Đợi ngón tay cô nâng lên, chất lỏng đã ngưng tụ thành một thứ giống như ếch, mọc tám cái chân, nhảy đến trên lòng bàn tay cô, còn chớp mắt.
Một màn này càng làm Diệu Mộng Khiết kinh ngạc ngây ra, ngay cả Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc cũng cảm thấy thần kỳ không thôi.
Đàm Tiểu Tuệ đối mặt sinh linh thần kỳ này trong lòng bàn tay, dùng Miêu ngữ nói gì đó, sau đó hướng đầu thổi hơi, con “ch” này lập tức xoay người nhảy đến trên lưng Nhất Cốc đại sự, hai cái móng vuốt trước nhất ở trên da thịt rạch ra một cái khe, Nhất Cốc đại sự đau đến mức run lên một cái.
“Sư phụ…” Nhuế Lãnh Ngọc kìm lòng không được hướng phía trước đi một bước, bị Diệp Thiếu Dương giữ chặt. Nhuế Lãnh Ngọc hít sâu một hơi, dùng sức xiết chặt tay Diệp Thiếu Dương, cô đương nhiên biết, Đàm Tiểu Tuệ không có khả năng làm ra chuyện thương tổn sư phụ, chỉ là thầy trò tình sâu, thấy một màn như vậy, thật sự vẫn có chút không nhịn được.
Cả người Nhất Cốc đại sự run rẩy, trên người rất nhanh đã thấm ra một tầng mồ hôi, vẻ mặt cũng rất khó chịu.
Nhuế Lãnh Ngọc cầm một cái khăn mặt, bảo ông cắn, muốn tóm chặt một tay của ông. Nhất Cốc đại sư lắc đầu, hai tay bám vào mép giường, gắt gao chống đỡ, qua đại khái một khắc đồng hồ, cả người run lên, há mồm “Qe phun ra một ngụm máu đen.
Đàm Tiểu Tuệ và Cao Cao cũng dùng làm phép, thở phào một cái.
Cao Cao lau mồ hôi ở trán, nói: “Đại sư sức nhẫn nại thật sự là bội phục, chúc mừng đại sự, bản mạng cổ đã thanh trừ.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương vui vẻ, hỏi: “Không sao rồi?”
Đàm Tiểu Tuệ nói: “Cổ thuật tồn tại ba mươi năm, nào có đơn giản như vậy có thể thanh trừ, chúng tôi vừa rồi chỉ là lấy độc trị độc, dùng Ngũ Thông Thần Cổ phá gốc rễ cổ trong tâm mạch đại sư, một bước khó khăn nhất xem như hoàn thành, về sau thật ra sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
Nhuế Lãnh Ngọc dùng khăn mặt giúp Nhất Cốc đại sư lau đi máu bẩn cùng mồ hôi trên lưng, giúp ông xoay người, bảo ông nằm ở trên giường. Nhất Cốc đại sư bảo Nhuế Lãnh Ngọc cầm đến một gói thuốc lá, đốt một điếu, tựa vào trên giường bắt đầu hút, tuy ông nhìn qua phi thường suy yếu, trong sắc mặt tái nhợt lại mang theo một tia thoải mái, hướng Đàm Tiểu Tuệ và Cao Cao nói lời cảm tạ.
“Ngũ Thông Thần Cổ gì đó, có thể mọc rễ ở trong cơ thể sư phụ tôi hay không?” Nhuế Lãnh Ngọc có chút lo lắng nói.
Đàm Tiểu Tuệ nói: “Ngũ Thông Thần Cổ, thích nhất cắn nuốt cổ khác, bởi vậy đem nó gieo ở trong cơ thể đại sư, chính là vì để nó không ngừng hấp thu cổ độc còn sót lại, đợi đến sau khi thanh trừ sạch sẽ, lại đem nó lấy ra là được.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Đến lúc đó nó không ra thì sao?”
Cao Cao cười nói: “Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, đây là hai mặt đen trắng của vu thuật, Ngũ Thông Thần Cổ là chúng tôi gieo, đương nhiên là có cách khiến nó đi ra, cái này không cần lo lắng.”
Nhuế Lãnh Ngọc an tâm cười lên.
Tiếp theo Cao Cao nói cho mọi người, kế tiếp, các cô mỗi ngày đều cần làm phép cho Nhất Cốc đại sư, sử dụng Ngũ Thông Thần Cổ hấp thu cổ độc còn sót lại trong kỳ kinh bát mạch, đại khái cần nửa tháng, nhưng sẽ không thống khổ như hôm nay nữa.
Nói cách khác, hai người các cô còn cần ở nơi này nửa tháng. Diệp Thiếu Dương nghĩ đến một điểm này, trong lòng vô cùng cảm kích, hướng hai người nói lời cảm tạ.
Đàm Tiểu Tuệ cười cười, dịu dàng nói: “Thiếu Dương ca, anh với em, vĩnh viễn không cần phải nói cảm ơn.”
Sau khi nghỉ ngơi một đoạn thời gian, Nhất Cốc đại sư điều tức, khôi phục một ít nguyên khí, nhìn qua khí sắc tốt lên rất nhiều, cũng có thể xuống giường hành động, Nhuế Lãnh Ngọc nhìn cũng đỡ lo rất nhiều, giữa trưa, Nhuế Lãnh Ngọc lưu lại chiếu cố ông, đặt một nhà hàng địa phương đặc sắc, bảo Diệp Thiếu Dương thay mình mở tiệc chiêu đãi mấy cô nương.
Trong bữa, Diêu Mộng Khiết không nói một lời, Diệp Thiếu Dương và Đàm Tiểu Tuệ chuyện trò vui vẻ, cùng Cao Cao cũng không có việc gì trêu đùa vài câu, sợ cô thấy lạc đàn, hỏi cô: “Sao cô không nói lời nào?”
Diêu Mộng Khiết cắn cắn môi, nói: “Trong lòng tôi rất rung động, pháp thuật Hoa Hạ, quả thật làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng, nếu không phải tận mắt thấy, tôi thật sự không dám tin.”
Đàm Tiểu Tuệ nghe thấy lời này, nói: “Miêu Cương vu thuật chúng tôi, chỉ là một nhánh của pháp thuật Hoa Hạ mà thôi, chính tông nhất vẫn là đạo môn phù triện, phật môn pháp ấn những thứ này. Thiếu Dương ca mới là đại sư phương diện này, cô là chưa thấy anh ấy làm phép, chúng tôi so với anh ấy, thật sự không tính là gì.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, rất xấu hổ, rót rượu cho mọi người, ân cần chiêu đãi bọn họ ăn uống.
Trong nhà Nhất Cốc đại sư.
Nhuế Lãnh Ngọc hầu hạ Nhất Cốc đại sư ăn một ít thức ăn lỏng dinh dưỡng, đỡ ông nằm xuống giường nghỉ ngơi. “Chúc mừng sư phụ, ác bệnh mấy chục năm, cuối cùng thanh trừ rồi.”
Nhất Cốc đại sư cười khổ nói: “Ta cũng là lão già rồi, thật ra không có gì đáng nói cả, nhưng quả thật làm khó Thiếu Dương khổ tâm, già có rể tốt, cũng rất vui mừng.”
Nhuế Lãnh Ngọc nghe thấy lời này, sắc mặt hơi đỏ bừng, “Sư phụ nghỉ ngơi đi, con đi làm việc.” Xoay người đi ra ngoài.
Vừa tới cửa, nghe thấy Nhất Cốc đại sư gọi mình: “Tiểu Ngọc.”
Nhuế Lãnh Ngọc quay đầu, phát hiện hai mắt Nhất Cốc đại sư đỏ bừng, vẻ mặt cực kỳ bi thương, trong lòng cả kinh, nói: “Sư phụ làm sao vậy?”
Nhất Cốc đại sư nhìn cô, lặng lẽ nói: “Sư huynh con không còn nữa.”
Trong lòng Nhuế Lãnh Ngọc run lên, cực lực nhịn xuống ý muốn khóc, khẽ mỉm cười, nói: “Sư phụ nói cái gì vậy, sư huynh không phải đi Hongkong sao, có thể một thời gian nữa sẽ trở lại.”
Nhất Cốc đại sư nhìn chằm chằm vào mắt của cô, một lát sau nói: “Ta vốn cho rằng con không biết, hiện tại xem vẻ mặt con, thì ra con đã biết. Nói cho ta biết, nó là chết như thế nào.”
“Sư phụ…”
Nhất Cốc đại sư tự mình xuống giường, tới trước bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp sắt, sau khi mở ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp gỗ lim nhỏ, mở ra, sau đó lấy ra một món đồ, cho Nhuế Lãnh Ngọc xem.
Là một vật nhỏ bẹp bẹp bên trên quấn đầy sợi tơ, nhìn qua rất giống nút thắt tương tư. Nhất Cốc đại sư nâng ở trong tay, đem nút thắt lật lại, Nhuế Lãnh Ngọc nhìn qua, mặt trái nút thắt sợi tơ màu đen, tất cả đều đã đứt.
Ngón tay Nhất Cốc đại sư có chút run run, lẩm bẩm: “Ta vài ngày trước đã cảm thấy tâm thần không yên, bói một quẻ, ứng ở trên người A Vượng, vì thế lục ra cái mệnh kết khấu (nút thắt sinh mệnh) này, dây sinh mệnh đã đứt… Nói rõ nó đã… Đã chết.”
Nhuế Lãnh Ngọc ngơ ngác nhìn mệnh kết khấu này, còn muốn nói sạo, nói: “Sư phụ, thứ này sẽ không chuẩn như vậy chứ?”
“Cái mệnh kết khấu này, là dùng tóc của nó kết thành, là nó năm ấy hai mươi tuổi, ta dùng tóc ở trán nó kết thành mệnh kết khấu, nó nếu chết, mệnh kết khấu sẽ đứt… Cái này so với tất cả quẻ tượng còn rõ ràng thẳng thắn hơn, sẽ tuyệt đối không sai.”
Nhuế Lãnh Ngọc giật mình không nói gì, đành phải đem việc xảy ra tối hôm qua nói một lần.
Nhất Cốc đại sư nghe xong, ngồi ở trên ghế trước bàn làm việc, một lúc lâu không nói gì, sau đó chậm rãi gật đầu, nói: “Người đầu bạc tiễn người đầu xanh… A Vượng đời này rất đáng thương, nhưng hồn phách đầy đủ hết, trái lại vẫn ổn, ta tính ra, nó tuy đã chết, nhưng ở nhân gian vẫn là tình cảm chưa xong, tương lai sư huynh muội các con còn có một lần gặp mặt, con không cần cưỡng cầu tìm nó.” Đợi ngón tay cô nâng lên, chất lỏng đã ngưng tụ thành một thứ giống như ếch, mọc tám cái chân, nhảy đến trên lòng bàn tay cô, còn chớp mắt.
Một màn này càng làm Diệu Mộng Khiết kinh ngạc ngây ra, ngay cả Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc cũng cảm thấy thần kỳ không thôi.
Đàm Tiểu Tuệ đối mặt sinh linh thần kỳ này trong lòng bàn tay, dùng Miêu ngữ nói gì đó, sau đó hướng đầu thổi hơi, con “ch” này lập tức xoay người nhảy đến trên lưng Nhất Cốc đại sự, hai cái móng vuốt trước nhất ở trên da thịt rạch ra một cái khe, Nhất Cốc đại sự đau đến mức run lên một cái.
“Sư phụ…” Nhuế Lãnh Ngọc kìm lòng không được hướng phía trước đi một bước, bị Diệp Thiếu Dương giữ chặt. Nhuế Lãnh Ngọc hít sâu một hơi, dùng sức xiết chặt tay Diệp Thiếu Dương, cô đương nhiên biết, Đàm Tiểu Tuệ không có khả năng làm ra chuyện thương tổn sư phụ, chỉ là thầy trò tình sâu, thấy một màn như vậy, thật sự vẫn có chút không nhịn được.
Cả người Nhất Cốc đại sự run rẩy, trên người rất nhanh đã thấm ra một tầng mồ hôi, vẻ mặt cũng rất khó chịu.
Nhuế Lãnh Ngọc cầm một cái khăn mặt, bảo ông cắn, muốn tóm chặt một tay của ông. Nhất Cốc đại sư lắc đầu, hai tay bám vào mép giường, gắt gao chống đỡ, qua đại khái một khắc đồng hồ, cả người run lên, há mồm “Qe phun ra một ngụm máu đen.
Đàm Tiểu Tuệ và Cao Cao cũng dùng làm phép, thở phào một cái.
Cao Cao lau mồ hôi ở trán, nói: “Đại sư sức nhẫn nại thật sự là bội phục, chúc mừng đại sự, bản mạng cổ đã thanh trừ.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương vui vẻ, hỏi: “Không sao rồi?”
Đàm Tiểu Tuệ nói: “Cổ thuật tồn tại ba mươi năm, nào có đơn giản như vậy có thể thanh trừ, chúng tôi vừa rồi chỉ là lấy độc trị độc, dùng Ngũ Thông Thần Cổ phá gốc rễ cổ trong tâm mạch đại sư, một bước khó khăn nhất xem như hoàn thành, về sau thật ra sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
Nhuế Lãnh Ngọc dùng khăn mặt giúp Nhất Cốc đại sư lau đi máu bẩn cùng mồ hôi trên lưng, giúp ông xoay người, bảo ông nằm ở trên giường. Nhất Cốc đại sư bảo Nhuế Lãnh Ngọc cầm đến một gói thuốc lá, đốt một điếu, tựa vào trên giường bắt đầu hút, tuy ông nhìn qua phi thường suy yếu, trong sắc mặt tái nhợt lại mang theo một tia thoải mái, hướng Đàm Tiểu Tuệ và Cao Cao nói lời cảm tạ.
“Ngũ Thông Thần Cổ gì đó, có thể mọc rễ ở trong cơ thể sư phụ tôi hay không?” Nhuế Lãnh Ngọc có chút lo lắng nói.
Đàm Tiểu Tuệ nói: “Ngũ Thông Thần Cổ, thích nhất cắn nuốt cổ khác, bởi vậy đem nó gieo ở trong cơ thể đại sư, chính là vì để nó không ngừng hấp thu cổ độc còn sót lại, đợi đến sau khi thanh trừ sạch sẽ, lại đem nó lấy ra là được.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Đến lúc đó nó không ra thì sao?”
Cao Cao cười nói: “Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, đây là hai mặt đen trắng của vu thuật, Ngũ Thông Thần Cổ là chúng tôi gieo, đương nhiên là có cách khiến nó đi ra, cái này không cần lo lắng.”
Nhuế Lãnh Ngọc an tâm cười lên.
Tiếp theo Cao Cao nói cho mọi người, kế tiếp, các cô mỗi ngày đều cần làm phép cho Nhất Cốc đại sư, sử dụng Ngũ Thông Thần Cổ hấp thu cổ độc còn sót lại trong kỳ kinh bát mạch, đại khái cần nửa tháng, nhưng sẽ không thống khổ như hôm nay nữa.
Nói cách khác, hai người các cô còn cần ở nơi này nửa tháng. Diệp Thiếu Dương nghĩ đến một điểm này, trong lòng vô cùng cảm kích, hướng hai người nói lời cảm tạ.
Đàm Tiểu Tuệ cười cười, dịu dàng nói: “Thiếu Dương ca, anh với em, vĩnh viễn không cần phải nói cảm ơn.”
Sau khi nghỉ ngơi một đoạn thời gian, Nhất Cốc đại sư điều tức, khôi phục một ít nguyên khí, nhìn qua khí sắc tốt lên rất nhiều, cũng có thể xuống giường hành động, Nhuế Lãnh Ngọc nhìn cũng đỡ lo rất nhiều, giữa trưa, Nhuế Lãnh Ngọc lưu lại chiếu cố ông, đặt một nhà hàng địa phương đặc sắc, bảo Diệp Thiếu Dương thay mình mở tiệc chiêu đãi mấy cô nương.
Trong bữa, Diêu Mộng Khiết không nói một lời, Diệp Thiếu Dương và Đàm Tiểu Tuệ chuyện trò vui vẻ, cùng Cao Cao cũng không có việc gì trêu đùa vài câu, sợ cô thấy lạc đàn, hỏi cô: “Sao cô không nói lời nào?”
Diêu Mộng Khiết cắn cắn môi, nói: “Trong lòng tôi rất rung động, pháp thuật Hoa Hạ, quả thật làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng, nếu không phải tận mắt thấy, tôi thật sự không dám tin.”
Đàm Tiểu Tuệ nghe thấy lời này, nói: “Miêu Cương vu thuật chúng tôi, chỉ là một nhánh của pháp thuật Hoa Hạ mà thôi, chính tông nhất vẫn là đạo môn phù triện, phật môn pháp ấn những thứ này. Thiếu Dương ca mới là đại sư phương diện này, cô là chưa thấy anh ấy làm phép, chúng tôi so với anh ấy, thật sự không tính là gì.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, rất xấu hổ, rót rượu cho mọi người, ân cần chiêu đãi bọn họ ăn uống.
Trong nhà Nhất Cốc đại sư.
Nhuế Lãnh Ngọc hầu hạ Nhất Cốc đại sư ăn một ít thức ăn lỏng dinh dưỡng, đỡ ông nằm xuống giường nghỉ ngơi. “Chúc mừng sư phụ, ác bệnh mấy chục năm, cuối cùng thanh trừ rồi.”
Nhất Cốc đại sư cười khổ nói: “Ta cũng là lão già rồi, thật ra không có gì đáng nói cả, nhưng quả thật làm khó Thiếu Dương khổ tâm, già có rể tốt, cũng rất vui mừng.”
Nhuế Lãnh Ngọc nghe thấy lời này, sắc mặt hơi đỏ bừng, “Sư phụ nghỉ ngơi đi, con đi làm việc.” Xoay người đi ra ngoài.
Vừa tới cửa, nghe thấy Nhất Cốc đại sư gọi mình: “Tiểu Ngọc.”
Nhuế Lãnh Ngọc quay đầu, phát hiện hai mắt Nhất Cốc đại sư đỏ bừng, vẻ mặt cực kỳ bi thương, trong lòng cả kinh, nói: “Sư phụ làm sao vậy?”
Nhất Cốc đại sư nhìn cô, lặng lẽ nói: “Sư huynh con không còn nữa.”
Trong lòng Nhuế Lãnh Ngọc run lên, cực lực nhịn xuống ý muốn khóc, khẽ mỉm cười, nói: “Sư phụ nói cái gì vậy, sư huynh không phải đi Hongkong sao, có thể một thời gian nữa sẽ trở lại.”
Nhất Cốc đại sư nhìn chằm chằm vào mắt của cô, một lát sau nói: “Ta vốn cho rằng con không biết, hiện tại xem vẻ mặt con, thì ra con đã biết. Nói cho ta biết, nó là chết như thế nào.”
“Sư phụ…”
Nhất Cốc đại sư tự mình xuống giường, tới trước bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp sắt, sau khi mở ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp gỗ lim nhỏ, mở ra, sau đó lấy ra một món đồ, cho Nhuế Lãnh Ngọc xem.
Là một vật nhỏ bẹp bẹp bên trên quấn đầy sợi tơ, nhìn qua rất giống nút thắt tương tư. Nhất Cốc đại sư nâng ở trong tay, đem nút thắt lật lại, Nhuế Lãnh Ngọc nhìn qua, mặt trái nút thắt sợi tơ màu đen, tất cả đều đã đứt.
Ngón tay Nhất Cốc đại sư có chút run run, lẩm bẩm: “Ta vài ngày trước đã cảm thấy tâm thần không yên, bói một quẻ, ứng ở trên người A Vượng, vì thế lục ra cái mệnh kết khấu (nút thắt sinh mệnh) này, dây sinh mệnh đã đứt… Nói rõ nó đã… Đã chết.”
Nhuế Lãnh Ngọc ngơ ngác nhìn mệnh kết khấu này, còn muốn nói sạo, nói: “Sư phụ, thứ này sẽ không chuẩn như vậy chứ?”
“Cái mệnh kết khấu này, là dùng tóc của nó kết thành, là nó năm ấy hai mươi tuổi, ta dùng tóc ở trán nó kết thành mệnh kết khấu, nó nếu chết, mệnh kết khấu sẽ đứt… Cái này so với tất cả quẻ tượng còn rõ ràng thẳng thắn hơn, sẽ tuyệt đối không sai.”
Nhuế Lãnh Ngọc giật mình không nói gì, đành phải đem việc xảy ra tối hôm qua nói một lần.
Nhất Cốc đại sư nghe xong, ngồi ở trên ghế trước bàn làm việc, một lúc lâu không nói gì, sau đó chậm rãi gật đầu, nói: “Người đầu bạc tiễn người đầu xanh… A Vượng đời này rất đáng thương, nhưng hồn phách đầy đủ hết, trái lại vẫn ổn, ta tính ra, nó tuy đã chết, nhưng ở nhân gian vẫn là tình cảm chưa xong, tương lai sư huynh muội các con còn có một lần gặp mặt, con không cần cưỡng cầu tìm nó.”