Nhưng phải đi đâu tìm, hai người hoàn toàn mất hết chủ ý.
Tạ Vũ Tình đột nhiên nhớ tới một sự kiện, nói: “Thiếu Dương, mặt dây chuyền, mặt dây chuyền của Ngô Tang, trước ngươi nói mở không ra phong ấn, Ngô Tang cũng là người trong cuộc, có lẽ mặt dây chuyền của nàng có cất giấu chân tướng gì?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Trước đó có đôi sư huynh muội ở đây, tôi tính để cho bọn họ phân biệt một chút, ai ngờ về sau có chuyện, không có tâm tình đưa cho bọn họ nữa, chờ ngày mai Lãnh Ngọc đến rồi nói sau.”
Hắn hoài nghi mặt dây chuyền kia có cất giấu mấy vấn đề liên quan tới hồn phách thất lạc của Hạng Tiểu Vũ, dù sao đây cũng là manh mối sau cùng, vạn nhất không có, mình thật không biết nên đi đâu tìm.
Chuyện thảo luận xong, Tạ Vũ Tình hỏi: “Ngươi định đi đâu?”
“Về nhà ngủ, bận bịu một ngày, mệt chết được.”
Tạ Vũ Tình nói: “Ngươi không qua nhà ta?”
“Qua… Nhà cô?”. Diệp Thiếu Dương trợn to hai mắt: “Qua nhà cô làm gì?”
Tạ Vũ Tình trừng mắt liếc hắn: “Nhìn vẻ mặt này liền biết ngươi đang suy nghĩ gì. Qua nhà ta gặp Tuyết Kỳ chứ làm gì, trước ngươi nói sợ nàng gặp nguy hiểm, ta nói với nàng, nàng mặc dù không vui khi ở chung với một đại nam nhân như ngươi, nhưng cũng sẽ cố gắng.”
Diệp Thiếu Dương mới nhớ tới chuyện này, ngớ ra cười.
Đi ngang qua một tiệm nước giải khát, Tạ Vũ Tình mua một cây kem, mang về cho Tuyết Kỳ.
Dùng chìa khoá mở cửa, Diệp Thiếu Dương đưa đầu vào nhìn, hai con ngươi nhất thời liền sáng lên:
Tuyết Kỳ mặc một bộ váy ngủ dựa vào ghế sa lon, hai cái bàn chân nhỏ trắng mềm bóng bóng đặt lên trên bàn trà giống như bạch ngọc điêu khắc nên. Mà làm cho người ta huyết mạch sôi sục chính là, bởi vì cô ngồi ở trên ghế sa lon tư thế có chút tự nhiên, váy bị kéo lên một chút xíu, hai cái bắp đùi lộ rõ, còn loáng thoáng lộ ra cái quần nhỏ màu trắng.
Diệp Thiếu Dương mặc dù không có ý gì với cô nhưng mình vẫn là nam nhân chân chính, nhìn thấy hình tượng hương diễm như thế, nhất thời muốn xịt máu mũi.
Tuyết Kỳ là quỷ thi, cảm giác cực kì nhạy cảm, đối với khí tức Tạ Vũ Tình cũng rất quen thuộc, lập tức ngửi được ngoại trừ nàng còn có khí tức của người khác, ngẩng đầu nhìn lướt qua. Mà Diệp Thiếu Dương đứng trong bóng tối ở ngoài cửa, trong lúc nhất thời cô không nhận ra được, chỉ nhìn ra là một nam nhân, vội vàng dùng gối ôm che chân mình, khó chịu nói: “Cô dẫn nam nhân về sao không nói trước với tôi một tiếng?”
Tạ Vũ Tình nói: “Không phải ngoại nhân, là chủ nhân của cô.”
Diệp Thiếu Dương đi theo vào cửa, nhìn Tuyết Kỳ cười ngượng ngùng một tiếng, ánh mắt vẫn bị khống chế rơi vào hai cái chân trắng mịn của cô.
Tuyết Kỳ lập tức rụt chân về, nhíu mày.
Tạ Vũ Tình an ủi: “Không có chuyện gì đâu, điện thoại di động tôi có hình của cô, hắn cũng đã nhìn qua rồi, hình đó so với bộ dáng hiện tại còn hương diễm hơn.”
Lập tức nàng lại tăng thêm một câu: “Mà hắn nhìn lén…”
Tuyết Kỳ lập tức đỏ mặt, gắt gao trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, hận không thể nuốt hắn.
Diệp Thiếu Dương xấu hổ vô cùng, giải thích mình chỉ là vô tình nhìn thấy, Tuyết Kỳ hết sức tức giận, bĩu môi: “Tôi không đi theo ngài nữa, ở cùng ngài quá nguy hiểm!”
Tạ Vũ Tình bật cười.
Cuối cùng được Tạ Vũ Tình khuyên bảo, lại còn có cây kem “vuốt giận”, Tuyết Kỳ mới đổi một bộ quần áo khác, thu dọn ít đồ, không tình nguyện cùng Diệp Thiếu Dương rời đi.
Trước khi đi, Diệp Thiếu Dương đem Đinh Diệt Linh giao cho Tạ Vũ Tình, lại trong phòng dán Huyết Tinh Phù lên cửa trước cửa sau cửa sổ, Diệp Thiếu Dương tin tưởng sẽ không có tà vật gì dám tìm đến Tạ Vũ Tình gây phiền phức, mình sẽ an tâm được một chút.
Tạ Vũ Tình cũng mệt mỏi không thôi, lười chả muốn động, thế là để bọn hắn tự đón xe về.
Lúc tiễn bọn hắn ra cửa, Tạ Vũ Tình nói với Tuyết Kỳ: “Cô trụ vững đêm nay là được, ngày mai Lãnh Ngọc trở lại, cô an toàn rồi!”
Diệp Thiếu Dương mới đầu nghe không hiểu, còn gật đầu, chờ đến lúc hiểu ra, muốn tìm nàng lý luận, Tạ Vũ Tình đã đóng cửa lại.
“Ôi cái đậu xanh rau má, ý cô nói tôi là sắc lang đó hả???”
“Chứ hổng phải hả?”. Tuyết Kỳ vừa liếm kem vừa điềm nhiên như không có việc gì nói.
Diệp Thiếu Dương nhìn đôi môi chúm chím đầy kem kia, lập tức lại có chút phát hỏa, nghĩ thầm Tạ Vũ Tình có lẽ nói đúng không có oan…
Về đến nhà, Diệp Thiếu Dương không xem Tuyết Kỳ là ngoại nhân, để cô tùy tiện ngồi, mình cầm áo ngủ đi tắm rửa, sau khi đi ra, trực tiếp tiến vào phòng ngủ, vừa muốn nằm lên giường, ngẩng đầu một cái đã thấy Tuyết Kỳ nằm ở trên giường trước, che kín chăn mền, híp mắt nói: “Chướng mắt quá, tắt đèn đi!”
Diệp Thiếu Dương có chút khẩn trương tắt đèn, run rẩy nói: “Cô… Có ý gì?”
“Không có gì, nhanh ngủ đi.”
Nhanh ngủ… Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: “Này, đây là phòng của ta đó!”
Tuyết Kỳ sửng sốt một chút, mở to mắt, nói: “Ủa? Chứ không phải giường này ngài trải cho tôi ngủ hả?”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu: “Ta hai ngày nay bận bịu, làm sao có thời gian trải giường chiếu cho cô ngủ? Cái này của ta đó!”
Tuyết Kỳ trừng mắt liếc hắn một cái, từ trên giường bật dậy, nói: “Đường đường là một đại nam nhân tại sao lại dùng drap giường Hellokitty? Tôi còn tưởng rằng là ngài chuẩn bị cho tôi?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Hello gì?”
“Chính là cái con mèo này nè, ngài thật không biết hay là giả không biết, tôi lớn hơn ngài những 10 tuổi, tôi còn biết đó!”
Diệp Thiếu Dương nhìn cô tư thái nhỏ nhắn, nghĩ đến cô nói lớn hơn mình 10 tuổi, lập tức cảm thấy có điểm là lạ.
Gãi đầu một cái, Diệp Thiếu Dương nói: “Đi ngủ đi, ta đi.”
Tuyết Kỳ nói: “Ngài chờ một chút!”
“Chờ cái gì?” Diệp Thiếu Dương hỏi đùa: “Không sợ ta à?”
Tuyết Kỳ lườm hắn một cái, nói: “Đừng có đùa, mau ngồi xuống, trò chuyện với tôi một lát!”
Diệp Thiếu Dương đành phải tại bên giường ngồi xuống.
Tuyết Kỳ kéo chăn mền ra, chỉ có hai cái chân lộa bên ngoài, trong phòng tắt đèn, ánh trăng chiếu xuống, khiến hai chân cô phủ một vầng sáng, nhìn thật giống như là điêu khắc.
Diệp Thiếu Dương nội tâm không có chút ý nghĩ tà ác, chỉ cảm thấy hai chân này rất đẹp, giống như là một tác phẩm nghệ thuật.
Tuyết Kỳ khuỷu tay chống lên bệ cửa sổ, khe khẽ thở dài, nói: “Ngài nói, Tiểu Thước hiện tại thế nào rồi?”
Diệp Thiếu Dương trong lòng cảm giác nặng nề, quả nhiên là muốn hỏi mình đề tài này, dù sao mình cũng hiểu rõ nội tình, mà lại là pháp sư, đề tài này cùng Tạ Vũ Tình không có cách nào trò chuyện.
Diệp Thiếu Dương nhún vai, nói: “Tinh phách một trăm năm mới có thể tụ hồn, chẳng qua nếu như gặp được cơ duyên, sẽ nhanh một chút, hai ba mươi năm liền thành hình. ”
Tuyết Kỳ nói: “Ngài có cách nào thẩm tra hồn phách anh ấy đang ở đâu không?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này… Tất cả tinh phách chết đều dưỡng hồn trong ao, Tống Đế Vương chưởng quản, bất kỳ người nào đều không thể tới gần…”
Tuyết Kỳ gật gật đầu, ánh mắt vừa sáng lên lại u ám xuống.
“Bất quá, ta có thể để Chanh Tử đi hỏi một chút, nể mặt mũi Thôi Thiên Tử, Tống Đế Vương có lẽ sẽ tiết lộ vài câu.” Nhưng phải đi đâu tìm, hai người hoàn toàn mất hết chủ ý.
Tạ Vũ Tình đột nhiên nhớ tới một sự kiện, nói: “Thiếu Dương, mặt dây chuyền, mặt dây chuyền của Ngô Tang, trước ngươi nói mở không ra phong ấn, Ngô Tang cũng là người trong cuộc, có lẽ mặt dây chuyền của nàng có cất giấu chân tướng gì?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Trước đó có đôi sư huynh muội ở đây, tôi tính để cho bọn họ phân biệt một chút, ai ngờ về sau có chuyện, không có tâm tình đưa cho bọn họ nữa, chờ ngày mai Lãnh Ngọc đến rồi nói sau.”
Hắn hoài nghi mặt dây chuyền kia có cất giấu mấy vấn đề liên quan tới hồn phách thất lạc của Hạng Tiểu Vũ, dù sao đây cũng là manh mối sau cùng, vạn nhất không có, mình thật không biết nên đi đâu tìm.
Chuyện thảo luận xong, Tạ Vũ Tình hỏi: “Ngươi định đi đâu?”
“Về nhà ngủ, bận bịu một ngày, mệt chết được.”
Tạ Vũ Tình nói: “Ngươi không qua nhà ta?”
“Qua… Nhà cô?”. Diệp Thiếu Dương trợn to hai mắt: “Qua nhà cô làm gì?”
Tạ Vũ Tình trừng mắt liếc hắn: “Nhìn vẻ mặt này liền biết ngươi đang suy nghĩ gì. Qua nhà ta gặp Tuyết Kỳ chứ làm gì, trước ngươi nói sợ nàng gặp nguy hiểm, ta nói với nàng, nàng mặc dù không vui khi ở chung với một đại nam nhân như ngươi, nhưng cũng sẽ cố gắng.”
Diệp Thiếu Dương mới nhớ tới chuyện này, ngớ ra cười.
Đi ngang qua một tiệm nước giải khát, Tạ Vũ Tình mua một cây kem, mang về cho Tuyết Kỳ.
Dùng chìa khoá mở cửa, Diệp Thiếu Dương đưa đầu vào nhìn, hai con ngươi nhất thời liền sáng lên:
Tuyết Kỳ mặc một bộ váy ngủ dựa vào ghế sa lon, hai cái bàn chân nhỏ trắng mềm bóng bóng đặt lên trên bàn trà giống như bạch ngọc điêu khắc nên. Mà làm cho người ta huyết mạch sôi sục chính là, bởi vì cô ngồi ở trên ghế sa lon tư thế có chút tự nhiên, váy bị kéo lên một chút xíu, hai cái bắp đùi lộ rõ, còn loáng thoáng lộ ra cái quần nhỏ màu trắng.
Diệp Thiếu Dương mặc dù không có ý gì với cô nhưng mình vẫn là nam nhân chân chính, nhìn thấy hình tượng hương diễm như thế, nhất thời muốn xịt máu mũi.
Tuyết Kỳ là quỷ thi, cảm giác cực kì nhạy cảm, đối với khí tức Tạ Vũ Tình cũng rất quen thuộc, lập tức ngửi được ngoại trừ nàng còn có khí tức của người khác, ngẩng đầu nhìn lướt qua. Mà Diệp Thiếu Dương đứng trong bóng tối ở ngoài cửa, trong lúc nhất thời cô không nhận ra được, chỉ nhìn ra là một nam nhân, vội vàng dùng gối ôm che chân mình, khó chịu nói: “Cô dẫn nam nhân về sao không nói trước với tôi một tiếng?”
Tạ Vũ Tình nói: “Không phải ngoại nhân, là chủ nhân của cô.”
Diệp Thiếu Dương đi theo vào cửa, nhìn Tuyết Kỳ cười ngượng ngùng một tiếng, ánh mắt vẫn bị khống chế rơi vào hai cái chân trắng mịn của cô.
Tuyết Kỳ lập tức rụt chân về, nhíu mày.
Tạ Vũ Tình an ủi: “Không có chuyện gì đâu, điện thoại di động tôi có hình của cô, hắn cũng đã nhìn qua rồi, hình đó so với bộ dáng hiện tại còn hương diễm hơn.”
Lập tức nàng lại tăng thêm một câu: “Mà hắn nhìn lén…”
Tuyết Kỳ lập tức đỏ mặt, gắt gao trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, hận không thể nuốt hắn.
Diệp Thiếu Dương xấu hổ vô cùng, giải thích mình chỉ là vô tình nhìn thấy, Tuyết Kỳ hết sức tức giận, bĩu môi: “Tôi không đi theo ngài nữa, ở cùng ngài quá nguy hiểm!”
Tạ Vũ Tình bật cười.
Cuối cùng được Tạ Vũ Tình khuyên bảo, lại còn có cây kem “vuốt giận”, Tuyết Kỳ mới đổi một bộ quần áo khác, thu dọn ít đồ, không tình nguyện cùng Diệp Thiếu Dương rời đi.
Trước khi đi, Diệp Thiếu Dương đem Đinh Diệt Linh giao cho Tạ Vũ Tình, lại trong phòng dán Huyết Tinh Phù lên cửa trước cửa sau cửa sổ, Diệp Thiếu Dương tin tưởng sẽ không có tà vật gì dám tìm đến Tạ Vũ Tình gây phiền phức, mình sẽ an tâm được một chút.
Tạ Vũ Tình cũng mệt mỏi không thôi, lười chả muốn động, thế là để bọn hắn tự đón xe về.
Lúc tiễn bọn hắn ra cửa, Tạ Vũ Tình nói với Tuyết Kỳ: “Cô trụ vững đêm nay là được, ngày mai Lãnh Ngọc trở lại, cô an toàn rồi!”
Diệp Thiếu Dương mới đầu nghe không hiểu, còn gật đầu, chờ đến lúc hiểu ra, muốn tìm nàng lý luận, Tạ Vũ Tình đã đóng cửa lại.
“Ôi cái đậu xanh rau má, ý cô nói tôi là sắc lang đó hả???”
“Chứ hổng phải hả?”. Tuyết Kỳ vừa liếm kem vừa điềm nhiên như không có việc gì nói.
Diệp Thiếu Dương nhìn đôi môi chúm chím đầy kem kia, lập tức lại có chút phát hỏa, nghĩ thầm Tạ Vũ Tình có lẽ nói đúng không có oan…
Về đến nhà, Diệp Thiếu Dương không xem Tuyết Kỳ là ngoại nhân, để cô tùy tiện ngồi, mình cầm áo ngủ đi tắm rửa, sau khi đi ra, trực tiếp tiến vào phòng ngủ, vừa muốn nằm lên giường, ngẩng đầu một cái đã thấy Tuyết Kỳ nằm ở trên giường trước, che kín chăn mền, híp mắt nói: “Chướng mắt quá, tắt đèn đi!”
Diệp Thiếu Dương có chút khẩn trương tắt đèn, run rẩy nói: “Cô… Có ý gì?”
“Không có gì, nhanh ngủ đi.”
Nhanh ngủ… Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: “Này, đây là phòng của ta đó!”
Tuyết Kỳ sửng sốt một chút, mở to mắt, nói: “Ủa? Chứ không phải giường này ngài trải cho tôi ngủ hả?”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu: “Ta hai ngày nay bận bịu, làm sao có thời gian trải giường chiếu cho cô ngủ? Cái này của ta đó!”
Tuyết Kỳ trừng mắt liếc hắn một cái, từ trên giường bật dậy, nói: “Đường đường là một đại nam nhân tại sao lại dùng drap giường Hellokitty? Tôi còn tưởng rằng là ngài chuẩn bị cho tôi?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Hello gì?”
“Chính là cái con mèo này nè, ngài thật không biết hay là giả không biết, tôi lớn hơn ngài những 10 tuổi, tôi còn biết đó!”
Diệp Thiếu Dương nhìn cô tư thái nhỏ nhắn, nghĩ đến cô nói lớn hơn mình 10 tuổi, lập tức cảm thấy có điểm là lạ.
Gãi đầu một cái, Diệp Thiếu Dương nói: “Đi ngủ đi, ta đi.”
Tuyết Kỳ nói: “Ngài chờ một chút!”
“Chờ cái gì?” Diệp Thiếu Dương hỏi đùa: “Không sợ ta à?”
Tuyết Kỳ lườm hắn một cái, nói: “Đừng có đùa, mau ngồi xuống, trò chuyện với tôi một lát!”
Diệp Thiếu Dương đành phải tại bên giường ngồi xuống.
Tuyết Kỳ kéo chăn mền ra, chỉ có hai cái chân lộa bên ngoài, trong phòng tắt đèn, ánh trăng chiếu xuống, khiến hai chân cô phủ một vầng sáng, nhìn thật giống như là điêu khắc.
Diệp Thiếu Dương nội tâm không có chút ý nghĩ tà ác, chỉ cảm thấy hai chân này rất đẹp, giống như là một tác phẩm nghệ thuật.
Tuyết Kỳ khuỷu tay chống lên bệ cửa sổ, khe khẽ thở dài, nói: “Ngài nói, Tiểu Thước hiện tại thế nào rồi?”
Diệp Thiếu Dương trong lòng cảm giác nặng nề, quả nhiên là muốn hỏi mình đề tài này, dù sao mình cũng hiểu rõ nội tình, mà lại là pháp sư, đề tài này cùng Tạ Vũ Tình không có cách nào trò chuyện.
Diệp Thiếu Dương nhún vai, nói: “Tinh phách một trăm năm mới có thể tụ hồn, chẳng qua nếu như gặp được cơ duyên, sẽ nhanh một chút, hai ba mươi năm liền thành hình. ”
Tuyết Kỳ nói: “Ngài có cách nào thẩm tra hồn phách anh ấy đang ở đâu không?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này… Tất cả tinh phách chết đều dưỡng hồn trong ao, Tống Đế Vương chưởng quản, bất kỳ người nào đều không thể tới gần…”
Tuyết Kỳ gật gật đầu, ánh mắt vừa sáng lên lại u ám xuống.
“Bất quá, ta có thể để Chanh Tử đi hỏi một chút, nể mặt mũi Thôi Thiên Tử, Tống Đế Vương có lẽ sẽ tiết lộ vài câu.”