*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Lê Lương Tất Thành
Biên: rjnpenho
Diệp Thiếu Dương đột nhiên hiểu ra cậu ta muốn mình nhân cơ hội Thi Vương bị giữ chặt mà ra tay giết Thi Vương. Hắn lập tức lao nhanh qua, thế nhưng khi hắn nâng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lên thì đột nhiên lại do dự.
Bấy giờ Thi Vương đang bị ôm chặt, sức mạnh quỷ yêu toàn thân cũng bị thiếu niên phong tỏa hơn phân nửa, nếu như mình dồn lực chém một kiếm thì có đến tám phần mười có thể chém chết nó. Có điều phạm vi sát thương của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm quá lớn, một kiếm chém xuống không chừng sẽ chém chết luôn thiếu niên kia, như vậy tất nhiên không ổn, cần phải nghĩ cách khác.
Diệp Thiếu Dương vô thức sờ một tay vào thắt lưng, lần sờ nửa ngày cũng chẳng tìm được món pháp khí nào đủ uy lực có thể giết chết Thi Vương. Đột nhiên, đầu ngón tay hắn đụng vào một tấm giấy, hắn chợt nhớ tới điều gì liền lấy ra nhìn, đây chính là tấm Phần Thiên Phù.
Tấm Thần phù này hắn đã vẽ xong từ lâu nhưng vẫn luôn cất trong thắt lưng mà chưa tìm được cơ hội sử dụng. Bây giờ chính là lúc kiểm tra uy lực của nó
Diệp Thiếu Dương phi thân lên, dán tấm Thần phù vào trán của Thi Vương. Để tăng thêm uy lực, hắn còn cắn chót lưỡi rồi phun lên phù một ngụm máu, sau đó lùi lại hai bước, hai tay kết ấn, đồng thời niệm chú ngữ của Phần Thiên Phù: “Thái Thượng Tam Thanh, tứ phương Đại Đế, thần uy thông thiên, phần thiên diệt địa, cấp cấp như luật lệnh!”
Hai tay hắn điểm một cái, dùng cương khí đốt cháy linh phù, chỉ nghe một tiếng nổ ầm vang dội, từ tấm Thần phù màu ám kim mỏng manh đột nhiên toát ra một ngọn lửa màu xanh, đốt cháy thân thể của Thi Vương, đồng thời chấn bay thiếu niên nọ ra bên ngoài.
Diệp Thiếu Dương lập tức vô cùng kích động, Thần phù có thể dùng được! Thiên Thư tàn quyển là đồ thật, bản thân mình…. Thực sự đã đạt được Thiên Thư tàn quyển và học được Thần phù đã thất truyền!
“Ha ha ha, ha ha ha…”. Diệp Thiếu Dương bình thường luôn điềm tĩnh, hạ thấp mình nay cũng không thể nhịn được mà ngửa mặt lên trời cười để giải tỏa sự vui mừng tột độ. Có điều hắn rất nhanh hiểu được, bây giờ không phải là lúc ăn mừng, lập tức cúi đầu nhìn Thi Vương. Chỉ thấy thân thể cao lớn của Thi Vương đang điên cuồng nhảy nhót trong ngọn lửa, làn da toàn thân nó đang bị lửa đốt cháy một cách nhanh chóng. Máu xanh hòa lẫn với thi khí cường đại phun ra bên ngoài, chống cự lại uy lực của thiên hỏa.
Nó nào biết thiên hỏa có thể đốt cháy tất cả các loại tà khí. Thi khí nó vừa phun ra lập tức giống như thêm dầu vào lửa, khiến cho ngọn lửa càng bùng lên dữ dội hơn.
Thi Vương lúc này đã rơi vào tình trạng mê loạn, nó chỉ hành động theo bản năng, không ngừng phóng ra thi khí với mưu đồ chống cự lại Thiên Hỏa. Kết quả… tu vi ngàn năm của nó lại trở thành nguồn năng lượng để giết chết nó. Vài phút sau, thân thể cao lớn của nó đã bị thiên hỏa thiêu thành than đen, ngã ầm xuống mặt đất, tứ phân ngũ liệt.
Huyết Cổ Thi Vương, cứ như vậy… mà đi đời.
Diệp Thiếu Dương không còn thời gian để thương xót. Hắn lập tức lao lên phía trước, dẫm lên những đốm lửa còn sót lại trên thân thể của Thi Vương, lật thân thể Thi Vương lại, thò tay vào trong lồng ngực lần sờ một hồi. Tạ ơn trời, nội tạng vẫn còn nguyên, hắn cũng chẳng thèm để ý tới cảm giác ghê tởm, lập tức móc ra trái tim vẫn còn đang đập rồi đưa đến trước mặt Đàm Tiểu Tuệ.
Đàm Tiểu Tuệ nhận lấy trái tim của Thi Vương liền ném vào trong vạc. Cô ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiếu Dương, cười tít mắt: “Thiếu Dương ca, lần này vất vả cũng không phí công, anh thành công rồi. Đợi sau khi trở về, em sẽ phối chế thuốc giải cho anh. Anh dùng xong sẽ giải trừ được Huyết Cổ.”
Diệp Thiếu Dương cũng nở nụ cười, trong lòng hắn vô cùng kích động, một nửa nguyên nhân là do có thể giải trừ Huyết Cổ, nửa còn lại là kết quả nghiệm chứng Thần phù. Nếu không phải sợ Đàm Tiểu Tuệ hiểu lầm, hắn đã hôn lên má cô một cái để chia sẻ tâm tình vui sướng.
Lúc này, hắn chợt nhớ tới Đằng Vĩnh Thanh vẫn còn nằm trên mặt đất, chưa biết tình hình ra sao. Hắn lập tức ngoảnh đầu nhìn lại, Đằng Vĩnh Thanh đã tỉnh từ lúc nào, đang ngồi bên cạnh Tiểu Mã ủ rũ nhìn mình.
“Thật ngại quá, Diệp Thiên Sư, pháp lực của ta có hạn, không thể giúp huynh được…”.
“Huynh đã giúp ta rất nhiều rồi.”. Diệp Thiếu Dương gật đầu với hắn.
Đằng Vĩnh Thanh cười rồi nói tiếp: “Mau đi xem thiếu niên kia thế nào rồi!”.
Diệp Thiếu Dương chợt nhớ tới cậu thiếu niên kia, vội liếc mắt nhìn. Cậu thiếu niên vẫn còn nằm sấp trên mặt đất, không thấy bất cứ động tĩnh gì. Trong lòng hắn có chút căng thăng, liền vội vàng bước tới nắm lấy vai cậu thiếu niên rồi lật ngửa lại. Vừa định kiểm tra hơi thở của cậu ta, thiếu niên đột nhiên mở mắt tỉnh dậy, hai tròng mắt đỏ như máu trừng trừng nhìn Diệp Thiếu Dương. Sau đó đột nhiên đưa tay bóp chặt lấy cổ hắn.
Diệp Thiếu Dương hơi ngẩn người, không chút lo lắng, tay phải tạo thành Phụng Nhãn Quyền điểm lên bảy huyệt vị dọc theo tay phải của thiếu niên. Thiếu niên kia kêu lên một tiếng đau đớn, rút tay trở về, cùng lúc đó hình xăm Chu Tước trên người cậu ta nhoáng lên một đạo hồng quang, bay ra khỏi cơ thể thiếu niên rồi hóa thành Chu Tước thực sự, nó giương móng vuốt sắc bén, không chút khách khí nhào thẳng xuống người Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, nâng tay trái lên, dùng cương khí vẽ ra một đạo Xá lệnh phù ở trên không. Chu Tước đụng phải Xá Lệnh Phù giống như đụng trúng một bức tường, lập tức bị bắn ngược trở lại, kêu lên một tiếng đầy giận dữ. Nó còn muốn tiếp tục công kích, Diệp Thiếu Dương đã giơ lên một tấm Thiên sư phù ra trước mặt nó, thản nhiên cười nói: “Ngươi không nhận ra ta cũng không sao, thực lực bây giờ của ngươi không phải là đối thủ của ta. Ta sẽ không làm hại chủ nhân của ngươi, ngoan ngoãn lui sang một bên đi.”
Chu Tước nhìn hắn một cái rồi cuộn đuôi quay trở lại cơ thể của thiếu niên, hóa thành hình xăm như lúc nãy.
“Tôi nói không sai mà!”. Tiểu Mã dùng bả vai huých Đằng Vĩnh Thanh một cái: “Bất cứ con hàng nào cũng đều là cặn bã dưới tay Tiểu Diệp tử. Dù là thần điểu hay diều hâu cũng chẳng ngoại lệ!”.
Đằng Vĩnh Thanh ngượng ngùng cúi đầu nói: “Bái phục, bái phục!”
Lúc này, thiếu niên kia đã tỉnh lại, hai tròng mắt cậu ta không còn đỏ như trước nữa, có điều… lại biến thành màu xanh nhạt. Diệp Thiếu Dương quan sát nửa ngày mới phát hiện ra đó là màu mắt vốn có của cậu ta. Hắn có chút giật mình, đang định mở miệng hỏi thì đột nhiên có một tia sáng chiếu lên trên mặt mình. Hắn vội giơ tay lên ngăn lại tia sáng lại rồi ngước đầu lên nhìn thì thấy có vài người đang cầm đèn pin chiếu về hướng bên này.
Một người trong số đó chiếu đèn pin lên mặt hắn một cái rồi đột nhiên thu đèn pin lại. Nhờ ánh sáng bên cạnh, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, trong lòng cảm thấy thoải mái nhưng vẫn cố ý nhướn mày lên nói: “Đánh xong rồi mới tới!”
Tạ Vũ Tình hừ một tiếng, chiếu đèn pin lên thi thể của Huyết Cổ Thi Vương: “Tên này quá lợi hại, tôi cũng đánh không được nó, chỉ có thể đối phó với mấy người bình thường mà thôi!”.
Diệp Thiếu Dương nghĩ một chút liền hiểu ra, nàng nhất định là đang nói tới mấy tên Huyết Vu sư kia. Hắn quay đầu nhìn, quả nhiên mấy tên Huyết Vu sư đã bị phá pháp thân, chẳng còn thấy tên nào nữa. Trước đó hắn còn bực mình tự hỏi vì sao bọn chúng đã bị phá pháp thân nhưng lại không xông lên giúp đỡ, hóa ra bọn chúng đều đã bị Tạ Vũ Tình bắt đi rồi.
Diệp Thiếu Dương trong lòng buồn bực: “Đêm hôm khuya khoắt, các người sao có thể tìm đến nơi này nhanh như vậy?”.
“Nhờ Tiểu Đình đó!”. Tạ Vũ Tình vỗ vai một người đứng bên cạnh. Nàng di chuyển đèn pin sang bên cạnh, lúc này Diệp Thiếu Dương mới nhận ra đó là Uông Đình. Hắn chợt hiểu ra, chẳng trách trước đó không nhìn thấy cô ta, hóa ra cô ta đi dẫn đường cho mấy người Tạ Vũ Tình.
Tạ Vũ Tình hỏi Diệp Thiếu Dương ở đây có còn nguy hiểm không, được hắn xác nhận ở đây an toàn, nàng liền bố trí mấy nhân viên thăm dò hiện trường, sau đó dẫn theo bốn, năm cảnh sát, còn mình thì cầm máy ảnh, chụp lại hiện trường. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Lê Lương Tất Thành
Biên: rjnpenho
Diệp Thiếu Dương đột nhiên hiểu ra cậu ta muốn mình nhân cơ hội Thi Vương bị giữ chặt mà ra tay giết Thi Vương. Hắn lập tức lao nhanh qua, thế nhưng khi hắn nâng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lên thì đột nhiên lại do dự.
Bấy giờ Thi Vương đang bị ôm chặt, sức mạnh quỷ yêu toàn thân cũng bị thiếu niên phong tỏa hơn phân nửa, nếu như mình dồn lực chém một kiếm thì có đến tám phần mười có thể chém chết nó. Có điều phạm vi sát thương của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm quá lớn, một kiếm chém xuống không chừng sẽ chém chết luôn thiếu niên kia, như vậy tất nhiên không ổn, cần phải nghĩ cách khác.
Diệp Thiếu Dương vô thức sờ một tay vào thắt lưng, lần sờ nửa ngày cũng chẳng tìm được món pháp khí nào đủ uy lực có thể giết chết Thi Vương. Đột nhiên, đầu ngón tay hắn đụng vào một tấm giấy, hắn chợt nhớ tới điều gì liền lấy ra nhìn, đây chính là tấm Phần Thiên Phù.
Tấm Thần phù này hắn đã vẽ xong từ lâu nhưng vẫn luôn cất trong thắt lưng mà chưa tìm được cơ hội sử dụng. Bây giờ chính là lúc kiểm tra uy lực của nó
Diệp Thiếu Dương phi thân lên, dán tấm Thần phù vào trán của Thi Vương. Để tăng thêm uy lực, hắn còn cắn chót lưỡi rồi phun lên phù một ngụm máu, sau đó lùi lại hai bước, hai tay kết ấn, đồng thời niệm chú ngữ của Phần Thiên Phù: “Thái Thượng Tam Thanh, tứ phương Đại Đế, thần uy thông thiên, phần thiên diệt địa, cấp cấp như luật lệnh!”
Hai tay hắn điểm một cái, dùng cương khí đốt cháy linh phù, chỉ nghe một tiếng nổ ầm vang dội, từ tấm Thần phù màu ám kim mỏng manh đột nhiên toát ra một ngọn lửa màu xanh, đốt cháy thân thể của Thi Vương, đồng thời chấn bay thiếu niên nọ ra bên ngoài.
Diệp Thiếu Dương lập tức vô cùng kích động, Thần phù có thể dùng được! Thiên Thư tàn quyển là đồ thật, bản thân mình…. Thực sự đã đạt được Thiên Thư tàn quyển và học được Thần phù đã thất truyền!
“Ha ha ha, ha ha ha…”. Diệp Thiếu Dương bình thường luôn điềm tĩnh, hạ thấp mình nay cũng không thể nhịn được mà ngửa mặt lên trời cười để giải tỏa sự vui mừng tột độ. Có điều hắn rất nhanh hiểu được, bây giờ không phải là lúc ăn mừng, lập tức cúi đầu nhìn Thi Vương. Chỉ thấy thân thể cao lớn của Thi Vương đang điên cuồng nhảy nhót trong ngọn lửa, làn da toàn thân nó đang bị lửa đốt cháy một cách nhanh chóng. Máu xanh hòa lẫn với thi khí cường đại phun ra bên ngoài, chống cự lại uy lực của thiên hỏa.
Nó nào biết thiên hỏa có thể đốt cháy tất cả các loại tà khí. Thi khí nó vừa phun ra lập tức giống như thêm dầu vào lửa, khiến cho ngọn lửa càng bùng lên dữ dội hơn.
Thi Vương lúc này đã rơi vào tình trạng mê loạn, nó chỉ hành động theo bản năng, không ngừng phóng ra thi khí với mưu đồ chống cự lại Thiên Hỏa. Kết quả… tu vi ngàn năm của nó lại trở thành nguồn năng lượng để giết chết nó. Vài phút sau, thân thể cao lớn của nó đã bị thiên hỏa thiêu thành than đen, ngã ầm xuống mặt đất, tứ phân ngũ liệt.
Huyết Cổ Thi Vương, cứ như vậy… mà đi đời.
Diệp Thiếu Dương không còn thời gian để thương xót. Hắn lập tức lao lên phía trước, dẫm lên những đốm lửa còn sót lại trên thân thể của Thi Vương, lật thân thể Thi Vương lại, thò tay vào trong lồng ngực lần sờ một hồi. Tạ ơn trời, nội tạng vẫn còn nguyên, hắn cũng chẳng thèm để ý tới cảm giác ghê tởm, lập tức móc ra trái tim vẫn còn đang đập rồi đưa đến trước mặt Đàm Tiểu Tuệ.
Đàm Tiểu Tuệ nhận lấy trái tim của Thi Vương liền ném vào trong vạc. Cô ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiếu Dương, cười tít mắt: “Thiếu Dương ca, lần này vất vả cũng không phí công, anh thành công rồi. Đợi sau khi trở về, em sẽ phối chế thuốc giải cho anh. Anh dùng xong sẽ giải trừ được Huyết Cổ.”
Diệp Thiếu Dương cũng nở nụ cười, trong lòng hắn vô cùng kích động, một nửa nguyên nhân là do có thể giải trừ Huyết Cổ, nửa còn lại là kết quả nghiệm chứng Thần phù. Nếu không phải sợ Đàm Tiểu Tuệ hiểu lầm, hắn đã hôn lên má cô một cái để chia sẻ tâm tình vui sướng.
Lúc này, hắn chợt nhớ tới Đằng Vĩnh Thanh vẫn còn nằm trên mặt đất, chưa biết tình hình ra sao. Hắn lập tức ngoảnh đầu nhìn lại, Đằng Vĩnh Thanh đã tỉnh từ lúc nào, đang ngồi bên cạnh Tiểu Mã ủ rũ nhìn mình.
“Thật ngại quá, Diệp Thiên Sư, pháp lực của ta có hạn, không thể giúp huynh được…”.
“Huynh đã giúp ta rất nhiều rồi.”. Diệp Thiếu Dương gật đầu với hắn.
Đằng Vĩnh Thanh cười rồi nói tiếp: “Mau đi xem thiếu niên kia thế nào rồi!”.
Diệp Thiếu Dương chợt nhớ tới cậu thiếu niên kia, vội liếc mắt nhìn. Cậu thiếu niên vẫn còn nằm sấp trên mặt đất, không thấy bất cứ động tĩnh gì. Trong lòng hắn có chút căng thăng, liền vội vàng bước tới nắm lấy vai cậu thiếu niên rồi lật ngửa lại. Vừa định kiểm tra hơi thở của cậu ta, thiếu niên đột nhiên mở mắt tỉnh dậy, hai tròng mắt đỏ như máu trừng trừng nhìn Diệp Thiếu Dương. Sau đó đột nhiên đưa tay bóp chặt lấy cổ hắn.
Diệp Thiếu Dương hơi ngẩn người, không chút lo lắng, tay phải tạo thành Phụng Nhãn Quyền điểm lên bảy huyệt vị dọc theo tay phải của thiếu niên. Thiếu niên kia kêu lên một tiếng đau đớn, rút tay trở về, cùng lúc đó hình xăm Chu Tước trên người cậu ta nhoáng lên một đạo hồng quang, bay ra khỏi cơ thể thiếu niên rồi hóa thành Chu Tước thực sự, nó giương móng vuốt sắc bén, không chút khách khí nhào thẳng xuống người Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, nâng tay trái lên, dùng cương khí vẽ ra một đạo Xá lệnh phù ở trên không. Chu Tước đụng phải Xá Lệnh Phù giống như đụng trúng một bức tường, lập tức bị bắn ngược trở lại, kêu lên một tiếng đầy giận dữ. Nó còn muốn tiếp tục công kích, Diệp Thiếu Dương đã giơ lên một tấm Thiên sư phù ra trước mặt nó, thản nhiên cười nói: “Ngươi không nhận ra ta cũng không sao, thực lực bây giờ của ngươi không phải là đối thủ của ta. Ta sẽ không làm hại chủ nhân của ngươi, ngoan ngoãn lui sang một bên đi.”
Chu Tước nhìn hắn một cái rồi cuộn đuôi quay trở lại cơ thể của thiếu niên, hóa thành hình xăm như lúc nãy.
“Tôi nói không sai mà!”. Tiểu Mã dùng bả vai huých Đằng Vĩnh Thanh một cái: “Bất cứ con hàng nào cũng đều là cặn bã dưới tay Tiểu Diệp tử. Dù là thần điểu hay diều hâu cũng chẳng ngoại lệ!”.
Đằng Vĩnh Thanh ngượng ngùng cúi đầu nói: “Bái phục, bái phục!”
Lúc này, thiếu niên kia đã tỉnh lại, hai tròng mắt cậu ta không còn đỏ như trước nữa, có điều… lại biến thành màu xanh nhạt. Diệp Thiếu Dương quan sát nửa ngày mới phát hiện ra đó là màu mắt vốn có của cậu ta. Hắn có chút giật mình, đang định mở miệng hỏi thì đột nhiên có một tia sáng chiếu lên trên mặt mình. Hắn vội giơ tay lên ngăn lại tia sáng lại rồi ngước đầu lên nhìn thì thấy có vài người đang cầm đèn pin chiếu về hướng bên này.
Một người trong số đó chiếu đèn pin lên mặt hắn một cái rồi đột nhiên thu đèn pin lại. Nhờ ánh sáng bên cạnh, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, trong lòng cảm thấy thoải mái nhưng vẫn cố ý nhướn mày lên nói: “Đánh xong rồi mới tới!”
Tạ Vũ Tình hừ một tiếng, chiếu đèn pin lên thi thể của Huyết Cổ Thi Vương: “Tên này quá lợi hại, tôi cũng đánh không được nó, chỉ có thể đối phó với mấy người bình thường mà thôi!”.
Diệp Thiếu Dương nghĩ một chút liền hiểu ra, nàng nhất định là đang nói tới mấy tên Huyết Vu sư kia. Hắn quay đầu nhìn, quả nhiên mấy tên Huyết Vu sư đã bị phá pháp thân, chẳng còn thấy tên nào nữa. Trước đó hắn còn bực mình tự hỏi vì sao bọn chúng đã bị phá pháp thân nhưng lại không xông lên giúp đỡ, hóa ra bọn chúng đều đã bị Tạ Vũ Tình bắt đi rồi.
Diệp Thiếu Dương trong lòng buồn bực: “Đêm hôm khuya khoắt, các người sao có thể tìm đến nơi này nhanh như vậy?”.
“Nhờ Tiểu Đình đó!”. Tạ Vũ Tình vỗ vai một người đứng bên cạnh. Nàng di chuyển đèn pin sang bên cạnh, lúc này Diệp Thiếu Dương mới nhận ra đó là Uông Đình. Hắn chợt hiểu ra, chẳng trách trước đó không nhìn thấy cô ta, hóa ra cô ta đi dẫn đường cho mấy người Tạ Vũ Tình.
Tạ Vũ Tình hỏi Diệp Thiếu Dương ở đây có còn nguy hiểm không, được hắn xác nhận ở đây an toàn, nàng liền bố trí mấy nhân viên thăm dò hiện trường, sau đó dẫn theo bốn, năm cảnh sát, còn mình thì cầm máy ảnh, chụp lại hiện trường.