Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 1520: Thi Du Cao




Tạ Vũ Tình nói: “Ta không hiểu, Thi Du không phải có độc sao?”

“Quỷ yêu sẽ không trúng độc.”

“Nhưng mà, thời điểm này mà ngươi còn nghĩ như thế, ngươi tài thật.”

Diệp Thiếu Dương liếc nàng một cái, nói: “Thời điểm này là cái gì, tôi hoạt sát Phi Cương, ảnh hưởng gì chứ, Lý Tố Chân đã chết, cũng đâu sống được.”

Nói đến Lý Tố Chân, ba người đều có chút thổn thức, bà ở đây trông coi phần mộ của người yêu, trải qua ba mươi ba năm thanh xuân cô độc, cuối cùng còn rơi vào thảm cảnh bị người ta lột da.

Lại đợi một hồi, Diệp Thiếu Dương cảm giác không có gì, mở Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ ra, chỉ thấy phía dưới có tờ da mặt người, là mặt Lý Tố Chân… Diệp Thiếu Dương không đành lòng nhìn nhiều, chỉ dùng giấy vàng cẩn thận bao lấy, giao cho Tạ Vũ Tình.

“Cầm đi làm vật chứng đi, biết cô sẽ cần dùng đến.”

Tạ Vũ Tình cũng coi như gặp qua không ít thi thể, thế nhưng chân chính cầm tờ da mặt người trong tay vẫn cảm thấy có điểm kinh hãi, cẩn thận cất kỹ, lại nhìn trên mặt đất, nơi trước đó Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ bao trùm qua, có một đống bùn đất biến thành màu đen.

Diệp Thiếu Dương dùng Đinh Diệt Linh nạy cái đống đất này lên, vò thành một cục, dùng giấy vàng cẩn thận bọc lại, cất vào trong ba lô.

Lại nhìn trên mặt đất, chỉ có một đống đồ vật như cháy rụi khét lẹt, Diệp Thiếu Dương xốc nửa ngày, cuối cùng tìm ra một đám cỏ giống như rong biển.

Ma Tâm Thảo Địa Ngục!

“Tôi sớm nên nghĩ đến, là loại thực vật này đang tác quái.” Diệp Thiếu Dương giải thích: “Ma Tâm Thảo Địa Ngục vốn là Tà Linh, chỉ cần có một chút chân linh tiến vào, nó có thể ngưng tụ thành một loại thực thể, điều khiển chính mình.”

Tạ Vũ Tình nói: “Có ý gì, đây không phải là Vương Mạn Tư làm?”

“Dĩ nhiên không phải! Nếu đơn giản như vậy là có thể tiêu diệt ả, tôi thật muốn thắp nhang cầu nguyện.”

Diệp Thiếu Dương giải thích: “Vừa nãy chỉ là một sợi chân linh của Vương Mạn Tư, lợi dụng tà khí Ma Tâm Thảo, ngưng tụ thành thực thể cương thi mà thôi.”

Tạ Vũ Tình khẽ giật mình, nói: “Chân linh đâu, bị ngươi diệt rồi?”

“Đúng vậy, bất quá đối với bản tôn và hồn phách cô ta không có ảnh hưởng gì. Tuy nhiên cũng coi là một đại thu hoạch, chí ít chân linh nàng không thể ở bên ngoài tán loạn, huyễn hình giết người.”

Trương Tiểu Nhị thở dài: “Đáng tiếc dì Lý Tố Chân chết rồi.” Cắn răng nói: “Đều do tên Dương Thần Vũ kia quậy phá, dẫn mọi người đi, cho Vương Mạn Tư cơ hội, cũng trách tôi hành động quá cảm tính…”

Diệp Thiếu Dương trấn an nói: “Chuyện này ai cũng không quản được, nếu như Vương Mạn Tư muốn giết bà, bất kỳ lúc nào cô ta cũng có cơ hội, chúng ta cũng không thể 24 giờ túc trực kề bên bảo vệ, lại nói, các người có nghĩ tới không, trước khi chúng ta tới, Vương Mạn Tư vì cái gì lại không hạ thủ?”

Hai người nghe lời này, ngơ ngẩn tại chỗ.

Tạ Vũ Tình nói: “Đúng vậy, Vương Mạn Tư hoàn toàn có thể ra tay sớm, đến trước giết người giải hận, thứ hai cũng có thể phòng ngừa bà nói cho chúng ta biết chân tướng, tại sao lại muốn chúng ta nhìn thấy cô ta hạ thủ?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi vừa rồi có nghĩ vấn đề này, tôi đang nghĩ, Vương Mạn Tư có lẽ là cố ý muốn để chúng ta biết chân tướng năm đó, nàng muốn… Để chúng ta phục sinh Hạng Tiểu Vũ.”

“Ớ… Vì muốn gặp lại hắn?”

“Tám phần là vì muốn giết chết hắn hoàn toàn cho hả phẫn nộ, dù sao Hạng Tiểu Vũ cũng đã phong ấn cô ta ba mươi ba năm, mặc dù chính hắn cũng đã chết, nhưng bởi vì hắn sớm lợi dụng sức mạnh nguyền rủa, hồn phách vô hại, vẫn còn có cơ hội phục sinh.”

Trương Tiểu Nhị nói: ” Vương Mạn Tư thực đáng thương, bị người ta lừa thảm như vậy, đổi thành em, em nhất định sẽ không để cho nam nhân kia sống tốt, làm quỷ cũng muốn bóp chết hắn!”

Tạ Vũ Tình nói: “Đổi lại là ta thì không, bị người ta lừa, chỉ tự trách mình si tình, cam tâm tình nguyện mắc lừa, không liên quan tới người khác, vì cho dù mình khiến hắn thịt nát xương tan, vậy thì mình được gì?”

Diệp Thiếu Dương nội tâm kinh ngạc, nói: “Thật không nhìn ra, cô có thể nói những lời như thế!”

Tạ Vũ Tình nói: “Cái giề, ngươi xem thường ta!?”

“Không phải không phải, tôi chỉ là vẫn cảm thấy, cô là loại người có thù tất báo.”

Tạ Vũ Tình hừ một tiếng, nói: “Tình cảm không phải để báo thù.”

Diệp Thiếu Dương đối với tình cảm không hiểu nhiều lắm, cũng không muốn xoắn lấy vấn đề này, vội nói: “Vậy cô về trước đi. Có người chết, cô không tính tìm người đến thăm dò hiện trường à?”

Tạ Vũ Tình biểu thị trước đó đã thông báo đồng nghiệp chạy đến.

Ba người trở lại nhà Lý Tố Chân, Diệp Thiếu Dương tra xét thi thể Lý Tố Chân, đã lây nhiễm độc thi, thế là dùng thuốc một chút. Tìm trong phòng nhỏ một lần, không có nhiều vật hữu dụng, thế là hắn cầm những thứ trong hộp trang điểm lên.

Dưới hộp trang điểm có một cuốn sổ tay, bìa ngoài bằng nhựa plastic, trên đó viết bốn chữ “Nhật Ký Công Việc”, có vẻ là sản phẩm của những năm tám mươi, lật ra đến tờ thứ nhất, còn có một dòng trích dẫn lời vĩ nhân.

Trên mặt giấy ố vàng viết lít nha lít nhít những dòng chữ xinh đẹp, mà trên đầu nhật ký có ghi thời gian là năm 81, tờ thứ nhất viết:

Vì hưởng ứng cải cách giai cấp vô sản / hiệu triệu mệnh, XX đã từng nói, tương lai là thời đại tiếp cận với thế giới, quốc gia chúng ta hiện tại khan hiếm nhân tài phiên dịch. Cho nên, với chí hướng vĩ đại, tôi dự thi ngành phiên dịch XX Học Viện Ngoại Ngữ, đồng thời vinh dự trở thành một thành viên trong số đó…

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương giật một cái, ngay cả nhật ký bí mật nhất còn mở đầu như vậy, thì cũng chỉ có người thời đại kia mới dám ghi.

Nhanh chóng xem tiếp, phía sau đều viết về tâm tình khi lên đại học, và cảm xúc khi tiếp xúc với những sự vật mới lạ.

Diệp Thiếu Dương lướt nhanh chóng, cuối cùng thấy được tên Hạng Tiểu Vũ trong đó. Trong nhật ký ghi chép quá trình bọn họ quen biết, không khác mấy so với những gì bà kể trước đó. Phía sau nhật ký còn kể về mấy tình cảm vĩ đại, thông thiên với Hạng Tiểu Vũ… với lời lẽ còn buồn nôn hơn truyện của Quỳnh Dao, kể lại mình đã yêu Hạng Tiểu Vũ như thế nào…

Lật đến ở giữa, có tấm ảnh chụp ố vàng, là ảnh chụp chung của Lý Tố Chân và Hạng Tiểu Vũ, hai người đứng cùng một chỗ, có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng ánh mắt Lý Tố Chân, mặc dù thời gian qua đi mấy chục năm, vẫn có thể thông qua ảnh chụp, nhìn ra ánh mắt bà tràn đầy cảm giác hưng phấn.

Trương Tiểu Nhị nhìn thấy nhật ký và ảnh chụp, nói: “Trách không được bà nguyện ý hi sinh chính mình, bà đại khái là nghĩ, giải quyết Vương Mạn Tư, mình liền có cơ hội thay vào đó?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Em đang có suy nghĩ đập chậu cướp bông đó hả, không thể được. Tuy nhiên cũng khó đảm bảo bà không có động cơ đó.”

Nhìn ảnh chụp, hai người một nam một nữ trẻ tuổi thanh xuân tươi sáng tràn trề, nghĩ đến hai người cũng đã chết rồi, Diệp Thiếu Dương trong lòng cũng không khỏi có chút cảm hoài, ở trong lòng thầm nói với Lý Tố Chân: Dì Lý, bất kể như thế nào, tôi nhất định sẽ kết thúc hết thảy, để chuyện đã qua thành hồi ức quá khứ giữa các người.

Đưa nhật ký cho Tạ Vũ Tình, Diệp Thiếu Dương để nàng đi thăm dò tin tức thân phận Lý Tố Chân, mình một bên bố trí pháp đàn bên ngoài phòng.

Nguồn: Tầm Hoan Tạ Vũ Tình nói: “Ta không hiểu, Thi Du không phải có độc sao?”

“Quỷ yêu sẽ không trúng độc.”

“Nhưng mà, thời điểm này mà ngươi còn nghĩ như thế, ngươi tài thật.”

Diệp Thiếu Dương liếc nàng một cái, nói: “Thời điểm này là cái gì, tôi hoạt sát Phi Cương, ảnh hưởng gì chứ, Lý Tố Chân đã chết, cũng đâu sống được.”

Nói đến Lý Tố Chân, ba người đều có chút thổn thức, bà ở đây trông coi phần mộ của người yêu, trải qua ba mươi ba năm thanh xuân cô độc, cuối cùng còn rơi vào thảm cảnh bị người ta lột da.

Lại đợi một hồi, Diệp Thiếu Dương cảm giác không có gì, mở Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ ra, chỉ thấy phía dưới có tờ da mặt người, là mặt Lý Tố Chân… Diệp Thiếu Dương không đành lòng nhìn nhiều, chỉ dùng giấy vàng cẩn thận bao lấy, giao cho Tạ Vũ Tình.

“Cầm đi làm vật chứng đi, biết cô sẽ cần dùng đến.”

Tạ Vũ Tình cũng coi như gặp qua không ít thi thể, thế nhưng chân chính cầm tờ da mặt người trong tay vẫn cảm thấy có điểm kinh hãi, cẩn thận cất kỹ, lại nhìn trên mặt đất, nơi trước đó Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ bao trùm qua, có một đống bùn đất biến thành màu đen.

Diệp Thiếu Dương dùng Đinh Diệt Linh nạy cái đống đất này lên, vò thành một cục, dùng giấy vàng cẩn thận bọc lại, cất vào trong ba lô.

Lại nhìn trên mặt đất, chỉ có một đống đồ vật như cháy rụi khét lẹt, Diệp Thiếu Dương xốc nửa ngày, cuối cùng tìm ra một đám cỏ giống như rong biển.

Ma Tâm Thảo Địa Ngục!

“Tôi sớm nên nghĩ đến, là loại thực vật này đang tác quái.” Diệp Thiếu Dương giải thích: “Ma Tâm Thảo Địa Ngục vốn là Tà Linh, chỉ cần có một chút chân linh tiến vào, nó có thể ngưng tụ thành một loại thực thể, điều khiển chính mình.”

Tạ Vũ Tình nói: “Có ý gì, đây không phải là Vương Mạn Tư làm?”

“Dĩ nhiên không phải! Nếu đơn giản như vậy là có thể tiêu diệt ả, tôi thật muốn thắp nhang cầu nguyện.”

Diệp Thiếu Dương giải thích: “Vừa nãy chỉ là một sợi chân linh của Vương Mạn Tư, lợi dụng tà khí Ma Tâm Thảo, ngưng tụ thành thực thể cương thi mà thôi.”

Tạ Vũ Tình khẽ giật mình, nói: “Chân linh đâu, bị ngươi diệt rồi?”

“Đúng vậy, bất quá đối với bản tôn và hồn phách cô ta không có ảnh hưởng gì. Tuy nhiên cũng coi là một đại thu hoạch, chí ít chân linh nàng không thể ở bên ngoài tán loạn, huyễn hình giết người.”

Trương Tiểu Nhị thở dài: “Đáng tiếc dì Lý Tố Chân chết rồi.” Cắn răng nói: “Đều do tên Dương Thần Vũ kia quậy phá, dẫn mọi người đi, cho Vương Mạn Tư cơ hội, cũng trách tôi hành động quá cảm tính…”

Diệp Thiếu Dương trấn an nói: “Chuyện này ai cũng không quản được, nếu như Vương Mạn Tư muốn giết bà, bất kỳ lúc nào cô ta cũng có cơ hội, chúng ta cũng không thể 24 giờ túc trực kề bên bảo vệ, lại nói, các người có nghĩ tới không, trước khi chúng ta tới, Vương Mạn Tư vì cái gì lại không hạ thủ?”

Hai người nghe lời này, ngơ ngẩn tại chỗ.

Tạ Vũ Tình nói: “Đúng vậy, Vương Mạn Tư hoàn toàn có thể ra tay sớm, đến trước giết người giải hận, thứ hai cũng có thể phòng ngừa bà nói cho chúng ta biết chân tướng, tại sao lại muốn chúng ta nhìn thấy cô ta hạ thủ?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi vừa rồi có nghĩ vấn đề này, tôi đang nghĩ, Vương Mạn Tư có lẽ là cố ý muốn để chúng ta biết chân tướng năm đó, nàng muốn… Để chúng ta phục sinh Hạng Tiểu Vũ.”

“Ớ… Vì muốn gặp lại hắn?”

“Tám phần là vì muốn giết chết hắn hoàn toàn cho hả phẫn nộ, dù sao Hạng Tiểu Vũ cũng đã phong ấn cô ta ba mươi ba năm, mặc dù chính hắn cũng đã chết, nhưng bởi vì hắn sớm lợi dụng sức mạnh nguyền rủa, hồn phách vô hại, vẫn còn có cơ hội phục sinh.”

Trương Tiểu Nhị nói: ” Vương Mạn Tư thực đáng thương, bị người ta lừa thảm như vậy, đổi thành em, em nhất định sẽ không để cho nam nhân kia sống tốt, làm quỷ cũng muốn bóp chết hắn!”

Tạ Vũ Tình nói: “Đổi lại là ta thì không, bị người ta lừa, chỉ tự trách mình si tình, cam tâm tình nguyện mắc lừa, không liên quan tới người khác, vì cho dù mình khiến hắn thịt nát xương tan, vậy thì mình được gì?”

Diệp Thiếu Dương nội tâm kinh ngạc, nói: “Thật không nhìn ra, cô có thể nói những lời như thế!”

Tạ Vũ Tình nói: “Cái giề, ngươi xem thường ta!?”

“Không phải không phải, tôi chỉ là vẫn cảm thấy, cô là loại người có thù tất báo.”

Tạ Vũ Tình hừ một tiếng, nói: “Tình cảm không phải để báo thù.”

Diệp Thiếu Dương đối với tình cảm không hiểu nhiều lắm, cũng không muốn xoắn lấy vấn đề này, vội nói: “Vậy cô về trước đi. Có người chết, cô không tính tìm người đến thăm dò hiện trường à?”

Tạ Vũ Tình biểu thị trước đó đã thông báo đồng nghiệp chạy đến.

Ba người trở lại nhà Lý Tố Chân, Diệp Thiếu Dương tra xét thi thể Lý Tố Chân, đã lây nhiễm độc thi, thế là dùng thuốc một chút. Tìm trong phòng nhỏ một lần, không có nhiều vật hữu dụng, thế là hắn cầm những thứ trong hộp trang điểm lên.

Dưới hộp trang điểm có một cuốn sổ tay, bìa ngoài bằng nhựa plastic, trên đó viết bốn chữ “Nhật Ký Công Việc”, có vẻ là sản phẩm của những năm tám mươi, lật ra đến tờ thứ nhất, còn có một dòng trích dẫn lời vĩ nhân.

Trên mặt giấy ố vàng viết lít nha lít nhít những dòng chữ xinh đẹp, mà trên đầu nhật ký có ghi thời gian là năm 81, tờ thứ nhất viết:

Vì hưởng ứng cải cách giai cấp vô sản / hiệu triệu mệnh, XX đã từng nói, tương lai là thời đại tiếp cận với thế giới, quốc gia chúng ta hiện tại khan hiếm nhân tài phiên dịch. Cho nên, với chí hướng vĩ đại, tôi dự thi ngành phiên dịch XX Học Viện Ngoại Ngữ, đồng thời vinh dự trở thành một thành viên trong số đó…

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương giật một cái, ngay cả nhật ký bí mật nhất còn mở đầu như vậy, thì cũng chỉ có người thời đại kia mới dám ghi.

Nhanh chóng xem tiếp, phía sau đều viết về tâm tình khi lên đại học, và cảm xúc khi tiếp xúc với những sự vật mới lạ.

Diệp Thiếu Dương lướt nhanh chóng, cuối cùng thấy được tên Hạng Tiểu Vũ trong đó. Trong nhật ký ghi chép quá trình bọn họ quen biết, không khác mấy so với những gì bà kể trước đó. Phía sau nhật ký còn kể về mấy tình cảm vĩ đại, thông thiên với Hạng Tiểu Vũ… với lời lẽ còn buồn nôn hơn truyện của Quỳnh Dao, kể lại mình đã yêu Hạng Tiểu Vũ như thế nào…

Lật đến ở giữa, có tấm ảnh chụp ố vàng, là ảnh chụp chung của Lý Tố Chân và Hạng Tiểu Vũ, hai người đứng cùng một chỗ, có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng ánh mắt Lý Tố Chân, mặc dù thời gian qua đi mấy chục năm, vẫn có thể thông qua ảnh chụp, nhìn ra ánh mắt bà tràn đầy cảm giác hưng phấn.

Trương Tiểu Nhị nhìn thấy nhật ký và ảnh chụp, nói: “Trách không được bà nguyện ý hi sinh chính mình, bà đại khái là nghĩ, giải quyết Vương Mạn Tư, mình liền có cơ hội thay vào đó?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Em đang có suy nghĩ đập chậu cướp bông đó hả, không thể được. Tuy nhiên cũng khó đảm bảo bà không có động cơ đó.”

Nhìn ảnh chụp, hai người một nam một nữ trẻ tuổi thanh xuân tươi sáng tràn trề, nghĩ đến hai người cũng đã chết rồi, Diệp Thiếu Dương trong lòng cũng không khỏi có chút cảm hoài, ở trong lòng thầm nói với Lý Tố Chân: Dì Lý, bất kể như thế nào, tôi nhất định sẽ kết thúc hết thảy, để chuyện đã qua thành hồi ức quá khứ giữa các người.

Đưa nhật ký cho Tạ Vũ Tình, Diệp Thiếu Dương để nàng đi thăm dò tin tức thân phận Lý Tố Chân, mình một bên bố trí pháp đàn bên ngoài phòng.

Nguồn: Tầm Hoan