Nữ tử này nhìn qua chừng năm mươi tuổi, dung nhan thanh lịch, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương vào, ánh mắt lập tức hướng lên, nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm êm ái, phảng phất như từ một thời không khác truyền đến: “Diệp Thiên sư.”
Diệp Thiếu Dương khẽ giật mình, đi qua, cúi người nhìn bà, cảm giác có chút quen mặt, suy nghĩ một chút hỏi: “Bà là Ngô Tang?”
Ngô Tang gật gật đầu: “Diệp Thiên sư, ta biết ngài, lúc ngài diệt âm sào ký túc xá số 4, ta có âm thầm chú ý qua. Ngài còn trẻ như vậy, rất đáng gờm.”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ tới bà một mực đợi tại Học Viện Ngoại Ngữ, lại là pháp sư, lúc mình càn quét ký túc xá số 4 gây ra động tĩnh lớn như vậy, bà không có khả năng không biết, lập tức hỏi: “Bà lúc đó vì sao không lộ diện?”
“Ta chỉ là một người mất hết pháp lực, ta ở trường học chỉ vì thủ hộ ở chỗ này, quan sát động tĩnh ký túc xá số 5, chuyện khác không liên quan đến ta, ta cũng không giúp được gì cả, lộ diện để làm gì chứ?”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Bà ta cưỡng ép đem một hồn một phách phong ấn trong mặt dây chuyền, bởi vậy mới có thể còn sống sót, nhưng chỉ có thể hiện hình ở trong nước, nếu không chẳng mấy chốc sẽ tán đi. Tuy nhiên dù như thế hồn lực cũng chỉ có thể duy trì vài phút, anh cần gì thì mau hỏi.”
Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi, trông thấy cái bóng bên trong Ngô Tang, trên đầu quả nhiên có một dòng khí nóng đang từ từ tán đi, chính là Nguyên Thần…
Nguyên Thần là hồn hạch, Nguyên Thần tản đi, hồn phách chắc chắn tiêu vong thành tinh phách.
Diệp Thiếu Dương vội vàng từ trong ba lô lấy ra Gương Âm Dương, nói: “Bà vào đây trước, chờ ta tìm kiếm được hồn phách còn lại, hoàn hồn cho bài.”
“Đa tạ Diệp Thiên sư, ta không muốn hoàn hồn. Chỉ cầu Diệp Thiên sư nhìn thấy hai hồn sáu phách của ta thì tru sát nó, hợp làm một thể, miễn cho bị Tư Tư điều khiển, trở thành con rối trong tay nàng. Ta chỉ có hoá sinh tinh phách, một lần nữa tụ hồn, mới có thể hoàn lại tội lỗi chính mình.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng giật mình, hắn lần đầu tiên nghe được có quỷ hồn nguyện ý hồn phi phách tán, không khỏi hỏi: “Bà có tội tình gì?”
“Nếu không phải ta báo cho Tiểu Vũ, Tư Tư là Phi Cương, Tiểu Vũ cũng sẽ không biết. Ta nói cho tiểu Vũ, Tư Tư là đang lợi dụng hắn, muốn cướp đoạt nhục thể của hắn, muốn chiếm lĩnh âm sào số 4, thành lập đại bản doanh Thi Tộc ở nhân gian, kỳ thật… ta lừa hắn.”
Trên mặt Ngô Tang chảy hai hàng thanh lệ.
“Tư Tư mới đầu là ôm mục đích này tới trường học, nhưng mà… Nàng thật lòng thích tiểu Vũ, nàng nguyện ý vì tiểu Vũ từ bỏ hết thảy, là ta, cố ý ở giữa châm ngòi, khuyên tiểu Vũ diệt trừ nàng…”
Diệp Thiếu Dương triệt để ngây người, đây quả thực là chuyện nghịch chuyển, hắn mơ hồ đoán được nguyên nhân, bất quá vẫn hỏi một tiếng: “Bà vì cái gì mà làm như thế?”
Trên mặt Ngô Tang lộ ra một nụ cười đau khổ: “Bởi vì, ta thích hắn, hai chúng ta xem như thanh mai trúc mã, mặc dù ta chưa nói rõ với hắn, nhưng ta đã sớm coi hắn là trượng phu của ta, ta không nghĩ tới, hắn thế mà thích được Tư Tư. Tạo hóa trêu ngươi, thật sự là tạo hóa trêu ngươi.”
Ngô Tang khe khẽ lắc đầu: “Đúng lúc Tư Tư lại ở cùng với ta trong một ký túc xá, là bằng hữu tốt nhất của ta, đoạn thời gian nàng cùng tiểu Vũ xác định quan hệ, hai người mười phần ân ái, Tư Tư không biết được tâm tư của ta, cả ngày ở trước mặt ta kể chuyện nàng với tiểu Vũ, cảm giác đó… Các người hẳn là có thể tưởng tượng được.
Tư Tư mỗi ngày đều sinh hoạt cùng ta, đi ngủ cùng phòng, mặc dù nàng hữu tâm giấu diếm, nhưng rốt cục vẫn lộ ra chân tướng, để cho ta biết được nàng là Phi Cương. Cho nên, ta liền bắt đầu châm ngòi ly gián. Được ta khuyến khích, tiểu Vũ rốt cục quyết định đối phó với nàng… Các ngươi đã có thể tìm tới ta, nói rõ chuyện về sau các ngươi cũng biết.
Ta vốn cho rằng diệt trừ Tư Tư, ta liền có thể ở cùng tiểu Vũ, nào nghĩ đến chúng ta bị chia cách. Tư Tư bị tiểu Vũ phong ấn, tiểu Vũ cũng đã chết. Chí ít trên trăm đồng học đều bị chôn cùng Tư Tư, ta lại sống tiếp được.”
Nói đến đây, Ngô Tang bật khóc, Nguyên Thần tiêu tán, bóng người dần dần bắt đầu trở nên mơ hồ, Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc nhìn thấy mà trong lòng sốt ruột, nhưng cũng không dám chặn lời bà.
“Một lần sai lầm, ta bán đứng bằng hữu tốt nhất, hại chết người ta thích nhất, còn có nhiều đồng học vô tội như vậy… Ta mới là tội nhân lớn nhất trong chuyện này. Ta về sau tới trường học, cam tâm làm một nhân công, chính là vì muốn tận lực mình thủ hộ sân trường. Ta không thể chết, bởi vì năm đó người biết nội tình đều chết sạch, những bí mật chỉ có mình ta biết.
Ta nói với các người không phải là vì cần sự đồng tình, tự ta phạm vào tội nghiệt, ta muốn mình đi hoàn lại.”
Bà đưa ánh mắt chuyển qua trên mặt Diệp Thiếu Dương: “Diệp Thiên sư, ngài đã tìm được nhục thân Hạng Tiểu Vũ?”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu: “Đã giải khai nguyền rủa, nhưng thiếu đi Thiên Hồn và Địa Hồn.”
Ngô Tang nói: “Thời điểm hắn chết, chịu ảnh hưởng nguyền rủa, tam hồn vỡ vụn, trong đó một hồn trở lại bên trong nhục thân, hai đạo hồn phách còn lại du đãng bên ngoài. Nguyên lý bên trong, ta không có thời gian nói tỉ mỉ, Thiên Hồn hắn nằm tại Đoạn Hồn Nhai hướng tây bắc quỷ vực, dưới cây Tử Vi. Mặt dây chuyền là hắn đưa cho ta, các người mang theo nó tiến đến đó, có thể dẫn hồn phách hắn tới.
Một sợi hồn phách khác… bị giam cầm trong không gian, cụ thể ở đâu, chỉ có Đặng Tuệ biết…”
Cây Tử Vi Đoạn Hồn Nhai! Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống, không kịp hỏi nhiều, trực tiếp hỏi vấn đề trọng yếu nhất: “Cái gì là không gian giam cầm?”
Ngô Tang mở miệng, nói ra chỗ bí ẩn:
“Tư Tư vận dụng sức mạnh Thi Tộc mô phỏng ra một cái sân trường cùng hiện thực giống nhau như đúc, mang tất cả người sống, quỷ hồn, còn có bộ phận cương thi trong trường học lúc ấy đều kéo vào đó, làm thành một cái không gian luân hồi tự diễn. Nhưng bị tiểu Vũ phong ấn lại, Tư Tư ở bên trong cũng không cách nào ra, chỉ có gần đây không biết tại sao không gian phong ấn mở ra lỗ hổng…
Quỷ hồn bị giam cầm trong không gian không phải là ảo giác, đều là bị Tư Tư kéo vào, trong luân hồi tự diễn không ngừng mất đi trí nhớ, sau đó một lần nữa kinh lịch qua quá trình tai nạn, thể nghiệm sinh tử liên tục… Đây cũng là một loại trừng phạt Tư Tư dành cho bọn họ, nếu có khả năng, ta hi vọng ngài đem bọn họ về, đưa bọn họ đi luân hồi…”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, mắt thấy hình ảnh Tư Tư càng lúc càng mờ nhạt, muốn tiêu tán, gấp giọng nói: “Qua mấy chục năm rồi, bà không cần thiết vì chuyện năm đó mà canh cánh trong lòng, vẫn nên để ta thu bà, tương lai còn có cơ hội tụ hồn.”
Ngô Tang lắc đầu: “Tư Tư nói rất đúng, có một số việc sẽ thay đổi theo thời gian, nhưng có một số việc, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi. Ta cả đời này… chỉ như vậy thôi.”
Thở dài một tiếng, thân ảnh hoàn toàn tán đi, hóa thành tinh phách, dán ở trên mặt nước, giống như từng chùm ánh sáng.
Diệp Thiếu Dương trầm mặc một chút, dùng tay nhẹ chọc mặt nước, gợn sóng khẽ động, tinh phách bay lên tản mát không trung, đủ mọi màu sắc, chiếu sáng gian phòng. Nữ tử này nhìn qua chừng năm mươi tuổi, dung nhan thanh lịch, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương vào, ánh mắt lập tức hướng lên, nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm êm ái, phảng phất như từ một thời không khác truyền đến: “Diệp Thiên sư.”
Diệp Thiếu Dương khẽ giật mình, đi qua, cúi người nhìn bà, cảm giác có chút quen mặt, suy nghĩ một chút hỏi: “Bà là Ngô Tang?”
Ngô Tang gật gật đầu: “Diệp Thiên sư, ta biết ngài, lúc ngài diệt âm sào ký túc xá số 4, ta có âm thầm chú ý qua. Ngài còn trẻ như vậy, rất đáng gờm.”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ tới bà một mực đợi tại Học Viện Ngoại Ngữ, lại là pháp sư, lúc mình càn quét ký túc xá số 4 gây ra động tĩnh lớn như vậy, bà không có khả năng không biết, lập tức hỏi: “Bà lúc đó vì sao không lộ diện?”
“Ta chỉ là một người mất hết pháp lực, ta ở trường học chỉ vì thủ hộ ở chỗ này, quan sát động tĩnh ký túc xá số 5, chuyện khác không liên quan đến ta, ta cũng không giúp được gì cả, lộ diện để làm gì chứ?”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Bà ta cưỡng ép đem một hồn một phách phong ấn trong mặt dây chuyền, bởi vậy mới có thể còn sống sót, nhưng chỉ có thể hiện hình ở trong nước, nếu không chẳng mấy chốc sẽ tán đi. Tuy nhiên dù như thế hồn lực cũng chỉ có thể duy trì vài phút, anh cần gì thì mau hỏi.”
Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi, trông thấy cái bóng bên trong Ngô Tang, trên đầu quả nhiên có một dòng khí nóng đang từ từ tán đi, chính là Nguyên Thần…
Nguyên Thần là hồn hạch, Nguyên Thần tản đi, hồn phách chắc chắn tiêu vong thành tinh phách.
Diệp Thiếu Dương vội vàng từ trong ba lô lấy ra Gương Âm Dương, nói: “Bà vào đây trước, chờ ta tìm kiếm được hồn phách còn lại, hoàn hồn cho bài.”
“Đa tạ Diệp Thiên sư, ta không muốn hoàn hồn. Chỉ cầu Diệp Thiên sư nhìn thấy hai hồn sáu phách của ta thì tru sát nó, hợp làm một thể, miễn cho bị Tư Tư điều khiển, trở thành con rối trong tay nàng. Ta chỉ có hoá sinh tinh phách, một lần nữa tụ hồn, mới có thể hoàn lại tội lỗi chính mình.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng giật mình, hắn lần đầu tiên nghe được có quỷ hồn nguyện ý hồn phi phách tán, không khỏi hỏi: “Bà có tội tình gì?”
“Nếu không phải ta báo cho Tiểu Vũ, Tư Tư là Phi Cương, Tiểu Vũ cũng sẽ không biết. Ta nói cho tiểu Vũ, Tư Tư là đang lợi dụng hắn, muốn cướp đoạt nhục thể của hắn, muốn chiếm lĩnh âm sào số 4, thành lập đại bản doanh Thi Tộc ở nhân gian, kỳ thật… ta lừa hắn.”
Trên mặt Ngô Tang chảy hai hàng thanh lệ.
“Tư Tư mới đầu là ôm mục đích này tới trường học, nhưng mà… Nàng thật lòng thích tiểu Vũ, nàng nguyện ý vì tiểu Vũ từ bỏ hết thảy, là ta, cố ý ở giữa châm ngòi, khuyên tiểu Vũ diệt trừ nàng…”
Diệp Thiếu Dương triệt để ngây người, đây quả thực là chuyện nghịch chuyển, hắn mơ hồ đoán được nguyên nhân, bất quá vẫn hỏi một tiếng: “Bà vì cái gì mà làm như thế?”
Trên mặt Ngô Tang lộ ra một nụ cười đau khổ: “Bởi vì, ta thích hắn, hai chúng ta xem như thanh mai trúc mã, mặc dù ta chưa nói rõ với hắn, nhưng ta đã sớm coi hắn là trượng phu của ta, ta không nghĩ tới, hắn thế mà thích được Tư Tư. Tạo hóa trêu ngươi, thật sự là tạo hóa trêu ngươi.”
Ngô Tang khe khẽ lắc đầu: “Đúng lúc Tư Tư lại ở cùng với ta trong một ký túc xá, là bằng hữu tốt nhất của ta, đoạn thời gian nàng cùng tiểu Vũ xác định quan hệ, hai người mười phần ân ái, Tư Tư không biết được tâm tư của ta, cả ngày ở trước mặt ta kể chuyện nàng với tiểu Vũ, cảm giác đó… Các người hẳn là có thể tưởng tượng được.
Tư Tư mỗi ngày đều sinh hoạt cùng ta, đi ngủ cùng phòng, mặc dù nàng hữu tâm giấu diếm, nhưng rốt cục vẫn lộ ra chân tướng, để cho ta biết được nàng là Phi Cương. Cho nên, ta liền bắt đầu châm ngòi ly gián. Được ta khuyến khích, tiểu Vũ rốt cục quyết định đối phó với nàng… Các ngươi đã có thể tìm tới ta, nói rõ chuyện về sau các ngươi cũng biết.
Ta vốn cho rằng diệt trừ Tư Tư, ta liền có thể ở cùng tiểu Vũ, nào nghĩ đến chúng ta bị chia cách. Tư Tư bị tiểu Vũ phong ấn, tiểu Vũ cũng đã chết. Chí ít trên trăm đồng học đều bị chôn cùng Tư Tư, ta lại sống tiếp được.”
Nói đến đây, Ngô Tang bật khóc, Nguyên Thần tiêu tán, bóng người dần dần bắt đầu trở nên mơ hồ, Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc nhìn thấy mà trong lòng sốt ruột, nhưng cũng không dám chặn lời bà.
“Một lần sai lầm, ta bán đứng bằng hữu tốt nhất, hại chết người ta thích nhất, còn có nhiều đồng học vô tội như vậy… Ta mới là tội nhân lớn nhất trong chuyện này. Ta về sau tới trường học, cam tâm làm một nhân công, chính là vì muốn tận lực mình thủ hộ sân trường. Ta không thể chết, bởi vì năm đó người biết nội tình đều chết sạch, những bí mật chỉ có mình ta biết.
Ta nói với các người không phải là vì cần sự đồng tình, tự ta phạm vào tội nghiệt, ta muốn mình đi hoàn lại.”
Bà đưa ánh mắt chuyển qua trên mặt Diệp Thiếu Dương: “Diệp Thiên sư, ngài đã tìm được nhục thân Hạng Tiểu Vũ?”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu: “Đã giải khai nguyền rủa, nhưng thiếu đi Thiên Hồn và Địa Hồn.”
Ngô Tang nói: “Thời điểm hắn chết, chịu ảnh hưởng nguyền rủa, tam hồn vỡ vụn, trong đó một hồn trở lại bên trong nhục thân, hai đạo hồn phách còn lại du đãng bên ngoài. Nguyên lý bên trong, ta không có thời gian nói tỉ mỉ, Thiên Hồn hắn nằm tại Đoạn Hồn Nhai hướng tây bắc quỷ vực, dưới cây Tử Vi. Mặt dây chuyền là hắn đưa cho ta, các người mang theo nó tiến đến đó, có thể dẫn hồn phách hắn tới.
Một sợi hồn phách khác… bị giam cầm trong không gian, cụ thể ở đâu, chỉ có Đặng Tuệ biết…”
Cây Tử Vi Đoạn Hồn Nhai! Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống, không kịp hỏi nhiều, trực tiếp hỏi vấn đề trọng yếu nhất: “Cái gì là không gian giam cầm?”
Ngô Tang mở miệng, nói ra chỗ bí ẩn:
“Tư Tư vận dụng sức mạnh Thi Tộc mô phỏng ra một cái sân trường cùng hiện thực giống nhau như đúc, mang tất cả người sống, quỷ hồn, còn có bộ phận cương thi trong trường học lúc ấy đều kéo vào đó, làm thành một cái không gian luân hồi tự diễn. Nhưng bị tiểu Vũ phong ấn lại, Tư Tư ở bên trong cũng không cách nào ra, chỉ có gần đây không biết tại sao không gian phong ấn mở ra lỗ hổng…
Quỷ hồn bị giam cầm trong không gian không phải là ảo giác, đều là bị Tư Tư kéo vào, trong luân hồi tự diễn không ngừng mất đi trí nhớ, sau đó một lần nữa kinh lịch qua quá trình tai nạn, thể nghiệm sinh tử liên tục… Đây cũng là một loại trừng phạt Tư Tư dành cho bọn họ, nếu có khả năng, ta hi vọng ngài đem bọn họ về, đưa bọn họ đi luân hồi…”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, mắt thấy hình ảnh Tư Tư càng lúc càng mờ nhạt, muốn tiêu tán, gấp giọng nói: “Qua mấy chục năm rồi, bà không cần thiết vì chuyện năm đó mà canh cánh trong lòng, vẫn nên để ta thu bà, tương lai còn có cơ hội tụ hồn.”
Ngô Tang lắc đầu: “Tư Tư nói rất đúng, có một số việc sẽ thay đổi theo thời gian, nhưng có một số việc, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi. Ta cả đời này… chỉ như vậy thôi.”
Thở dài một tiếng, thân ảnh hoàn toàn tán đi, hóa thành tinh phách, dán ở trên mặt nước, giống như từng chùm ánh sáng.
Diệp Thiếu Dương trầm mặc một chút, dùng tay nhẹ chọc mặt nước, gợn sóng khẽ động, tinh phách bay lên tản mát không trung, đủ mọi màu sắc, chiếu sáng gian phòng.