Diệp Thiếu Dương buông tay, hướng hắn cười cười.
Lão Quách thở dài: “Cậu đây là tội gì phải thế chứ?”
.com
“Tôi nói, tôi nói…” Nước mắt Thầy Trần cũng đã chảy xuống, đem mình quấy rầy đối với Chu Nhã Mộng một năm một mười nói ra, hai người sau khi nghe xong cũng nhẹ nhàng thở ra, may mắn hắn đối với Chu Nhã Mộng chưa từng có tiếp xúc thân thể.
“Được rồi, về sau cậu biết làm thế nào rồi chứ?”
Thầy Trần liên tục gật đầu, cực kỳ thành khẩn nói: “Tôi sẽ không quấy rầy cô ấy nữa, còn có thể cố gắng chiếu cố cô ấy… Học bổng năm nay, sinh viên ưu tú các thứ… Các người yên tâm đi…”
Lão Quách hài lòng gật gật đầu, ở trên vai hắn vỗ nhẹ nhẹ, hướng Diệp Thiếu Dương nháy mắt, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
“ẶC, các người rốt cuộc là loại người nào?” Thầy Trần nhớ lại tình huống lúc trước, luôn có chút cảm giác quỷ dị.
Lão Quách bưng trà lên, uống một ngụm, không thèm nhìn hắn, nói: “Người mà cậu không thể trêu vào, nhớ kỹ, Chu Nhã Mộng có một sự phụ, sư phụ cô ấy, động cái ngón tay là có thể khiến
cậu chết.” Ở dưới ánh mắt khiếp sợ của thầy Trần, hai người làm màu xong, tiêu sái rời đi.
Từ trên lầu xuống, Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, nói: “Nhàm chán bao nhiêu chứ, đệ đã lâu không giao thủ với người thường rồi.”
“Kiếm của Từ công một cái nhân tình lớn, để biết đủ đi chứ.” Lão Quách nhíu mày, trong lòng cực kỳ đắc ý.
“Quách tiên sinh!” Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm, lão Quách quay đầu nhìn lại, thấy Chu Nhã Mộng từ trong thông đạo cầu thang chạy ra, chạy một hơi đến trước mặt bọn họ, vẻ mặt có chút kích động, phân biệt nhìn nhìn hai người, nói: “Các người rốt cuộc là ai?”
“Chúng tôi. Tôi là bán tranh nha, thương nhân, đây là trợ thủ trong tiệm tối, ừm, tiểu tử còn chưa có đối tượng, hắc hắc, cô thấy hắn thế nào?”
“Các anh không cần giả bộ nữa, tôi vừa rồi đã thấy được các anh có vấn đề, cho nên sau khi các anh lên lầu, tôi liền trở lại, tôi vừa rồi vẫn luôn đứng ở ngoài cửa nghe lén… Lời các anh nói, tôi đều nghe được rồi, các anh làm sao biết tôi bị thầy Trần quấy rầy? Là sư phụ tôi nói cho các anh sao?”
Lão Quách nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nhún vai, thật sự không biết trả lời như thế nào.
Chu Nhã Mộng do dự một phen, hỏi: “Sư phụ tôi, có phải là quỷ hay không?”
Lão Quách xấu hổ cười cười, “Cô nói cái gì thế, trên đời này nào có quỷ.”
“Không, tôi tin tưởng!” Chu Nhã Mộng kiên định nói, “Tôi mới đầu mơ thấy ông ấy, còn tưởng chỉ là mơ, nhưng về sau tôi luôn luôn mơ thấy ông ấy, truyền thụ tôi kỹ nghệ, cũng đều phi thường thực dụng, nói không chút khách khí, chính là những nghệ quốc hoạ thất truyền kia, cho dù là quốc hoạ đại sư nổi tiếng nhất hiện nay, cũng không cách nào so sánh được. Những thứ này chung quy không phải tôi tự mình nghĩ ra được.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, trong lòng là muốn cười, chỉ so sánh trình độ trên quốc hoạ, những kẻ gọi là đại sư hiện nay, thật lòng ngay cả tư cách xách giày cho Từ Văn Trường cũng không có.
Lão Quách nói: “Cô nương à, lòng cô đã có hoài nghi, cô vì sao ở trong mơ không trực tiếp hỏi ông ấy chứ?”
“Tôi đã hỏi, lão nhân gia không nói… Tôi vừa rồi nghe các anh nói đến hai chữ “Từ công, chẳng lẽ… Ông ấy thật là Từ Văn Trường xuyên việt đến?”
Tuy bản thân cô là không tin xuyên việt loại sự tình này, nhưng liên tục có giấc mơ như vậy, vốn trong lòng đã nghi hoặc trùng trùng, lại thêm hành vi việc làm của hai người trước mặt vừa rồi, càng chứng thật sự phụ trong mơ tồn tại, bởi vậy nhất định phải làm cho rõ ràng.
Lão Quách trầm ngâm nói: “Cái này tôi thực không thể nói cho cô, nhưng tôi có thể nói cho cô, không phải xuyên việt, cũng không phải cảnh trong mơ. Lão nhân gia trong mộng truyền thụ kỹ nghệ cho cô, chỉ là cảm thấy cô là hạt giống tốt, có thể kế thừa kỹ nghệ của ông, hơn nữa phát dương quang đại, cô thông minh như vậy, hẳn là rõ, cô cần gì để ý ông ấy rốt cuộc là ai chứ?”
Chu Nhã Mộng nghe hắn nói như vậy, đầu tiên là ngây người một phen, sau đó cắn cắn môi, cười cười nói: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố gắng, sẽ không khiến sự phụ thất vọng! Cũng cảm ơn các anh.” Nói xong, cô với hai người một cái, xoay người rời khỏi.
Nhìn bóng lưng của cô, Diệp Thiếu Dương có chút cảm động, nói: “Cô nương này rất khá, tương lai có lẽ thật sự có thể trở thành hoạ sĩ xuất sắc.”
Lão Quách gật gật đầu, “Từ công cũng không phải tùy tiện chọn người, ta lúc trước ở mỹ viện thu tranh của không ít sinh viên, cuối cùng chỉ có cô ấy được Từ công nhìn trúng.” Lão Quách đột nhiên vỗ vỗ ót, “A, đúng vậy, ta phải sớm mua nhiều chút tranh của cô ấy, tương lai cho cô ấy thành đại sự, những bức tranh này liền đáng giá cả đống tiền! Đầu cơ kiếm lợi nha!”.
Lão Quách nói xong kích động hẳn lên. Diệp Thiếu Dương cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, một gã sư huynh này của hắn, thật đúng là bất cứ thời điểm nào cũng không bỏ qua việc làm ăn.
Từ trường học trở về, lão Quách tỏ vẻ muốn đi chợ xe đã qua sử dụng, muốn mua một chiếc xe second hand, Diệp Thiếu Dương không có việc gì, muốn theo hắn cùng đi xem, sau đó lại về trong nhà Diêu Mộng Khiết.
“Đúng rồi, con rết tinh thế nào rồi?”
“Người ta có tên, Bẹp Đầu, gọi con rết tinh khó nghe như vậy.”
Diệp Thiếu Dương bĩu môi, “Đệ cảm thấy còn không dễ nghe bằng con rết tinh.”
Lão Quách nói cho hắn, mình bây giờ đối với Bẹp Đầu bỏ vào lượng lớn tinh lực, điều phối các loại pháp dược, giúp hắn tu luyện, trước mắt tiến bộ thần tốc.
Diệp Thiếu Dương khó hiểu hỏi: “Huynh làm như vậy thú vui ở đâu, không riêng gì vì tìm bảo tiêu chứ?”
“Cảm giác thành tựu! Nhìn hắn từng chút một đề cao thực lực, ta cũng rất có cảm giác thành tựu, ngược lại không cần hắn thật sự làm cái gì cho ta, ta cũng không phải đệ, trên người gánh vác các loại sứ mệnh, chỉ tìm một thú vui.”
Lời hắn nói, khiến Diệp Thiếu Dương nghĩ tới cái gọi là “sứ mệnh”, loại sứ mệnh này, Diệp Thiếu Dương thực sự có thể cảm nhận được nó tồn tại, nhưng lại không biết cụ thể là cái gì. Cẩn thận ngẫm lại, thật ra pháp sư như lão Quách mới là hạnh phúc nhất, làm tất cả cũng chỉ vì thú vui. Mình lại là dùng loại cảm giác người ở giang hồ thân bất do kỷ.
Di động đột nhiên vang, lấy ra nhìn một cái, là Tạ Vũ Tình gọi tới, vội vàng tiếp nghe.
“Mau, Thiếu Dương, số 53 đường Ninh Ba, trong một cái tổ hợp viện, đã xảy ra chuyện, mau chạy qua!”
Diệp Thiếu Dương ngày ra trong nháy mắt, hỏi: “Chuyện gì, tà vật gì đó lại hành động rồi?”
“Đúng đúng, có người báo cảnh sá, nói nơi đó có người chết, chị hoài nghi giống với vài lần sự kiện lúc trước, cậu mau lên đi, có lẽ có thể ngăn chặn kẻ giết người kia cũng nói không chừng!”
“Đi ngay đây!” Diệp Thiếu Dương lập tức đem địa chỉ nói cho lão Quách.
“Đường Ninh Ba à! Không xa nha, ngay tại phụ cận nơi này!” Lão Quách lập tức tăng tốc độ xe, ở trên đường rẽ vài cái, tiến vào trên một cái lối rẽ, phía trước quả nhiên là một mảng loại tứ hợp viện kiểu cũ kia, lão Quách dùng xe hỏi: “Cụ thể một căn nào?”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ tới trong điện thoại chưa hỏi rõ, vừa muốn gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, đột nhiên nhìn thấy một con chim từ tầng trời thấp xẹt qua, cả người màu đỏ, có chút không thích hợp.
Diệp Thiếu Dương vội vàng lấy ra la bàn âm dương, dùng cường khí kích hoạt, kim đồng hồ quả nhiên chuyển động, nhắm ngay phương hướng con chim” đó bay đi. Diệp Thiếu Dương buông tay, hướng hắn cười cười.
Lão Quách thở dài: “Cậu đây là tội gì phải thế chứ?”
.com
“Tôi nói, tôi nói…” Nước mắt Thầy Trần cũng đã chảy xuống, đem mình quấy rầy đối với Chu Nhã Mộng một năm một mười nói ra, hai người sau khi nghe xong cũng nhẹ nhàng thở ra, may mắn hắn đối với Chu Nhã Mộng chưa từng có tiếp xúc thân thể.
“Được rồi, về sau cậu biết làm thế nào rồi chứ?”
Thầy Trần liên tục gật đầu, cực kỳ thành khẩn nói: “Tôi sẽ không quấy rầy cô ấy nữa, còn có thể cố gắng chiếu cố cô ấy… Học bổng năm nay, sinh viên ưu tú các thứ… Các người yên tâm đi…”
Lão Quách hài lòng gật gật đầu, ở trên vai hắn vỗ nhẹ nhẹ, hướng Diệp Thiếu Dương nháy mắt, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
“ẶC, các người rốt cuộc là loại người nào?” Thầy Trần nhớ lại tình huống lúc trước, luôn có chút cảm giác quỷ dị.
Lão Quách bưng trà lên, uống một ngụm, không thèm nhìn hắn, nói: “Người mà cậu không thể trêu vào, nhớ kỹ, Chu Nhã Mộng có một sự phụ, sư phụ cô ấy, động cái ngón tay là có thể khiến
cậu chết.” Ở dưới ánh mắt khiếp sợ của thầy Trần, hai người làm màu xong, tiêu sái rời đi.
Từ trên lầu xuống, Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, nói: “Nhàm chán bao nhiêu chứ, đệ đã lâu không giao thủ với người thường rồi.”
“Kiếm của Từ công một cái nhân tình lớn, để biết đủ đi chứ.” Lão Quách nhíu mày, trong lòng cực kỳ đắc ý.
“Quách tiên sinh!” Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm, lão Quách quay đầu nhìn lại, thấy Chu Nhã Mộng từ trong thông đạo cầu thang chạy ra, chạy một hơi đến trước mặt bọn họ, vẻ mặt có chút kích động, phân biệt nhìn nhìn hai người, nói: “Các người rốt cuộc là ai?”
“Chúng tôi. Tôi là bán tranh nha, thương nhân, đây là trợ thủ trong tiệm tối, ừm, tiểu tử còn chưa có đối tượng, hắc hắc, cô thấy hắn thế nào?”
“Các anh không cần giả bộ nữa, tôi vừa rồi đã thấy được các anh có vấn đề, cho nên sau khi các anh lên lầu, tôi liền trở lại, tôi vừa rồi vẫn luôn đứng ở ngoài cửa nghe lén… Lời các anh nói, tôi đều nghe được rồi, các anh làm sao biết tôi bị thầy Trần quấy rầy? Là sư phụ tôi nói cho các anh sao?”
Lão Quách nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nhún vai, thật sự không biết trả lời như thế nào.
Chu Nhã Mộng do dự một phen, hỏi: “Sư phụ tôi, có phải là quỷ hay không?”
Lão Quách xấu hổ cười cười, “Cô nói cái gì thế, trên đời này nào có quỷ.”
“Không, tôi tin tưởng!” Chu Nhã Mộng kiên định nói, “Tôi mới đầu mơ thấy ông ấy, còn tưởng chỉ là mơ, nhưng về sau tôi luôn luôn mơ thấy ông ấy, truyền thụ tôi kỹ nghệ, cũng đều phi thường thực dụng, nói không chút khách khí, chính là những nghệ quốc hoạ thất truyền kia, cho dù là quốc hoạ đại sư nổi tiếng nhất hiện nay, cũng không cách nào so sánh được. Những thứ này chung quy không phải tôi tự mình nghĩ ra được.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, trong lòng là muốn cười, chỉ so sánh trình độ trên quốc hoạ, những kẻ gọi là đại sư hiện nay, thật lòng ngay cả tư cách xách giày cho Từ Văn Trường cũng không có.
Lão Quách nói: “Cô nương à, lòng cô đã có hoài nghi, cô vì sao ở trong mơ không trực tiếp hỏi ông ấy chứ?”
“Tôi đã hỏi, lão nhân gia không nói… Tôi vừa rồi nghe các anh nói đến hai chữ “Từ công, chẳng lẽ… Ông ấy thật là Từ Văn Trường xuyên việt đến?”
Tuy bản thân cô là không tin xuyên việt loại sự tình này, nhưng liên tục có giấc mơ như vậy, vốn trong lòng đã nghi hoặc trùng trùng, lại thêm hành vi việc làm của hai người trước mặt vừa rồi, càng chứng thật sự phụ trong mơ tồn tại, bởi vậy nhất định phải làm cho rõ ràng.
Lão Quách trầm ngâm nói: “Cái này tôi thực không thể nói cho cô, nhưng tôi có thể nói cho cô, không phải xuyên việt, cũng không phải cảnh trong mơ. Lão nhân gia trong mộng truyền thụ kỹ nghệ cho cô, chỉ là cảm thấy cô là hạt giống tốt, có thể kế thừa kỹ nghệ của ông, hơn nữa phát dương quang đại, cô thông minh như vậy, hẳn là rõ, cô cần gì để ý ông ấy rốt cuộc là ai chứ?”
Chu Nhã Mộng nghe hắn nói như vậy, đầu tiên là ngây người một phen, sau đó cắn cắn môi, cười cười nói: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố gắng, sẽ không khiến sự phụ thất vọng! Cũng cảm ơn các anh.” Nói xong, cô với hai người một cái, xoay người rời khỏi.
Nhìn bóng lưng của cô, Diệp Thiếu Dương có chút cảm động, nói: “Cô nương này rất khá, tương lai có lẽ thật sự có thể trở thành hoạ sĩ xuất sắc.”
Lão Quách gật gật đầu, “Từ công cũng không phải tùy tiện chọn người, ta lúc trước ở mỹ viện thu tranh của không ít sinh viên, cuối cùng chỉ có cô ấy được Từ công nhìn trúng.” Lão Quách đột nhiên vỗ vỗ ót, “A, đúng vậy, ta phải sớm mua nhiều chút tranh của cô ấy, tương lai cho cô ấy thành đại sự, những bức tranh này liền đáng giá cả đống tiền! Đầu cơ kiếm lợi nha!”.
Lão Quách nói xong kích động hẳn lên. Diệp Thiếu Dương cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, một gã sư huynh này của hắn, thật đúng là bất cứ thời điểm nào cũng không bỏ qua việc làm ăn.
Từ trường học trở về, lão Quách tỏ vẻ muốn đi chợ xe đã qua sử dụng, muốn mua một chiếc xe second hand, Diệp Thiếu Dương không có việc gì, muốn theo hắn cùng đi xem, sau đó lại về trong nhà Diêu Mộng Khiết.
“Đúng rồi, con rết tinh thế nào rồi?”
“Người ta có tên, Bẹp Đầu, gọi con rết tinh khó nghe như vậy.”
Diệp Thiếu Dương bĩu môi, “Đệ cảm thấy còn không dễ nghe bằng con rết tinh.”
Lão Quách nói cho hắn, mình bây giờ đối với Bẹp Đầu bỏ vào lượng lớn tinh lực, điều phối các loại pháp dược, giúp hắn tu luyện, trước mắt tiến bộ thần tốc.
Diệp Thiếu Dương khó hiểu hỏi: “Huynh làm như vậy thú vui ở đâu, không riêng gì vì tìm bảo tiêu chứ?”
“Cảm giác thành tựu! Nhìn hắn từng chút một đề cao thực lực, ta cũng rất có cảm giác thành tựu, ngược lại không cần hắn thật sự làm cái gì cho ta, ta cũng không phải đệ, trên người gánh vác các loại sứ mệnh, chỉ tìm một thú vui.”
Lời hắn nói, khiến Diệp Thiếu Dương nghĩ tới cái gọi là “sứ mệnh”, loại sứ mệnh này, Diệp Thiếu Dương thực sự có thể cảm nhận được nó tồn tại, nhưng lại không biết cụ thể là cái gì. Cẩn thận ngẫm lại, thật ra pháp sư như lão Quách mới là hạnh phúc nhất, làm tất cả cũng chỉ vì thú vui. Mình lại là dùng loại cảm giác người ở giang hồ thân bất do kỷ.
Di động đột nhiên vang, lấy ra nhìn một cái, là Tạ Vũ Tình gọi tới, vội vàng tiếp nghe.
“Mau, Thiếu Dương, số 53 đường Ninh Ba, trong một cái tổ hợp viện, đã xảy ra chuyện, mau chạy qua!”
Diệp Thiếu Dương ngày ra trong nháy mắt, hỏi: “Chuyện gì, tà vật gì đó lại hành động rồi?”
“Đúng đúng, có người báo cảnh sá, nói nơi đó có người chết, chị hoài nghi giống với vài lần sự kiện lúc trước, cậu mau lên đi, có lẽ có thể ngăn chặn kẻ giết người kia cũng nói không chừng!”
“Đi ngay đây!” Diệp Thiếu Dương lập tức đem địa chỉ nói cho lão Quách.
“Đường Ninh Ba à! Không xa nha, ngay tại phụ cận nơi này!” Lão Quách lập tức tăng tốc độ xe, ở trên đường rẽ vài cái, tiến vào trên một cái lối rẽ, phía trước quả nhiên là một mảng loại tứ hợp viện kiểu cũ kia, lão Quách dùng xe hỏi: “Cụ thể một căn nào?”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ tới trong điện thoại chưa hỏi rõ, vừa muốn gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, đột nhiên nhìn thấy một con chim từ tầng trời thấp xẹt qua, cả người màu đỏ, có chút không thích hợp.
Diệp Thiếu Dương vội vàng lấy ra la bàn âm dương, dùng cường khí kích hoạt, kim đồng hồ quả nhiên chuyển động, nhắm ngay phương hướng con chim” đó bay đi.