*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trương Tiểu Nhị đỏ mặt muốn khóc, bởi vì dù tính cách của cô có hơi điên nhưng cô vẫn là một tiểu thư con nhà danh giá, từ bé đến lớn chưa bao giờ chịu thua thiệt bất cứ ai. Vậy mà lúc này lại bị một nam nhân đánh bại ngay trước mắt biết bao nhiêu võ sinh sùng bái mình, lại còn bị đè trong tư thế nhục nhã như thế, quả thật muốn... đập đầu xuống đất chết cho xong.
"Tôi không phục, tôi muốn dùng Karatedo đấu lại!"
Diệp Thiếu Dương nói: "Thôi đi, Karatedo thua, cô lại dùng Muay Thái, Jiu-jitsu, boxing... Cô cứ dùng hết như vậy, tôi đánh với cô tới khi nào?"
Trương Tiểu Nhị quỳ rạp xuống đất, cắn môi, không nói nên lời.
Diệp Thiếu Dương thấy cô tội nghiệp quá nên không đành lòng, buông lỏng tay, lui qua một bên. Trương Tiểu Nhị vội vàng nhảy lên, đấm một quyền vào ngực hắn, quát: “Tiếp chiêu!”.
Diệp Thiếu Dương không kịp trở tay liền trúng một quyền của cô, khom lưng khụy gối, phun ra một ngụm nước.
Trương Tiểu Nhị ngơ ngẩn tại chỗ: "Sao anh không tránh?"
Diệp Thiếu Dương lau miệng, cố sức đứng lên, nói rằng: "Cho cô trút giận đó, đánh tôi đi!". Hắn vừa nói vừa cười vân đạm phong khinh, thế nhưng trong lòng lại tự chửi mình ngu quá, sớm biết Trương Tiểu Nhị đấm đau như thế thì đã trang bị thắt lưng to, quần áo dày và độn một đống bông gòn trong người rồi…
"Anh...". Trương Tiểu Nhị bị hắn làm cho cảm động, mà quan trọng nhất là khi tỷ võ xảy ra nhiều lần tiếp xúc thân thể như thế, Diệp Thiếu Dương lại chưa hề đùa giỡn với cô, điều này khiến Trương Tiểu Nhị chợt có hảo cảm đối với hắn. Mà cô cũng thấy tiếp xúc thân thể khi đấu võ là chuyện bình thường, hơn nữa cô lại là người chủ động ra chiêu, va quệt, đụng chạm vào người hắn trước...
Nghĩ thông suốt, Trương Tiểu Nhị cũng hết giận, thở dài nói rằng: "Được rồi, Diệp chưởng môn, tôi chấp nhận thua cuộc, từ nay trở đi, anh chính là trưởng câu lạc bộ võ thuật của chúng tôi!”.
Diệp Thiếu Dương khoát khoát tay: "Tôi không làm đâu, cô thả tôi ra là được, bây giờ tôi có thể đi chưa?". Nói xong hắn đi tới bên người Tiểu Mã giật lấy cái bánh bao và ly sữa đậu nành trên tay cậu, vừa ăn vừa thong dong bước về phía cổng chính.
Diệp Thiếu Dương đi ngang qua tên võ sinh to con lúc nãy, không thèm nhìn hắn một cái, chỉ trực tiếp bước đi một cách khoan thai. Tên võ sinh đó lập tức tránh đường cho Diệp Thiếu Dương, mấy người phía sau cũng tản ra hai bên, nhường đường cho hắn, ai nấy đều lẳng lặng nhìn hắn cao ngạo, không quay đầu lại đi ra khỏi sân vận động.
Đi được không quá vài trăm mét, phía sau đột nhiên vang lên một âm thanh: "Chờ tôi với!"
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thì thấy Trương Tiểu Nhị đang đuổi theo sau lưng, lòng bất giác run lên: Mẹ nó chứ, đừng nói là bà điên kia còn chưa phục, muốn tìm mình đánh tiếp nhé?
Trương Tiểu Nhị một hơi chạy đến trước mặt Diệp Thiếu Dương, ngẩng đầu nhìn hắn, thở hổn hển nói: "Diệp Thiếu Dương, tôi đánh không lại anh."
"Cho nên..."
"Anh là người duy nhất trong thành này có khả năng đánh thắng tôi, tôi muốn bái anh làm sư phụ, học tập võ học Mao Sơn của các anh!"
Diệp Thiếu Dương trợn to hai mắt, không nói nên lời.
Trương Tiểu Nhị nói tiếp: "Tôi đang rất nghiêm túc. Võ thuật Mao Sơn của các anh rất lợi hại, tôi muốn học!"
Diệp Thiếu Dương không biết nói gì nữa, chỉ gãi gãi đầu: "Lần trước tôi đã nói với cô rồi, đây không phải là võ thuật, Mao Sơn cũng không phải là môn phái võ học, tôi dùng chỉ dùng thể thuật của Mao Sơn để tăng cường sức khỏe thôi!"
Trương Tiểu Nhị kiên trì nói: "Mặc kệ là gì đi chăng nữa thì anh cũng đã đánh thắng tôi, tôi sẽ theo anh học tập, anh nhất định phải làm sư phụ tôi. Nếu không mỗi ngày tôi sẽ kiếm chuyện với anh, ừm, tôi sẽ đi nói cho mọi người biết tôi là bạn gái anh, anh đã động chạm vào người tôi..."
"Sao cô lại có thể trơ trẽn như vậy?". Diệp Thiếu Dương khóc không ra nước mắt, em gái này thật là dai như đỉa, lúc trước thì quấn lấy mình đòi luận võ, bây giờ thì đòi bái sư, hơn nữa thủ đoạn lại ác liệt như vậy... Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi: "Không phải muốn là có thể tùy tiện làm đệ tử Mao Sơn đâu, thôi thế này nhé, tôi sẽ truyền thụ thể thuật nhập môn Mao Sơn trước cho cô, nếu cô có nghị lực luyện tập, sau khi thành công thì tới tìm tôi!"
Trương Tiểu Nhị hai mắt ngời sáng, lập tức nói: "Không thành vấn đề, sư phụ, người mau truyền thụ võ thuật cho con đi, con không đợi được nữa rồi!"
Diệp Thiếu Dương không nói gì hết, chỉ đảo mắt đáp: "Đừng gọi tôi như thế, tôi còn chưa phải là sư phụ cô đâu, đi theo tôi!". Sau đó hắn dẫn cô ra khỏi trường học, dặn cô đến một quán nước ngồi chờ, còn mình đi đến một tiệm photocopy gần đó...
Vài phút sau, Diệp Thiếu Dương đi vào quán nước gọi Trương Tiểu Nhị ra, trịnh trọng nói: "Tôi hiện đang truyền thụ thể thuật Mao Sơn cho cô, mặc dù chỉ là nhập môn nhưng cô phải ghi nhớ thật kỹ, tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài, nếu không sẽ phạm tội khi sư diệt tổ... Khụ khụ, đây là bí tịch thể thuật Mao Sơn."
Nói xong hắn lấy một xấp giấy mới photo xong, mực in trên giấy vẫn còn chưa kịp khô, dùng kẹp ghim ghim lại đưa cho Trương Tiểu Nhị.
"Bí tịch!". Tiểu Mã không nhịn được bật cười.
Vẻ mặt Trương Tiểu Nhị đang tràn đầy mong đợi thì lập tức biến thành ngơ ngẩn nhìn xấp giấy, sau đó đỏ bừng, tức giận định mắng hắn thì hắn đã cướp lời, nói: "Đây là thể thuật Mao Sơn dựa trên sách nguyên bản mà tôi đang giữ, tôi chỉ photo ra một bản, cô không cần lo lắng, chỉ cần biết nó là kungfu thật thôi!".
Trương Tiểu Nhị nghĩ cũng phải, bước lên nhận lấy xấp giấy, mở vài trang ra xem, trên mặt lại lộ ra vẻ hưng phấn.
Diệp Thiếu Dương thấy thời cơ đã chín muồi, khoát khoát tay, nói: "Tôi cho cô bí tịch, trước hết cô hãy chăm chỉ luyện tập cho thật tốt, bao giờ luyện xong thì gọi điện thoại cho tôi. À còn một chuyện nữa, quyển sách này giá khoảng năm trăm, cô… có mang theo tiền không?"
Trương Tiểu Nhị lắc tay: "Không, nhưng người cho con số tài khoản ngân hàng của người, con sẽ chuyển năm nghìn đồng cho người."
Diệp Thiếu Dương hai mắt sáng rỡ, thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, thế nhưng chợt nghĩ bây giờ mình là sư phụ, phải biểu hiện cao lãnh một chút, vì vậy chỉ đơn giản nói lời cáo biệt, dắt Tiểu Mã rời đi.
"Tiểu Diệp tử, cậu thật là giỏi a, một xấp giấy lừa được năm nghìn đồng!". Trên đường đi, Tiểu Mã cười hắc hắc nói với hắn.
Diệp Thiếu Dương lập tức lườm cậu: "Ai nói cậu là tôi lừa đảo, tôi đưa cho cô ấy thể thuật Mao Sơn thật sự."
Tiểu Mã lập tức đứng lại, nói rằng: "Không phải chứ, thế cậu photo nó từ cái gì?"
"
Tiểu Mã cả kinh: "Cậu tùy tiện photocopy Thiên Thư cho người ta?"
"Thể thuật Mao Sơn, đệ tử ngoại môn đều có thể tu luyện được, không có gì là bí ẩn." Diệp Thiếu Dương giải thích: "Tu luyện thể thuật Mao Sơn cốt yếu chỉ dựa vào khổ luyện, không có những tuyệt chiêu thần công giết địch trong chớp mắt, người bình thường chỉ cần kiên trì là có thể luyện được trong khoảng chừng một năm rưỡi. Vì thế, ít nhất... trong khoảng thời gian đó, cô ta sẽ không tới làm phiền tôi."
Tiểu Mã chợt hiểu ra, nói rằng: "Tiểu Diệp tử, vạn nhất cô ấy có nghị lực luyện thành công, vậy thì cậu có thu nhận cô ấy làm đệ tử không?"
"Cái này... Tới đó hãy nói.". Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái, hắn thật sự không muốn thu nhận đồ đệ, hơn nữa đối phương còn là một người điên như thế, bất quá nếu cô ấy có nghị lực luyện được thể thuật Mao Sơn, vậy thì đó cũng là cơ duyên của cô ấy, mình cũng có thể thu nhận cô ấy làm đệ tử ngoại môn.
Mà võ thuật trong Mao Sơn thuật vốn là một thứ rất quan trọng, lại phù hợp với khả năng của cô ấy.
Nghĩ như thế, hắn xem như Trương Tiểu Nhị cũng có một phần cơ duyên với Mao Sơn, chủ yếu có thành hay không thì còn phải chờ xem cô ấy làm ăn như thể nào. Có điều một phần cơ duyên này lại chỉ được năm nghìn đồng, thật sự là không nhiều lắm, hừm, cho nên đạo tâm mình không bị ảnh hưởng.
Tiểu Mã hích vào tay hắn một cái, cười nói: "Aizzz, thôi thì cậu cứ thu nhận người ta đi, có một đồ đệ đi theo, chậc chậc, cũng oai phong lắm chứ!"
Diệp Thiếu Dương lườm Tiểu Mã, nói: "Liên quan gì tới cậu?"
"Đương nhiên là có, cô ấy là đồ đệ của cậu, tôi lại là đồng tử của cậu, tương đương với trợ thủ, cho nên nếu so sánh với nhau thì tôi lớn hơn cô ấy một cấp, vì thế cô ấy phải gọi tôi một tiếng sư thúc, đúng không?"
Diệp Thiếu Dương lạnh lùng cười: "Tỉnh lại đi, cậu còn chưa đủ trình làm đồ đệ của tôi đâu, đừng nói chi là đồng tử!"
"Cậu..." Tiểu Mã bị đả kích lớn, tức giận nhìn hắn. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trương Tiểu Nhị đỏ mặt muốn khóc, bởi vì dù tính cách của cô có hơi điên nhưng cô vẫn là một tiểu thư con nhà danh giá, từ bé đến lớn chưa bao giờ chịu thua thiệt bất cứ ai. Vậy mà lúc này lại bị một nam nhân đánh bại ngay trước mắt biết bao nhiêu võ sinh sùng bái mình, lại còn bị đè trong tư thế nhục nhã như thế, quả thật muốn... đập đầu xuống đất chết cho xong.
"Tôi không phục, tôi muốn dùng Karatedo đấu lại!"
Diệp Thiếu Dương nói: "Thôi đi, Karatedo thua, cô lại dùng Muay Thái, Jiu-jitsu, boxing... Cô cứ dùng hết như vậy, tôi đánh với cô tới khi nào?"
Trương Tiểu Nhị quỳ rạp xuống đất, cắn môi, không nói nên lời.
Diệp Thiếu Dương thấy cô tội nghiệp quá nên không đành lòng, buông lỏng tay, lui qua một bên. Trương Tiểu Nhị vội vàng nhảy lên, đấm một quyền vào ngực hắn, quát: “Tiếp chiêu!”.
Diệp Thiếu Dương không kịp trở tay liền trúng một quyền của cô, khom lưng khụy gối, phun ra một ngụm nước.
Trương Tiểu Nhị ngơ ngẩn tại chỗ: "Sao anh không tránh?"
Diệp Thiếu Dương lau miệng, cố sức đứng lên, nói rằng: "Cho cô trút giận đó, đánh tôi đi!". Hắn vừa nói vừa cười vân đạm phong khinh, thế nhưng trong lòng lại tự chửi mình ngu quá, sớm biết Trương Tiểu Nhị đấm đau như thế thì đã trang bị thắt lưng to, quần áo dày và độn một đống bông gòn trong người rồi…
"Anh...". Trương Tiểu Nhị bị hắn làm cho cảm động, mà quan trọng nhất là khi tỷ võ xảy ra nhiều lần tiếp xúc thân thể như thế, Diệp Thiếu Dương lại chưa hề đùa giỡn với cô, điều này khiến Trương Tiểu Nhị chợt có hảo cảm đối với hắn. Mà cô cũng thấy tiếp xúc thân thể khi đấu võ là chuyện bình thường, hơn nữa cô lại là người chủ động ra chiêu, va quệt, đụng chạm vào người hắn trước...
Nghĩ thông suốt, Trương Tiểu Nhị cũng hết giận, thở dài nói rằng: "Được rồi, Diệp chưởng môn, tôi chấp nhận thua cuộc, từ nay trở đi, anh chính là trưởng câu lạc bộ võ thuật của chúng tôi!”.
Diệp Thiếu Dương khoát khoát tay: "Tôi không làm đâu, cô thả tôi ra là được, bây giờ tôi có thể đi chưa?". Nói xong hắn đi tới bên người Tiểu Mã giật lấy cái bánh bao và ly sữa đậu nành trên tay cậu, vừa ăn vừa thong dong bước về phía cổng chính.
Diệp Thiếu Dương đi ngang qua tên võ sinh to con lúc nãy, không thèm nhìn hắn một cái, chỉ trực tiếp bước đi một cách khoan thai. Tên võ sinh đó lập tức tránh đường cho Diệp Thiếu Dương, mấy người phía sau cũng tản ra hai bên, nhường đường cho hắn, ai nấy đều lẳng lặng nhìn hắn cao ngạo, không quay đầu lại đi ra khỏi sân vận động.
Đi được không quá vài trăm mét, phía sau đột nhiên vang lên một âm thanh: "Chờ tôi với!"
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thì thấy Trương Tiểu Nhị đang đuổi theo sau lưng, lòng bất giác run lên: Mẹ nó chứ, đừng nói là bà điên kia còn chưa phục, muốn tìm mình đánh tiếp nhé?
Trương Tiểu Nhị một hơi chạy đến trước mặt Diệp Thiếu Dương, ngẩng đầu nhìn hắn, thở hổn hển nói: "Diệp Thiếu Dương, tôi đánh không lại anh."
"Cho nên..."
"Anh là người duy nhất trong thành này có khả năng đánh thắng tôi, tôi muốn bái anh làm sư phụ, học tập võ học Mao Sơn của các anh!"
Diệp Thiếu Dương trợn to hai mắt, không nói nên lời.
Trương Tiểu Nhị nói tiếp: "Tôi đang rất nghiêm túc. Võ thuật Mao Sơn của các anh rất lợi hại, tôi muốn học!"
Diệp Thiếu Dương không biết nói gì nữa, chỉ gãi gãi đầu: "Lần trước tôi đã nói với cô rồi, đây không phải là võ thuật, Mao Sơn cũng không phải là môn phái võ học, tôi dùng chỉ dùng thể thuật của Mao Sơn để tăng cường sức khỏe thôi!"
Trương Tiểu Nhị kiên trì nói: "Mặc kệ là gì đi chăng nữa thì anh cũng đã đánh thắng tôi, tôi sẽ theo anh học tập, anh nhất định phải làm sư phụ tôi. Nếu không mỗi ngày tôi sẽ kiếm chuyện với anh, ừm, tôi sẽ đi nói cho mọi người biết tôi là bạn gái anh, anh đã động chạm vào người tôi..."
"Sao cô lại có thể trơ trẽn như vậy?". Diệp Thiếu Dương khóc không ra nước mắt, em gái này thật là dai như đỉa, lúc trước thì quấn lấy mình đòi luận võ, bây giờ thì đòi bái sư, hơn nữa thủ đoạn lại ác liệt như vậy... Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi: "Không phải muốn là có thể tùy tiện làm đệ tử Mao Sơn đâu, thôi thế này nhé, tôi sẽ truyền thụ thể thuật nhập môn Mao Sơn trước cho cô, nếu cô có nghị lực luyện tập, sau khi thành công thì tới tìm tôi!"
Trương Tiểu Nhị hai mắt ngời sáng, lập tức nói: "Không thành vấn đề, sư phụ, người mau truyền thụ võ thuật cho con đi, con không đợi được nữa rồi!"
Diệp Thiếu Dương không nói gì hết, chỉ đảo mắt đáp: "Đừng gọi tôi như thế, tôi còn chưa phải là sư phụ cô đâu, đi theo tôi!". Sau đó hắn dẫn cô ra khỏi trường học, dặn cô đến một quán nước ngồi chờ, còn mình đi đến một tiệm photocopy gần đó...
Vài phút sau, Diệp Thiếu Dương đi vào quán nước gọi Trương Tiểu Nhị ra, trịnh trọng nói: "Tôi hiện đang truyền thụ thể thuật Mao Sơn cho cô, mặc dù chỉ là nhập môn nhưng cô phải ghi nhớ thật kỹ, tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài, nếu không sẽ phạm tội khi sư diệt tổ... Khụ khụ, đây là bí tịch thể thuật Mao Sơn."
Nói xong hắn lấy một xấp giấy mới photo xong, mực in trên giấy vẫn còn chưa kịp khô, dùng kẹp ghim ghim lại đưa cho Trương Tiểu Nhị.
"Bí tịch!". Tiểu Mã không nhịn được bật cười.
Vẻ mặt Trương Tiểu Nhị đang tràn đầy mong đợi thì lập tức biến thành ngơ ngẩn nhìn xấp giấy, sau đó đỏ bừng, tức giận định mắng hắn thì hắn đã cướp lời, nói: "Đây là thể thuật Mao Sơn dựa trên sách nguyên bản mà tôi đang giữ, tôi chỉ photo ra một bản, cô không cần lo lắng, chỉ cần biết nó là kungfu thật thôi!".
Trương Tiểu Nhị nghĩ cũng phải, bước lên nhận lấy xấp giấy, mở vài trang ra xem, trên mặt lại lộ ra vẻ hưng phấn.
Diệp Thiếu Dương thấy thời cơ đã chín muồi, khoát khoát tay, nói: "Tôi cho cô bí tịch, trước hết cô hãy chăm chỉ luyện tập cho thật tốt, bao giờ luyện xong thì gọi điện thoại cho tôi. À còn một chuyện nữa, quyển sách này giá khoảng năm trăm, cô… có mang theo tiền không?"
Trương Tiểu Nhị lắc tay: "Không, nhưng người cho con số tài khoản ngân hàng của người, con sẽ chuyển năm nghìn đồng cho người."
Diệp Thiếu Dương hai mắt sáng rỡ, thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, thế nhưng chợt nghĩ bây giờ mình là sư phụ, phải biểu hiện cao lãnh một chút, vì vậy chỉ đơn giản nói lời cáo biệt, dắt Tiểu Mã rời đi.
"Tiểu Diệp tử, cậu thật là giỏi a, một xấp giấy lừa được năm nghìn đồng!". Trên đường đi, Tiểu Mã cười hắc hắc nói với hắn.
Diệp Thiếu Dương lập tức lườm cậu: "Ai nói cậu là tôi lừa đảo, tôi đưa cho cô ấy thể thuật Mao Sơn thật sự."
Tiểu Mã lập tức đứng lại, nói rằng: "Không phải chứ, thế cậu photo nó từ cái gì?"
"
Tiểu Mã cả kinh: "Cậu tùy tiện photocopy Thiên Thư cho người ta?"
"Thể thuật Mao Sơn, đệ tử ngoại môn đều có thể tu luyện được, không có gì là bí ẩn." Diệp Thiếu Dương giải thích: "Tu luyện thể thuật Mao Sơn cốt yếu chỉ dựa vào khổ luyện, không có những tuyệt chiêu thần công giết địch trong chớp mắt, người bình thường chỉ cần kiên trì là có thể luyện được trong khoảng chừng một năm rưỡi. Vì thế, ít nhất... trong khoảng thời gian đó, cô ta sẽ không tới làm phiền tôi."
Tiểu Mã chợt hiểu ra, nói rằng: "Tiểu Diệp tử, vạn nhất cô ấy có nghị lực luyện thành công, vậy thì cậu có thu nhận cô ấy làm đệ tử không?"
"Cái này... Tới đó hãy nói.". Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái, hắn thật sự không muốn thu nhận đồ đệ, hơn nữa đối phương còn là một người điên như thế, bất quá nếu cô ấy có nghị lực luyện được thể thuật Mao Sơn, vậy thì đó cũng là cơ duyên của cô ấy, mình cũng có thể thu nhận cô ấy làm đệ tử ngoại môn.
Mà võ thuật trong Mao Sơn thuật vốn là một thứ rất quan trọng, lại phù hợp với khả năng của cô ấy.
Nghĩ như thế, hắn xem như Trương Tiểu Nhị cũng có một phần cơ duyên với Mao Sơn, chủ yếu có thành hay không thì còn phải chờ xem cô ấy làm ăn như thể nào. Có điều một phần cơ duyên này lại chỉ được năm nghìn đồng, thật sự là không nhiều lắm, hừm, cho nên đạo tâm mình không bị ảnh hưởng.
Tiểu Mã hích vào tay hắn một cái, cười nói: "Aizzz, thôi thì cậu cứ thu nhận người ta đi, có một đồ đệ đi theo, chậc chậc, cũng oai phong lắm chứ!"
Diệp Thiếu Dương lườm Tiểu Mã, nói: "Liên quan gì tới cậu?"
"Đương nhiên là có, cô ấy là đồ đệ của cậu, tôi lại là đồng tử của cậu, tương đương với trợ thủ, cho nên nếu so sánh với nhau thì tôi lớn hơn cô ấy một cấp, vì thế cô ấy phải gọi tôi một tiếng sư thúc, đúng không?"
Diệp Thiếu Dương lạnh lùng cười: "Tỉnh lại đi, cậu còn chưa đủ trình làm đồ đệ của tôi đâu, đừng nói chi là đồng tử!"
"Cậu..." Tiểu Mã bị đả kích lớn, tức giận nhìn hắn.