Diêu Mộng Khiết mặc một cái sườn xám hoa hồng nhỏ nền trắng, phối với hình tượng tóc vàng mắt biếc, tràn ngập một loại mỹ cảm khác, Diệp Thiếu Dương mắt sáng ngời, thấy chỉ có một mình cô, thuận miệng hỏi: “Tĩnh Như không đi cùng với cô?”
“Cô ấy đã đi công ty, gần đây cô ấy có chút bận rộn, tôi vẫn luôn hành động một mình.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nói: “Vậy đêm nay là bản thân cô mời tôi ăn cơm?”
Diêu Mộng Khiết cười nói: “Diệp tiên sinh là không muốn dùng bữa với một mình tôi sao?”
“Đương nhiên không phải.” Diệp Thiếu Dương cười cười, trong lòng lại có chút hoài nghi.
“Tôi muốn nếm thử lẩu chính tông, Tĩnh Như không có thời gian, tôi ở trong nước cũng không có bạn bè gì cả, cho nên liền hẹn Diệp tiên sinh, thông cảm cho tôi mạo muội.” Diệu Mộng Khiết nho nhã lễ độ nói.
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, bản thân ngược lại có chút xấu hổ, vội vàng nói xin lỗi, chủ động gọi món ăn, đề cử cho Diệu Mộng Khiết rất nhiều nguyên liệu ăn lẩu thích hợp, khi mở bếp lẩu, Diêu Mộng Khiết nói: “Diệp tiên sinh muốn uống cái gì, rượu nho trắng hay là rượu nho đỏ.”
Diệp Thiếu Dương tên dể nhũi này từ trước tới giờ chỉ từng nghe nói rượu nho trắng, còn chưa từng uống, rất có hứng thú, nhưng tìm trên thực đơn không có, đề nghị vẫn là tùy tiện uống một chút.
Diêu Mộng Khiết cười cười, cầm lấy di động, gọi một cuộc điện thoại, chỉ nói một câu: “Cho một chai rượu nho trắng.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cô tìm người mua giúp cô?”
“Rượu nho trắng cần ủ khoảng mười năm, vị mới là tốt nhất, ở trên chợ là không mua được, tôi bảo quản gia đưa tới.”
Khóe miệng Diệp Thiếu Dương giật giật, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Đợi không đến mấy phút, bên ngoài có người gõ cửa, sau khi trải qua Diêu Mộng Khiết đồng ý, một người nước ngoài mặc đồ tây màu trắng đi vào, thân hình cao lớn, nhìn khoảng ngoài ba mươi tuổi, là người ngoại quốc thật sự, trong tay cần một chai rượu, hướng Diệp Thiếu Dương cười một cái, đem rượu đặt ở trên bàn, dùng tiếng Trung gọi nhân viên phục vụ, xin hai ly rượu vang, sau đó tự mình mở ra, rót rượu cho hai người.
“Kế tiếp chúng tôi tự mình rót, anh trở về đi.” Diêu Mộng Khiết nhẹ giọng nói.
Quản gia nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, khom mình hành lễ, lui ra ngoài.
Diêu Mộng Khiết nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Dương đang ngây người, bưng ly rượu, nói: “Diệp tiên sinh, nếm thử đi, đây là tôi từ Pháp quốc mang đến, rượu Bourgogne chính tông.”
Diệp Thiếu Dương bưng ly lên, nhìn thoáng qua, tò mò nói: “Không phải rượu nho trắng sao, vì sao đây là màu vàng?”
“Rượu ủ mười năm trở lên, mới có thể là màu vàng nhạt, lúc này vị tốt nhất, tiếp tục ủ, sẽ biến thành màu vàng sẫm, vị ngược lại không ngon nữa. Chai rượu này đã ủ mười hai năm.”
Rượu mười hai năm… Diệp Thiếu Dương đột nhiên cảm thấy có chút run tay, hỏi: “Rượu này nhất định rất đắt nhỉ?”
Diêu Mộng Khiết cười nói: “Đây là một trang trại rượu chuyên cung cấp rượu vang cho hoàng thất trước đây sản xuất, mặc kệ trả bao nhiêu tiền, cũng không mua được.”
Cung cấp đặc biệt…
Trong lòng Diệp Thiếu Dương càng thêm không tự tin. Tuy mình là ở nhà quê mới lên, nhưng dựa vào đầu óc ngu ngốc nghĩ cũng biết, có thể kết giao với Chu Tĩnh Như, khẳng định là người đại phú đại quý, chỉ là không ngờ phô trương lớn như vậy, tới Hoa quốc, còn tự mang quản gia, ăn lẩu cũng đưa rượu vang, còn là rượu vang cung cấp đặc biệt ủ mười năm…
“Diệp tiên sinh, đừng ngây người nữa, nếm thử đi, cụng ly.”
Diệp Thiếu Dương nhấp một ngụm, thưởng thức một phen, Diêu Mộng Khiết hỏi: “Hương vị có ổn không?”
“Ừm, là không tệ.” Diệp Thiếu Dương nói là lời trong lòng, chính là cảm giác ngọt ngào, cảm giác không sai biệt lắm với đồ uống hoa quả siêu thị bán, về phần có hương vị gì đặc thù, thực không uống ra được.
“Ăn lẩu uống rượu vang, cảm giác có chút không hợp nha, hơn nữa rượu này tốt như vậy, quá lãng phí.” Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ nói.
Diêu Mộng Khiết cười nói: “Không sao, chủ yếu là cho anh nếm thử, loại rượu này tôi vẫn là mang theo rất nhiều, uống hết rồi còn có thể bảo bọn họ vận chuyển tới.”
Diệp Thiếu Dương nghe cô nói chuyện tài đại khí thô như vậy, rất muốn hỏi thân phận của cô, nhưng cảm giác không ổn, xấu hổ mở miệng.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Diêu Mộng Khiết hỏi rất nhiều chuyện tương quan giới pháp thuật, lúc sắp ăn xong, cô đột nhiên nói: “Diệp tiên sinh, ta có món đồ muốn cho anh xem chút.”
Nói xong mở ra túi xách của mình, lấy ra một cái hộp nhỏ rất tinh xảo, từ bên trong lấy ra một vật, đưa cho Diệp Thiếu Dương.
Là một khối ngọc. Nhưng mới vừa vào tay, Diệp Thiếu Dương liền cảm nhận được thi khí nhàn nhạt, từ trong ngọc phát ra.
Tử ngọc (tử của chết, không phải tử của màu tím)!
Diệp Thiếu Dương kiềm chế sự tò mò, bắt đầu quan sát, đây là một khối tử ngọc điêu khắc hình dạng đốt trúc, toàn thân trong suốt, tính chất vô cùng tốt.
“Diệp tiên sinh, anh có thể nhìn ra xuất xứ khối ngọc này không?”
“Đây là tử ngọc, quý tộc cổ đại sau khi hạ táng, ngậm ở trong miệng thi thể, tử ngọc có thể hấp thu âm khí, tránh cho người chết thi biến… Khắc thành hình dạng đốt trúc, là hy vọng người chết có thể phù hộ con cháu tiếp tục thăng quan tiến chức, nhưng cũng không phải tuyệt đối, trong khối tử ngọc này còn có tử khí rất nồng đậm, nói rõ người ngậm nó đã thi biến, hơn nữa không phải cương thi bình thường.”
Diệp Thiếu Dương nhìn cô một cái, nói: “Thông cảm tôi nói thẳng, thứ này cô là từ đâu có được?”
“Là… Một người bạn tặng cho tôi, nói là từ Hoa quốc đạt được, có thể phòng thân, ta liền luôn mang theo, lại không biết là cái gì, cho nên muốn mời Diệp tiên sinh giám định một phen.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Tử ngọc có thể hấp thu âm khí, quả thật có thể phòng thân, nhưng cái này của cô chưa khai quang, nói trắng ra chính là không có pháp lực trấn áp, vậy đây là thứ tà tính, không chỉ có thể hấp thu âm khí chung quanh, cũng có thể hấp thu trong cơ thể cô… Thời gian dài mà nói, trong cơ thể cô âm dương nhị khí mất cân bằng, chung quy không quá tốt.”
Nói xong, Diệp Thiếu Dương từ trong đai lưng lấy ra một tấm linh phù. Từ sau khi có một lần bởi vì ra ngoài không mang đai lưng, kết quả gặp được tà vật tập kích, Diệp Thiếu Dương đã học ngoan, ba lô và Thất Tinh Long Tuyền Kiếm có thể không mang theo, nhưng mặc kệ đi bất cứ nơi nào, đều phải đeo đai lưng.
Đốt lửa bùa, đem khí âm tà trong tử ngọc khu trừ sạch sẽ, Diệp Thiếu Dương đem tử ngọc trả lại cho Diêu Mộng Khiết, nói: “Như vậy là được rồi, cô yên tâm đeo đi.”
Diêu Mộng Khiết liên thanh nói lời cảm tạ.
Diệp Thiếu Dương nói: “Diêu mỹ nữ, nói thật, cô hôm nay mời tôi ăn cơm, chính là vì cho tôi xem thứ này nhỉ, nhưng mục đích của cô, hẳn là không phải để tôi xem nó, mà là khảo nghiệm pháp lực của tôi.”
Ánh mắt Diêu Mộng Khiết lóe lên, nói: “Diệp tiên sinh vì sao nói như vậy?”
“Tôi vừa mới nói, chủ nhân tử ngọc này, ít nhất là thi ma, pháp sư bình thường cũng đánh không lại, càng không cần nói người bình thường, cho nên người bạn tặng nó cho cô, cũng không phải người bình thường, lẽ ra hắn sẽ không tặng một khối tử ngọc chưa khai quang cho cô, trong đó khẳng định có nguyên nhân gì, sau đó cô lại cố ý tìm tôi xem, tôi không thể không đoán, cô tìm tôi khẳng định có mục đích gì.”
Diêu Mộng Khiết chăm chú nhìn hắn, nụ cười mỉm trên mặt không thay đổi, nói: “Diệp tiên sinh rất thông minh, tìm anh hỗ trợ, xem ra là tìm đúng người rồi.” Diêu Mộng Khiết mặc một cái sườn xám hoa hồng nhỏ nền trắng, phối với hình tượng tóc vàng mắt biếc, tràn ngập một loại mỹ cảm khác, Diệp Thiếu Dương mắt sáng ngời, thấy chỉ có một mình cô, thuận miệng hỏi: “Tĩnh Như không đi cùng với cô?”
“Cô ấy đã đi công ty, gần đây cô ấy có chút bận rộn, tôi vẫn luôn hành động một mình.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nói: “Vậy đêm nay là bản thân cô mời tôi ăn cơm?”
Diêu Mộng Khiết cười nói: “Diệp tiên sinh là không muốn dùng bữa với một mình tôi sao?”
“Đương nhiên không phải.” Diệp Thiếu Dương cười cười, trong lòng lại có chút hoài nghi.
“Tôi muốn nếm thử lẩu chính tông, Tĩnh Như không có thời gian, tôi ở trong nước cũng không có bạn bè gì cả, cho nên liền hẹn Diệp tiên sinh, thông cảm cho tôi mạo muội.” Diệu Mộng Khiết nho nhã lễ độ nói.
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, bản thân ngược lại có chút xấu hổ, vội vàng nói xin lỗi, chủ động gọi món ăn, đề cử cho Diệu Mộng Khiết rất nhiều nguyên liệu ăn lẩu thích hợp, khi mở bếp lẩu, Diêu Mộng Khiết nói: “Diệp tiên sinh muốn uống cái gì, rượu nho trắng hay là rượu nho đỏ.”
Diệp Thiếu Dương tên dể nhũi này từ trước tới giờ chỉ từng nghe nói rượu nho trắng, còn chưa từng uống, rất có hứng thú, nhưng tìm trên thực đơn không có, đề nghị vẫn là tùy tiện uống một chút.
Diêu Mộng Khiết cười cười, cầm lấy di động, gọi một cuộc điện thoại, chỉ nói một câu: “Cho một chai rượu nho trắng.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cô tìm người mua giúp cô?”
“Rượu nho trắng cần ủ khoảng mười năm, vị mới là tốt nhất, ở trên chợ là không mua được, tôi bảo quản gia đưa tới.”
Khóe miệng Diệp Thiếu Dương giật giật, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Đợi không đến mấy phút, bên ngoài có người gõ cửa, sau khi trải qua Diêu Mộng Khiết đồng ý, một người nước ngoài mặc đồ tây màu trắng đi vào, thân hình cao lớn, nhìn khoảng ngoài ba mươi tuổi, là người ngoại quốc thật sự, trong tay cần một chai rượu, hướng Diệp Thiếu Dương cười một cái, đem rượu đặt ở trên bàn, dùng tiếng Trung gọi nhân viên phục vụ, xin hai ly rượu vang, sau đó tự mình mở ra, rót rượu cho hai người.
“Kế tiếp chúng tôi tự mình rót, anh trở về đi.” Diêu Mộng Khiết nhẹ giọng nói.
Quản gia nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, khom mình hành lễ, lui ra ngoài.
Diêu Mộng Khiết nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Dương đang ngây người, bưng ly rượu, nói: “Diệp tiên sinh, nếm thử đi, đây là tôi từ Pháp quốc mang đến, rượu Bourgogne chính tông.”
Diệp Thiếu Dương bưng ly lên, nhìn thoáng qua, tò mò nói: “Không phải rượu nho trắng sao, vì sao đây là màu vàng?”
“Rượu ủ mười năm trở lên, mới có thể là màu vàng nhạt, lúc này vị tốt nhất, tiếp tục ủ, sẽ biến thành màu vàng sẫm, vị ngược lại không ngon nữa. Chai rượu này đã ủ mười hai năm.”
Rượu mười hai năm… Diệp Thiếu Dương đột nhiên cảm thấy có chút run tay, hỏi: “Rượu này nhất định rất đắt nhỉ?”
Diêu Mộng Khiết cười nói: “Đây là một trang trại rượu chuyên cung cấp rượu vang cho hoàng thất trước đây sản xuất, mặc kệ trả bao nhiêu tiền, cũng không mua được.”
Cung cấp đặc biệt…
Trong lòng Diệp Thiếu Dương càng thêm không tự tin. Tuy mình là ở nhà quê mới lên, nhưng dựa vào đầu óc ngu ngốc nghĩ cũng biết, có thể kết giao với Chu Tĩnh Như, khẳng định là người đại phú đại quý, chỉ là không ngờ phô trương lớn như vậy, tới Hoa quốc, còn tự mang quản gia, ăn lẩu cũng đưa rượu vang, còn là rượu vang cung cấp đặc biệt ủ mười năm…
“Diệp tiên sinh, đừng ngây người nữa, nếm thử đi, cụng ly.”
Diệp Thiếu Dương nhấp một ngụm, thưởng thức một phen, Diêu Mộng Khiết hỏi: “Hương vị có ổn không?”
“Ừm, là không tệ.” Diệp Thiếu Dương nói là lời trong lòng, chính là cảm giác ngọt ngào, cảm giác không sai biệt lắm với đồ uống hoa quả siêu thị bán, về phần có hương vị gì đặc thù, thực không uống ra được.
“Ăn lẩu uống rượu vang, cảm giác có chút không hợp nha, hơn nữa rượu này tốt như vậy, quá lãng phí.” Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ nói.
Diêu Mộng Khiết cười nói: “Không sao, chủ yếu là cho anh nếm thử, loại rượu này tôi vẫn là mang theo rất nhiều, uống hết rồi còn có thể bảo bọn họ vận chuyển tới.”
Diệp Thiếu Dương nghe cô nói chuyện tài đại khí thô như vậy, rất muốn hỏi thân phận của cô, nhưng cảm giác không ổn, xấu hổ mở miệng.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Diêu Mộng Khiết hỏi rất nhiều chuyện tương quan giới pháp thuật, lúc sắp ăn xong, cô đột nhiên nói: “Diệp tiên sinh, ta có món đồ muốn cho anh xem chút.”
Nói xong mở ra túi xách của mình, lấy ra một cái hộp nhỏ rất tinh xảo, từ bên trong lấy ra một vật, đưa cho Diệp Thiếu Dương.
Là một khối ngọc. Nhưng mới vừa vào tay, Diệp Thiếu Dương liền cảm nhận được thi khí nhàn nhạt, từ trong ngọc phát ra.
Tử ngọc (tử của chết, không phải tử của màu tím)!
Diệp Thiếu Dương kiềm chế sự tò mò, bắt đầu quan sát, đây là một khối tử ngọc điêu khắc hình dạng đốt trúc, toàn thân trong suốt, tính chất vô cùng tốt.
“Diệp tiên sinh, anh có thể nhìn ra xuất xứ khối ngọc này không?”
“Đây là tử ngọc, quý tộc cổ đại sau khi hạ táng, ngậm ở trong miệng thi thể, tử ngọc có thể hấp thu âm khí, tránh cho người chết thi biến… Khắc thành hình dạng đốt trúc, là hy vọng người chết có thể phù hộ con cháu tiếp tục thăng quan tiến chức, nhưng cũng không phải tuyệt đối, trong khối tử ngọc này còn có tử khí rất nồng đậm, nói rõ người ngậm nó đã thi biến, hơn nữa không phải cương thi bình thường.”
Diệp Thiếu Dương nhìn cô một cái, nói: “Thông cảm tôi nói thẳng, thứ này cô là từ đâu có được?”
“Là… Một người bạn tặng cho tôi, nói là từ Hoa quốc đạt được, có thể phòng thân, ta liền luôn mang theo, lại không biết là cái gì, cho nên muốn mời Diệp tiên sinh giám định một phen.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Tử ngọc có thể hấp thu âm khí, quả thật có thể phòng thân, nhưng cái này của cô chưa khai quang, nói trắng ra chính là không có pháp lực trấn áp, vậy đây là thứ tà tính, không chỉ có thể hấp thu âm khí chung quanh, cũng có thể hấp thu trong cơ thể cô… Thời gian dài mà nói, trong cơ thể cô âm dương nhị khí mất cân bằng, chung quy không quá tốt.”
Nói xong, Diệp Thiếu Dương từ trong đai lưng lấy ra một tấm linh phù. Từ sau khi có một lần bởi vì ra ngoài không mang đai lưng, kết quả gặp được tà vật tập kích, Diệp Thiếu Dương đã học ngoan, ba lô và Thất Tinh Long Tuyền Kiếm có thể không mang theo, nhưng mặc kệ đi bất cứ nơi nào, đều phải đeo đai lưng.
Đốt lửa bùa, đem khí âm tà trong tử ngọc khu trừ sạch sẽ, Diệp Thiếu Dương đem tử ngọc trả lại cho Diêu Mộng Khiết, nói: “Như vậy là được rồi, cô yên tâm đeo đi.”
Diêu Mộng Khiết liên thanh nói lời cảm tạ.
Diệp Thiếu Dương nói: “Diêu mỹ nữ, nói thật, cô hôm nay mời tôi ăn cơm, chính là vì cho tôi xem thứ này nhỉ, nhưng mục đích của cô, hẳn là không phải để tôi xem nó, mà là khảo nghiệm pháp lực của tôi.”
Ánh mắt Diêu Mộng Khiết lóe lên, nói: “Diệp tiên sinh vì sao nói như vậy?”
“Tôi vừa mới nói, chủ nhân tử ngọc này, ít nhất là thi ma, pháp sư bình thường cũng đánh không lại, càng không cần nói người bình thường, cho nên người bạn tặng nó cho cô, cũng không phải người bình thường, lẽ ra hắn sẽ không tặng một khối tử ngọc chưa khai quang cho cô, trong đó khẳng định có nguyên nhân gì, sau đó cô lại cố ý tìm tôi xem, tôi không thể không đoán, cô tìm tôi khẳng định có mục đích gì.”
Diêu Mộng Khiết chăm chú nhìn hắn, nụ cười mỉm trên mặt không thay đổi, nói: “Diệp tiên sinh rất thông minh, tìm anh hỗ trợ, xem ra là tìm đúng người rồi.”