Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 1715: Tỳ Thi (1)




Trước mắt chợt sáng ngời, chỉ thấy đây là một gian phòng hình dạng quái dị: tựa như là hình bát giác, bên trong không có cương thi, cũng không có tà vật khác, nhưng giữa mỗi hai bức tường liền nhau, đều mơ hồ dựng đứng một sinh vật hình dáng kỳ quái, không đợi đoàn người thấy rõ, pháo sáng đã tắt.

“Khắc tượng sao?” Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi một tiếng, bật đèn pin, đi thẳng đến góc tường đối diện. Tứ Bảo cùng Tử Côn đạo nhân đuổi theo, một trái một phải, bảo trì cảnh giác.

“Ôi đệch!”

Nghe thấy Diệp Thiếu Dương kinh hô, Tứ Bảo quay đầu nhìn, đèn pin chiếu sáng ở trong khe hở giữa hai bức tường, có thể thấy rõ hình người lúc trước nhìn thấy căn bản không phải điêu khắc, mà là người thật! Nói chính xác, là một thi thể da bọc xương, ngoại hình hoàn toàn phong hoá, trên người treo một ít mảnh vải, ngay cả nam nữ cũng không phân biệt được. Vị trí vừa lúc là một chỗ rãnh lõm vào, thi thể được khảm ở trong rãnh.

Nhìn xuống dưới, hai chân thi thể giẫm ở trong một cái vò cỡ lớn, miệng vò cao tới đầu gối.

“Đây là cái quỷ gì?” Tử Côn đạo nhân kinh ngạc nói.

Diệp Thiếu Dương nghĩ đến cái gì, dời bước đi đến một cái góc tường khác, lấy đèn pin soi vào giữa, cũng là rãnh tương tự, ở giữa được khảm thi thể. Lại nhìn hai góc bên cạnh, cũng đều là như vậy. Nói cách khác, trong phòng giống như đình bát giác này, mỗi một góc tường được khảm một thi thể!

Nơi quái dị như thế, làm trong lòng ba người sợ hãi không thôi.

Diệp Thiếu Dương tỉ mỉ xem xét thi thể trước mặt, trầm ngâm nói: “Quần áo trên người đều nát thành cặn rồi, nhắm chừng ít nhất đã có trăm năm rồi nhỉ.”

Tứ Bảo nói: “Trên tường đã mở rãnh, đem bọn họ khảm vào, tự nhiên là thời điểm xây dựng cổ mộ đã có. Thiếu Dương, cậu biết những thi thể này là làm cái gì không?”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày lắc lắc đầu.

Tứ Bảo thở dài: “Lúc trước cậu nói cái gì ‘nước sốt sống’, cho rằng là khổ hình lớn nhất, tôi nói với cậu, kiểu chết của các thi thể trước mắt này, tuyệt đối so với nước sốt sống kia tàn nhẫn hơn nhiều.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, kinh ngạc nói: “Cậu là nói, những thứ này là… Tỳ thi?”

Thấy Tứ Bảo gật đầu, Diệp Thiếu Dương hít ngược một ngụm khí lạnh, trong quyển bách khoa toàn thư gì đó của sư phụ, cũng từng nhắc tới loại khổ hình này, cùng cảnh tượng trước mắt quả thật là có chút tương tự, trước đó mình còn hoài nghi, nghe Tứ Bảo nói, lúc này mới xác nhận, lắc đầu thở dài: “Không ngờ trên đời thực có người làm như vậy…”

Tử Côn đạo nhân nghe mà hồ đồ, tò mò không thôi, vội hỏi bọn họ cái gì là tỳ thi.

Diệp Thiếu Dương chỉ vào người trong khe tường, nói: “Nói tới thì hình phạt này phi thường đơn giản, ông xem khe tường này, ở giữa là hình cung, vừa lúc có thể cho một người đứng ở bên trong… Ý tứ của tôi là, người ta là bị kẹp sống ở bên trong, hoàn toàn không ra được, cuối cùng chỉ có thể bị ngạt chết tươi.”

Ngừng một chút nói: “Nước sốt sống tuy thống khổ đến cực điểm, nhưng quá trình cũng không dài, tỳ thi thì khác, bị kẹt ở bên trong, cả người không thể động đậy, nhưng cần rất lâu mới có thể tử vong, loại cảm giác bị đè nén hít thở không thông, nhưng muốn chết lại không chết được đó, mới là thống khổ nhất.”

Tử Côn đạo nhân nghe xong, nhìn tỳ thi trong khe tường, chấn động nói không nên lời, qua một lúc lâu, nhíu mày nói: “Diệp chưởng giáo, nhưng tôi thấy thi thể này, hình như cũng không phải kẹt kín lắm…”

Tứ Bảo tiếp lời: “Ông không phải nói lời thừa sao, hiện tại đây là da bọc xương, lúc ấy đó là người sống sờ sờ, là cứng rắn nhét vào, một chút không gian cũng sẽ không lưu lại.”

Tử Côn đạo nhân ngạc nhiên, trong lòng mô phỏng một phen loại thảm trạng đó, lập tức lắc lắc đầu, nói: “Vì sao phải làm như vậy?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Sư phụ tôi ở trong sách nói, tỳ thi ở trong quá trình chế tạo, mãi cho đến chết, sẽ không ngừng sinh ra oán khí. Dùng tà thuật lấy ra oán khí, có thể dùng để tế luyện một số pháp khí nào đó hoặc nuôi dưỡng tà vật… Cụ thể trên sách vẫn chưa viết rõ ràng, có thể sư phụ tôi cũng chưa từng tận mắt thấy, cũng là từ trên sách cổ chuyển đến.”

Tứ Bảo gật đầu nói: “Tôi nghe nói cũng là như thế, nhưng tỳ thi trước mắt này, tựa như có chút khác biệt…” Nói xong lấy đèn pin soi soi cái vò dưới chân tỳ thi, “Không làm rõ được, đây là dùng làm gì. Chẳng lẽ là vì vây khốn hai chân người ta, để cho họ không đi ra được?”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu: “Hẳn là không cần thiết đi, lẽ ra rãnh trên tường là cố định, thân thể người tìm đến làm tỳ thi cũng sẽ đại khái tương đương, sau khi kẹp vào tuyệt đối không ra được, không cần vây khốn hai chân, lại nói cho dù muốn trói hai chân, dùng kiểu như dây thừng là được, vì sao phải dùng cái vò loại vật dụng kỳ quái này?”

Ba người nghĩ mãi không thông, vòng quanh phòng bắt đầu đi, lần lượt quan sát những tỳ thi này, trước đó Diệp Thiếu Dương chỉ nhìn hai ba cái, vẫn chưa lần lượt xem, lúc này nhìn thấy cái thứ sáu, ba người nhất thời đứng lại: đèn pin chiếu sáng ở trong rãnh, rỗng tuếch.

Nói cách khác, có một tỳ thi đã rời khỏi…

Tứ Bảo trầm giọng nói: “Tiếng khóc lúc trước…”

Ba người đột nhiên xoay người, ánh đèn pin lưu chuyển ở trong phòng, nhìn qua biết ngay, không có chỗ có thể trốn, trước đó quan sát cũng là kết quả này, ba người bởi vậy mới có tinh lực đi quan sát tỳ thi.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng nâng đèn pin, soi lên phía trên, một bóng người, giống như thằn lằn bám vào trên nóc, đầu xoay thành một góc độ người sống hoàn toàn không làm được, đang trừng mắt nhìn ba người bọn họ, tròng mắt ở dưới ánh đèn pin lóe hàn quang.

Người thường nếu thấy một màn như vậy, tám phần đã sớm bị dọa nhũn ra, cũng may ba người đều không phải người thường, Diệp Thiếu Dương phản ứng nhanh nhất, liếc một cái nhìn thấy thứ này, lập tức vung Câu Hồn Tác, quét qua.

Quái vật hình người lắc lư theo vách tường bò đi, tốc độ cực nhanh, Câu Hồn Tác thế mà chậm nửa nhịp, đánh vào trên gạch nóc, chấn động rơi xuống một ít bụi, vừa lúc rơi ở trong mắt Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương lập tức gập người dụi mắt.

Tứ Bảo một tay cầm đèn pin đuổi theo quái vật hình người kia, một tay lấy ra một nắm bồ đề tử, hướng nó ném tới.

Chiêu bồ đề tử này Tứ Bảo cũng đã luyện qua, liên tục ba hạt đều đánh vào trên thân quái vật hình người, đánh trúng một cái, thân thể quái vật này liền run lên một cái, toát ra một làn khói đen, cứng rắn trúng ba viên. Tứ Bảo thấy vật này chịu đòn được, vì thế dùng mặt ráp của bồ đề tử cọ rách ngón tay, lau một chút máu ở bên trên, âm thầm vận khí, ngắm chuẩn quỹ tích quái vật bò, dùng sức ném ra.

Trúng vào cổ quái vật, ‘Rắc’ một tiếng đánh vỡ xương cổ, quái vật hình người rốt cuộc không bám vào tường được nữa, rơi xuống, nhắm chừng cũng biết mình chạy không thoát, sau khi bò dậy, dứt khoát hướng Tứ Bảo lao tới.

Diệp Thiếu Dương lúc này đã xử lý xong bụi bặm trong mắt, Câu Hồn Tác nhanh chóng vung ra, đoạn trước móc chuẩn xác ôm lấy cánh tay quái vật hình người, dùng sức kéo, kéo ngã ra đất.

“A!” Quái vật hình người phát ra tiếng thét chói tai ngắn ngủi mà kịch liệt, ý đồ bò dậy, Diệp Thiếu Dương phi thân tiến lên, nhằm vào đầu giẫm xuống một cước, bổn ý là muốn đem nó giẫm ở trên mặt đất, kết quả bởi vì xương cổ kẻ này bị bồ đề tử của Tứ Bảo đánh gãy, Diệp Thiếu Dương đạp một cước, trực tiếp đem đầu giẫm rụng ra. Trước mắt chợt sáng ngời, chỉ thấy đây là một gian phòng hình dạng quái dị: tựa như là hình bát giác, bên trong không có cương thi, cũng không có tà vật khác, nhưng giữa mỗi hai bức tường liền nhau, đều mơ hồ dựng đứng một sinh vật hình dáng kỳ quái, không đợi đoàn người thấy rõ, pháo sáng đã tắt.

“Khắc tượng sao?” Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi một tiếng, bật đèn pin, đi thẳng đến góc tường đối diện. Tứ Bảo cùng Tử Côn đạo nhân đuổi theo, một trái một phải, bảo trì cảnh giác.

“Ôi đệch!”

Nghe thấy Diệp Thiếu Dương kinh hô, Tứ Bảo quay đầu nhìn, đèn pin chiếu sáng ở trong khe hở giữa hai bức tường, có thể thấy rõ hình người lúc trước nhìn thấy căn bản không phải điêu khắc, mà là người thật! Nói chính xác, là một thi thể da bọc xương, ngoại hình hoàn toàn phong hoá, trên người treo một ít mảnh vải, ngay cả nam nữ cũng không phân biệt được. Vị trí vừa lúc là một chỗ rãnh lõm vào, thi thể được khảm ở trong rãnh.

Nhìn xuống dưới, hai chân thi thể giẫm ở trong một cái vò cỡ lớn, miệng vò cao tới đầu gối.

“Đây là cái quỷ gì?” Tử Côn đạo nhân kinh ngạc nói.

Diệp Thiếu Dương nghĩ đến cái gì, dời bước đi đến một cái góc tường khác, lấy đèn pin soi vào giữa, cũng là rãnh tương tự, ở giữa được khảm thi thể. Lại nhìn hai góc bên cạnh, cũng đều là như vậy. Nói cách khác, trong phòng giống như đình bát giác này, mỗi một góc tường được khảm một thi thể!

Nơi quái dị như thế, làm trong lòng ba người sợ hãi không thôi.

Diệp Thiếu Dương tỉ mỉ xem xét thi thể trước mặt, trầm ngâm nói: “Quần áo trên người đều nát thành cặn rồi, nhắm chừng ít nhất đã có trăm năm rồi nhỉ.”

Tứ Bảo nói: “Trên tường đã mở rãnh, đem bọn họ khảm vào, tự nhiên là thời điểm xây dựng cổ mộ đã có. Thiếu Dương, cậu biết những thi thể này là làm cái gì không?”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày lắc lắc đầu.

Tứ Bảo thở dài: “Lúc trước cậu nói cái gì ‘nước sốt sống’, cho rằng là khổ hình lớn nhất, tôi nói với cậu, kiểu chết của các thi thể trước mắt này, tuyệt đối so với nước sốt sống kia tàn nhẫn hơn nhiều.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, kinh ngạc nói: “Cậu là nói, những thứ này là… Tỳ thi?”

Thấy Tứ Bảo gật đầu, Diệp Thiếu Dương hít ngược một ngụm khí lạnh, trong quyển bách khoa toàn thư gì đó của sư phụ, cũng từng nhắc tới loại khổ hình này, cùng cảnh tượng trước mắt quả thật là có chút tương tự, trước đó mình còn hoài nghi, nghe Tứ Bảo nói, lúc này mới xác nhận, lắc đầu thở dài: “Không ngờ trên đời thực có người làm như vậy…”

Tử Côn đạo nhân nghe mà hồ đồ, tò mò không thôi, vội hỏi bọn họ cái gì là tỳ thi.

Diệp Thiếu Dương chỉ vào người trong khe tường, nói: “Nói tới thì hình phạt này phi thường đơn giản, ông xem khe tường này, ở giữa là hình cung, vừa lúc có thể cho một người đứng ở bên trong… Ý tứ của tôi là, người ta là bị kẹp sống ở bên trong, hoàn toàn không ra được, cuối cùng chỉ có thể bị ngạt chết tươi.”

Ngừng một chút nói: “Nước sốt sống tuy thống khổ đến cực điểm, nhưng quá trình cũng không dài, tỳ thi thì khác, bị kẹt ở bên trong, cả người không thể động đậy, nhưng cần rất lâu mới có thể tử vong, loại cảm giác bị đè nén hít thở không thông, nhưng muốn chết lại không chết được đó, mới là thống khổ nhất.”

Tử Côn đạo nhân nghe xong, nhìn tỳ thi trong khe tường, chấn động nói không nên lời, qua một lúc lâu, nhíu mày nói: “Diệp chưởng giáo, nhưng tôi thấy thi thể này, hình như cũng không phải kẹt kín lắm…”

Tứ Bảo tiếp lời: “Ông không phải nói lời thừa sao, hiện tại đây là da bọc xương, lúc ấy đó là người sống sờ sờ, là cứng rắn nhét vào, một chút không gian cũng sẽ không lưu lại.”

Tử Côn đạo nhân ngạc nhiên, trong lòng mô phỏng một phen loại thảm trạng đó, lập tức lắc lắc đầu, nói: “Vì sao phải làm như vậy?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Sư phụ tôi ở trong sách nói, tỳ thi ở trong quá trình chế tạo, mãi cho đến chết, sẽ không ngừng sinh ra oán khí. Dùng tà thuật lấy ra oán khí, có thể dùng để tế luyện một số pháp khí nào đó hoặc nuôi dưỡng tà vật… Cụ thể trên sách vẫn chưa viết rõ ràng, có thể sư phụ tôi cũng chưa từng tận mắt thấy, cũng là từ trên sách cổ chuyển đến.”

Tứ Bảo gật đầu nói: “Tôi nghe nói cũng là như thế, nhưng tỳ thi trước mắt này, tựa như có chút khác biệt…” Nói xong lấy đèn pin soi soi cái vò dưới chân tỳ thi, “Không làm rõ được, đây là dùng làm gì. Chẳng lẽ là vì vây khốn hai chân người ta, để cho họ không đi ra được?”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu: “Hẳn là không cần thiết đi, lẽ ra rãnh trên tường là cố định, thân thể người tìm đến làm tỳ thi cũng sẽ đại khái tương đương, sau khi kẹp vào tuyệt đối không ra được, không cần vây khốn hai chân, lại nói cho dù muốn trói hai chân, dùng kiểu như dây thừng là được, vì sao phải dùng cái vò loại vật dụng kỳ quái này?”

Ba người nghĩ mãi không thông, vòng quanh phòng bắt đầu đi, lần lượt quan sát những tỳ thi này, trước đó Diệp Thiếu Dương chỉ nhìn hai ba cái, vẫn chưa lần lượt xem, lúc này nhìn thấy cái thứ sáu, ba người nhất thời đứng lại: đèn pin chiếu sáng ở trong rãnh, rỗng tuếch.

Nói cách khác, có một tỳ thi đã rời khỏi…

Tứ Bảo trầm giọng nói: “Tiếng khóc lúc trước…”

Ba người đột nhiên xoay người, ánh đèn pin lưu chuyển ở trong phòng, nhìn qua biết ngay, không có chỗ có thể trốn, trước đó quan sát cũng là kết quả này, ba người bởi vậy mới có tinh lực đi quan sát tỳ thi.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng nâng đèn pin, soi lên phía trên, một bóng người, giống như thằn lằn bám vào trên nóc, đầu xoay thành một góc độ người sống hoàn toàn không làm được, đang trừng mắt nhìn ba người bọn họ, tròng mắt ở dưới ánh đèn pin lóe hàn quang.

Người thường nếu thấy một màn như vậy, tám phần đã sớm bị dọa nhũn ra, cũng may ba người đều không phải người thường, Diệp Thiếu Dương phản ứng nhanh nhất, liếc một cái nhìn thấy thứ này, lập tức vung Câu Hồn Tác, quét qua.

Quái vật hình người lắc lư theo vách tường bò đi, tốc độ cực nhanh, Câu Hồn Tác thế mà chậm nửa nhịp, đánh vào trên gạch nóc, chấn động rơi xuống một ít bụi, vừa lúc rơi ở trong mắt Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương lập tức gập người dụi mắt.

Tứ Bảo một tay cầm đèn pin đuổi theo quái vật hình người kia, một tay lấy ra một nắm bồ đề tử, hướng nó ném tới.

Chiêu bồ đề tử này Tứ Bảo cũng đã luyện qua, liên tục ba hạt đều đánh vào trên thân quái vật hình người, đánh trúng một cái, thân thể quái vật này liền run lên một cái, toát ra một làn khói đen, cứng rắn trúng ba viên. Tứ Bảo thấy vật này chịu đòn được, vì thế dùng mặt ráp của bồ đề tử cọ rách ngón tay, lau một chút máu ở bên trên, âm thầm vận khí, ngắm chuẩn quỹ tích quái vật bò, dùng sức ném ra.

Trúng vào cổ quái vật, ‘Rắc’ một tiếng đánh vỡ xương cổ, quái vật hình người rốt cuộc không bám vào tường được nữa, rơi xuống, nhắm chừng cũng biết mình chạy không thoát, sau khi bò dậy, dứt khoát hướng Tứ Bảo lao tới.

Diệp Thiếu Dương lúc này đã xử lý xong bụi bặm trong mắt, Câu Hồn Tác nhanh chóng vung ra, đoạn trước móc chuẩn xác ôm lấy cánh tay quái vật hình người, dùng sức kéo, kéo ngã ra đất.

“A!” Quái vật hình người phát ra tiếng thét chói tai ngắn ngủi mà kịch liệt, ý đồ bò dậy, Diệp Thiếu Dương phi thân tiến lên, nhằm vào đầu giẫm xuống một cước, bổn ý là muốn đem nó giẫm ở trên mặt đất, kết quả bởi vì xương cổ kẻ này bị bồ đề tử của Tứ Bảo đánh gãy, Diệp Thiếu Dương đạp một cước, trực tiếp đem đầu giẫm rụng ra.