối với Quỷ Vực chỉ có hai chỗ, một cái là giếng luân hồi, là thông đạo đơn hướng, chỉ có thể vào không thể ra, còn có một thông đạo…

Diệp Thiếu Dương từng nghe nói, lúc ban đầu, vô gian địa ngục là Địa Tạng Vương Bồ Tát lấy Quỷ Vợc làm nguyên hình, thu thập son tinh thủy ảnh của Tu Di son, ảnh ngược ra một không gian, trừ giếng luân hồi có thể đưa vào trong đó, không còn có lối ra khác, vô thượng vô hạ, vô không vô gian, bởi vậy gọi là vô gian địa ngục.

“Tôi nghe nói, Vô gian địa ngục này chỉ có thể vào không thể ra, Có phải như vậy hay không?”

Thu Oánh lắc đầu nói: “Anh chỉ biết một, không biết hại, các người hãy nghe tôi nói… Cái gọi là A Tì địa ngục, lúc ban đầu thật là chỉ có vào không có ra, bởi vậy cho dù là sinh linh tội ác tày trời, tình nguyện luân ra súc sinh đạo, cũng không muốn tiến vào ngạ quỷ đạo… Nhưng về sau, Địa Tạng Bồ Tát lòng từ bi, đem cái nhẫn của mình đưa vào A Ti địa ngục, trong cái nhẫn tự diễn càn khôn, lại có một thông đạo nối liền với Quỷ Vực.

Nói cách khác, nếu có thể tiến vào trong cái nhẫn này, thì có thể trở lại Quỷ Vực… Đây là lối ra duy nhất của A Tì địa ngục, nhưng Địa Tạng Bồ Tát làm như vậy, chỉ là cho sinh linh nơi đó một hy vọng, không muốn cho quá nhiều sinh linh đi ra, bởi vậy trên cái nhẫn này có một phong ấn cường đại, chỉ có tìm hiểu thiên địa tạo hóa, mới có cơ hội tiến vào trong cái nhân đó.

Địa Tạng Bồ Tát làm như vậy, bổn ý là để cho những sinh linh giết chóc chồng chất kia có thể buông xuống dao mổ, dụng tấm tác động thiên địa tạo hóa, nhưng… Các sinh linh đó nào chịu tĩnh tâm tư hành, chúng nó nếu chịu làm như vậy, cũng sẽ không đi vào loại địa phương kia. Cho nên, sinh linh trong A Tì địa ngục bắt đầu tàn sát nhau, cướp lấy tu vi đối phương để lấp đầy bản thân, hy vọng có thể dựa vào ngoại lực để phá hư phong ấn trên chiếc nhẫn Không Không.”

“Ha ha.” Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, không nhịn được cười lên, “Như vậy có thể được sao?”

“Không được lại làm sao bây giờ, đây là biện pháp duy nhất chúng nó có thể nghĩ đến, thân ở loại địa phương kia, muốn làm nhất chính là có thể rời khỏi, cho dù chỉ có một tia hy vọng, cũng đáng để liều mạng chứ.”

Thu Oánh thở dài, tiếp tục nói: “Cho nên, phàm là sinh linh đi vào, đều ở bên trong chém giết tranh đấu, không ngừng có sinh linh hóa thành tinh phách, cũng không ngừng có tinh phách một lần nữa ngưng tụ thành quỷ hồn, luân hồi như thế, hầu như vĩnh viễn không có điểm cuối… Bởi vậy A Tì địa ngục cũng bị người ta gọi là “Lò luyện địa ngục, ý tứ là có thể hòa tan tất cả sinh linh…”

Diệp Thiếu Dương sờ mũi, cười than thở: “Địa Tạng Bồ Tát lần này thật đúng là lòng tốt mà làm hỏng việc.”

“Đúng rồi, việc đã đến nước này, Địa Tạng Bồ Tát cũng không làm sao được, chỉ cần vứt bỏ không gian này, tùy ý sinh linh bên trong tiếp tục lăn lộn…”

“Vô gian địa ngục, đối với chúng ta mà nói, thuộc về nơi không thể biết, vì sao cô có thể biết nhiều như vậy?”

“Tôi lúc trước không phải nói rồi sao, tôi đi vào… m ty lúc ấy muốn từ trong đó dẫn độ một người, nhưng nơi đó không có ai có thể đi, Ngư ti chủ đành phải tìm tôi… Bởi vì tôi có thể ẩn hình, nếu không sinh linh khác đi vào, sẽ lập tức bị xé nát.”

Diệp Thiếu Dương nghe cô nói như vậy, cũng kinh ngạc không thôi. “Nhưng cô sau khi đi vào, lại đi ra như thế nào?”

“Ngư ti chủ xin pháp chỉ của Địa Tạng Bồ Tát, ở lòng bàn tay tôi viết xuống một đạo phù văn, chỉ cần dán ở trên chiếc nhẫn Không Không, thì có thể xuyên qua phong ấn trực tiếp đi vào.”

“Ồồ, vậy cô đã thành công?”

Thu Oánh cười khổ nhún vai, nói: “Lúc tôi đi, người kia… Đã bị giết, bản thân tôi chỉ đành trở lại.”

Tuyết Kỳ nghe đến đó, thổn thức một tiếng, nói: “Cô vào trong đó, tuy có thể ẩn hình, nhưng cũng Có nguy hiểm nhỉ.” Thu Oánh nói: “Bởi vì, trừ tôi còn có người khác đang đi theo anh, tôi không muốn hiện thân, là muốn để toàn bộ mọi người đều không biết sự tồn tại của tôi, như vậy có thể ẩn núp ở bên cạnh anh quan sát kỹ càng tên kia…”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nói: “Cô nói là Ảnh Mị?”

Thu Oánh lắc đầu, “Không phải Ảnh Mị, mà là một… Tôi không nói lại lịch của hắn, chỉ biết hắn hóa thân thành bộ dáng của anh, tôi nhìn không thấu chân thân hắn là cái gì.”

Tạ Vũ Tình nghe được câu này, khóe mắt giật giật.

Vẻ mặt Diệp Thiếu Dương ngang trọng hẳn lên từng chút một, nói: “Hắn luôn ẩn nấp ở bên cạnh tôi?”

“Không, chỉ từng xuất hiện vài lần, ở xa xa nhìn trộm anh.”

Hỏi tiếp, về lai lịch tà vật này, Thu Oánh cũng không nói được gì. Diệp Thiếu Dương đành phải thôi.

“Vậy Ảnh Mị này lại là chuyện gì?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Chuyện thế nào anh hỏi tôi? Tôi nào biết, tôi còn không phải đi theo anh tới, nhìn thấy anh đấu không lại, sợ anh rơi vào ngạ quỷ đạo, lúc này mới không thể không hiện thân giúp anh một phen… Tôi nào biết anh sẽ đắc tội cường giả đáng sợ như vậy.”

“Ô, vừa rồi một lần đó, thật sự may mà có cô.”

Thu Oánh nghiêng đầu, hướng hắn thè lưỡi, “Tôi nay là môn nhân của anh, có cái gì phải khách khí với tôi. Tương lai không thiếu được còn cần giúp anh đó.”

“Được rồi. Nhưng cô làm sao liếc một cái liền nhìn ra cái kia là ngạ quỷ đạo?”

Thu Oánh nói: “Đừng quên tôi là sinh ở âm phủ, tôi thành hình cũng đã mấy trăm năm, Ngư ti chủ từng điểm hóa tôi, tôi sau khi thành hình liền bái ở môn hạ cô ấy, âm tịch treo ở Tuần Du ti, xem như nửa môn nhân của cô ấy, bởi vì đặc tính của tôi là có thể ẩn hình, có một số nhiệm vụ, cô ấy cũng sẽ tìm tôi đi làm, tôi từng bởi vì việc công, đi A Tì địa ngục một lần, khí tức tanh hôi nóng bức nơi đó, khiến tôi vĩnh viễn cũng không quên được.

Ngư ti chủ từng nói cho tôi biết, A Tì địa ngục nối liền với ác linh không gian, thực ra chính là điểm cuối của ngạ quỷ đạo, A Tì địa ngục có nhiều tiết điểm hư không, nhân gian có thần linh đại thần thông, có thể thông qua thuật pháp mở ra tiết điểm, thứ nhất có thể đem người ta trực tiếp đánh vào A Tì địa ngục, thứ hai trong A Tì địa ngục có thập phương ma thần, thực lực sâu không lường được, có thể thông linh với người làm phép, đến nhân gian trợ trận…

Tôi vẫn luôn không quá tin tưởng loại chuyện này, vừa rồi sau khi khe hở hư không kia mở ra, khí tức từ bên trong tràn ra, khiến tôi lập tức nghĩ tới A Ti địa ngục… Tôi tuyệt đối sẽ không nhớ lầm.

Mặc kệ sinh linh nào, chỉ cần bị hút vào A Tì địa ngục, cho dù là Bình Đẳng Vương hỗ trợ, cũng không nhất định có thể từ trong ngạ quỷ đạo đi ra.”

Đoàn người Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, kinh ngạc nói không ra lời.

A Tì địa ngục…

Đây là cách nói của Phật gia, với đạo gia, tên là Vô gian địa ngục. Diệp Thiếu Dương tự nhiên cũng từng nghe nói, trong cái gọi là mười tám tầng địa ngục, Vô gian địa ngục là một tầng đặc biệt nhất.

à giam giữ sinh linh, ở bên trong chịu hình, chờ sau khi mãn hạn lại phóng thích vô gian địa ngục lại là một nơi không có ai quản. Nó dựa vào âm ty tồn tại, địa vực rộng lớn, sinh linh tà ác nhất không thể siêu độ cùng hủy diệt, sẽ bị âm ty nhét vào nơi này, không phải vì để nó chịu hình chuộc tội, mà là vì ở lại âm ty rất nguy hiểm, ném vào trong vô gian địa ngục là cách làm đơn giản cùng thích đáng nhất.

Vô gian địa ngục không gian rộng lớn, nối liền với giếng luân hồi, là một vùng đất trục xuất, nối với Quỷ Vực chỉ có hai chỗ, một cái là giếng luân hồi, là thông đạo đơn hướng, chỉ có thể vào không thể ra, còn có một thông đạo…

Diệp Thiếu Dương từng nghe nói, lúc ban đầu, vô gian địa ngục là Địa Tạng Vương Bồ Tát lấy Quỷ Vợc làm nguyên hình, thu thập son tinh thủy ảnh của Tu Di son, ảnh ngược ra một không gian, trừ giếng luân hồi có thể đưa vào trong đó, không còn có lối ra khác, vô thượng vô hạ, vô không vô gian, bởi vậy gọi là vô gian địa ngục.

“Tôi nghe nói, Vô gian địa ngục này chỉ có thể vào không thể ra, Có phải như vậy hay không?”

Thu Oánh lắc đầu nói: “Anh chỉ biết một, không biết hại, các người hãy nghe tôi nói… Cái gọi là A Tì địa ngục, lúc ban đầu thật là chỉ có vào không có ra, bởi vậy cho dù là sinh linh tội ác tày trời, tình nguyện luân ra súc sinh đạo, cũng không muốn tiến vào ngạ quỷ đạo… Nhưng về sau, Địa Tạng Bồ Tát lòng từ bi, đem cái nhẫn của mình đưa vào A Ti địa ngục, trong cái nhẫn tự diễn càn khôn, lại có một thông đạo nối liền với Quỷ Vực.

Nói cách khác, nếu có thể tiến vào trong cái nhẫn này, thì có thể trở lại Quỷ Vực… Đây là lối ra duy nhất của A Tì địa ngục, nhưng Địa Tạng Bồ Tát làm như vậy, chỉ là cho sinh linh nơi đó một hy vọng, không muốn cho quá nhiều sinh linh đi ra, bởi vậy trên cái nhẫn này có một phong ấn cường đại, chỉ có tìm hiểu thiên địa tạo hóa, mới có cơ hội tiến vào trong cái nhân đó.

Địa Tạng Bồ Tát làm như vậy, bổn ý là để cho những sinh linh giết chóc chồng chất kia có thể buông xuống dao mổ, dụng tấm tác động thiên địa tạo hóa, nhưng… Các sinh linh đó nào chịu tĩnh tâm tư hành, chúng nó nếu chịu làm như vậy, cũng sẽ không đi vào loại địa phương kia. Cho nên, sinh linh trong A Tì địa ngục bắt đầu tàn sát nhau, cướp lấy tu vi đối phương để lấp đầy bản thân, hy vọng có thể dựa vào ngoại lực để phá hư phong ấn trên chiếc nhẫn Không Không.”

“Ha ha.” Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, không nhịn được cười lên, “Như vậy có thể được sao?”

“Không được lại làm sao bây giờ, đây là biện pháp duy nhất chúng nó có thể nghĩ đến, thân ở loại địa phương kia, muốn làm nhất chính là có thể rời khỏi, cho dù chỉ có một tia hy vọng, cũng đáng để liều mạng chứ.”

Thu Oánh thở dài, tiếp tục nói: “Cho nên, phàm là sinh linh đi vào, đều ở bên trong chém giết tranh đấu, không ngừng có sinh linh hóa thành tinh phách, cũng không ngừng có tinh phách một lần nữa ngưng tụ thành quỷ hồn, luân hồi như thế, hầu như vĩnh viễn không có điểm cuối… Bởi vậy A Tì địa ngục cũng bị người ta gọi là “Lò luyện địa ngục, ý tứ là có thể hòa tan tất cả sinh linh…”

Diệp Thiếu Dương sờ mũi, cười than thở: “Địa Tạng Bồ Tát lần này thật đúng là lòng tốt mà làm hỏng việc.”

“Đúng rồi, việc đã đến nước này, Địa Tạng Bồ Tát cũng không làm sao được, chỉ cần vứt bỏ không gian này, tùy ý sinh linh bên trong tiếp tục lăn lộn…”

“Vô gian địa ngục, đối với chúng ta mà nói, thuộc về nơi không thể biết, vì sao cô có thể biết nhiều như vậy?”

“Tôi lúc trước không phải nói rồi sao, tôi đi vào… m ty lúc ấy muốn từ trong đó dẫn độ một người, nhưng nơi đó không có ai có thể đi, Ngư ti chủ đành phải tìm tôi… Bởi vì tôi có thể ẩn hình, nếu không sinh linh khác đi vào, sẽ lập tức bị xé nát.”

Diệp Thiếu Dương nghe cô nói như vậy, cũng kinh ngạc không thôi. “Nhưng cô sau khi đi vào, lại đi ra như thế nào?”

“Ngư ti chủ xin pháp chỉ của Địa Tạng Bồ Tát, ở lòng bàn tay tôi viết xuống một đạo phù văn, chỉ cần dán ở trên chiếc nhẫn Không Không, thì có thể xuyên qua phong ấn trực tiếp đi vào.”

“Ồồ, vậy cô đã thành công?”

Thu Oánh cười khổ nhún vai, nói: “Lúc tôi đi, người kia… Đã bị giết, bản thân tôi chỉ đành trở lại.”

Tuyết Kỳ nghe đến đó, thổn thức một tiếng, nói: “Cô vào trong đó, tuy có thể ẩn hình, nhưng cũng Có nguy hiểm nhỉ.”