*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiên Sư bài là một thẻ bài huyền danh của Thiên sư tại âm ty, tà khí bất xâm, trường tồn bất diệt, cho nên có rất nhiều lợi ích. Khi Thiên sư chết, Thiên sư bài cũng sẽ tan biến theo, sau đó được âm ty thu hồi lại và cất giữ. Những người có năng lực giữ Thiên sư bài lại đa số đều mọc cánh thành tiên, trước khi mất sẽ thông qua thần niệm để khắc lên thẻ bài pháp thuật đắc ý nhất của họ hay bí văn của âm dương lưỡng giới, lưu truyền lại cho sư môn hậu thế hoặc tôn tử hậu duệ.
Một số môn phái chỉ dựa vào một tấm Thiên sư bài để truyền thừa đạo thuật qua trăm nghìn năm, khiến nó trở nên vô cùng quý báu, thậm chí còn vượt lên trên cả những pháp khí thượng đẳng.
Mao Sơn và Long Hổ Sơn chỉ có ba tấm Thiên sư bài được truyền thừa cho tới ngày hôm nay, được xem như là bảo vật trấn phái, mà Diệp Thiếu Dương khi còn làm đệ tử trên núi đã dựa vào đó để thăm viếng ba vị tổ sư, học được từ thần niệm của họ rất nhiều thư tịch bí kíp, tỷ như kinh nghiệm tróc quỷ và một số đặc thù hình thái, nhược điểm của quỷ yêu.
Bản thân Diệp Thiếu Dương cũng là Thiên sư, thế nhưng do một số nguyên nhân mà cho đến giờ vẫn chưa đi địa phủ để đăng ký huyền danh, bởi vậy nên hắn vẫn chưa có Thiên sư bài.
"Ngươi lấy Thiên sư bài này từ đâu?". Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần lại, hỏi Mỹ Hoa.
Mỹ Hoa cười cười: "Không dám nói dối đại pháp sư, Thiên sư bài này là của một vị Thiên sư ba nghìn năm trước một mình xông vào quỷ vực, lúc đi ngang qua sông **** đã ném Thiên sư bài xuống nước, khiến nó nằm ở dưới đáy sông hàng nghìn năm dài. Diệp Thiên sư, ngài nên biết rằng, trăm nghìn năm qua chưa hề có Thiên sư đạo môn nào dám đến sông ****, cho nên vị Thiên sư này nhất định pháp lực phải vượt xa những Thiên sư nhân gian khác, cho nên Thiên sư bài của ngài ấy đương nhiên cũng sẽ vô cùng quý giá..."
Diệp Thiếu Dương thừa nhận lời nói của Mỹ Hoa là thật, trong lòng âm thầm suy đoán, vị Thiên sư này sao lại ném Thiên sư bài của mình xuống sông?
Lẽ nào y cũng đã tới “chỗ đó”, lo lắng mình không về được, cho nên mới bất đắc dĩ đem đạo pháp và bí văn không thể truyền thừa khắc vào trong Thiên sư bài, ném xuống sông ****, để lại cho người đời sau hữu duyên?
Nghĩ vậy, Diệp Thiếu Dương càng thêm hứng thú đối với tấm Thiên sư bài này.
Mỹ Hoa nói tiếp: "Thiên sư bài nằm dưới đáy sông hơn một nghìn năm không ai hay biết, vừa đúng lúc ta tụ sanh thành quỷ, vô tình nhặt được nó. Tuy nó vô ích đối với ta nhưng lại vô giá đối với đại pháp sư ngài, vì thế..."
Diệp Thiếu Dương hiểu được ý của cô, nói rằng: "Ngươi định đưa cho ta cái này, sau đó tự phế tu vi, quay về quỷ vực, để ta bảo toàn tính mạng của ngươi?"
Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ đây không phải là vì một tấm thẻ bài mà làm việc mờ ám, bao che chứa chấp, chỉ là vì tu vi của Mỹ Hoa thật sự còn lợi hại hơn cả Tiếp Âm Sanh Bà, giả như cô ấy nguyện ý đầu hàng, trở về cõi âm thì quá tốt. Hắn sẽ không phải đánh nhau với cô ấy, không phải tốn sức mệt nhọc, vạn nhất lại liên lụy đến tính mạng của những người xung quanh, vậy thì đúng là lợi bất cập hại.
Mỹ Hoa lấy tay che mặt, cười thanh thúy như tiếng chuông, nói: "Đại pháp sư nghĩ lại đi, nếu ta muốn trở về cõi âm thì đã đi từ lâu rồi, còn mạo hiểm ở lại động phủ, tích trữ mấy thứ lễ vật này để làm gì?"
"Ta đang suy nghĩ, ngươi ở lại là vì muốn cho ta xem Thiên sư bài..."
Diệp Thiếu Dương bình tĩnh đáp xong, đứng lên, giơ tay ra làm bộ dáng nhận lễ vật, đi về phía Mỹ Hoa. Vừa đến gần, đột nhiên hắn đảo tay một cái, chụp lấy cổ tay của cô.
Không ngờ Mỹ Hoa đã sớm có chuẩn bị, vung tay áo lên, một luồng nước lập tức kéo tới chắn ở trước người. Diệp Thiếu Dương lập tức vỗ một chưởng xuống đánh nát luồng nước, ngước mắt nhìn Mỹ Hoa thì thấy cô đang bay ra khỏi động phủ, hai tay không ngừng kéo từng luồng nước tới để che chắn.
"Diệp Thiên sư, nếu cứ như vậy, chúng ta sẽ thiệt cả đôi đường, mà ta cũng chưa chắc sợ ngài!". Mỹ Hoa vừa nói vừa nuốt Thiên sư bài vào trong bụng: "Muốn lấy nó, trừ phi giết ta!"
Diệp Thiếu Dương biết không đuổi kịp cô liền nhanh chóng mở túi đeo lưng lấy ra một bọc lớn chứa đầy chu sa, hùng hoàng và máu chó mực rắc vào trong nước, khói trắng lập tức bốc lên.
Quỷ khí bị hỗn hợp pháp dược phá hủy, linh khí chống đỡ ảo cảnh cũng lập tức bị phá theo, khiến cho toàn bộ động phủ trong nháy mắt biến hóa vặn vẹo.
Động phủ và khuê phòng Hà Cơ lao tâm khổ tứ xây dựng phút chốc đã bị Diệp Thiếu Dương phá vỡ.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, ngậm chặt Xích Luyện Đan, nhanh chân bước ra ngoài cửa trước khi mọi thứ biến mất. Đột nhiên hắn nhớ tới trong ngăn bàn trang điểm còn có một đống vàng quý giá, không thể lãng phí, vội vàng quay trở lại để gom một đống vàng, sau đó mới hài lòng rời khỏi động phủ, nổi lên mặt nước, bơi vào bờ.
"Lại đây lại đây, Diệp tiên sinh không sao hết!"
Đám người Lý Vĩ vừa thấy Diệp Thiếu Dương đang bò lên thì lập tức reo hò vui sướng. Chu Tĩnh Như còn kích động tới mức chẳng để ý tới ai mà bước lên ôm chặt lấy hắn: "Anh không sao rồi, thật tốt quá!"
"Ách...". Diệp Thiếu Dương không thể làm gì khác hơn là giơ hai tay lên trời để cho cô ôm một chút, mắt cứ nhìn trái nhìn phải để tìm kiếm Tiểu Mã, vội vàng hỏi: "Tiểu Mã đâu?"
"Ở đây!". Diệp Thiếu Dương vừa nghe thấy tiếng kêu thì lập tức đẩy Chu Tĩnh Như và Lý Vĩ ra, đi về phía Tiểu Mã đang nằm lấp ló trong bụi cỏ, hỏi: "Không sao chứ?"
Tiểu Mã lắc đầu, dùng giọng nói vô cùng thống khổ, nói: "Không sao cái rắm, tôi bị một lão yêu nghìn năm dụ đến bụi cỏ lau, oanh oanh liệt liệt đánh nhau với nó, suýt chút nữa bị nó giết chết, may mà tôi oai phong dũng mãnh dùng Địa hỏa phù để thiêu cháy nó, nếu không sẽ vô cùng thê thảm…”
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn nhìn cậu: "Dùng Địa hỏa phù để thiêu cháy lão yêu nghìn năm? Cậu chắc không?"
"Cái này... hơi hơi chắc, tôi phải dùng tới mười tờ Địa hỏa phù mới thiêu cháy được nó, biến nó thành một vũng máu!"
Diệp Thiếu Dương lập tức lắc đầu, đúng là nổ như bom nguyên tử: "Cậu chỉ làm vậy mà giết được lão yêu nghìn năm?"
Tiểu Mã ngẩn ra, nói: "Đúng đó, tự nhiên tôi giết được nó! Quả thật là do tôi may mắn…"
Do may mắn?... Diệp Thiếu Dương im lặng không nói gì: "Ừ, cậu vui vẻ là được!"
"Thiếu Dương ca, Thủy quỷ kia đã bị anh giết rồi ư?". Chu Tĩnh Như phục hồi tinh thần lại, hỏi.
"Không dễ như vậy, bất quá động phủ của nó đã bị anh phá hủy, hiện giờ chỉ có thể quanh quẩn ở hồ chứa nước mà thôi, anh sẽ tự có biện pháp đối phó với nó. Chúng ta cứ về trước!"
Để tránh cho Tiểu Linh xấu hổ, Diệp Thiếu Dương cũng không quay về Lý gia mà đi tìm chỗ ở cùng với Tiểu Mã. Chu Tĩnh Như thấy thế liền bảo Lý Vĩ trở về công ty, cô ở đây giúp bọn hắn đi tìm phòng. Lý Vĩ không thể làm gì khác hơn là nghe lệnh, trước khi đi còn đảm bảo sẽ trả tiền đầy đủ cho Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương hỏi trưởng thôn một số quán trọ tại địa phương.Trưởng thôn lập tức trả lời: "Thôn chúng tôi ở miền núi nên không có quán trọ, chỉ có một nhà khách hơi cũ kỹ, chỉ sợ các người ở không quen."
"Cũ kỹ không sao, sạch sẽ là được, mau dẫn chúng tôi đi xem!"
Thấy Diệp Thiếu Dương nhất quyết kiên trì, lão trưởng thôn đành phải dẫn bọn họ tới một nhà khách ở trong thôn. Từ bề ngoài nhìn vào, căn nhà này trông giống như một căn nhà nông to lớn gồm nhiều phòng, cao khoảng hai lầu, lầu một là phòng ăn, lầu hai là phòng khách. Các gian phòng đều không lớn, ít dụng cụ sinh hoạt, tuy nhiên vẫn khá sạch sẽ và tươm tất. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiên Sư bài là một thẻ bài huyền danh của Thiên sư tại âm ty, tà khí bất xâm, trường tồn bất diệt, cho nên có rất nhiều lợi ích. Khi Thiên sư chết, Thiên sư bài cũng sẽ tan biến theo, sau đó được âm ty thu hồi lại và cất giữ. Những người có năng lực giữ Thiên sư bài lại đa số đều mọc cánh thành tiên, trước khi mất sẽ thông qua thần niệm để khắc lên thẻ bài pháp thuật đắc ý nhất của họ hay bí văn của âm dương lưỡng giới, lưu truyền lại cho sư môn hậu thế hoặc tôn tử hậu duệ.
Một số môn phái chỉ dựa vào một tấm Thiên sư bài để truyền thừa đạo thuật qua trăm nghìn năm, khiến nó trở nên vô cùng quý báu, thậm chí còn vượt lên trên cả những pháp khí thượng đẳng.
Mao Sơn và Long Hổ Sơn chỉ có ba tấm Thiên sư bài được truyền thừa cho tới ngày hôm nay, được xem như là bảo vật trấn phái, mà Diệp Thiếu Dương khi còn làm đệ tử trên núi đã dựa vào đó để thăm viếng ba vị tổ sư, học được từ thần niệm của họ rất nhiều thư tịch bí kíp, tỷ như kinh nghiệm tróc quỷ và một số đặc thù hình thái, nhược điểm của quỷ yêu.
Bản thân Diệp Thiếu Dương cũng là Thiên sư, thế nhưng do một số nguyên nhân mà cho đến giờ vẫn chưa đi địa phủ để đăng ký huyền danh, bởi vậy nên hắn vẫn chưa có Thiên sư bài.
"Ngươi lấy Thiên sư bài này từ đâu?". Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần lại, hỏi Mỹ Hoa.
Mỹ Hoa cười cười: "Không dám nói dối đại pháp sư, Thiên sư bài này là của một vị Thiên sư ba nghìn năm trước một mình xông vào quỷ vực, lúc đi ngang qua sông **** đã ném Thiên sư bài xuống nước, khiến nó nằm ở dưới đáy sông hàng nghìn năm dài. Diệp Thiên sư, ngài nên biết rằng, trăm nghìn năm qua chưa hề có Thiên sư đạo môn nào dám đến sông ****, cho nên vị Thiên sư này nhất định pháp lực phải vượt xa những Thiên sư nhân gian khác, cho nên Thiên sư bài của ngài ấy đương nhiên cũng sẽ vô cùng quý giá..."
Diệp Thiếu Dương thừa nhận lời nói của Mỹ Hoa là thật, trong lòng âm thầm suy đoán, vị Thiên sư này sao lại ném Thiên sư bài của mình xuống sông?
Lẽ nào y cũng đã tới “chỗ đó”, lo lắng mình không về được, cho nên mới bất đắc dĩ đem đạo pháp và bí văn không thể truyền thừa khắc vào trong Thiên sư bài, ném xuống sông ****, để lại cho người đời sau hữu duyên?
Nghĩ vậy, Diệp Thiếu Dương càng thêm hứng thú đối với tấm Thiên sư bài này.
Mỹ Hoa nói tiếp: "Thiên sư bài nằm dưới đáy sông hơn một nghìn năm không ai hay biết, vừa đúng lúc ta tụ sanh thành quỷ, vô tình nhặt được nó. Tuy nó vô ích đối với ta nhưng lại vô giá đối với đại pháp sư ngài, vì thế..."
Diệp Thiếu Dương hiểu được ý của cô, nói rằng: "Ngươi định đưa cho ta cái này, sau đó tự phế tu vi, quay về quỷ vực, để ta bảo toàn tính mạng của ngươi?"
Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ đây không phải là vì một tấm thẻ bài mà làm việc mờ ám, bao che chứa chấp, chỉ là vì tu vi của Mỹ Hoa thật sự còn lợi hại hơn cả Tiếp Âm Sanh Bà, giả như cô ấy nguyện ý đầu hàng, trở về cõi âm thì quá tốt. Hắn sẽ không phải đánh nhau với cô ấy, không phải tốn sức mệt nhọc, vạn nhất lại liên lụy đến tính mạng của những người xung quanh, vậy thì đúng là lợi bất cập hại.
Mỹ Hoa lấy tay che mặt, cười thanh thúy như tiếng chuông, nói: "Đại pháp sư nghĩ lại đi, nếu ta muốn trở về cõi âm thì đã đi từ lâu rồi, còn mạo hiểm ở lại động phủ, tích trữ mấy thứ lễ vật này để làm gì?"
"Ta đang suy nghĩ, ngươi ở lại là vì muốn cho ta xem Thiên sư bài..."
Diệp Thiếu Dương bình tĩnh đáp xong, đứng lên, giơ tay ra làm bộ dáng nhận lễ vật, đi về phía Mỹ Hoa. Vừa đến gần, đột nhiên hắn đảo tay một cái, chụp lấy cổ tay của cô.
Không ngờ Mỹ Hoa đã sớm có chuẩn bị, vung tay áo lên, một luồng nước lập tức kéo tới chắn ở trước người. Diệp Thiếu Dương lập tức vỗ một chưởng xuống đánh nát luồng nước, ngước mắt nhìn Mỹ Hoa thì thấy cô đang bay ra khỏi động phủ, hai tay không ngừng kéo từng luồng nước tới để che chắn.
"Diệp Thiên sư, nếu cứ như vậy, chúng ta sẽ thiệt cả đôi đường, mà ta cũng chưa chắc sợ ngài!". Mỹ Hoa vừa nói vừa nuốt Thiên sư bài vào trong bụng: "Muốn lấy nó, trừ phi giết ta!"
Diệp Thiếu Dương biết không đuổi kịp cô liền nhanh chóng mở túi đeo lưng lấy ra một bọc lớn chứa đầy chu sa, hùng hoàng và máu chó mực rắc vào trong nước, khói trắng lập tức bốc lên.
Quỷ khí bị hỗn hợp pháp dược phá hủy, linh khí chống đỡ ảo cảnh cũng lập tức bị phá theo, khiến cho toàn bộ động phủ trong nháy mắt biến hóa vặn vẹo.
Động phủ và khuê phòng Hà Cơ lao tâm khổ tứ xây dựng phút chốc đã bị Diệp Thiếu Dương phá vỡ.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, ngậm chặt Xích Luyện Đan, nhanh chân bước ra ngoài cửa trước khi mọi thứ biến mất. Đột nhiên hắn nhớ tới trong ngăn bàn trang điểm còn có một đống vàng quý giá, không thể lãng phí, vội vàng quay trở lại để gom một đống vàng, sau đó mới hài lòng rời khỏi động phủ, nổi lên mặt nước, bơi vào bờ.
"Lại đây lại đây, Diệp tiên sinh không sao hết!"
Đám người Lý Vĩ vừa thấy Diệp Thiếu Dương đang bò lên thì lập tức reo hò vui sướng. Chu Tĩnh Như còn kích động tới mức chẳng để ý tới ai mà bước lên ôm chặt lấy hắn: "Anh không sao rồi, thật tốt quá!"
"Ách...". Diệp Thiếu Dương không thể làm gì khác hơn là giơ hai tay lên trời để cho cô ôm một chút, mắt cứ nhìn trái nhìn phải để tìm kiếm Tiểu Mã, vội vàng hỏi: "Tiểu Mã đâu?"
"Ở đây!". Diệp Thiếu Dương vừa nghe thấy tiếng kêu thì lập tức đẩy Chu Tĩnh Như và Lý Vĩ ra, đi về phía Tiểu Mã đang nằm lấp ló trong bụi cỏ, hỏi: "Không sao chứ?"
Tiểu Mã lắc đầu, dùng giọng nói vô cùng thống khổ, nói: "Không sao cái rắm, tôi bị một lão yêu nghìn năm dụ đến bụi cỏ lau, oanh oanh liệt liệt đánh nhau với nó, suýt chút nữa bị nó giết chết, may mà tôi oai phong dũng mãnh dùng Địa hỏa phù để thiêu cháy nó, nếu không sẽ vô cùng thê thảm…”
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn nhìn cậu: "Dùng Địa hỏa phù để thiêu cháy lão yêu nghìn năm? Cậu chắc không?"
"Cái này... hơi hơi chắc, tôi phải dùng tới mười tờ Địa hỏa phù mới thiêu cháy được nó, biến nó thành một vũng máu!"
Diệp Thiếu Dương lập tức lắc đầu, đúng là nổ như bom nguyên tử: "Cậu chỉ làm vậy mà giết được lão yêu nghìn năm?"
Tiểu Mã ngẩn ra, nói: "Đúng đó, tự nhiên tôi giết được nó! Quả thật là do tôi may mắn…"
Do may mắn?... Diệp Thiếu Dương im lặng không nói gì: "Ừ, cậu vui vẻ là được!"
"Thiếu Dương ca, Thủy quỷ kia đã bị anh giết rồi ư?". Chu Tĩnh Như phục hồi tinh thần lại, hỏi.
"Không dễ như vậy, bất quá động phủ của nó đã bị anh phá hủy, hiện giờ chỉ có thể quanh quẩn ở hồ chứa nước mà thôi, anh sẽ tự có biện pháp đối phó với nó. Chúng ta cứ về trước!"
Để tránh cho Tiểu Linh xấu hổ, Diệp Thiếu Dương cũng không quay về Lý gia mà đi tìm chỗ ở cùng với Tiểu Mã. Chu Tĩnh Như thấy thế liền bảo Lý Vĩ trở về công ty, cô ở đây giúp bọn hắn đi tìm phòng. Lý Vĩ không thể làm gì khác hơn là nghe lệnh, trước khi đi còn đảm bảo sẽ trả tiền đầy đủ cho Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương hỏi trưởng thôn một số quán trọ tại địa phương.Trưởng thôn lập tức trả lời: "Thôn chúng tôi ở miền núi nên không có quán trọ, chỉ có một nhà khách hơi cũ kỹ, chỉ sợ các người ở không quen."
"Cũ kỹ không sao, sạch sẽ là được, mau dẫn chúng tôi đi xem!"
Thấy Diệp Thiếu Dương nhất quyết kiên trì, lão trưởng thôn đành phải dẫn bọn họ tới một nhà khách ở trong thôn. Từ bề ngoài nhìn vào, căn nhà này trông giống như một căn nhà nông to lớn gồm nhiều phòng, cao khoảng hai lầu, lầu một là phòng ăn, lầu hai là phòng khách. Các gian phòng đều không lớn, ít dụng cụ sinh hoạt, tuy nhiên vẫn khá sạch sẽ và tươm tất.