*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã đều là lần đầu tiên đi máy bay cho nên rất căng thẳng, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, trong lòng đầy cảm giác hưng phấn và chờ đợi.
Khi máy bay cất cánh, Diệp Thiếu Dương không nhịn được kêu nhẹ một tiếng: "A".
Đàm Tiểu Tuệ quay lại, cười nói: "Làm sao vậy, anh kích động quá à?"
Diệp Thiếu Dương nhíu mày: "Không phải, anh muốn ói..."
"À, lần đầu tiên ngồi máy bay thì vậy đấy, về sau đi nhiều thành quen." Đàm Tiểu Tuệ an ủi.
Lần sau... Vậy lần này thì làm sao bây giờ? Diệp Thiếu Dương cố gắng được một lúc thì lại cảm giác buồn nôn, liền chạy vào nhà vệ sinh rồi ở trong đó không đi ra.
Sau khi chuyển chuyến giữa chặng lại bay tiếp hai giờ nữa, máy bay mới hạ cánh tại sân bay tỉnh Dung Thành (1), Tứ Xuyên.
(1) Dung Thành: biệt danh của Thành Đô, Tứ Xuyên.
Diệp Thiếu Dương được Đàm Tiểu Tuệ và Tiểu Mã dìu xuống máy bay. Toàn thân hắn nhũn ra, mặt mày tái nhợt. Đàm Tiểu Tuệ ở kế bên che miệng cười, nói: "Thiên sư Diệp Thiếu Dương đại danh đỉnh đỉnh lại bị say máy bay."
Tiểu Mã lại nói rằng: "Thiên sư thì sao, thiên sư cũng là người mà!"
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, đang muốn mở miệng đồng ý thì ai ngờ Tiểu Mã lại châm thêm một câu: "Thiên sư cũng háo sắc, tham tài vô đối".
Diệp Thiếu Dương rất muốn đạp cậu ta một cái, thế nhưng toàn thân lại mềm như cọng bún, chân không nhấc lên nổi.
Mọi người cùng nhau ra khỏi sân bay, Uông Đình và Đằng Vĩnh Thanh từ biệt lên xe buýt rời đi trước. Diệp Thiếu Dương muốn hỏi bọn họ muốn đi đâu nhưng bây giờ cũng không còn sức hỏi. Ba người ngồi xe taxi đi tới khách sạn Chu Tĩnh Như đã đặt. Kết quả, bọn họ đến một khách sạn năm sao, bên trong phòng bọn họ có ba phòng nghỉ, một phòng khách cực kỳ xa hoa.
Diệp Thiếu Dương chỉ thấy căn phòng xa hoa như vậy trên TV, giờ tận mắt chứng kiến lại cảm thấy kinh sợ không dứt. Toàn bộ đồ dùng trong phòng đều như mới, không dính một hạt bụi. Diệp Thiếu Dương không dám ngồi lên ghế, sợ làm bẩn sô pha.
Ba người đem hành lý vào phòng, nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó tới ban công cực lớn ngắm cảnh. Bọn ở trên tầng ba mươi tám cho nên có thể quan sát một nửa Thành Đô. Ba người đứng trước lan can trong suốt trên sân thượng, cảm thấy như đứng trên những đám mây.
"Hiện giờ tôi chỉ muốn biết, căn phòng này... một đêm bao nhiêu tiền?". Tiểu Mã thì thào hỏi.
"Anh đừng hỏi nữa kẻo không dám ở.". Đàm Tiểu Tuệ cười cười.
“Bao nhiêu? 300 một đêm?”
Đàm Tiểu Tuện giữ nguyên nụ cười: “Nên thêm một số không nữa!”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc không nói lên lời, ảo não nói: "Anh thật không ngờ trên đời này còn có căn phòng đắt như vậy. Thật…quá lãng phí."
“Tiểu Như nói muốn chúng ta nghỉ ngơi thật thoải mái cho nên mới đặt căn phòng tốt nhất như vậy, cũng may chúng ta chỉ ở một đêm.”
Mục đích chính của bọn họ không phải là đến Thành Đô mà là một thị trấn cách Thành Đô vài trăm dặm, ở đó không có sân bay, thậm chí cũng không có tàu hỏa. Vì vậy nhanh nhất là ngồi máy bay đến Thành Đô, sau đó ngồi xe buýt tới nơi. Xe buýt mỗi ngày có hai chuyến, hôm nay đã lỡ mất chuyến cuối rồi, sang sớm mai mới có thể đi tới đó.
Vốn Chu Tĩnh Như đề nghị thuê giúp bọn họ một chiếc xe và lái xe từ Thạch Thành đưa bọn họ tới tận nơi, thế nhưng Diệp Thiếu Dương lại thấy tiêu tốn quá cho nên từ chối. Hắn coi Chu Tĩnh Như là bạn tốt, không muốn cô vì những chuyện không liên quan đến việc chung mà lo lắng, mà tốn tiền như vậy, lòng hắn sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Diệp Thiếu Dương đến phòng ngủ nghỉ ngơi một chút, cảm giác thoải mái hơn rồi mới cùng Đàm Tiểu Tuệ và Tiểu Mã đi ra ngoài ăn uống.
Thành Đô nổi tiếng có nhiều món ăn ngon, không dễ dàng mới đến một lần, nếu không ăn gì thì thật là đáng tiếc. Huống hồ trong đội ngũ còn có một em gái thuộc hàng “sát” thức ăn như vậy.
Vì vậy chỉ sau mấy tiếng đồng hồ, ba người dựa theo các điểm ăn vặt trên nổi tiếng trên mạng đã chạy một lượt gần hết Thành Đô, ăn thử các món ăn nổi tiếng như hoành thánh rồng, mì Đan Đan, sủi cảo chuông, phu thê phế phiến (2)...vv, nhắc tới quà vặt Thành Đô, mùi vị quả không tệ, nhưng ăn nhiều vị giác chẳng cảm thấy được gì nữa, nên thôi. Buổi tối, lại bị Đàm Tiểu Tuệ kéo đi ăn một bữa chính gốc Tứ Xuyên: Lẩu cay.****
(2) Phu thê phế phiến: là một món ăn cay ở Tứ Xuyên, lấy thịt bò làm nguyên liệu chính, kết hợp với phổi, tim, lưỡi…bò. Tương truyền năm 1930 ở Tứ Xuyên có một đôi phu phụ bày sạp, nam gọi là Quách Triêu Hoa, nữ gọi là Trương Điền Chính chế tác ra món này. Ban đầu gọi là món “Quái phiến" hoặc "Phế phiến", sau đó rất nhiều khách đến ăn thử khen ngon, dựng bảng hiệu chữ vàng cho quán, gọi là "Phu thê phế phiến". Món ăn này về sau trở thành một đặc sản trứ danh của Tứ Xuyên.
Kết quả vì ăn quá nhiều đồ ăn, lạnh nóng không đồng đều, cho nên sau khi trở về khách sạn, ba người lập tức tranh nhau đi WC...
Quá nửa đêm, bên ngoài trời đổ mưa, mãi cho đến sáng sớm hôm sau, ba người mới thu thập xong đồ đạc để xuất phát.
Mưa vẫn không ngừng rơi, vì ba người ở phòng VIP nên khách sạn rất tận tình phái một chiếc xe đưa bọn họ đến thẳng bến xe, lên ôtô khách, từ biệt Thành Đô.
Trên đường đi, mưa vẫn cứ rơi, sắc trời âm u như chạng vạng tối. Nhìn những giọt mưa tụ lại thành những vệt dài trên cửa sổ xe, nhanh chóng chảy xuống, Tiểu Mã khiếp sợ nói: "Kỳ quái, hôm qua còn nắng, làm thế nào mà đêm qua lại mưa to, cho tới tận bây giờ vẫn không ngớt?"
"Ở phía nam vốn nhiều mưa, thường xuyên bị như vậy, không biết khi nào mưa, khi nào không mưa.". Đàm Tiểu Tuệ giải thích.
Quả nhiên, không đến nửa giờ sau, mưa chuyển nhỏ, cuối cùng ngừng. Sắc trời vẫn còn rất u ám, ô tô phải mở đèn mới có thể thấy rõ con đường phía trước.
Diệp Thiếu Dương mở cửa sổ, thò đầu ra nhìn, chỉ thấy ô tô đã rời đường cao tốc, chuyển tới đường quốc lộ trên núi, bốn phía toàn là núi, cây xanh râm mát, rất ít thấy người hay nhà cửa xuất hiện.
Dưới núi có một nhánh sông, có thể vì vừa trải qua một đợt mưa to cho nên nước sông chảy xiết đục ngầu, phát ra âm thanh nổ vang như máy móc, trong đó còn kèm theo một âm thanh… kỳ quái?
Diệp Thiếu Dương đang muốn lắng nghe cẩn thận thì đột nhiên, hắn cảm giác được ô tô như chuyển hướng sang bên trái, vì vậy ngẩng đầu nhìn thoáng qua kính chắn gió phía trước thì chợt phát hiện ô tô đang chạy trên một đường cong xoắn ốc kéo dài, tài xế không ngừng bấm còi.
Bất chợt, một bóng người màu trắng từ đâu xuất hiện trên lối rẽ của con đường, tài xế phản ứng cực nhanh, vừa phanh xe, vừa bẻ tay lái, cuối cùng cũng né tránh thành công. Xe dừng lại ở ven đường, đầu xe chỉ cách vách núi khoảng hai đến ba mét,
Mọi người trên xe kêu lên sợ hãi, lớn tiếng trách móc tài xế lái xe ẩu.
Tài xế là một người đàn ông da ngăm đen chừng ba mấy tuổi, giải thích cho mọi người là y nhìn thấy phía trước có người, vì vậy liền né tránh để không đụng trúng người ta. Thế nhưng hai mươi ba hành khách trong xe không ai nhìn thấy cái bóng người màu trắng nào cả.
Một số hành khách muốn chứng minh cho nên cùng tài xế xuống xe, đi tìm trước sau xe một lần, cũng tìm trong gầm xe, kết quả không ai nhìn thấy người nào cả! Cả xe phàn nàn tài xế nhất định đã hoa mắt nhìn lầm, tài xế cũng không thể chối cãi, chỉ tự nhận mình không may, sau đó trở lại trên xe, giảm tốc độ một chút, từ từ chạy tiếp con đường núi.
"Vừa rồi em nhìn thấy bóng người mà tài xế đã nói!". Đàm Tiểu Tuệ nhỏ giọng nói với Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu: "Anh cũng nhìn thấy."
Đàm Tiểu Tuệ giật mình, hỏi: "Là... quỷ?"
"Là quỷ, anh cảm thấy có mùi quỷ khí. Bất quá, không riêng gì quỷ khí!". Diệp Thiếu Dương hít hít mũi, liếc một vòng tất cả các hành khách xung quanh, hạ giọng, nói rằng: "Em có ngửi thấy mùi... thi khí hay không?" *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã đều là lần đầu tiên đi máy bay cho nên rất căng thẳng, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, trong lòng đầy cảm giác hưng phấn và chờ đợi.
Khi máy bay cất cánh, Diệp Thiếu Dương không nhịn được kêu nhẹ một tiếng: "A".
Đàm Tiểu Tuệ quay lại, cười nói: "Làm sao vậy, anh kích động quá à?"
Diệp Thiếu Dương nhíu mày: "Không phải, anh muốn ói..."
"À, lần đầu tiên ngồi máy bay thì vậy đấy, về sau đi nhiều thành quen." Đàm Tiểu Tuệ an ủi.
Lần sau... Vậy lần này thì làm sao bây giờ? Diệp Thiếu Dương cố gắng được một lúc thì lại cảm giác buồn nôn, liền chạy vào nhà vệ sinh rồi ở trong đó không đi ra.
Sau khi chuyển chuyến giữa chặng lại bay tiếp hai giờ nữa, máy bay mới hạ cánh tại sân bay tỉnh Dung Thành (1), Tứ Xuyên.
(1) Dung Thành: biệt danh của Thành Đô, Tứ Xuyên.
Diệp Thiếu Dương được Đàm Tiểu Tuệ và Tiểu Mã dìu xuống máy bay. Toàn thân hắn nhũn ra, mặt mày tái nhợt. Đàm Tiểu Tuệ ở kế bên che miệng cười, nói: "Thiên sư Diệp Thiếu Dương đại danh đỉnh đỉnh lại bị say máy bay."
Tiểu Mã lại nói rằng: "Thiên sư thì sao, thiên sư cũng là người mà!"
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, đang muốn mở miệng đồng ý thì ai ngờ Tiểu Mã lại châm thêm một câu: "Thiên sư cũng háo sắc, tham tài vô đối".
Diệp Thiếu Dương rất muốn đạp cậu ta một cái, thế nhưng toàn thân lại mềm như cọng bún, chân không nhấc lên nổi.
Mọi người cùng nhau ra khỏi sân bay, Uông Đình và Đằng Vĩnh Thanh từ biệt lên xe buýt rời đi trước. Diệp Thiếu Dương muốn hỏi bọn họ muốn đi đâu nhưng bây giờ cũng không còn sức hỏi. Ba người ngồi xe taxi đi tới khách sạn Chu Tĩnh Như đã đặt. Kết quả, bọn họ đến một khách sạn năm sao, bên trong phòng bọn họ có ba phòng nghỉ, một phòng khách cực kỳ xa hoa.
Diệp Thiếu Dương chỉ thấy căn phòng xa hoa như vậy trên TV, giờ tận mắt chứng kiến lại cảm thấy kinh sợ không dứt. Toàn bộ đồ dùng trong phòng đều như mới, không dính một hạt bụi. Diệp Thiếu Dương không dám ngồi lên ghế, sợ làm bẩn sô pha.
Ba người đem hành lý vào phòng, nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó tới ban công cực lớn ngắm cảnh. Bọn ở trên tầng ba mươi tám cho nên có thể quan sát một nửa Thành Đô. Ba người đứng trước lan can trong suốt trên sân thượng, cảm thấy như đứng trên những đám mây.
"Hiện giờ tôi chỉ muốn biết, căn phòng này... một đêm bao nhiêu tiền?". Tiểu Mã thì thào hỏi.
"Anh đừng hỏi nữa kẻo không dám ở.". Đàm Tiểu Tuệ cười cười.
“Bao nhiêu? 300 một đêm?”
Đàm Tiểu Tuện giữ nguyên nụ cười: “Nên thêm một số không nữa!”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc không nói lên lời, ảo não nói: "Anh thật không ngờ trên đời này còn có căn phòng đắt như vậy. Thật…quá lãng phí."
“Tiểu Như nói muốn chúng ta nghỉ ngơi thật thoải mái cho nên mới đặt căn phòng tốt nhất như vậy, cũng may chúng ta chỉ ở một đêm.”
Mục đích chính của bọn họ không phải là đến Thành Đô mà là một thị trấn cách Thành Đô vài trăm dặm, ở đó không có sân bay, thậm chí cũng không có tàu hỏa. Vì vậy nhanh nhất là ngồi máy bay đến Thành Đô, sau đó ngồi xe buýt tới nơi. Xe buýt mỗi ngày có hai chuyến, hôm nay đã lỡ mất chuyến cuối rồi, sang sớm mai mới có thể đi tới đó.
Vốn Chu Tĩnh Như đề nghị thuê giúp bọn họ một chiếc xe và lái xe từ Thạch Thành đưa bọn họ tới tận nơi, thế nhưng Diệp Thiếu Dương lại thấy tiêu tốn quá cho nên từ chối. Hắn coi Chu Tĩnh Như là bạn tốt, không muốn cô vì những chuyện không liên quan đến việc chung mà lo lắng, mà tốn tiền như vậy, lòng hắn sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Diệp Thiếu Dương đến phòng ngủ nghỉ ngơi một chút, cảm giác thoải mái hơn rồi mới cùng Đàm Tiểu Tuệ và Tiểu Mã đi ra ngoài ăn uống.
Thành Đô nổi tiếng có nhiều món ăn ngon, không dễ dàng mới đến một lần, nếu không ăn gì thì thật là đáng tiếc. Huống hồ trong đội ngũ còn có một em gái thuộc hàng “sát” thức ăn như vậy.
Vì vậy chỉ sau mấy tiếng đồng hồ, ba người dựa theo các điểm ăn vặt trên nổi tiếng trên mạng đã chạy một lượt gần hết Thành Đô, ăn thử các món ăn nổi tiếng như hoành thánh rồng, mì Đan Đan, sủi cảo chuông, phu thê phế phiến (2)...vv, nhắc tới quà vặt Thành Đô, mùi vị quả không tệ, nhưng ăn nhiều vị giác chẳng cảm thấy được gì nữa, nên thôi. Buổi tối, lại bị Đàm Tiểu Tuệ kéo đi ăn một bữa chính gốc Tứ Xuyên: Lẩu cay.****
(2) Phu thê phế phiến: là một món ăn cay ở Tứ Xuyên, lấy thịt bò làm nguyên liệu chính, kết hợp với phổi, tim, lưỡi…bò. Tương truyền năm 1930 ở Tứ Xuyên có một đôi phu phụ bày sạp, nam gọi là Quách Triêu Hoa, nữ gọi là Trương Điền Chính chế tác ra món này. Ban đầu gọi là món “Quái phiến" hoặc "Phế phiến", sau đó rất nhiều khách đến ăn thử khen ngon, dựng bảng hiệu chữ vàng cho quán, gọi là "Phu thê phế phiến". Món ăn này về sau trở thành một đặc sản trứ danh của Tứ Xuyên.
Kết quả vì ăn quá nhiều đồ ăn, lạnh nóng không đồng đều, cho nên sau khi trở về khách sạn, ba người lập tức tranh nhau đi WC...
Quá nửa đêm, bên ngoài trời đổ mưa, mãi cho đến sáng sớm hôm sau, ba người mới thu thập xong đồ đạc để xuất phát.
Mưa vẫn không ngừng rơi, vì ba người ở phòng VIP nên khách sạn rất tận tình phái một chiếc xe đưa bọn họ đến thẳng bến xe, lên ôtô khách, từ biệt Thành Đô.
Trên đường đi, mưa vẫn cứ rơi, sắc trời âm u như chạng vạng tối. Nhìn những giọt mưa tụ lại thành những vệt dài trên cửa sổ xe, nhanh chóng chảy xuống, Tiểu Mã khiếp sợ nói: "Kỳ quái, hôm qua còn nắng, làm thế nào mà đêm qua lại mưa to, cho tới tận bây giờ vẫn không ngớt?"
"Ở phía nam vốn nhiều mưa, thường xuyên bị như vậy, không biết khi nào mưa, khi nào không mưa.". Đàm Tiểu Tuệ giải thích.
Quả nhiên, không đến nửa giờ sau, mưa chuyển nhỏ, cuối cùng ngừng. Sắc trời vẫn còn rất u ám, ô tô phải mở đèn mới có thể thấy rõ con đường phía trước.
Diệp Thiếu Dương mở cửa sổ, thò đầu ra nhìn, chỉ thấy ô tô đã rời đường cao tốc, chuyển tới đường quốc lộ trên núi, bốn phía toàn là núi, cây xanh râm mát, rất ít thấy người hay nhà cửa xuất hiện.
Dưới núi có một nhánh sông, có thể vì vừa trải qua một đợt mưa to cho nên nước sông chảy xiết đục ngầu, phát ra âm thanh nổ vang như máy móc, trong đó còn kèm theo một âm thanh… kỳ quái?
Diệp Thiếu Dương đang muốn lắng nghe cẩn thận thì đột nhiên, hắn cảm giác được ô tô như chuyển hướng sang bên trái, vì vậy ngẩng đầu nhìn thoáng qua kính chắn gió phía trước thì chợt phát hiện ô tô đang chạy trên một đường cong xoắn ốc kéo dài, tài xế không ngừng bấm còi.
Bất chợt, một bóng người màu trắng từ đâu xuất hiện trên lối rẽ của con đường, tài xế phản ứng cực nhanh, vừa phanh xe, vừa bẻ tay lái, cuối cùng cũng né tránh thành công. Xe dừng lại ở ven đường, đầu xe chỉ cách vách núi khoảng hai đến ba mét,
Mọi người trên xe kêu lên sợ hãi, lớn tiếng trách móc tài xế lái xe ẩu.
Tài xế là một người đàn ông da ngăm đen chừng ba mấy tuổi, giải thích cho mọi người là y nhìn thấy phía trước có người, vì vậy liền né tránh để không đụng trúng người ta. Thế nhưng hai mươi ba hành khách trong xe không ai nhìn thấy cái bóng người màu trắng nào cả.
Một số hành khách muốn chứng minh cho nên cùng tài xế xuống xe, đi tìm trước sau xe một lần, cũng tìm trong gầm xe, kết quả không ai nhìn thấy người nào cả! Cả xe phàn nàn tài xế nhất định đã hoa mắt nhìn lầm, tài xế cũng không thể chối cãi, chỉ tự nhận mình không may, sau đó trở lại trên xe, giảm tốc độ một chút, từ từ chạy tiếp con đường núi.
"Vừa rồi em nhìn thấy bóng người mà tài xế đã nói!". Đàm Tiểu Tuệ nhỏ giọng nói với Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu: "Anh cũng nhìn thấy."
Đàm Tiểu Tuệ giật mình, hỏi: "Là... quỷ?"
"Là quỷ, anh cảm thấy có mùi quỷ khí. Bất quá, không riêng gì quỷ khí!". Diệp Thiếu Dương hít hít mũi, liếc một vòng tất cả các hành khách xung quanh, hạ giọng, nói rằng: "Em có ngửi thấy mùi... thi khí hay không?"