Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 1567: Cao Nhân Bắc Tông (2)




Hồ nghi nhìn Nhuế Lãnh Ngọc một cái, sau đó Diệp Thiếu Dương đi qua xem, đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, vừa quét mắt tới đã lập tức la lên: “Bà mẹ nó!”

Hai lão đầu đang ngồi ở trên giường, dùng hoàng phiếu ghép lại thành một cái khăn trãi bàn lớn, bày một vài món ăn kỳ quái ở trên, dùng ống trúc để đựng đồ ăn, còn có một bầu rượu và hai cái ly.

Hai người thế mà lại ngồi trên giường của mình uống rượu, không đúng, phải nói là hai quỷ.

Diệp Thiếu Dương phàn nàn với một lão già hèn mọn trong hai người: “Con nói này, đây là giường của con mà, đâu phải bàn ăn đâu, mà người đến thì cũng phải báo cho con sớm một tiếng chứ?”

Thanh Vân Tử đảo mắt: “Đồ mất dạy, lão tử đến nhà ngươi ăn bữa cơm còn phải báo cáo với ngươi hả?”

Bên cạnh là một lão đạo sĩ râu tóc trắng toát, bộ đồ cũng màu trắng, vóc người rất nhỏ và gầy so với Thanh Vân Tử, bộ dáng thì ngược lại không có hèn mọn như Thanh Vân Tử, đôi mắt thì vụng trộm nhìn thân hình của Nhuế Lãnh Ngọc, Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái đã thấy ngay, lão già này tuyệt đối là một lão ra vẻ đạo mạo.

Diệp Thiếu Dương liền bước lên một bước, chắn trước người Nhuế Lãnh Ngọc, trừng mắt nhìn Lão đạo sĩ kia.

Lão đạo sĩ đã lâu rồi không thấy mỹ nữ nhân gian, vừa nhìn đã ghiền, đột nhiên bị Diệp Thiếu Dương cản lại, sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương với ánh mắt tức giận, nhếch miệng lên cười, hỏi Thanh Vân Tử: “Đây chính là Diệp sư điệt phải không?”

“Có gọi thân yêu như thế.” Thanh Vân Tử không khách khí vỗ lên trán y một cái, đưa tay chỉ cho y, giới thiệu Diệp Thiếu Dương: “Ầy, đây là người ngươi muốn tìm, ta phí hết mấy ngày trời mới bắt hắn được đấy.”

Diệp Thiếu Dương nhìn lão đạo sĩ kia, giật mình gãi đầu nói, “Ai muốn tìm y chứ, sư phụ người có phải nhớ lầm không, con đâu có biết y.”

Nhuế Lãnh Ngọc bừng tỉnh đại ngộ, bước lên trước một bước nói: “Ông là đệ tử của Mao Sơn bắc phái?”

“Há há, bé gái à, bần đạo chính là đại trưởng môn của Mao Sơn bắc phái đời thứ ba mươi tám, Lăng Ba Tử.” Lăng Ba Tử vừa nói, con mắt vừa không tự chủ được mà nhìn thân hình của Nhuế Lãnh Ngọc.

Thanh Vân Tử lại tát vào đầu y một cái, lớn tiếng mắng: “Con mẹ nó ngươi bao lâu rồi không gặp được nữ nhân hả, sao lại có bộ dạng như vậy chứ!”

Lăng Ba Tử xấu hổ cười, chắp tay bồi tội với Nhuế Lãnh Ngọc: “Chớ trách chớ trách, bần đạo đã ngây người ở Âm Ti mấy chục năm rồi, không gặp được một cô nương nhân gian nào, nhất là người xinh đẹp như ngươi…”

Vừa dứt lời đã lăn vội về phía sau để né tránh cái tát của Thanh Vân Tử, giơ tay nói: “Không giỡn nữa, Thanh Vân sư huynh tới tìm ta, nói có người trúng phù, có quan hệ với pháp thuật của bản phái, không biết là gì nào?”

Nhuế Lãnh Ngọc và Diệp Thiếu Dương cùng lùi lại, đẩy A Ngốc lên trước.

Diệp Thiếu Dương kéo áo A Ngốc lên, lộ ra con kim trùng đáng sợ kia. Lăng Ba Tử nhìn thoáng qua, mày nhăn lại, “Đạo Hóa Trùng!”

Sau đó nhích lại gần quan sát, hỏi thăm chút tình huống, A Ngốc thành thật trả lời.

“Cái này nhìn rất giống thủ pháp của bản môn…” Lăng Ba Tử vân vê sợi râu, trầm ngâm nói.

Thanh Vân Tử hỏi: “Không phải ngươi làm?”

Lăng Ba Tử nghiêng qua nhìn ông, nói: “Làm sao có thể! Đoán chừng là do vị tiền bối nào đó làm, tuy nhiên những lão gia hỏa kia đều đã đi đầu thai hết rồi, không có cách nào tra xét.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Đừng tra xét, ông nghĩ biện pháp giải phong ấn là được.”

Lăng Ba Tử nói: “Vậy ta phải tiến vào trong cơ thể hắn để quan sát một chút coi đến cùng là phù văn gì.”

Nói xong trực tiếp hóa thành làn khói vui vào miệng A Ngốc, toàn thân A Ngốc nhũng ra, có quắp ngã xuống mặt đất.

Diệp Thiếu Dương ngồi xuống giường, nhìn thoáng qua mấy món ăn đặt trên “khăn trãi bàn”, tất cả đều là sinh vật của quỷ vực, nhân gian chưa hề thấy qua.

Tuy nói là quỷ không cần ăn đồ ăn, nhưng bởi vì ma quỷ ở nhân gian đã quen hưởng thụ mỹ thực, cho nên lúc đến Âm phủ vẫn có dục vọng ăn uống cái gì đó, bởi vậy sẽ ngắt một vài thực vật sinh trưởng ở Âm Ti để ăn, có cảm giác là đủ rồi, còn trợ giúp tu luyện, làm thành đồ ăn có thể dưỡng sinh, lại thỏa mãn dục vọng ăn uống.

Tuy nhiên chỉ có thể ăn được thực vật, tuyệt đối không được ăn bất kỳ động vật gì, nếu không sẽ lập tức trở thành tà tu.

Còn hoàng phiếu ở phía dưới chắc chắn là cho Thanh Vân Tử làm pháp, chỉ có như vậy mới có thể đem đồ ăn lên dương gian.

“Con nói này, sao mà người ở đâu đều không thể quên ăn uống vậy?” Diệp Thiếu Dương nhìn Thanh Vân Tử, có chút cạn lời.

Thanh Vân Tử ực một hớp rượu, thở dài: “Người chết như đèn dầu đã tắt, rất nhiều dục vọng không thể làm, cũng chỉ có thể vui chơi giải trí, trò chuyện giết thời gian.”

Diệp Thiếu Dương nghe lời này, khổ sở trong lòng.

“Lăng Ba Tử này thật sự là chưởng môn bắc phái sao? Làm sao người tìm được y?”

“Khi còn sống hắn là tà tu, pháp lực cũng cao cường, tuy nhiên không có làm điều gì xấu cho nên sau khi chết hắn tiếp tục ở trong một đạo quán ở quỷ vực mà tu luyện. Ta đi tìm hắn, kêu hắn đi lên hắn còn không chịu, đánh một trận với ta, không đánh lại liền bắt đầu bỏ chạy, ta đuổi rất lâu mới bắt được hắn. ”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Đa tạ sư phụ.”

Thanh Vân Tử nhìn cô, lại nhìn Diệp Thiếu Dương rồi nói: “Các ngươi có phải đang gặp phiền toái gì hay không?”

Diệp Thiếu Dương buồn bực hỏi: “Sao người biết?”

“Toàn thân hai ngươi đều là chướng khí của Địa Ngục, chẳng lẽ lại mới từ Địa Ngục trở về?”

Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng cười cười rồi nói: “Chuyện này không nhọc ngài phí tâm, con sẽ tự mình giải quyết.”

Thanh Vân Tử đảo mắt nói: “Ta cũng không có ý định giúp con.”

Diệp Thiếu Dương nhìn ông, đang tính nói gì đó thì đột nhiên Thanh Vân Tử giơ nắm đấm lên, gõ lên đầu hắn một cái: “Ta còn chưa hỏi ngươi, tại sao ngươi lại đốt cho ta hai khuê nữ! Muốn lão tử phạm sai lầm hả!”

Diệp Thiếu Dương khẽ giật mình, “Làm sao có thể?”

Lập tức khoát tay nói: “Sư phụ, việc này nhất định là do Quách sư huynh làm, cũng chỉ có huynh ấy mới làm những chuyện như vậy.”

Thanh Vân Tử tỉ mỉ nghĩ lại, tức giận hừ một tiếng: “Tí nữa ta phải báo mộng dọa nó một chút mới được, móa nó, hóa vàng mã thì cứ hóa đi, còn dùng pháp thuật, đốt xong liền hóa thành Tà Linh, hai khuê nữ kia nói phải làm nha hoàn hầu hạ cho ta, lão tử ta phải tốn biết bao công sức mới đuổi được các nàng đi!”

Nhuế Lãnh Ngọc nghĩ tới dáng vẻ của Thanh Vân Tử lúc bị hai tiểu cô nương kia dây dưa, nhịn không được bật cười: “Hình ảnh kia nhất định rất thú vị.”

Diệp Thiếu Dương cũng không nhịn được cười to, kết quả lại bị đánh một cái vào đầu.

Lúc này, toàn thân A Ngốc lắc một cái, người tỉnh táo lại. Lăng Ba Tử chui ra khỏi cơ thể của hắn, rơi xuống giường, gắp một ngụm đồ ăn ăn rồi nói với Thanh Vân Tử: “Ông tìm bần đạo đến quả thật không có sai, vâng, trong cơ thể của hắn chính là ấn thuật phong ấn của bắc phái chúng ta.”

Hai mắt Nhuế Lãnh Ngọc tỏa sáng, hơi kích động nói: “Tiền bối có thể giải không?”

Lăng Ba Tử nói: “Nói đến, các ngươi còn nên gọi ta một tiếng sư thúc…”

Còn chưa dứt lời liền bị Thanh Vân Tử ký đầu một cái, “Đừng có kết thân! Có cái gì thì liền nói!”

“Con mẹ nó chứ, lão phu ta nhịn không được nữa!” Lăng Ba Tử nhảy dựng lên, một tay chống nạnh, một tay chỉ Thanh Vân Tử mà mắng: “Dù sao ta cũng là tông sư của một môn phái, ngang hàng với ông, sao ông có thể làm bẩn tôn nghiêm của ta, lão phu không làm, ông đi tìm người khác đi!” Hồ nghi nhìn Nhuế Lãnh Ngọc một cái, sau đó Diệp Thiếu Dương đi qua xem, đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, vừa quét mắt tới đã lập tức la lên: “Bà mẹ nó!”

Hai lão đầu đang ngồi ở trên giường, dùng hoàng phiếu ghép lại thành một cái khăn trãi bàn lớn, bày một vài món ăn kỳ quái ở trên, dùng ống trúc để đựng đồ ăn, còn có một bầu rượu và hai cái ly.

Hai người thế mà lại ngồi trên giường của mình uống rượu, không đúng, phải nói là hai quỷ.

Diệp Thiếu Dương phàn nàn với một lão già hèn mọn trong hai người: “Con nói này, đây là giường của con mà, đâu phải bàn ăn đâu, mà người đến thì cũng phải báo cho con sớm một tiếng chứ?”

Thanh Vân Tử đảo mắt: “Đồ mất dạy, lão tử đến nhà ngươi ăn bữa cơm còn phải báo cáo với ngươi hả?”

Bên cạnh là một lão đạo sĩ râu tóc trắng toát, bộ đồ cũng màu trắng, vóc người rất nhỏ và gầy so với Thanh Vân Tử, bộ dáng thì ngược lại không có hèn mọn như Thanh Vân Tử, đôi mắt thì vụng trộm nhìn thân hình của Nhuế Lãnh Ngọc, Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái đã thấy ngay, lão già này tuyệt đối là một lão ra vẻ đạo mạo.

Diệp Thiếu Dương liền bước lên một bước, chắn trước người Nhuế Lãnh Ngọc, trừng mắt nhìn Lão đạo sĩ kia.

Lão đạo sĩ đã lâu rồi không thấy mỹ nữ nhân gian, vừa nhìn đã ghiền, đột nhiên bị Diệp Thiếu Dương cản lại, sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương với ánh mắt tức giận, nhếch miệng lên cười, hỏi Thanh Vân Tử: “Đây chính là Diệp sư điệt phải không?”

“Có gọi thân yêu như thế.” Thanh Vân Tử không khách khí vỗ lên trán y một cái, đưa tay chỉ cho y, giới thiệu Diệp Thiếu Dương: “Ầy, đây là người ngươi muốn tìm, ta phí hết mấy ngày trời mới bắt hắn được đấy.”

Diệp Thiếu Dương nhìn lão đạo sĩ kia, giật mình gãi đầu nói, “Ai muốn tìm y chứ, sư phụ người có phải nhớ lầm không, con đâu có biết y.”

Nhuế Lãnh Ngọc bừng tỉnh đại ngộ, bước lên trước một bước nói: “Ông là đệ tử của Mao Sơn bắc phái?”

“Há há, bé gái à, bần đạo chính là đại trưởng môn của Mao Sơn bắc phái đời thứ ba mươi tám, Lăng Ba Tử.” Lăng Ba Tử vừa nói, con mắt vừa không tự chủ được mà nhìn thân hình của Nhuế Lãnh Ngọc.

Thanh Vân Tử lại tát vào đầu y một cái, lớn tiếng mắng: “Con mẹ nó ngươi bao lâu rồi không gặp được nữ nhân hả, sao lại có bộ dạng như vậy chứ!”

Lăng Ba Tử xấu hổ cười, chắp tay bồi tội với Nhuế Lãnh Ngọc: “Chớ trách chớ trách, bần đạo đã ngây người ở Âm Ti mấy chục năm rồi, không gặp được một cô nương nhân gian nào, nhất là người xinh đẹp như ngươi…”

Vừa dứt lời đã lăn vội về phía sau để né tránh cái tát của Thanh Vân Tử, giơ tay nói: “Không giỡn nữa, Thanh Vân sư huynh tới tìm ta, nói có người trúng phù, có quan hệ với pháp thuật của bản phái, không biết là gì nào?”

Nhuế Lãnh Ngọc và Diệp Thiếu Dương cùng lùi lại, đẩy A Ngốc lên trước.

Diệp Thiếu Dương kéo áo A Ngốc lên, lộ ra con kim trùng đáng sợ kia. Lăng Ba Tử nhìn thoáng qua, mày nhăn lại, “Đạo Hóa Trùng!”

Sau đó nhích lại gần quan sát, hỏi thăm chút tình huống, A Ngốc thành thật trả lời.

“Cái này nhìn rất giống thủ pháp của bản môn…” Lăng Ba Tử vân vê sợi râu, trầm ngâm nói.

Thanh Vân Tử hỏi: “Không phải ngươi làm?”

Lăng Ba Tử nghiêng qua nhìn ông, nói: “Làm sao có thể! Đoán chừng là do vị tiền bối nào đó làm, tuy nhiên những lão gia hỏa kia đều đã đi đầu thai hết rồi, không có cách nào tra xét.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Đừng tra xét, ông nghĩ biện pháp giải phong ấn là được.”

Lăng Ba Tử nói: “Vậy ta phải tiến vào trong cơ thể hắn để quan sát một chút coi đến cùng là phù văn gì.”

Nói xong trực tiếp hóa thành làn khói vui vào miệng A Ngốc, toàn thân A Ngốc nhũng ra, có quắp ngã xuống mặt đất.

Diệp Thiếu Dương ngồi xuống giường, nhìn thoáng qua mấy món ăn đặt trên “khăn trãi bàn”, tất cả đều là sinh vật của quỷ vực, nhân gian chưa hề thấy qua.

Tuy nói là quỷ không cần ăn đồ ăn, nhưng bởi vì ma quỷ ở nhân gian đã quen hưởng thụ mỹ thực, cho nên lúc đến Âm phủ vẫn có dục vọng ăn uống cái gì đó, bởi vậy sẽ ngắt một vài thực vật sinh trưởng ở Âm Ti để ăn, có cảm giác là đủ rồi, còn trợ giúp tu luyện, làm thành đồ ăn có thể dưỡng sinh, lại thỏa mãn dục vọng ăn uống.

Tuy nhiên chỉ có thể ăn được thực vật, tuyệt đối không được ăn bất kỳ động vật gì, nếu không sẽ lập tức trở thành tà tu.

Còn hoàng phiếu ở phía dưới chắc chắn là cho Thanh Vân Tử làm pháp, chỉ có như vậy mới có thể đem đồ ăn lên dương gian.

“Con nói này, sao mà người ở đâu đều không thể quên ăn uống vậy?” Diệp Thiếu Dương nhìn Thanh Vân Tử, có chút cạn lời.

Thanh Vân Tử ực một hớp rượu, thở dài: “Người chết như đèn dầu đã tắt, rất nhiều dục vọng không thể làm, cũng chỉ có thể vui chơi giải trí, trò chuyện giết thời gian.”

Diệp Thiếu Dương nghe lời này, khổ sở trong lòng.

“Lăng Ba Tử này thật sự là chưởng môn bắc phái sao? Làm sao người tìm được y?”

“Khi còn sống hắn là tà tu, pháp lực cũng cao cường, tuy nhiên không có làm điều gì xấu cho nên sau khi chết hắn tiếp tục ở trong một đạo quán ở quỷ vực mà tu luyện. Ta đi tìm hắn, kêu hắn đi lên hắn còn không chịu, đánh một trận với ta, không đánh lại liền bắt đầu bỏ chạy, ta đuổi rất lâu mới bắt được hắn. ”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Đa tạ sư phụ.”

Thanh Vân Tử nhìn cô, lại nhìn Diệp Thiếu Dương rồi nói: “Các ngươi có phải đang gặp phiền toái gì hay không?”

Diệp Thiếu Dương buồn bực hỏi: “Sao người biết?”

“Toàn thân hai ngươi đều là chướng khí của Địa Ngục, chẳng lẽ lại mới từ Địa Ngục trở về?”

Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng cười cười rồi nói: “Chuyện này không nhọc ngài phí tâm, con sẽ tự mình giải quyết.”

Thanh Vân Tử đảo mắt nói: “Ta cũng không có ý định giúp con.”

Diệp Thiếu Dương nhìn ông, đang tính nói gì đó thì đột nhiên Thanh Vân Tử giơ nắm đấm lên, gõ lên đầu hắn một cái: “Ta còn chưa hỏi ngươi, tại sao ngươi lại đốt cho ta hai khuê nữ! Muốn lão tử phạm sai lầm hả!”

Diệp Thiếu Dương khẽ giật mình, “Làm sao có thể?”

Lập tức khoát tay nói: “Sư phụ, việc này nhất định là do Quách sư huynh làm, cũng chỉ có huynh ấy mới làm những chuyện như vậy.”

Thanh Vân Tử tỉ mỉ nghĩ lại, tức giận hừ một tiếng: “Tí nữa ta phải báo mộng dọa nó một chút mới được, móa nó, hóa vàng mã thì cứ hóa đi, còn dùng pháp thuật, đốt xong liền hóa thành Tà Linh, hai khuê nữ kia nói phải làm nha hoàn hầu hạ cho ta, lão tử ta phải tốn biết bao công sức mới đuổi được các nàng đi!”

Nhuế Lãnh Ngọc nghĩ tới dáng vẻ của Thanh Vân Tử lúc bị hai tiểu cô nương kia dây dưa, nhịn không được bật cười: “Hình ảnh kia nhất định rất thú vị.”

Diệp Thiếu Dương cũng không nhịn được cười to, kết quả lại bị đánh một cái vào đầu.

Lúc này, toàn thân A Ngốc lắc một cái, người tỉnh táo lại. Lăng Ba Tử chui ra khỏi cơ thể của hắn, rơi xuống giường, gắp một ngụm đồ ăn ăn rồi nói với Thanh Vân Tử: “Ông tìm bần đạo đến quả thật không có sai, vâng, trong cơ thể của hắn chính là ấn thuật phong ấn của bắc phái chúng ta.”

Hai mắt Nhuế Lãnh Ngọc tỏa sáng, hơi kích động nói: “Tiền bối có thể giải không?”

Lăng Ba Tử nói: “Nói đến, các ngươi còn nên gọi ta một tiếng sư thúc…”

Còn chưa dứt lời liền bị Thanh Vân Tử ký đầu một cái, “Đừng có kết thân! Có cái gì thì liền nói!”

“Con mẹ nó chứ, lão phu ta nhịn không được nữa!” Lăng Ba Tử nhảy dựng lên, một tay chống nạnh, một tay chỉ Thanh Vân Tử mà mắng: “Dù sao ta cũng là tông sư của một môn phái, ngang hàng với ông, sao ông có thể làm bẩn tôn nghiêm của ta, lão phu không làm, ông đi tìm người khác đi!”