*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một tràng côn trùng màu xám đen từ giữa đám người bò ra ngoài trông như đợt thủy triều màu đen đang cuốn tới chỗ hắn.
Nương theo ánh sáng của cây đuốc, Diệp Thiếu Dương nhìn kỹ lại thì thấy chúng trông giống như những con gián, thế nhưng không có cánh, thân thể trơ trụi bóng nhẵn, phía đầu là một thứ gì đó như cặp răng nhọn, đầu to hơn con gián gấp hai ba lần, tốc độ bò cực kỳ nhanh.
Diệp Thiếu Dương tự nhiên có chút sợ hãi đối với loài côn trùng kỳ dị này, thấy hàng ngàn hàng vạn con đang vọt tới, nhất thời không biết xử lý ra sao.
Tiểu Mã cũng khẩn trương kêu lên: "Mẹ kiếp, cái quái gì thế này, nhiều vãi đái, hù chết tôi rồi!"
"Đây là Huyết Sắt Trùng, một loại cổ trùng phun ra nọc độc có tính ăn mòn cực mạnh, các anh mau mau lùi ra phía sau để tôi lên!". Đàm Tiểu Tuệ vừa nói vừa thả chiếc vạc xuống, lấy từ trong túi đeo lưng ra một nắm đậu tương thả vào bên trong, sau đó lại lấy ra... Hai quả trứng gà?
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã khiếp sợ không dứt, Diệp Thiếu Dương không phải cảm thấy kỳ lạ là vì sao cô lại có trứng gà, mà là vì cô mang trứng gà đi cả đoạn đường dài nhưng lại không bị vỡ?
Hai người liên tiếp lui về trốn sau lưng Đàm Tiểu Tuệ, cúi đầu nhìn lại, Đàm Tiểu Tuệ đã nhanh chóng đập trứng gà, vứt bỏ lòng đỏ trứng, đổ lòng trắng trứng vào trong chiếc vạc, sau đó đổ một túi bột phấn đủ màu vào, khuấy lên, đậy nắp lại, sau đó chạy như bay đến lấy một cây đuốc hun nóng chiếc vạc.
Bên trong chiếc vạc lập tức phát sinh một tiếng động giãy đành đạch như cá, càng lúc càng lớn dần.
Một loạt hành động sau khiến tình hình trở nên rối rắm hơn, tuy nhiên lại vô cùng liền mạch, đó là khi đàn Huyết Sắt Trùng leo đến trước mặt bọn họ, Đàm Tiểu Tuệ giở nắp vạc thả một đàn rắn nhỏ màu vàng ra bên ngoài. Đàn rắn vừa rơi xuống mặt đất đã thè lưỡi liếm lên người đám Huyết Sắt Trùng, khiến đám Huyết Sắt Trùng lập tức hóa thành nước mủ.
Huyết Sắt Trùng phản ứng vô cùng nhạy cảm, vừa lọt vào công kích, bọn chúng lập tức bỏ qua đám người Diệp Thiếu Dương, tầng tầng lớp lớp bò về phía đám rắn nhỏ của Đàm Tiểu Tuệ, phun lên người đám rắn một lớp dịch màu xanh biếc, sau đó dùng răng nhọn gặm nhắm thân thể của đám rắn.
Nhưng có lẽ đám rắn nhỏ là thiên địch của bọn chúng, bởi vì tuy Huyết Sắt Trùng chiếm số lượng lớn hơn, ưu thế hơn, thế nhưng sự công kích của bọn chúng lại chẳng gây tổn thương gì đối với đám rắn nhỏ, mà đám rắn nhỏ mỗi lần liếm qua một cái đều khiến phần đông bọn chúng chết đi.
Tiểu Mã hết sức kinh hãi, nhìn chằm chằm vào chiếc vạc trong tay Đàm Tiểu Tuệ, buồn bực nói: "Tôi không hiểu, chỉ là một đống đậu tương và trứng gà, làm sao có thể biến ra nhiều rắn như vậy?"
Đàm Tiểu Tuệ lập tức liếc mắt, đáp: "Đậu và trứng gà không phải là dùng biến ra rắn, mà là dùng để ấp trứng cho rắn, nói trắng ra là chính là cho chúng nó ăn! Sưởi ấm cũng là một phương pháp quan trọng trong ấp trứng, trứng rắn thật sự nằm trong đống bột phấn kia!"
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã nhìn nhau, không biết phải nói gì.
Nhìn đám rắn nhỏ và Huyết Sắt Trùng đấu với nhau giữa núi, Diệp Thiếu Dương không khỏi lắc đầu, than thở: "Miêu Cương vu thuật quả thật là bác đại tinh thâm."
Đột nhiên, trên vách đá truyền đến tiếng gọi của Uông Đình: "Thiếu Dương ca, Kim Soái vừa chạy đến tế đàn, y muốn phóng xuất thi vương, anh mau đến chỗ đó!"
Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, những tên áo đen kia đã đứng thành một hàng ngăn cản không gian phía sau, Kim Soái không còn nhìn thấy đâu nữa!
Đến lúc này hắn mới hiểu được vì sao bọn chúng đuổi theo Đàm Tiểu Tuệ làm phép trước, không làm cái gì hết, thì ra đó chính là kế nghi binh, ngăn chặn không gian, để cho mình tưởng rằng Kim Soái vẫn còn đang trốn sau lưng bọn chúng. Huyết Vu sư quả thật là giảo hoạt!
Hắn không quan tâm đến chuyện gì nữa, chỉ nhanh chóng triển khai thân pháp đạp lên đám Huyết Sắt Trùng, phi thân về phía tế đàn đối diện kia, dưới đế giày không ngừng truyền đến tiếng "Bép… bép" của đám trùng bị đạp xịt ruột, nghe vô cùng khó chịu, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ biết cắn răng kiên trì chạy tiếp.
"Tiểu Tuệ, giúp anh chống đỡ để anh lên!". Diệp Thiếu Dương nhìn thấy đám Huyết Vu sư đối diện đang tụ lại một chỗ, sợ làm lỡ thời gian, lớn tiếng gọi Đàm Tiểu Tuệ. Vừa dứt lời, hắn nhìn thấy vô số sợi tơ màu trắng từ phía sau mình bắn tới, mỗi một sợi đều chuẩn xác trói lại một tên Huyết Vu sư, khiến bọn chúng tạm thời bất động.
Tơ băng tằm?
Diệp Thiếu Dương chợt nhớ tới trên người Đàm Tiểu Tuệ có một bảo bối truyền thừa của gia tộc Đại Vu Tiên: Băng Tằm Cực Bắc, lúc trước cô vẫn chưa từng dùng qua thứ này, vừa muốn tò mò quay đầu lại nhìn cô thi triển vu thuật như thế nào thì phía sau đột nhiên vang lên một tiếng nói: "Thiếu Dương ca, em xin anh đừng quay đầu lại, nghìn vạn lần đừng quay đầu lại..."
Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống, vì sao không thể quay đầu lại? Hơn nữa giọng nói của Đàm Tiểu Tuệ vì sao lại có chút bi thương?
Diệp Thiếu Dương mặc dù hiếu kỳ tới cực điểm nhưng biết không thể quay đầu lại nhìn, vì như vậy sẽ phát hiện ra bí mật của cô. Hắn tôn trọng lời thỉnh cầu của cô, không quay đầu lại, chỉ rút ra Dây câu hồn quật vào đám người áo đen, tạo ra một chỗ trống giữa bọn chúng để tiến về phía trước.
"Răng rắc, răng rắc!"
Tơ băng tằm bị đám Huyết Vu sư cắt đứt, tức giận đuổi theo, thế nhưng Diệp Thiếu Dương đã chạy xa.
Không có phục kích trên đường, hắn chạy một mạch đến phía trước tế đàn, vừa vặn nhìn thấy Kim Soái đang giơ một con trùng màu đen lên cao, sau đó đặt xuống nắp quan tài, con trùng lập tức bò đi.
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy thân thể con trùng này nửa trong suốt, bên trong có những dòng khí tức màu đen đang lưu động vô cùng dày đặc, lập tức hiểu được đó chính là tà khí cường đại mà Kim Soái đã trộm được từ Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, không biết dùng cách gì để phong ấn lại trong cơ thể của con trùng.
Con trùng bò rất nhanh, chớp mắt đã bò tới chính giữa Tam Đạo Ngọc Hoàn, chui vào lỗ hổng đen kịt bên trong.
Diệp Thiếu Dương thấy không thể ngăn cản được nữa, dứt khoát buông tha, ba chiếc vòng ngọc hướng về ba phương vị khác nhau, không ngừng chuyển động, mỗi một chiếc đều có một lỗ hổng xoay tròn đối xứng với lỗ hổng trung tâm, sau đó từ tế trì xuất hiện một dòng máu chảy qua lỗ hổng vào bên trong quan tài, vừa chảy dứt, quan tài lập tức phong bế lại...
Diệp Thiếu Dương hoài nghi vị Thi vương nằm trong quan tài kia đang hấp thu máu của gia súc, gia cầm, tiến hành theo tuần tự.
Đúng lúc này, từ cái lỗ bên trong quan tài truyền đến một tiếng kêu rên vừa có vẻ sung sướng, lại vừa có vẻ uy nghiêm vô thượng.
Diệp Thiếu Dương trong lòng hoảng hốt, Huyết Cổ Thi Vương, lão tổ tông của những Huyết Vu sư trong toàn thiên hạ, đã thức tỉnh!
Cùng lúc đó, từng cỗ năng lượng huyết khí từ lỗ thủng phun ra ngoài theo nhịp, tựa như nhịp hít thở đều đặn của một người.
Kim Soái dường như không biết Diệp Thiếu Dương đã đến, hoặc là y đang đắm chìm hoàn toàn trong thế giới của mình, quên hết mọi thứ chung quanh. Y giang hai cánh tay, ghé vào trên nắp quan tài, kích động vạn phần, nói rằng: "Lão tổ tông, ngài đã tỉnh, lão tổ tông, thỉnh ngài hãy ban cho ta máu Vu yêu... Khoan đã, còn một thứ nữa, đúng rồi, tim của kẻ thù!" *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một tràng côn trùng màu xám đen từ giữa đám người bò ra ngoài trông như đợt thủy triều màu đen đang cuốn tới chỗ hắn.
Nương theo ánh sáng của cây đuốc, Diệp Thiếu Dương nhìn kỹ lại thì thấy chúng trông giống như những con gián, thế nhưng không có cánh, thân thể trơ trụi bóng nhẵn, phía đầu là một thứ gì đó như cặp răng nhọn, đầu to hơn con gián gấp hai ba lần, tốc độ bò cực kỳ nhanh.
Diệp Thiếu Dương tự nhiên có chút sợ hãi đối với loài côn trùng kỳ dị này, thấy hàng ngàn hàng vạn con đang vọt tới, nhất thời không biết xử lý ra sao.
Tiểu Mã cũng khẩn trương kêu lên: "Mẹ kiếp, cái quái gì thế này, nhiều vãi đái, hù chết tôi rồi!"
"Đây là Huyết Sắt Trùng, một loại cổ trùng phun ra nọc độc có tính ăn mòn cực mạnh, các anh mau mau lùi ra phía sau để tôi lên!". Đàm Tiểu Tuệ vừa nói vừa thả chiếc vạc xuống, lấy từ trong túi đeo lưng ra một nắm đậu tương thả vào bên trong, sau đó lại lấy ra... Hai quả trứng gà?
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã khiếp sợ không dứt, Diệp Thiếu Dương không phải cảm thấy kỳ lạ là vì sao cô lại có trứng gà, mà là vì cô mang trứng gà đi cả đoạn đường dài nhưng lại không bị vỡ?
Hai người liên tiếp lui về trốn sau lưng Đàm Tiểu Tuệ, cúi đầu nhìn lại, Đàm Tiểu Tuệ đã nhanh chóng đập trứng gà, vứt bỏ lòng đỏ trứng, đổ lòng trắng trứng vào trong chiếc vạc, sau đó đổ một túi bột phấn đủ màu vào, khuấy lên, đậy nắp lại, sau đó chạy như bay đến lấy một cây đuốc hun nóng chiếc vạc.
Bên trong chiếc vạc lập tức phát sinh một tiếng động giãy đành đạch như cá, càng lúc càng lớn dần.
Một loạt hành động sau khiến tình hình trở nên rối rắm hơn, tuy nhiên lại vô cùng liền mạch, đó là khi đàn Huyết Sắt Trùng leo đến trước mặt bọn họ, Đàm Tiểu Tuệ giở nắp vạc thả một đàn rắn nhỏ màu vàng ra bên ngoài. Đàn rắn vừa rơi xuống mặt đất đã thè lưỡi liếm lên người đám Huyết Sắt Trùng, khiến đám Huyết Sắt Trùng lập tức hóa thành nước mủ.
Huyết Sắt Trùng phản ứng vô cùng nhạy cảm, vừa lọt vào công kích, bọn chúng lập tức bỏ qua đám người Diệp Thiếu Dương, tầng tầng lớp lớp bò về phía đám rắn nhỏ của Đàm Tiểu Tuệ, phun lên người đám rắn một lớp dịch màu xanh biếc, sau đó dùng răng nhọn gặm nhắm thân thể của đám rắn.
Nhưng có lẽ đám rắn nhỏ là thiên địch của bọn chúng, bởi vì tuy Huyết Sắt Trùng chiếm số lượng lớn hơn, ưu thế hơn, thế nhưng sự công kích của bọn chúng lại chẳng gây tổn thương gì đối với đám rắn nhỏ, mà đám rắn nhỏ mỗi lần liếm qua một cái đều khiến phần đông bọn chúng chết đi.
Tiểu Mã hết sức kinh hãi, nhìn chằm chằm vào chiếc vạc trong tay Đàm Tiểu Tuệ, buồn bực nói: "Tôi không hiểu, chỉ là một đống đậu tương và trứng gà, làm sao có thể biến ra nhiều rắn như vậy?"
Đàm Tiểu Tuệ lập tức liếc mắt, đáp: "Đậu và trứng gà không phải là dùng biến ra rắn, mà là dùng để ấp trứng cho rắn, nói trắng ra là chính là cho chúng nó ăn! Sưởi ấm cũng là một phương pháp quan trọng trong ấp trứng, trứng rắn thật sự nằm trong đống bột phấn kia!"
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã nhìn nhau, không biết phải nói gì.
Nhìn đám rắn nhỏ và Huyết Sắt Trùng đấu với nhau giữa núi, Diệp Thiếu Dương không khỏi lắc đầu, than thở: "Miêu Cương vu thuật quả thật là bác đại tinh thâm."
Đột nhiên, trên vách đá truyền đến tiếng gọi của Uông Đình: "Thiếu Dương ca, Kim Soái vừa chạy đến tế đàn, y muốn phóng xuất thi vương, anh mau đến chỗ đó!"
Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, những tên áo đen kia đã đứng thành một hàng ngăn cản không gian phía sau, Kim Soái không còn nhìn thấy đâu nữa!
Đến lúc này hắn mới hiểu được vì sao bọn chúng đuổi theo Đàm Tiểu Tuệ làm phép trước, không làm cái gì hết, thì ra đó chính là kế nghi binh, ngăn chặn không gian, để cho mình tưởng rằng Kim Soái vẫn còn đang trốn sau lưng bọn chúng. Huyết Vu sư quả thật là giảo hoạt!
Hắn không quan tâm đến chuyện gì nữa, chỉ nhanh chóng triển khai thân pháp đạp lên đám Huyết Sắt Trùng, phi thân về phía tế đàn đối diện kia, dưới đế giày không ngừng truyền đến tiếng "Bép… bép" của đám trùng bị đạp xịt ruột, nghe vô cùng khó chịu, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ biết cắn răng kiên trì chạy tiếp.
"Tiểu Tuệ, giúp anh chống đỡ để anh lên!". Diệp Thiếu Dương nhìn thấy đám Huyết Vu sư đối diện đang tụ lại một chỗ, sợ làm lỡ thời gian, lớn tiếng gọi Đàm Tiểu Tuệ. Vừa dứt lời, hắn nhìn thấy vô số sợi tơ màu trắng từ phía sau mình bắn tới, mỗi một sợi đều chuẩn xác trói lại một tên Huyết Vu sư, khiến bọn chúng tạm thời bất động.
Tơ băng tằm?
Diệp Thiếu Dương chợt nhớ tới trên người Đàm Tiểu Tuệ có một bảo bối truyền thừa của gia tộc Đại Vu Tiên: Băng Tằm Cực Bắc, lúc trước cô vẫn chưa từng dùng qua thứ này, vừa muốn tò mò quay đầu lại nhìn cô thi triển vu thuật như thế nào thì phía sau đột nhiên vang lên một tiếng nói: "Thiếu Dương ca, em xin anh đừng quay đầu lại, nghìn vạn lần đừng quay đầu lại..."
Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống, vì sao không thể quay đầu lại? Hơn nữa giọng nói của Đàm Tiểu Tuệ vì sao lại có chút bi thương?
Diệp Thiếu Dương mặc dù hiếu kỳ tới cực điểm nhưng biết không thể quay đầu lại nhìn, vì như vậy sẽ phát hiện ra bí mật của cô. Hắn tôn trọng lời thỉnh cầu của cô, không quay đầu lại, chỉ rút ra Dây câu hồn quật vào đám người áo đen, tạo ra một chỗ trống giữa bọn chúng để tiến về phía trước.
"Răng rắc, răng rắc!"
Tơ băng tằm bị đám Huyết Vu sư cắt đứt, tức giận đuổi theo, thế nhưng Diệp Thiếu Dương đã chạy xa.
Không có phục kích trên đường, hắn chạy một mạch đến phía trước tế đàn, vừa vặn nhìn thấy Kim Soái đang giơ một con trùng màu đen lên cao, sau đó đặt xuống nắp quan tài, con trùng lập tức bò đi.
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy thân thể con trùng này nửa trong suốt, bên trong có những dòng khí tức màu đen đang lưu động vô cùng dày đặc, lập tức hiểu được đó chính là tà khí cường đại mà Kim Soái đã trộm được từ Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, không biết dùng cách gì để phong ấn lại trong cơ thể của con trùng.
Con trùng bò rất nhanh, chớp mắt đã bò tới chính giữa Tam Đạo Ngọc Hoàn, chui vào lỗ hổng đen kịt bên trong.
Diệp Thiếu Dương thấy không thể ngăn cản được nữa, dứt khoát buông tha, ba chiếc vòng ngọc hướng về ba phương vị khác nhau, không ngừng chuyển động, mỗi một chiếc đều có một lỗ hổng xoay tròn đối xứng với lỗ hổng trung tâm, sau đó từ tế trì xuất hiện một dòng máu chảy qua lỗ hổng vào bên trong quan tài, vừa chảy dứt, quan tài lập tức phong bế lại...
Diệp Thiếu Dương hoài nghi vị Thi vương nằm trong quan tài kia đang hấp thu máu của gia súc, gia cầm, tiến hành theo tuần tự.
Đúng lúc này, từ cái lỗ bên trong quan tài truyền đến một tiếng kêu rên vừa có vẻ sung sướng, lại vừa có vẻ uy nghiêm vô thượng.
Diệp Thiếu Dương trong lòng hoảng hốt, Huyết Cổ Thi Vương, lão tổ tông của những Huyết Vu sư trong toàn thiên hạ, đã thức tỉnh!
Cùng lúc đó, từng cỗ năng lượng huyết khí từ lỗ thủng phun ra ngoài theo nhịp, tựa như nhịp hít thở đều đặn của một người.
Kim Soái dường như không biết Diệp Thiếu Dương đã đến, hoặc là y đang đắm chìm hoàn toàn trong thế giới của mình, quên hết mọi thứ chung quanh. Y giang hai cánh tay, ghé vào trên nắp quan tài, kích động vạn phần, nói rằng: "Lão tổ tông, ngài đã tỉnh, lão tổ tông, thỉnh ngài hãy ban cho ta máu Vu yêu... Khoan đã, còn một thứ nữa, đúng rồi, tim của kẻ thù!"