“Ác Linh giới, tên như ý nghĩa, chính là bên trong ác linh tương đối nhiều, thật ra ta cũng không quá hiểu biết, ta trước đó đi vào một lần, phát hiện tất cả thế giới kia, đều là theo thế giới này của chúng ta mà sinh thành, thậm chí có người giống với chúng ta, chỉ là vận mệnh không giống với chúng ta.”
Tiểu Ngư nghe đến đó, rất chấn động, nhịn không được chen một câu: “Có phải là vật chất cùng phản vật chất trong vật lý học hay không, con nghe nói nếu gặp được người giống mình, tuyệt đối không được tiếp xúc, bằng không vật chất và phản vật chất một khi tiếp xúc, hai người đều sẽ hóa thành tro bụi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này ta không biết. Vật lý trung học của ta là thầy thể dục dạy.”
“Thời gian của Ác Linh giới, cũng so với chúng ta trôi qua chậm hơn nhiều, có thể là ta lần trước đi, là bởi ở trong vườn trường phong bế, ta không thấy được có ác linh gì, tình huống ngoài trường học, ta cũng không biết.”
Lúc nói tới đây, Diệp Thiếu Dương nghĩ tới tiểu tử ở Ác Linh giới quen biết kia: Giang Phi Long.
Tiểu tử này là tài năng tu đạo, từng tỏ vẻ muốn đi Mao Sơn học pháp thuật, nghĩ đến thời gian Ác Linh giới so với thế giới chân thật chậm hơn rất nhiều, bên này của mình qua hai tháng, bên kia... Ít nhất qua một hai năm rồi nhỉ?
Cũng không biết Giang Phi Long kia có lên Mao Sơn học được pháp thuật hay không, nếu hắn thật sự bái sư thành công, vậy sư phụ hắn là ai? Là Thanh Vân Tử, Đạo Phong, hay là mình?
Nghĩ đến Ác Linh giới có lẽ còn có một mình nữa, trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng hiện lên một tia cảm giác khác thường.
Giang Phi Long tiểu tử đó còn từng nói, sau khi học thành, sẽ đến thế giới hiện thực tìm kiếm mình.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương âm thầm cười, có lẽ sẽ có một ngày, hắn thật sự trở về.
Sau sự thất thần ngắn ngủi, lại bị Tiểu Ngư thúc giục dò hỏi, Diệp Thiếu Dương lại giải thích hai không gian khác:
“Hỗn Độn giới... Nghe nói lúc khai thiên tích địa, hỗn độn khí của sinh linh giới tụ tập cùng một chỗ, hình thành Hỗn Độn giới, nơi đó cũng không có thành thị nhân loại cái gì, hỗn độn khí tức thai nghén ra rất nhiều tà linh... Thật ra ta cũng không rõ lắm, ta là đoán.”
Tiểu Ngư nói: “Dương Cung Tử kia…”
“Không sai, cô ấy chính là đến từ Hỗn Độn giới, nghe nói Hỗn Độn giới có rất nhiều tà linh, Hỗn Độn Thiên Ma chính là chúa tể, cô ấy là một thành viên trong Hỗn Độn Thiên Ma.”
Diệp Thiếu Dương cuối cùng nói tới Thanh Minh giới: “Thanh Minh giới nhiều người nhất - không thể nói là người, mà là quỷ cùng yêu, có rất nhiều yêu quái chính tu, sau khi trở thành yêu tiên, liền phi thăng đến Thanh Minh giới, tiếp tục tu luyện, có thậm chí khai tông lập phái, tỷ như Thanh Khâu sơn, chính là hang ổ của một đám hồ tinh.
Nhân gian có rất nhiều pháp sư, sau khi chết, không muốn đầu thai, cũng không muốn ở âm ty làm quan, một lòng chỉ muốn tu hành hoặc là khai tông lập phái, đều đi Thanh Minh giới, rất nhiều tiên nhân dân gian cung phụng, thật ra đều ở Thanh Minh giới, Lê Sơn lão mẫu chính là một trong số đó.”
Tứ Bảo nói: “Dân gian truyền thuyết, Lê Sơn lão mẫu có rất nhiều đệ tử, ở nhân gian đều tiếng tăm lừng lẫy, Bạch Tố Trinh, Phàn Lê Hoa, Mục Quế Anh... Còn có rất nhiều, cũng không biết là thật hay giả.”
“Hẳn là giả, người đời sau gò ép mà thôi.”
Tiểu Ngư trầm ngâm một chút nói: “Đã là nơi pháp sư đi sau khi chết, lại tu luyện rất nhiều năm, vậy các pháp sư đó chẳng phải là rất lợi hại sao?”
“Thực lực chỉnh thể, vượt xa nhân gian. Chúng ta lúc này gặp được hai người, còn có Thập Nương, nhắm chừng chỉ là đệ tử tương đối bình thường của Lê Sơn...”
Tiểu Ngư mở to mắt, kinh ngạc đị nhìn Diệp Thiếu Dương, “Vậy tiểu sư thúc thiên tài nhân gian như vậy, đến Thanh Minh giới, chẳng phải là cũng bị dìm?”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai nói: “Ta cũng không đi Thanh Minh giới, ta còn có mấy chục năm chưa sống, hơn nữa nghe nói Thanh Minh giới cũng không phải mỗi người đều có thể đi, từ xưa đến nay, có thể đi vào cực ít, nói là có yêu cầu đặc thù gì đó, ta chưa từng chú ý, không biết.”
Đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, hai Lê Sơn đệ tử kia xuất hiện, cũng chỉ là một khúc nhạc đệm, đơn giản là để hắn lần đầu nhận thức được thực lực pháp sư trong Thanh Minh giới, ở trước đó, hắn chưa từng có qua lại với pháp sư Thanh Minh giới.
Lúc trước Lâm Tam Sinh từng tiện thể chuyển lời, Quảng Tông thiên sư bảo hắn đi Thanh Minh giới tìm Yến Xích Hà, Diệp Thiếu Dương cũng không tính đi, thứ nhất bận rộn, càng thêm không để ở trong lòng.
Tứ Bảo đột nhiên nhớ tới cái gì hỏi: “Thiếu Dương, còn nhớ rõ cái tay to kia không, từng chộp cậu một lần, bị cậu giãy thoát, sau đó còn từng chộp Đạo Phong một lần, cũng bị Đạo Phong phá, hắn cũng là Lê Sơn đệ tử?”
Lão Quách lập tức nói: “Đây là vấn đề thứ hai của ta, ta lúc ấy nghe hắn nói với Đạo Phong, bản thân sẽ ở Vô Lượng Giới chờ gã.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Đệ lúc ấy ở thời điểm đấu pháp cùng cái tay kia, cảm nhận được một khí tức rất cường đại nhưng rất quỷ dị, loại khí tức này, tuyệt đối không phải quỷ yêu tà linh có thể có.”
“Không phải quỷ yêu, chẳng lẽ là địa phủ âm thần?” Tứ Bảo nhíu mày nói.
“Nếu là âm thần, cần gì giấu đầu giấu đuôi, trực tiếp đi ra chơi tôi là được, huống chi chính hắn cũng nói, ở Vô Lượng Giới chờ Đạo Phong... Đại khái là môn hạ Địa Tàng Vương.”
Lão Quách nói: “Ta lúc ấy cũng nghe thấy, Đạo Phong nói hắn là một luồng thần niệm... Một luồng thần niệm đã lợi hại như vậy, vậy nếu chân thân tiến đến, phải mạnh tới trình độ nào?”
Mọi người trầm mặc không nói, trong lòng Diệp Thiếu Dương là cảm khái nhất: mình cùng cái tay do một luồng thần niệm kia hóa thành đấu cứng một lần, tuy đem nó chấn vỡ, nhưng lực lượng cái tay kia, ít nhất tương đương với thực lực một con quỷ thủ nhị đẳng. Nếu là chân thân đối phương đến, hậu quả thật sự thiết nghĩ không chịu nổi.
Đoàn người suy nghĩ hồi lâu, cũng nghĩ không ra sát tinh đó lai lịch thế nào, đành phải thôi, Diệp Thiếu Dương quyết định lần sau gặp Đạo Phong, vô luận như thế nào cũng phải hỏi một chút về chuyện này.
Nhuế Lãnh Ngọc lại đưa ra một chuyện trong lòng mọi người đều đang tự hỏi: vì sao Ngư Huyền Cơ có thể mời đến nhiều đệ tử cửa Phật đến trợ trận như vậy, là quan hệ cá nhân tốt, hay là nguyên nhân gì khác?
“Ta trừ từng hôn Tĩnh Tuệ sư thái một cái, hình như cũng chưa từng làm chuyện gì kết thù với đệ tử cửa Phật nhỉ...” Diệp Thiếu Dương tay nâng cằm, lẩm bẩm.
“Tốt, anh lần trước không phải nói, chưa hôn sư thái sao!” Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng nói.
Không cẩn thận, nói chuyện không nên nói nhất, Diệp Thiếu Dương đỏ mặt, trừ ngây ngô cười, cũng không biết làm gì nữa.
Cái nan đề này, trong thời gian ngắn cũng tìm không thấy đáp án, Diệp Thiếu Dương gắt gao nhớ ở trong lòng, tính tương lai khi gặp Tiêu Dật Vân, nhờ hắn ở trong âm ty điều tra cẩn thận một phen.
Mấy người đang trò chuyện, Lâm Tam Sinh từ trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ đi ra, nói cho bọn họ, đám người Qua Qua đã đều an bài tốt, từ hôm nay trở đi theo bên người Quảng Tông thiên sư tu hành, bảo bọn họ yên tâm.
Một tảng đá trong lòng Diệp Thiếu Dương hoàn toàn rơi xuống.
Lão Quách gọi điện thoại cho Thanh Vân Tử, kết quả không có ai tiếp, vì thế gửi tin nhắn, nói cho lão chuyện Tiểu Ngư đã giải quyết, một lát sau, Thanh Vân Tử trả lời ba chữ: Đã biết rồi.
“Tốt rồi, đại hội tổng kết sau chiến đấu kết thúc, tiệc mừng công bắt đầu, các huynh đệ, ăn đê!” “Ác Linh giới, tên như ý nghĩa, chính là bên trong ác linh tương đối nhiều, thật ra ta cũng không quá hiểu biết, ta trước đó đi vào một lần, phát hiện tất cả thế giới kia, đều là theo thế giới này của chúng ta mà sinh thành, thậm chí có người giống với chúng ta, chỉ là vận mệnh không giống với chúng ta.”
Tiểu Ngư nghe đến đó, rất chấn động, nhịn không được chen một câu: “Có phải là vật chất cùng phản vật chất trong vật lý học hay không, con nghe nói nếu gặp được người giống mình, tuyệt đối không được tiếp xúc, bằng không vật chất và phản vật chất một khi tiếp xúc, hai người đều sẽ hóa thành tro bụi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này ta không biết. Vật lý trung học của ta là thầy thể dục dạy.”
“Thời gian của Ác Linh giới, cũng so với chúng ta trôi qua chậm hơn nhiều, có thể là ta lần trước đi, là bởi ở trong vườn trường phong bế, ta không thấy được có ác linh gì, tình huống ngoài trường học, ta cũng không biết.”
Lúc nói tới đây, Diệp Thiếu Dương nghĩ tới tiểu tử ở Ác Linh giới quen biết kia: Giang Phi Long.
Tiểu tử này là tài năng tu đạo, từng tỏ vẻ muốn đi Mao Sơn học pháp thuật, nghĩ đến thời gian Ác Linh giới so với thế giới chân thật chậm hơn rất nhiều, bên này của mình qua hai tháng, bên kia... Ít nhất qua một hai năm rồi nhỉ?
Cũng không biết Giang Phi Long kia có lên Mao Sơn học được pháp thuật hay không, nếu hắn thật sự bái sư thành công, vậy sư phụ hắn là ai? Là Thanh Vân Tử, Đạo Phong, hay là mình?
Nghĩ đến Ác Linh giới có lẽ còn có một mình nữa, trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng hiện lên một tia cảm giác khác thường.
Giang Phi Long tiểu tử đó còn từng nói, sau khi học thành, sẽ đến thế giới hiện thực tìm kiếm mình.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương âm thầm cười, có lẽ sẽ có một ngày, hắn thật sự trở về.
Sau sự thất thần ngắn ngủi, lại bị Tiểu Ngư thúc giục dò hỏi, Diệp Thiếu Dương lại giải thích hai không gian khác:
“Hỗn Độn giới... Nghe nói lúc khai thiên tích địa, hỗn độn khí của sinh linh giới tụ tập cùng một chỗ, hình thành Hỗn Độn giới, nơi đó cũng không có thành thị nhân loại cái gì, hỗn độn khí tức thai nghén ra rất nhiều tà linh... Thật ra ta cũng không rõ lắm, ta là đoán.”
Tiểu Ngư nói: “Dương Cung Tử kia…”
“Không sai, cô ấy chính là đến từ Hỗn Độn giới, nghe nói Hỗn Độn giới có rất nhiều tà linh, Hỗn Độn Thiên Ma chính là chúa tể, cô ấy là một thành viên trong Hỗn Độn Thiên Ma.”
Diệp Thiếu Dương cuối cùng nói tới Thanh Minh giới: “Thanh Minh giới nhiều người nhất - không thể nói là người, mà là quỷ cùng yêu, có rất nhiều yêu quái chính tu, sau khi trở thành yêu tiên, liền phi thăng đến Thanh Minh giới, tiếp tục tu luyện, có thậm chí khai tông lập phái, tỷ như Thanh Khâu sơn, chính là hang ổ của một đám hồ tinh.
Nhân gian có rất nhiều pháp sư, sau khi chết, không muốn đầu thai, cũng không muốn ở âm ty làm quan, một lòng chỉ muốn tu hành hoặc là khai tông lập phái, đều đi Thanh Minh giới, rất nhiều tiên nhân dân gian cung phụng, thật ra đều ở Thanh Minh giới, Lê Sơn lão mẫu chính là một trong số đó.”
Tứ Bảo nói: “Dân gian truyền thuyết, Lê Sơn lão mẫu có rất nhiều đệ tử, ở nhân gian đều tiếng tăm lừng lẫy, Bạch Tố Trinh, Phàn Lê Hoa, Mục Quế Anh... Còn có rất nhiều, cũng không biết là thật hay giả.”
“Hẳn là giả, người đời sau gò ép mà thôi.”
Tiểu Ngư trầm ngâm một chút nói: “Đã là nơi pháp sư đi sau khi chết, lại tu luyện rất nhiều năm, vậy các pháp sư đó chẳng phải là rất lợi hại sao?”
“Thực lực chỉnh thể, vượt xa nhân gian. Chúng ta lúc này gặp được hai người, còn có Thập Nương, nhắm chừng chỉ là đệ tử tương đối bình thường của Lê Sơn...”
Tiểu Ngư mở to mắt, kinh ngạc đị nhìn Diệp Thiếu Dương, “Vậy tiểu sư thúc thiên tài nhân gian như vậy, đến Thanh Minh giới, chẳng phải là cũng bị dìm?”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai nói: “Ta cũng không đi Thanh Minh giới, ta còn có mấy chục năm chưa sống, hơn nữa nghe nói Thanh Minh giới cũng không phải mỗi người đều có thể đi, từ xưa đến nay, có thể đi vào cực ít, nói là có yêu cầu đặc thù gì đó, ta chưa từng chú ý, không biết.”
Đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, hai Lê Sơn đệ tử kia xuất hiện, cũng chỉ là một khúc nhạc đệm, đơn giản là để hắn lần đầu nhận thức được thực lực pháp sư trong Thanh Minh giới, ở trước đó, hắn chưa từng có qua lại với pháp sư Thanh Minh giới.
Lúc trước Lâm Tam Sinh từng tiện thể chuyển lời, Quảng Tông thiên sư bảo hắn đi Thanh Minh giới tìm Yến Xích Hà, Diệp Thiếu Dương cũng không tính đi, thứ nhất bận rộn, càng thêm không để ở trong lòng.
Tứ Bảo đột nhiên nhớ tới cái gì hỏi: “Thiếu Dương, còn nhớ rõ cái tay to kia không, từng chộp cậu một lần, bị cậu giãy thoát, sau đó còn từng chộp Đạo Phong một lần, cũng bị Đạo Phong phá, hắn cũng là Lê Sơn đệ tử?”
Lão Quách lập tức nói: “Đây là vấn đề thứ hai của ta, ta lúc ấy nghe hắn nói với Đạo Phong, bản thân sẽ ở Vô Lượng Giới chờ gã.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Đệ lúc ấy ở thời điểm đấu pháp cùng cái tay kia, cảm nhận được một khí tức rất cường đại nhưng rất quỷ dị, loại khí tức này, tuyệt đối không phải quỷ yêu tà linh có thể có.”
“Không phải quỷ yêu, chẳng lẽ là địa phủ âm thần?” Tứ Bảo nhíu mày nói.
“Nếu là âm thần, cần gì giấu đầu giấu đuôi, trực tiếp đi ra chơi tôi là được, huống chi chính hắn cũng nói, ở Vô Lượng Giới chờ Đạo Phong... Đại khái là môn hạ Địa Tàng Vương.”
Lão Quách nói: “Ta lúc ấy cũng nghe thấy, Đạo Phong nói hắn là một luồng thần niệm... Một luồng thần niệm đã lợi hại như vậy, vậy nếu chân thân tiến đến, phải mạnh tới trình độ nào?”
Mọi người trầm mặc không nói, trong lòng Diệp Thiếu Dương là cảm khái nhất: mình cùng cái tay do một luồng thần niệm kia hóa thành đấu cứng một lần, tuy đem nó chấn vỡ, nhưng lực lượng cái tay kia, ít nhất tương đương với thực lực một con quỷ thủ nhị đẳng. Nếu là chân thân đối phương đến, hậu quả thật sự thiết nghĩ không chịu nổi.
Đoàn người suy nghĩ hồi lâu, cũng nghĩ không ra sát tinh đó lai lịch thế nào, đành phải thôi, Diệp Thiếu Dương quyết định lần sau gặp Đạo Phong, vô luận như thế nào cũng phải hỏi một chút về chuyện này.
Nhuế Lãnh Ngọc lại đưa ra một chuyện trong lòng mọi người đều đang tự hỏi: vì sao Ngư Huyền Cơ có thể mời đến nhiều đệ tử cửa Phật đến trợ trận như vậy, là quan hệ cá nhân tốt, hay là nguyên nhân gì khác?
“Ta trừ từng hôn Tĩnh Tuệ sư thái một cái, hình như cũng chưa từng làm chuyện gì kết thù với đệ tử cửa Phật nhỉ...” Diệp Thiếu Dương tay nâng cằm, lẩm bẩm.
“Tốt, anh lần trước không phải nói, chưa hôn sư thái sao!” Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng nói.
Không cẩn thận, nói chuyện không nên nói nhất, Diệp Thiếu Dương đỏ mặt, trừ ngây ngô cười, cũng không biết làm gì nữa.
Cái nan đề này, trong thời gian ngắn cũng tìm không thấy đáp án, Diệp Thiếu Dương gắt gao nhớ ở trong lòng, tính tương lai khi gặp Tiêu Dật Vân, nhờ hắn ở trong âm ty điều tra cẩn thận một phen.
Mấy người đang trò chuyện, Lâm Tam Sinh từ trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ đi ra, nói cho bọn họ, đám người Qua Qua đã đều an bài tốt, từ hôm nay trở đi theo bên người Quảng Tông thiên sư tu hành, bảo bọn họ yên tâm.
Một tảng đá trong lòng Diệp Thiếu Dương hoàn toàn rơi xuống.
Lão Quách gọi điện thoại cho Thanh Vân Tử, kết quả không có ai tiếp, vì thế gửi tin nhắn, nói cho lão chuyện Tiểu Ngư đã giải quyết, một lát sau, Thanh Vân Tử trả lời ba chữ: Đã biết rồi.
“Tốt rồi, đại hội tổng kết sau chiến đấu kết thúc, tiệc mừng công bắt đầu, các huynh đệ, ăn đê!”