Ở trên núi du ngoạn một buổi chiều, buổi tối cùng đi ăn cơm, sau đó về khách sạn thu thập một phen, hai người cùng nhau đi bộ tới công trường. Trên đường Diệp Thiếu Dương cũng nói kế hoạch của chính mình: lợi dụng nữ quỷ trước đó bắt được kia, dẫn một nữ quỷ đi ra.
Đây cũng là biện pháp Diệp Thiếu Dương tối qua linh cơ khẽ động nghĩ đến, đạo lý rất đơn giản, mình đã bắt được nữ quỷ này, có thể xả thân quên cái chết cứu người chị em kia của cô ta, người chị em kia trái lại hẳn là cũng sẽ không trơ mắt nhìn cô chết.
Mình có thể làm phép đối với nữ quỷ kia, dùng sự sống chết của cô ta, đến bức bách người chị em kia của cô ta đi ra.
Tạ Vũ Tình nghe xong biện pháp của Diệp Thiếu Dương, trầm ngâm một phen, chần chờ nói: “Cậu xác định nữ quỷ kia sẽ đến?”
“Hẳn là sẽ, bằng không chỉ có thể nhìn hảo tỷ muội chết.”
Hai người đã đến gần công trường, đem đèn pin ban ngày mua lấy ra chiếu sáng, hướng tiểu khu mấy tòa nhà bỏ hoang đi đến.
Tạ Vũ Tình hít sâu một hơi, Diệp Thiếu Dương nghe thấy, hỏi: “Chị lạnh?”
“Không phải, nghĩ đến đợi lát nữa lại phải gặp quỷ, tôi có hơi sợ.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, “Theo tôi lâu như vậy, chị thế mà còn sợ quỷ.”
Tạ Vũ Tình nói: “Phản ứng bản năng mà, tôi thường xuyên nhìn thấy chuột, tôi vẫn sợ chuột đó thôi.”
Diệp Thiếu Dương đem Diệt Linh Đinh lấy ra, giao cho cô, “Chị cầm phòng thân!”
“Sao cậu luôn cho tôi cái này? Đổi cái không được sao?”
“Chị chỉ thích hợp dùng cái này, cái khác đều cần chú ngữ cùng cương khí để khống chế, tôi cho dù đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cho chị, chị cũng không dùng được. Bằng không tôi cũng không thiếu.”
Tạ Vũ Tình tiếp nhận Diệt Linh Đinh, liếc mắt cười: “Nói hào phóng như vậy, nếu thật sự, cậu đem nó vĩnh viễn tặng cho tôi phòng thân.”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, gãi đầu nói: “Chị đừng nói, Diệt Linh Đinh cũng coi như pháp khí mạnh nhất Mao Sơn, gần với ba đại chí bảo… Sư phụ tôi nếu biết tôi tùy tiện tặng người, nhất định chém chết tôi.”
Tạ Vũ Tình bĩu môi, “Biết mà.”
Diệp Thiếu Dương cười lên. “Người khác muốn tôi thật sự không cho, nếu là chị muốn, tôi còn có thể nói cái gì. Tặng chị.”
Tạ Vũ Tình nghe hắn nói như vậy, ngược lại ngẩn người, vừa muốn mở miệng, Diệp Thiếu Dương cầm lấy tay cô, dùng Diệt Linh Đinh đâm một phát ở trên ngón giữa của cô, sau đó tính cả Diệt Linh Đinh cùng tay hắn cùng nhau cầm, dùng cương khí giúp huyết khí của cô bị Diệt Linh Đinh hấp thu, thẳng đến khi một đạo hào quang hiện lên.
“Được rồi, bây giờ pháp khí đã nhận chủ, chị về sau dùng có thể phát huy ra linh lực sẽ càng mạnh hơn.” Diệp Thiếu Dương buông tay ra nói với cô.
Tạ Vũ Tình kinh ngạc nhìn Diệt Linh Đinh trong tay, nói: “Nhận chủ rồi… Vậy cậu về sau liền không thể dùng nữa sao?”
“Có thể chứ, hai ta đều là chủ nhân của nó, đều có thể dùng, nhưng bình thường chị cầm phòng thân, tôi tương lai nếu dùng tới mà nói, tôi tìm chị mượn.”
Tạ Vũ Tình cắn cắn môi, đem Diệt Linh Đinh nhét vào trong túi, cái gì cũng chưa nói, tiến lên kéo cánh tay Diệp Thiếu Dương đi về phía trước.
“Thiếu Dương, cậu đối với tương lai có ý tưởng gì?” Một lát sau, Tạ Vũ Tình hỏi, sau đó lại nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi biết cậu cùng Lãnh Ngọc là muốn kết hôn, tôi nói rồi có thể như bây giờ, tôi đã hài lòng, tôi sẽ không tranh cậu với cô ấy… Tôi là muốn hỏi cậu tính toán tương lai, cậu sẽ một mực tróc quỷ hàng yêu đến khi rất già sao, tựa như sư phụ cậu?”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, thổi thổi tóc, nói: “Vấn đề này tôi thật sự chưa từng nghĩ, có lẽ vậy, có tôi ta sẽ về hưu sớm.”
Tạ Vũ Tình nói: “Cậu nếu là về hưu, các đồng bạn nhỏ đó của cậu làm sao bây giờ, rắn mất đầu. Bằng không sau khi cậu chết, đi chỗ đó cái gì Âm Dương ti làm ti chủ, vĩnh viễn ở bên bọn họ?”
Diệp Thiếu Dương lườm cô một cái, “Tôi còn chưa có chết đâu, đừng rủa tôi.”
“Cái này có gì, ai cũng phải chết mà, nói không chừng tôi chết ở trước cậu đó.”
Tạ Vũ Tình cười ha ha, một lát sau, kéo cánh tay hắn, cảm khái nói: “Con người đều phải sinh lão bệnh tử, cái này tôi biết, nhưng sau khi quen biết cậu, đặc biệt là cùng một chỗ với một đám bạn nhỏ như vậy, luôn cảm giác giống như tiến vào một thế giới vĩnh hằng, giống như chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không già, tôi rất khó tưởng tượng cậu sau khi già đi, sẽ là bộ dáng thế nào…”
“Nói thật buồn nôn. Chị nghĩ cũng thật nhiều, tôi thì chưa bao giờ nghĩ những thứ này.” Diệp Thiếu Dương nói, “Lại nói tôi nếu là chết, dựa theo quy củ Mao Sơn, khẳng định sẽ đi luân hồi, sẽ không ở lại âm ty làm quan.”
Tạ Vũ Tình nói: “Quy củ gì, sư phụ cậu không phải ở lại âm ty sao?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đúng vậy, ông ấy đã phá quy củ, cho nên tôi không thể phá nữa.”
“Đây là logic gì vậy?” Tạ Vũ Tình nhíu mày lại.
Lúc này đã đến dưới căn nhà nọ, Diệp Thiếu Dương không nói chuyện phiếm nữa, nhắc nhở cô chú ý chút, sau đó dẫn đầu đi vào.
Ở trong tòa nhà chưa gặp được quỷ, ngược lại gặp được không ít chuột, dọa Tạ Vũ Tình nhảy lên trên người Diệp Thiếu Dương.
Tới âm sào của hai nữ quỷ kia, Diệp Thiếu Dương tìm khối đất trống, mở ra một bao chu sa, ở trên đất rải thành một vòng tròn, đem một bao lá ngải khô trải ở trong, sau đó đem nữ quỷ kia từ trong Âm Dương Kính lôi ra, ném vào trong vòng chu sa, vòng chu sa là một trận pháp cấm chế, tà vật một khi đi vào, không có khả năng ra được.
Nữ quỷ nhìn thấy tình cảnh của mình, lập tức biết suy nghĩ của Diệp Thiếu Dương, cả kinh nói: “Ngươi muốn dùng ta đem tỷ tỷ dẫn ra!”
Diệp Thiếu Dương nói: “Thông minh.” Lập tức từ trong ba lô lấy ra một phiến gỗ mỏng manh, dùng bút chu sa bắt đầu vẽ ở bên trên, nói tới Diệt Hồn Chú là cần viết ở trên lệnh bài gỗ mộc mới hữu hiệu nhất, nhưng Diệp Thiếu Dương lần này đến Cương Thành, trên người không mang thứ này, ban ngày ở phụ cận tìm một cây bách, vót ra một tấm thẻ bài gỗ như vậy, cũng có thể dùng tạm.
Sau khi vẽ xong Diệt Hồn Bài, Diệp Thiếu Dương hướng nữ quỷ quơ quơ, nói: “Diệt Hồn Chú sẽ duy trì khoảng một khắc đồng hồ, trong vòng một khắc tỷ tỷ ngươi không đến, ngươi sẽ hồn phi phách tán, hoàn toàn không cứu được nữa.”
Nữ quỷ hừ lạnh một tiếng: “Chị ấy đến đây, chúng ta vẫn cùng chết, chị ấy không cần thiết đặt cả bản thân vào cùng ta. Pháp sư ngươi đừng có nằm mơ!”
“Sẽ không, nếu cô ta đến, ta sẽ đưa các ngươi đi âm ty tính toán nợ nần, nói được thì làm được.” Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn về phía cái cửa sổ duy nhất của căn phòng, lớn tiếng nói: “Một khắc đồng hồ, đây là cơ hội duy nhất của ngươi, ngươi không đến, thì tận mắt thấy em gái của ngươi chết đi!”
Tạ Vũ Tình đã phun dịch cỏ Thất Tinh, cái gì cũng chưa nhìn thấy, nhíu mày nói: “Thiếu Dương, người ta nghe thấy sao?”
“Cô ta hẳn là ngay tại phụ cận.”
“Ngươi vô sỉ, ngươi từ bỏ hy vọng đi, tỷ tỷ của ta sẽ không đến!” Nữ quỷ lớn tiếng kêu to.
“Thử đi.”
Nữ quỷ trầm mặc một phen, nói: “Ngươi chỉ là nhân gian pháp sư, ngươi làm sao dám làm ra việc diệt hồn đối với ta, ngươi không có quyền lực này!”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Ngươi nói đúng, ta chỉ là nhân gian pháp sư, nhưng là đại đế ngự phong, đừng nói là diệt ngươi một con quỷ tà tu, cho dù là người sống, chọc vào ta, ta cũng vẫn giết, cái này ngươi không phục không được.”
Nữ quỷ ngẩn ra không biết nói gì. Ở trên núi du ngoạn một buổi chiều, buổi tối cùng đi ăn cơm, sau đó về khách sạn thu thập một phen, hai người cùng nhau đi bộ tới công trường. Trên đường Diệp Thiếu Dương cũng nói kế hoạch của chính mình: lợi dụng nữ quỷ trước đó bắt được kia, dẫn một nữ quỷ đi ra.
Đây cũng là biện pháp Diệp Thiếu Dương tối qua linh cơ khẽ động nghĩ đến, đạo lý rất đơn giản, mình đã bắt được nữ quỷ này, có thể xả thân quên cái chết cứu người chị em kia của cô ta, người chị em kia trái lại hẳn là cũng sẽ không trơ mắt nhìn cô chết.
Mình có thể làm phép đối với nữ quỷ kia, dùng sự sống chết của cô ta, đến bức bách người chị em kia của cô ta đi ra.
Tạ Vũ Tình nghe xong biện pháp của Diệp Thiếu Dương, trầm ngâm một phen, chần chờ nói: “Cậu xác định nữ quỷ kia sẽ đến?”
“Hẳn là sẽ, bằng không chỉ có thể nhìn hảo tỷ muội chết.”
Hai người đã đến gần công trường, đem đèn pin ban ngày mua lấy ra chiếu sáng, hướng tiểu khu mấy tòa nhà bỏ hoang đi đến.
Tạ Vũ Tình hít sâu một hơi, Diệp Thiếu Dương nghe thấy, hỏi: “Chị lạnh?”
“Không phải, nghĩ đến đợi lát nữa lại phải gặp quỷ, tôi có hơi sợ.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, “Theo tôi lâu như vậy, chị thế mà còn sợ quỷ.”
Tạ Vũ Tình nói: “Phản ứng bản năng mà, tôi thường xuyên nhìn thấy chuột, tôi vẫn sợ chuột đó thôi.”
Diệp Thiếu Dương đem Diệt Linh Đinh lấy ra, giao cho cô, “Chị cầm phòng thân!”
“Sao cậu luôn cho tôi cái này? Đổi cái không được sao?”
“Chị chỉ thích hợp dùng cái này, cái khác đều cần chú ngữ cùng cương khí để khống chế, tôi cho dù đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cho chị, chị cũng không dùng được. Bằng không tôi cũng không thiếu.”
Tạ Vũ Tình tiếp nhận Diệt Linh Đinh, liếc mắt cười: “Nói hào phóng như vậy, nếu thật sự, cậu đem nó vĩnh viễn tặng cho tôi phòng thân.”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, gãi đầu nói: “Chị đừng nói, Diệt Linh Đinh cũng coi như pháp khí mạnh nhất Mao Sơn, gần với ba đại chí bảo… Sư phụ tôi nếu biết tôi tùy tiện tặng người, nhất định chém chết tôi.”
Tạ Vũ Tình bĩu môi, “Biết mà.”
Diệp Thiếu Dương cười lên. “Người khác muốn tôi thật sự không cho, nếu là chị muốn, tôi còn có thể nói cái gì. Tặng chị.”
Tạ Vũ Tình nghe hắn nói như vậy, ngược lại ngẩn người, vừa muốn mở miệng, Diệp Thiếu Dương cầm lấy tay cô, dùng Diệt Linh Đinh đâm một phát ở trên ngón giữa của cô, sau đó tính cả Diệt Linh Đinh cùng tay hắn cùng nhau cầm, dùng cương khí giúp huyết khí của cô bị Diệt Linh Đinh hấp thu, thẳng đến khi một đạo hào quang hiện lên.
“Được rồi, bây giờ pháp khí đã nhận chủ, chị về sau dùng có thể phát huy ra linh lực sẽ càng mạnh hơn.” Diệp Thiếu Dương buông tay ra nói với cô.
Tạ Vũ Tình kinh ngạc nhìn Diệt Linh Đinh trong tay, nói: “Nhận chủ rồi… Vậy cậu về sau liền không thể dùng nữa sao?”
“Có thể chứ, hai ta đều là chủ nhân của nó, đều có thể dùng, nhưng bình thường chị cầm phòng thân, tôi tương lai nếu dùng tới mà nói, tôi tìm chị mượn.”
Tạ Vũ Tình cắn cắn môi, đem Diệt Linh Đinh nhét vào trong túi, cái gì cũng chưa nói, tiến lên kéo cánh tay Diệp Thiếu Dương đi về phía trước.
“Thiếu Dương, cậu đối với tương lai có ý tưởng gì?” Một lát sau, Tạ Vũ Tình hỏi, sau đó lại nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi biết cậu cùng Lãnh Ngọc là muốn kết hôn, tôi nói rồi có thể như bây giờ, tôi đã hài lòng, tôi sẽ không tranh cậu với cô ấy… Tôi là muốn hỏi cậu tính toán tương lai, cậu sẽ một mực tróc quỷ hàng yêu đến khi rất già sao, tựa như sư phụ cậu?”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, thổi thổi tóc, nói: “Vấn đề này tôi thật sự chưa từng nghĩ, có lẽ vậy, có tôi ta sẽ về hưu sớm.”
Tạ Vũ Tình nói: “Cậu nếu là về hưu, các đồng bạn nhỏ đó của cậu làm sao bây giờ, rắn mất đầu. Bằng không sau khi cậu chết, đi chỗ đó cái gì Âm Dương ti làm ti chủ, vĩnh viễn ở bên bọn họ?”
Diệp Thiếu Dương lườm cô một cái, “Tôi còn chưa có chết đâu, đừng rủa tôi.”
“Cái này có gì, ai cũng phải chết mà, nói không chừng tôi chết ở trước cậu đó.”
Tạ Vũ Tình cười ha ha, một lát sau, kéo cánh tay hắn, cảm khái nói: “Con người đều phải sinh lão bệnh tử, cái này tôi biết, nhưng sau khi quen biết cậu, đặc biệt là cùng một chỗ với một đám bạn nhỏ như vậy, luôn cảm giác giống như tiến vào một thế giới vĩnh hằng, giống như chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không già, tôi rất khó tưởng tượng cậu sau khi già đi, sẽ là bộ dáng thế nào…”
“Nói thật buồn nôn. Chị nghĩ cũng thật nhiều, tôi thì chưa bao giờ nghĩ những thứ này.” Diệp Thiếu Dương nói, “Lại nói tôi nếu là chết, dựa theo quy củ Mao Sơn, khẳng định sẽ đi luân hồi, sẽ không ở lại âm ty làm quan.”
Tạ Vũ Tình nói: “Quy củ gì, sư phụ cậu không phải ở lại âm ty sao?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đúng vậy, ông ấy đã phá quy củ, cho nên tôi không thể phá nữa.”
“Đây là logic gì vậy?” Tạ Vũ Tình nhíu mày lại.
Lúc này đã đến dưới căn nhà nọ, Diệp Thiếu Dương không nói chuyện phiếm nữa, nhắc nhở cô chú ý chút, sau đó dẫn đầu đi vào.
Ở trong tòa nhà chưa gặp được quỷ, ngược lại gặp được không ít chuột, dọa Tạ Vũ Tình nhảy lên trên người Diệp Thiếu Dương.
Tới âm sào của hai nữ quỷ kia, Diệp Thiếu Dương tìm khối đất trống, mở ra một bao chu sa, ở trên đất rải thành một vòng tròn, đem một bao lá ngải khô trải ở trong, sau đó đem nữ quỷ kia từ trong Âm Dương Kính lôi ra, ném vào trong vòng chu sa, vòng chu sa là một trận pháp cấm chế, tà vật một khi đi vào, không có khả năng ra được.
Nữ quỷ nhìn thấy tình cảnh của mình, lập tức biết suy nghĩ của Diệp Thiếu Dương, cả kinh nói: “Ngươi muốn dùng ta đem tỷ tỷ dẫn ra!”
Diệp Thiếu Dương nói: “Thông minh.” Lập tức từ trong ba lô lấy ra một phiến gỗ mỏng manh, dùng bút chu sa bắt đầu vẽ ở bên trên, nói tới Diệt Hồn Chú là cần viết ở trên lệnh bài gỗ mộc mới hữu hiệu nhất, nhưng Diệp Thiếu Dương lần này đến Cương Thành, trên người không mang thứ này, ban ngày ở phụ cận tìm một cây bách, vót ra một tấm thẻ bài gỗ như vậy, cũng có thể dùng tạm.
Sau khi vẽ xong Diệt Hồn Bài, Diệp Thiếu Dương hướng nữ quỷ quơ quơ, nói: “Diệt Hồn Chú sẽ duy trì khoảng một khắc đồng hồ, trong vòng một khắc tỷ tỷ ngươi không đến, ngươi sẽ hồn phi phách tán, hoàn toàn không cứu được nữa.”
Nữ quỷ hừ lạnh một tiếng: “Chị ấy đến đây, chúng ta vẫn cùng chết, chị ấy không cần thiết đặt cả bản thân vào cùng ta. Pháp sư ngươi đừng có nằm mơ!”
“Sẽ không, nếu cô ta đến, ta sẽ đưa các ngươi đi âm ty tính toán nợ nần, nói được thì làm được.” Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn về phía cái cửa sổ duy nhất của căn phòng, lớn tiếng nói: “Một khắc đồng hồ, đây là cơ hội duy nhất của ngươi, ngươi không đến, thì tận mắt thấy em gái của ngươi chết đi!”
Tạ Vũ Tình đã phun dịch cỏ Thất Tinh, cái gì cũng chưa nhìn thấy, nhíu mày nói: “Thiếu Dương, người ta nghe thấy sao?”
“Cô ta hẳn là ngay tại phụ cận.”
“Ngươi vô sỉ, ngươi từ bỏ hy vọng đi, tỷ tỷ của ta sẽ không đến!” Nữ quỷ lớn tiếng kêu to.
“Thử đi.”
Nữ quỷ trầm mặc một phen, nói: “Ngươi chỉ là nhân gian pháp sư, ngươi làm sao dám làm ra việc diệt hồn đối với ta, ngươi không có quyền lực này!”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Ngươi nói đúng, ta chỉ là nhân gian pháp sư, nhưng là đại đế ngự phong, đừng nói là diệt ngươi một con quỷ tà tu, cho dù là người sống, chọc vào ta, ta cũng vẫn giết, cái này ngươi không phục không được.”
Nữ quỷ ngẩn ra không biết nói gì.