Diệp Thiếu Dương nói: “Đương nhiên không phải, đây là tà khí vào cơ thể, không biết bị tà vật gì làm thủ đoạn, hiện tại tà khí còn chưa xâm phạm tâm mạch, ba ngày nữa, chờ những bọt nước này mọc tới cổ, một khi hợp vây, thì không cứu được nữa.”
Lý phu nhân vừa nghe, vội vàng nói: “Sư phụ, ngài là nói còn có thể cứu?”
Diệp Thiếu Dương lại kiểm tra một phen, nói: “Dùng Thập Bát Thần Châm có thể ép ra tà khí, tạm thời giữ được thân thể…”
Còn chưa dứt lời, lập tức nghe lão Quách dùng giọng nghiêm túc nói: “Tuyệt đối không được nha tiểu sư đệ, Thập Bát Thần Châm cực kỳ hao phí nguyên khí, đệ phải cần bao lâu mới có thể khôi phục lại!”
“Ặc… Đúng vậy, còn có khả năng giảm thọ.” Diệp Thiếu Dương trách cứ nhìn lão Quách một cái, “Vốn đệ đã nói không tới, sư huynh cứ ép đệ đến, đệ tưởng là việc bằng cái nhấc tay, ai ngờ còn cần dùng đến Thập Bát Thần Châm… Nhưng đến cũng đến rồi, sư huynh bảo đệ từ chối như thế nào.”
Lão Quách mặt lộ vẻ xấu hổ, nghiến răng một cái, hướng Lý lão bản chắp tay nói: “Lý tổng, rất xin lỗi, Mao Sơn phái chúng tôi có ba cái không cứu, ác nhân không cứu, giảm âm đức không cứu, giảm dương thọ không cứu… Trong đó sợ nhất chính là giảm dương thọ, cho nên…”
Lập tức nháy mắt cho Diệp Thiếu Dương, hướng cửa phòng bĩu môi, Diệp Thiếu Dương nhấc chân liền đi.
Chuyện xảy ra sau đó quả nhiên nhất trí với kịch bản, vợ chồng Lý lão bản ôm Diệp Thiếu Dương không cho đi, ra sức khẩn cầu, Lý lão bản cứ nói cái gì cứu một mạng người hơn xây thất cấp phù đồ… các loại lời lẽ, Diệp Thiếu Dương cạn lời, nói: “Lý tổng, tôi không phải hòa thượng, không xây phù đồ gì cả…”
Lý lão bản ngây ra một phen, than thở khóc lóc là “Dù sao sư phụ xin cậu thương xót, tôi biết cậu loại cao nhân này là không thích tiền, cậu cứu con tôi đi…”
Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy, thật muốn nói cho hắn mình không phải cao nhân gì, mình thích chính là tiền. Bất đắc dĩ nhìn lão Quách một cái. lão Quách cũng rất cạn lời, đành phải mở miệng nói: “À, tiểu sư đệ, chúng ta bây giờ đến rồi, cứ như vậy đi mà nói cũng quá vô tình… Đệ không phải muốn xây dựng lại Mao Sơn đại điện sao, chúng ta có thể gặp được Lý tổng, cũng là duyên phận, đệ cứ để cho Lý tổng kết thiện duyên này đi.”
Vẫn là lão Quách trình độ cao, không hổ là xuất thân gian thương! Diệp Thiếu Dương lập tức trở nên do dự, nói: “Nhưng mà còn thiếu hơn bốn mươi vạn, để cho một mình Lý tổng trả, chung quy không tốt lắm…”
Lý phu nhân vừa nghe, lập tức nói: “Không thành vấn đề không thành vấn đề, tôi bỏ năm mươi vạn! Diệp sư phụ, xin nhất định phải cứu con tôi.”
Diệp Thiếu Dương thở dài, cố mà làm đáp ứng, cùng lão Quách nhìn nhau một cái, nhất thời cảm thấy mình thật sự rất giống thần côn…
Diệp Thiếu Dương lập tức bảo vợ chồng hai người bắt tay vào làm đi chuẩn bị một chậu nước sôi cùng một cái khăn mặt sạch sẽ, sau khi đưa tới, đem toàn bộ mọi người đuổi ra, chỉ để lại lão Quách làm trợ thủ.
“Chia bốn sáu nha.” Lão Quách đóng cửa lại, hướng Diệp Thiếu Dương vươn ngón tay, thấp giọng nói.
“Kháo, không phải nói ba bảy sao!”
“Bốn sáu mà, ta nói là bốn sáu!”
Diệp Thiếu Dương ném khăn mặt, “Muốn bắt chẹt đệ, không làm nữa!”
Lão Quách vừa nghe, nói: “Không làm thì đi, ta tốt xấu là sư huynh của đệ, đệ không chiếu cố lão nhân gia một chút!”
Diệp Thiếu Dương nói: “Chính là chiếu cố huynh mới cho huynh ba thành đó, huynh cũng có tiền như vậy rồi, kháo, lão bà của đệ cũng chưa có đâu, huynh không quan tâm đệ một chút à!”
Hai vợ chồng Lý lão bản ở ngoài cửa lo lắng chờ đợi, cửa đóng chặt, không nghe thấy bên trong đang tranh cãi cái gì, còn tưởng bọn họ đã bắt đầu làm phép, nếu để bọn họ biết hai người đem con trai vứt ở một bên, đang vì chia tiền tranh túi bụi, nhắm chừng sắp tức nổ phổi rồi.
Cuối cùng vẫn là lão Quách nhượng bộ, chia ba bảy, sau đó mới bắt đầu động thủ.
Tuy tranh cãi rất hung, nhưng thực sự làm việc, Diệp Thiếu Dương cũng không hàm hồ, cực kỳ nghiêm túc hạ châm, dùng pháp lực từng chút một đem tà khí trong cơ thể Lý thiếu gia ép ra…
Nửa giờ sau, làm phép hoàn thành, cửa phòng mở ra, vợ chồng Lý lão bản giống người nhà chờ đợi giải phẫu, lập tức vô cùng khẩn trương nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương dùng khăn mặt lai mồ hôi trên mặt, một bộ dáng mệt chết đi, đem vợ chồng hai người mời đến trong phòng, hai người vừa thấy liền trợn tròn mắt, con trai từ cổ trở xuống, hầu như toàn thân đều bị máu đen bao trùm, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.
“Đây là bình thường, tà khí trong cơ thể cậu ấy quá mạnh, ô nhiễm máu, ép ra là khỏi, cái này tôi không làm thay.”
Lý phu nhân lập tức gọi hai bảo mẫu, tẩy rửa thân thể cho con trai, quả nhiên, ở sau khi máu đen đều rửa sạch, có thể rõ ràng nhìn ra sắc mặt con trai so với lúc trước dễ coi hơn nhiều, hít thở cũng trở nên cân xứng, nhìn qua như là một người bình thường đang ngủ say.
Hai người ngàn ân vạn tạ đối với Diệp Thiếu Dương.
“Trước không vội cảm ơn, hồn phách con trai ông không được đầy đủ, thiên hồn không biết bị tà vật gì câu đi bắt lấy, hiện tại cho dù tỉnh lại cũng chỉ là kẻ si ngốc.”
Hai vợ chồng kinh hãi, tự nhiên lại mời hắn ra tay cứu.
Tà vật đối phương đã có thể tháo tách sống hồn người, câu đi một luồng thiên hồn, nói rõ có chút tu vi, đổi thành pháp sư bình thường, ở dưới tình huống không biết tà vật thân ở nơi nào, cũng chỉ có thể là bó tay không có cách, nhưng đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, cái này cũng không phải việc gì khó.
Diệp Thiếu Dương bảo lão Quách hỗ trợ, ở trong phòng bố trí một vòng dẫn hồn, sau đó nhổ xuống một lọn tóc của Lý thiếu gia, dùng linh phù viết tên cùng ngày sinh tháng đẻ của hắn bao bọc lại, sau khi đốt, bắt đầu làm phép thu hồn…
Thông qua hấp dẫn giữa hồn phách, Diệp Thiếu Dương rất nhanh cảm giác được chỗ thiên hồn Lý thiếu gia, quả thật là bị cái gì bắt lấy không thả. Diệp Thiếu Dương liên tục làm phép ba lượt, tà vật kia không chống lại được, tiếp tục bám dính không rời nữa, chỉ có thể ngay cả mình cũng bị câu tới, đành phải buông tay.
Diệp Thiếu Dương thừa cơ đem thiên hồn Lý thiếu gia thu về, thở phào một cái, mở mắt, đi đến bên người Lý thiếu gia, vẽ một tấm Dưỡng Khí Phù, giúp hồn phách hắn dung hợp, dù sao thiên hồn đã đánh mất quá lâu, cùng với hồn phách còn lại sẽ có chút không đủ hòa hợp.
Ở trong quá trình này, Diệp Thiếu Dương hướng trên người Lý thiếu gia nhìn lại, lúc trước dùng Thập Bát Thần Châm, Diệp Thiếu Dương đã chú ý tới trên người hắn có rất nhiều hình xăm, lúc ấy bởi vì tập trung tinh lực, không có cách nào nhìn kỹ, giờ này nhìn kỹ, trên người có các loại hình xăm, trên cánh tay còn có một số lỗ kim, Diệp Thiếu Dương cho dù không hiểu biết nữa, cũng có thể nghĩ đến gã này nhất định là kẻ nghiện…
Quả nhiên là tên ăn chơi trác táng.
Một khắc đồng hồ sau, Lý thiếu gia há mồm phát ra một tiếng rên rỉ, mở mắt, mơ hồ một lúc lâu, hai mắt tập trung tiêu cự, nhìn hướng bốn phía, nhìn thấy cha mẹ mình, lại nhìn thấy mình nằm ở trên giường, nghi hoặc nói: “Cha mẹ, con làm sao vậy?”
Vợ chồng hai người vui quá mà khóc, ôm con trai khóc lớn lên, Lý phu nhân đứt quãng đem sự tình nói một lần.
Lý thiếu gia sau khi nghe xong, sợ hãi không thôi, nghi hoặc nhìn Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm: “Cảm ơn vị sư phụ này, tôi thật sự không biết đã xảy ra cái gì…”
“Không biết là bình thường.” Diệp Thiếu Dương nói, “Cậu nghỉ ngơi trước một chút, sau đó nói ra cậu rốt cuộc đã trải qua cái gì, sao có thể bị tà vật bám vào.” Diệp Thiếu Dương nói: “Đương nhiên không phải, đây là tà khí vào cơ thể, không biết bị tà vật gì làm thủ đoạn, hiện tại tà khí còn chưa xâm phạm tâm mạch, ba ngày nữa, chờ những bọt nước này mọc tới cổ, một khi hợp vây, thì không cứu được nữa.”
Lý phu nhân vừa nghe, vội vàng nói: “Sư phụ, ngài là nói còn có thể cứu?”
Diệp Thiếu Dương lại kiểm tra một phen, nói: “Dùng Thập Bát Thần Châm có thể ép ra tà khí, tạm thời giữ được thân thể…”
Còn chưa dứt lời, lập tức nghe lão Quách dùng giọng nghiêm túc nói: “Tuyệt đối không được nha tiểu sư đệ, Thập Bát Thần Châm cực kỳ hao phí nguyên khí, đệ phải cần bao lâu mới có thể khôi phục lại!”
“Ặc… Đúng vậy, còn có khả năng giảm thọ.” Diệp Thiếu Dương trách cứ nhìn lão Quách một cái, “Vốn đệ đã nói không tới, sư huynh cứ ép đệ đến, đệ tưởng là việc bằng cái nhấc tay, ai ngờ còn cần dùng đến Thập Bát Thần Châm… Nhưng đến cũng đến rồi, sư huynh bảo đệ từ chối như thế nào.”
Lão Quách mặt lộ vẻ xấu hổ, nghiến răng một cái, hướng Lý lão bản chắp tay nói: “Lý tổng, rất xin lỗi, Mao Sơn phái chúng tôi có ba cái không cứu, ác nhân không cứu, giảm âm đức không cứu, giảm dương thọ không cứu… Trong đó sợ nhất chính là giảm dương thọ, cho nên…”
Lập tức nháy mắt cho Diệp Thiếu Dương, hướng cửa phòng bĩu môi, Diệp Thiếu Dương nhấc chân liền đi.
Chuyện xảy ra sau đó quả nhiên nhất trí với kịch bản, vợ chồng Lý lão bản ôm Diệp Thiếu Dương không cho đi, ra sức khẩn cầu, Lý lão bản cứ nói cái gì cứu một mạng người hơn xây thất cấp phù đồ… các loại lời lẽ, Diệp Thiếu Dương cạn lời, nói: “Lý tổng, tôi không phải hòa thượng, không xây phù đồ gì cả…”
Lý lão bản ngây ra một phen, than thở khóc lóc là “Dù sao sư phụ xin cậu thương xót, tôi biết cậu loại cao nhân này là không thích tiền, cậu cứu con tôi đi…”
Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy, thật muốn nói cho hắn mình không phải cao nhân gì, mình thích chính là tiền. Bất đắc dĩ nhìn lão Quách một cái. lão Quách cũng rất cạn lời, đành phải mở miệng nói: “À, tiểu sư đệ, chúng ta bây giờ đến rồi, cứ như vậy đi mà nói cũng quá vô tình… Đệ không phải muốn xây dựng lại Mao Sơn đại điện sao, chúng ta có thể gặp được Lý tổng, cũng là duyên phận, đệ cứ để cho Lý tổng kết thiện duyên này đi.”
Vẫn là lão Quách trình độ cao, không hổ là xuất thân gian thương! Diệp Thiếu Dương lập tức trở nên do dự, nói: “Nhưng mà còn thiếu hơn bốn mươi vạn, để cho một mình Lý tổng trả, chung quy không tốt lắm…”
Lý phu nhân vừa nghe, lập tức nói: “Không thành vấn đề không thành vấn đề, tôi bỏ năm mươi vạn! Diệp sư phụ, xin nhất định phải cứu con tôi.”
Diệp Thiếu Dương thở dài, cố mà làm đáp ứng, cùng lão Quách nhìn nhau một cái, nhất thời cảm thấy mình thật sự rất giống thần côn…
Diệp Thiếu Dương lập tức bảo vợ chồng hai người bắt tay vào làm đi chuẩn bị một chậu nước sôi cùng một cái khăn mặt sạch sẽ, sau khi đưa tới, đem toàn bộ mọi người đuổi ra, chỉ để lại lão Quách làm trợ thủ.
“Chia bốn sáu nha.” Lão Quách đóng cửa lại, hướng Diệp Thiếu Dương vươn ngón tay, thấp giọng nói.
“Kháo, không phải nói ba bảy sao!”
“Bốn sáu mà, ta nói là bốn sáu!”
Diệp Thiếu Dương ném khăn mặt, “Muốn bắt chẹt đệ, không làm nữa!”
Lão Quách vừa nghe, nói: “Không làm thì đi, ta tốt xấu là sư huynh của đệ, đệ không chiếu cố lão nhân gia một chút!”
Diệp Thiếu Dương nói: “Chính là chiếu cố huynh mới cho huynh ba thành đó, huynh cũng có tiền như vậy rồi, kháo, lão bà của đệ cũng chưa có đâu, huynh không quan tâm đệ một chút à!”
Hai vợ chồng Lý lão bản ở ngoài cửa lo lắng chờ đợi, cửa đóng chặt, không nghe thấy bên trong đang tranh cãi cái gì, còn tưởng bọn họ đã bắt đầu làm phép, nếu để bọn họ biết hai người đem con trai vứt ở một bên, đang vì chia tiền tranh túi bụi, nhắm chừng sắp tức nổ phổi rồi.
Cuối cùng vẫn là lão Quách nhượng bộ, chia ba bảy, sau đó mới bắt đầu động thủ.
Tuy tranh cãi rất hung, nhưng thực sự làm việc, Diệp Thiếu Dương cũng không hàm hồ, cực kỳ nghiêm túc hạ châm, dùng pháp lực từng chút một đem tà khí trong cơ thể Lý thiếu gia ép ra…
Nửa giờ sau, làm phép hoàn thành, cửa phòng mở ra, vợ chồng Lý lão bản giống người nhà chờ đợi giải phẫu, lập tức vô cùng khẩn trương nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương dùng khăn mặt lai mồ hôi trên mặt, một bộ dáng mệt chết đi, đem vợ chồng hai người mời đến trong phòng, hai người vừa thấy liền trợn tròn mắt, con trai từ cổ trở xuống, hầu như toàn thân đều bị máu đen bao trùm, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.
“Đây là bình thường, tà khí trong cơ thể cậu ấy quá mạnh, ô nhiễm máu, ép ra là khỏi, cái này tôi không làm thay.”
Lý phu nhân lập tức gọi hai bảo mẫu, tẩy rửa thân thể cho con trai, quả nhiên, ở sau khi máu đen đều rửa sạch, có thể rõ ràng nhìn ra sắc mặt con trai so với lúc trước dễ coi hơn nhiều, hít thở cũng trở nên cân xứng, nhìn qua như là một người bình thường đang ngủ say.
Hai người ngàn ân vạn tạ đối với Diệp Thiếu Dương.
“Trước không vội cảm ơn, hồn phách con trai ông không được đầy đủ, thiên hồn không biết bị tà vật gì câu đi bắt lấy, hiện tại cho dù tỉnh lại cũng chỉ là kẻ si ngốc.”
Hai vợ chồng kinh hãi, tự nhiên lại mời hắn ra tay cứu.
Tà vật đối phương đã có thể tháo tách sống hồn người, câu đi một luồng thiên hồn, nói rõ có chút tu vi, đổi thành pháp sư bình thường, ở dưới tình huống không biết tà vật thân ở nơi nào, cũng chỉ có thể là bó tay không có cách, nhưng đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, cái này cũng không phải việc gì khó.
Diệp Thiếu Dương bảo lão Quách hỗ trợ, ở trong phòng bố trí một vòng dẫn hồn, sau đó nhổ xuống một lọn tóc của Lý thiếu gia, dùng linh phù viết tên cùng ngày sinh tháng đẻ của hắn bao bọc lại, sau khi đốt, bắt đầu làm phép thu hồn…
Thông qua hấp dẫn giữa hồn phách, Diệp Thiếu Dương rất nhanh cảm giác được chỗ thiên hồn Lý thiếu gia, quả thật là bị cái gì bắt lấy không thả. Diệp Thiếu Dương liên tục làm phép ba lượt, tà vật kia không chống lại được, tiếp tục bám dính không rời nữa, chỉ có thể ngay cả mình cũng bị câu tới, đành phải buông tay.
Diệp Thiếu Dương thừa cơ đem thiên hồn Lý thiếu gia thu về, thở phào một cái, mở mắt, đi đến bên người Lý thiếu gia, vẽ một tấm Dưỡng Khí Phù, giúp hồn phách hắn dung hợp, dù sao thiên hồn đã đánh mất quá lâu, cùng với hồn phách còn lại sẽ có chút không đủ hòa hợp.
Ở trong quá trình này, Diệp Thiếu Dương hướng trên người Lý thiếu gia nhìn lại, lúc trước dùng Thập Bát Thần Châm, Diệp Thiếu Dương đã chú ý tới trên người hắn có rất nhiều hình xăm, lúc ấy bởi vì tập trung tinh lực, không có cách nào nhìn kỹ, giờ này nhìn kỹ, trên người có các loại hình xăm, trên cánh tay còn có một số lỗ kim, Diệp Thiếu Dương cho dù không hiểu biết nữa, cũng có thể nghĩ đến gã này nhất định là kẻ nghiện…
Quả nhiên là tên ăn chơi trác táng.
Một khắc đồng hồ sau, Lý thiếu gia há mồm phát ra một tiếng rên rỉ, mở mắt, mơ hồ một lúc lâu, hai mắt tập trung tiêu cự, nhìn hướng bốn phía, nhìn thấy cha mẹ mình, lại nhìn thấy mình nằm ở trên giường, nghi hoặc nói: “Cha mẹ, con làm sao vậy?”
Vợ chồng hai người vui quá mà khóc, ôm con trai khóc lớn lên, Lý phu nhân đứt quãng đem sự tình nói một lần.
Lý thiếu gia sau khi nghe xong, sợ hãi không thôi, nghi hoặc nhìn Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm: “Cảm ơn vị sư phụ này, tôi thật sự không biết đã xảy ra cái gì…”
“Không biết là bình thường.” Diệp Thiếu Dương nói, “Cậu nghỉ ngơi trước một chút, sau đó nói ra cậu rốt cuộc đã trải qua cái gì, sao có thể bị tà vật bám vào.”