Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nhớ lại quá trình lúc ấy nói chuyện phiếm, Thanh Vân Tử lúc ấy nói rất nhiều lời chỉ điểm mình, lúc ấy mình liền cảm thấy kỳ quái, bây giờ nghĩ đến, thì ra khi đó ông đã quyết định muốn đi Tu La giới. Nhưng vì sao không ăn ngay nói thật với mình?
Diệp Thiếu Dương lập tức nghĩ tới đáp án:
Thanh Vân Tử nhất định là lo lắng mình giữ lại, không cho ông đi, trước đó lúc Thanh Vân Tử vừa chết, muốn đi đầu thai, chính là mình đau khổ đuổi theo, mới giữ ông lại… Nghĩ đến cái này, trong lòng Diệp Thiếu Dương có chút thương cảm, hỏi Đạo Phong: “Vậy ngươi sao không giữ ông ấy lại?”
“Ngươi làm sao biết ta chưa thử?”
Vậy tự nhiên là chưa thể giữ được, Diệp Thiếu Dương nghĩ qua cũng thấy đúng, Thanh Vân Tử trước đó đã không muốn lưu lại, lần này là lần thứ hai đi, đại khái là tâm ý đã quyết, không có ai có thể giữ được.
Kế tiếp, Đạo Phong hỏi tình hình Diệp Thiếu Dương ở động Ba Nguyệt, còn có kế hoạch của hắn gần đây. Diệp Thiếu Dương nói theo sự thật. Đạo Phong sau khi nghe xong, trầm mặc không nói.
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, nói: “Ta biết người không muốn để ta cứu ra Lãnh Ngọc, nếu ngươi không muốn giúp ta, ta có thể lý giải, m, cùng lắm thì ta tự mình đi chịu chết.”
Đạo Phong trừng mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi uy hiếp ta? Người có chết hay không có gì quan hệ với ta.” “Ồồ, vậy người nói, vậy ta chết người đừng nhớ ta.”
Đạo Phong mặt nổi gân đen, đưa tay bóp cằm hắn, mạnh mẽ khiến hắn nhìn mình, nói: “Ngươi kiêu ngạo cái gì, không phải là muốn ép ta đi giúp ngươi.”
“Ôi đệch, người buông ra, nhiều người nhìn như vậy… Ta không phải mấy em gái.” Diệp Thiếu Dương giây không ra, dùng nắm tay đánh hắn, trong chớp mắt cảm giác mình càng giống mấy em gái hơn, cũng may Đạo Phong đem hắn buông lỏng ra, nói: “Ngươi nghĩ tới chưa, nếu để người cứu cô ta, đến lúc đó người khắp thiên hạ đều đuổi giết người, người làm sao bây giờ?”
“Đương nhiên từng nghĩ, ta có thể mang theo cô ấy xa chạy cao bay, đi một nơi toàn bộ mọi người đều không tìm thấy.”
“Có nơi như vậy?”
“Có, chúng ta có thể đi vào trong Son Hà Xã Tắc Đồ, nơi đó không gian rộng lớn, lại là một thế giới hoàn toàn xa lạ, không có khả năng có ai tìm được.”
Đạo Phong cười lạnh nói: “Người tính trốn tránh mãi?”
Diệp Thiếu Dương buông tay nói: “Kính xin, cái gì gọi là ta trốn tránh, có chuyện gì là ta phải đi làm. Ứng đối thiên kiếp? Đối phó Vô Cực Quỷ Vương? Thị tộc? Hay là pháp thuật công hội?
Cái này cũng không phải chuyện của một người nào đó, vì sao cần ta đi gánh trách nhiệm, ta không thể lựa chọn trải qua cuộc sống mình thích, ở bên người mình thích sao?”
Đạo Phong nghe hắn lải nhải cộng thêm chất vấn, tuyệt không tức giận, ngược lại bình tĩnh lại, nói: “Ngươi đương nhiên là có quyền lựa chọn, từ trước tới nay, ta làm tất cả, đều là vì giảm bớt áp lực của ngươi, chia sẻ trách nhiệm của ngươi… Nhưng người chọn người này, cô ta là chuyển thể quý đồng, nếu cô ta hoàn toàn thực tỉnh, sẽ lấy thân thể của cô ta mở ra một thông đạo đi thông Thái m sơn, để Vô Cực Quỷ Vương buông xuống nhân gian, đây là kết quả người muốn nhìn thấy?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vấn đề này, ta lúc ở dân quốc đã nghĩ tới, cho nên ta muốn mang cô ấy đi thế giới trong tranh, nơi đó cách tuyệt nhân gian, cho dù Quỷ Vương buông xuống, cùng lắm thì đem chúng ta giết chết, còn có thể thế nào, nó lại không có cách nào tới nhân gian, nhưng ta nghĩ, Quỷ Vương hắn là không có hứng thú chiếm lĩnh hồng hoang thế giới kia đâu nhỉ?”
Đạo Phong nghe được hắn nói như vậy, thế mà không còn lời nào mà chống đỡ.
Diệp Thiếu Dương tiến lên vỗ vai hắn, nói: “Ta lúc trước nói như vậy, chỉ là bị người liên tục nói kích thích, thật ra ta từng nghĩ, ta sau khi cứu cô ấy, đương nhiên bản thân cô ấy tránh ở trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, ta với người cùng nhau đối phó Vô Cực Quỷ Vương, hoặc là thể lực nào khác, chờ sau khi xử lý xong tất cả cái này, vượt qua thiên kiếp, ta lại đi trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ bầu bạn cô ấy. Người cũng có thể cùng đi, mọi người sinh sống cùng nhau, tốt bao nhiêu chứ.”
Đạo Phong nhíu mày nhìn hắn, không khỏi cười lạnh, “Người cho rằng sự tình sẽ dễ dàng như người nghĩ?” “Không dễ dàng, nhưng con người chung quy cần có lý tưởng phải không, thử đi, không thử làm sao biết. Câu này là người dạy ta.” Ánh mắt Đạo Phong bắt đầu biến hóa.
Diệp Thiếu Dương cầm tay hắn, nói: “Đây là điểm mấu chốt của ta, cũng là biện pháp vẹn toàn đôi bên ta có thể nghĩ đến, người nhất định phải giúp ta. Ngươi, còn có Lãnh Ngọc, các ngươi đều là người quan trọng nhất trong đời ta, ta không muốn vì cô ấy quyết liệt với người, Đạo Phong, người hiểu mà.”
Đạo Phong ngẩn ra, vung tay áo, xoay người sang chỗ khác, nhìn ngoài cửa sổ, một lát sau nói: “Khi nào hành động?
Trong lòng Diệp Thiếu Dương nở hoa, âm thầm siết chặt nắm tay, đi đến phía sau Đạo Phong, nhìn bóng lưng gầy gò của hắn, nói: “Chờ Tiểu Cửu và quân sự bọn họ bố cục, một khi khai chiến, sẽ hấp dẫn lượng lớn binh lực thị tộc, đến lúc đó, ta xông qua Thiên Khí sơn, đi Thiên Khí sơn cứu Lãnh Ngọc, đó là cơ hội duy nhất.”
“Nhưng người không biết xuyên qua rừng rậm hắc ám như thế nào.”
Diệp Thiếu Dương liếc Qua Qua trên vai, nói: “Ta cuối cùng sẽ biết. Đến lúc đó, ta sẽ liên hệ người, về sau tạm thời không nói, lần này người nhất định phải giúp ta.”
Đạo Phong xoay người lại, hướng Diệp Thiếu Dương cười cười. “Ngươi mỗi lần đều nói như vậy.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai. “Mặc kệ, dù sao người đã đáp ứng ta.”
Đạo Phong cạn lời, nói: “Vậy ta đi trước. Quỷ Vực bên kia, quá nhiều việc, một khắc cũng không rời được, lúc hành động lại gọi ta đi.”
Nói xong, Đạo Phong đi về phía cửa sổ.
“Sư huynh!” Diệp Thiếu Dương đột nhiên gọi hắn một tiếng.
Đạo Phong quay đầu, nghi hoặc nhìn hắn. “Còn có chuyện gì?”
“Không có gì, bảo người tự mình cẩn thận một chút, đừng làm ta lo lắng.”
Đạo Phong nhất thời có chút xấu hổ, hơi cúi đầu, cái gì cũng chưa nói nhảy qua cửa sổ chạy mất.
Diệp Thiếu Dương đứng yên lặng ở trước cửa sổ một hồi lâu. Qua Qua luôn ngồi xổm đầu vai hắn, an ủi: “Lão đại ngươi không cần lo lắng, bất cứ chuyện gì, chung quy sẽ tìm được cách giải quyết, ít nhất chúng ta cũng sẽ luôn theo ngươi.”
Diệp Thiếu Dương đưa tay vỗ vỗ ở trên người nó, cái gì cũng chưa nói.
Trải qua chuyện này, Diệp Thiếu Dương cũng không ngủ được, nhìn thấy trong nhà bị làm rối cả lên –– địa chỉ viêm hỏa tự nhiên không lưu lại dấu vết gì, nhưng lúc mình và Minh Nguyệt đấu pháp đã dùng rất nhiều thuốc phép, về sau Bích Thanh lại từ trong bồn tắm lớn nhảy ra, mang theo nước đầy người, dính đầy đất, trộn lẫn cùng với những thuốc phép kia, ngay cả Diệp Thiếu Dương người bản như vậy cũng không nhìn nổi, gọi Qua Qua theo mình cùng nhau dọn phòng.
Vừa ngẩng đầu, đột nhiên nhìn đến Bích Thanh đứng ở một bên, Diệp Thiếu Dương hỏi: “Người giúp ta lau nhà chút thế nào?”
“Ngươi nói cái gì?”
“Quét nhà, đừng nói với ta người không hiểu ý tứ gì nhé.” Diệp Thiếu Dương giải thích với cô một lần, Bích Thanh rất giật mình nhìn hắn, nói: “Ngươi thế mà muốn để ta giúp người làm việc, ta cũng không phải thôn phụ. Người từng thấy một yêu tinh đắc đạo thành tinh làm việc sao?”
Diệp Thiếu Dương cạn lời. “Được rồi, vậy người đi chơi đi.”
“Đem di động của người cho ta!” Bích Thanh hướng hắn vươn tay. Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nhớ lại quá trình lúc ấy nói chuyện phiếm, Thanh Vân Tử lúc ấy nói rất nhiều lời chỉ điểm mình, lúc ấy mình liền cảm thấy kỳ quái, bây giờ nghĩ đến, thì ra khi đó ông đã quyết định muốn đi Tu La giới. Nhưng vì sao không ăn ngay nói thật với mình?
Diệp Thiếu Dương lập tức nghĩ tới đáp án:
Thanh Vân Tử nhất định là lo lắng mình giữ lại, không cho ông đi, trước đó lúc Thanh Vân Tử vừa chết, muốn đi đầu thai, chính là mình đau khổ đuổi theo, mới giữ ông lại… Nghĩ đến cái này, trong lòng Diệp Thiếu Dương có chút thương cảm, hỏi Đạo Phong: “Vậy ngươi sao không giữ ông ấy lại?”
“Ngươi làm sao biết ta chưa thử?”
Vậy tự nhiên là chưa thể giữ được, Diệp Thiếu Dương nghĩ qua cũng thấy đúng, Thanh Vân Tử trước đó đã không muốn lưu lại, lần này là lần thứ hai đi, đại khái là tâm ý đã quyết, không có ai có thể giữ được.
Kế tiếp, Đạo Phong hỏi tình hình Diệp Thiếu Dương ở động Ba Nguyệt, còn có kế hoạch của hắn gần đây. Diệp Thiếu Dương nói theo sự thật. Đạo Phong sau khi nghe xong, trầm mặc không nói.
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, nói: “Ta biết người không muốn để ta cứu ra Lãnh Ngọc, nếu ngươi không muốn giúp ta, ta có thể lý giải, m, cùng lắm thì ta tự mình đi chịu chết.”
Đạo Phong trừng mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi uy hiếp ta? Người có chết hay không có gì quan hệ với ta.” “Ồồ, vậy người nói, vậy ta chết người đừng nhớ ta.”
Đạo Phong mặt nổi gân đen, đưa tay bóp cằm hắn, mạnh mẽ khiến hắn nhìn mình, nói: “Ngươi kiêu ngạo cái gì, không phải là muốn ép ta đi giúp ngươi.”
“Ôi đệch, người buông ra, nhiều người nhìn như vậy… Ta không phải mấy em gái.” Diệp Thiếu Dương giây không ra, dùng nắm tay đánh hắn, trong chớp mắt cảm giác mình càng giống mấy em gái hơn, cũng may Đạo Phong đem hắn buông lỏng ra, nói: “Ngươi nghĩ tới chưa, nếu để người cứu cô ta, đến lúc đó người khắp thiên hạ đều đuổi giết người, người làm sao bây giờ?”
“Đương nhiên từng nghĩ, ta có thể mang theo cô ấy xa chạy cao bay, đi một nơi toàn bộ mọi người đều không tìm thấy.”
“Có nơi như vậy?”
“Có, chúng ta có thể đi vào trong Son Hà Xã Tắc Đồ, nơi đó không gian rộng lớn, lại là một thế giới hoàn toàn xa lạ, không có khả năng có ai tìm được.”
Đạo Phong cười lạnh nói: “Người tính trốn tránh mãi?”
Diệp Thiếu Dương buông tay nói: “Kính xin, cái gì gọi là ta trốn tránh, có chuyện gì là ta phải đi làm. Ứng đối thiên kiếp? Đối phó Vô Cực Quỷ Vương? Thị tộc? Hay là pháp thuật công hội?
Cái này cũng không phải chuyện của một người nào đó, vì sao cần ta đi gánh trách nhiệm, ta không thể lựa chọn trải qua cuộc sống mình thích, ở bên người mình thích sao?”
Đạo Phong nghe hắn lải nhải cộng thêm chất vấn, tuyệt không tức giận, ngược lại bình tĩnh lại, nói: “Ngươi đương nhiên là có quyền lựa chọn, từ trước tới nay, ta làm tất cả, đều là vì giảm bớt áp lực của ngươi, chia sẻ trách nhiệm của ngươi… Nhưng người chọn người này, cô ta là chuyển thể quý đồng, nếu cô ta hoàn toàn thực tỉnh, sẽ lấy thân thể của cô ta mở ra một thông đạo đi thông Thái m sơn, để Vô Cực Quỷ Vương buông xuống nhân gian, đây là kết quả người muốn nhìn thấy?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vấn đề này, ta lúc ở dân quốc đã nghĩ tới, cho nên ta muốn mang cô ấy đi thế giới trong tranh, nơi đó cách tuyệt nhân gian, cho dù Quỷ Vương buông xuống, cùng lắm thì đem chúng ta giết chết, còn có thể thế nào, nó lại không có cách nào tới nhân gian, nhưng ta nghĩ, Quỷ Vương hắn là không có hứng thú chiếm lĩnh hồng hoang thế giới kia đâu nhỉ?”
Đạo Phong nghe được hắn nói như vậy, thế mà không còn lời nào mà chống đỡ.
Diệp Thiếu Dương tiến lên vỗ vai hắn, nói: “Ta lúc trước nói như vậy, chỉ là bị người liên tục nói kích thích, thật ra ta từng nghĩ, ta sau khi cứu cô ấy, đương nhiên bản thân cô ấy tránh ở trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, ta với người cùng nhau đối phó Vô Cực Quỷ Vương, hoặc là thể lực nào khác, chờ sau khi xử lý xong tất cả cái này, vượt qua thiên kiếp, ta lại đi trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ bầu bạn cô ấy. Người cũng có thể cùng đi, mọi người sinh sống cùng nhau, tốt bao nhiêu chứ.”
Đạo Phong nhíu mày nhìn hắn, không khỏi cười lạnh, “Người cho rằng sự tình sẽ dễ dàng như người nghĩ?” “Không dễ dàng, nhưng con người chung quy cần có lý tưởng phải không, thử đi, không thử làm sao biết. Câu này là người dạy ta.” Ánh mắt Đạo Phong bắt đầu biến hóa.
Diệp Thiếu Dương cầm tay hắn, nói: “Đây là điểm mấu chốt của ta, cũng là biện pháp vẹn toàn đôi bên ta có thể nghĩ đến, người nhất định phải giúp ta. Ngươi, còn có Lãnh Ngọc, các ngươi đều là người quan trọng nhất trong đời ta, ta không muốn vì cô ấy quyết liệt với người, Đạo Phong, người hiểu mà.”
Đạo Phong ngẩn ra, vung tay áo, xoay người sang chỗ khác, nhìn ngoài cửa sổ, một lát sau nói: “Khi nào hành động?
Trong lòng Diệp Thiếu Dương nở hoa, âm thầm siết chặt nắm tay, đi đến phía sau Đạo Phong, nhìn bóng lưng gầy gò của hắn, nói: “Chờ Tiểu Cửu và quân sự bọn họ bố cục, một khi khai chiến, sẽ hấp dẫn lượng lớn binh lực thị tộc, đến lúc đó, ta xông qua Thiên Khí sơn, đi Thiên Khí sơn cứu Lãnh Ngọc, đó là cơ hội duy nhất.”
“Nhưng người không biết xuyên qua rừng rậm hắc ám như thế nào.”
Diệp Thiếu Dương liếc Qua Qua trên vai, nói: “Ta cuối cùng sẽ biết. Đến lúc đó, ta sẽ liên hệ người, về sau tạm thời không nói, lần này người nhất định phải giúp ta.”
Đạo Phong xoay người lại, hướng Diệp Thiếu Dương cười cười. “Ngươi mỗi lần đều nói như vậy.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai. “Mặc kệ, dù sao người đã đáp ứng ta.”
Đạo Phong cạn lời, nói: “Vậy ta đi trước. Quỷ Vực bên kia, quá nhiều việc, một khắc cũng không rời được, lúc hành động lại gọi ta đi.”
Nói xong, Đạo Phong đi về phía cửa sổ.
“Sư huynh!” Diệp Thiếu Dương đột nhiên gọi hắn một tiếng.
Đạo Phong quay đầu, nghi hoặc nhìn hắn. “Còn có chuyện gì?”
“Không có gì, bảo người tự mình cẩn thận một chút, đừng làm ta lo lắng.”
Đạo Phong nhất thời có chút xấu hổ, hơi cúi đầu, cái gì cũng chưa nói nhảy qua cửa sổ chạy mất.
Diệp Thiếu Dương đứng yên lặng ở trước cửa sổ một hồi lâu. Qua Qua luôn ngồi xổm đầu vai hắn, an ủi: “Lão đại ngươi không cần lo lắng, bất cứ chuyện gì, chung quy sẽ tìm được cách giải quyết, ít nhất chúng ta cũng sẽ luôn theo ngươi.”
Diệp Thiếu Dương đưa tay vỗ vỗ ở trên người nó, cái gì cũng chưa nói.
Trải qua chuyện này, Diệp Thiếu Dương cũng không ngủ được, nhìn thấy trong nhà bị làm rối cả lên –– địa chỉ viêm hỏa tự nhiên không lưu lại dấu vết gì, nhưng lúc mình và Minh Nguyệt đấu pháp đã dùng rất nhiều thuốc phép, về sau Bích Thanh lại từ trong bồn tắm lớn nhảy ra, mang theo nước đầy người, dính đầy đất, trộn lẫn cùng với những thuốc phép kia, ngay cả Diệp Thiếu Dương người bản như vậy cũng không nhìn nổi, gọi Qua Qua theo mình cùng nhau dọn phòng.
Vừa ngẩng đầu, đột nhiên nhìn đến Bích Thanh đứng ở một bên, Diệp Thiếu Dương hỏi: “Người giúp ta lau nhà chút thế nào?”
“Ngươi nói cái gì?”
“Quét nhà, đừng nói với ta người không hiểu ý tứ gì nhé.” Diệp Thiếu Dương giải thích với cô một lần, Bích Thanh rất giật mình nhìn hắn, nói: “Ngươi thế mà muốn để ta giúp người làm việc, ta cũng không phải thôn phụ. Người từng thấy một yêu tinh đắc đạo thành tinh làm việc sao?”
Diệp Thiếu Dương cạn lời. “Được rồi, vậy người đi chơi đi.”
“Đem di động của người cho ta!” Bích Thanh hướng hắn vươn tay.