Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 1368: Hướng tới huyền không quan (2)




“Đệ dùng trước, nơi nào không thoải mái ghi nhớ, trở về nói cho ta biết, ta giúp đệ cải tiến.” Lão Quách cực kỳ ân cần nói.

“Làm phiền huynh rồi, chuyên môn làm cho đệ một thứ trâu bò như vậy.” Diệp Thiếu Dương cực kỳ cảm động.

Lão Quách gãi gãi đầu nói: “Cũng không riêng gì vì đệ, ta nghĩ đệ dùng trước, thể nghiệm một phen, giúp ta cải tiến, chờ sau khi công năng hoàn bị, ta làm thêm vài cái bán ra bên ngoài.” 

“Cái đệch, thì ra là lấy đệ làm thí nghiệm!”

“Đệ được miễn phí một cái rương, có cái gì tổn thất sao?”

“Nói cũng đúng. Đệ nói: sư huynh gần đây sao lại mân mê thứ này, không đi bán Quỷ thư số một nữa?” 

“Quỷ thư số một tạm thời không bán nữa.” Lão Quách cười gian trá: “Để kẻ chưa mua được đau khổ chờ đi, ta đang khai phá nghiên cứu Quỷ thư số hai, công năng mạnh hơn, chờ công khai tiêu thụ, bọn họ nhất định sẽ tranh vỡ đầu. Cái này gọi là đói khát doanh tiêu.”

Diệp Thiếu Dương không hiểu vì sao gọi là “đói khát doanh tiêu”, dù sao biết hắn là một gian thương, cũng lười hỏi tiếp.

“Nói chính sự đi, sư huynh có biết Huyền Không quan ở đâu không?” Diệp Thiếu Dương vừa thu thập đồ vừa hỏi. 

Lão Quách nhún nhún vai nói: “Đệ thật sự hỏi ta à. Không biết.”

“Không biết?” Diệp Thiếu Dương sửng sốt.

“Cái này thật không biết. Giới pháp thuật cũng không mấy ai biết.” Lão Quách nói: “Chỉ biết là ở Nam Hải.” 

“Sư huynh thế này cùng nói ở trên địa cầu không có gì khác nhau cả.” Diệp Thiếu Dương rất là cạn lời.

“Huyền Không quan trước nay không qua lại với người ngoài, trừ mấy tông sư ngôi sao sáng của giới pháp thuật, không có ai biết. Đúng rồi, đệ vì sao không gọi điện thoại cho sư phụ?”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt nói: “Điện thoại nếu có thể đả thông, đệ cũng không hỏi huynh.” 

Lão Quách cũng nhíu mày tự hỏi, một lát sau, đứng dậy nói: “Ta trở về lục danh bạ điện thoại, tìm một số người quen hỏi thăm một chút, có tin tức lại nói cho đệ.”

Chờ hắn đi rồi, bản thân Diệp Thiếu Dương cũng bắt đầu cân nhắc, cảm thấy rất buồn bực: hiện tại tất cả đều chuẩn bị tốt rồi, lại không biết mục tiêu ở chỗ nào... Loại cảm giác này phi thường nghẹn khuất.

Đột nhiên nghĩ tới Nhuế Lãnh Ngọc, trong lòng khẽ động: Nhuế Lãnh Ngọc ngay tại vùng duyên hải phía nam, lại là tu sĩ dân gian lớn lên ở Hongkong, kiến thức rộng, có lẽ nàng sẽ biết Huyền Không quan ở đâu? Cho dù nàng không biết, có lẽ sư phụ nàng Nhất Cốc đại sư cũng sẽ biết. 

Vì thế vội vàng gọi điện thoại qua, đầu tiên là đem tình huống nói một lần, Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, cực kỳ lo lắng nói: “Chuyện này anh phải thận trọng, Huyền Không quan là thế lực số một giới pháp thuật, nhân gian tam thiên sư, không phải dễ chọc.”

Từ trong giọng nói ngưng trọng của nàng, Diệp Thiếu Dương nghe ra nàng lo lắng vượt qua bất cứ một lần hành động nào của mình trước kia.

Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng tốt, Huyết Bồ Đề cũng thế, đều là tà vật, cho dù mạnh nữa, bản thân hành động cũng là chính nghĩa. 

Mà một lần này... Đối thủ là Huyền Không quan, phía sau còn đứng nhân gian tam thiên sư: Vô Cực, Vô Trần, Vô Niệm.

Bởi vì trấn thủ yêu chúng, thủ mắt biển nhân gian, Huyền Không quan ở toàn bộ giới pháp thuật, là một cái tồn tại đặc thù, sư huynh đệ ba người này, danh vọng cao, vượt qua tất cả.

Đặc biệt là Vô Cực thiên sư, được xưng nhân gian đệ nhất pháp sư, thực lực không biết cao bao nhiêu. 

Mình nếu như đi giúp Đạo Phong, không thiếu được phải nổi phân tranh với Huyền Không quan, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.

Mấu chốt nhất là, một lần này mình không phải đi hàng yêu trừ ma, mà là hoàn toàn ngược lại, làm không tốt sẽ trở thành kẻ địch chung của toàn bộ giới pháp thuật.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên hiểu, vì sao sư phụ không cho mình đi. 

Đáng tiếc, một lần này mình không thể tuân lệnh thầy.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi nói: “Anh biết, nhưng anh không đi không được.”

Bên kia, Nhuế Lãnh Ngọc trở nên trầm mặc. 

Diệp Thiếu Dương rất sợ nàng sẽ khuyên mình đừng đi, kết quả Nhuế Lãnh Ngọc chỉ nói ba chữ: “Em theo anh.”

Diệp Thiếu Dương nở nụ cười về phía điện thoại.

Không cần quá nhiều lời. 

Tuy là cửu tử nhất sinh, cũng muốn cùng nhau xông pha.

“Được rồi, em có biết Huyền Không quan ở đâu không, anh đi tìm em hay là?”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Em sao có thể biết.” 

Diệp Thiếu Dương trợ mắt: “Em cũng không biết? Không phải nói ở Nam Hải sao, em thường xuyên đi tới đi lui Hongkong cùng đại lục, chưa từng nghe nói?”

Nhuế Lãnh Ngọc tỏ vẻ, mình từ trước tới giờ chưa từng nghe nói Huyền Không quan ở chỗ nào, nhưng có thể đi hỏi sư phụ một phen.

Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương hận ngứa răng, trong lòng mắng to Đạo Phong không ra làm sao, bảo mình đi cứu người, lại bỏ đi vội vàng như vậy, ngay cả Huyền Không quan ở đâu cũng không biết, nhỡ đâu bởi vì không biết đường mà không đi được, vậy phen này đủ bi thương. 

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, Diệp Thiếu Dương đi qua mở cửa nhìn, ngây dại:

Một tiểu hòa thượng đứng ngoài cửa, nhìn qua chỉ mười mấy tuổi, đầu tròn xoe, rất giống củ khoai tây.

“Xin hỏi, là Diệp thiên sư sao?” Hòa thượng hai tay chắp lại, bái nói. 

“Là tôi, cậu là...”

“Vậy xem như tìm được rồi.” “Khoai tây” cười hắc hắc nói: “Tôi là đệ tử đời thứ ba của Ngũ Đài Sơn, là sư huynh tôi bảo tôi tới tìm anh.”

“Sư huynh của cậu...” 

“Sư huynh tôi là Tứ Bảo pháp sư.”

Diệp Thiếu Dương méo miệng, nhớ tới Tứ Bảo, lập tức giận không biết đánh vào đâu: “Con lừa trọc này, hơn mười ngày gọi điện không được, tôi còn tưởng hắn đã chết chứ!”

Tiểu hòa thượng sờ sờ cái đầu trọc của mình nói: “Sư huynh chưa chết, hắn là bị sư thúc bọn họ nhốt lại. Di động cũng tịch thu, cho nên không có cách nào liên hệ với anh, cũng là không có cách nào, tôi gần đây ra ngoài làm việc, hắn mới có cơ hội ủy thác tôi tới tìm anh... Diệp thiên sư, tôi mang anh đi tìm hắn nhé.” 

Diệp Thiếu Dương giật mình nói: “Hắn ở đâu?”

“Huyền Không quan!”

Diệp Thiếu Dương ngây người, lúc này mới nhớ tới, Tứ Bảo từng nói với mình, sư môn có một hồi hành động, sẽ bận một thời gian, thì ra là đi Huyền Không quan! 

Tiểu hòa thượng nói: “Tứ Bảo sư huynh bảo tôi nói cho anh, hiện tại mấy ngôi sao sáng của giới pháp thuật đều ở Huyền Không quan, mưu đồ bí mật bày trận đối phó Đạo Phong, sư huynh bảo tôi tới mang anh đi Huyền Không quan, rồi tính tiếp.”

Thế này thật đúng là muốn cái gì tới cái đó! Mình đang lo không biết Huyền Không quan ở đâu, lập tức có người đến dẫn đường.

“Không tệ không tệ, Hoa hòa thượng việc này xử lý đáng tin. Nhưng, hắn vì sao sẽ bị nhốt lại?” 

Tiểu hòa thượng nói: “Chưởng môn sư thúc biết hắn thân cận với anh, sợ hắn báo tin cho anh, đi cứu viện Đạo Phong, cho nên giam lỏng hắn trước, để tránh hắn phạm phải sai lầm lớn.”

Thì ra là như thế.

Diệp Thiếu Dương nhìn tiểu hòa thượng trước mặt nói: “Vậy cậu vì sao không tuân thủ mệnh lệnh chưởng môn, muốn giúp Tứ Bảo?” 

“Tôi và Tứ Bảo sư huynh, là sư huynh đệ đồng môn, là một sư phụ, tôi tín nhiệm hắn làm người, chuyện hắn bảo tôi làm, nhất định không có sai.”

Tiểu hòa thượng mắt phát sáng: “Hơn nữa... Tôi đã sớm nghe nói sự tích của Diệp thiên sư anh, phi thường sùng bái anh, vẫn luôn quấn lấy Tứ Bảo sư huynh dẫn tôi đi gặp anh. Lần này có cơ hội kết bạn với anh, tôi rất vui vẻ!”

“Ặc... Cậu tên gì?” 

“Nguyên Bảo.”

Diệp Thiếu Dương bật cười, pháp danh này, cùng hình tượng cái đầu tròn xoe của hắn thật đúng là xứng, vì thế trêu ghẹo một câu: “Sư phụ cậu có phải dựa theo hình tượng đặt tên hay không?” “Đệ dùng trước, nơi nào không thoải mái ghi nhớ, trở về nói cho ta biết, ta giúp đệ cải tiến.” Lão Quách cực kỳ ân cần nói.

“Làm phiền huynh rồi, chuyên môn làm cho đệ một thứ trâu bò như vậy.” Diệp Thiếu Dương cực kỳ cảm động.

Lão Quách gãi gãi đầu nói: “Cũng không riêng gì vì đệ, ta nghĩ đệ dùng trước, thể nghiệm một phen, giúp ta cải tiến, chờ sau khi công năng hoàn bị, ta làm thêm vài cái bán ra bên ngoài.” 

“Cái đệch, thì ra là lấy đệ làm thí nghiệm!”

“Đệ được miễn phí một cái rương, có cái gì tổn thất sao?”

“Nói cũng đúng. Đệ nói: sư huynh gần đây sao lại mân mê thứ này, không đi bán Quỷ thư số một nữa?” 

“Quỷ thư số một tạm thời không bán nữa.” Lão Quách cười gian trá: “Để kẻ chưa mua được đau khổ chờ đi, ta đang khai phá nghiên cứu Quỷ thư số hai, công năng mạnh hơn, chờ công khai tiêu thụ, bọn họ nhất định sẽ tranh vỡ đầu. Cái này gọi là đói khát doanh tiêu.”

Diệp Thiếu Dương không hiểu vì sao gọi là “đói khát doanh tiêu”, dù sao biết hắn là một gian thương, cũng lười hỏi tiếp.

“Nói chính sự đi, sư huynh có biết Huyền Không quan ở đâu không?” Diệp Thiếu Dương vừa thu thập đồ vừa hỏi. 

Lão Quách nhún nhún vai nói: “Đệ thật sự hỏi ta à. Không biết.”

“Không biết?” Diệp Thiếu Dương sửng sốt.

“Cái này thật không biết. Giới pháp thuật cũng không mấy ai biết.” Lão Quách nói: “Chỉ biết là ở Nam Hải.” 

“Sư huynh thế này cùng nói ở trên địa cầu không có gì khác nhau cả.” Diệp Thiếu Dương rất là cạn lời.

“Huyền Không quan trước nay không qua lại với người ngoài, trừ mấy tông sư ngôi sao sáng của giới pháp thuật, không có ai biết. Đúng rồi, đệ vì sao không gọi điện thoại cho sư phụ?”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt nói: “Điện thoại nếu có thể đả thông, đệ cũng không hỏi huynh.” 

Lão Quách cũng nhíu mày tự hỏi, một lát sau, đứng dậy nói: “Ta trở về lục danh bạ điện thoại, tìm một số người quen hỏi thăm một chút, có tin tức lại nói cho đệ.”

Chờ hắn đi rồi, bản thân Diệp Thiếu Dương cũng bắt đầu cân nhắc, cảm thấy rất buồn bực: hiện tại tất cả đều chuẩn bị tốt rồi, lại không biết mục tiêu ở chỗ nào... Loại cảm giác này phi thường nghẹn khuất.

Đột nhiên nghĩ tới Nhuế Lãnh Ngọc, trong lòng khẽ động: Nhuế Lãnh Ngọc ngay tại vùng duyên hải phía nam, lại là tu sĩ dân gian lớn lên ở Hongkong, kiến thức rộng, có lẽ nàng sẽ biết Huyền Không quan ở đâu? Cho dù nàng không biết, có lẽ sư phụ nàng Nhất Cốc đại sư cũng sẽ biết. 

Vì thế vội vàng gọi điện thoại qua, đầu tiên là đem tình huống nói một lần, Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, cực kỳ lo lắng nói: “Chuyện này anh phải thận trọng, Huyền Không quan là thế lực số một giới pháp thuật, nhân gian tam thiên sư, không phải dễ chọc.”

Từ trong giọng nói ngưng trọng của nàng, Diệp Thiếu Dương nghe ra nàng lo lắng vượt qua bất cứ một lần hành động nào của mình trước kia.

Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng tốt, Huyết Bồ Đề cũng thế, đều là tà vật, cho dù mạnh nữa, bản thân hành động cũng là chính nghĩa. 

Mà một lần này... Đối thủ là Huyền Không quan, phía sau còn đứng nhân gian tam thiên sư: Vô Cực, Vô Trần, Vô Niệm.

Bởi vì trấn thủ yêu chúng, thủ mắt biển nhân gian, Huyền Không quan ở toàn bộ giới pháp thuật, là một cái tồn tại đặc thù, sư huynh đệ ba người này, danh vọng cao, vượt qua tất cả.

Đặc biệt là Vô Cực thiên sư, được xưng nhân gian đệ nhất pháp sư, thực lực không biết cao bao nhiêu. 

Mình nếu như đi giúp Đạo Phong, không thiếu được phải nổi phân tranh với Huyền Không quan, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.

Mấu chốt nhất là, một lần này mình không phải đi hàng yêu trừ ma, mà là hoàn toàn ngược lại, làm không tốt sẽ trở thành kẻ địch chung của toàn bộ giới pháp thuật.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên hiểu, vì sao sư phụ không cho mình đi. 

Đáng tiếc, một lần này mình không thể tuân lệnh thầy.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi nói: “Anh biết, nhưng anh không đi không được.”

Bên kia, Nhuế Lãnh Ngọc trở nên trầm mặc. 

Diệp Thiếu Dương rất sợ nàng sẽ khuyên mình đừng đi, kết quả Nhuế Lãnh Ngọc chỉ nói ba chữ: “Em theo anh.”

Diệp Thiếu Dương nở nụ cười về phía điện thoại.

Không cần quá nhiều lời. 

Tuy là cửu tử nhất sinh, cũng muốn cùng nhau xông pha.

“Được rồi, em có biết Huyền Không quan ở đâu không, anh đi tìm em hay là?”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Em sao có thể biết.” 

Diệp Thiếu Dương trợ mắt: “Em cũng không biết? Không phải nói ở Nam Hải sao, em thường xuyên đi tới đi lui Hongkong cùng đại lục, chưa từng nghe nói?”

Nhuế Lãnh Ngọc tỏ vẻ, mình từ trước tới giờ chưa từng nghe nói Huyền Không quan ở chỗ nào, nhưng có thể đi hỏi sư phụ một phen.

Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương hận ngứa răng, trong lòng mắng to Đạo Phong không ra làm sao, bảo mình đi cứu người, lại bỏ đi vội vàng như vậy, ngay cả Huyền Không quan ở đâu cũng không biết, nhỡ đâu bởi vì không biết đường mà không đi được, vậy phen này đủ bi thương. 

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, Diệp Thiếu Dương đi qua mở cửa nhìn, ngây dại:

Một tiểu hòa thượng đứng ngoài cửa, nhìn qua chỉ mười mấy tuổi, đầu tròn xoe, rất giống củ khoai tây.

“Xin hỏi, là Diệp thiên sư sao?” Hòa thượng hai tay chắp lại, bái nói. 

“Là tôi, cậu là...”

“Vậy xem như tìm được rồi.” “Khoai tây” cười hắc hắc nói: “Tôi là đệ tử đời thứ ba của Ngũ Đài Sơn, là sư huynh tôi bảo tôi tới tìm anh.”

“Sư huynh của cậu...” 

“Sư huynh tôi là Tứ Bảo pháp sư.”

Diệp Thiếu Dương méo miệng, nhớ tới Tứ Bảo, lập tức giận không biết đánh vào đâu: “Con lừa trọc này, hơn mười ngày gọi điện không được, tôi còn tưởng hắn đã chết chứ!”

Tiểu hòa thượng sờ sờ cái đầu trọc của mình nói: “Sư huynh chưa chết, hắn là bị sư thúc bọn họ nhốt lại. Di động cũng tịch thu, cho nên không có cách nào liên hệ với anh, cũng là không có cách nào, tôi gần đây ra ngoài làm việc, hắn mới có cơ hội ủy thác tôi tới tìm anh... Diệp thiên sư, tôi mang anh đi tìm hắn nhé.” 

Diệp Thiếu Dương giật mình nói: “Hắn ở đâu?”

“Huyền Không quan!”

Diệp Thiếu Dương ngây người, lúc này mới nhớ tới, Tứ Bảo từng nói với mình, sư môn có một hồi hành động, sẽ bận một thời gian, thì ra là đi Huyền Không quan! 

Tiểu hòa thượng nói: “Tứ Bảo sư huynh bảo tôi nói cho anh, hiện tại mấy ngôi sao sáng của giới pháp thuật đều ở Huyền Không quan, mưu đồ bí mật bày trận đối phó Đạo Phong, sư huynh bảo tôi tới mang anh đi Huyền Không quan, rồi tính tiếp.”

Thế này thật đúng là muốn cái gì tới cái đó! Mình đang lo không biết Huyền Không quan ở đâu, lập tức có người đến dẫn đường.

“Không tệ không tệ, Hoa hòa thượng việc này xử lý đáng tin. Nhưng, hắn vì sao sẽ bị nhốt lại?” 

Tiểu hòa thượng nói: “Chưởng môn sư thúc biết hắn thân cận với anh, sợ hắn báo tin cho anh, đi cứu viện Đạo Phong, cho nên giam lỏng hắn trước, để tránh hắn phạm phải sai lầm lớn.”

Thì ra là như thế.

Diệp Thiếu Dương nhìn tiểu hòa thượng trước mặt nói: “Vậy cậu vì sao không tuân thủ mệnh lệnh chưởng môn, muốn giúp Tứ Bảo?” 

“Tôi và Tứ Bảo sư huynh, là sư huynh đệ đồng môn, là một sư phụ, tôi tín nhiệm hắn làm người, chuyện hắn bảo tôi làm, nhất định không có sai.”

Tiểu hòa thượng mắt phát sáng: “Hơn nữa... Tôi đã sớm nghe nói sự tích của Diệp thiên sư anh, phi thường sùng bái anh, vẫn luôn quấn lấy Tứ Bảo sư huynh dẫn tôi đi gặp anh. Lần này có cơ hội kết bạn với anh, tôi rất vui vẻ!”

“Ặc... Cậu tên gì?” 

“Nguyên Bảo.”

Diệp Thiếu Dương bật cười, pháp danh này, cùng hình tượng cái đầu tròn xoe của hắn thật đúng là xứng, vì thế trêu ghẹo một câu: “Sư phụ cậu có phải dựa theo hình tượng đặt tên hay không?”