Diệp Thiếu Dương đem nước bùa rót vào phía trên huyệt động bị cát chảy lấp đầy, nhìn nước bùa thẩm thấu xuống, chờ không bao lâu, trên hạt cát bị thấm ướt toát ra một làn khí trắng, Diệp Thiếu Dương phun ra một hơi, tà vật quả nhiên vẫn ở bên dưới nơi đây!
Bên kia, Tứ Bảo dựng niệm chú, hướng Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Nhiều nhất sâu một mét, ở ngay bên dưới!”
Diệp Thiếu Dương lập tìm Tào Vũ đòi hai thanh xẻng công binh, cũng không để người khác động thủ, cho Tứ Bảo một cây, bắt đầu đào ở trên nền cát.
Toàn bộ mọi người đều vây quanh ở phụ cận, không biết làm sao cả nhìn bọn họ.
Tôn giáo sư đi tới, chất vấn: “Các cậu đang làm gì!”
Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo đều không để ý, chỉ lo đào đất, cát chảy đào rất nhẹ nhàng, chỉ chốc lát đã đào ra một cái huyệt động sâu tới một mét, chỉ là phụ cận không ngừng có cát chảy vào, rất đáng ghét. Diệp Thiếu Dương lúc này mới thông qua Tào Vũ, đem mấy binh sĩ gọi tới, cầm xẻng công binh cùng nhau đào, đem phạm vi huyết động mở rộng.
Đột nhiên, cát phía dưới bắt đầu ẩm ướt, đỏ bừng, như là bị máu thấm vào. Tứ Bảo nói mọi người dừng tay, tự mình nhảy vào, thò tay vào trong cát bắt đầu tìm kiếm, đột nhiên bắt được mấy thứ, sau đó dùng sức kéo ra bên ngoài, không bao lâu, đem một cánh tay từ trong cát kéo ra.
Mọi người vây xem thấy một màn này, đều chấn động nói không ra lời.
Diệp Thiếu Dương cũng nhảy xuống hỗ trợ, hai người cùng nhau đem người kéo ra, khi đầu rời khỏi mặt, Diệp Thiếu Dương lập tức đem Định Thi Phù chuẩn bị sẵn dán lên đầu kẻ đó, lúc này mới bảo mấy binh sĩ ở bên cạnh đào đất, cuối cùng đem người này kéo ra.
Là một nam tử, thân trần, trên người dính đầy cát, bị huyết tương cùng nhau dính ở trên người, hơn nữa trên mặt dán linh phù, căn bản không thấy rõ bộ dáng thế nào.
Bác sĩ Qua Văn Tự lập tức đi lên kiểm tra nhịp tim cùng mạch đập, kết luận là một người chết, “Nhưng ngực còn có một chút nhiệt độ, nói rõ là vừa chết không lâu.”
“Trong cát sao có thể có người chết chứ?” Đám người Tôn giáo sư nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng này, nhất thời triển khai thảo1luận.
Chu sở trưởng có chút nghi hoặc nhìn Diệp Thiếu Dương cùng Tứ Bảo, nói: “Các người làm sao biết bên dưới có thi thể?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Dưới thân con lạc đà chết có cái hang, phụ cận lại không có vết máu, thứ đả thương nó đương nhiên ngay tại trong lòng đất, chúng tôi ngay từ đầu cũng không biết là người chết, đào một chút thử xem.”
“Vậy các người vừa rồi làm những việc đó, lại là cái gì?”
“Ồ, một ít thủ đoạn định vị của phong thuỷ sư mà thôi.” Diệp Thiếu Dương cố ý miêu tả lướt qua. Phép thuật không hiển thị trước đám đông. Lại nói còn có Thái Vũ dặn dò, không đến vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn bại lộ thân phận của mình, về phần bọn họ đoán như thế nào, là việc của bọn họ, dù sao mình không thừa nhận.
Nhưng lúc5này cũng không có ai đoán gì, mọi người đều vây quanh thi thể, mang theo vẻ mặt kinh hãi bắt đầu đánh giá.
Tôn giáo sư nhìn khuôn mặt thi thể bị máu tươi dính đầy, nói: “Người này là ai, sao có thể chết ở chỗ này, là ai đem hắn chôn ở trong lòng đất?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Hắn là ai thì không biết, nhưng hắn là tự mình chui vào trong lòng đất, nội tạng lạc đà, chính là bị hắn ăn.”
Diệp Thiếu Dương ngồi xổm bên thi thể, vỗ vỗ bụng hắn, bụng có chút nhô lên rõ ràng.
“Người nuốt sống nội tạng động vật? Không nói đến hắn là chết như thế nào, nền cát này cho dù tơi xốp nữa, dựa vào tay người cũng không có khả năng ở trên đất bới ra một cái huyệt động sâu hơn hai mét nhỉ, quả thực là nói nhảm mà3thôi, tôi tuyệt đối không tin!”
“Tôi chỉ thích đánh mặt ông loại mạnh miệng này.”
Diệp Thiếu Dương lấy ra Diệt Linh Đinh, cạy miệng người chết, đèn pin soi qua, mọi người nhất thời kinh hãi, chỉ thấy trong miệng người chết còn cắn một khúc ruột máu chảy đầm đìa, bộ dáng này làm người ta kinh hãi, khiến người ở đây đều lui về phía sau, mấy vị nữ tử càng bị dọa không chịu nổi, che miệng, lui ở phía sau các đồng nghiệp nam.
Tôn giáo sư kinh ngạc nhìn trong miệng thi thể, lẩm bẩm: “Có lẽ đây là một tên điên…”
Diệp Thiếu Dương cũng không muốn ép người quá đáng, không để ý đến lão nữa.
Lúc này Tào Vũ tiến lên, hỏi Qua Văn Tự: “Qua đại phu, có thể xác định người nọ là chết khi nào hay không?”
Qua Văn Tự lại tiến lên sờ sờ ngực thi thể,3hoạt động tứ chi một phen, phát hiện là **, nói: “Nơi này không có thiết bị y học, không có cách nào kiểm nghiệm, nhưng căn cứ kinh nghiệm, ngực còn ấm, nhưng tứ chi đã cứng ngắc, hẳn là đã chết trong khoảng hai mươi phút cho tới bốn mươi phút.”
Tào Vũ trầm ngâm nói: “Hai mươi phút cho tới bốn mươi phút… Chúng ta nghe được lạc đà kêu, sau đó đi ra, cũng chỉ khoảng mười phút, nói cách khác… Lúc ấy, hắn đã chết?”
Đoàn người lục tục đều hiểu ý tứ của ông ta, cảm thấy kinh sợ không thôi, Tôn giáo sư nói: “Không có khả năng, đã chết sao còn có thể giết chết lạc đà, còn là chui vào trong lòng đất?”
Tào Vũ xin giúp đỡ nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nói: “Đừng rối rắm cái này nữa, các người đã nghĩ tới chưa,5nơi này là hoang mạc vô biên, trừ chúng ta những người này, nào còn có người khác, người này là từ đâu tới?”
Câu này vừa được nói ra, khung cảnh trầm mặc vài giây, sau đó đoàn người kinh sợ nhìn nhau.
Không có người ngoài đến, như vậy người đã chết này, chẳng lẽ là… người bên trong đội khảo sát khoa học?
Tổng cộng có mười chín người, trong lúc gấp gáp, cũng nhìn không ra ai có mặt ai không có mặt, Tào Vũ vẻ mặt ngưng trọng gọi Tiểu Trương tới, sau khi tìm được danh sách, lần lượt điểm danh, kết quả không thiếu một ai.
“Đều có mặt?” Tào Vũ nhìn danh sách, có chút lo sợ không yên.
Tiểu Trương vỗ ót, nói: “À, trên đây không có tên của người dẫn đường Y Bố Lạp Nhân, người khác đều có mặt.”
Mọi người lập tức quay đầu nhìn, quả nhiên không4thấy Y Bố Lạp Nhân, lúc này Diệp Thiếu Dương nói: “Không phải ông ta, lúc tôi đi ra, nhìn thấy ông ta đi đuổi theo bọn lạc đà kinh hãi rồi.”
“Xem chút chẳng phải biết.” Tôn giáo sư tiến lên một bước, đi bóc Định Thi Phù Diệp Thiếu Dương dán trên thi thể.
“Đừng động vào!” Diệp Thiếu Dương ngăn cản không kịp, Tôn giáo sư đã đem Định Thi Phù xé ra.
Thi thể kia đột ngột ngồi dậy, hai tay đâm vào khuôn mặt Tôn giáo sư, Tôn giáo sư bị một màn này dọa dại ra tại chỗ, ngay cả phản kháng cũng quên, mắt thấy hai tay cương thi đã sắp đâm vào mắt Tôn giáo sư, Diệp Thiếu Dương bay qua, đá một cước vào chỗ khớp nối của đôi tay cương thi, hai tay cương thi như phản xạ có điều kiện rũ xuống, nhưng rất nhanh lại nâng lên, hướng trên người Diệp Thiếu Dương đột nhiên tới gần chộp tới.
Diệp Thiếu Dương nghiêng người một cái né tránh, lấy ra ống mực, nhẹ nhàng kéo, một sợi dây đỏ cuốn lấy hai tay cương thi, dùng sức quấn vài vòng, tạo ra nút thắt phép. Cương thi dùng sức một lần, sợi dây đỏ thít thật sâu vào trong da thịt, lại không giãy thoát được, trong miệng phát ra một tiếng gầm rú, hướng Diệp Thiếu Dương cắn tới.
Lần này ngược lại gãi đúng chỗ ngứa, Diệp Thiếu Dương lấy ra một nắm đậu đồng, nhét hết vào trong mồm nó, sau đó vẽ hai tấm linh phù, giống như giấy niêm phong dán vào cái mồm của nó, lui về phía sau một bước, một tay kết ấn, niệm một lần chú ngữ. Diệp Thiếu Dương đem nước bùa rót vào phía trên huyệt động bị cát chảy lấp đầy, nhìn nước bùa thẩm thấu xuống, chờ không bao lâu, trên hạt cát bị thấm ướt toát ra một làn khí trắng, Diệp Thiếu Dương phun ra một hơi, tà vật quả nhiên vẫn ở bên dưới nơi đây!
Bên kia, Tứ Bảo dựng niệm chú, hướng Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Nhiều nhất sâu một mét, ở ngay bên dưới!”
Diệp Thiếu Dương lập tìm Tào Vũ đòi hai thanh xẻng công binh, cũng không để người khác động thủ, cho Tứ Bảo một cây, bắt đầu đào ở trên nền cát.
Toàn bộ mọi người đều vây quanh ở phụ cận, không biết làm sao cả nhìn bọn họ.
Tôn giáo sư đi tới, chất vấn: “Các cậu đang làm gì!”
Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo đều không để ý, chỉ lo đào đất, cát chảy đào rất nhẹ nhàng, chỉ chốc lát đã đào ra một cái huyệt động sâu tới một mét, chỉ là phụ cận không ngừng có cát chảy vào, rất đáng ghét. Diệp Thiếu Dương lúc này mới thông qua Tào Vũ, đem mấy binh sĩ gọi tới, cầm xẻng công binh cùng nhau đào, đem phạm vi huyết động mở rộng.
Đột nhiên, cát phía dưới bắt đầu ẩm ướt, đỏ bừng, như là bị máu thấm vào. Tứ Bảo nói mọi người dừng tay, tự mình nhảy vào, thò tay vào trong cát bắt đầu tìm kiếm, đột nhiên bắt được mấy thứ, sau đó dùng sức kéo ra bên ngoài, không bao lâu, đem một cánh tay từ trong cát kéo ra.
Mọi người vây xem thấy một màn này, đều chấn động nói không ra lời.
Diệp Thiếu Dương cũng nhảy xuống hỗ trợ, hai người cùng nhau đem người kéo ra, khi đầu rời khỏi mặt, Diệp Thiếu Dương lập tức đem Định Thi Phù chuẩn bị sẵn dán lên đầu kẻ đó, lúc này mới bảo mấy binh sĩ ở bên cạnh đào đất, cuối cùng đem người này kéo ra.
Là một nam tử, thân trần, trên người dính đầy cát, bị huyết tương cùng nhau dính ở trên người, hơn nữa trên mặt dán linh phù, căn bản không thấy rõ bộ dáng thế nào.
Bác sĩ Qua Văn Tự lập tức đi lên kiểm tra nhịp tim cùng mạch đập, kết luận là một người chết, “Nhưng ngực còn có một chút nhiệt độ, nói rõ là vừa chết không lâu.”
“Trong cát sao có thể có người chết chứ?” Đám người Tôn giáo sư nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng này, nhất thời triển khai thảo1luận.
Chu sở trưởng có chút nghi hoặc nhìn Diệp Thiếu Dương cùng Tứ Bảo, nói: “Các người làm sao biết bên dưới có thi thể?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Dưới thân con lạc đà chết có cái hang, phụ cận lại không có vết máu, thứ đả thương nó đương nhiên ngay tại trong lòng đất, chúng tôi ngay từ đầu cũng không biết là người chết, đào một chút thử xem.”
“Vậy các người vừa rồi làm những việc đó, lại là cái gì?”
“Ồ, một ít thủ đoạn định vị của phong thuỷ sư mà thôi.” Diệp Thiếu Dương cố ý miêu tả lướt qua. Phép thuật không hiển thị trước đám đông. Lại nói còn có Thái Vũ dặn dò, không đến vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn bại lộ thân phận của mình, về phần bọn họ đoán như thế nào, là việc của bọn họ, dù sao mình không thừa nhận.
Nhưng lúc5này cũng không có ai đoán gì, mọi người đều vây quanh thi thể, mang theo vẻ mặt kinh hãi bắt đầu đánh giá.
Tôn giáo sư nhìn khuôn mặt thi thể bị máu tươi dính đầy, nói: “Người này là ai, sao có thể chết ở chỗ này, là ai đem hắn chôn ở trong lòng đất?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Hắn là ai thì không biết, nhưng hắn là tự mình chui vào trong lòng đất, nội tạng lạc đà, chính là bị hắn ăn.”
Diệp Thiếu Dương ngồi xổm bên thi thể, vỗ vỗ bụng hắn, bụng có chút nhô lên rõ ràng.
“Người nuốt sống nội tạng động vật? Không nói đến hắn là chết như thế nào, nền cát này cho dù tơi xốp nữa, dựa vào tay người cũng không có khả năng ở trên đất bới ra một cái huyệt động sâu hơn hai mét nhỉ, quả thực là nói nhảm mà3thôi, tôi tuyệt đối không tin!”
“Tôi chỉ thích đánh mặt ông loại mạnh miệng này.”
Diệp Thiếu Dương lấy ra Diệt Linh Đinh, cạy miệng người chết, đèn pin soi qua, mọi người nhất thời kinh hãi, chỉ thấy trong miệng người chết còn cắn một khúc ruột máu chảy đầm đìa, bộ dáng này làm người ta kinh hãi, khiến người ở đây đều lui về phía sau, mấy vị nữ tử càng bị dọa không chịu nổi, che miệng, lui ở phía sau các đồng nghiệp nam.
Tôn giáo sư kinh ngạc nhìn trong miệng thi thể, lẩm bẩm: “Có lẽ đây là một tên điên…”
Diệp Thiếu Dương cũng không muốn ép người quá đáng, không để ý đến lão nữa.
Lúc này Tào Vũ tiến lên, hỏi Qua Văn Tự: “Qua đại phu, có thể xác định người nọ là chết khi nào hay không?”
Qua Văn Tự lại tiến lên sờ sờ ngực thi thể,3hoạt động tứ chi một phen, phát hiện là **, nói: “Nơi này không có thiết bị y học, không có cách nào kiểm nghiệm, nhưng căn cứ kinh nghiệm, ngực còn ấm, nhưng tứ chi đã cứng ngắc, hẳn là đã chết trong khoảng hai mươi phút cho tới bốn mươi phút.”
Tào Vũ trầm ngâm nói: “Hai mươi phút cho tới bốn mươi phút… Chúng ta nghe được lạc đà kêu, sau đó đi ra, cũng chỉ khoảng mười phút, nói cách khác… Lúc ấy, hắn đã chết?”
Đoàn người lục tục đều hiểu ý tứ của ông ta, cảm thấy kinh sợ không thôi, Tôn giáo sư nói: “Không có khả năng, đã chết sao còn có thể giết chết lạc đà, còn là chui vào trong lòng đất?”
Tào Vũ xin giúp đỡ nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nói: “Đừng rối rắm cái này nữa, các người đã nghĩ tới chưa,5nơi này là hoang mạc vô biên, trừ chúng ta những người này, nào còn có người khác, người này là từ đâu tới?”
Câu này vừa được nói ra, khung cảnh trầm mặc vài giây, sau đó đoàn người kinh sợ nhìn nhau.
Không có người ngoài đến, như vậy người đã chết này, chẳng lẽ là… người bên trong đội khảo sát khoa học?
Tổng cộng có mười chín người, trong lúc gấp gáp, cũng nhìn không ra ai có mặt ai không có mặt, Tào Vũ vẻ mặt ngưng trọng gọi Tiểu Trương tới, sau khi tìm được danh sách, lần lượt điểm danh, kết quả không thiếu một ai.
“Đều có mặt?” Tào Vũ nhìn danh sách, có chút lo sợ không yên.
Tiểu Trương vỗ ót, nói: “À, trên đây không có tên của người dẫn đường Y Bố Lạp Nhân, người khác đều có mặt.”
Mọi người lập tức quay đầu nhìn, quả nhiên không4thấy Y Bố Lạp Nhân, lúc này Diệp Thiếu Dương nói: “Không phải ông ta, lúc tôi đi ra, nhìn thấy ông ta đi đuổi theo bọn lạc đà kinh hãi rồi.”
“Xem chút chẳng phải biết.” Tôn giáo sư tiến lên một bước, đi bóc Định Thi Phù Diệp Thiếu Dương dán trên thi thể.
“Đừng động vào!” Diệp Thiếu Dương ngăn cản không kịp, Tôn giáo sư đã đem Định Thi Phù xé ra.
Thi thể kia đột ngột ngồi dậy, hai tay đâm vào khuôn mặt Tôn giáo sư, Tôn giáo sư bị một màn này dọa dại ra tại chỗ, ngay cả phản kháng cũng quên, mắt thấy hai tay cương thi đã sắp đâm vào mắt Tôn giáo sư, Diệp Thiếu Dương bay qua, đá một cước vào chỗ khớp nối của đôi tay cương thi, hai tay cương thi như phản xạ có điều kiện rũ xuống, nhưng rất nhanh lại nâng lên, hướng trên người Diệp Thiếu Dương đột nhiên tới gần chộp tới.
Diệp Thiếu Dương nghiêng người một cái né tránh, lấy ra ống mực, nhẹ nhàng kéo, một sợi dây đỏ cuốn lấy hai tay cương thi, dùng sức quấn vài vòng, tạo ra nút thắt phép. Cương thi dùng sức một lần, sợi dây đỏ thít thật sâu vào trong da thịt, lại không giãy thoát được, trong miệng phát ra một tiếng gầm rú, hướng Diệp Thiếu Dương cắn tới.
Lần này ngược lại gãi đúng chỗ ngứa, Diệp Thiếu Dương lấy ra một nắm đậu đồng, nhét hết vào trong mồm nó, sau đó vẽ hai tấm linh phù, giống như giấy niêm phong dán vào cái mồm của nó, lui về phía sau một bước, một tay kết ấn, niệm một lần chú ngữ.