Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 1504: Tiểu cửu phẫn nộ (2)




“Không được, hắn phải biết, bọn chúng một lần không được, khẳng định còn có thể có điều hành động, phải cho hắn biết, ta và ngươi cùng đi tìm hắn.”

Qua Qua nói: “Ta tự mình trở về, ngươi làm việc của ngươi đi, không cần đi cùng ta.”

Tiểu Cửu hung hăng trừng mắt nhìn nó: “Ta thích đi!” 

Một tay đem hắn xách ở trong tay nói: “Đi thôi.”

Qua Qua chỉ chỉ Tâm Tâm: “Mang theo cô bé nữa.”

Tiểu Cửu vì thế mỗi tay xách theo một người, bay tới chỗ sâu trong sương mù. 

Lúc đó, Diệp Thiếu Dương đang ở trong nhà Lưu Minh, nghiên cứu từ trong hộp đồng lấy ra một món đồ nữa.

Một đám lông chim, thuần màu đen, có chút như là lông chim khổng tước, nhưng nhỏ hơn nhiều, bên trên thi khí quanh quẩn, trong hộp đồng tràn ngập thi khí, cũng là nó phát ra.

Bởi vì nồng đậm, thời điểm hộp đồng vừa mở ra, bên trong thi khí nồng đậm phun trào ra, may mà Diệp Thiếu Dương tay mắt lanh lẹ, vội vàng làm phép hóa giải, lại đem cửa sổ trước sau mở ra. 

Trong lòng nghĩ đến, trách không được hòa thượng kia nhắc nhở không được dễ dàng mở ra hộp đồng, thi khí nồng đậm trong hộp, có thể tạo thành ít nhất mười người thi biến, cho dù là pháp sư bình thường, cũng không thể ứng phó.

“Đây là cái gì?” Trương Tiểu Nhị vây xem hồi lâu, thật sự nhịn không được, hỏi một câu.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi nói: “Thật không ngờ, trên đời thật sự có phi cương.” 

“Phi... cương? Cái quỷ gì?”

“Không phải quỷ, là một loại cương thi.” Đối mặt Trương Tiểu Nhị mầm non mới của giới pháp thuật này, Diệp Thiếu Dương đành phải giảng giải sơ qua một phen: “Cương thi có rất nhiều loại: thủy thi hoạt thi huyết thi địa thi vân vân và vân vân, cương thi này chỉ là nguyên nhân hình thành khác nhau, cho nên đặc tính khác nhau, nhưng có vài loại cương thi, là tương đối đặc biệt, tỷ như chí thi, phi cương thi, Hạn Bạt, còn có đồng giáp thi ta trước kia từng đối phó.

Muốn nói thực lực tổng hợp, vài loại cương thi này là mạnh nhất, nhưng đồng giáp thi sợ sinh rỉ, đây là điểm yếu trí mạng của nó.” 

Tạ Vũ Tình nghe xong, nhịn không được hỏi một câu: “Phi cương có phải chính là cương thi biết bay hay không?”

“Biết bay là thật, nhưng cái này không phải mấu chốt, quỷ và tà linh đều biết bay, còn không phải đều bị giới pháp thuật áp chế. Phi cương ý tứ chân thật, là nói nó tốc độ cực nhanh, xa không phải loại cương thi cồng kềnh bình thường kia có thể so sánh, nhưng quan trọng nhất là, phi cương đã mở linh trí, hơn nữa có thể mượn da người biến hóa, còn có thể che dấu thi khí, phi thường khó có thể đối phó.”

Đám người Tạ Vũ Tình vừa nghe, nhìn nhau, lẩm bẩm: “Cái này còn là cương thi sao?” 

“Mấy người từng xem Liêu Trai chứ, bên trong có một cái họa bì, thật ra họa bì cũng không phải quỷ, mà là phi cương, nhưng trên mặt cũng không phải bút lông vẽ, là sau khi dán lên da người, sẽ biến thành bộ dáng tương ứng.”

“Như vậy...”

Tạ Vũ Tình âm thầm hít khí hỏi: “Phi cương gì đó, là hình thành thế nào?” 

“Cương thi tu vi cao thâm, vượt qua tam tiểu thiên kiếp, sau đó cơ duyên xảo hợp, có thể tu thành phi cương.”

Diệp Thiếu Dương cầm lấy lông chim màu đen trong tay nói: “Trên sách viết, trong cổ họng phi cương mọc một vòng lông vũ, đây là đặc điểm của nó, cho dù là sau khi biến hóa thành người, lông vũ vẫn sẽ có, nhưng tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vật thật.”

Tạ Vũ Tình nói: “Vì sao, cậu làm đạo sĩ mười mấy năm, chưa từng gặp phi cương?” 

“Phi cương số lượng cực ít, hơn nữa độ kiếp rất khó, nghe nói đã sớm diệt sạch, từ dân quốc về sau, giới pháp thuật chưa từng có sự kiện nhìn thấy phi cương xuất hiện.”

Diệp Thiếu Dương thở dài: “Thật sự là không ngờ, Vương Mạn Tư này, lại là một con phi cương.”

Tạ Vũ Tình trầm ngâm một lát nói: “Vậy làm sao bây giờ?” 

“Biết cái này, đối với chúng ta trợ giúp cũng không lớn, vẫn phải phải nghĩ biện pháp mở ra dây chuyền Ngô Tang để lại, tôi đang đợi Lãnh Ngọc trả lời tôi.”

Nghĩ nghĩ, lại hỏi Lưu Minh: “Năm đó có ai cùng lớp Vương Mạn Tư hoặc là Hạng Tiểu Vũ, hoặc là quan hệ tốt, bây giờ còn sống hay không?”

Lưu Minh hỏi: “Diệp tiên sinh muốn làm cái gì?” 

“Muốn làm rõ năm đó giữa mấy người kia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Vương Mạn Tư đã là phi cương, vì sao phải giấu diếm thân phận, tới nơi này học, còn có Hạng Tiểu Vũ và Ngô Tang, lại là vì sao mà đến. Mấy vấn đề này nếu không làm rõ, thì không cách nào điều tra tiếp.”

Lưu Minh gật gật đầu nói: “Trước đó chúng tôi cũng tìm những bạn học đó điều tra, cho nên mới sẽ xuất hiện phán đoán tình tay ba. Nhưng Vương Mạn Tư ở trường học rất quái gở, hầu như chỉ có một người bạn là Ngô Tang, mấy người bạn cùng phòng cũng đều đã chết, thật sự không có người nào biết nhiều hơn nữa.

Hạng Tiểu Vũ là cán bộ học sinh, nhân duyên tốt, nhưng cũng đều là kết giao sơ qua, đối với chuyện của hắn, người hiểu biết không nhiều.” 

Nói đến đây, Lưu Minh đột nhiên nhớ tới cái gì nói: “Đúng rồi, năm đó có một cô nương, lúc ấy là cánh tay phải của Hạng Tiểu Vũ ở hội học sinh, quan hệ không tệ, thời điểm trường học xảy ra sự kiện đó, nàng vừa lúc về nhà chịu tang, tránh thoát một kiếp, cô ấy chính là người Thạch Thành, sau khi xảy ra chuyện, cô ấy đau lòng quá độ, đã mắc bệnh tâm thần.

Chính phủ từng tìm cô ấy hỏi rất nhiều lần, bởi vì bệnh tâm thần, cái gì cũng không tra được. Sau đó qua vài năm, trường học nghe nói bệnh của cô ấy đã trị khỏi, nhưng lúc ấy sự kiện đã qua giai đoạn làm nguội, nhà trường cũng sẽ không tìm cô ấy hỏi. Tôi cảm thấy nếu cậu muốn tìm người điều tra chuyện năm đó, cô ấy là nhân tuyển tốt nhất, tôi quay đầu đem phương thức liên hệ cô ấy tìm được gửi cho cậu.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu đáp ứng. “Nhưng tôi có chút nghi hoặc, ông nói cô ấy đau lòng quá độ, mắc bệnh tâm thần, cô ấy vì chuyện gì đau lòng như vậy?” 

“Theo nhà trường điều tra, cô ấy si mê Hạng Tiểu Vũ, cô ấy đau lòng, tự nhiên là bởi vì Hạng Tiểu Vũ chết.”

Diệp Thiếu Dương giật mình nói: “Có thể đau lòng tới bệnh tâm thần? Cái này phải si mê tới trình độ nào.”

Trương Tiểu Nhị nói: “Cái này có thể lý giải nha, sư phụ, nếu anh ngày nào đó chết, em cho dù không mắc bệnh tâm thần, cũng sẽ khóc tới mù mắt.” 

“Cút, đừng rủa anh!” Diệp Thiếu Dương mắng.

Cầm sợi lông vũ màu đen kia, một nhóm ba người rời khỏi nhà Lưu Minh.

“Làm sao bây giờ?” Sau khi lên xe, Tạ Vũ Tình hỏi. 

“Đi tìm Quách sư huynh, cùng nhau đi đào cống thoát nước.”

Ô tô vừa khởi động, lòng bàn tay Diệp Thiếu Dương đột nhiên truyền ra một luồng dị động - là hai luồng.

Mở tay ra nhìn, là hồn ấn Qua Qua và Tiểu Cửu cùng nhau sáng lên, trong lòng rất ngạc nhiên, hai mặt hàng này sao có thể ở cùng một chỗ? Tiểu Cửu đi Thanh Minh Giới lâu như vậy, sao đột nhiên trở lại? 

Cảm giác được vị trí bọn họ là nhà mình, Diệp Thiếu Dương lập tức bảo Tạ Vũ Tình quay đầu, đem xe lái về phía nhà mình.

Một khắc đồng hồ sau, Diệp Thiếu Dương về nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy Tiểu Cửu ngồi ở trên sô pha, mặc váy dài cổ trang, ngồi ở trên sô pha.

Vạt váy lộ ra hai cái chân trắng như tuyết, chân trần không đi giày. 

“Thiếu Dương.”

Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, Tiểu Cửu lập tức đứng dậy, trong mắt toát ra thần thái hưng phấn.

Diệp Thiếu Dương đánh tiếng, kéo nàng ngồi xuống ở trên sô pha, lúc này mới nhìn thấy Qua Qua ngã chỏng vó nằm ở trên sô pha, vỗ một phát ở trên mông nó nói: “Giả chết cái gì, hẳn lên, bảo ta hồi tới làm gì?”  “Không được, hắn phải biết, bọn chúng một lần không được, khẳng định còn có thể có điều hành động, phải cho hắn biết, ta và ngươi cùng đi tìm hắn.”

Qua Qua nói: “Ta tự mình trở về, ngươi làm việc của ngươi đi, không cần đi cùng ta.”

Tiểu Cửu hung hăng trừng mắt nhìn nó: “Ta thích đi!” 

Một tay đem hắn xách ở trong tay nói: “Đi thôi.”

Qua Qua chỉ chỉ Tâm Tâm: “Mang theo cô bé nữa.”

Tiểu Cửu vì thế mỗi tay xách theo một người, bay tới chỗ sâu trong sương mù. 

Lúc đó, Diệp Thiếu Dương đang ở trong nhà Lưu Minh, nghiên cứu từ trong hộp đồng lấy ra một món đồ nữa.

Một đám lông chim, thuần màu đen, có chút như là lông chim khổng tước, nhưng nhỏ hơn nhiều, bên trên thi khí quanh quẩn, trong hộp đồng tràn ngập thi khí, cũng là nó phát ra.

Bởi vì nồng đậm, thời điểm hộp đồng vừa mở ra, bên trong thi khí nồng đậm phun trào ra, may mà Diệp Thiếu Dương tay mắt lanh lẹ, vội vàng làm phép hóa giải, lại đem cửa sổ trước sau mở ra. 

Trong lòng nghĩ đến, trách không được hòa thượng kia nhắc nhở không được dễ dàng mở ra hộp đồng, thi khí nồng đậm trong hộp, có thể tạo thành ít nhất mười người thi biến, cho dù là pháp sư bình thường, cũng không thể ứng phó.

“Đây là cái gì?” Trương Tiểu Nhị vây xem hồi lâu, thật sự nhịn không được, hỏi một câu.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi nói: “Thật không ngờ, trên đời thật sự có phi cương.” 

“Phi... cương? Cái quỷ gì?”

“Không phải quỷ, là một loại cương thi.” Đối mặt Trương Tiểu Nhị mầm non mới của giới pháp thuật này, Diệp Thiếu Dương đành phải giảng giải sơ qua một phen: “Cương thi có rất nhiều loại: thủy thi hoạt thi huyết thi địa thi vân vân và vân vân, cương thi này chỉ là nguyên nhân hình thành khác nhau, cho nên đặc tính khác nhau, nhưng có vài loại cương thi, là tương đối đặc biệt, tỷ như chí thi, phi cương thi, Hạn Bạt, còn có đồng giáp thi ta trước kia từng đối phó.

Muốn nói thực lực tổng hợp, vài loại cương thi này là mạnh nhất, nhưng đồng giáp thi sợ sinh rỉ, đây là điểm yếu trí mạng của nó.” 

Tạ Vũ Tình nghe xong, nhịn không được hỏi một câu: “Phi cương có phải chính là cương thi biết bay hay không?”

“Biết bay là thật, nhưng cái này không phải mấu chốt, quỷ và tà linh đều biết bay, còn không phải đều bị giới pháp thuật áp chế. Phi cương ý tứ chân thật, là nói nó tốc độ cực nhanh, xa không phải loại cương thi cồng kềnh bình thường kia có thể so sánh, nhưng quan trọng nhất là, phi cương đã mở linh trí, hơn nữa có thể mượn da người biến hóa, còn có thể che dấu thi khí, phi thường khó có thể đối phó.”

Đám người Tạ Vũ Tình vừa nghe, nhìn nhau, lẩm bẩm: “Cái này còn là cương thi sao?” 

“Mấy người từng xem Liêu Trai chứ, bên trong có một cái họa bì, thật ra họa bì cũng không phải quỷ, mà là phi cương, nhưng trên mặt cũng không phải bút lông vẽ, là sau khi dán lên da người, sẽ biến thành bộ dáng tương ứng.”

“Như vậy...”

Tạ Vũ Tình âm thầm hít khí hỏi: “Phi cương gì đó, là hình thành thế nào?” 

“Cương thi tu vi cao thâm, vượt qua tam tiểu thiên kiếp, sau đó cơ duyên xảo hợp, có thể tu thành phi cương.”

Diệp Thiếu Dương cầm lấy lông chim màu đen trong tay nói: “Trên sách viết, trong cổ họng phi cương mọc một vòng lông vũ, đây là đặc điểm của nó, cho dù là sau khi biến hóa thành người, lông vũ vẫn sẽ có, nhưng tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vật thật.”

Tạ Vũ Tình nói: “Vì sao, cậu làm đạo sĩ mười mấy năm, chưa từng gặp phi cương?” 

“Phi cương số lượng cực ít, hơn nữa độ kiếp rất khó, nghe nói đã sớm diệt sạch, từ dân quốc về sau, giới pháp thuật chưa từng có sự kiện nhìn thấy phi cương xuất hiện.”

Diệp Thiếu Dương thở dài: “Thật sự là không ngờ, Vương Mạn Tư này, lại là một con phi cương.”

Tạ Vũ Tình trầm ngâm một lát nói: “Vậy làm sao bây giờ?” 

“Biết cái này, đối với chúng ta trợ giúp cũng không lớn, vẫn phải phải nghĩ biện pháp mở ra dây chuyền Ngô Tang để lại, tôi đang đợi Lãnh Ngọc trả lời tôi.”

Nghĩ nghĩ, lại hỏi Lưu Minh: “Năm đó có ai cùng lớp Vương Mạn Tư hoặc là Hạng Tiểu Vũ, hoặc là quan hệ tốt, bây giờ còn sống hay không?”

Lưu Minh hỏi: “Diệp tiên sinh muốn làm cái gì?” 

“Muốn làm rõ năm đó giữa mấy người kia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Vương Mạn Tư đã là phi cương, vì sao phải giấu diếm thân phận, tới nơi này học, còn có Hạng Tiểu Vũ và Ngô Tang, lại là vì sao mà đến. Mấy vấn đề này nếu không làm rõ, thì không cách nào điều tra tiếp.”

Lưu Minh gật gật đầu nói: “Trước đó chúng tôi cũng tìm những bạn học đó điều tra, cho nên mới sẽ xuất hiện phán đoán tình tay ba. Nhưng Vương Mạn Tư ở trường học rất quái gở, hầu như chỉ có một người bạn là Ngô Tang, mấy người bạn cùng phòng cũng đều đã chết, thật sự không có người nào biết nhiều hơn nữa.

Hạng Tiểu Vũ là cán bộ học sinh, nhân duyên tốt, nhưng cũng đều là kết giao sơ qua, đối với chuyện của hắn, người hiểu biết không nhiều.” 

Nói đến đây, Lưu Minh đột nhiên nhớ tới cái gì nói: “Đúng rồi, năm đó có một cô nương, lúc ấy là cánh tay phải của Hạng Tiểu Vũ ở hội học sinh, quan hệ không tệ, thời điểm trường học xảy ra sự kiện đó, nàng vừa lúc về nhà chịu tang, tránh thoát một kiếp, cô ấy chính là người Thạch Thành, sau khi xảy ra chuyện, cô ấy đau lòng quá độ, đã mắc bệnh tâm thần.

Chính phủ từng tìm cô ấy hỏi rất nhiều lần, bởi vì bệnh tâm thần, cái gì cũng không tra được. Sau đó qua vài năm, trường học nghe nói bệnh của cô ấy đã trị khỏi, nhưng lúc ấy sự kiện đã qua giai đoạn làm nguội, nhà trường cũng sẽ không tìm cô ấy hỏi. Tôi cảm thấy nếu cậu muốn tìm người điều tra chuyện năm đó, cô ấy là nhân tuyển tốt nhất, tôi quay đầu đem phương thức liên hệ cô ấy tìm được gửi cho cậu.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu đáp ứng. “Nhưng tôi có chút nghi hoặc, ông nói cô ấy đau lòng quá độ, mắc bệnh tâm thần, cô ấy vì chuyện gì đau lòng như vậy?” 

“Theo nhà trường điều tra, cô ấy si mê Hạng Tiểu Vũ, cô ấy đau lòng, tự nhiên là bởi vì Hạng Tiểu Vũ chết.”

Diệp Thiếu Dương giật mình nói: “Có thể đau lòng tới bệnh tâm thần? Cái này phải si mê tới trình độ nào.”

Trương Tiểu Nhị nói: “Cái này có thể lý giải nha, sư phụ, nếu anh ngày nào đó chết, em cho dù không mắc bệnh tâm thần, cũng sẽ khóc tới mù mắt.” 

“Cút, đừng rủa anh!” Diệp Thiếu Dương mắng.

Cầm sợi lông vũ màu đen kia, một nhóm ba người rời khỏi nhà Lưu Minh.

“Làm sao bây giờ?” Sau khi lên xe, Tạ Vũ Tình hỏi. 

“Đi tìm Quách sư huynh, cùng nhau đi đào cống thoát nước.”

Ô tô vừa khởi động, lòng bàn tay Diệp Thiếu Dương đột nhiên truyền ra một luồng dị động - là hai luồng.

Mở tay ra nhìn, là hồn ấn Qua Qua và Tiểu Cửu cùng nhau sáng lên, trong lòng rất ngạc nhiên, hai mặt hàng này sao có thể ở cùng một chỗ? Tiểu Cửu đi Thanh Minh Giới lâu như vậy, sao đột nhiên trở lại? 

Cảm giác được vị trí bọn họ là nhà mình, Diệp Thiếu Dương lập tức bảo Tạ Vũ Tình quay đầu, đem xe lái về phía nhà mình.

Một khắc đồng hồ sau, Diệp Thiếu Dương về nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy Tiểu Cửu ngồi ở trên sô pha, mặc váy dài cổ trang, ngồi ở trên sô pha.

Vạt váy lộ ra hai cái chân trắng như tuyết, chân trần không đi giày. 

“Thiếu Dương.”

Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, Tiểu Cửu lập tức đứng dậy, trong mắt toát ra thần thái hưng phấn.

Diệp Thiếu Dương đánh tiếng, kéo nàng ngồi xuống ở trên sô pha, lúc này mới nhìn thấy Qua Qua ngã chỏng vó nằm ở trên sô pha, vỗ một phát ở trên mông nó nói: “Giả chết cái gì, hẳn lên, bảo ta hồi tới làm gì?”