Ở dưới hai người không ngừng bắn, đám người sói cùng quỷ hút máu lao xuống trước hết con khiêu vũ thì khiêu vũ, con rút gân thì rút gân, không ngừng ngã xuống đất, thi thể theo cầu thang lăn xuống…
“Vui quá vui quá, chơi thích quá!” Trương Tiểu Nhị hưng phấn hai mắt tỏa sáng, mắt so với quỷ hút máu cùng người sói đối diện còn sáng hơn.
“Thế nào, sư phụ không lừa em chứ?”
Diệp Thiếu Dương nhìn một màn này, cũng vui vẻ, tuy mình tiến đến xung phong mà nói, đám tà vật cấp thấp này cũng không ngăn được mình, nhưng như vậy quá mệt mỏi.
Lão Quách phát minh loại động cơ máy phun này, đúng là làm cho người ta tỉnh kính, dễ bảo tồn thực lực, đi đối phó những đối thủ khó giải quyết.
“Oa oa oa, sư phụ em yêu anh! Các ngươi lũ cặn bã kia, mau lên chịu chết đi!” Trương Tiểu Nhị hưng phấn không chịu nổi, kìm lòng không được vừa bắn vừa đi về phía trước, thình lình một người sói từ đống thi thể lao ra, lao thẳng về phía cô.
Diệp Thiếu Dương vội vàng vung Câu Hồn Tác, đem người sói quật trở về, kéo Trương Tiểu Nhị lui về phía sau, cảnh cáo cô đừng quá đắc ý.
Diệp Tiểu Manh tuy không phấn khởi như Trương Tiểu Nhị, nhưng cũng hưng phấn đến mức mặt
đỏ lên, không ngừng nhắm bắn. “Ca ca, những tà vật này rốt cuộc có bao nhiêu, sao cứ như cuồn cuộn không hết.” Diệp Tiểu Manh có chút lo lắng hỏi.
“Cũng không nhiều lắm, giết hết.”
Lúc này Nhuế Lãnh Ngọc cũng chạy tới, tay cầm súng diệt hồn, ra sức bắn, nhóm quỷ hút máu cùng người sói cấp thấp đầu tiên lao xuống, cứ như vậy ngã ở trong mưa bom bão đạn, ngay cả lông của bất cứ thành viên nào trong Liên Minh Tróc Quỷ cũng chưa đụng tới.
“Đi lên!”
Diệp Thiếu Dương ra lệnh một tiếng, dẫn đầu hướng tầng hai xông lên, đảo mắt nhìn qua, ở sâu trong hành lang có vài bóng người đang từ trong phòng lao ra, phía trên còn bay múa vài con dơi máu to lớn. Diệp Thiếu Dương vừa muốn lao tới, lão Quách giữ chặt hắn, “Cái này giao cho chúng ta, chúng ta chậm rãi dọn dẹp đi lên, đệ đi lên trước!”
“Ừm, mọi người cẩn thận!”
Diệp Thiếu Dương quay đầu hướng Nhuế Lãnh Ngọc gật gật đầu, dẫn đầu lao lên tầng ba. Nhuế Lãnh Ngọc theo sát sau đó.
Dựa theo Diệp Thiếu Dương trước đó điều tra, lầu ba hẳn là tụ tập tà vật cấp cao, nhưng sau khi đi lên, hai người phát hiện toàn bộ tầng lầu rỗng tuếch..
Tại sao có thể như vậy?
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, Nhuế Lãnh Ngọc chỉ chỉ lầu trên, “Đi lên nói sau!”
Lên đến tầng bốn, hai người đều thật cẩn thận, làm ra chuẩn bị úng đối tập kích, kết quả vẫn trống rỗng, không có một ai
Diệp Thiếu Dương nháy mắt cho Nhuế Lãnh Ngọc, đi về phía phòng của Lyon, cửa mở ra, bên trong không có một chút động tĩnh. Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, tay phải cầm kiếm, tay trái kẹp một xấp linh phù, cẩn thận đi vào.
Không có người…
Nhuế Lãnh Ngọc cũng theo vào nhìn lướt qua.
“Nguy rồi, bọn hắn nhỡ đâu nếu chạy rồi thì phiền toái!” Diệp Thiếu Dương cực kỳ sốt ruột, thật không dễ dàng gì xác định chỗ âm sào, nhỡ đâu người ta đi rồi, lần sau muốn mò được hành tung Lyon sẽ không dễ dàng nữa.
Nhuế Lãnh Ngọc quay đầu nhìn hắn, vừa muốn mở miệng, đột nhiên phát hiện khuôn mặt Diệp Thiếu Dương tối đi.
Không phải khuôn mặt hắn sẫm đi, mà là ánh sáng đã xảy ra biến hóa, hai người cùng nhau quay đầu hướng ngoài cửa sổ nhìn lại, xuyên thấu qua khe hở bức rèm, có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài đang cấp tốc tối đen đi. Hai người kinh hãi, lao tới phía trước cửa sổ, vén lên bức rèm nhìn lại, chỉ thấy khí đen cuồn cuộn, giống như mây đen, từ trên không rợp trời rợp đất cuốn xuống.
Từng luồng hơi thở âm lạnh từ trong mây đen thẩm thấu tới, thổi khiến cả người Diệp Thiếu Dương nổi da gà.
Trong hơi thở ấm lạnh lộ ra một loại lực lượng thần bí, làm Diệp Thiếu Dương có chút không nắm bắt được, nhưng trên bản chất khẳng định là tà khí nào đó.
“Sân thượng!”
Nhuế Lãnh Ngọc nói xong trực tiếp chạy ra ngoài, Diệp Thiếu Dương lập tức đuổi theo, kéo tay cô, cùng nhau lao lên.
Mắt thấy cách lối ra rất gần, Diệp Thiếu Dương giữ chặt Nhuế Lãnh Ngọc, đánh ra ba tấm linh phù, từ lối ra lập tức bay ra ngoài, chưa xảy ra bất cứ biến hóa khác thường nào, cái này nói rõ bên ngoài không có ai phục kích. Diệp Thiếu Dương hơi yên tâm, kéo Nhuế Lãnh Ngọc nhảy lên.
Hai người lập tức ăn ý quay lưng vào nhau, đều tự giơ lên pháp khí, hướng chung quanh quay đầu nhìn lại.
Toàn bộ sân thượng đã hoàn toàn bị một đám mây đen bao trùm, nhưng chưa tối đen hoàn toàn, từ trong mây đen toát ra ánh sáng mỏng manh, khiến trước mắt nhìn qua càng giống hoàng hôn hơn, có thể đại khái thấy rõ tất cả.
Lyon vương tử chưa đi, Charlton thân vương cũng chưa đi, đám tà vật lầu ba cũng đều còn đây, tất cả đều đứng
một đầu của sân thượng, Lyon và Charlton, được một đống doi mau nâng, đứng lơ lửng ở giữa không trung, từ trên thân hai người không ngừng tản ra khí đen, chảy vào trên không, hội tụ thành mây đen phía trên.
Charlton thân vương vẻ mặt lãnh khốc, nhìn Diệp Thiếu Dương. Sắc mặt Lyon rất ôn hòa, thậm chí mang theo một cái mỉm cười.
Toàn bộ tà vật đều dựa theo cấp bậc phân hoá, theo thứ tự đứng ở trước mặt bọn họ, vẻ mặt một đám nhìn mình… Diệp Thiếu Dương không cách nào hình dung, dù sao chính là đem mình coi là con mồi loại cảm giác đó.
Tuy đã sớm làm tốt chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn một đám người đồng nghìn nghịt này, Diệp Thiếu Dương vẫn cảm giác được áp lực không nhỏ, đi lên trước mặt Nhuế Lãnh Ngọc một bước, dùng thân thể che cho cô, hướng Lyon cười cười, nói: “Chính thức như vậy làm gì chứ, làm như đánh trận.”
Nhuế Lãnh Ngọc đối với trận thế này thật ra không xa lạ, quy hút máu châu u, dù sao cũng là từ thời Trung Cổ xa xưa kéo dài xuống, tự xưng quý tộc, ở trong văn hóa của bọn họ, còn giữ lại rất nhiều truyền thống trong quá khứ.
Tỷ như nhân số chỉ cần quá nhiều mà nói, ở lúc đối địch, bọn họ nhất định là bày ra loại trận thể hình vuông này, đây là truyền thống của kỵ sĩ đoàn quá khứ, phàm là chiến đấu, đều phải bày trận thế trước, sau đó hai bên cùng nhau xung phong, nhìn qua rất cứng nhắc, trên thực tế cũng ngầm có ý huyền cơ binh pháp: quỷ hút máu, người sói, dơi máu… các tà vật, đặc điểm khác nhau, cùng nhau xung phong, có thể phối hợp lẫn nhau, dùng lực công kích trong nháy mắt tan rã trận hình đối phương.
Theo cô hiểu biết, gia tộc quỷ hút máu mỗi lần tác chiến với giáo hội, chơi đều là loại trận hình xung phong này, một khi đem vu sự giáo hội tách ra, mất đi sự chiếu cố lẫn nhau, trên cơ bản đã thắng lợi hơn phân nửa.
Nhưng trước mặt hai người bên mình, còn bày ra loại trận thế này, Nhuế Lãnh Ngọc đoán, cái này một mặt là xuất phát từ thói quen trường kỳ, còn có chính là đại khái muốn xây dựng một loại cảm giác chấn nhiếp.
Lyon xa xa nhìn Diệp Thiếu Dương, dùng tiếng Hán nói: “Ngươi có phải rất bất ngờ, ta chưa đào tẩu hay không?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vẫn ổn cả, cho nên người là chuẩn bị sẵn quyết đấu rồi sao?”
Lyon khẽ gật đầu: “Ta sẽ khiến người hiểu, ta là vì cái gì mà chiến đấu.”
Vì cái gì mà chiến đấu… Diệp Thiếu Dương không biết hắn vì sao nói như vậy, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nói: “Còn chờ cái gì?”
Charlton thân vương lạnh lùng nói: “Chỉ có hai người các ngươi sao?”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Không phải nhiều người thì nhất định ghê gớm.”
Nói xong, giơ lên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, lao tới. Ở dưới hai người không ngừng bắn, đám người sói cùng quỷ hút máu lao xuống trước hết con khiêu vũ thì khiêu vũ, con rút gân thì rút gân, không ngừng ngã xuống đất, thi thể theo cầu thang lăn xuống…
“Vui quá vui quá, chơi thích quá!” Trương Tiểu Nhị hưng phấn hai mắt tỏa sáng, mắt so với quỷ hút máu cùng người sói đối diện còn sáng hơn.
“Thế nào, sư phụ không lừa em chứ?”
Diệp Thiếu Dương nhìn một màn này, cũng vui vẻ, tuy mình tiến đến xung phong mà nói, đám tà vật cấp thấp này cũng không ngăn được mình, nhưng như vậy quá mệt mỏi.
Lão Quách phát minh loại động cơ máy phun này, đúng là làm cho người ta tỉnh kính, dễ bảo tồn thực lực, đi đối phó những đối thủ khó giải quyết.
“Oa oa oa, sư phụ em yêu anh! Các ngươi lũ cặn bã kia, mau lên chịu chết đi!” Trương Tiểu Nhị hưng phấn không chịu nổi, kìm lòng không được vừa bắn vừa đi về phía trước, thình lình một người sói từ đống thi thể lao ra, lao thẳng về phía cô.
Diệp Thiếu Dương vội vàng vung Câu Hồn Tác, đem người sói quật trở về, kéo Trương Tiểu Nhị lui về phía sau, cảnh cáo cô đừng quá đắc ý.
Diệp Tiểu Manh tuy không phấn khởi như Trương Tiểu Nhị, nhưng cũng hưng phấn đến mức mặt
đỏ lên, không ngừng nhắm bắn. “Ca ca, những tà vật này rốt cuộc có bao nhiêu, sao cứ như cuồn cuộn không hết.” Diệp Tiểu Manh có chút lo lắng hỏi.
“Cũng không nhiều lắm, giết hết.”
Lúc này Nhuế Lãnh Ngọc cũng chạy tới, tay cầm súng diệt hồn, ra sức bắn, nhóm quỷ hút máu cùng người sói cấp thấp đầu tiên lao xuống, cứ như vậy ngã ở trong mưa bom bão đạn, ngay cả lông của bất cứ thành viên nào trong Liên Minh Tróc Quỷ cũng chưa đụng tới.
“Đi lên!”
Diệp Thiếu Dương ra lệnh một tiếng, dẫn đầu hướng tầng hai xông lên, đảo mắt nhìn qua, ở sâu trong hành lang có vài bóng người đang từ trong phòng lao ra, phía trên còn bay múa vài con dơi máu to lớn. Diệp Thiếu Dương vừa muốn lao tới, lão Quách giữ chặt hắn, “Cái này giao cho chúng ta, chúng ta chậm rãi dọn dẹp đi lên, đệ đi lên trước!”
“Ừm, mọi người cẩn thận!”
Diệp Thiếu Dương quay đầu hướng Nhuế Lãnh Ngọc gật gật đầu, dẫn đầu lao lên tầng ba. Nhuế Lãnh Ngọc theo sát sau đó.
Dựa theo Diệp Thiếu Dương trước đó điều tra, lầu ba hẳn là tụ tập tà vật cấp cao, nhưng sau khi đi lên, hai người phát hiện toàn bộ tầng lầu rỗng tuếch..
Tại sao có thể như vậy?
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, Nhuế Lãnh Ngọc chỉ chỉ lầu trên, “Đi lên nói sau!”
Lên đến tầng bốn, hai người đều thật cẩn thận, làm ra chuẩn bị úng đối tập kích, kết quả vẫn trống rỗng, không có một ai
Diệp Thiếu Dương nháy mắt cho Nhuế Lãnh Ngọc, đi về phía phòng của Lyon, cửa mở ra, bên trong không có một chút động tĩnh. Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, tay phải cầm kiếm, tay trái kẹp một xấp linh phù, cẩn thận đi vào.
Không có người…
Nhuế Lãnh Ngọc cũng theo vào nhìn lướt qua.
“Nguy rồi, bọn hắn nhỡ đâu nếu chạy rồi thì phiền toái!” Diệp Thiếu Dương cực kỳ sốt ruột, thật không dễ dàng gì xác định chỗ âm sào, nhỡ đâu người ta đi rồi, lần sau muốn mò được hành tung Lyon sẽ không dễ dàng nữa.
Nhuế Lãnh Ngọc quay đầu nhìn hắn, vừa muốn mở miệng, đột nhiên phát hiện khuôn mặt Diệp Thiếu Dương tối đi.
Không phải khuôn mặt hắn sẫm đi, mà là ánh sáng đã xảy ra biến hóa, hai người cùng nhau quay đầu hướng ngoài cửa sổ nhìn lại, xuyên thấu qua khe hở bức rèm, có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài đang cấp tốc tối đen đi. Hai người kinh hãi, lao tới phía trước cửa sổ, vén lên bức rèm nhìn lại, chỉ thấy khí đen cuồn cuộn, giống như mây đen, từ trên không rợp trời rợp đất cuốn xuống.
Từng luồng hơi thở âm lạnh từ trong mây đen thẩm thấu tới, thổi khiến cả người Diệp Thiếu Dương nổi da gà.
Trong hơi thở ấm lạnh lộ ra một loại lực lượng thần bí, làm Diệp Thiếu Dương có chút không nắm bắt được, nhưng trên bản chất khẳng định là tà khí nào đó.
“Sân thượng!”
Nhuế Lãnh Ngọc nói xong trực tiếp chạy ra ngoài, Diệp Thiếu Dương lập tức đuổi theo, kéo tay cô, cùng nhau lao lên.
Mắt thấy cách lối ra rất gần, Diệp Thiếu Dương giữ chặt Nhuế Lãnh Ngọc, đánh ra ba tấm linh phù, từ lối ra lập tức bay ra ngoài, chưa xảy ra bất cứ biến hóa khác thường nào, cái này nói rõ bên ngoài không có ai phục kích. Diệp Thiếu Dương hơi yên tâm, kéo Nhuế Lãnh Ngọc nhảy lên.
Hai người lập tức ăn ý quay lưng vào nhau, đều tự giơ lên pháp khí, hướng chung quanh quay đầu nhìn lại.
Toàn bộ sân thượng đã hoàn toàn bị một đám mây đen bao trùm, nhưng chưa tối đen hoàn toàn, từ trong mây đen toát ra ánh sáng mỏng manh, khiến trước mắt nhìn qua càng giống hoàng hôn hơn, có thể đại khái thấy rõ tất cả.
Lyon vương tử chưa đi, Charlton thân vương cũng chưa đi, đám tà vật lầu ba cũng đều còn đây, tất cả đều đứng
một đầu của sân thượng, Lyon và Charlton, được một đống doi mau nâng, đứng lơ lửng ở giữa không trung, từ trên thân hai người không ngừng tản ra khí đen, chảy vào trên không, hội tụ thành mây đen phía trên.
Charlton thân vương vẻ mặt lãnh khốc, nhìn Diệp Thiếu Dương. Sắc mặt Lyon rất ôn hòa, thậm chí mang theo một cái mỉm cười.
Toàn bộ tà vật đều dựa theo cấp bậc phân hoá, theo thứ tự đứng ở trước mặt bọn họ, vẻ mặt một đám nhìn mình… Diệp Thiếu Dương không cách nào hình dung, dù sao chính là đem mình coi là con mồi loại cảm giác đó.
Tuy đã sớm làm tốt chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn một đám người đồng nghìn nghịt này, Diệp Thiếu Dương vẫn cảm giác được áp lực không nhỏ, đi lên trước mặt Nhuế Lãnh Ngọc một bước, dùng thân thể che cho cô, hướng Lyon cười cười, nói: “Chính thức như vậy làm gì chứ, làm như đánh trận.”
Nhuế Lãnh Ngọc đối với trận thế này thật ra không xa lạ, quy hút máu châu u, dù sao cũng là từ thời Trung Cổ xa xưa kéo dài xuống, tự xưng quý tộc, ở trong văn hóa của bọn họ, còn giữ lại rất nhiều truyền thống trong quá khứ.
Tỷ như nhân số chỉ cần quá nhiều mà nói, ở lúc đối địch, bọn họ nhất định là bày ra loại trận thể hình vuông này, đây là truyền thống của kỵ sĩ đoàn quá khứ, phàm là chiến đấu, đều phải bày trận thế trước, sau đó hai bên cùng nhau xung phong, nhìn qua rất cứng nhắc, trên thực tế cũng ngầm có ý huyền cơ binh pháp: quỷ hút máu, người sói, dơi máu… các tà vật, đặc điểm khác nhau, cùng nhau xung phong, có thể phối hợp lẫn nhau, dùng lực công kích trong nháy mắt tan rã trận hình đối phương.
Theo cô hiểu biết, gia tộc quỷ hút máu mỗi lần tác chiến với giáo hội, chơi đều là loại trận hình xung phong này, một khi đem vu sự giáo hội tách ra, mất đi sự chiếu cố lẫn nhau, trên cơ bản đã thắng lợi hơn phân nửa.
Nhưng trước mặt hai người bên mình, còn bày ra loại trận thế này, Nhuế Lãnh Ngọc đoán, cái này một mặt là xuất phát từ thói quen trường kỳ, còn có chính là đại khái muốn xây dựng một loại cảm giác chấn nhiếp.
Lyon xa xa nhìn Diệp Thiếu Dương, dùng tiếng Hán nói: “Ngươi có phải rất bất ngờ, ta chưa đào tẩu hay không?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vẫn ổn cả, cho nên người là chuẩn bị sẵn quyết đấu rồi sao?”
Lyon khẽ gật đầu: “Ta sẽ khiến người hiểu, ta là vì cái gì mà chiến đấu.”
Vì cái gì mà chiến đấu… Diệp Thiếu Dương không biết hắn vì sao nói như vậy, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nói: “Còn chờ cái gì?”
Charlton thân vương lạnh lùng nói: “Chỉ có hai người các ngươi sao?”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Không phải nhiều người thì nhất định ghê gớm.”
Nói xong, giơ lên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, lao tới.