Trước kia gần như không dám nghĩ vấn đề này, nhưng hiện tại, trong lòng Diệp Thiếu Dương lại mơ hồ hiện lên một tia ý nghĩ như vậy.
Còn có ở trên xe lửa gặp được thằng cha tên Nam Cung Ảnh kia... Nghĩ đến loại giọng điệu khinh miệt đó của gã khi nói chuyện với mình, Diệp Thiếu Dương liền tức giận. Chuyện này cũng thành động lực tu luyện của hắn.
Tuy Mã Thừa đã tận khả năng mua rất nhiều thứ, nhưng sau khi ở nhà vài ngày, Diệp Thiếu Dương phát hiện trong nhà vẫn là thiếu rất nhiều vật nhỏ, không ngừng mua thêm, vốn trong thẻ đã không còn lại mấy đồng, rất nhanh đã một nghèo hai trắng.
Vừa vặn lúc này lão Quách trở về, Diệp Thiếu Dương bảo hắn hỗ trợ giới thiệu cho mình mấy công việc khai quang, xem phong thuỷ.
Buổi chiều hôm đó, Diệp Thiếu Dương mời lão Quách đến uống rượu, mua rượu ngon đồ nhắm, vốn đang muốn mời Tạ Vũ Tình, nhưng điện thoại gọi tới, Tạ Vũ Tình nói gần đây vì một vụ án bận tối mày tối mặt, thật sự không có thời gian.
Về phần Chu Tĩnh Như, Diệp Thiếu Dương và cô cũng vẫn duy trì liên hệ, biết cô còn ở nước ngoài, phải một thời gian nữa mới trở về, Đàm Tiểu Tuệ và cô ở cùng một chỗ, tới nay vẫn rất an toàn, cũng an tâm.
“Chuyện gì cao hứng như vậy?” Lão Quách thấy Diệp Thiếu Dương vẻ mặt tươi cười, lộ ra hưng phấn hiếm thấy, nhịn không được hỏi.
Diệp Thiếu Dương bưng chén rượu nói: “Hai ta cạn một ly trước, rồi đệ nói cho huynh.”
Lão Quách nói: “Ngày đó đệ nôn ngay cả động phòng cũng không được, còn dám uống mạnh như vậy.”
Diệp Thiếu Dương đỏ mặt nói: “Hôm nay khác, nôn cũng phải uống, chuyện này thật sự đáng giá chúc mừng.”
Lão Quách thấy hắn câu hứng thú như vậy, đành phải uống hết một chén rượu, ánh mắt nhấp nháy nhìn hắn.
Diệp Thiếu Dương cũng uống xong rượu, day day chỗ dạ dày bị thiêu nóng lên nói: “Nói cho huynh, thay đệ giữ bí mật: pháp lực của đệ, đạt tới bài vị linh tiên rồi.”
Cả người lão Quách run lên, thiếu chút nữa chén rượu cũng không nắm chắc, kinh ngạc nói: “Chuyện khi nào?”
“Ngay hôm nay.”
Lão Quách nhảy bật lên cao ba mét, kích động không chịu nổi. “Linh tiên đó! Cái này ở giới pháp thuật đã là truyền thuyết, đặc biệt là tuổi nhỏ như đệ. Tiểu sư đệ, chúc mừng chúc mừng!”
Lão Quách biểu hiện so với hắn còn hưng phấn hơn.
Sư huynh đệ hai người chén qua chén lại, chúc mừng.
“Tiểu sư đệ, đệ chừng nào đi địa phủ treo huyền danh?”
“Đệ cũng sắp thành tội phạm truy nã của âm ty rồi, nào dám đi treo huyền danh cái gì.”
“Đáng tiếc, bằng không ít nhất có thể đổi cái ti chủ đương đương, tuy là hư chức.” Lão Quách thở dài, ngữ khí có một chút ý tứ tự trách.
Nhân gian pháp sư, tấn thăng mỗi một tầng bài vị, đều sẽ đi âm ty treo huyền danh, không phải cần thiết đi, nhưng đi thì có lợi, thiên sư phong công tào, Địa tiên phong linh quan, linh tiên phong ti chủ... Tuy đều là hư chức, không thể nhúng tay bất cứ công việc nào của âm ty, nhưng ít ra có cái danh, đi âm ty làm việc sẽ tiện hơn rất nhiều.
“Cho dù không có những việc này, đệ cũng sẽ không đi treo huyền danh, đám lão giả âm ty kia khôn khéo, cho huynh hư danh, sau đó dễ chỉ huy huynh đi hỗ trợ chạy chân, cái này không có lời.”
Diệp Thiếu Dương giảo hoạt cười cười nói: “Huynh đã quên, âm ty trước đó còn bảo đệ đi đối phó Bạch Khởi, hiện tại đệ xem bọn họ còn không biết xấu hổ nhắc tới việc này?”
Lão Quách nhíu mày nói: “Võ An quân Bạch Khởi, thực ở nhân gian?”
“Đồn đãi là ở Tây Vực, cụ thể cũng không biết, dù sao cho tới bây giờ chưa từng nghe nói có pháp sư đụng phải.”
Lão Quách nói: “Nếu âm ty bảo đệ đi đối phó Bạch Khởi, trả giá là đặc xá đám Qua Qua, đệ có đi hay không?”
“Không đi!” Diệp Thiếu Dương trả lời tương đối dứt khoát, “Đệ sống đang khỏe, cần gì phải đi tự sát?”
Một trong bốn đại quỷ khấu, sát thần Bạch Khởi, tu vi cao cường, tuyệt đối không phải nhân gian pháp sư có thể đối kháng.
Diệp Thiếu Dương tuy vừa tấn thăng bài vị linh tiên, có chút lâng lâng, nhưng đối với một điểm này vẫn là có nhận thức tỉnh táo.
Cơm no rượu say, Diệp Thiếu Dương nằm ở trên sô pha phòng khách ngủ trưa, lão Quách đi trên ghế nằm ban công ngủ.
Đột nhiên cảm giác có người lay mình, Diệp Thiếu Dương mở mắt nhìn, Chanh Tử đứng ở trước mặt mình, trong lòng ôm là máy tính bảng Nhuế Lãnh Ngọc cho cô.
Diệp Thiếu Dương đảo mắt trắng dã, lòng tràn đầy khó chịu, vài ngày gần đây, cô mỗi ngày đều sẽ đến một chuyến, vừa sạc điện, thuận tiện tải xuống phim truyền hình mới nhất.
“Anh nói nè, cha chồng em cũng không quản em chút, để mặc em mỗi ngày đều đến nhân gian một hồi?”
Chanh Tử thè lưỡi nói: “Quản em làm gì, phủ quân đại nhân từ sau khi xem phim truyền hình em tải xuống, phi thường thích, thúc giục em mau tải về cho ông đó!”
Diệp Thiếu Dương cả kinh nói: “Phủ quân cũng xem Vi Vi Nhất Tiếu?”
“Không phải, em tải một ít phim phóng sự cho ông, đều là về cận đại, ông rất thích.”
Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu: Thôi phủ quân ở âm ty không biết đã bao nhiêu năm, đối với triều đại thay đổi, chuyện xảy ra ở nhân gian rõ như lòng bàn tay, nhưng dù sao Quỷ Vực và nhân gian cách nhau, về một số chi tiết của cận đại sử, hắn khẳng định sẽ cảm thấy hứng thú, chỉ là thiếu con đường tìm hiểu, bởi vậy... Chanh Tử đầu tư thứ này, xem như gãi đúng chỗ ngứa rồi.
Nhưng nghĩ đến Thôi phủ quân loại đại nhân vật đó thế mà dùng máy tính bảng để xem, Diệp Thiếu Dương vẫn có một loại cảm giác thác loạn.
Diệp Thiếu Dương không biết nói gì chỉ lắc lắc đầu, tỏ vẻ mình ngủ một lúc nữa, bảo cô tự đi tải xuống cùng nạp điện. Về phần việc khác, hắn không hỏi, dù sao Chanh Tử mỗi ngày đều đến, nếu có tình huống, tự cô sẽ nói.
Chanh Tử đem máy tính bảng nạp điện, mở mạng wifi, ngựa quen đường cũ tải phim truyền hình, vừa lúc lão Quách lúc này tỉnh lại, nhìn thấy Chanh Tử, hàn huyên vài câu, thấy việc cô đang làm, cả kinh nói: “Cô đây là đang làm gì?”
Chanh Tử lập tức giải thích một lần.
“Quỷ cũng xem phim truyền hình?” Lão Quách cũng có chút hỗn độn.
“Cái này có gì, anh không biết, hiện tại toàn bộ quỷ sai Thiên Tử điện đều bị phim truyền hình mê hoặc, lúc này còn trông mong ở bên dưới chờ kìa.”
Lão Quách nghĩ nghĩ, lẩm bẩm: “Tôi hiểu rồi, địa phủ tựa như Hoa Hạ quốc cổ đại, khoa học kỹ thuật lạc hậu, cho dù là sinh hồn dương gian đi xuống, bởi vì không có điện, không có các loại thiết bị, muốn chơi những thứ này cũng không chơi được...”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đúng vậy, cho nên tiểu bạch kiểm lúc trước đến dương gian, chơi Truyền Kỳ phải nói là mê mẩn, cũng không muốn đi xuống nữa.”
Lão Quách gật đầu nói: “Đại đa số âm thần không có cơ hội tới nhân gian, cho dù có ý cũng không tiếp xúc đến, cho dù là quỷ sai làm việc, cũng là đến đi vội vàng... Đám quỷ dịch linh tinh kia càng không cần phải nói. Cho nên giải trí văn hóa của dương gian và âm ty mới có thể chênh lệch lớn như vậy, nhưng không có nghĩa là bọn họ không hướng tới khoa học kỹ thuật của nhân gian...”
Diệp Thiếu Dương nói: “Huynh phân tích nhiều như vậy làm gì, chúng ta lại không đi làm quỷ.”
Lão Quách không để ý tới hắn, bò dậy ngồi, nhíu mày tự hỏi hồi lâu, rồi nói: “Ta hình như phát hiện một con đường phát tài, tiểu sư đệ, đệ nói xem... Chúng ta mua thêm một ít talbet máy tính vân vân, bán xuống âm phủ có được không?”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, thiếu chút nữa từ trên sô pha ngã xuống.
“Không phải chứ huynh ơi, tiền của quỷ huynh cũng muốn kiếm, huynh thế mà còn nghĩ ra được!” Trước kia gần như không dám nghĩ vấn đề này, nhưng hiện tại, trong lòng Diệp Thiếu Dương lại mơ hồ hiện lên một tia ý nghĩ như vậy.
Còn có ở trên xe lửa gặp được thằng cha tên Nam Cung Ảnh kia... Nghĩ đến loại giọng điệu khinh miệt đó của gã khi nói chuyện với mình, Diệp Thiếu Dương liền tức giận. Chuyện này cũng thành động lực tu luyện của hắn.
Tuy Mã Thừa đã tận khả năng mua rất nhiều thứ, nhưng sau khi ở nhà vài ngày, Diệp Thiếu Dương phát hiện trong nhà vẫn là thiếu rất nhiều vật nhỏ, không ngừng mua thêm, vốn trong thẻ đã không còn lại mấy đồng, rất nhanh đã một nghèo hai trắng.
Vừa vặn lúc này lão Quách trở về, Diệp Thiếu Dương bảo hắn hỗ trợ giới thiệu cho mình mấy công việc khai quang, xem phong thuỷ.
Buổi chiều hôm đó, Diệp Thiếu Dương mời lão Quách đến uống rượu, mua rượu ngon đồ nhắm, vốn đang muốn mời Tạ Vũ Tình, nhưng điện thoại gọi tới, Tạ Vũ Tình nói gần đây vì một vụ án bận tối mày tối mặt, thật sự không có thời gian.
Về phần Chu Tĩnh Như, Diệp Thiếu Dương và cô cũng vẫn duy trì liên hệ, biết cô còn ở nước ngoài, phải một thời gian nữa mới trở về, Đàm Tiểu Tuệ và cô ở cùng một chỗ, tới nay vẫn rất an toàn, cũng an tâm.
“Chuyện gì cao hứng như vậy?” Lão Quách thấy Diệp Thiếu Dương vẻ mặt tươi cười, lộ ra hưng phấn hiếm thấy, nhịn không được hỏi.
Diệp Thiếu Dương bưng chén rượu nói: “Hai ta cạn một ly trước, rồi đệ nói cho huynh.”
Lão Quách nói: “Ngày đó đệ nôn ngay cả động phòng cũng không được, còn dám uống mạnh như vậy.”
Diệp Thiếu Dương đỏ mặt nói: “Hôm nay khác, nôn cũng phải uống, chuyện này thật sự đáng giá chúc mừng.”
Lão Quách thấy hắn câu hứng thú như vậy, đành phải uống hết một chén rượu, ánh mắt nhấp nháy nhìn hắn.
Diệp Thiếu Dương cũng uống xong rượu, day day chỗ dạ dày bị thiêu nóng lên nói: “Nói cho huynh, thay đệ giữ bí mật: pháp lực của đệ, đạt tới bài vị linh tiên rồi.”
Cả người lão Quách run lên, thiếu chút nữa chén rượu cũng không nắm chắc, kinh ngạc nói: “Chuyện khi nào?”
“Ngay hôm nay.”
Lão Quách nhảy bật lên cao ba mét, kích động không chịu nổi. “Linh tiên đó! Cái này ở giới pháp thuật đã là truyền thuyết, đặc biệt là tuổi nhỏ như đệ. Tiểu sư đệ, chúc mừng chúc mừng!”
Lão Quách biểu hiện so với hắn còn hưng phấn hơn.
Sư huynh đệ hai người chén qua chén lại, chúc mừng.
“Tiểu sư đệ, đệ chừng nào đi địa phủ treo huyền danh?”
“Đệ cũng sắp thành tội phạm truy nã của âm ty rồi, nào dám đi treo huyền danh cái gì.”
“Đáng tiếc, bằng không ít nhất có thể đổi cái ti chủ đương đương, tuy là hư chức.” Lão Quách thở dài, ngữ khí có một chút ý tứ tự trách.
Nhân gian pháp sư, tấn thăng mỗi một tầng bài vị, đều sẽ đi âm ty treo huyền danh, không phải cần thiết đi, nhưng đi thì có lợi, thiên sư phong công tào, Địa tiên phong linh quan, linh tiên phong ti chủ... Tuy đều là hư chức, không thể nhúng tay bất cứ công việc nào của âm ty, nhưng ít ra có cái danh, đi âm ty làm việc sẽ tiện hơn rất nhiều.
“Cho dù không có những việc này, đệ cũng sẽ không đi treo huyền danh, đám lão giả âm ty kia khôn khéo, cho huynh hư danh, sau đó dễ chỉ huy huynh đi hỗ trợ chạy chân, cái này không có lời.”
Diệp Thiếu Dương giảo hoạt cười cười nói: “Huynh đã quên, âm ty trước đó còn bảo đệ đi đối phó Bạch Khởi, hiện tại đệ xem bọn họ còn không biết xấu hổ nhắc tới việc này?”
Lão Quách nhíu mày nói: “Võ An quân Bạch Khởi, thực ở nhân gian?”
“Đồn đãi là ở Tây Vực, cụ thể cũng không biết, dù sao cho tới bây giờ chưa từng nghe nói có pháp sư đụng phải.”
Lão Quách nói: “Nếu âm ty bảo đệ đi đối phó Bạch Khởi, trả giá là đặc xá đám Qua Qua, đệ có đi hay không?”
“Không đi!” Diệp Thiếu Dương trả lời tương đối dứt khoát, “Đệ sống đang khỏe, cần gì phải đi tự sát?”
Một trong bốn đại quỷ khấu, sát thần Bạch Khởi, tu vi cao cường, tuyệt đối không phải nhân gian pháp sư có thể đối kháng.
Diệp Thiếu Dương tuy vừa tấn thăng bài vị linh tiên, có chút lâng lâng, nhưng đối với một điểm này vẫn là có nhận thức tỉnh táo.
Cơm no rượu say, Diệp Thiếu Dương nằm ở trên sô pha phòng khách ngủ trưa, lão Quách đi trên ghế nằm ban công ngủ.
Đột nhiên cảm giác có người lay mình, Diệp Thiếu Dương mở mắt nhìn, Chanh Tử đứng ở trước mặt mình, trong lòng ôm là máy tính bảng Nhuế Lãnh Ngọc cho cô.
Diệp Thiếu Dương đảo mắt trắng dã, lòng tràn đầy khó chịu, vài ngày gần đây, cô mỗi ngày đều sẽ đến một chuyến, vừa sạc điện, thuận tiện tải xuống phim truyền hình mới nhất.
“Anh nói nè, cha chồng em cũng không quản em chút, để mặc em mỗi ngày đều đến nhân gian một hồi?”
Chanh Tử thè lưỡi nói: “Quản em làm gì, phủ quân đại nhân từ sau khi xem phim truyền hình em tải xuống, phi thường thích, thúc giục em mau tải về cho ông đó!”
Diệp Thiếu Dương cả kinh nói: “Phủ quân cũng xem Vi Vi Nhất Tiếu?”
“Không phải, em tải một ít phim phóng sự cho ông, đều là về cận đại, ông rất thích.”
Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu: Thôi phủ quân ở âm ty không biết đã bao nhiêu năm, đối với triều đại thay đổi, chuyện xảy ra ở nhân gian rõ như lòng bàn tay, nhưng dù sao Quỷ Vực và nhân gian cách nhau, về một số chi tiết của cận đại sử, hắn khẳng định sẽ cảm thấy hứng thú, chỉ là thiếu con đường tìm hiểu, bởi vậy... Chanh Tử đầu tư thứ này, xem như gãi đúng chỗ ngứa rồi.
Nhưng nghĩ đến Thôi phủ quân loại đại nhân vật đó thế mà dùng máy tính bảng để xem, Diệp Thiếu Dương vẫn có một loại cảm giác thác loạn.
Diệp Thiếu Dương không biết nói gì chỉ lắc lắc đầu, tỏ vẻ mình ngủ một lúc nữa, bảo cô tự đi tải xuống cùng nạp điện. Về phần việc khác, hắn không hỏi, dù sao Chanh Tử mỗi ngày đều đến, nếu có tình huống, tự cô sẽ nói.
Chanh Tử đem máy tính bảng nạp điện, mở mạng wifi, ngựa quen đường cũ tải phim truyền hình, vừa lúc lão Quách lúc này tỉnh lại, nhìn thấy Chanh Tử, hàn huyên vài câu, thấy việc cô đang làm, cả kinh nói: “Cô đây là đang làm gì?”
Chanh Tử lập tức giải thích một lần.
“Quỷ cũng xem phim truyền hình?” Lão Quách cũng có chút hỗn độn.
“Cái này có gì, anh không biết, hiện tại toàn bộ quỷ sai Thiên Tử điện đều bị phim truyền hình mê hoặc, lúc này còn trông mong ở bên dưới chờ kìa.”
Lão Quách nghĩ nghĩ, lẩm bẩm: “Tôi hiểu rồi, địa phủ tựa như Hoa Hạ quốc cổ đại, khoa học kỹ thuật lạc hậu, cho dù là sinh hồn dương gian đi xuống, bởi vì không có điện, không có các loại thiết bị, muốn chơi những thứ này cũng không chơi được...”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đúng vậy, cho nên tiểu bạch kiểm lúc trước đến dương gian, chơi Truyền Kỳ phải nói là mê mẩn, cũng không muốn đi xuống nữa.”
Lão Quách gật đầu nói: “Đại đa số âm thần không có cơ hội tới nhân gian, cho dù có ý cũng không tiếp xúc đến, cho dù là quỷ sai làm việc, cũng là đến đi vội vàng... Đám quỷ dịch linh tinh kia càng không cần phải nói. Cho nên giải trí văn hóa của dương gian và âm ty mới có thể chênh lệch lớn như vậy, nhưng không có nghĩa là bọn họ không hướng tới khoa học kỹ thuật của nhân gian...”
Diệp Thiếu Dương nói: “Huynh phân tích nhiều như vậy làm gì, chúng ta lại không đi làm quỷ.”
Lão Quách không để ý tới hắn, bò dậy ngồi, nhíu mày tự hỏi hồi lâu, rồi nói: “Ta hình như phát hiện một con đường phát tài, tiểu sư đệ, đệ nói xem... Chúng ta mua thêm một ít talbet máy tính vân vân, bán xuống âm phủ có được không?”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, thiếu chút nữa từ trên sô pha ngã xuống.
“Không phải chứ huynh ơi, tiền của quỷ huynh cũng muốn kiếm, huynh thế mà còn nghĩ ra được!”