Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 1362: Thi thể biến mất (2)




Ngay tại lúc mấu chốt này, điện thoại vang lên, Kỳ Thần sau khi tiếp nghe một hồi, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, nói với Tạ Vũ Tình: “Ở trong cống thoát nước của tiểu khu tìm được một đứa nhỏ, tựa như chính là đứa trẻ mất tích!”

Đoàn người chạy vội ra ngoài, Kỳ Thần ở phía trước dẫn đường, chạy ra khỏi tiểu khu, theo tường vây một đường chạy như điên, đi tới một góc tới gần rừng cây.

Mấy viên cảnh sát cầm đèn pin, hướng một cái chỗ hổng cống thoát nước mở ra soi tới, một người chui nửa thân trên vào, không ngừng lên tiếng dụ dỗ đối phương đi qua đây. 

“Chuyện gì vậy?” Tạ Vũ Tình hỏi.

“Báo cáo trưởng ban Tạ, chúng tôi là thời điểm ở nơi này tuần tra, nghe được phía dưới có tiếng trẻ con khóc, có trẻ con trốn ở dưới không ra, không biết có phải đứa bé mất tích hay không.”

Tào Dũng vừa nghe nói có thể là con mình, lập tức lao tới cửa cống thoát nước, lớn tiếng gọi tên con. 

“Khanh khách...” Một chuỗi tiếng cười sang sảng từ trong cống thoát nước truyền đến.

“Ba ba, xuống dưới chơi với con đi, con ở đây chờ ba.”

Tào Dũng giật mình, lập tức khóc hô lên: “Là con tôi, là con tôi!” 

Trực tiếp chui vào.

“Mau đem hắn kéo ra!” Tạ Vũ Tình vội vàng hạ lệnh, mấy viên cảnh sát lập tức tiến lên, cầm lấy hai cái chân hắn, liều mạng lôi ra bên ngoài.

Khi Tào Dũng bị kéo ra, hai tay túm lấy hai cái chân một đứa nhỏ, cùng nhau bị xách lên trên mặt đất. 

Đứa bé trai mặt đầy vết bẩn, khóe môi nhếch lên một cái mỉm cười kỳ quái.

Tuyết Kỳ liếc một cái nhìn thấy nó, lập tức xông lên, một bàn tay ấn cổ nó, đem hai cánh tay bẻ đến phía sau, đứa bé trai dùng sức giãy dụa.

“Buông con tôi ra, buông con tôi ra!” Tào Dũng bị đè lại lớn tiếng hò hét. 

“Nó đã không phải con anh nữa.” Tuyết Kỳ nói xong, hai ngón tay móc chặt cái mũi, hướng lên trên vén lên, đem miệng cạy ra, kết quả toàn bộ thấy mọi người đều hít ngược một ngụm khí lạnh:

Hàm răng sữa của đứa bé trai giống như từng bị nước mực nhuộm, biến hết thành màu đen, hơn nữa mọc ra hai đôi răng nanh.

“Còn cứu được không?” Tạ Vũ Tình hỏi. 

Tuyết Kỳ lắc đầu: “Thi biến rồi, hồn phách đã không ở trong thân thể.”

Nói ra câu này, Tuyết Kỳ lấy ánh mắt liếc một chút cha mẹ của đứa bé trai, trong lòng cũng rất khổ sở.

Ở dưới yêu cầu của Tuyết Kỳ, Tạ Vũ Tình tìm đến một sợi dây thừng, đem tiểu cương thi này trói lại, đựng ở trong một cái túi to màu đen, cẩn thận vận chuyển về cục cảnh sát, về phần cha mẹ của đứa bé trai, ở lúc nhìn thấy trong miệng con trai mọc ra răng nanh, liền trực tiếp ngất đi. 

“Việc cấp bách, xử trí đứa nhỏ này như thế nào, chung quy không thể giết chứ?”

Trong văn phòng, Tạ Vũ Tình nhìn đứa bé trai bị trói ở trên mặt đất nói.

Đôi mắt đứa bé trai đỏ bừng, trong cái miệng hơi mở ra không ngừng chảy xuôi dịch sền sệt màu đen, bộ dáng làm người ta sợ hãi không thôi. 

Tuyết Kỳ nói: “Nó đã chết, không tồn tại giết hay không, hiện tại thi thể, chỉ là bị một luồng thi khí khống chế, có xác mà vô hồn.”

“Vậy... Tốt nhất đừng lưu lại vết thương, nhỡ đâu cha mẹ nó không thông tình lý, đến lúc đó khám nghiệm vết thương thì phiền toái.”

Tuyết Kỳ nói: “Cô tìm Thiếu Dương đi, tôi chỉ là quỷ thi, đấu pháp còn được, loại chuyện siêu độ này tôi không làm được, lại nói chuyện này rất phiền toái, chỉ có tìm hắn đến điều tra.” 

Mấy cảnh sát phía sau vừa nghe thấy tên Diệp Thiếu Dương, đều nhìn nhìn nhau, vẻ mặt hưng phấn.

Bọn họ đều là thành viên ban điều tra tội phạm thần quái, đã sớm nghe nói đại danh Diệp Thiếu Dương, rất nhiều người chưa từng gặp, có người từng gặp, nhưng chưa từng thấy hắn ra tay, nghe nói Diệp Thiếu Dương sắp tới, mỗi người đều rất hưng phấn, làm sẵn chuẩn bị mở to mắt mà nhìn.

Nhận được điện thoại của Tạ Vũ Tình, Diệp Thiếu Dương đã ngủ, nghe cô đem sự tình nói sơ qua một lần, người cũng tỉnh táo luôn, tỏ vẻ mình lập tức đi qua. 

“Có chuyện gì vậy?” Qua Qua cũng từ trên giường nhảy dựng dậy hỏi.

Chỉ cần là ở nhà, nó sẽ thích ngủ cùng Diệp Thiếu Dương.

“Vũ Tình bên kia lại xảy ra một vụ án thần quái, ta phải đi xem chút.” Diệp Thiếu Dương vừa nói: vừa mặc quần áo, đem đai lưng thắt vào. 

“Lại xảy ra sự kiện thần quái?” Qua Qua nhíu mày: “Thạch Thành tuy lớn, cũng không đến mức ba ngày thì hai bữa xảy ra sự kiện thần quái chứ, chuyện linh tu hội vừa giải quyết, sao lại bật ra một sự kiện thần quái?”

Diệp Thiếu Dương cẩn thận suy nghĩ nói: “Chuyện linh tu hội khác, bọn họ chế tạo sự kiện thần quái, là cố ý dụ dỗ ta.”

“Vậy ngươi làm sao biết lần này không phải?” 

Động tác xách ba lô của Diệp Thiếu Dương dừng một chút rồi nói: “Đi xem chút rồi nói!”

Phòng ngủ Tiểu Cửu đóng cửa, Diệp Thiếu Dương hỏi Qua Qua biết được, cô ấy ngủ ở trong phòng.

Sợ cô ấy tỉnh lại tìm không thấy mình, sẽ không biết làm sao, dù sao cô ấy ngay cả điện thoại cũng không biết gọi, vì thế bảo Qua Qua đi xuống trước, mình đi gõ cửa, muốn nói một tiếng với cô. 

Tiểu Cửu mở cửa, tóc rối, mắt buồn ngủ mông lung, rất là quyến rũ.

“Vũ Tình gặp phải một vụ án thần quái, không xử lý được, bảo tôi đi xem chút.”

“Ồ, cần tôi đi không?” 

“Tạm thời không cần, cô tiếp tục ngủ đi.” Diệp Thiếu Dương không tự giác hướng dưới thân cô nàng liếc một cái, nhất thời cả người đều ngây dại.

“Lão đại, ngươi sao lại mặc nội y ngủ chứ!” Diệp Thiếu Dương kêu lên.

Trên thân Tiểu Cửu mặc áo trong rộng thùng thình, phía dưới lại chỉ mặc một cái quần lót màu hồng, tuy bị vạt áo trong che khuất hơn phân nửa, nhưng càng thêm tỏ ra cảnh xuân kiều diễm. 

“Vậy tôi nên không mặc sao?”

Diệp Thiếu Dương muốn ngất tại chỗ. “Cô như vậy bị người ta nhìn thấy thì làm sao!”

“Qua Qua là tâm tính trẻ con vài tuổi, có làm sao đâu, nơi này người trưởng thành chỉ có một mình anh, anh cũng không phải chưa từng thấy, có sao đâu mà.” 

Lại là câu này!

Diệp Thiếu Dương quả thực hết chỗ nói rồi, bịt mắt: “Vậy cô tiếp tục ngủ đi, tôi đi đây.”

Tiểu Cửu xoay người vào nhà, cửa cũng không đóng. 

Diệp Thiếu Dương nghe thấy tiếng bước chân, nhịn không được tách ra hai ngón tay, xuyên thấu qua kẽ ngón tay nhìn thoáng qua bóng lưng của cô nàng.

“Tội quá, tội quá.” Diệp Thiếu Dương đưa tay đem cửa phòng cô nàng khép lại, bỏ trốn mất dạng rời khỏi cửa nhà.

Hộ vệ gì đó của cô nàng sao còn chưa tới? 

Lại để cô ấy ở tiếp như vậy, Diệp Thiếu Dương sợ mình thật sự sẽ thất thân.

Tuy mình không tính là quân tử đi, nhưng cái này thật sự không quan hệ với háo sắc, một em gái mặc hở hang đối với ngươi hoàn toàn không bố trí phòng vệ cả ngày ở trước mặt ngươi lắc qua lắc lại, là nam nhân đều chịu không nổi được không, lại nói mình như thế nào cũng là huyết khí phương cương.

Trước kia Chanh Tử thời điểm chưa quen biết Tiêu Dật Vân, cũng thường xuyên đùa giỡn mình, nhưng đó chỉ là đùa giỡn, cho dù mình muốn, Chanh Tử tám phần cũng không muốn, hiện tại Tiểu Cửu hoàn toàn ngược lại: chưa từng đùa giỡn mình, nhưng tựa như tùy thời chuẩn bị tốt cùng mình chuẩn bị cái gì đó. 

Mỹ nhân ngư đi rồi, hồ ly tinh đến, càng đòi mạng người ta hơn.

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trong lòng tính toán thế nào đem Tiểu Cửu nhanh chóng tiễn đi.

Ở dưới lầu tìm được Qua Qua, từ tiểu khu đi ra, đang khó khăn vì muộn như vậy đi đâu gọi xe, một chiếc xe chạy tới, dừng ở trước mặt. 

Lái xe là một bạn trẻ, hưng phấn cười với Diệp Thiếu Dương: “Diệp thiên sư, Diệp tiên sinh, tôi là phụng mệnh tới đón anh, mời lên xe!” Ngay tại lúc mấu chốt này, điện thoại vang lên, Kỳ Thần sau khi tiếp nghe một hồi, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, nói với Tạ Vũ Tình: “Ở trong cống thoát nước của tiểu khu tìm được một đứa nhỏ, tựa như chính là đứa trẻ mất tích!”

Đoàn người chạy vội ra ngoài, Kỳ Thần ở phía trước dẫn đường, chạy ra khỏi tiểu khu, theo tường vây một đường chạy như điên, đi tới một góc tới gần rừng cây.

Mấy viên cảnh sát cầm đèn pin, hướng một cái chỗ hổng cống thoát nước mở ra soi tới, một người chui nửa thân trên vào, không ngừng lên tiếng dụ dỗ đối phương đi qua đây. 

“Chuyện gì vậy?” Tạ Vũ Tình hỏi.

“Báo cáo trưởng ban Tạ, chúng tôi là thời điểm ở nơi này tuần tra, nghe được phía dưới có tiếng trẻ con khóc, có trẻ con trốn ở dưới không ra, không biết có phải đứa bé mất tích hay không.”

Tào Dũng vừa nghe nói có thể là con mình, lập tức lao tới cửa cống thoát nước, lớn tiếng gọi tên con. 

“Khanh khách...” Một chuỗi tiếng cười sang sảng từ trong cống thoát nước truyền đến.

“Ba ba, xuống dưới chơi với con đi, con ở đây chờ ba.”

Tào Dũng giật mình, lập tức khóc hô lên: “Là con tôi, là con tôi!” 

Trực tiếp chui vào.

“Mau đem hắn kéo ra!” Tạ Vũ Tình vội vàng hạ lệnh, mấy viên cảnh sát lập tức tiến lên, cầm lấy hai cái chân hắn, liều mạng lôi ra bên ngoài.

Khi Tào Dũng bị kéo ra, hai tay túm lấy hai cái chân một đứa nhỏ, cùng nhau bị xách lên trên mặt đất. 

Đứa bé trai mặt đầy vết bẩn, khóe môi nhếch lên một cái mỉm cười kỳ quái.

Tuyết Kỳ liếc một cái nhìn thấy nó, lập tức xông lên, một bàn tay ấn cổ nó, đem hai cánh tay bẻ đến phía sau, đứa bé trai dùng sức giãy dụa.

“Buông con tôi ra, buông con tôi ra!” Tào Dũng bị đè lại lớn tiếng hò hét. 

“Nó đã không phải con anh nữa.” Tuyết Kỳ nói xong, hai ngón tay móc chặt cái mũi, hướng lên trên vén lên, đem miệng cạy ra, kết quả toàn bộ thấy mọi người đều hít ngược một ngụm khí lạnh:

Hàm răng sữa của đứa bé trai giống như từng bị nước mực nhuộm, biến hết thành màu đen, hơn nữa mọc ra hai đôi răng nanh.

“Còn cứu được không?” Tạ Vũ Tình hỏi. 

Tuyết Kỳ lắc đầu: “Thi biến rồi, hồn phách đã không ở trong thân thể.”

Nói ra câu này, Tuyết Kỳ lấy ánh mắt liếc một chút cha mẹ của đứa bé trai, trong lòng cũng rất khổ sở.

Ở dưới yêu cầu của Tuyết Kỳ, Tạ Vũ Tình tìm đến một sợi dây thừng, đem tiểu cương thi này trói lại, đựng ở trong một cái túi to màu đen, cẩn thận vận chuyển về cục cảnh sát, về phần cha mẹ của đứa bé trai, ở lúc nhìn thấy trong miệng con trai mọc ra răng nanh, liền trực tiếp ngất đi. 

“Việc cấp bách, xử trí đứa nhỏ này như thế nào, chung quy không thể giết chứ?”

Trong văn phòng, Tạ Vũ Tình nhìn đứa bé trai bị trói ở trên mặt đất nói.

Đôi mắt đứa bé trai đỏ bừng, trong cái miệng hơi mở ra không ngừng chảy xuôi dịch sền sệt màu đen, bộ dáng làm người ta sợ hãi không thôi. 

Tuyết Kỳ nói: “Nó đã chết, không tồn tại giết hay không, hiện tại thi thể, chỉ là bị một luồng thi khí khống chế, có xác mà vô hồn.”

“Vậy... Tốt nhất đừng lưu lại vết thương, nhỡ đâu cha mẹ nó không thông tình lý, đến lúc đó khám nghiệm vết thương thì phiền toái.”

Tuyết Kỳ nói: “Cô tìm Thiếu Dương đi, tôi chỉ là quỷ thi, đấu pháp còn được, loại chuyện siêu độ này tôi không làm được, lại nói chuyện này rất phiền toái, chỉ có tìm hắn đến điều tra.” 

Mấy cảnh sát phía sau vừa nghe thấy tên Diệp Thiếu Dương, đều nhìn nhìn nhau, vẻ mặt hưng phấn.

Bọn họ đều là thành viên ban điều tra tội phạm thần quái, đã sớm nghe nói đại danh Diệp Thiếu Dương, rất nhiều người chưa từng gặp, có người từng gặp, nhưng chưa từng thấy hắn ra tay, nghe nói Diệp Thiếu Dương sắp tới, mỗi người đều rất hưng phấn, làm sẵn chuẩn bị mở to mắt mà nhìn.

Nhận được điện thoại của Tạ Vũ Tình, Diệp Thiếu Dương đã ngủ, nghe cô đem sự tình nói sơ qua một lần, người cũng tỉnh táo luôn, tỏ vẻ mình lập tức đi qua. 

“Có chuyện gì vậy?” Qua Qua cũng từ trên giường nhảy dựng dậy hỏi.

Chỉ cần là ở nhà, nó sẽ thích ngủ cùng Diệp Thiếu Dương.

“Vũ Tình bên kia lại xảy ra một vụ án thần quái, ta phải đi xem chút.” Diệp Thiếu Dương vừa nói: vừa mặc quần áo, đem đai lưng thắt vào. 

“Lại xảy ra sự kiện thần quái?” Qua Qua nhíu mày: “Thạch Thành tuy lớn, cũng không đến mức ba ngày thì hai bữa xảy ra sự kiện thần quái chứ, chuyện linh tu hội vừa giải quyết, sao lại bật ra một sự kiện thần quái?”

Diệp Thiếu Dương cẩn thận suy nghĩ nói: “Chuyện linh tu hội khác, bọn họ chế tạo sự kiện thần quái, là cố ý dụ dỗ ta.”

“Vậy ngươi làm sao biết lần này không phải?” 

Động tác xách ba lô của Diệp Thiếu Dương dừng một chút rồi nói: “Đi xem chút rồi nói!”

Phòng ngủ Tiểu Cửu đóng cửa, Diệp Thiếu Dương hỏi Qua Qua biết được, cô ấy ngủ ở trong phòng.

Sợ cô ấy tỉnh lại tìm không thấy mình, sẽ không biết làm sao, dù sao cô ấy ngay cả điện thoại cũng không biết gọi, vì thế bảo Qua Qua đi xuống trước, mình đi gõ cửa, muốn nói một tiếng với cô. 

Tiểu Cửu mở cửa, tóc rối, mắt buồn ngủ mông lung, rất là quyến rũ.

“Vũ Tình gặp phải một vụ án thần quái, không xử lý được, bảo tôi đi xem chút.”

“Ồ, cần tôi đi không?” 

“Tạm thời không cần, cô tiếp tục ngủ đi.” Diệp Thiếu Dương không tự giác hướng dưới thân cô nàng liếc một cái, nhất thời cả người đều ngây dại.

“Lão đại, ngươi sao lại mặc nội y ngủ chứ!” Diệp Thiếu Dương kêu lên.

Trên thân Tiểu Cửu mặc áo trong rộng thùng thình, phía dưới lại chỉ mặc một cái quần lót màu hồng, tuy bị vạt áo trong che khuất hơn phân nửa, nhưng càng thêm tỏ ra cảnh xuân kiều diễm. 

“Vậy tôi nên không mặc sao?”

Diệp Thiếu Dương muốn ngất tại chỗ. “Cô như vậy bị người ta nhìn thấy thì làm sao!”

“Qua Qua là tâm tính trẻ con vài tuổi, có làm sao đâu, nơi này người trưởng thành chỉ có một mình anh, anh cũng không phải chưa từng thấy, có sao đâu mà.” 

Lại là câu này!

Diệp Thiếu Dương quả thực hết chỗ nói rồi, bịt mắt: “Vậy cô tiếp tục ngủ đi, tôi đi đây.”

Tiểu Cửu xoay người vào nhà, cửa cũng không đóng. 

Diệp Thiếu Dương nghe thấy tiếng bước chân, nhịn không được tách ra hai ngón tay, xuyên thấu qua kẽ ngón tay nhìn thoáng qua bóng lưng của cô nàng.

“Tội quá, tội quá.” Diệp Thiếu Dương đưa tay đem cửa phòng cô nàng khép lại, bỏ trốn mất dạng rời khỏi cửa nhà.

Hộ vệ gì đó của cô nàng sao còn chưa tới? 

Lại để cô ấy ở tiếp như vậy, Diệp Thiếu Dương sợ mình thật sự sẽ thất thân.

Tuy mình không tính là quân tử đi, nhưng cái này thật sự không quan hệ với háo sắc, một em gái mặc hở hang đối với ngươi hoàn toàn không bố trí phòng vệ cả ngày ở trước mặt ngươi lắc qua lắc lại, là nam nhân đều chịu không nổi được không, lại nói mình như thế nào cũng là huyết khí phương cương.

Trước kia Chanh Tử thời điểm chưa quen biết Tiêu Dật Vân, cũng thường xuyên đùa giỡn mình, nhưng đó chỉ là đùa giỡn, cho dù mình muốn, Chanh Tử tám phần cũng không muốn, hiện tại Tiểu Cửu hoàn toàn ngược lại: chưa từng đùa giỡn mình, nhưng tựa như tùy thời chuẩn bị tốt cùng mình chuẩn bị cái gì đó. 

Mỹ nhân ngư đi rồi, hồ ly tinh đến, càng đòi mạng người ta hơn.

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trong lòng tính toán thế nào đem Tiểu Cửu nhanh chóng tiễn đi.

Ở dưới lầu tìm được Qua Qua, từ tiểu khu đi ra, đang khó khăn vì muộn như vậy đi đâu gọi xe, một chiếc xe chạy tới, dừng ở trước mặt. 

Lái xe là một bạn trẻ, hưng phấn cười với Diệp Thiếu Dương: “Diệp thiên sư, Diệp tiên sinh, tôi là phụng mệnh tới đón anh, mời lên xe!”