Đột nhiên cửa bị mở ra, một cảnh sát xa lạ ba mươi mấy tuổi đi vào, phía sau còn dẫn theo một người, Tạ Vũ Tình, không mặc cảnh phục, mặc áo ngủ, bên ngoài khoác một cái áo gió, tóc cũng rất rối, vừa nhìn là biết từ trong ổ chăn vừa bò dậy, vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy cô, trái tim treo lên của Diệp Thiếu Dương nhất thời cuối cùng thả xuống, hướng cô mang theo áy náy cười cười.
Tạ Vũ Tình nhìn thấy hắn bị còng ở trên ghế, trên mặt lộ ra sự đau lòng khó có thể che dấu, mở miệng, nói với cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh: “Mau thả cậu ấy ra!”
Cảnh sát trẻ tuổi sửng sốt một chút, thấp giọng nói: “Vũ Tình, cái này không hợp quy củ…”
“Anh thả cậu ấy ra trước, tôi đảm bảo cho cậu ấy, cậu ấy không phải hung thủ!”
“Cái này… Dựa theo quy củ, cô và hắn không có quan hệ thân thuộc…”
Tạ Vũ Tình tức giận1mặt đỏ bừng, hai tay chống nạnh, hướng hắn quát: “Cậu ấy là nam nhân của tôi, quan hệ này được không!”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương rung động một trận, ngơ ngác nhìn Tạ Vũ Tình.
Cảnh sát trẻ tuổi cũng ngây dại, trong mắt toát ra một tia ảm đạm, xoay người từ ngoài cửa gọi đến một cảnh viên, mở ra còng tay cho Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương đứng dậy, lẩm bẩm: “Vũ Tình.”
“Cậu ở lại đây trước!” Tạ Vũ Tình đem cảnh sát trẻ tuổi bên người xách ra ngoài, xách đến văn phòng sở trưởng, sở trưởng đang làm việc, thấy có người không gõ cửa xông vào, có chút khó chịu, đợi sau khi nhìn thấy là cảnh quan trẻ tuổi, lập tức đứng dậy, cả kinh nói: “Lưu cục sao lại đến đây!”
Vị trước mắt này chính là phân cục đại cục trưởng Lưu Quảng.
Lưu Quảng hướng hắn gật gật đầu, nói: “Tôi vừa tới, đêm nay vụ án giết người này, phân cục đã tiếp nhận. Đây5là Tạ cảnh quan đến từ Thạch Thành, tôi và cô ấy đối chiếu tình huống một chút, mượn ông văn phòng dùng một chút.”
Sở trưởng không ngừng gật đầu, chào hỏi với Tạ Vũ Tình, đứng dậy ra ngoài, từ bên ngoài đem cửa đóng lại, lúc này mới nghĩ đến Tạ Vũ Tình là ai, hối hận vừa rồi không nói thêm vài câu tốt đẹp.
“Diệp Thiếu Dương này, không có khả năng là tội phạm giết người, cậu ấy là cố vấn ban điều tra linh dị này của tôi, lần này đến Cương Thành, chính là điều tra sự kiện linh dị, nếu anh cần thủ tục, tôi ngày mai bảo cha tôi truyền một phần tới đây cho anh.”
Lưu Quảng chần chờ nói: “Cô là nói, vụ án giết người này là sự kiện linh dị?”
Tạ Vũ Tình gật gật đầu, “Anh nếu còn muốn chạy trình tự gì mới có thể thả người, tùy tiện anh.”
Lưu Quảng sờ cằm, nói: “Đã là cố vấn đơn vị các cô,3vậy không có vấn đề, một hồi hiểu lầm thôi. Nhưng… Vũ Tình, tôi rất muốn biết, hắn thật sự là bạn trai của cô?”
Tạ Vũ Tình hai tay chống nạnh, cười lạnh nói: “Cái này có liên quan với vụ án sao?”
Lưu Quảng nhún vai nói: “Không quan hệ, là cá nhân tôi hỏi.”
Tạ Vũ Tình nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Tin tức của anh quá lạc hậu rồi, hệ thống cảnh vụ Thạch Thành đều biết quan hệ của tôi với cậu ấy…”
Nói xong đẩy cửa đi ra ngoài.
Hai mươi phút sau, Tạ Vũ Tình lái xe mang Diệp Thiếu Dương đi một quán mỳ, Diệp Thiếu Dương đói sắp ngất rồi, lang thôn hổ yết ăn hết một bát mỳ lớn, ngẩng đầu nhìn, Tạ Vũ Tình đang nhìn mình, chưa động vào một bát mỳ trước mặt, hỏi: “Chị không ăn?”
“Ăn cái rắm à, không có khẩu vị, nếu không phải cậu, tôi lúc này đang ôm Tuyết Kỳ ngủ.”
Diệp Thiếu Dương áy náy cười cười. “Xin lỗi, ngày mai3trở về mời chị ăn bánh bao thịt lớn.”
Tạ Vũ Tình nghe thấy bốn chữ “bánh bao thịt lớn”, lập tức giống như bị điểm hỏa, hướng ngực Diệp Thiếu Dương cho một quyền, đánh hắn thiếu chút nữa đem mì vừa ăn nôn ra.
“Còn dám nhắc cái này với tôi! Cậu thế mà lại đem tên của tôi lưu thành cái này, cậu là ý đồ gì!”
Diệp Thiếu Dương xoa ngực, giải thích: “Không phải sao, vậy không phải trước kia lưu sao, tôi cảm thấy rất thú vị, với mấy người đều dùng đặc điểm của mấy người lưu tên, chưa từng sửa.”
Tạ Vũ Tình hướng hắn vươn tay, “Di động đưa tôi, tôi xem xem người khác lưu là gì!”
Diệp Thiếu Dương đành phải đem di động nộp lên, Tạ Vũ Tình đón lấy, mở ra danh bạ điện thoại, nhìn thấy cái thứ nhất đã nhíu mày, “Ván quan tài là ai?”
“Quách sư huynh, bán quan tài.”
Tạ Vũ Tình ‘Phốc’ một tiếng cười lên, nhìn xuống dưới, “Sao Chanh Tử5cũng có di động?”
Diệp Thiếu Dương ghé lên nhìn, nói: “Ồ, mỹ nhân ngư à, đây là Tiểu Ngư.”
Diệp Thiếu Dương lần lượt giải thích cho cô: Tiểu Mã là con lợn thối, Tiểu Nhị là Đông Phương Bất Bại, Tĩnh Như là Lamborghini, Mã Thừa là đại phì nhục (ý tứ giàu chảy mỡ), Tứ Bảo là con lừa trọc…
Tạ Vũ Tình xem một cái cười một cái, lục lọi hồi lâu nói: “Sao chưa tìm được Lãnh Ngọc?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Có mà.” Chỉ vào tên gọi “Phích Lịch Kiều Oa (thiếu nữ đẹp sét đánh)” nói, “Chính là cái này, lúc ban đầu gặp em ấy, ăn mặc rất giống thiếu nữ đẹp sét đánh, liền tùy tiện lưu.”
Tạ Vũ Tình liếc hắn nói: “Ấn tượng của cậu đối với cô ấy sẽ không là vẫn dừng lại ở lúc đó chứ.”
Diệp Thiếu Dương thè lưỡi nói: “Khoảng thời gian giữa đã sửa đổi, chỉ là về sau đổi di động, không biết sao hệ thống trở lại như cũ, liền4lười sửa, dù sao biết ai là được. Hơn nữa đều là đặc điểm của mỗi người, dễ nhớ bao nhiêu chứ.”
Tạ Vũ Tình lầu bầu: “Dù sao tôi không gọi là bánh bao thịt lớn, tôi phải sửa một cái, không cho phép cậu sửa lại!”
Quay người lại mân mê một phen, đem di động trả lại cho Diệp Thiếu Dương, bảo hắn không được xem. Diệp Thiếu Dương thừa dịp đi WC nhìn một chút, ngây ra tại chỗ, Tạ Vũ Tình sửa tên cho chính cô là: yêu nhất con bướm nhỏ.
Ăn xong mì đi ra ngoài, Tạ Vũ Tình lái xe, hai người tới khách sạn Diệp Thiếu Dương ở, Tạ Vũ Tình bảo Diệp Thiếu Dương đem tình huống kể một lần, Diệp Thiếu Dương đang nói, Tạ Vũ Tình bỗng nhiên nói: “Cậu ở một mình, đặt phòng tiêu chuẩn làm gì?”
Diệp Thiếu Dương nói thực náo nhiệt, nghe thấy một câu như vậy, sửng sốt một phen nói: “Quách sư huynh lúc trước ở đây, hắn ngày hôm qua đi rồi, tôi chưa đổi phòng.”
Tạ Vũ Tình nói: “Một mình đặt phòng tiêu chuẩn ở, tôi cảm giác có vấn đề.”
“Tôi ngất, tôi nếu là đặt phòng giường lớn mới có vấn đề nhỉ, chung quy không thể tôi gọi em gái, sau đó còn chia giường ngủ chứ.”
Tạ Vũ Tình cảm thấy cũng có đạo lý, bảo hắn tiếp tục nói.
Diệp Thiếu Dương đem sự tình nói xong, nói: “Nói đến cũng quái, tôi vừa muốn bắt nữ quỷ kia, đám cảnh sát liền tới, giống như còn là chuyên môn nhằm vào tôi, thật là kỳ quái.”
Tạ Vũ Tình nói: “Tôi lúc trước hỏi rồi, bọn họ là hướng vào cậu, bởi vì có người báo cảnh sát, nói có người cầm vũ khí lượn lờ ở nơi đó, nghi là có hành vi cướp bóc, cho nên đồn cảnh sát mới sẽ phái người đi qua.”
Diệp Thiếu Dương chần chờ một phen, nói: “Ai báo cảnh sát?”
“Cái đó không biết, dù sao là ở trước khi cậu bị bắt, đại khái khoảng ba mươi phút, cho nên cảnh sát tới sớm, ở vùng đó tuần tra, sau đó vừa lúc bắt được cậu…”
“Nói như vậy, là có người cố ý chơi tôi, không muốn để cho tôi bắt được nữ quỷ, cho nên lợi dụng cảnh sát đến ngăn trở tôi?”
Đây là khả năng duy nhất Diệp Thiếu Dương có thể nghĩ đến, ở dưới loại tình huống đó, cũng chỉ có cảnh sát mới có thể ngăn trở, dù sao mình cho dù tung hoành âm dương hai giới nữa, dù sao vẫn sợ cảnh sát, ở lúc bị súng chỉ vào, nếu thật sự không tới tình huống bắt buộc cần ra tay, mình tuyệt đối không thể tấn công cảnh sát. Đột nhiên cửa bị mở ra, một cảnh sát xa lạ ba mươi mấy tuổi đi vào, phía sau còn dẫn theo một người, Tạ Vũ Tình, không mặc cảnh phục, mặc áo ngủ, bên ngoài khoác một cái áo gió, tóc cũng rất rối, vừa nhìn là biết từ trong ổ chăn vừa bò dậy, vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy cô, trái tim treo lên của Diệp Thiếu Dương nhất thời cuối cùng thả xuống, hướng cô mang theo áy náy cười cười.
Tạ Vũ Tình nhìn thấy hắn bị còng ở trên ghế, trên mặt lộ ra sự đau lòng khó có thể che dấu, mở miệng, nói với cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh: “Mau thả cậu ấy ra!”
Cảnh sát trẻ tuổi sửng sốt một chút, thấp giọng nói: “Vũ Tình, cái này không hợp quy củ…”
“Anh thả cậu ấy ra trước, tôi đảm bảo cho cậu ấy, cậu ấy không phải hung thủ!”
“Cái này… Dựa theo quy củ, cô và hắn không có quan hệ thân thuộc…”
Tạ Vũ Tình tức giận1mặt đỏ bừng, hai tay chống nạnh, hướng hắn quát: “Cậu ấy là nam nhân của tôi, quan hệ này được không!”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương rung động một trận, ngơ ngác nhìn Tạ Vũ Tình.
Cảnh sát trẻ tuổi cũng ngây dại, trong mắt toát ra một tia ảm đạm, xoay người từ ngoài cửa gọi đến một cảnh viên, mở ra còng tay cho Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương đứng dậy, lẩm bẩm: “Vũ Tình.”
“Cậu ở lại đây trước!” Tạ Vũ Tình đem cảnh sát trẻ tuổi bên người xách ra ngoài, xách đến văn phòng sở trưởng, sở trưởng đang làm việc, thấy có người không gõ cửa xông vào, có chút khó chịu, đợi sau khi nhìn thấy là cảnh quan trẻ tuổi, lập tức đứng dậy, cả kinh nói: “Lưu cục sao lại đến đây!”
Vị trước mắt này chính là phân cục đại cục trưởng Lưu Quảng.
Lưu Quảng hướng hắn gật gật đầu, nói: “Tôi vừa tới, đêm nay vụ án giết người này, phân cục đã tiếp nhận. Đây5là Tạ cảnh quan đến từ Thạch Thành, tôi và cô ấy đối chiếu tình huống một chút, mượn ông văn phòng dùng một chút.”
Sở trưởng không ngừng gật đầu, chào hỏi với Tạ Vũ Tình, đứng dậy ra ngoài, từ bên ngoài đem cửa đóng lại, lúc này mới nghĩ đến Tạ Vũ Tình là ai, hối hận vừa rồi không nói thêm vài câu tốt đẹp.
“Diệp Thiếu Dương này, không có khả năng là tội phạm giết người, cậu ấy là cố vấn ban điều tra linh dị này của tôi, lần này đến Cương Thành, chính là điều tra sự kiện linh dị, nếu anh cần thủ tục, tôi ngày mai bảo cha tôi truyền một phần tới đây cho anh.”
Lưu Quảng chần chờ nói: “Cô là nói, vụ án giết người này là sự kiện linh dị?”
Tạ Vũ Tình gật gật đầu, “Anh nếu còn muốn chạy trình tự gì mới có thể thả người, tùy tiện anh.”
Lưu Quảng sờ cằm, nói: “Đã là cố vấn đơn vị các cô,3vậy không có vấn đề, một hồi hiểu lầm thôi. Nhưng… Vũ Tình, tôi rất muốn biết, hắn thật sự là bạn trai của cô?”
Tạ Vũ Tình hai tay chống nạnh, cười lạnh nói: “Cái này có liên quan với vụ án sao?”
Lưu Quảng nhún vai nói: “Không quan hệ, là cá nhân tôi hỏi.”
Tạ Vũ Tình nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Tin tức của anh quá lạc hậu rồi, hệ thống cảnh vụ Thạch Thành đều biết quan hệ của tôi với cậu ấy…”
Nói xong đẩy cửa đi ra ngoài.
Hai mươi phút sau, Tạ Vũ Tình lái xe mang Diệp Thiếu Dương đi một quán mỳ, Diệp Thiếu Dương đói sắp ngất rồi, lang thôn hổ yết ăn hết một bát mỳ lớn, ngẩng đầu nhìn, Tạ Vũ Tình đang nhìn mình, chưa động vào một bát mỳ trước mặt, hỏi: “Chị không ăn?”
“Ăn cái rắm à, không có khẩu vị, nếu không phải cậu, tôi lúc này đang ôm Tuyết Kỳ ngủ.”
Diệp Thiếu Dương áy náy cười cười. “Xin lỗi, ngày mai3trở về mời chị ăn bánh bao thịt lớn.”
Tạ Vũ Tình nghe thấy bốn chữ “bánh bao thịt lớn”, lập tức giống như bị điểm hỏa, hướng ngực Diệp Thiếu Dương cho một quyền, đánh hắn thiếu chút nữa đem mì vừa ăn nôn ra.
“Còn dám nhắc cái này với tôi! Cậu thế mà lại đem tên của tôi lưu thành cái này, cậu là ý đồ gì!”
Diệp Thiếu Dương xoa ngực, giải thích: “Không phải sao, vậy không phải trước kia lưu sao, tôi cảm thấy rất thú vị, với mấy người đều dùng đặc điểm của mấy người lưu tên, chưa từng sửa.”
Tạ Vũ Tình hướng hắn vươn tay, “Di động đưa tôi, tôi xem xem người khác lưu là gì!”
Diệp Thiếu Dương đành phải đem di động nộp lên, Tạ Vũ Tình đón lấy, mở ra danh bạ điện thoại, nhìn thấy cái thứ nhất đã nhíu mày, “Ván quan tài là ai?”
“Quách sư huynh, bán quan tài.”
Tạ Vũ Tình ‘Phốc’ một tiếng cười lên, nhìn xuống dưới, “Sao Chanh Tử5cũng có di động?”
Diệp Thiếu Dương ghé lên nhìn, nói: “Ồ, mỹ nhân ngư à, đây là Tiểu Ngư.”
Diệp Thiếu Dương lần lượt giải thích cho cô: Tiểu Mã là con lợn thối, Tiểu Nhị là Đông Phương Bất Bại, Tĩnh Như là Lamborghini, Mã Thừa là đại phì nhục (ý tứ giàu chảy mỡ), Tứ Bảo là con lừa trọc…
Tạ Vũ Tình xem một cái cười một cái, lục lọi hồi lâu nói: “Sao chưa tìm được Lãnh Ngọc?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Có mà.” Chỉ vào tên gọi “Phích Lịch Kiều Oa (thiếu nữ đẹp sét đánh)” nói, “Chính là cái này, lúc ban đầu gặp em ấy, ăn mặc rất giống thiếu nữ đẹp sét đánh, liền tùy tiện lưu.”
Tạ Vũ Tình liếc hắn nói: “Ấn tượng của cậu đối với cô ấy sẽ không là vẫn dừng lại ở lúc đó chứ.”
Diệp Thiếu Dương thè lưỡi nói: “Khoảng thời gian giữa đã sửa đổi, chỉ là về sau đổi di động, không biết sao hệ thống trở lại như cũ, liền4lười sửa, dù sao biết ai là được. Hơn nữa đều là đặc điểm của mỗi người, dễ nhớ bao nhiêu chứ.”
Tạ Vũ Tình lầu bầu: “Dù sao tôi không gọi là bánh bao thịt lớn, tôi phải sửa một cái, không cho phép cậu sửa lại!”
Quay người lại mân mê một phen, đem di động trả lại cho Diệp Thiếu Dương, bảo hắn không được xem. Diệp Thiếu Dương thừa dịp đi WC nhìn một chút, ngây ra tại chỗ, Tạ Vũ Tình sửa tên cho chính cô là: yêu nhất con bướm nhỏ.
Ăn xong mì đi ra ngoài, Tạ Vũ Tình lái xe, hai người tới khách sạn Diệp Thiếu Dương ở, Tạ Vũ Tình bảo Diệp Thiếu Dương đem tình huống kể một lần, Diệp Thiếu Dương đang nói, Tạ Vũ Tình bỗng nhiên nói: “Cậu ở một mình, đặt phòng tiêu chuẩn làm gì?”
Diệp Thiếu Dương nói thực náo nhiệt, nghe thấy một câu như vậy, sửng sốt một phen nói: “Quách sư huynh lúc trước ở đây, hắn ngày hôm qua đi rồi, tôi chưa đổi phòng.”
Tạ Vũ Tình nói: “Một mình đặt phòng tiêu chuẩn ở, tôi cảm giác có vấn đề.”
“Tôi ngất, tôi nếu là đặt phòng giường lớn mới có vấn đề nhỉ, chung quy không thể tôi gọi em gái, sau đó còn chia giường ngủ chứ.”
Tạ Vũ Tình cảm thấy cũng có đạo lý, bảo hắn tiếp tục nói.
Diệp Thiếu Dương đem sự tình nói xong, nói: “Nói đến cũng quái, tôi vừa muốn bắt nữ quỷ kia, đám cảnh sát liền tới, giống như còn là chuyên môn nhằm vào tôi, thật là kỳ quái.”
Tạ Vũ Tình nói: “Tôi lúc trước hỏi rồi, bọn họ là hướng vào cậu, bởi vì có người báo cảnh sát, nói có người cầm vũ khí lượn lờ ở nơi đó, nghi là có hành vi cướp bóc, cho nên đồn cảnh sát mới sẽ phái người đi qua.”
Diệp Thiếu Dương chần chờ một phen, nói: “Ai báo cảnh sát?”
“Cái đó không biết, dù sao là ở trước khi cậu bị bắt, đại khái khoảng ba mươi phút, cho nên cảnh sát tới sớm, ở vùng đó tuần tra, sau đó vừa lúc bắt được cậu…”
“Nói như vậy, là có người cố ý chơi tôi, không muốn để cho tôi bắt được nữ quỷ, cho nên lợi dụng cảnh sát đến ngăn trở tôi?”
Đây là khả năng duy nhất Diệp Thiếu Dương có thể nghĩ đến, ở dưới loại tình huống đó, cũng chỉ có cảnh sát mới có thể ngăn trở, dù sao mình cho dù tung hoành âm dương hai giới nữa, dù sao vẫn sợ cảnh sát, ở lúc bị súng chỉ vào, nếu thật sự không tới tình huống bắt buộc cần ra tay, mình tuyệt đối không thể tấn công cảnh sát.