Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 1393: Ban đêm quan sát tinh tượng




Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc: “Cái này em không hiểu, nam nhân đều sẽ ghen, tựa như Lãnh Ngọc đối với sư huynh cô ấy cũng rất thuần khiết, anh rất rõ ràng, nhưng nhìn thấy bọn họ cùng một chỗ, sẽ... có chút không thoải mái.”

Chanh Tử nghiêng đầu tự hỏi: “Thật sự sẽ như vậy sao?”

“Đương nhiên!” 

“Cái đó em mặc kệ, dù sao em muốn anh thương em như trước.” Chanh Tử nhảy một bước đến trên người hắn, Diệp Thiếu Dương đành phải ôm lấy nàng, vẻ mặt rất là bất đắc dĩ, giống đối đãi tiểu muội muội dỗ nàng các kiểu.

Từ trong ba lô lấy ra một nắm châu hoa, đồ trang sức, các loại đá quý long lanh, đặt ở trong tay Chanh Tử nói: “Đây là anh ở trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ giết mỗ mỗ kia, từ trong sơn môn của ả tìm được bảo bối, lúc ấy anh liền giúp em chọn lựa ra những thứ này, giữ lại gặp mặt tặng cho em, vì thế còn bị bọn họ chê cười, nói anh thương em nhất...”

“Vâng vâng, lão đại tốt nhất!” Chanh Tử tóm mặt Diệp Thiếu Dương, ở trên mặt hắn hôn “bẹp” một cái. 

Ặc... Diệp Thiếu Dương lấy mu bàn tay lau nước miếng, từ trong một đống bảo bối lấy ra một thanh kiếm nhỏ tinh xảo, đưa cho Chanh Tử xem: “À, đừng nói anh bất công, đây là tặng cho tiểu bạch kiểm, em mang đi cho hắn đi.”

“Oa, không tệ nha, đa tạ lão đại, hắn nhất định rất thích! Ồ đúng rồi lão đại, hắn gần đây đã trở lại Thiên Tử điện!”

“Hắn không phải bị phạt đi tòng quân sao?” 

“Đúng vậy, hắn gần đây hình như là vận chuyển quân nhu cái gì đi tiền tuyến, bên kia tấu công, phủ quân đại nhân liền cho hắn trở lại. Nhưng hắn gần đây thành thật một chút, cho nên không đi lên cùng em.”

Diệp Thiếu Dương hiểu ý cười, hắn hoàn toàn có thể nghĩ đến nội tình chuyện này:

Tiêu Dật Vân là nửa con trai của Thôi phủ quân, phạm sai lầm, đến trong quân doanh cũng chỉ là làm cái quá trình, các lão đại kia của Quân Bị ti nhắm chừng lòng đều như gương sáng, cố ý tìm cái công lao, tấu lên, sau đó Thôi phủ quân biết thời biết thế, để Tiêu Dật Vân quan phục nguyên chức, tất cả tự nhiên mà vậy. 

“Em nói cho tiểu bạch kiểm, bảo hắn chuẩn bị một ít rượu hoa quả ngon, chờ anh bận xong rồi, đi xuống tìm hắn uống rượu.”

Chanh Tử bĩu môi nói: “Hắn không uống rượu đâu, em không cho hắn uống rượu.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Em xem, còn nói thân với anh, giờ đã bảo vệ rồi.” 

“Ghét!” Chanh Tử giận lườm hắn một cái, đem bảo bối Diệp Thiếu Dương cho cô đều thu thập lại, ngồi ở trên giường nói chuyện với Diệp Thiếu Dương.

Gần đây Tiểu Thanh tiến vào âm ty, bọn họ đã gặp.

Chính là ở dưới sự an bài của nàng, Tiểu Thanh yết kiến Thôi phủ quân, sau đó cũng kiếm một công việc lập công chuộc tội, đi Tượng Tâm ti phục dịch. 

Diệp Thiếu Dương nghe nói Thôi phủ quân chịu hỗ trợ, nhất thời yên lòng. Bảo Chanh Tử sau khi trở về, tìm cơ hội lại quanh co lòng vòng hỏi Thôi phủ quân một phen, các môn nhân khác của mình làm sao bây giờ, có thể cũng có cơ hội lập công chuộc tội hay không.

Chanh Tử đáp ứng.

“Lão đại, em cần lưu lại giúp anh hay không, hoặc là để tiểu lang bọn họ đi lên cùng nhau giúp anh?” 

“Thôi, các em vừa được tha, đừng ở nhân gian tìm phiền toái nữa, tạm thành thật một thời gian đi.”

Diệp Thiếu Dương khuyên mãi, cuối cùng khuyên được Chanh Tử, tiễn nàng ra khỏi cửa, nhìn nàng phá vỡ hư không, tiến vào âm ty, lúc này mới yên tâm.

Gian thứ sáu chữ Thiên... 

Diệp Thiếu Dương mò mẫm đi ở trong khu nhà khách, đi tới khu vực chữ “Thiên”, lúc này mới phát hiện không giống với phòng ở nơi khác, từ cửa sổ nhìn vào, là một phòng xép, đồ gia dụng cũng nhiều hơn một chút.

Nói như vậy, thì ra chỗ ăn ở cũng là có cấp bậc, chữ Thiên hẳn là cấp cao nhất.

Sư phụ Thanh Vân Tử ở gian thứ sáu, vậy cũng chính là nói, phía trước còn có năm người tư tách từng trải cao hơn lão. 

Diệp Thiếu Dương rất tò mò là năm người nào, ở thời điểm đi qua gian phòng số một chữ Thiên, hướng trong cửa sổ nhìn thoáng qua, trong phòng ngủ sáng đèn, một lão giả ngồi dưới đèn trước bàn làm việc, tóc màu bạc quấn lên, là trang phục đạo sĩ.

Khoảng cách có chút xa, lão nhân lại cúi đầu, Diệp Thiếu Dương mất một lúc cũng không phân biệt ra là ai, đến trước cửa sổ đang muốn nhìn kỹ, một con thiêu thân thật lớn đột nhiên từ trên nóc nhà bay xuống, vẫy cánh, có bột phấn màu xanh lục từ trên người rải ra.

Quỷ nga linh phấn! 

Bị thứ này dính vào người, là sẽ bị ngứa rất lâu, Diệp Thiếu Dương vội vàng thối lui.

Lão đạo sĩ trong phòng hướng ra phía ngoài liếc một cái, đứng dậy đi qua mở cửa.

“Đạo Uyên sư thúc!” Diệp Thiếu Dương kinh hô. Gian phòng số một chữ Thiên, thì ra là thứ dữ này ở. Nghĩ chút ngoài lão ra còn có ai, mặc kệ luận bối phận, tuổi hay thực lực, lão đều gần với nhân gian tam thiên sư của Huyền Không quan. Gian phòng số một chữ Thiên này, cũng chỉ có lão có tư cách ở. 

Đánh giá cao thấp Đạo Uyên chân nhân một phen, Diệp Thiếu Dương phát hiện lão vẫn giống trước kia, tinh thần quắc thước, tóc bạc mặt hồng hào.

“Đạo Uyên sư công, con thật không ngờ người có thể đến, đã lâu không gặp, khí sắc người rất tốt.”

Diệp Thiếu Dương lập tức chắp tay hành lễ, tuy dựa theo bối phận thật sự, Đạo Uyên chân nhân còn phải gọi hắn một tiếng sư thúc, nhưng Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không dám nhận, hơn nữa đây là trường hợp riêng tư, dựa theo quy củ ước định thành tục, hắn gặp Long Dương chân nhân đệ tử đời một này, cũng phải gọi một tiếng sư thúc, càng không cần phải nói gặp Đạo Uyên. 

Đạo Uyên chân nhân nhìn hắn nói: “Lần trước ta bảo ngươi hỗ trợ bắt giết phệ hồn ma, ngươi cũng làm được rồi, việc này không tệ.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Chuyện Trương Thi Minh, con rất xin lỗi, luôn muốn tìm một cơ hội đi Long Hổ Sơn bái phỏng sư công người, chỉ là luôn luôn bận rộn, không có thời gian.”

Câu này thực sự không phải lấy lý do thoái thác, mình một đường hàng yêu trừ ma, vốn không có bao nhiêu thời gian nhàn rỗi. 

“Chuyện của hắn, ta cũng có biết đôi chút, thiện ác đều là nhân, lịch kiếp lại không quả. Hắn không thể vượt qua tình kiếp, đành phải trùng tu luân hồi, không quan hệ với ngươi. Ngươi là tới tìm sư phụ ngươi à, ngươi đi trước đi.”

Diệp Thiếu Dương lập tức nói lời cảm tạ, thấy Đạo Uyên chân nhân đóng cửa đi vào, lúc này mới đi hướng căn nhà kế tiếp.

Mấy căn nhà sau đó không phải tắt đèn, thì bức rèm bị kéo lên, Diệp Thiếu Dương cũng không có tâm tư cân nhắc người nào ở bên trong, một hơi tới ngoài cửa gian thứ sáu, nâng tay vừa muốn gõ cửa, cửa đã từ bên trong mở ra, một người trẻ tuổi hướng hắn cười cười, cực kỳ cung kính chào hỏi: “Nhị sư huynh!” 

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, mới nhận ra đối phương là Tô Khâm Chương, một ngoại môn sư đệ của mình, thiên phú rất cao, trước giờ rất được lòng Thanh Vân Tử, làm gì cũng đưa đi theo, trước đây từng có qua lại mấy lần, Diệp Thiếu Dương ấn tượng không tệ đối với hắn.

“Nhị sư huynh, đã lâu không gặp, sư huynh gần đây thế nào?” Tô Khâm Chương cực kỳ thân thiết.

Diệp Thiếu Dương nói chuyện phiếm với hắn vài câu, rồi hỏi: “Sư phụ đâu?” 

“Ở phòng ngủ, chờ sư huynh rất lâu rồi, sư huynh vào đi, đệ cũng nên trở về nghỉ ngơi rồi.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, đi vào phòng ngủ, vừa vào cửa đã nhìn thấy Thanh Vân Tử, thân hình cao lớn đứng ở trước cửa sổ, hai tay chắp ở phía sau lưng, nhìn bầu trời ngẩn người.

Diệp Thiếu Dương tự mình đi đến trước giường, chễm chệ nằm xuống, nhìn quanh nói: “Phòng này của sư phụ so với cái kia của con tốt hơn nhiều, đồ gia dụng cũng nhiều hơn chút. Đúng rồi, thức ăn giống nhau sao?”  Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc: “Cái này em không hiểu, nam nhân đều sẽ ghen, tựa như Lãnh Ngọc đối với sư huynh cô ấy cũng rất thuần khiết, anh rất rõ ràng, nhưng nhìn thấy bọn họ cùng một chỗ, sẽ... có chút không thoải mái.”

Chanh Tử nghiêng đầu tự hỏi: “Thật sự sẽ như vậy sao?”

“Đương nhiên!” 

“Cái đó em mặc kệ, dù sao em muốn anh thương em như trước.” Chanh Tử nhảy một bước đến trên người hắn, Diệp Thiếu Dương đành phải ôm lấy nàng, vẻ mặt rất là bất đắc dĩ, giống đối đãi tiểu muội muội dỗ nàng các kiểu.

Từ trong ba lô lấy ra một nắm châu hoa, đồ trang sức, các loại đá quý long lanh, đặt ở trong tay Chanh Tử nói: “Đây là anh ở trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ giết mỗ mỗ kia, từ trong sơn môn của ả tìm được bảo bối, lúc ấy anh liền giúp em chọn lựa ra những thứ này, giữ lại gặp mặt tặng cho em, vì thế còn bị bọn họ chê cười, nói anh thương em nhất...”

“Vâng vâng, lão đại tốt nhất!” Chanh Tử tóm mặt Diệp Thiếu Dương, ở trên mặt hắn hôn “bẹp” một cái. 

Ặc... Diệp Thiếu Dương lấy mu bàn tay lau nước miếng, từ trong một đống bảo bối lấy ra một thanh kiếm nhỏ tinh xảo, đưa cho Chanh Tử xem: “À, đừng nói anh bất công, đây là tặng cho tiểu bạch kiểm, em mang đi cho hắn đi.”

“Oa, không tệ nha, đa tạ lão đại, hắn nhất định rất thích! Ồ đúng rồi lão đại, hắn gần đây đã trở lại Thiên Tử điện!”

“Hắn không phải bị phạt đi tòng quân sao?” 

“Đúng vậy, hắn gần đây hình như là vận chuyển quân nhu cái gì đi tiền tuyến, bên kia tấu công, phủ quân đại nhân liền cho hắn trở lại. Nhưng hắn gần đây thành thật một chút, cho nên không đi lên cùng em.”

Diệp Thiếu Dương hiểu ý cười, hắn hoàn toàn có thể nghĩ đến nội tình chuyện này:

Tiêu Dật Vân là nửa con trai của Thôi phủ quân, phạm sai lầm, đến trong quân doanh cũng chỉ là làm cái quá trình, các lão đại kia của Quân Bị ti nhắm chừng lòng đều như gương sáng, cố ý tìm cái công lao, tấu lên, sau đó Thôi phủ quân biết thời biết thế, để Tiêu Dật Vân quan phục nguyên chức, tất cả tự nhiên mà vậy. 

“Em nói cho tiểu bạch kiểm, bảo hắn chuẩn bị một ít rượu hoa quả ngon, chờ anh bận xong rồi, đi xuống tìm hắn uống rượu.”

Chanh Tử bĩu môi nói: “Hắn không uống rượu đâu, em không cho hắn uống rượu.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Em xem, còn nói thân với anh, giờ đã bảo vệ rồi.” 

“Ghét!” Chanh Tử giận lườm hắn một cái, đem bảo bối Diệp Thiếu Dương cho cô đều thu thập lại, ngồi ở trên giường nói chuyện với Diệp Thiếu Dương.

Gần đây Tiểu Thanh tiến vào âm ty, bọn họ đã gặp.

Chính là ở dưới sự an bài của nàng, Tiểu Thanh yết kiến Thôi phủ quân, sau đó cũng kiếm một công việc lập công chuộc tội, đi Tượng Tâm ti phục dịch. 

Diệp Thiếu Dương nghe nói Thôi phủ quân chịu hỗ trợ, nhất thời yên lòng. Bảo Chanh Tử sau khi trở về, tìm cơ hội lại quanh co lòng vòng hỏi Thôi phủ quân một phen, các môn nhân khác của mình làm sao bây giờ, có thể cũng có cơ hội lập công chuộc tội hay không.

Chanh Tử đáp ứng.

“Lão đại, em cần lưu lại giúp anh hay không, hoặc là để tiểu lang bọn họ đi lên cùng nhau giúp anh?” 

“Thôi, các em vừa được tha, đừng ở nhân gian tìm phiền toái nữa, tạm thành thật một thời gian đi.”

Diệp Thiếu Dương khuyên mãi, cuối cùng khuyên được Chanh Tử, tiễn nàng ra khỏi cửa, nhìn nàng phá vỡ hư không, tiến vào âm ty, lúc này mới yên tâm.

Gian thứ sáu chữ Thiên... 

Diệp Thiếu Dương mò mẫm đi ở trong khu nhà khách, đi tới khu vực chữ “Thiên”, lúc này mới phát hiện không giống với phòng ở nơi khác, từ cửa sổ nhìn vào, là một phòng xép, đồ gia dụng cũng nhiều hơn một chút.

Nói như vậy, thì ra chỗ ăn ở cũng là có cấp bậc, chữ Thiên hẳn là cấp cao nhất.

Sư phụ Thanh Vân Tử ở gian thứ sáu, vậy cũng chính là nói, phía trước còn có năm người tư tách từng trải cao hơn lão. 

Diệp Thiếu Dương rất tò mò là năm người nào, ở thời điểm đi qua gian phòng số một chữ Thiên, hướng trong cửa sổ nhìn thoáng qua, trong phòng ngủ sáng đèn, một lão giả ngồi dưới đèn trước bàn làm việc, tóc màu bạc quấn lên, là trang phục đạo sĩ.

Khoảng cách có chút xa, lão nhân lại cúi đầu, Diệp Thiếu Dương mất một lúc cũng không phân biệt ra là ai, đến trước cửa sổ đang muốn nhìn kỹ, một con thiêu thân thật lớn đột nhiên từ trên nóc nhà bay xuống, vẫy cánh, có bột phấn màu xanh lục từ trên người rải ra.

Quỷ nga linh phấn! 

Bị thứ này dính vào người, là sẽ bị ngứa rất lâu, Diệp Thiếu Dương vội vàng thối lui.

Lão đạo sĩ trong phòng hướng ra phía ngoài liếc một cái, đứng dậy đi qua mở cửa.

“Đạo Uyên sư thúc!” Diệp Thiếu Dương kinh hô. Gian phòng số một chữ Thiên, thì ra là thứ dữ này ở. Nghĩ chút ngoài lão ra còn có ai, mặc kệ luận bối phận, tuổi hay thực lực, lão đều gần với nhân gian tam thiên sư của Huyền Không quan. Gian phòng số một chữ Thiên này, cũng chỉ có lão có tư cách ở. 

Đánh giá cao thấp Đạo Uyên chân nhân một phen, Diệp Thiếu Dương phát hiện lão vẫn giống trước kia, tinh thần quắc thước, tóc bạc mặt hồng hào.

“Đạo Uyên sư công, con thật không ngờ người có thể đến, đã lâu không gặp, khí sắc người rất tốt.”

Diệp Thiếu Dương lập tức chắp tay hành lễ, tuy dựa theo bối phận thật sự, Đạo Uyên chân nhân còn phải gọi hắn một tiếng sư thúc, nhưng Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không dám nhận, hơn nữa đây là trường hợp riêng tư, dựa theo quy củ ước định thành tục, hắn gặp Long Dương chân nhân đệ tử đời một này, cũng phải gọi một tiếng sư thúc, càng không cần phải nói gặp Đạo Uyên. 

Đạo Uyên chân nhân nhìn hắn nói: “Lần trước ta bảo ngươi hỗ trợ bắt giết phệ hồn ma, ngươi cũng làm được rồi, việc này không tệ.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Chuyện Trương Thi Minh, con rất xin lỗi, luôn muốn tìm một cơ hội đi Long Hổ Sơn bái phỏng sư công người, chỉ là luôn luôn bận rộn, không có thời gian.”

Câu này thực sự không phải lấy lý do thoái thác, mình một đường hàng yêu trừ ma, vốn không có bao nhiêu thời gian nhàn rỗi. 

“Chuyện của hắn, ta cũng có biết đôi chút, thiện ác đều là nhân, lịch kiếp lại không quả. Hắn không thể vượt qua tình kiếp, đành phải trùng tu luân hồi, không quan hệ với ngươi. Ngươi là tới tìm sư phụ ngươi à, ngươi đi trước đi.”

Diệp Thiếu Dương lập tức nói lời cảm tạ, thấy Đạo Uyên chân nhân đóng cửa đi vào, lúc này mới đi hướng căn nhà kế tiếp.

Mấy căn nhà sau đó không phải tắt đèn, thì bức rèm bị kéo lên, Diệp Thiếu Dương cũng không có tâm tư cân nhắc người nào ở bên trong, một hơi tới ngoài cửa gian thứ sáu, nâng tay vừa muốn gõ cửa, cửa đã từ bên trong mở ra, một người trẻ tuổi hướng hắn cười cười, cực kỳ cung kính chào hỏi: “Nhị sư huynh!” 

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, mới nhận ra đối phương là Tô Khâm Chương, một ngoại môn sư đệ của mình, thiên phú rất cao, trước giờ rất được lòng Thanh Vân Tử, làm gì cũng đưa đi theo, trước đây từng có qua lại mấy lần, Diệp Thiếu Dương ấn tượng không tệ đối với hắn.

“Nhị sư huynh, đã lâu không gặp, sư huynh gần đây thế nào?” Tô Khâm Chương cực kỳ thân thiết.

Diệp Thiếu Dương nói chuyện phiếm với hắn vài câu, rồi hỏi: “Sư phụ đâu?” 

“Ở phòng ngủ, chờ sư huynh rất lâu rồi, sư huynh vào đi, đệ cũng nên trở về nghỉ ngơi rồi.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, đi vào phòng ngủ, vừa vào cửa đã nhìn thấy Thanh Vân Tử, thân hình cao lớn đứng ở trước cửa sổ, hai tay chắp ở phía sau lưng, nhìn bầu trời ngẩn người.

Diệp Thiếu Dương tự mình đi đến trước giường, chễm chệ nằm xuống, nhìn quanh nói: “Phòng này của sư phụ so với cái kia của con tốt hơn nhiều, đồ gia dụng cũng nhiều hơn chút. Đúng rồi, thức ăn giống nhau sao?”