Bàn bạc xong những thứ này, Diệp Thiếu Dương đề xuất bái phỏng một phen Đại Tế Ti Quang Minh giáo, Thiên Bảo đạo nhân lấy lý do Đại Tể Ti chưa bao giờ gặp ngoại khách qua loa cho xong, ba người bọn Diệp Thiếu Dương cũng liền cáo từ. Thiên Bảo đạo nhân tự mình tiến bọn họ ra ngoài, trên đường lại gặp được các giáo đồ kia, ai cũng trừng mắt nhìn bọn họ, rõ ràng mang theo thù ghét, nhưng lại không hề động thủ.
Thiên Bảo đạo nhân đối với bọn họ hoàn toàn không để ý, thẳng đến trước khi đi ra ngoài, gặp được con Đại Tể Ti, mới lập tức vẻ mặt tươi cười chào hỏi, nhưng vị “vương tử” Quang Minh giáo này đối với hắn hoàn toàn không nể mặt, vẻ mặt coi thường.
Lúc đi ngang qua bên hắn, Ngô Gia Đạo hướng hắn cười cười, dùng Duy ngữ chào hỏi với hắn, vương tử sửng sốt một phen, mãi cho đến khi bọn họ rời khỏi, vẻ mặt còn phức tạp nhìn qua.
Sau khi ra khỏi hang, không khí nhất thời lạnh đi, Diệp Thiếu Dương quấn chặt áo khoác quân dụng, từ biệt Thiên Bảo đạo nhân, sau đó trở về, Tử Côn đạo nhân cũng theo bọn họ.
“Các người cũng luôn ở trong địa động?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Đúng vậy, không đồng cam cộng khổ với những giáo đồ kia, sao có thể lấy được bọn họ tín nhiệm chứ.” Tử Côn đạo nhân hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, “Trong địa động thật ra không tệ, buổi tối không có gió, ban ngày lại không phải phơi nắng, thật ra so với mặt đất thoải mái hơn nhiều, duy nhất không tốt chính là dù sao cũng là địa động, rất ngột ngạt.”
“Vậy các người bình thường ăn cái gì, cũng chỉ ăn cá giống với đám giáo đồ?”
“Không, chúng tôi có người cách đoạn thời gian trở về căn cứ bên kia mua đồ, ăn phương tiện còn đủ dùng, bằng không ai muốn nán lại phía dưới đó chứ.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Các người tổng cộng có bao nhiêu người, tôi là chỉ phe các ông.”
“Lúc này ở La Bố Bạc, hẳn là có hai ba mươi người đi.”
Diệp Thiếu Dương hỏi tiếp, mới biết được tông môn bọn họ ở nơi nào đó của miền nam, bình thường cũng hoạt động trong thành thị, Diệp Thiếu Dương mới coi như hiểu bọn họ vì sao đều nói Hán ngữ lưu loát, hơn nữa các loại thói quen cũng không có gì khác với người nhập thế, không phải loại thanh tu giả thật sự cách biệt với đời.
Tử Côn đạo nhân hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, có chút đắc ý nói: “Diệp chưởng giáo, tôi còn thực nên cảm ơn cậu, có các cậu hợp tác, chúng tôi xuống mộ xác xuất thành công cũng được bảo đảm, sư phụ rất cao hứng, ghi tôi công đầu. Tương lai cùng nhau xuống mộ, tôi nhất định lấy Diệp chưởng giáo làm chủ, sai đâu đánh đó.”
Diệp Thiếu Dương vỗ bờ vai của hắn, cười tủm tỉm nói: “Yên tâm, yên tâm, tôi nhất định bảo kê ông.”
Trong lòng lại âm thầm mắng to, mẹ kiếp, sau khi vào mộ, lão tử không chơi chết ngươi thì không phải họ Diệp!
Bởi vì có Tử Côn đạo nhân, ba người bọn Diệp Thiếu Dương cũng không tiện thảo luận cái gì, mà Lâm Tam Sinh, từ đầu đến cuối đều tránh ở trong Âm Dương Kính, nghe bọn họ nói chuyện, cũng chưa lên tiếng, lại tốn nửa đêm thời gian trở về doanh địa, lúc này trời cũng đã sắp sáng, đoàn người đã dậy, Diệp Thiếu Dương dựa theo giữa đường thương lượng, giới thiệu với đám người Tào Vũ nói Tử Côn đạo nhân cũng là bạn của mình, đến hỗ trợ.
Trong lòng Tào Vũ có tính toán, cũng không hỏi nhiều, rất khách khí đối với Tử Côn đạo nhân, mọi người cùng nhau ăn một chút. Tứ Bảo bảo mấy binh sĩ dắt lạc đà, đem trúc vận chuyển đến chỗ mình định huyệt, bảo Diệp Thiếu Dương cũng đi qua giúp mình làm phép.
Diệp Thiếu Dương biết hắn là cố ý tìm mình nói chuyện riêng, vì thế nói Tử Côn đạo nhân lưu lại nghỉ ngơi.
“Đi đường một đêm, ông cũng mệt rồi, ban ngày cũng không có việc gì, ông ngủ một giấc đi.” Diệp Thiếu Dương vừa nói như vậy, cũng tương đương là chặn họng gã, miễn cho gã đề xuất cùng nhau đi qua hỗ trợ.
“Gia Vĩ, Tử Côn đạo trưởng vừa tới, rất nhiều chỗ không quen, hai anh em các cậu chiếu cố ông ấy thêm.”
Hai người biết Diệp Thiếu Dương là bảo họ giám thị ngược Tử Côn đạo nhân này, ngầm hiểu gật gật đầu, nói hắn yên tâm.
Tứ Bảo mang theo đoàn người Diệp Thiếu Dương tới nơi mình định huyệt, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy trên mặt đất bày rất nhiều hòn đá to nhỏ, quây lại như bờ ruộng, hỏi mới biết là trúc thay thế
Tứ Bảo dùng la bàn định vị, xác định kích cỡ biên giới cổ mộ, đem đồ cần tìm đánh dấu, loại cành cây dễ bị gió thổi đổ, không thể dùng, bởi vậy mới nghĩ đến bảo bọn họ kiếm trúc dài hoặc là cây gỗ, hai ngày trước bởi vì đò chưa đưa tới, mới tạm thời dùng đá thay thế, nhưng đá nhiều nhất chỉ có thể duy trì vài ngày, nhất định bị bão cát vùi lấp.
Tứ Bảo an bài mấy binh sĩ, dựa theo quỹ tích tảng đá quay quanh, đem trúc đóng xuống, mình và Diệp Thiếu Dương lui đến bên cạnh một cồn cát, vừa trông coi vừa nói chuyện. Lâm Tam Sinh cũng từ trong Âm Dương Kính đi ra, đứng ở một bên.
Diệp Thiếu Dương đem tình hình tối hôm qua nói một lần, sau khi nghe xong, Tứ Bảo trầm ngâm một lát, ba người thảo luận, nhất trí cho rằng, Chúng Các phái không thể tin, bọn hắn đồng ý hợp tác, là vì không thể vòng qua mình đi ăn mảnh, dứt khoát biết thời biết thế, muốn đem bọn mình coi như thương để dùng, nếu thật sự từ trong thần mộ mò ra thứ tốt, bọn hắn rất có thể sẽ xuống tay, tiến hành diệt khẩu đối với bọn họ.
“Thậm chí cũng không chờ đến lúc đó.” Lâm Tam Sinh nói, “Bọn hắn có thể sẽ lấy chúng ta đi đối phó tà vật phía dưới, để chúng ta tiêu hao lực lượng, cuối cùng qua cầu rút ván, đem chúng ta giải quyết hết, đồ là của bọn hắn hết.”
Tứ Bảo nói: “Vô cùng có khả năng, dù sao cho dù bọn hắn không để ý bảo bối chia chúng ta một nửa, cũng nhất định lo lắng chúng ta sẽ như vậy, vậy còn không bằng tiên hạ thủ vi cường.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Thực đến lúc đó, chỉ xem ai cổ tay cứng, dù sao chỉ cần bọn hắn lộ ra manh mối, chúng ta tuyệt không thể nương tay.”
Chuyện này đạt thành chung nhận thức, ba người lại thảo luận về quan hệ của Quang Minh giáo đồ cùng Chúng Các phái, từ tình huống tối hôm qua đến xem, các giáo đồ kia đối với Chúng Các phái căn bản không có hảo cảm, bởi vậy bọn họ cho phép bọn hắn tiến vào bên trong bọn họ, thậm chí là đào móc thần mộ của bọn họ, chỉ có một loại khả năng: đây là mệnh lệnh của Đại Tế Ti.
Nói cách khác, thật sự giao hảo với Chúng Các phái, chỉ có một mình Đại Tế Ti, ngay cả con trai hắn đều đối với đám người từ ngoài đến này cũng cực kỳ thù ghét. Nhưng Đại Tế Ti là thủ lĩnh của bọn họ, mệnh lệnh của thủ lĩnh, lại không thể không tuân thủ.
“Như vậy vấn đề đến rồi, Thiếu Dương, cậu nói, Đại Tế Ti vì sao phải kết minh với Chúng Các phái, chuyện này căn bản là không có đạo lý.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này không biết, ngày hôm qua tôi vốn định gặp Đại Tế Ti một lần, thăm dò giọng điệu hắn, nhưng Thiên Bảo đạo nhân không cho tôi đi.”
Lâm Tam Sinh đột nhiên nói: “Thiếu Dương ngươi nhớ rõ một chi tiết không? Lúc ấy con Đại Tế Ti hỏi Tử Côn, vì sao phụ thân tình nguyện gặp bọn hắn những người ngoài này, lại không gặp hắn…”
“Đúng vậy.” Diệp Thiếu Dương tay chống cằm, lẩm bẩm: “Chuyện này quả thật rất kỳ quái.”
Lâm Tam Sinh nói: “Ngay cả con mình cũng không gặp, khẳng định cũng sẽ không gặp giáo đồ khác, cũng chính là nói, trừ người của Chúng Các phái, người của chính mình cũng không gặp, đây là vì sao?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Tôi cảm giác đây là một đống bí ẩn, nhưng tôi nghĩ không ra nguyên nhân.”
Lâm Tam Sinh ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nói: “Các ngươi nghĩ tới chưa, Đại Tế Ti không gặp con, cũng không gặp tộc nhân, không phải không muốn gặp, mà là… Không gặp được.” Bàn bạc xong những thứ này, Diệp Thiếu Dương đề xuất bái phỏng một phen Đại Tế Ti Quang Minh giáo, Thiên Bảo đạo nhân lấy lý do Đại Tể Ti chưa bao giờ gặp ngoại khách qua loa cho xong, ba người bọn Diệp Thiếu Dương cũng liền cáo từ. Thiên Bảo đạo nhân tự mình tiến bọn họ ra ngoài, trên đường lại gặp được các giáo đồ kia, ai cũng trừng mắt nhìn bọn họ, rõ ràng mang theo thù ghét, nhưng lại không hề động thủ.
Thiên Bảo đạo nhân đối với bọn họ hoàn toàn không để ý, thẳng đến trước khi đi ra ngoài, gặp được con Đại Tể Ti, mới lập tức vẻ mặt tươi cười chào hỏi, nhưng vị “vương tử” Quang Minh giáo này đối với hắn hoàn toàn không nể mặt, vẻ mặt coi thường.
Lúc đi ngang qua bên hắn, Ngô Gia Đạo hướng hắn cười cười, dùng Duy ngữ chào hỏi với hắn, vương tử sửng sốt một phen, mãi cho đến khi bọn họ rời khỏi, vẻ mặt còn phức tạp nhìn qua.
Sau khi ra khỏi hang, không khí nhất thời lạnh đi, Diệp Thiếu Dương quấn chặt áo khoác quân dụng, từ biệt Thiên Bảo đạo nhân, sau đó trở về, Tử Côn đạo nhân cũng theo bọn họ.
“Các người cũng luôn ở trong địa động?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Đúng vậy, không đồng cam cộng khổ với những giáo đồ kia, sao có thể lấy được bọn họ tín nhiệm chứ.” Tử Côn đạo nhân hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, “Trong địa động thật ra không tệ, buổi tối không có gió, ban ngày lại không phải phơi nắng, thật ra so với mặt đất thoải mái hơn nhiều, duy nhất không tốt chính là dù sao cũng là địa động, rất ngột ngạt.”
“Vậy các người bình thường ăn cái gì, cũng chỉ ăn cá giống với đám giáo đồ?”
“Không, chúng tôi có người cách đoạn thời gian trở về căn cứ bên kia mua đồ, ăn phương tiện còn đủ dùng, bằng không ai muốn nán lại phía dưới đó chứ.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Các người tổng cộng có bao nhiêu người, tôi là chỉ phe các ông.”
“Lúc này ở La Bố Bạc, hẳn là có hai ba mươi người đi.”
Diệp Thiếu Dương hỏi tiếp, mới biết được tông môn bọn họ ở nơi nào đó của miền nam, bình thường cũng hoạt động trong thành thị, Diệp Thiếu Dương mới coi như hiểu bọn họ vì sao đều nói Hán ngữ lưu loát, hơn nữa các loại thói quen cũng không có gì khác với người nhập thế, không phải loại thanh tu giả thật sự cách biệt với đời.
Tử Côn đạo nhân hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, có chút đắc ý nói: “Diệp chưởng giáo, tôi còn thực nên cảm ơn cậu, có các cậu hợp tác, chúng tôi xuống mộ xác xuất thành công cũng được bảo đảm, sư phụ rất cao hứng, ghi tôi công đầu. Tương lai cùng nhau xuống mộ, tôi nhất định lấy Diệp chưởng giáo làm chủ, sai đâu đánh đó.”
Diệp Thiếu Dương vỗ bờ vai của hắn, cười tủm tỉm nói: “Yên tâm, yên tâm, tôi nhất định bảo kê ông.”
Trong lòng lại âm thầm mắng to, mẹ kiếp, sau khi vào mộ, lão tử không chơi chết ngươi thì không phải họ Diệp!
Bởi vì có Tử Côn đạo nhân, ba người bọn Diệp Thiếu Dương cũng không tiện thảo luận cái gì, mà Lâm Tam Sinh, từ đầu đến cuối đều tránh ở trong Âm Dương Kính, nghe bọn họ nói chuyện, cũng chưa lên tiếng, lại tốn nửa đêm thời gian trở về doanh địa, lúc này trời cũng đã sắp sáng, đoàn người đã dậy, Diệp Thiếu Dương dựa theo giữa đường thương lượng, giới thiệu với đám người Tào Vũ nói Tử Côn đạo nhân cũng là bạn của mình, đến hỗ trợ.
Trong lòng Tào Vũ có tính toán, cũng không hỏi nhiều, rất khách khí đối với Tử Côn đạo nhân, mọi người cùng nhau ăn một chút. Tứ Bảo bảo mấy binh sĩ dắt lạc đà, đem trúc vận chuyển đến chỗ mình định huyệt, bảo Diệp Thiếu Dương cũng đi qua giúp mình làm phép.
Diệp Thiếu Dương biết hắn là cố ý tìm mình nói chuyện riêng, vì thế nói Tử Côn đạo nhân lưu lại nghỉ ngơi.
“Đi đường một đêm, ông cũng mệt rồi, ban ngày cũng không có việc gì, ông ngủ một giấc đi.” Diệp Thiếu Dương vừa nói như vậy, cũng tương đương là chặn họng gã, miễn cho gã đề xuất cùng nhau đi qua hỗ trợ.
“Gia Vĩ, Tử Côn đạo trưởng vừa tới, rất nhiều chỗ không quen, hai anh em các cậu chiếu cố ông ấy thêm.”
Hai người biết Diệp Thiếu Dương là bảo họ giám thị ngược Tử Côn đạo nhân này, ngầm hiểu gật gật đầu, nói hắn yên tâm.
Tứ Bảo mang theo đoàn người Diệp Thiếu Dương tới nơi mình định huyệt, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy trên mặt đất bày rất nhiều hòn đá to nhỏ, quây lại như bờ ruộng, hỏi mới biết là trúc thay thế
Tứ Bảo dùng la bàn định vị, xác định kích cỡ biên giới cổ mộ, đem đồ cần tìm đánh dấu, loại cành cây dễ bị gió thổi đổ, không thể dùng, bởi vậy mới nghĩ đến bảo bọn họ kiếm trúc dài hoặc là cây gỗ, hai ngày trước bởi vì đò chưa đưa tới, mới tạm thời dùng đá thay thế, nhưng đá nhiều nhất chỉ có thể duy trì vài ngày, nhất định bị bão cát vùi lấp.
Tứ Bảo an bài mấy binh sĩ, dựa theo quỹ tích tảng đá quay quanh, đem trúc đóng xuống, mình và Diệp Thiếu Dương lui đến bên cạnh một cồn cát, vừa trông coi vừa nói chuyện. Lâm Tam Sinh cũng từ trong Âm Dương Kính đi ra, đứng ở một bên.
Diệp Thiếu Dương đem tình hình tối hôm qua nói một lần, sau khi nghe xong, Tứ Bảo trầm ngâm một lát, ba người thảo luận, nhất trí cho rằng, Chúng Các phái không thể tin, bọn hắn đồng ý hợp tác, là vì không thể vòng qua mình đi ăn mảnh, dứt khoát biết thời biết thế, muốn đem bọn mình coi như thương để dùng, nếu thật sự từ trong thần mộ mò ra thứ tốt, bọn hắn rất có thể sẽ xuống tay, tiến hành diệt khẩu đối với bọn họ.
“Thậm chí cũng không chờ đến lúc đó.” Lâm Tam Sinh nói, “Bọn hắn có thể sẽ lấy chúng ta đi đối phó tà vật phía dưới, để chúng ta tiêu hao lực lượng, cuối cùng qua cầu rút ván, đem chúng ta giải quyết hết, đồ là của bọn hắn hết.”
Tứ Bảo nói: “Vô cùng có khả năng, dù sao cho dù bọn hắn không để ý bảo bối chia chúng ta một nửa, cũng nhất định lo lắng chúng ta sẽ như vậy, vậy còn không bằng tiên hạ thủ vi cường.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Thực đến lúc đó, chỉ xem ai cổ tay cứng, dù sao chỉ cần bọn hắn lộ ra manh mối, chúng ta tuyệt không thể nương tay.”
Chuyện này đạt thành chung nhận thức, ba người lại thảo luận về quan hệ của Quang Minh giáo đồ cùng Chúng Các phái, từ tình huống tối hôm qua đến xem, các giáo đồ kia đối với Chúng Các phái căn bản không có hảo cảm, bởi vậy bọn họ cho phép bọn hắn tiến vào bên trong bọn họ, thậm chí là đào móc thần mộ của bọn họ, chỉ có một loại khả năng: đây là mệnh lệnh của Đại Tế Ti.
Nói cách khác, thật sự giao hảo với Chúng Các phái, chỉ có một mình Đại Tế Ti, ngay cả con trai hắn đều đối với đám người từ ngoài đến này cũng cực kỳ thù ghét. Nhưng Đại Tế Ti là thủ lĩnh của bọn họ, mệnh lệnh của thủ lĩnh, lại không thể không tuân thủ.
“Như vậy vấn đề đến rồi, Thiếu Dương, cậu nói, Đại Tế Ti vì sao phải kết minh với Chúng Các phái, chuyện này căn bản là không có đạo lý.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này không biết, ngày hôm qua tôi vốn định gặp Đại Tế Ti một lần, thăm dò giọng điệu hắn, nhưng Thiên Bảo đạo nhân không cho tôi đi.”
Lâm Tam Sinh đột nhiên nói: “Thiếu Dương ngươi nhớ rõ một chi tiết không? Lúc ấy con Đại Tế Ti hỏi Tử Côn, vì sao phụ thân tình nguyện gặp bọn hắn những người ngoài này, lại không gặp hắn…”
“Đúng vậy.” Diệp Thiếu Dương tay chống cằm, lẩm bẩm: “Chuyện này quả thật rất kỳ quái.”
Lâm Tam Sinh nói: “Ngay cả con mình cũng không gặp, khẳng định cũng sẽ không gặp giáo đồ khác, cũng chính là nói, trừ người của Chúng Các phái, người của chính mình cũng không gặp, đây là vì sao?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Tôi cảm giác đây là một đống bí ẩn, nhưng tôi nghĩ không ra nguyên nhân.”
Lâm Tam Sinh ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nói: “Các ngươi nghĩ tới chưa, Đại Tế Ti không gặp con, cũng không gặp tộc nhân, không phải không muốn gặp, mà là… Không gặp được.”