Diệp Thiếu Dương rất muốn hướng cô nói một câu: xem tivi cái em gái cô à!
Kết quả vẫn là xoa xoa mặt cô, mỉm cười nói: “Em bây giờ không thích hợp ở nhân gian, em cũng là mang tội, nên nán lại nhiều hơn ở Thiên Tử điện, dỗ Thôi lão đầu một chút...”
Chanh Tử do dự nói: “Em chỉ xem một tập!”
Lúc này Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Âm phủ có thể sử dụng máy tính không?”
Chanh Tử nói: “Có thể đem xuống, nhưng không có điện.”
Người đi âm đã có thể đem pháp khí cầm xuống, máy tính trên nguyên tắc đương nhiên cũng có thể, hơn nữa Chanh Tử là yêu, có thể cầm được vật phẩm nhân gian, nếu quỷ mà nói, hoàn toàn không được.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Vậy em đem máy tính bảng của chị cầm đi, vừa sạc điện, bên trong có Vi Vi Nhất Tiếu mới tải, có thể xem mấy giờ, hết điện em cứ đến nhân gian sạc.”
Chanh Tử mắt sáng ngời, vỗ tay nói: “Vậy thì tốt.”
Đi lên cầm lấy máy tính bảng của Nhuế Lãnh Ngọc, nói ở bên tai cô: “Nương nương lo mà hứng lấy mưa móc đi, nô tỳ cáo lui...”
Nhuế Lãnh Ngọc vỗ cho một phát, Chanh Tử đã chạy.
Nhuế Lãnh Ngọc u oán nìn về phía Diệp Thiếu Dương nói: “Anh còn không giữ cô ấy lại, cô ấy lần này đi, sự trong sạch hai ta sẽ không còn nữa.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy có quan hệ gì?”
“Có quan hệ, cô sẽ tới đâu nói đó, em không muốn bị người ta hiểu lầm, em mặc kệ, anh mau nghĩ biện pháp!”
Diệp Thiếu Dương chấn động phát hiện, thì ra nàng cũng biết làm nũng...
“Biện pháp có rồi!” Diệp Thiếu Dương thần bí cười cười.
Nhuế Lãnh Ngọc tò mò nhìn hắn, chờ nghe biện pháp hay của hắn.
“Hắc hắc, dù sao giữa hai ta không có cách nào trong sạch nữa, cùng với bị oan uổng, không bằng thật sự... Hắc hắc hắc, như vậy cho dù bị người ta nói, chúng ta cũng không oan uổng nha!”
Nhuế Lãnh Ngọc nghẹn họng trân trối nhìn hắn. “Đây là biện pháp anh nghĩ được?”
Diệp Thiếu Dương lao nhanh về phòng của mình, lấy ra một xấp linh phù, dán đầy ở trên cửa trên giường, còn dùng chỉ đỏ bố trí thành một cái kết giới cường đại.
“Anh làm cái gì?” Nhuế Lãnh Ngọc ngây ngốc nhìn hắn mân mê những thứ này, “Chẳng lẽ sẽ có quỷ yêu tới nơi này tập kích chúng ta?”
“Không phải.”
Diệp Thiếu Dương hao hết khí lực chuẩn bị tốt những thứ này, phủi phủi tay, cười nói: “Như vậy trừ phi là Phủ Quân tự mình đến, nếu không không ai có thể quấy rầy chúng ta nữa!”
Lao lực bố trí những thứ này, chỉ vì... Nhuế Lãnh Ngọc muốn ngất.
Diệp Thiếu Dương trở lại bên giường, ôm bả vai của cô, chăm chú nhìn.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Làm sao vậy, bị người ta đánh gãy, không còn cảm giác nữa?”
“Đối với em, anh lúc nào cũng có cảm giác...”
Diệp Thiếu Dương nói xong, lao lên, vừa hôn không đến vài giây, đột nhiên thẳng lưng, sắc mặt trở nên tương đối cổ quái.
“Làm sao vậy!” Nhuế Lãnh Ngọc còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, nhìn nhìn phía cửa sổ, cũng không có gì khác thường, lại hỏi một lần.
“Không phải, anh...” Khuôn mặt Diệp Thiếu Dương biến thành màu gan heo, “Anh... muốn nôn!”
Nói xong vội vàng đứng dậy, lao về phía WC.
Vốn là không muốn nôn, kết quả cũng không biết là bố trí trận pháp kết giới, lượng vận động quá lớn, hay là rượu tác dụng chậm, đột nhiên bộc phát ra.
Nhuế Lãnh Ngọc đứng ở phía sau hắn, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Diệp Thiếu Dương nôn một lần này, liền không thể vãn hồi, cách hơn mười phút liền nôn một hồi, thẳng đến khi nôn chỉ còn nước chua, cả người đều hư thoát.
Khi trời sắp sáng, trận nôn mửa đáng sợ này mới hoàn toàn dừng lại, Nhuế Lãnh Ngọc đặt hàng gọi một bát cháo cho hắn húp, nhìn bộ dáng hư thoát của hắn, cười quyến rũ nói: “Anh còn có ý tưởng gì không?”
Diệp Thiếu Dương rơi lệ, vô lực nói: “Cho dù em bây giờ cởi sạch, anh sợ là cũng không có phần tinh lực đó nữa.”
Nhuế Lãnh Ngọc đỏ mặt, đem một bát cháo úp ở trên mặt hắn.
Buổi chiều, lão Quách mang theo Tiểu Ngư và Tứ Bảo cùng đi tìm Diệp Thiếu Dương, phát hiện Diệp Thiếu Dương nằm ở trên giường, sắc mặt vàng như nến, như cà phơi sương.
“Mấy người ngồi đi, tôi chân mềm, không dậy nổi.” Diệp Thiếu Dương gọi.
Thừa dịp Nhuế Lãnh Ngọc và Tiểu Ngư đi ra ngoài, lão Quách đánh giá cao thấp Diệp Thiếu Dương, cười xấu xa nói: “Chân cũng mềm rồi? Không phải chứ, tối hôm qua kịch liệt như vậy?”
“Huynh té đi!”
Diệp Thiếu Dương mắng một tiếng, mình cũng như vậy rồi, còn bị bọn họ hiểu lầm, thiệt tình muốn đập đầu chết ở trên tường.
Giải thích với bọn họ một phen, mình nhũn chân người mềm nhũn là do nôn, không phải vì cái khác...
Lão Quách và Tứ Bảo nhìn nhau một cái, thoải mái cười phá lên.
Diệp Thiếu Dương quả thực hận chết.
Chờ Tiểu Ngư và Nhuế Lãnh Ngọc trở về, đoàn người hỏi nhau tính toán tiếp theo của mỗi người.
Tiểu Ngư tự nhiên là cần ở lại đi học, lão Quách muốn ở đây bần bạn cô bé một đoạn thời gian, chiếu cố cô bé.
Diệp Thiếu Dương nghiêm trọng hoài nghi, hắn là muốn giám sát Vương Lâm kia, không cho hắn tới gần Tiểu Ngư.
“Tôi muốn về Ngũ Đài Sơn.” Tứ Bảo nói.
“Lại trở về?” Diệp Thiếu Dương nói: “Đúng rồi, trước đó cậu nói, cậu về sơn môn là có việc gấp phải đi xử lý, còn chưa nói là việc gì gấp.”
Tứ Bảo nhún nhún vai nói: “Không biết.”
Diệp Thiếu Dương cả giận nói: “Cậu trêu tôi à?”
“Thật không biết, sư phụ tôi vốn tìm tôi trở về, nói có nhiệm vụ phi thường phi thường quan trọng muốn tôi đi làm, chờ tôi trở về, ông ấy đã đi rồi, tôi cũng chỉ đành chờ trong sơn môn, thẳng đến khi Lãnh Ngọc muội tử gọi điện thoại cho tôi, tôi liền lập tức chạy đến.”
Diệp Thiếu Dương khi nghe thấy câu này, đột nhiên nghĩ tới cái gì, trong ánh mắt lộ ra một tia lạ, hơi lướt là qua.
“Sư phụ cậu đi đâu?”
“Ông ấy thu được pháp thiếp của Vô Cực thiên sư, bảo ông ấy đi Huyền Không quan...”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói: “Đúng vậy, tôi nghe nói có rất nhiều tông môn giới pháp thuật đều đi, Phật môn đạo môn đều có, nhắm chừng thật sự có đại sự gì.”
Lão Quách nhíu mày nói: “Lúc trước nghe sư phụ nói, ông đi Huyền Không quan, có một bộ phận nguyên nhân, là có liên quan với Đạo Phong, không biết rốt cuộc là chuyện gì, không lẽ là Vô Cực thiên sư kêu gọi mọi người cùng đi đối phó Đạo Phong?”
Diệp Thiếu Dương đã sớm nghĩ đến loại khả năng này, hắn cũng không dám xác định, mấu chốt là Đạo Phong có ngốc như vậy sao, biết rõ những người đó muốn đối phó mình, còn cứ đi qua? Hắn nếu là không đi, những người này làm sao có thể bắt đến hắn?
Trừ phi... Hắn có lý do không đi không được!
Lão Quách nói: “Tiểu sư đệ không phải cũng thu được pháp thiếp sao, còn có hơn mười ngày, đến lúc đó đệ cũng đi xem đi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đến lúc đó xem sau, dù sao sư phụ đi rồi, ông bảo đệ đi, đệ tự nhiên sẽ đi, đệ tạm thời muốn về Thạch Thành trước.”
“Trở về làm gì?”
Diệp Thiếu Dương tựa lên trên sô pha, phun ra hai chữ: “Nghỉ ngơi.”
Liên tục chinh chiến, không riêng gì mệt, chủ yếu là mọi lúc đề phòng có chuyện xảy ra, áp lực quá lớn, nay sự tình thật không dễ gì có cái kết thúc, khó được thanh nhàn, hắn cũng muốn nghỉ ngơi hẳn hoi một thời gian.
Ở nhà trọ lại nghỉ ngơi một ngày, ba người lên đường rời khỏi Huy Châu, Tứ Bảo đi Ngũ Đài Sơn tiếp tục chờ tin tức sư phụ hắn, Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc cùng nhau về Thạch Thành.
Lão Quách và Tiểu Ngư tiễn bọn họ đến trạm xe lửa cao tốc.
“Cái này cho con.” Diệp Thiếu Dương tặng cho Tiểu Ngư một cái nhẫn Hắc Diệu Thạch, nhẫn là lão Quách làm, nhưng khai quang là hắn hoàn thành, linh lực tự nhiên không tầm thường. Diệp Thiếu Dương rất muốn hướng cô nói một câu: xem tivi cái em gái cô à!
Kết quả vẫn là xoa xoa mặt cô, mỉm cười nói: “Em bây giờ không thích hợp ở nhân gian, em cũng là mang tội, nên nán lại nhiều hơn ở Thiên Tử điện, dỗ Thôi lão đầu một chút...”
Chanh Tử do dự nói: “Em chỉ xem một tập!”
Lúc này Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Âm phủ có thể sử dụng máy tính không?”
Chanh Tử nói: “Có thể đem xuống, nhưng không có điện.”
Người đi âm đã có thể đem pháp khí cầm xuống, máy tính trên nguyên tắc đương nhiên cũng có thể, hơn nữa Chanh Tử là yêu, có thể cầm được vật phẩm nhân gian, nếu quỷ mà nói, hoàn toàn không được.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Vậy em đem máy tính bảng của chị cầm đi, vừa sạc điện, bên trong có Vi Vi Nhất Tiếu mới tải, có thể xem mấy giờ, hết điện em cứ đến nhân gian sạc.”
Chanh Tử mắt sáng ngời, vỗ tay nói: “Vậy thì tốt.”
Đi lên cầm lấy máy tính bảng của Nhuế Lãnh Ngọc, nói ở bên tai cô: “Nương nương lo mà hứng lấy mưa móc đi, nô tỳ cáo lui...”
Nhuế Lãnh Ngọc vỗ cho một phát, Chanh Tử đã chạy.
Nhuế Lãnh Ngọc u oán nìn về phía Diệp Thiếu Dương nói: “Anh còn không giữ cô ấy lại, cô ấy lần này đi, sự trong sạch hai ta sẽ không còn nữa.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy có quan hệ gì?”
“Có quan hệ, cô sẽ tới đâu nói đó, em không muốn bị người ta hiểu lầm, em mặc kệ, anh mau nghĩ biện pháp!”
Diệp Thiếu Dương chấn động phát hiện, thì ra nàng cũng biết làm nũng...
“Biện pháp có rồi!” Diệp Thiếu Dương thần bí cười cười.
Nhuế Lãnh Ngọc tò mò nhìn hắn, chờ nghe biện pháp hay của hắn.
“Hắc hắc, dù sao giữa hai ta không có cách nào trong sạch nữa, cùng với bị oan uổng, không bằng thật sự... Hắc hắc hắc, như vậy cho dù bị người ta nói, chúng ta cũng không oan uổng nha!”
Nhuế Lãnh Ngọc nghẹn họng trân trối nhìn hắn. “Đây là biện pháp anh nghĩ được?”
Diệp Thiếu Dương lao nhanh về phòng của mình, lấy ra một xấp linh phù, dán đầy ở trên cửa trên giường, còn dùng chỉ đỏ bố trí thành một cái kết giới cường đại.
“Anh làm cái gì?” Nhuế Lãnh Ngọc ngây ngốc nhìn hắn mân mê những thứ này, “Chẳng lẽ sẽ có quỷ yêu tới nơi này tập kích chúng ta?”
“Không phải.”
Diệp Thiếu Dương hao hết khí lực chuẩn bị tốt những thứ này, phủi phủi tay, cười nói: “Như vậy trừ phi là Phủ Quân tự mình đến, nếu không không ai có thể quấy rầy chúng ta nữa!”
Lao lực bố trí những thứ này, chỉ vì... Nhuế Lãnh Ngọc muốn ngất.
Diệp Thiếu Dương trở lại bên giường, ôm bả vai của cô, chăm chú nhìn.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Làm sao vậy, bị người ta đánh gãy, không còn cảm giác nữa?”
“Đối với em, anh lúc nào cũng có cảm giác...”
Diệp Thiếu Dương nói xong, lao lên, vừa hôn không đến vài giây, đột nhiên thẳng lưng, sắc mặt trở nên tương đối cổ quái.
“Làm sao vậy!” Nhuế Lãnh Ngọc còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, nhìn nhìn phía cửa sổ, cũng không có gì khác thường, lại hỏi một lần.
“Không phải, anh...” Khuôn mặt Diệp Thiếu Dương biến thành màu gan heo, “Anh... muốn nôn!”
Nói xong vội vàng đứng dậy, lao về phía WC.
Vốn là không muốn nôn, kết quả cũng không biết là bố trí trận pháp kết giới, lượng vận động quá lớn, hay là rượu tác dụng chậm, đột nhiên bộc phát ra.
Nhuế Lãnh Ngọc đứng ở phía sau hắn, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Diệp Thiếu Dương nôn một lần này, liền không thể vãn hồi, cách hơn mười phút liền nôn một hồi, thẳng đến khi nôn chỉ còn nước chua, cả người đều hư thoát.
Khi trời sắp sáng, trận nôn mửa đáng sợ này mới hoàn toàn dừng lại, Nhuế Lãnh Ngọc đặt hàng gọi một bát cháo cho hắn húp, nhìn bộ dáng hư thoát của hắn, cười quyến rũ nói: “Anh còn có ý tưởng gì không?”
Diệp Thiếu Dương rơi lệ, vô lực nói: “Cho dù em bây giờ cởi sạch, anh sợ là cũng không có phần tinh lực đó nữa.”
Nhuế Lãnh Ngọc đỏ mặt, đem một bát cháo úp ở trên mặt hắn.
Buổi chiều, lão Quách mang theo Tiểu Ngư và Tứ Bảo cùng đi tìm Diệp Thiếu Dương, phát hiện Diệp Thiếu Dương nằm ở trên giường, sắc mặt vàng như nến, như cà phơi sương.
“Mấy người ngồi đi, tôi chân mềm, không dậy nổi.” Diệp Thiếu Dương gọi.
Thừa dịp Nhuế Lãnh Ngọc và Tiểu Ngư đi ra ngoài, lão Quách đánh giá cao thấp Diệp Thiếu Dương, cười xấu xa nói: “Chân cũng mềm rồi? Không phải chứ, tối hôm qua kịch liệt như vậy?”
“Huynh té đi!”
Diệp Thiếu Dương mắng một tiếng, mình cũng như vậy rồi, còn bị bọn họ hiểu lầm, thiệt tình muốn đập đầu chết ở trên tường.
Giải thích với bọn họ một phen, mình nhũn chân người mềm nhũn là do nôn, không phải vì cái khác...
Lão Quách và Tứ Bảo nhìn nhau một cái, thoải mái cười phá lên.
Diệp Thiếu Dương quả thực hận chết.
Chờ Tiểu Ngư và Nhuế Lãnh Ngọc trở về, đoàn người hỏi nhau tính toán tiếp theo của mỗi người.
Tiểu Ngư tự nhiên là cần ở lại đi học, lão Quách muốn ở đây bần bạn cô bé một đoạn thời gian, chiếu cố cô bé.
Diệp Thiếu Dương nghiêm trọng hoài nghi, hắn là muốn giám sát Vương Lâm kia, không cho hắn tới gần Tiểu Ngư.
“Tôi muốn về Ngũ Đài Sơn.” Tứ Bảo nói.
“Lại trở về?” Diệp Thiếu Dương nói: “Đúng rồi, trước đó cậu nói, cậu về sơn môn là có việc gấp phải đi xử lý, còn chưa nói là việc gì gấp.”
Tứ Bảo nhún nhún vai nói: “Không biết.”
Diệp Thiếu Dương cả giận nói: “Cậu trêu tôi à?”
“Thật không biết, sư phụ tôi vốn tìm tôi trở về, nói có nhiệm vụ phi thường phi thường quan trọng muốn tôi đi làm, chờ tôi trở về, ông ấy đã đi rồi, tôi cũng chỉ đành chờ trong sơn môn, thẳng đến khi Lãnh Ngọc muội tử gọi điện thoại cho tôi, tôi liền lập tức chạy đến.”
Diệp Thiếu Dương khi nghe thấy câu này, đột nhiên nghĩ tới cái gì, trong ánh mắt lộ ra một tia lạ, hơi lướt là qua.
“Sư phụ cậu đi đâu?”
“Ông ấy thu được pháp thiếp của Vô Cực thiên sư, bảo ông ấy đi Huyền Không quan...”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói: “Đúng vậy, tôi nghe nói có rất nhiều tông môn giới pháp thuật đều đi, Phật môn đạo môn đều có, nhắm chừng thật sự có đại sự gì.”
Lão Quách nhíu mày nói: “Lúc trước nghe sư phụ nói, ông đi Huyền Không quan, có một bộ phận nguyên nhân, là có liên quan với Đạo Phong, không biết rốt cuộc là chuyện gì, không lẽ là Vô Cực thiên sư kêu gọi mọi người cùng đi đối phó Đạo Phong?”
Diệp Thiếu Dương đã sớm nghĩ đến loại khả năng này, hắn cũng không dám xác định, mấu chốt là Đạo Phong có ngốc như vậy sao, biết rõ những người đó muốn đối phó mình, còn cứ đi qua? Hắn nếu là không đi, những người này làm sao có thể bắt đến hắn?
Trừ phi... Hắn có lý do không đi không được!
Lão Quách nói: “Tiểu sư đệ không phải cũng thu được pháp thiếp sao, còn có hơn mười ngày, đến lúc đó đệ cũng đi xem đi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đến lúc đó xem sau, dù sao sư phụ đi rồi, ông bảo đệ đi, đệ tự nhiên sẽ đi, đệ tạm thời muốn về Thạch Thành trước.”
“Trở về làm gì?”
Diệp Thiếu Dương tựa lên trên sô pha, phun ra hai chữ: “Nghỉ ngơi.”
Liên tục chinh chiến, không riêng gì mệt, chủ yếu là mọi lúc đề phòng có chuyện xảy ra, áp lực quá lớn, nay sự tình thật không dễ gì có cái kết thúc, khó được thanh nhàn, hắn cũng muốn nghỉ ngơi hẳn hoi một thời gian.
Ở nhà trọ lại nghỉ ngơi một ngày, ba người lên đường rời khỏi Huy Châu, Tứ Bảo đi Ngũ Đài Sơn tiếp tục chờ tin tức sư phụ hắn, Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc cùng nhau về Thạch Thành.
Lão Quách và Tiểu Ngư tiễn bọn họ đến trạm xe lửa cao tốc.
“Cái này cho con.” Diệp Thiếu Dương tặng cho Tiểu Ngư một cái nhẫn Hắc Diệu Thạch, nhẫn là lão Quách làm, nhưng khai quang là hắn hoàn thành, linh lực tự nhiên không tầm thường.