Ngũ hành thi dứt khoát nhặt lên hai bộ da bọc xương bị mình hút khô, coi như vũ khí, vung tới đánh.
Diệp Thiếu Dương động tác linh mẫn, thi triển Thiên Cương Bộ, di chuyển bên cạnh ngũ hành thi, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm không ngừng chém vào trên thân thể ngũ hành thi, nhưng ngũ hành thi này có được năng lực tái sinh đáng sợ, bị lưỡi kiếm chém ra vết thương lấy tốc độ cực nhanh khôi phục, một điểm này thật sự là khiến Diệp Thiếu Dương thương thấu cân não.
Tuy nói ngũ hành thi này trong thời gian ngắn cũng không thể đem mình thế nào, nhưng kéo dài như vậy, thể lực của mình chung quy có lúc hao hết, nhưng ngũ hành thi thì khác, thứ này tựa như động cơ vĩnh cửu, chỉ cần trong cơ thể tồn tại thi khí, có thể điên cuồng mãi.
Ở trong khe hở khi đánh nhau, Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua Tử Côn đạo nhân, gã này không dùng loại thủ đoạn lúc trước nữa, mà là ở dưới sự trợ giúp của mấy sư đệ, lấy ra một quyển linh phù nhật hậu, không ngừng bắt thủy thi, sau đó dán bùa, thủy thi lập tức bất động.
“Ông đang làm gì!” Diệp Thiếu Dương hoài nghi hắn đang lười làm tránh việc tiêu cực, quát lớn.
“Diệp chưởng giáo, cậu chống đỡ trước, tôi có biện pháp!”
Đáy lòng Diệp Thiếu Dương hồ nghi, đành phải theo lời chống đỡ trước. Sau khi xử lý thủy thi lên bờ, Tử Côn đạo nhân mang theo mấy đệ tử canh giữ ở bờ sông, mỗi một thủy thi leo lên, thì đi dán một tấm bùa. Hồ nước này không gian có hạn, số lượng thủy thi tuy không ít, nhưng trải qua bọn họ thay nhau chém giết, còn lại cũng không nhiều, đến cuối cùng đã không còn thủy thi leo lên.
Tử Côn đạo nhân dán xong một thủy thi cuối cùng, gọi mấy đệ tử trở lại bên người, khoanh chân ngồi xuống, ngón tay bày ra một tư thế quái dị, cùng nhau làm phép. Tử Côn đạo nhân đứng bên trong, nhắm mắt lại không ngừng lắc chuông, đột nhiên, tiếng chuông dừng lại.
“Thiên địa nhất khí hóa tam thanh, văn ngã linh thanh tử nhân hành, nhất huyết thượng lộ, nhị tiễn phân minh, cấp cấp như luật lệnh!”
Tử Côn đạo nhân dùng sức dậm chân, hét lớn một tiếng: “Lên!”
Chợt lắc chuông, thủy thi bị cố định lập tức lảo đảo bò dậy, Tử Côn đạo nhân lập tức chạy vội lên, từ trong ba lô lấy ra một bao tro hương, không ngừng rải trên mặt đất, ở phía trước dẫn đường, đem các thủy thi dẫn tới mộ đạo.
Tử Côn đạo nhân lấy ra một con rối người gỗ, lấy ra ba cây kim, cắm ở đỉnh đầu người gỗ, hướng nó nhổ nước bọt, ném cho Diệp Thiếu Dương, “Diệp thiên sư, nghĩ biện pháp làm ở trên thân ngũ hành thi.”
Diệp Thiếu Dương đem người gỗ đón vào trong tay, trong lúc nhất thời không biết làm sao bây giờ, ánh mắt đảo qua trên thân ngũ hành thi, thấy đường may giữa chân trái cùng thân thể nó có một bộ phận vỡ ra, ở giữa có một kẽ hở, nhất thời nghĩ ra một biện pháp, mặc dù có chút mạo hiểm, cũng chỉ có thể thử một lần.
Lập tức lao về phía ngũ hành thi, ngũ hành thi vốn quen hắn tránh né, đột nhiên chủ động tiến công, tuy không có thần trí, theo bản năng cũng sửng sốt một phen, hai tay hướng Diệp Thiếu Dương cắm tới.
Diệp Thiếu Dương lao tới trước mặt, hai đầu gối chợt quỳ xuống đất, trượt ra, tránh được hai tay ngũ hành thi, đem người gỗ vừa lúc cắm vào trong khe hở giữa đùi cùng bụng.
Vì phòng ngừa ngũ hành thi đem người gỗ ném xuống, ở trong nháy mắt cùng ngũ hành thi giao nhau, Diệp Thiếu Dương lật tay rút ra Câu Hồn Tác, móc lấy cổ hắn, ngũ hành thi quả nhiên xem nhẹ người gỗ, hai tay đi giật Câu Hồn Tác, Diệp Thiếu Dương dứt khoát buông tay.
Ngũ hành thi vừa đem Câu Hồn Tác giật xuống, bọn thủy thi kia nhóm đầu tiên đã chạy tới, đem ngũ hành thi vây lại, điên cuồng lôi kéo cùng cắn xé.
Diệp Thiếu Dương vốn đang muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng càng lúc càng nhiều thủy thi, đem ngũ hành thi hoàn toàn bao vây, giống như trong phim hài kịch thường xuyên xuất hiện rất nhiều người đem một người đè ở bên dưới, thủy thi bên ngoài không thể chen vào, bao vây ngũ hành thi xoay vòng vòng.
“Tá lực đả lực, ông vẫn là có chút thủ đoạn.” Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua Tử Côn đạo nhân nói.
“Chúng Các phái bọn tôi, sở trường nhất loại pháp thuật này.” Tử Côn đạo nhân đắc ý cười cười, tay không ngừng lắc chuông.
“Đúng vậy, xấu quá xấu quá.” Diệp Thiếu Dương lui qua một bên, cũng không nhàn rỗi, bảo một tiểu đạo sĩ chiếu sáng cho mình, từ trong ba lô lấy ra bát sứ cùng mấy túi huyết tương đóng gói chân không, đổ vào nhau, sau đó cắt qua đầu ngón tay, nhỏ máu vào, sau khi quấy, vẽ Địa Hỏa Phù bắt đầu nung đáy bát.
“Cậu làm cái gì vậy?” Tử Côn đạo nhân tò mò hỏi.
“Tứ Huyết Hóa Thi Hoàn.” Diệp Thiếu Dương trả lời.
Tử Côn đạo nhân cười nói: “Bây giờ còn làm cái này làm gì?”
Diệp Thiếu Dương cũng không ngẩng đầu lên: “Ông xác định bọn thủy thi kia nhất định có thể diệt nó?”
“Nhiều như vậy vây công một con, kiến cắn voi, mỗi con một nhát cũng cắn nát.”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng rống to từ trong vòng vây thủy thi phát ra, mấy đạo sĩ lập tức cầm đèn pin soi tới. Bởi vì thủy thi bao vây nhiều vòng, tình huống bên trong căn bản không nhìn thấy được, chỉ có thể nhìn thấy từng mảnh thi thể, bị từ trong đó ném ra, thậm chí còn có toàn bộ thủy thi, lực đạo to lớn, sau khi ném ra, đập xuống đất, lập tức vỡ thành năm bảy mảnh.
“Con kiến có nhiều nữa, cũng cắn không chết voi.” Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua Tử Côn đạo nhân trợn mắt há hốc mồm, đem vật dạng hồ trong bát sứ vo thành một cục, chạy vội qua, trực tiếp nhảy tới trên thân thủy thi, giẫm đầu người đi qua.
Đây cũng là một loại mạo hiểm, nếu không cẩn thận ngã xuống, cho dù thân thủ tốt nữa, cũng không có khả năng có cơ hội bò dậy, đám thủy thi kia cũng không biết né tránh gì, chắc chắn đem mình giẫm chết tươi.
Đùa chính là tim đập. Trong đầu Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới câu này không biết từ nơi nào nghe được, ngắm chuẩn đầu người, chạy như điên, khi sắp lao tới chính giữa, mới phát hiện ánh đèn pin không xuyên tới, giữa những người bên trong cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng muốn lui ra ngoài làm lại một lần nữa lại không còn kịp, lập tức hô to một tiếng: “Thượng đăng!”
Một đạo sĩ ném đèn pin tới, kết quả ném trượt, Diệp Thiếu Dương không thể bắt được, bản thân còn thiếu chút nữa ngã xuống, trong lòng không ngừng kêu khổ, đúng lúc này, một ánh sáng từ trên không đỉnh đầu xẹt qua, sau đó nổ tung, toàn bộ không gian nháy mắt sáng ngời lên.
Pháo sáng!
Tám phần là bọn Tào Vũ tránh ở xa xa, nghe thấy mình hô, bắn một phát pháo sáng tới. Không kịp nghĩ nhiều, thừa dịp có ánh sáng, Diệp Thiếu Dương hướng phía trước cất bước, lao tới trung tâm, cúi đầu nhìn, chỉ thấy ngũ hành thi đang đập vỡ vụn thân thể một con thủy thi, hướng bên ngoài ném đi, trên thân thể nó tràn đầy vết thương chưa kịp khép lại, bị thủy thi vây công nhiều vòng, lại hoàn toàn không thèm để ý, vừa cào vừa cắn, trên cơ bản chính là một đòn giải quyết một con.
Quả nhiên hung hãn! Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, liều một lần! Bước dài một cái nhảy đến trên vai ngũ hành thi, ngũ hành thi đưa tay bắt, Diệp Thiếu Dương đã theo phía sau lưng trượt xuống.
Đám thủy thi kia bị hạ chú, chỉ nhận một mình ngũ hành thi, cũng không công kích Diệp Thiếu Dương, nháy mắt Diệp Thiếu Dương trượt xuống, mấy con thủy thi lập tức húc lên, ôm lấy hai tay ngũ hành thi bắt đầu cắn.
Ngũ hành thi hất văng hai con thủy thi, cúi đầu bắt Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương chịu nhục, từ dưới khố nó chui qua, giẫm lên mặt đất, nhắm vào chỗ thủng ở đùi nó trèo lên. Ngũ hành thi dứt khoát nhặt lên hai bộ da bọc xương bị mình hút khô, coi như vũ khí, vung tới đánh.
Diệp Thiếu Dương động tác linh mẫn, thi triển Thiên Cương Bộ, di chuyển bên cạnh ngũ hành thi, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm không ngừng chém vào trên thân thể ngũ hành thi, nhưng ngũ hành thi này có được năng lực tái sinh đáng sợ, bị lưỡi kiếm chém ra vết thương lấy tốc độ cực nhanh khôi phục, một điểm này thật sự là khiến Diệp Thiếu Dương thương thấu cân não.
Tuy nói ngũ hành thi này trong thời gian ngắn cũng không thể đem mình thế nào, nhưng kéo dài như vậy, thể lực của mình chung quy có lúc hao hết, nhưng ngũ hành thi thì khác, thứ này tựa như động cơ vĩnh cửu, chỉ cần trong cơ thể tồn tại thi khí, có thể điên cuồng mãi.
Ở trong khe hở khi đánh nhau, Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua Tử Côn đạo nhân, gã này không dùng loại thủ đoạn lúc trước nữa, mà là ở dưới sự trợ giúp của mấy sư đệ, lấy ra một quyển linh phù nhật hậu, không ngừng bắt thủy thi, sau đó dán bùa, thủy thi lập tức bất động.
“Ông đang làm gì!” Diệp Thiếu Dương hoài nghi hắn đang lười làm tránh việc tiêu cực, quát lớn.
“Diệp chưởng giáo, cậu chống đỡ trước, tôi có biện pháp!”
Đáy lòng Diệp Thiếu Dương hồ nghi, đành phải theo lời chống đỡ trước. Sau khi xử lý thủy thi lên bờ, Tử Côn đạo nhân mang theo mấy đệ tử canh giữ ở bờ sông, mỗi một thủy thi leo lên, thì đi dán một tấm bùa. Hồ nước này không gian có hạn, số lượng thủy thi tuy không ít, nhưng trải qua bọn họ thay nhau chém giết, còn lại cũng không nhiều, đến cuối cùng đã không còn thủy thi leo lên.
Tử Côn đạo nhân dán xong một thủy thi cuối cùng, gọi mấy đệ tử trở lại bên người, khoanh chân ngồi xuống, ngón tay bày ra một tư thế quái dị, cùng nhau làm phép. Tử Côn đạo nhân đứng bên trong, nhắm mắt lại không ngừng lắc chuông, đột nhiên, tiếng chuông dừng lại.
“Thiên địa nhất khí hóa tam thanh, văn ngã linh thanh tử nhân hành, nhất huyết thượng lộ, nhị tiễn phân minh, cấp cấp như luật lệnh!”
Tử Côn đạo nhân dùng sức dậm chân, hét lớn một tiếng: “Lên!”
Chợt lắc chuông, thủy thi bị cố định lập tức lảo đảo bò dậy, Tử Côn đạo nhân lập tức chạy vội lên, từ trong ba lô lấy ra một bao tro hương, không ngừng rải trên mặt đất, ở phía trước dẫn đường, đem các thủy thi dẫn tới mộ đạo.
Tử Côn đạo nhân lấy ra một con rối người gỗ, lấy ra ba cây kim, cắm ở đỉnh đầu người gỗ, hướng nó nhổ nước bọt, ném cho Diệp Thiếu Dương, “Diệp thiên sư, nghĩ biện pháp làm ở trên thân ngũ hành thi.”
Diệp Thiếu Dương đem người gỗ đón vào trong tay, trong lúc nhất thời không biết làm sao bây giờ, ánh mắt đảo qua trên thân ngũ hành thi, thấy đường may giữa chân trái cùng thân thể nó có một bộ phận vỡ ra, ở giữa có một kẽ hở, nhất thời nghĩ ra một biện pháp, mặc dù có chút mạo hiểm, cũng chỉ có thể thử một lần.
Lập tức lao về phía ngũ hành thi, ngũ hành thi vốn quen hắn tránh né, đột nhiên chủ động tiến công, tuy không có thần trí, theo bản năng cũng sửng sốt một phen, hai tay hướng Diệp Thiếu Dương cắm tới.
Diệp Thiếu Dương lao tới trước mặt, hai đầu gối chợt quỳ xuống đất, trượt ra, tránh được hai tay ngũ hành thi, đem người gỗ vừa lúc cắm vào trong khe hở giữa đùi cùng bụng.
Vì phòng ngừa ngũ hành thi đem người gỗ ném xuống, ở trong nháy mắt cùng ngũ hành thi giao nhau, Diệp Thiếu Dương lật tay rút ra Câu Hồn Tác, móc lấy cổ hắn, ngũ hành thi quả nhiên xem nhẹ người gỗ, hai tay đi giật Câu Hồn Tác, Diệp Thiếu Dương dứt khoát buông tay.
Ngũ hành thi vừa đem Câu Hồn Tác giật xuống, bọn thủy thi kia nhóm đầu tiên đã chạy tới, đem ngũ hành thi vây lại, điên cuồng lôi kéo cùng cắn xé.
Diệp Thiếu Dương vốn đang muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng càng lúc càng nhiều thủy thi, đem ngũ hành thi hoàn toàn bao vây, giống như trong phim hài kịch thường xuyên xuất hiện rất nhiều người đem một người đè ở bên dưới, thủy thi bên ngoài không thể chen vào, bao vây ngũ hành thi xoay vòng vòng.
“Tá lực đả lực, ông vẫn là có chút thủ đoạn.” Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua Tử Côn đạo nhân nói.
“Chúng Các phái bọn tôi, sở trường nhất loại pháp thuật này.” Tử Côn đạo nhân đắc ý cười cười, tay không ngừng lắc chuông.
“Đúng vậy, xấu quá xấu quá.” Diệp Thiếu Dương lui qua một bên, cũng không nhàn rỗi, bảo một tiểu đạo sĩ chiếu sáng cho mình, từ trong ba lô lấy ra bát sứ cùng mấy túi huyết tương đóng gói chân không, đổ vào nhau, sau đó cắt qua đầu ngón tay, nhỏ máu vào, sau khi quấy, vẽ Địa Hỏa Phù bắt đầu nung đáy bát.
“Cậu làm cái gì vậy?” Tử Côn đạo nhân tò mò hỏi.
“Tứ Huyết Hóa Thi Hoàn.” Diệp Thiếu Dương trả lời.
Tử Côn đạo nhân cười nói: “Bây giờ còn làm cái này làm gì?”
Diệp Thiếu Dương cũng không ngẩng đầu lên: “Ông xác định bọn thủy thi kia nhất định có thể diệt nó?”
“Nhiều như vậy vây công một con, kiến cắn voi, mỗi con một nhát cũng cắn nát.”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng rống to từ trong vòng vây thủy thi phát ra, mấy đạo sĩ lập tức cầm đèn pin soi tới. Bởi vì thủy thi bao vây nhiều vòng, tình huống bên trong căn bản không nhìn thấy được, chỉ có thể nhìn thấy từng mảnh thi thể, bị từ trong đó ném ra, thậm chí còn có toàn bộ thủy thi, lực đạo to lớn, sau khi ném ra, đập xuống đất, lập tức vỡ thành năm bảy mảnh.
“Con kiến có nhiều nữa, cũng cắn không chết voi.” Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua Tử Côn đạo nhân trợn mắt há hốc mồm, đem vật dạng hồ trong bát sứ vo thành một cục, chạy vội qua, trực tiếp nhảy tới trên thân thủy thi, giẫm đầu người đi qua.
Đây cũng là một loại mạo hiểm, nếu không cẩn thận ngã xuống, cho dù thân thủ tốt nữa, cũng không có khả năng có cơ hội bò dậy, đám thủy thi kia cũng không biết né tránh gì, chắc chắn đem mình giẫm chết tươi.
Đùa chính là tim đập. Trong đầu Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới câu này không biết từ nơi nào nghe được, ngắm chuẩn đầu người, chạy như điên, khi sắp lao tới chính giữa, mới phát hiện ánh đèn pin không xuyên tới, giữa những người bên trong cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng muốn lui ra ngoài làm lại một lần nữa lại không còn kịp, lập tức hô to một tiếng: “Thượng đăng!”
Một đạo sĩ ném đèn pin tới, kết quả ném trượt, Diệp Thiếu Dương không thể bắt được, bản thân còn thiếu chút nữa ngã xuống, trong lòng không ngừng kêu khổ, đúng lúc này, một ánh sáng từ trên không đỉnh đầu xẹt qua, sau đó nổ tung, toàn bộ không gian nháy mắt sáng ngời lên.
Pháo sáng!
Tám phần là bọn Tào Vũ tránh ở xa xa, nghe thấy mình hô, bắn một phát pháo sáng tới. Không kịp nghĩ nhiều, thừa dịp có ánh sáng, Diệp Thiếu Dương hướng phía trước cất bước, lao tới trung tâm, cúi đầu nhìn, chỉ thấy ngũ hành thi đang đập vỡ vụn thân thể một con thủy thi, hướng bên ngoài ném đi, trên thân thể nó tràn đầy vết thương chưa kịp khép lại, bị thủy thi vây công nhiều vòng, lại hoàn toàn không thèm để ý, vừa cào vừa cắn, trên cơ bản chính là một đòn giải quyết một con.
Quả nhiên hung hãn! Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, liều một lần! Bước dài một cái nhảy đến trên vai ngũ hành thi, ngũ hành thi đưa tay bắt, Diệp Thiếu Dương đã theo phía sau lưng trượt xuống.
Đám thủy thi kia bị hạ chú, chỉ nhận một mình ngũ hành thi, cũng không công kích Diệp Thiếu Dương, nháy mắt Diệp Thiếu Dương trượt xuống, mấy con thủy thi lập tức húc lên, ôm lấy hai tay ngũ hành thi bắt đầu cắn.
Ngũ hành thi hất văng hai con thủy thi, cúi đầu bắt Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương chịu nhục, từ dưới khố nó chui qua, giẫm lên mặt đất, nhắm vào chỗ thủng ở đùi nó trèo lên.