Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 2038: Kẻ Địch Trong Tương Lai (1)




Ở sau khi ước định chỗ gặp mặt, ba hành khách đó nhìn thấy Thúy Vân, cũng đều sửng sốt một phenh, Diệp Thiếu Dương nói rõ tình huống với bọn họ, ba người tỏ vẻ lý giải, đồng thời cũng khen không dứt miệng đối với thủ đoạn hoá trang của Thúy Vân.

Dựa theo ước định lúc trước, hán tử hơi lớn tuổi kia thuê một con ngựa tới đây, sau khi thu phần tiền chia của mọi người, đem hành lý của mọi người đều đặt ở trên lưng ngựa, sau đó dắt ngựa, cùng nhau xuất phát.

Tổng cộng năm người, trừ Diệp Thiếu Dương và Thúy Vân, trong ba người khác, lão giả dẫn đầu kia gọi là lão Vạn, còn có một hán tử trung niên, kêu Trần Mao Tử, một người khác chính là bạn trẻ cùng thôn Thúy Vân, gọi là Nhị Đản.

Trước khi xuất phát, lão Vạn ước định sẵn với bọn họ, nhỡ đâu gặp được thổ phỉ, mọi người tranh thủ cùng nhau góp tiền mua đường, ai cũng không được chơi xấu. Thổ phỉ bình thường tính cho lâu dài, sẽ không thu đi toàn bộ tiền, nhưng nếu thổ phỉ thật sự muốn tịch thu toàn bộ tiền tài, mọi người nhất định phải phối hợp, tuyệt không thể phản kháng, bằng không chọc giận thổ phỉ, mọi người đều sẽ có nguy hiểm.

Đoàn người tự nhiên lập tức đáp ứng.

Năm người từ cửa tây huyện thành chuồn ra, sau đó từ trong một mảng ruộng hoàng đi qua. Mới đầu còn có thể nghe thấy từ ngoài cửa nam huyện thành truyền đến tiếng lửa đạn, đi một hai giờ, tiếng lửa đạn cũng không nghe rõ lắm. Năm người trải qua mấy thân trang, rốt cuộc tới vùng núi, bắt đầu trèo đèo lội suối…

Đi mãi đến khi trời tối, vùng hoang vu dã ngoại này, khách sạn là không có, năm người ở sườn một ngọn núi tìm được một thôn hoang phế, tìm mấy phòng tương đối góc đầy đủ, ở lại.

Tuy lão Vạn rõ ràng vùng này không có thổ phỉ, nhưng xuất phát từ cẩn thận, năm người chưa nhóm lửa, đều tự lấy ra lương khô, tùy tiện giải quyết bữa chiều. Thời điểm Diệp Thiếu Dương ngồi cùng một chỗ với bọn họ, nghĩ đến mình người một trăm năm sau, thế mà lại ngồi ở chỗ này, cùng một đám người quá khứ cùng nhau chạy đi trên núi, thật sự có một loại cảm thụ kỳ diệu nói

không nên lời.. Đêm nay bình an vượt qua, ngày hôm sau tiếp tục lên đường. Thúy Vân dù sao cũng là cô nương, bình thường ở nhà tuy cũng làm ruộng nương, nhưng chạy đi trên núi chuyện này dù sao không hơn được nam nhân, dần dần có chút đi không nổi. Diệp Thiếu Dương mắt thấy, từ trên ngựa lấy một ít hành lý tự mình vác, bảo Thúy Vân lên ngựa, người khác tự nhiên cũng không có ý kiến gì, Thúy Vân đùn đẩy một phen cũng đáp ứng.

Dựa theo kế hoạch của lão Vạn, bọn họ cần ở dã ngoại đi khoảng ba bốn ngày, vòng qua giao giới hai tỉnh, sau khi tiến vào tỉnh Giang Tây, lại tiến vào một huyện thành Giang Tây, sau đó lại nghĩ cách thuê xe ngựa, đi nơi mỗi người muốn đi.

Lúc đi đến ngày thứ ba, chiều hôm ấy, thời tiết đột nhiên chuyển âm u, năm người cảm giác không ổn, tính tìm chỗ tránh mưa, nhưng chưa đợi tới lúc tìm được chỗ, mưa đã rơi xuống, tuy không phải mưa đặc biệt lớn, nhưng

dã ngoại ướt cả buổi, mấy người vẫn hầu như cả người ướt đẫm.

May mắn Diệp Thiếu Dương dùng để bọc những pháp dược loại chu sa là túi da trầu không thấm nước, bằng không những pháp dược đó thực sự ngâm nước rồi.

Năm người đành phải ở trong bùn lầy đội mưa tiến lên, tìm chỗ tránh mưa, cuối cùng ở trên núi phát hiện một ngôi miếu đổ nát, vì thế đi vào tránh mưa.

Đây là một sơn thần miếu, năm lâu thiếu tu sửa, mấy gian phòng đều sụp, chỉ có đại điện coi như hoàn chỉnh, tốt xấu có thể tránh mưa, năm người tìm chỗ ngồi xuống, trên người tất cả đều ướt đẫm, nhìn qua cực kỳ chật vật.

Đoàn người muốn tìm đồ nhóm lửa sưởi ấm, kết quả trong phòng không có củi gỗ, bên ngoài lại đang có mưa, càng không thể tìm được. Nhi Đản và Trần Mao Tử đem ánh mắt dừng ở trên tượng sơn thần tượng sơn thần này là làm từ gỗ, có một số nơi đã mục nát, Nhị Đản cũng không quản, đi lên đem tượng thần dỡ xuống.

Lão Vạn bị dọa giật mình, sau khi biết được ý đồ của hắn, khuyên hắn không được.

Nhị Đản là lăng đầu thanh, không nghe khuyên bảo, muốn tìm đồ đem tượng thần đập ra, bị Diệp Thiếu Dương ngăn lại, nói: “Chúng ta mượn chỗ người ta nghỉ ngơi, đã là quấy rầy, lại đập tượng thần của người ta làm củi đốt, quá không thích hợp.”

Nhị Đản cười ha ha, nhìn đoàn người nói: “Tôi nói các vị, giờ cũng là dân quốc rồi, còn mê tín như vậy làm gì, lấy đâu ra thần cái gì, đều là chuyện ma quỷ gạt người!”

Đoàn người đương nhiên không cho hắn đập, miễn cho son thần giáng tội, liên lụy mình đang tranh chấp, từ bên ngoài đột nhiên truyền đến một đợt tiếng bước chân, năm người cả kinh, ngẩng đầu nhìn là một đám nam nhân đi đến.

Mỗi người đều mặc chế phục, vác súng, đều là binh lính. Bọn họ cũng không biết sơn thần miếu có người, cũng tới đây tránh mưa, liếc một cái nhìn thấy đám người Diệp Thiếu Dương, đều sửng sốt một phen, mỗi người lần lượt đi vào, một người để râu dê, nhìn qua như là binh sĩ cầm đầu nói: “Bà con, từ đầu tới thế.”

“Bẩm lão tổng, chúng tôi là người đi đường.” Lão Vạn vội bước lên phía trước cười lấy lòng, muốn móc thuốc lá cho bọn hắn, lấy ra nhìn qua, giấy gói bọc thuốc lá cũng thấm nước rồi, đành phải giải thích một phen.

Đám binh lính này cũng không để ý, tự mình tìm chỗ ngồi xuống, dò xét năm người bọn họ, cảm thấy chỉ là người đi đường bình thường, cũng không để ý như thế nào, có mấy người ánh mắt nhìn về phía Thúy Vân, Thúy Vân đem đầu chôn ở giữa hai chân, làm bộ như ngủ, mấy người thấy eo to của cô, cũng không có hứng thú gì nữa.

Mười mấy binh sĩ này tìm một chỗ khô ráo ngồi xuống, lập tức đem quần áo trên người cởi ra vắt nước, sau đó cũng giống với đám người Diệp Thiếu Dương, tìm củi lửa xung quanh liếc một cái liền thấy được tượng sơn thần đổ ở trên mặt đất, những binh sĩ này đều là từng ra chiến trường, không có gì cố kỵ, dùng trường đao mang bên người bổ ra tượng thần, vừa lúc giữa tượng thần là nhét đầy cỏ khô, đốt là cháy, mười mấy người cũng không quản có phụ nữ ở đây, trực tiếp cởi sạch quần áo hong trên lửa.

Binh lính tự nhiên là không thể trêu vào, đám người lão Vạn nhìn lẫn nhau, căn bản không dám mở miệng.

Diệp Thiếu Dương ngồi ở phía trước Thúy Vân, yên lặng nhìn đám binh sĩ dã man này, trong đầu có một loại dự cảm bất hảo.

Những binh sĩ này không riêng đốt tượng sơn thần, còn đem cửa sổ cũng dỡ xuống đất, lăn qua lộn lại cả buổi, cuối cùng đem quần áo trên người hong khô hơn phân nửa, sau khi mặc vào, ngồi cùng nhau thảo luận sự tình.

“Ngô liên trường, anh nói chúng ta làm vậy, lâm trận bỏ chạy, nếu bị đốc quân bắt được, khẳng định là giết.” Một binh sĩ nói với trưởng quan râu dê kia.

Diệp Thiếu Dương nghe thấy câu này, trong đầu lộp bộp một cái, nhóm người này, thế mà lại là đào binh…

Ngô liên trường nghĩ nghĩ nói: “Mà nay, về là về không được, các huynh đệ tìm đường ra, các ngươi có chỗ nào tốt để đi không?”

Mười mấy người bắt đầu thảo luận, một người hạ giọng nói: “Không bằng đi trại Hắc Vân…”

Đoàn người nhất thời đều không lên tiếng.

Ngô liên trưởng mặt âm trầm, nói với người nọ: “Tiểu Tam, người bảo ta đi làm thổ phỉ?”

Tiểu Tam ôm quyền nói: “Ngô liền trưởng, chúng ta đều là huynh đệ cùng nhau lăn lộn, ta hỏi mọi người một tiếng, các ngươi muốn sống không?” Ở sau khi ước định chỗ gặp mặt, ba hành khách đó nhìn thấy Thúy Vân, cũng đều sửng sốt một phenh, Diệp Thiếu Dương nói rõ tình huống với bọn họ, ba người tỏ vẻ lý giải, đồng thời cũng khen không dứt miệng đối với thủ đoạn hoá trang của Thúy Vân.

Dựa theo ước định lúc trước, hán tử hơi lớn tuổi kia thuê một con ngựa tới đây, sau khi thu phần tiền chia của mọi người, đem hành lý của mọi người đều đặt ở trên lưng ngựa, sau đó dắt ngựa, cùng nhau xuất phát.

Tổng cộng năm người, trừ Diệp Thiếu Dương và Thúy Vân, trong ba người khác, lão giả dẫn đầu kia gọi là lão Vạn, còn có một hán tử trung niên, kêu Trần Mao Tử, một người khác chính là bạn trẻ cùng thôn Thúy Vân, gọi là Nhị Đản.

Trước khi xuất phát, lão Vạn ước định sẵn với bọn họ, nhỡ đâu gặp được thổ phỉ, mọi người tranh thủ cùng nhau góp tiền mua đường, ai cũng không được chơi xấu. Thổ phỉ bình thường tính cho lâu dài, sẽ không thu đi toàn bộ tiền, nhưng nếu thổ phỉ thật sự muốn tịch thu toàn bộ tiền tài, mọi người nhất định phải phối hợp, tuyệt không thể phản kháng, bằng không chọc giận thổ phỉ, mọi người đều sẽ có nguy hiểm.

Đoàn người tự nhiên lập tức đáp ứng.

Năm người từ cửa tây huyện thành chuồn ra, sau đó từ trong một mảng ruộng hoàng đi qua. Mới đầu còn có thể nghe thấy từ ngoài cửa nam huyện thành truyền đến tiếng lửa đạn, đi một hai giờ, tiếng lửa đạn cũng không nghe rõ lắm. Năm người trải qua mấy thân trang, rốt cuộc tới vùng núi, bắt đầu trèo đèo lội suối…

Đi mãi đến khi trời tối, vùng hoang vu dã ngoại này, khách sạn là không có, năm người ở sườn một ngọn núi tìm được một thôn hoang phế, tìm mấy phòng tương đối góc đầy đủ, ở lại.

Tuy lão Vạn rõ ràng vùng này không có thổ phỉ, nhưng xuất phát từ cẩn thận, năm người chưa nhóm lửa, đều tự lấy ra lương khô, tùy tiện giải quyết bữa chiều. Thời điểm Diệp Thiếu Dương ngồi cùng một chỗ với bọn họ, nghĩ đến mình người một trăm năm sau, thế mà lại ngồi ở chỗ này, cùng một đám người quá khứ cùng nhau chạy đi trên núi, thật sự có một loại cảm thụ kỳ diệu nói

không nên lời.. Đêm nay bình an vượt qua, ngày hôm sau tiếp tục lên đường. Thúy Vân dù sao cũng là cô nương, bình thường ở nhà tuy cũng làm ruộng nương, nhưng chạy đi trên núi chuyện này dù sao không hơn được nam nhân, dần dần có chút đi không nổi. Diệp Thiếu Dương mắt thấy, từ trên ngựa lấy một ít hành lý tự mình vác, bảo Thúy Vân lên ngựa, người khác tự nhiên cũng không có ý kiến gì, Thúy Vân đùn đẩy một phen cũng đáp ứng.

Dựa theo kế hoạch của lão Vạn, bọn họ cần ở dã ngoại đi khoảng ba bốn ngày, vòng qua giao giới hai tỉnh, sau khi tiến vào tỉnh Giang Tây, lại tiến vào một huyện thành Giang Tây, sau đó lại nghĩ cách thuê xe ngựa, đi nơi mỗi người muốn đi.

Lúc đi đến ngày thứ ba, chiều hôm ấy, thời tiết đột nhiên chuyển âm u, năm người cảm giác không ổn, tính tìm chỗ tránh mưa, nhưng chưa đợi tới lúc tìm được chỗ, mưa đã rơi xuống, tuy không phải mưa đặc biệt lớn, nhưng

dã ngoại ướt cả buổi, mấy người vẫn hầu như cả người ướt đẫm.

May mắn Diệp Thiếu Dương dùng để bọc những pháp dược loại chu sa là túi da trầu không thấm nước, bằng không những pháp dược đó thực sự ngâm nước rồi.

Năm người đành phải ở trong bùn lầy đội mưa tiến lên, tìm chỗ tránh mưa, cuối cùng ở trên núi phát hiện một ngôi miếu đổ nát, vì thế đi vào tránh mưa.

Đây là một sơn thần miếu, năm lâu thiếu tu sửa, mấy gian phòng đều sụp, chỉ có đại điện coi như hoàn chỉnh, tốt xấu có thể tránh mưa, năm người tìm chỗ ngồi xuống, trên người tất cả đều ướt đẫm, nhìn qua cực kỳ chật vật.

Đoàn người muốn tìm đồ nhóm lửa sưởi ấm, kết quả trong phòng không có củi gỗ, bên ngoài lại đang có mưa, càng không thể tìm được. Nhi Đản và Trần Mao Tử đem ánh mắt dừng ở trên tượng sơn thần tượng sơn thần này là làm từ gỗ, có một số nơi đã mục nát, Nhị Đản cũng không quản, đi lên đem tượng thần dỡ xuống.

Lão Vạn bị dọa giật mình, sau khi biết được ý đồ của hắn, khuyên hắn không được.

Nhị Đản là lăng đầu thanh, không nghe khuyên bảo, muốn tìm đồ đem tượng thần đập ra, bị Diệp Thiếu Dương ngăn lại, nói: “Chúng ta mượn chỗ người ta nghỉ ngơi, đã là quấy rầy, lại đập tượng thần của người ta làm củi đốt, quá không thích hợp.”

Nhị Đản cười ha ha, nhìn đoàn người nói: “Tôi nói các vị, giờ cũng là dân quốc rồi, còn mê tín như vậy làm gì, lấy đâu ra thần cái gì, đều là chuyện ma quỷ gạt người!”

Đoàn người đương nhiên không cho hắn đập, miễn cho son thần giáng tội, liên lụy mình đang tranh chấp, từ bên ngoài đột nhiên truyền đến một đợt tiếng bước chân, năm người cả kinh, ngẩng đầu nhìn là một đám nam nhân đi đến.

Mỗi người đều mặc chế phục, vác súng, đều là binh lính. Bọn họ cũng không biết sơn thần miếu có người, cũng tới đây tránh mưa, liếc một cái nhìn thấy đám người Diệp Thiếu Dương, đều sửng sốt một phen, mỗi người lần lượt đi vào, một người để râu dê, nhìn qua như là binh sĩ cầm đầu nói: “Bà con, từ đầu tới thế.”

“Bẩm lão tổng, chúng tôi là người đi đường.” Lão Vạn vội bước lên phía trước cười lấy lòng, muốn móc thuốc lá cho bọn hắn, lấy ra nhìn qua, giấy gói bọc thuốc lá cũng thấm nước rồi, đành phải giải thích một phen.

Đám binh lính này cũng không để ý, tự mình tìm chỗ ngồi xuống, dò xét năm người bọn họ, cảm thấy chỉ là người đi đường bình thường, cũng không để ý như thế nào, có mấy người ánh mắt nhìn về phía Thúy Vân, Thúy Vân đem đầu chôn ở giữa hai chân, làm bộ như ngủ, mấy người thấy eo to của cô, cũng không có hứng thú gì nữa.

Mười mấy binh sĩ này tìm một chỗ khô ráo ngồi xuống, lập tức đem quần áo trên người cởi ra vắt nước, sau đó cũng giống với đám người Diệp Thiếu Dương, tìm củi lửa xung quanh liếc một cái liền thấy được tượng sơn thần đổ ở trên mặt đất, những binh sĩ này đều là từng ra chiến trường, không có gì cố kỵ, dùng trường đao mang bên người bổ ra tượng thần, vừa lúc giữa tượng thần là nhét đầy cỏ khô, đốt là cháy, mười mấy người cũng không quản có phụ nữ ở đây, trực tiếp cởi sạch quần áo hong trên lửa.

Binh lính tự nhiên là không thể trêu vào, đám người lão Vạn nhìn lẫn nhau, căn bản không dám mở miệng.

Diệp Thiếu Dương ngồi ở phía trước Thúy Vân, yên lặng nhìn đám binh sĩ dã man này, trong đầu có một loại dự cảm bất hảo.

Những binh sĩ này không riêng đốt tượng sơn thần, còn đem cửa sổ cũng dỡ xuống đất, lăn qua lộn lại cả buổi, cuối cùng đem quần áo trên người hong khô hơn phân nửa, sau khi mặc vào, ngồi cùng nhau thảo luận sự tình.

“Ngô liên trường, anh nói chúng ta làm vậy, lâm trận bỏ chạy, nếu bị đốc quân bắt được, khẳng định là giết.” Một binh sĩ nói với trưởng quan râu dê kia.

Diệp Thiếu Dương nghe thấy câu này, trong đầu lộp bộp một cái, nhóm người này, thế mà lại là đào binh…

Ngô liên trường nghĩ nghĩ nói: “Mà nay, về là về không được, các huynh đệ tìm đường ra, các ngươi có chỗ nào tốt để đi không?”

Mười mấy người bắt đầu thảo luận, một người hạ giọng nói: “Không bằng đi trại Hắc Vân…”

Đoàn người nhất thời đều không lên tiếng.

Ngô liên trưởng mặt âm trầm, nói với người nọ: “Tiểu Tam, người bảo ta đi làm thổ phỉ?”

Tiểu Tam ôm quyền nói: “Ngô liền trưởng, chúng ta đều là huynh đệ cùng nhau lăn lộn, ta hỏi mọi người một tiếng, các ngươi muốn sống không?”