Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 1768: Quyết Thắng (2)




“Tôi… Tôi giúp cô như thế nào?” Diệp Thiếu Dương cũng to đầu.

Phượng Hề nói: “Bên cạnh anh nhiều môn nhân như vậy, cũng không để ý thêm một người, không bằng anh cũng thu tôi, tôi làm quỷ phó của anh. Như vậy tôi liền có thể danh chính ngôn thuận không đi âm ty đưa tin…”

Thu cô… Diệp Thiếu Dương có chút khó xử.

Chanh Tử hỏi thăm tình huống Phượng Hề, chợt thấy không đành lòng, nói: “Lão đại bằng không như vậy, để cô ấy đi Âm Dương ti làm âm thần đi, như vậy không phải danh chính ngôn thuận?”

Đám người Tiểu Bạch nghe xong lời của cô, cũng phụ hoạ theo đuôi.

“Âm thần không có khả năng.” Từ Văn Trường nói, “Đừng nói cô ấy lúc trước từng hại người, đó là hồn phách bị giam cầm, thân bất do kỷ, nhưng cô ấy dù sao đối với âm ty không công lao gì, âm thần nào phải tùy tiện phong.”

Chanh Tử tức giận1nói: “Vậy làm quỷ sai bình thường, người ta nói như thế nào cũng góp sức đối phó Bạch Khởi, lại nói… Lão đại chúng ta giúp ngươi như vậy, hiện tại để ngươi biết thời biết thế giúp một tay, ngươi sẽ không nhỏ nhen như vậy chứ, ngươi nếu không giúp cũng được, ta liền đi tìm Thôi thiên tử, chỉ cần ông ấy đáp ứng, ta thấy âm ty còn có ai dám nói gì.”

Từ Văn Trường sờ sờ mũi, địa vị vị bà trẻ Thiên tử điện này, hắn cũng hiểu, khóc lóc om sòm hẳn lên thật sự là ai cũng không thể làm gì được cô, lập tức cười gượng hai tiếng, “Được, ta trở về tấu lên đại đế, sắc phong cô ấy làm âm tào, thuộc về môn hạ Âm Dương ti, nhận tiểu thiên sư làm chủ, không có vấn đề chứ?”

“Vẫn là Từ bá bá tốt.” Chanh Tử lập tức vui mừng, sở dĩ tìm Từ Văn Trường hỗ5trợ, bởi vì đối phó Bạch Khởi chuyện này là hắn phụ trách, Phượng Hề cũng là bọn hắn làm việc tiện đường giải cứu, do hắn đi xin chỉ thị đại đế thích hợp nhất, đổi thành Thôi thiên tử đi làm cũng không có vấn đề, nhưng dù sao việc này cực kỳ xa với Thôi thiên tử, để hắn đi biện hộ cho một quỷ hồn bình thường, đi cửa sau vậy cũng quá trắng trợn chút.

“Nói, các ngươi quyết định vậy, các ngươi đã hỏi ta chưa?” Diệp Thiếu Dương vẻ mặt buồn bực.

Chanh Tử sửng sốt một phen, “Lão đại, anh chẳng lẽ nhẫn tâm không hỗ trợ?”

“Chỉ em lắm mưu ma chước quỷ!” Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn cô một cái, nhìn về phía Phượng Hề, nói: “Cho dù cô lưu lại, Từ Phúc không biết đi đâu rồi, cô lại chạy đi đâu tìm hắn?”

“Chỉ cần lưu lại, là có hi vọng, có thể chậm rãi điều tra nghe ngóng, tôi3nếu là đi luân hồi, vậy một chút hy vọng cũng không có… Xin Diệp thiên sư thương tôi mấy trăm năm đau khổ, thu nhận tôi đi.” Nói xong muốn quỳ xuống.

“Thu thu thu!” Lâm Tam Sinh nghe thấy vài chữ “mấy trăm năm đau khổ”, trong lòng lại bị xúc động, vội bước lên phía trước nâng dậy Phượng Hề, “Chuyện này ta định đoạt, ngươi không cần lo! Thiếu Dương ngươi có nghe không, ngươi thu hay không?”

Diệp Thiếu Dương mắt trắng dã, “Các ngươi đều quyết định thay ta, không đáp ứng có thể được không?”

Phượng Hề vừa nghe, trong lòng mừng rỡ, lập tức mở mồm muốn phun ra hồn tinh. Diệp Thiếu Dương vội bước lên phía trước bịt miệng cô, sau đó cảm thấy hành vi này không ổn, thu tay về nói:

“À, cô không cần nhận chủ, cô có thể tạm thời ở lại Âm Dương ti, điều tra nghe ngóng tung tích Từ Phúc, chỉ cần không tìm được Từ3Phúc, cô lưu lại bao lâu cũng được, nhưng có một điểm, nhỡ đâu thực tìm được Từ Phúc, mặc kệ có thể tìm được Thôi lang của cô hay không, cô đều phải đi luân hồi, không phải tôi không muốn lưu cô, tôi vẫn hy vọng cô có thể luân hồi, bắt đầu cuộc đời mới.”

Phượng Hề cảm động rơi lệ, dùng sức gật đầu. “Diệp thiên sư, anh là pháp sư tốt nhất thiên hạ!”

Diệp Thiếu Dương lập tức có chút ngượng ngùng, ho khan hai tiếng, hỏi Từ Văn Trường: “Ngươi sau khi trở về, có tính toán gì không?”

“Ta chỉ phụ trách hành động lần này, có tính toán gì, là việc của âm ty.” Từ Văn Trường cũng biết hắn chỉ là cái gì, trầm ngâm một phen nói, “Nhưng có thể thấy, âm ty nhất định sẽ nghĩ cách tìm được Từ Phúc.”



Phượng Hề vừa nghe, lập tức hai mắt sáng lên.

Lâm Tam Sinh chen một câu: “Bạch Khởi nói việc năm5đó, là Từ Phúc và hắn cùng nhau định ra âm mưu, không biết việc này có thể tin hay không?”

Từ Văn Trường nghĩ một phen nói: “Vô cùng có khả năng, bằng không nguyên thần của Bạch Khởi vì sao sẽ vô tội bỏ chạy, thân thể bị chuyển dời đến nơi này, hơn nữa bản thân Từ Phúc cũng mang theo Thông Linh Pháp Ấn mất tích, âm ty vốn đã có điều hoài nghi đối với chuyện này, hôm nay xem ra, lại là mắc bẫy Từ Phúc rồi.”

Ngửa mặt thở dài: “Từ Phúc nha Từ Phúc, ngươi thế mà lừa gạt toàn bộ âm ty, hơn nữa lừa hai ngàn năm, khá lắm…”

Diệp Thiếu Dương chờ hắn biểu đạt xong cảm khái, hỏi ra một vấn đề toàn bộ mọi người đều muốn biết: “Từ Phúc vì sao phải làm như vậy, vì sao phải phản bội âm ty?”

Từ Văn Trường mặt lộ vẻ cười khổ, “Chúng ta biết được nhiều như nhau, ta nào4biết suy nghĩ của Từ Phúc.”

Tứ Bảo nói: “Ta không tin âm ty vừa bỏ sức tìm một người, có thể tìm không thấy, trừ phi hắn đi Thái Âm sơn.”

Ba chữ “Thái Âm sơn” nói ra, đoàn người nhất thời nhìn nhau, Thái Âm sơn loại địa phương đó, nếu Từ Phúc thật sự đi, vậy âm ty thật đúng là không có cách nào.

Lâm Tam Sinh nói: “Từ Phúc đại khái không đi Thái Âm sơn. Các ngươi chú ý lúc trước Bạch Khởi từng nói cái gì, hắn rất là khinh thường đối với Thái Âm sơn, hắn và Từ Phúc đã là đồng bọn, thái độ này của hắn ít nhiều có thể đại biểu Từ Phúc. Tiếp theo, nếu Từ Phúc thật sự quy thuận Thái Âm sơn, Thái Âm sơn đối với tình huống nơi này hẳn là phi thường quen thuộc, nếu bọn họ muốn dẫn Thiếu Dương tới đây cởi bỏ Hỗn Nguyên đại trận, hoàn toàn có thể bố trí trước, ở nơi này phục kích chúng ta, không cần thiết từ bên ngoài xông vào, cho chúng ta cơ hội ngăn cản.”

Đoàn người nghe xong Lâm Tam Sinh phân tích, đều bày tỏ rất đồng ý.

Từ Văn Trường thở dài: “Nếu Từ Phúc không ở Thái Âm sơn, ta nghĩ vậy chỉ có một nơi có thể ẩn thân.”

Đoàn người tò mò nhìn hắn, thấy hắn hồi lâu không lên tiếng, Diệp Thiếu Dương không nhịn được hỏi: “Nơi nào, cứ nói đi.”

Từ Văn Trường lặng lẽ phun ra hai chữ: “Luân hồi.”

Đoàn người giật mình.

“Đùa cái gì vậy, Từ Phúc sao có khả năng sẽ đi đầu thai.” Diệp Thiếu Dương cả kinh nói.

“Đi vào luân hồi, không nhất định là đi đầu thai.” Từ Văn Trường giải thích, “Đừng quên trên tay hắn có Thông Linh Pháp Ấn, có thể xuyên toa hư không, tiến vào không gian khác nhau… Nói trắng ra chút, hắn có thể trở lại quá khứ, ở trong không gian khác nhau trốn đi. Trừ cái này, ta không nghĩ ra hắn có biện pháp nào tránh né âm ty truy tung.”

Trở lại quá khứ… Trong đầu Diệp Thiếu Dương lập tức xuất hiện một ít hình ảnh máu chó của phim xuyên việt, nhếch miệng nói: “Ta vẫn là lần đầu tiên nghe nói loại chuyện này, nếu có cơ hội thể nghiệm một phen cũng không tệ.”

Tiểu Mã tiếp lời: “Tiểu Diệp Tử cậu là muốn về cổ đại thể nghiệm một phen thú vui thê thiếp thành đàn sao?”

Đã lâu chưa nghe “Tiểu Diệp Tử” cái xưng hô này, tuy rất nữ tính hóa, Diệp Thiếu Dương từng cũng vô số lần kháng nghị, nhưng lúc này đột nhiên nghe được, lại thân thiết nói không nên lời.

Người nói vô tình người nghe có tâm, Từ Văn Trường lập tức hỏi: “Tiểu thiên sư, nếu âm ty thật sự cần người đi trong hư không truy tung Từ Phúc, ngươi nguyện gánh vác trọng trách này hay không?” “Tôi… Tôi giúp cô như thế nào?” Diệp Thiếu Dương cũng to đầu.

Phượng Hề nói: “Bên cạnh anh nhiều môn nhân như vậy, cũng không để ý thêm một người, không bằng anh cũng thu tôi, tôi làm quỷ phó của anh. Như vậy tôi liền có thể danh chính ngôn thuận không đi âm ty đưa tin…”

Thu cô… Diệp Thiếu Dương có chút khó xử.

Chanh Tử hỏi thăm tình huống Phượng Hề, chợt thấy không đành lòng, nói: “Lão đại bằng không như vậy, để cô ấy đi Âm Dương ti làm âm thần đi, như vậy không phải danh chính ngôn thuận?”

Đám người Tiểu Bạch nghe xong lời của cô, cũng phụ hoạ theo đuôi.

“Âm thần không có khả năng.” Từ Văn Trường nói, “Đừng nói cô ấy lúc trước từng hại người, đó là hồn phách bị giam cầm, thân bất do kỷ, nhưng cô ấy dù sao đối với âm ty không công lao gì, âm thần nào phải tùy tiện phong.”

Chanh Tử tức giận1nói: “Vậy làm quỷ sai bình thường, người ta nói như thế nào cũng góp sức đối phó Bạch Khởi, lại nói… Lão đại chúng ta giúp ngươi như vậy, hiện tại để ngươi biết thời biết thế giúp một tay, ngươi sẽ không nhỏ nhen như vậy chứ, ngươi nếu không giúp cũng được, ta liền đi tìm Thôi thiên tử, chỉ cần ông ấy đáp ứng, ta thấy âm ty còn có ai dám nói gì.”

Từ Văn Trường sờ sờ mũi, địa vị vị bà trẻ Thiên tử điện này, hắn cũng hiểu, khóc lóc om sòm hẳn lên thật sự là ai cũng không thể làm gì được cô, lập tức cười gượng hai tiếng, “Được, ta trở về tấu lên đại đế, sắc phong cô ấy làm âm tào, thuộc về môn hạ Âm Dương ti, nhận tiểu thiên sư làm chủ, không có vấn đề chứ?”

“Vẫn là Từ bá bá tốt.” Chanh Tử lập tức vui mừng, sở dĩ tìm Từ Văn Trường hỗ5trợ, bởi vì đối phó Bạch Khởi chuyện này là hắn phụ trách, Phượng Hề cũng là bọn hắn làm việc tiện đường giải cứu, do hắn đi xin chỉ thị đại đế thích hợp nhất, đổi thành Thôi thiên tử đi làm cũng không có vấn đề, nhưng dù sao việc này cực kỳ xa với Thôi thiên tử, để hắn đi biện hộ cho một quỷ hồn bình thường, đi cửa sau vậy cũng quá trắng trợn chút.

“Nói, các ngươi quyết định vậy, các ngươi đã hỏi ta chưa?” Diệp Thiếu Dương vẻ mặt buồn bực.

Chanh Tử sửng sốt một phen, “Lão đại, anh chẳng lẽ nhẫn tâm không hỗ trợ?”

“Chỉ em lắm mưu ma chước quỷ!” Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn cô một cái, nhìn về phía Phượng Hề, nói: “Cho dù cô lưu lại, Từ Phúc không biết đi đâu rồi, cô lại chạy đi đâu tìm hắn?”

“Chỉ cần lưu lại, là có hi vọng, có thể chậm rãi điều tra nghe ngóng, tôi3nếu là đi luân hồi, vậy một chút hy vọng cũng không có… Xin Diệp thiên sư thương tôi mấy trăm năm đau khổ, thu nhận tôi đi.” Nói xong muốn quỳ xuống.

“Thu thu thu!” Lâm Tam Sinh nghe thấy vài chữ “mấy trăm năm đau khổ”, trong lòng lại bị xúc động, vội bước lên phía trước nâng dậy Phượng Hề, “Chuyện này ta định đoạt, ngươi không cần lo! Thiếu Dương ngươi có nghe không, ngươi thu hay không?”

Diệp Thiếu Dương mắt trắng dã, “Các ngươi đều quyết định thay ta, không đáp ứng có thể được không?”

Phượng Hề vừa nghe, trong lòng mừng rỡ, lập tức mở mồm muốn phun ra hồn tinh. Diệp Thiếu Dương vội bước lên phía trước bịt miệng cô, sau đó cảm thấy hành vi này không ổn, thu tay về nói:

“À, cô không cần nhận chủ, cô có thể tạm thời ở lại Âm Dương ti, điều tra nghe ngóng tung tích Từ Phúc, chỉ cần không tìm được Từ3Phúc, cô lưu lại bao lâu cũng được, nhưng có một điểm, nhỡ đâu thực tìm được Từ Phúc, mặc kệ có thể tìm được Thôi lang của cô hay không, cô đều phải đi luân hồi, không phải tôi không muốn lưu cô, tôi vẫn hy vọng cô có thể luân hồi, bắt đầu cuộc đời mới.”

Phượng Hề cảm động rơi lệ, dùng sức gật đầu. “Diệp thiên sư, anh là pháp sư tốt nhất thiên hạ!”

Diệp Thiếu Dương lập tức có chút ngượng ngùng, ho khan hai tiếng, hỏi Từ Văn Trường: “Ngươi sau khi trở về, có tính toán gì không?”

“Ta chỉ phụ trách hành động lần này, có tính toán gì, là việc của âm ty.” Từ Văn Trường cũng biết hắn chỉ là cái gì, trầm ngâm một phen nói, “Nhưng có thể thấy, âm ty nhất định sẽ nghĩ cách tìm được Từ Phúc.”



Phượng Hề vừa nghe, lập tức hai mắt sáng lên.

Lâm Tam Sinh chen một câu: “Bạch Khởi nói việc năm5đó, là Từ Phúc và hắn cùng nhau định ra âm mưu, không biết việc này có thể tin hay không?”

Từ Văn Trường nghĩ một phen nói: “Vô cùng có khả năng, bằng không nguyên thần của Bạch Khởi vì sao sẽ vô tội bỏ chạy, thân thể bị chuyển dời đến nơi này, hơn nữa bản thân Từ Phúc cũng mang theo Thông Linh Pháp Ấn mất tích, âm ty vốn đã có điều hoài nghi đối với chuyện này, hôm nay xem ra, lại là mắc bẫy Từ Phúc rồi.”

Ngửa mặt thở dài: “Từ Phúc nha Từ Phúc, ngươi thế mà lừa gạt toàn bộ âm ty, hơn nữa lừa hai ngàn năm, khá lắm…”

Diệp Thiếu Dương chờ hắn biểu đạt xong cảm khái, hỏi ra một vấn đề toàn bộ mọi người đều muốn biết: “Từ Phúc vì sao phải làm như vậy, vì sao phải phản bội âm ty?”

Từ Văn Trường mặt lộ vẻ cười khổ, “Chúng ta biết được nhiều như nhau, ta nào4biết suy nghĩ của Từ Phúc.”

Tứ Bảo nói: “Ta không tin âm ty vừa bỏ sức tìm một người, có thể tìm không thấy, trừ phi hắn đi Thái Âm sơn.”

Ba chữ “Thái Âm sơn” nói ra, đoàn người nhất thời nhìn nhau, Thái Âm sơn loại địa phương đó, nếu Từ Phúc thật sự đi, vậy âm ty thật đúng là không có cách nào.

Lâm Tam Sinh nói: “Từ Phúc đại khái không đi Thái Âm sơn. Các ngươi chú ý lúc trước Bạch Khởi từng nói cái gì, hắn rất là khinh thường đối với Thái Âm sơn, hắn và Từ Phúc đã là đồng bọn, thái độ này của hắn ít nhiều có thể đại biểu Từ Phúc. Tiếp theo, nếu Từ Phúc thật sự quy thuận Thái Âm sơn, Thái Âm sơn đối với tình huống nơi này hẳn là phi thường quen thuộc, nếu bọn họ muốn dẫn Thiếu Dương tới đây cởi bỏ Hỗn Nguyên đại trận, hoàn toàn có thể bố trí trước, ở nơi này phục kích chúng ta, không cần thiết từ bên ngoài xông vào, cho chúng ta cơ hội ngăn cản.”

Đoàn người nghe xong Lâm Tam Sinh phân tích, đều bày tỏ rất đồng ý.

Từ Văn Trường thở dài: “Nếu Từ Phúc không ở Thái Âm sơn, ta nghĩ vậy chỉ có một nơi có thể ẩn thân.”

Đoàn người tò mò nhìn hắn, thấy hắn hồi lâu không lên tiếng, Diệp Thiếu Dương không nhịn được hỏi: “Nơi nào, cứ nói đi.”

Từ Văn Trường lặng lẽ phun ra hai chữ: “Luân hồi.”

Đoàn người giật mình.

“Đùa cái gì vậy, Từ Phúc sao có khả năng sẽ đi đầu thai.” Diệp Thiếu Dương cả kinh nói.

“Đi vào luân hồi, không nhất định là đi đầu thai.” Từ Văn Trường giải thích, “Đừng quên trên tay hắn có Thông Linh Pháp Ấn, có thể xuyên toa hư không, tiến vào không gian khác nhau… Nói trắng ra chút, hắn có thể trở lại quá khứ, ở trong không gian khác nhau trốn đi. Trừ cái này, ta không nghĩ ra hắn có biện pháp nào tránh né âm ty truy tung.”

Trở lại quá khứ… Trong đầu Diệp Thiếu Dương lập tức xuất hiện một ít hình ảnh máu chó của phim xuyên việt, nhếch miệng nói: “Ta vẫn là lần đầu tiên nghe nói loại chuyện này, nếu có cơ hội thể nghiệm một phen cũng không tệ.”

Tiểu Mã tiếp lời: “Tiểu Diệp Tử cậu là muốn về cổ đại thể nghiệm một phen thú vui thê thiếp thành đàn sao?”

Đã lâu chưa nghe “Tiểu Diệp Tử” cái xưng hô này, tuy rất nữ tính hóa, Diệp Thiếu Dương từng cũng vô số lần kháng nghị, nhưng lúc này đột nhiên nghe được, lại thân thiết nói không nên lời.

Người nói vô tình người nghe có tâm, Từ Văn Trường lập tức hỏi: “Tiểu thiên sư, nếu âm ty thật sự cần người đi trong hư không truy tung Từ Phúc, ngươi nguyện gánh vác trọng trách này hay không?”