Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 1348: Nữ vi duyệt kỷ giả dung




Sau khi trở thành Cửu Vĩ Thiên Hồ, nàng cũng một thời gian không ai bì nổi, ở nhân gian đấu với pháp sư, đấu với tà vật khác, không ngừng chiến đấu, nhìn quen tử vong, lòng của nàng cũng càng ngày càng lạnh, hầu như không còn cảm tình của sinh linh, sau bị phong ấn ngàn năm, tỉnh lại, lại là một vòng giết chóc mới...

Nàng một lòng muốn sống, hận thấu xương đối với toàn bộ pháp sư, sau khi nàng bị Diệp Thiếu Dương đuổi tới Sơn Hà Xã Tắc Đồ, càng hận thấu xương con người này, hận không thể rút hồn hít tủy, nhưng ở trong mộng cảnh, khi hắn nói ra muốn giúp mình ở âm ty mưu cầu địa vị âm thần.

Loại chấn động ở sâu trong nội tâm đó, nàng chưa biểu hiện ra ngoài. 

Thậm chí sau khi trúng mị thuật của mình, hắn vẫn như cũ kiên trì đến cuối cùng...

Luôn luôn cao cao tại thượng, nàng lại chưa từng được người ta bảo hộ như thế, nằm ở trên lưng hắn, theo hắn cùng nhau tác chiến, hưởng thụ hắn bảo hộ, loại cảm giác đó, là kỳ diệu chưa từng có...

Mấu chốt nhất là, hắn chỉ là đơn thuần muốn cứu mình, cũng không có bất cứ ý đồ gì. 

Mà thôi, chỉ mong ta không phải nhất thời xúc động.

Cửu Vĩ Thiên Hồ chậm rãi mở miệng.

“Ngươi làm gì thế, không phải thay quần áo chứ?” Diệp Thiếu Dương đợi hồi lâu không có động tĩnh, lại không tiện quay đầu nhìn, đành phải thúc giục hỏi một tiếng. 

“Diệp Thiếu Dương, ta không đi âm ty làm âm thần cái gì.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, trong lòng lâm vào khó xử, nếu cô ta kiên trì không đi, mình làm sao bây giờ, chung quy không thể thật sự thả cô ta đi, chẳng lẽ còn giết cô ta hay sao?

“Ta cũng biết, ngươi sẽ không để ta đi, cho dù ngươi thật sự nguyện ý, làm như vậy cũng trái với chức trách pháp sư của ngươi, ngươi cứu ta một hồi, ta chung quy không thể hại ngươi vào bất nghĩa, cho nên... ta quyết định, ta ở cùng một chỗ với ngươi!” 

Cái gì? Mình không nghe lầm chứ?

Diệp Thiếu Dương đột nhiên quay đầu, thấy được một màn kinh hãi:

Một hạt châu màu bạc trắng treo ở trước mặt Cửu Vĩ Thiên Hồ, chìm nổi cao thấp, lập lòe sáng lên. 

Diệp Thiếu Dương phản ứng đầu tiên là nội đan, nhưng nhìn kỹ, nhất thời nhảy dựng lên, cái này nào phải nội đan, đây là hồn tinh!

Nháy mắt hiểu ra, Diệp Thiếu Dương liên tục lui vài bước, kêu lên: “Ngươi làm cái gì vậy!”

“Ta muốn đi theo ngươi, cùng một chỗ với ngươi.” 

“Theo ta... cùng một chỗ?”

“Đừng hiểu lầm, ta muốn làm yêu phó của ngươi.”

Trời ạ! 

Chuyện mình trước khi đến từng tự sướng, thế mà lại thật sự xảy ra!

Thu Cửu Vĩ Thiên Hồ làm yêu phó, cái này... Không lầm chứ. Diệp Thiếu Dương đột nhiên cảm thấy hai chân có chút như nhũn ra, kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên phục hồi tinh thần, xua tay nói: “Ngươi đừng hiểu lầm, ta cứu ngươi cũng không phải là vì cái này, ta từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới... Ặc, ta là từng ảo tưởng, nhưng thật sự chỉ là ảo tưởng.”

“Cho dù ngươi là có tâm, ta cũng nhận. Ngàn năm trước, thời điểm ta xông pha nhân gian, từng nghe một câu: nữ vi duyệt kỷ giả dung, ta tuy là yêu, cũng dù sao cũng là nữ tử.” 

Diệp Thiếu Dương vẫn khua hai tay: “Thu ngươi làm yêu phó, ta thật sự không dám, ngươi dù sao cũng là Cửu Vĩ Thiên Hồ...”

“Cho nên, ngay cả ta Cửu Vĩ Thiên Hồ này cũng chủ động nhận chủ, ngươi còn có cái gì do dự?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ cười nhẹ: “Ta đã phun ra hồn tinh, thu không về được nữa, ngươi nếu không muốn thu ta, cứ để nó héo rũ là được.” 

Để hồn tinh héo rũ... Diệp Thiếu Dương nhìn một viên hồn tinh màu bạc kia trên không trung, trở nên chần chờ.

Hồn tinh nếu héo rũ, cô ta sau khi chết sẽ không thể đi âm ty thanh toán, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, hoặc là lựa chọn toái hồn, hóa thành tinh phách, một lần nữa tụ sinh...

“Ta phục ngươi rồi!” Diệp Thiếu Dương nghiến răng, tiến lên dùng tay trái cầm hồn tinh, ánh bạc chợt lóe rồi biến mất, Diệp Thiếu Dương mở tay, nhìn nhìn trong lòng bàn tay, đã có thêm một hồn ấn màu bạc trắng. 

Ánh mắt Cửu Vĩ Thiên Hồ lóe lên, tâm tình cũng rất phức tạp, trong các đời Cửu Vĩ Thiên Hồ, nhận chủ sợ là chỉ có một mình ta nhỉ...

Vậy thì thế nào?

Diệp Thiếu Dương đi đến bên người nàng, nhìn mặt của nàng, nghĩ đến Cửu Vĩ Thiên Hồ trước mặt không ai bì nổi này, thế mà lại thành yêu phó của mình, thực có loại cảm giác nằm mơ. 

Hồi lâu sau mới khôi phục tinh thần, hướng Cửu Vĩ Thiên Hồ bất đắc dĩ cười cười: “Về sau đã là người một nhà, cùng nhau ăn thịt, cùng nhau uống rượu...”

“Ta không ăn thịt, cũng không uống rượu.”

“Ặc, chỉ là hình dung một phen như vậy. Đến, ta giúp ngươi chữa thương.” 

Diệp Thiếu Dương đỡ nàng ngồi dậy, lúc này mới phát hiện che ngực của nàng có thể là thời điểm ngã sấp xuống bị va cọ, tuột xuống một chút, lộ ra hai mảng trắng như tuyết.

Diệp Thiếu Dương nhìn chói mắt, vỗ vỗ bả vai của nàng nói: “Ngươi có thể đổi một bộ quần áo hay không, ngươi như vậy ta không có cách nào chuyên tâm chữa thương cho ngươi.”

Cửu Vĩ Thiên Hồ đỏ mặt, lẩm bẩm: “Hiện tại giả bộ thánh nhân cái gì, chỗ nào trên người ta ngươi chưa từng nhìn.” 

“Ta...” Diệp Thiếu Dương ngây ra tại chỗ, trước mắt không tự chủ được hiện lên dáng người yểu điệu kia, bắt đầu đối ứng với người trước mắt...

Vội vàng lắc đầu nói: “Ta nói: lúc ấy đó là tình thế bất đắc dĩ, về sau đừng nhắc lại, không thể nói cho bất luận kẻ nào!”

“Sao, ngươi sợ người trong lòng ngươi biết?” 

Diệp Thiếu Dương trợn mắt trắng dã nói: “Ta không sợ, chẳng qua... Hắc hắc, vẫn là bớt chút phiền toái tốt hơn, không phải sao?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ nói: “Quần áo trên người ta là bộ lông biến thành, hiện tại tu vi khô kiệt, cũng không có sức biến hóa, ngươi không cần chữa thương cho ta, hồ tộc chúng ta có thuật chữa thương của mình, ngươi cũng bị thương không nhẹ, tự mình chữa thương đi.”

Nói xong nghiêng người nằm xuống, tư thế giống như ngủ, trên người huyễn hóa ra một thứ giống tấm thảm lông, đem bản thân từ đầu đến chân bao lấy, Diệp Thiếu Dương nhìn mà rất ngạc nhiên. 

Ngực bị xương tay đâm thủng còn đang đau, Diệp Thiếu Dương cởi quần áo, đưa tay sờ soạng một phen, phát hiện chảy ra dịch màu xanh lục.

Cũng không biết là thi độc hay là cái gì, mình là tiên thiên linh thể, nọc độc này tuy không có khả năng lan ra, nhưng quá trình ép độc cũng tiêu hao pháp lực, thật sự không có lời, vì thế từ trong bao tìm ra một khối thực vật áp súc nhìn qua như bánh trà, giật xuống một khối, đặt lên vết thương, sau đó dán một tấm linh phù lên cố định lại.

Thuốc chữa thương này là vỏ trái cây Dướng, rau Xám Xắm, rau Kiến cùng rau Tề, bốn loại rau dại sau khi băm, dựa theo công nghệ sản xuất bánh trà áp súc, lúc dùng kéo xuống một khối là được, cực kỳ tiện. 

Loại công nghệ bánh trà này, cũng là lão Quách phát minh.

Điều tức thêm một chu thiên, đợi hồi lâu, Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng tỉnh lại, “thảm lông” trên người chậm rãi biến mất, Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, hình tượng Cửu Vĩ Thiên Hồ đã rực rỡ hẳn lên: tóc cũng đã mượt, quấn ở đỉnh đầu, sắc mặt cũng dễ coi, mặc một cái váy bách hoa tươi đẹp, nhìn qua giống hoa tiên tử.

“Oa, sao giống như đi ra từ trong phim truyền hình...” Diệp Thiếu Dương than thở không thôi. 

Cửu Vĩ Thiên Hồ mỉm cười.

Diệp Thiếu Dương đem pháp khí rải rác ở trên mặt đất đều nhặt lên, hướng “thi thể” Thông Huyền đạo nhân nhìn lướt qua, lại phát hiện thi thể là một hán tử mặc cổ trang, bộ dáng nhìn qua là anh nông dân. Sau khi trở thành Cửu Vĩ Thiên Hồ, nàng cũng một thời gian không ai bì nổi, ở nhân gian đấu với pháp sư, đấu với tà vật khác, không ngừng chiến đấu, nhìn quen tử vong, lòng của nàng cũng càng ngày càng lạnh, hầu như không còn cảm tình của sinh linh, sau bị phong ấn ngàn năm, tỉnh lại, lại là một vòng giết chóc mới...

Nàng một lòng muốn sống, hận thấu xương đối với toàn bộ pháp sư, sau khi nàng bị Diệp Thiếu Dương đuổi tới Sơn Hà Xã Tắc Đồ, càng hận thấu xương con người này, hận không thể rút hồn hít tủy, nhưng ở trong mộng cảnh, khi hắn nói ra muốn giúp mình ở âm ty mưu cầu địa vị âm thần.

Loại chấn động ở sâu trong nội tâm đó, nàng chưa biểu hiện ra ngoài. 

Thậm chí sau khi trúng mị thuật của mình, hắn vẫn như cũ kiên trì đến cuối cùng...

Luôn luôn cao cao tại thượng, nàng lại chưa từng được người ta bảo hộ như thế, nằm ở trên lưng hắn, theo hắn cùng nhau tác chiến, hưởng thụ hắn bảo hộ, loại cảm giác đó, là kỳ diệu chưa từng có...

Mấu chốt nhất là, hắn chỉ là đơn thuần muốn cứu mình, cũng không có bất cứ ý đồ gì. 

Mà thôi, chỉ mong ta không phải nhất thời xúc động.

Cửu Vĩ Thiên Hồ chậm rãi mở miệng.

“Ngươi làm gì thế, không phải thay quần áo chứ?” Diệp Thiếu Dương đợi hồi lâu không có động tĩnh, lại không tiện quay đầu nhìn, đành phải thúc giục hỏi một tiếng. 

“Diệp Thiếu Dương, ta không đi âm ty làm âm thần cái gì.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, trong lòng lâm vào khó xử, nếu cô ta kiên trì không đi, mình làm sao bây giờ, chung quy không thể thật sự thả cô ta đi, chẳng lẽ còn giết cô ta hay sao?

“Ta cũng biết, ngươi sẽ không để ta đi, cho dù ngươi thật sự nguyện ý, làm như vậy cũng trái với chức trách pháp sư của ngươi, ngươi cứu ta một hồi, ta chung quy không thể hại ngươi vào bất nghĩa, cho nên... ta quyết định, ta ở cùng một chỗ với ngươi!” 

Cái gì? Mình không nghe lầm chứ?

Diệp Thiếu Dương đột nhiên quay đầu, thấy được một màn kinh hãi:

Một hạt châu màu bạc trắng treo ở trước mặt Cửu Vĩ Thiên Hồ, chìm nổi cao thấp, lập lòe sáng lên. 

Diệp Thiếu Dương phản ứng đầu tiên là nội đan, nhưng nhìn kỹ, nhất thời nhảy dựng lên, cái này nào phải nội đan, đây là hồn tinh!

Nháy mắt hiểu ra, Diệp Thiếu Dương liên tục lui vài bước, kêu lên: “Ngươi làm cái gì vậy!”

“Ta muốn đi theo ngươi, cùng một chỗ với ngươi.” 

“Theo ta... cùng một chỗ?”

“Đừng hiểu lầm, ta muốn làm yêu phó của ngươi.”

Trời ạ! 

Chuyện mình trước khi đến từng tự sướng, thế mà lại thật sự xảy ra!

Thu Cửu Vĩ Thiên Hồ làm yêu phó, cái này... Không lầm chứ. Diệp Thiếu Dương đột nhiên cảm thấy hai chân có chút như nhũn ra, kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên phục hồi tinh thần, xua tay nói: “Ngươi đừng hiểu lầm, ta cứu ngươi cũng không phải là vì cái này, ta từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới... Ặc, ta là từng ảo tưởng, nhưng thật sự chỉ là ảo tưởng.”

“Cho dù ngươi là có tâm, ta cũng nhận. Ngàn năm trước, thời điểm ta xông pha nhân gian, từng nghe một câu: nữ vi duyệt kỷ giả dung, ta tuy là yêu, cũng dù sao cũng là nữ tử.” 

Diệp Thiếu Dương vẫn khua hai tay: “Thu ngươi làm yêu phó, ta thật sự không dám, ngươi dù sao cũng là Cửu Vĩ Thiên Hồ...”

“Cho nên, ngay cả ta Cửu Vĩ Thiên Hồ này cũng chủ động nhận chủ, ngươi còn có cái gì do dự?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ cười nhẹ: “Ta đã phun ra hồn tinh, thu không về được nữa, ngươi nếu không muốn thu ta, cứ để nó héo rũ là được.” 

Để hồn tinh héo rũ... Diệp Thiếu Dương nhìn một viên hồn tinh màu bạc kia trên không trung, trở nên chần chờ.

Hồn tinh nếu héo rũ, cô ta sau khi chết sẽ không thể đi âm ty thanh toán, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, hoặc là lựa chọn toái hồn, hóa thành tinh phách, một lần nữa tụ sinh...

“Ta phục ngươi rồi!” Diệp Thiếu Dương nghiến răng, tiến lên dùng tay trái cầm hồn tinh, ánh bạc chợt lóe rồi biến mất, Diệp Thiếu Dương mở tay, nhìn nhìn trong lòng bàn tay, đã có thêm một hồn ấn màu bạc trắng. 

Ánh mắt Cửu Vĩ Thiên Hồ lóe lên, tâm tình cũng rất phức tạp, trong các đời Cửu Vĩ Thiên Hồ, nhận chủ sợ là chỉ có một mình ta nhỉ...

Vậy thì thế nào?

Diệp Thiếu Dương đi đến bên người nàng, nhìn mặt của nàng, nghĩ đến Cửu Vĩ Thiên Hồ trước mặt không ai bì nổi này, thế mà lại thành yêu phó của mình, thực có loại cảm giác nằm mơ. 

Hồi lâu sau mới khôi phục tinh thần, hướng Cửu Vĩ Thiên Hồ bất đắc dĩ cười cười: “Về sau đã là người một nhà, cùng nhau ăn thịt, cùng nhau uống rượu...”

“Ta không ăn thịt, cũng không uống rượu.”

“Ặc, chỉ là hình dung một phen như vậy. Đến, ta giúp ngươi chữa thương.” 

Diệp Thiếu Dương đỡ nàng ngồi dậy, lúc này mới phát hiện che ngực của nàng có thể là thời điểm ngã sấp xuống bị va cọ, tuột xuống một chút, lộ ra hai mảng trắng như tuyết.

Diệp Thiếu Dương nhìn chói mắt, vỗ vỗ bả vai của nàng nói: “Ngươi có thể đổi một bộ quần áo hay không, ngươi như vậy ta không có cách nào chuyên tâm chữa thương cho ngươi.”

Cửu Vĩ Thiên Hồ đỏ mặt, lẩm bẩm: “Hiện tại giả bộ thánh nhân cái gì, chỗ nào trên người ta ngươi chưa từng nhìn.” 

“Ta...” Diệp Thiếu Dương ngây ra tại chỗ, trước mắt không tự chủ được hiện lên dáng người yểu điệu kia, bắt đầu đối ứng với người trước mắt...

Vội vàng lắc đầu nói: “Ta nói: lúc ấy đó là tình thế bất đắc dĩ, về sau đừng nhắc lại, không thể nói cho bất luận kẻ nào!”

“Sao, ngươi sợ người trong lòng ngươi biết?” 

Diệp Thiếu Dương trợn mắt trắng dã nói: “Ta không sợ, chẳng qua... Hắc hắc, vẫn là bớt chút phiền toái tốt hơn, không phải sao?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ nói: “Quần áo trên người ta là bộ lông biến thành, hiện tại tu vi khô kiệt, cũng không có sức biến hóa, ngươi không cần chữa thương cho ta, hồ tộc chúng ta có thuật chữa thương của mình, ngươi cũng bị thương không nhẹ, tự mình chữa thương đi.”

Nói xong nghiêng người nằm xuống, tư thế giống như ngủ, trên người huyễn hóa ra một thứ giống tấm thảm lông, đem bản thân từ đầu đến chân bao lấy, Diệp Thiếu Dương nhìn mà rất ngạc nhiên. 

Ngực bị xương tay đâm thủng còn đang đau, Diệp Thiếu Dương cởi quần áo, đưa tay sờ soạng một phen, phát hiện chảy ra dịch màu xanh lục.

Cũng không biết là thi độc hay là cái gì, mình là tiên thiên linh thể, nọc độc này tuy không có khả năng lan ra, nhưng quá trình ép độc cũng tiêu hao pháp lực, thật sự không có lời, vì thế từ trong bao tìm ra một khối thực vật áp súc nhìn qua như bánh trà, giật xuống một khối, đặt lên vết thương, sau đó dán một tấm linh phù lên cố định lại.

Thuốc chữa thương này là vỏ trái cây Dướng, rau Xám Xắm, rau Kiến cùng rau Tề, bốn loại rau dại sau khi băm, dựa theo công nghệ sản xuất bánh trà áp súc, lúc dùng kéo xuống một khối là được, cực kỳ tiện. 

Loại công nghệ bánh trà này, cũng là lão Quách phát minh.

Điều tức thêm một chu thiên, đợi hồi lâu, Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng tỉnh lại, “thảm lông” trên người chậm rãi biến mất, Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, hình tượng Cửu Vĩ Thiên Hồ đã rực rỡ hẳn lên: tóc cũng đã mượt, quấn ở đỉnh đầu, sắc mặt cũng dễ coi, mặc một cái váy bách hoa tươi đẹp, nhìn qua giống hoa tiên tử.

“Oa, sao giống như đi ra từ trong phim truyền hình...” Diệp Thiếu Dương than thở không thôi. 

Cửu Vĩ Thiên Hồ mỉm cười.

Diệp Thiếu Dương đem pháp khí rải rác ở trên mặt đất đều nhặt lên, hướng “thi thể” Thông Huyền đạo nhân nhìn lướt qua, lại phát hiện thi thể là một hán tử mặc cổ trang, bộ dáng nhìn qua là anh nông dân.