Hai tay thi thể giao nhau, đặt ở bụng, trong hai tay bưng một vật hình bát giác tương tự la bàn, một vòng ở giữa là trốn, một khí tức màu vàng không ngừng lấy phương hướng ngược kim đồng hồ xoay tròn, trên tám góc cạnh đều có một chỗ hổng, khí tức màu vàng không ngừng chảy xuôi xuống, hội tụ vào trên thân thi thể mặc kim giáp này.
Nhìn kỹ mới phát hiện, ở trong mỗi một khối khe hở của kim giáp đều chảy loại khí tức màu vàng này, toàn bộ nhìn qua tựa như một tấm lưới thật lớn, đem toàn thân thi thể kim giáp bao lấy.
Đoàn người đứng ở trước thi thể, sửng sốt ước chừng hai phút, Tử Côn đạo nhân là người đầu tiên hỏi: “Thi thể này là ai? Đại Tế Ti năm đó sao?”
Bởi vì mặt nạ che khuất cả khuôn mặt, chỉ lộ ra hai con mắt, còn là nhắm, Phượng Hề phân biệt hồi lâu cũng không có cách1nào xác nhận có phải Đại Tế Ti hay không, nhưng ở trong trí nhớ của cô, Đại Tế Ti lúc còn sống chưa từng mặc khôi giáp.
“Một vị này có lẽ không phải Đại Tế Ti.” Lâm Tam Sinh trầm ngâm nói, “Mặc kim giáp nhập liệm, lúc còn sống hẳn là một vị tướng quân.”
Tướng quân? Diệp Thiếu Dương mơ hồ nghĩ đến cái gì, nhưng không dám xác nhận, đem tay dời tới trên không la bàn kia trên người thi thể, một bàn tay chộp lên, phóng thích cương khí cảm giác một phen, nhất thời chấn động, sau một lúc mới hồi phục tinh thần lại, kinh ngạc nói: “Hỗn Nguyên trận thời kì vị pháp!”
Lâm Tam Sinh và Tử Côn đạo nhân vừa nghe, ngây ra tại chỗ. Lâm Tam Sinh được Quảng Tông thiên sư chân truyền, cũng là đệ tử đạo môn, Tử Côn đạo nhân càng không cần phải nói, hai người đối với danh từ “thời kì vị pháp” này cũng không xa lạ.5Ánh mắt hai người lại lần nữa dừng ở trên thứ tương tự la bàn trong tay thi thể, mặt la bàn này nhìn qua cũng không bắt mắt, thế mà lại là kết quả của thời kỳ vị pháp…
Tứ Bảo là hòa thượng, không hiểu biết đối với lịch sử đạo môn, vội vàng hỏi: “Cái gì thời kỳ vị pháp, mấy người đang nói cái gì?”
“Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, âm dương nhị khí vốn là hoàn toàn một mạch, không thể phân chia, từ trương thiên sư sang Ngũ Đấu Mễ Giáo, lấy phép hồn thiên động địa phân biệt âm dương nhị khí, thôi diễn ra mấy quy tắc lớn của đạo thuật, về sau phát minh đạo thuật, đều là lấy âm dương nhị khí làm căn cơ, cũng chính là nói, âm dương nhị khí là cơ sở của toàn bộ pháp thuật đạo môn.”
Diệp Thiếu Dương kiên nhẫn giải thích, đồng thời chỉ vào mặt la bàn trong tay thi thể, nói: “Mặt này thật ra3là Thái Cực song ngư đồ, nhưng nhìn qua chỉ có một luồng khí tức, chỉ vì chưa đem âm dương nhị khí phân chia ra, đây nhất định là trận pháp của thời kỳ vị pháp, bởi vì từ sau khi âm dương nhị khí bị phân chia, toàn bộ đạo sĩ tu luyện pháp thuật đều coi đây là cơ sở, căn bản không có ai có thể làm được xác nhập âm dương nhị khí. Tôi nói như vậy cậu nghe hiểu không?”
Tứ Bảo giật mình, nói: “Nghe hiểu, nhưng cậu vẫn chưa nói, rốt cuộc cái gì mới là thời kỳ vị pháp, chính là thời kì trước Ngũ Đấu Mễ Giáo?”
Lâm Tam Sinh bổ sung nói: “Đúng rồi, đạo giáo chân chính, là từ Ngũ Đấu Mễ Giáo bắt đầu, nhưng đạo pháp lại là vẫn luôn tồn tại, trước có Hà Đồ Lạc Thư, diễn sinh bát quái, sau có sách Lão Tử, xác minh lý học. Ở trước khi đạo giáo sáng lập, pháp thuật đạo môn3đã được sáng tạo ra, đạo sĩ thời điểm đó, gọi là phương sĩ hoặc là âm dương gia, nhưng khi đó không có hệ thống pháp môn tu luyện, đều là tự tu luyện, cho nên gọi là thời kỳ vị pháp.”
Tứ Bảo nghe xong, nhìn thi thể kim giáp, trầm ngâm nói: “Nói như vậy, thi thể này là thời kỳ vị pháp đã bị người ta phong ấn?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này không phải nói nhảm sao.”
“Đó là thời điểm gì, tôi nhớ… Ngũ Đấu Mễ Giáo hẳn là Hán triều thành lập đi, nằm tào, nói như vậy thi thể này là trước Hán triều?”
Tuy kết luận này có chứng cớ chống đỡ, nhưng trong lòng đoàn người vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, Hán triều cách hiện tại hai ngàn năm rồi, thi thể ít nhất hai ngàn năm trước, Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ may mắn giáo sư Tôn không ở đây, bằng không nhất định sẽ đem thi thể này coi là bảo5vật.
Lâm Tam Sinh trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Kim giáp trên người thi thể này, hẳn là vật của hắn lúc còn sống, thời cổ rất nhiều tướng quân sau khi chết không đổi áo liệm, chỉ mặc giáp trụ nhập liệm, đồng giáp thi chính là như vậy mà có. Hán triều trở về trước, hoàng kim là phi thường trân quý…”
Diệp Thiếu Dương nhìn khôi giáp ánh vàng rực rỡ, nói: “Lời này cậu nói không đúng, cái gì gọi ở Hán triều trở về trước rất trân quý, dù là đặt ở hiện tại cũng rất trân quý nha, một thân kim giáp này trên trăm cân nhỉ, cái này đáng bao nhiêu tiền.”
Tứ Bảo lườm hắn nói: “Cậu đúng là dế nhũi, giá trị loại văn vật này, nào có thể dùng kim loại hiếm để cân nhắc, tôi nhắm chừng kim giáp này nếu bán đi, không có mấy trăm hơn ngàn vạn căn bản đừng nghĩ, đây cũng là ít nhất.”
Lâm Tam Sinh cả giận nói: “Hai4người các ngươi thật sự là đến trộm mộ, lúc này thảo luận cái đó làm gì!”
“Ặc, là bản thân ngươi nói kim giáp này rất trân quý, ta mới nói theo một câu, ai muốn bán nó, cho dù muốn bán cũng không cầm đi được.” Diệp Thiếu Dương gãi ót nói.
Lâm Tam Sinh ở đó cạn lời, nói: “Ý tứ của ta là, người có thể có được loại kim giáp này, nhất định có thân phận tương đối tôn quý, tám phần là đại tướng quân, muốn theo thứ tự để suy đoán ra thân phận vị này!”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: “Suy đoán như thế nào, tướng lĩnh cổ đại nhiều như vậy, ngươi làm sao biết là ai?”
Lâm Tam Sinh nói: “Thời kỳ vị pháp, cũng chính là trước Hán triều, mà ở trước Chiến quốc, căn bản không có năng lực trình độ chế tạo kim giáp, cho nên người này tất nhiên ra từ thời kì Chiến quốc hoặc Tần Hán, xem kiểu dáng mũ giáp này, có chút không giống như là Hán triều, khả năng Chiến quốc cùng Tần triều lớn nhất.
Vẫn là lúc trước nói, vàng ở thời điểm đó phi thường hiếm có, có thể được hoàng đế ban cho một bộ hoàng kim giáp như vậy, lúc còn sống tất nhiên từng lập công lao thật lớn. Tần triều không nói, không ai như vậy, danh tướng thời kì Chiến quốc không ít, ngươi nghĩ đến ai đầu tiên?”
Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo đồng thanh nói ra một cái tên: “Bạch Khởi!”
“Sẽ không khéo như vậy chứ!” Diệp Thiếu Dương thất thanh kêu lên.
Lâm Tam Sinh nói: “Lúc trước Từ công mời ngươi tới tây phương tìm kiếm chỗ Bạch Khởi táng thân, ngươi ở nơi này tìm được hắn, có gì kỳ quái?”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc ngây người. Từ sau khi nghe Phượng Hề nói về chân tướng cổ mộ, mình đã hoài nghi năm đó Đại Tế Ti là lợi dụng tín ngưỡng của giáo đồ đối với Đế Thích Thiên, trên thực tế cổ mộ này không có một xu quan hệ với Đế Thích Thiên, nhưng muốn nói thi thể này trước mặt chính là Bạch Khởi, trong lúc nhất thời vẫn khó có thể tiếp nhận.
Tứ Bảo nói: “Chúng ta đừng để ý hắn là ai được không, Thiếu Dương, phong ấn này cậu có thể mở ra không?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Trận pháp phong ấn thời kỳ vị pháp, dùng thuật thôi diễn hậu thiên bát quái không thể mở ra, chỉ có thể vận dụng tiên thiên bát quái.”
“Cũng chính là nói, cậu có thể xử lý?”
“Hẳn là có thể, tôi vừa rồi cảm giác một phen, muốn mở ra Hỗn Nguyên trận này, một là cần vận dụng tiên thiên bát quái thuật thôi diễn ngược, hai là cần người làm phép có pháp lực cực sâu, nhắm chừng ít nhất là bài vị Địa tiên. Cũng khéo, tôi vừa lúc hai điểm đều phù hợp.” Hai tay thi thể giao nhau, đặt ở bụng, trong hai tay bưng một vật hình bát giác tương tự la bàn, một vòng ở giữa là trốn, một khí tức màu vàng không ngừng lấy phương hướng ngược kim đồng hồ xoay tròn, trên tám góc cạnh đều có một chỗ hổng, khí tức màu vàng không ngừng chảy xuôi xuống, hội tụ vào trên thân thi thể mặc kim giáp này.
Nhìn kỹ mới phát hiện, ở trong mỗi một khối khe hở của kim giáp đều chảy loại khí tức màu vàng này, toàn bộ nhìn qua tựa như một tấm lưới thật lớn, đem toàn thân thi thể kim giáp bao lấy.
Đoàn người đứng ở trước thi thể, sửng sốt ước chừng hai phút, Tử Côn đạo nhân là người đầu tiên hỏi: “Thi thể này là ai? Đại Tế Ti năm đó sao?”
Bởi vì mặt nạ che khuất cả khuôn mặt, chỉ lộ ra hai con mắt, còn là nhắm, Phượng Hề phân biệt hồi lâu cũng không có cách1nào xác nhận có phải Đại Tế Ti hay không, nhưng ở trong trí nhớ của cô, Đại Tế Ti lúc còn sống chưa từng mặc khôi giáp.
“Một vị này có lẽ không phải Đại Tế Ti.” Lâm Tam Sinh trầm ngâm nói, “Mặc kim giáp nhập liệm, lúc còn sống hẳn là một vị tướng quân.”
Tướng quân? Diệp Thiếu Dương mơ hồ nghĩ đến cái gì, nhưng không dám xác nhận, đem tay dời tới trên không la bàn kia trên người thi thể, một bàn tay chộp lên, phóng thích cương khí cảm giác một phen, nhất thời chấn động, sau một lúc mới hồi phục tinh thần lại, kinh ngạc nói: “Hỗn Nguyên trận thời kì vị pháp!”
Lâm Tam Sinh và Tử Côn đạo nhân vừa nghe, ngây ra tại chỗ. Lâm Tam Sinh được Quảng Tông thiên sư chân truyền, cũng là đệ tử đạo môn, Tử Côn đạo nhân càng không cần phải nói, hai người đối với danh từ “thời kì vị pháp” này cũng không xa lạ.5Ánh mắt hai người lại lần nữa dừng ở trên thứ tương tự la bàn trong tay thi thể, mặt la bàn này nhìn qua cũng không bắt mắt, thế mà lại là kết quả của thời kỳ vị pháp…
Tứ Bảo là hòa thượng, không hiểu biết đối với lịch sử đạo môn, vội vàng hỏi: “Cái gì thời kỳ vị pháp, mấy người đang nói cái gì?”
“Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, âm dương nhị khí vốn là hoàn toàn một mạch, không thể phân chia, từ trương thiên sư sang Ngũ Đấu Mễ Giáo, lấy phép hồn thiên động địa phân biệt âm dương nhị khí, thôi diễn ra mấy quy tắc lớn của đạo thuật, về sau phát minh đạo thuật, đều là lấy âm dương nhị khí làm căn cơ, cũng chính là nói, âm dương nhị khí là cơ sở của toàn bộ pháp thuật đạo môn.”
Diệp Thiếu Dương kiên nhẫn giải thích, đồng thời chỉ vào mặt la bàn trong tay thi thể, nói: “Mặt này thật ra3là Thái Cực song ngư đồ, nhưng nhìn qua chỉ có một luồng khí tức, chỉ vì chưa đem âm dương nhị khí phân chia ra, đây nhất định là trận pháp của thời kỳ vị pháp, bởi vì từ sau khi âm dương nhị khí bị phân chia, toàn bộ đạo sĩ tu luyện pháp thuật đều coi đây là cơ sở, căn bản không có ai có thể làm được xác nhập âm dương nhị khí. Tôi nói như vậy cậu nghe hiểu không?”
Tứ Bảo giật mình, nói: “Nghe hiểu, nhưng cậu vẫn chưa nói, rốt cuộc cái gì mới là thời kỳ vị pháp, chính là thời kì trước Ngũ Đấu Mễ Giáo?”
Lâm Tam Sinh bổ sung nói: “Đúng rồi, đạo giáo chân chính, là từ Ngũ Đấu Mễ Giáo bắt đầu, nhưng đạo pháp lại là vẫn luôn tồn tại, trước có Hà Đồ Lạc Thư, diễn sinh bát quái, sau có sách Lão Tử, xác minh lý học. Ở trước khi đạo giáo sáng lập, pháp thuật đạo môn3đã được sáng tạo ra, đạo sĩ thời điểm đó, gọi là phương sĩ hoặc là âm dương gia, nhưng khi đó không có hệ thống pháp môn tu luyện, đều là tự tu luyện, cho nên gọi là thời kỳ vị pháp.”
Tứ Bảo nghe xong, nhìn thi thể kim giáp, trầm ngâm nói: “Nói như vậy, thi thể này là thời kỳ vị pháp đã bị người ta phong ấn?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này không phải nói nhảm sao.”
“Đó là thời điểm gì, tôi nhớ… Ngũ Đấu Mễ Giáo hẳn là Hán triều thành lập đi, nằm tào, nói như vậy thi thể này là trước Hán triều?”
Tuy kết luận này có chứng cớ chống đỡ, nhưng trong lòng đoàn người vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, Hán triều cách hiện tại hai ngàn năm rồi, thi thể ít nhất hai ngàn năm trước, Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ may mắn giáo sư Tôn không ở đây, bằng không nhất định sẽ đem thi thể này coi là bảo5vật.
Lâm Tam Sinh trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Kim giáp trên người thi thể này, hẳn là vật của hắn lúc còn sống, thời cổ rất nhiều tướng quân sau khi chết không đổi áo liệm, chỉ mặc giáp trụ nhập liệm, đồng giáp thi chính là như vậy mà có. Hán triều trở về trước, hoàng kim là phi thường trân quý…”
Diệp Thiếu Dương nhìn khôi giáp ánh vàng rực rỡ, nói: “Lời này cậu nói không đúng, cái gì gọi ở Hán triều trở về trước rất trân quý, dù là đặt ở hiện tại cũng rất trân quý nha, một thân kim giáp này trên trăm cân nhỉ, cái này đáng bao nhiêu tiền.”
Tứ Bảo lườm hắn nói: “Cậu đúng là dế nhũi, giá trị loại văn vật này, nào có thể dùng kim loại hiếm để cân nhắc, tôi nhắm chừng kim giáp này nếu bán đi, không có mấy trăm hơn ngàn vạn căn bản đừng nghĩ, đây cũng là ít nhất.”
Lâm Tam Sinh cả giận nói: “Hai4người các ngươi thật sự là đến trộm mộ, lúc này thảo luận cái đó làm gì!”
“Ặc, là bản thân ngươi nói kim giáp này rất trân quý, ta mới nói theo một câu, ai muốn bán nó, cho dù muốn bán cũng không cầm đi được.” Diệp Thiếu Dương gãi ót nói.
Lâm Tam Sinh ở đó cạn lời, nói: “Ý tứ của ta là, người có thể có được loại kim giáp này, nhất định có thân phận tương đối tôn quý, tám phần là đại tướng quân, muốn theo thứ tự để suy đoán ra thân phận vị này!”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: “Suy đoán như thế nào, tướng lĩnh cổ đại nhiều như vậy, ngươi làm sao biết là ai?”
Lâm Tam Sinh nói: “Thời kỳ vị pháp, cũng chính là trước Hán triều, mà ở trước Chiến quốc, căn bản không có năng lực trình độ chế tạo kim giáp, cho nên người này tất nhiên ra từ thời kì Chiến quốc hoặc Tần Hán, xem kiểu dáng mũ giáp này, có chút không giống như là Hán triều, khả năng Chiến quốc cùng Tần triều lớn nhất.
Vẫn là lúc trước nói, vàng ở thời điểm đó phi thường hiếm có, có thể được hoàng đế ban cho một bộ hoàng kim giáp như vậy, lúc còn sống tất nhiên từng lập công lao thật lớn. Tần triều không nói, không ai như vậy, danh tướng thời kì Chiến quốc không ít, ngươi nghĩ đến ai đầu tiên?”
Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo đồng thanh nói ra một cái tên: “Bạch Khởi!”
“Sẽ không khéo như vậy chứ!” Diệp Thiếu Dương thất thanh kêu lên.
Lâm Tam Sinh nói: “Lúc trước Từ công mời ngươi tới tây phương tìm kiếm chỗ Bạch Khởi táng thân, ngươi ở nơi này tìm được hắn, có gì kỳ quái?”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc ngây người. Từ sau khi nghe Phượng Hề nói về chân tướng cổ mộ, mình đã hoài nghi năm đó Đại Tế Ti là lợi dụng tín ngưỡng của giáo đồ đối với Đế Thích Thiên, trên thực tế cổ mộ này không có một xu quan hệ với Đế Thích Thiên, nhưng muốn nói thi thể này trước mặt chính là Bạch Khởi, trong lúc nhất thời vẫn khó có thể tiếp nhận.
Tứ Bảo nói: “Chúng ta đừng để ý hắn là ai được không, Thiếu Dương, phong ấn này cậu có thể mở ra không?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Trận pháp phong ấn thời kỳ vị pháp, dùng thuật thôi diễn hậu thiên bát quái không thể mở ra, chỉ có thể vận dụng tiên thiên bát quái.”
“Cũng chính là nói, cậu có thể xử lý?”
“Hẳn là có thể, tôi vừa rồi cảm giác một phen, muốn mở ra Hỗn Nguyên trận này, một là cần vận dụng tiên thiên bát quái thuật thôi diễn ngược, hai là cần người làm phép có pháp lực cực sâu, nhắm chừng ít nhất là bài vị Địa tiên. Cũng khéo, tôi vừa lúc hai điểm đều phù hợp.”