Diệp Thiếu Dương nói: “Vừa rồi ở trên đường, đệ từng nghĩ vấn đề này, đệ nhớ rõ lúc ấy Từ Văn Trường nói là: đến tìm Đạo Phong, không phải tới bắt Đạo Phong.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Có lẽ chỉ là dùng chữ khác nhau, nếu không phải tới bắt Đạo Phong, cần gì mang nhiều kim giáp quỷ võ sĩ như vậy?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Mọi người cảm thấy, Đạo Phong đánh thắng được Chuyển Luân Vương không?”
Mấy người nhìn nhau, mặt lộ vẻ nghi vấn.
Tuy ở trong âm dương hai giới, chưa từng có ghi chép về Chuyển Luân Vương đấu pháp với người ta, thiếu tham chiếu, nhưng không có ai hoài nghi thực lực của hắn. Đạo Phong là rất mạnh, nhưng mà... hắn thật sự mạnh đến mức có thể ganh đua cao thấp với Chuyển Luân Vương?
Ít nhất, bọn họ đều không có nắm chắc.
Tiểu Ngư không hiểu lắm những thứ này, liền nói: “Chuyển Luân Vương cũng là quỷ, hắn cũng không phải thiên hạ đệ nhất, chung quy cũng không thể không ai vượt qua được hắn chứ?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Con nói đúng, Chuyển Luân Vương cũng không phải dựa vào tu vi lên làm quan, nhưng hắn có một hai ngàn năm tu vi, cho dù trời sinh tư chất kém nữa, mấy ngàn năm tu vi này, đắp lên cũng đắp ra một tuyệt thế cao thủ.
Hơn nữa, nếu Đạo Phong thực mạnh đến mức đáng giá hắn ra tay, hắn sẽ lại càng không ra tay, bởi vì không được thua - Chuyển Luân Vương là chúa tể lục đạo, nhỡ đâu đánh thua, thể diện âm ty ở đâu?”
Hắn phân tích một phen này, khiến mọi người suy nghĩ sâu xa.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh đây cũng chỉ là đoán.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Anh cho em chứng cớ: lúc trước Đạo Phong đi cứu Tiểu Ngư, một mình xông vào luân hồi đạo, đừng nói cho anh Chuyển Luân Vương không nhìn thấy, cho dù hắn không có mặt, âm ty nếu thực xem hắn là tội phạm truy nã mà nói, người khác nhất định cũng sẽ ra tay ngăn trở.
Mọi người thực cho rằng âm ty là bất tài? Đạo Phong cho dù pháp lực có mạnh nữa, muốn một mình xông vào âm ty, lại hoàn hảo không thiếu gì trở về, quả thực nằm mơ! Cho dù là toàn bộ âm binh quỷ sai cùng lên, cũng có thể đem hắn đè chết!
Mà lúc ấy cơ hội tốt như vậy, Chuyển Luân Vương không đi ngăn hắn, huống chi lúc ấy hắn còn phải bảo vệ Tiểu Ngư! Mà lại chờ sau khi hắn đem Tiểu Ngư đưa đến nhân gian, lại gióng trống khua chiêng tới truy kích, chỉ số thông minh Chuyển Luân Vương thấp như vậy sao?”
Tứ Bảo thuận miệng nói: “Nhỡ đâu Chuyển Luân Vương bại não thì sao.”
“Cậu có thể bại não thành như vậy? Chỉ số thông minh cậu thấp như vậy, cũng làm không ra việc này, chẳng lẽ Chuyển Luân Vương so với cậu còn ngu ngốc hơn?”
“Kháo!” Tứ Bảo giận dữ nói, “Cậu đây là công kích nhân thân!”
Nhuế Lãnh Ngọc gật đầu chậm rãi nói: “Nói như vậy, Chuyển Luân Vương vì sao phải tìm Đạo Phong, có thể chỉ có chính hắn biết.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu nói: “Chuyện đoán không ra, thì không cần đi đoán nữa, tương lai có cơ hội gặp được Đạo Phong thì hỏi sau.”
Buổi tối hôm nay vốn là cơ hội tuyệt hảo, nhưng Đạo Phong sớm rời khỏi, bằng không Diệp Thiếu Dương tính cho dù một khóc hai quấy ba thắt cổ, cũng phải làm hắn phun ra một ít bí mật.
“Đúng rồi, Từ Văn Trường kia là ai.” Tiểu Ngư tò mò nói, “Đi theo bên người Chuyển Luân Vương, bộ dáng tựa như rất ghê.”
Lão Quách nói: “Từ Văn Trường chính là Từ Vị.”
“Hứa... Nguy?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Nghe là biết huynh học ngữ văn không học hẳn hoi, Từ Vị là tài tử nổi tiếng triều Đại Minh, thi họa song tuyệt, trên lớp ngữ văn đều từng học về hắn, hắn cũng là đạo sĩ, đạo hiệu Thanh Đằng.”
Tiểu Ngư “ồ” một tiếng nói: “Thì ra là văn nhân, trách không được có thể làm sư gia cho Chuyển Luân Vương.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Con thế là lầm rồi, hắn là văn nhân không giả, lại là văn võ toàn tài, từng làm sư gia cho Hồ Tông Hiến, từng dụ giết đầu lĩnh cùng hải tặc giặc Oa, võ định càn khôn.”
Lão Quách gật đầu nói: “Không sai, đây mới chỉ là một điều, Từ Văn Trường tu đạo, Uyên Ương Trận chính là hắn cùng căn cứ ngũ hành bát quái sáng tạo ra, truyền cho Thích Kế Quang và Lý Như Tùng, giết không biết bao nhiêu giặc Oa, quả nhiên là công đức vô lượng.
Hắn tính cách kỳ quái, sau khi chết cũng vậy, lấy công đức của hắn, vốn nên vào Tu La Đạo, nhưng hắn không đi, phong hắn âm thần, hắn cũng không làm, về sau ở Luân Hồi ti làm sư gia, hắn cũng không phải là sư gia bình thường, nghe nói Chuyển Luân Vương rất là tôn kính hắn.”
Đoàn người nhớ tới trước đó Từ Văn Trường và Chuyển Luân Vương đối thoại, hoàn toàn không giống bộ dáng một thuộc hạ với thượng cấp, đều gật đầu, hơn nữa Từ Văn Trường đem Thôi phủ quân gọi là “lão Thôi”, nói rõ quan hệ cũng rất tốt.
Diệp Thiếu Dương nói: “Quách sư huynh, sau khi về Thạch Thành, huynh kiếm cho đệ mấy bức tranh chữ, cần bút tích thực rất nổi tiếng.”
Lão Quách nói: “Đệ muốn sưu tầm?”
“Đệ nào có rảnh thế, đệ tự có chỗ dùng tới, huynh giúp đệ tìm trước, đến lúc đó lại nói rõ sau.”
Lão Quách gật đầu đáp ứng, trầm ngâm một lúc lâu, rồi nói:
“Ta cũng đã cẩn thận nhớ lại tất cả mọi chuyện, ta phát hiện âm ty đối với lần này xông vào Âm Dương đạo của chúng ta, thái độ rất mơ hồ, trước đây nếu có người dám xông vào luân hồi đạo, nhắm chừng sẽ dẫn lên sáu ti bao vây tiễu trừ, trực tiếp đày xuống Cửu U địa ngục, nào còn cho đệ ở trong âm ty ra vẻ ta đây!”
Tứ Bảo oán giận nói: “Đâu chỉ một lần này, trước kia cũng vậy, Thiếu Dương xúc phạm âm luật không phải một lần hai lần, có lần nào thật sự bị trừng phạt?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đó là âm đức tôi nhiều, không sợ trừ.”
Tứ Bảo hừ một tiếng nói: “Cậu nói nhảm đi, trừ âm đức là trừ âm đức, cậu có mấy lần làm việc, căn bản là khác người, âm ty cũng chỉ xử phạt mang tính tượng trưng một chút, chính cậu nghĩ xem, ví dụ nhiều lắm, tôi cũng lười lấy.”
Diệp Thiếu Dương cẩn thận suy nghĩ, hình như thật sự là có chuyện như vậy.
“Muốn tôi nói à, chỉ có thể nói cậu có chỗ chống lưng tốt, vị kia của Thiên Tử điện luôn bảo vệ cậu!”
Tứ Bảo nói xong mắng một tiếng gọi đồ ăn sao còn chưa tới, tự mình vào nhà tìm kiếm đồ ăn, một lát sau ôm một bọc lớn quẩy cay đi ra, giật mình nói với Diệp Thiếu Dương: “Sao cũng chỉ có cái này, cậu là muốn bán quẩy cay sao?”
Diệp Thiếu Dương đỏ mặt nói: “Tôi thích ăn được chưa.”
Tứ Bảo bất đắc dĩ, chỉ bóc một bọc quây cay để ăn, Diệp Thiếu Dương cũng giành một bọc, ăn ngon lành.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Thôi phủ quân âm thầm bảo vệ Thiếu Dương, điều này khẳng định là có, nhưng hắn thân phận quá cao, có một số thời điểm là không tiện nói chuyện, âm ty đối với anh ấy phạm giới lựa chọn không nhìn, khẳng định còn có nguyên nhân khác, Chung Quỳ tựa như trước giờ cũng không làm khó Thiếu Dương, lúc trước Bạch Vô Thường còn từng dạy anh ấy...”
Tứ Bảo ăn quẩy cay nói: “Có một loại khả năng, âm ty hiện tại không phải khai chiến với Thái Âm sơn sao, có thể là nhân thủ không đủ, cho nên muốn lung lạc Thiếu Dương, để cậu ta đi bán mạng...”
“Đừng nhảm nhí, tôi một nhân gian thiên sư, nào có thực lực đó, có thể khiến âm ty để ý như vậy?”
Điều Tứ Bảo nói, Diệp Thiếu Dương lúc trước cũng từng nghĩ, thậm chí từng ngây thơ cho rằng là vậy, về sau vẫn nhận rõ bản thân... Mình tuy quả thật cũng rất trâu, nhưng âm thần âm ty trâu bò hơn mình là có đầy, người ngoài không nói, Đạo Phong đã mạnh hơn mình rồi.
Âm ty vì sao phải không tiếc lấy “Chấp pháp không nghiêm” làm sự trả giá, để lung lạc mình?
“Cái này thì chưa chắc, bất cứ sự vật nào, đều chú ý cơ duyên, lúc trước giới pháp thuật chọn đệ là đệ tử số một, chính là vì cảm thấy đệ có lẽ là người ứng kiếp.” Diệp Thiếu Dương nói: “Vừa rồi ở trên đường, đệ từng nghĩ vấn đề này, đệ nhớ rõ lúc ấy Từ Văn Trường nói là: đến tìm Đạo Phong, không phải tới bắt Đạo Phong.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Có lẽ chỉ là dùng chữ khác nhau, nếu không phải tới bắt Đạo Phong, cần gì mang nhiều kim giáp quỷ võ sĩ như vậy?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Mọi người cảm thấy, Đạo Phong đánh thắng được Chuyển Luân Vương không?”
Mấy người nhìn nhau, mặt lộ vẻ nghi vấn.
Tuy ở trong âm dương hai giới, chưa từng có ghi chép về Chuyển Luân Vương đấu pháp với người ta, thiếu tham chiếu, nhưng không có ai hoài nghi thực lực của hắn. Đạo Phong là rất mạnh, nhưng mà... hắn thật sự mạnh đến mức có thể ganh đua cao thấp với Chuyển Luân Vương?
Ít nhất, bọn họ đều không có nắm chắc.
Tiểu Ngư không hiểu lắm những thứ này, liền nói: “Chuyển Luân Vương cũng là quỷ, hắn cũng không phải thiên hạ đệ nhất, chung quy cũng không thể không ai vượt qua được hắn chứ?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Con nói đúng, Chuyển Luân Vương cũng không phải dựa vào tu vi lên làm quan, nhưng hắn có một hai ngàn năm tu vi, cho dù trời sinh tư chất kém nữa, mấy ngàn năm tu vi này, đắp lên cũng đắp ra một tuyệt thế cao thủ.
Hơn nữa, nếu Đạo Phong thực mạnh đến mức đáng giá hắn ra tay, hắn sẽ lại càng không ra tay, bởi vì không được thua - Chuyển Luân Vương là chúa tể lục đạo, nhỡ đâu đánh thua, thể diện âm ty ở đâu?”
Hắn phân tích một phen này, khiến mọi người suy nghĩ sâu xa.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh đây cũng chỉ là đoán.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Anh cho em chứng cớ: lúc trước Đạo Phong đi cứu Tiểu Ngư, một mình xông vào luân hồi đạo, đừng nói cho anh Chuyển Luân Vương không nhìn thấy, cho dù hắn không có mặt, âm ty nếu thực xem hắn là tội phạm truy nã mà nói, người khác nhất định cũng sẽ ra tay ngăn trở.
Mọi người thực cho rằng âm ty là bất tài? Đạo Phong cho dù pháp lực có mạnh nữa, muốn một mình xông vào âm ty, lại hoàn hảo không thiếu gì trở về, quả thực nằm mơ! Cho dù là toàn bộ âm binh quỷ sai cùng lên, cũng có thể đem hắn đè chết!
Mà lúc ấy cơ hội tốt như vậy, Chuyển Luân Vương không đi ngăn hắn, huống chi lúc ấy hắn còn phải bảo vệ Tiểu Ngư! Mà lại chờ sau khi hắn đem Tiểu Ngư đưa đến nhân gian, lại gióng trống khua chiêng tới truy kích, chỉ số thông minh Chuyển Luân Vương thấp như vậy sao?”
Tứ Bảo thuận miệng nói: “Nhỡ đâu Chuyển Luân Vương bại não thì sao.”
“Cậu có thể bại não thành như vậy? Chỉ số thông minh cậu thấp như vậy, cũng làm không ra việc này, chẳng lẽ Chuyển Luân Vương so với cậu còn ngu ngốc hơn?”
“Kháo!” Tứ Bảo giận dữ nói, “Cậu đây là công kích nhân thân!”
Nhuế Lãnh Ngọc gật đầu chậm rãi nói: “Nói như vậy, Chuyển Luân Vương vì sao phải tìm Đạo Phong, có thể chỉ có chính hắn biết.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu nói: “Chuyện đoán không ra, thì không cần đi đoán nữa, tương lai có cơ hội gặp được Đạo Phong thì hỏi sau.”
Buổi tối hôm nay vốn là cơ hội tuyệt hảo, nhưng Đạo Phong sớm rời khỏi, bằng không Diệp Thiếu Dương tính cho dù một khóc hai quấy ba thắt cổ, cũng phải làm hắn phun ra một ít bí mật.
“Đúng rồi, Từ Văn Trường kia là ai.” Tiểu Ngư tò mò nói, “Đi theo bên người Chuyển Luân Vương, bộ dáng tựa như rất ghê.”
Lão Quách nói: “Từ Văn Trường chính là Từ Vị.”
“Hứa... Nguy?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Nghe là biết huynh học ngữ văn không học hẳn hoi, Từ Vị là tài tử nổi tiếng triều Đại Minh, thi họa song tuyệt, trên lớp ngữ văn đều từng học về hắn, hắn cũng là đạo sĩ, đạo hiệu Thanh Đằng.”
Tiểu Ngư “ồ” một tiếng nói: “Thì ra là văn nhân, trách không được có thể làm sư gia cho Chuyển Luân Vương.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Con thế là lầm rồi, hắn là văn nhân không giả, lại là văn võ toàn tài, từng làm sư gia cho Hồ Tông Hiến, từng dụ giết đầu lĩnh cùng hải tặc giặc Oa, võ định càn khôn.”
Lão Quách gật đầu nói: “Không sai, đây mới chỉ là một điều, Từ Văn Trường tu đạo, Uyên Ương Trận chính là hắn cùng căn cứ ngũ hành bát quái sáng tạo ra, truyền cho Thích Kế Quang và Lý Như Tùng, giết không biết bao nhiêu giặc Oa, quả nhiên là công đức vô lượng.
Hắn tính cách kỳ quái, sau khi chết cũng vậy, lấy công đức của hắn, vốn nên vào Tu La Đạo, nhưng hắn không đi, phong hắn âm thần, hắn cũng không làm, về sau ở Luân Hồi ti làm sư gia, hắn cũng không phải là sư gia bình thường, nghe nói Chuyển Luân Vương rất là tôn kính hắn.”
Đoàn người nhớ tới trước đó Từ Văn Trường và Chuyển Luân Vương đối thoại, hoàn toàn không giống bộ dáng một thuộc hạ với thượng cấp, đều gật đầu, hơn nữa Từ Văn Trường đem Thôi phủ quân gọi là “lão Thôi”, nói rõ quan hệ cũng rất tốt.
Diệp Thiếu Dương nói: “Quách sư huynh, sau khi về Thạch Thành, huynh kiếm cho đệ mấy bức tranh chữ, cần bút tích thực rất nổi tiếng.”
Lão Quách nói: “Đệ muốn sưu tầm?”
“Đệ nào có rảnh thế, đệ tự có chỗ dùng tới, huynh giúp đệ tìm trước, đến lúc đó lại nói rõ sau.”
Lão Quách gật đầu đáp ứng, trầm ngâm một lúc lâu, rồi nói:
“Ta cũng đã cẩn thận nhớ lại tất cả mọi chuyện, ta phát hiện âm ty đối với lần này xông vào Âm Dương đạo của chúng ta, thái độ rất mơ hồ, trước đây nếu có người dám xông vào luân hồi đạo, nhắm chừng sẽ dẫn lên sáu ti bao vây tiễu trừ, trực tiếp đày xuống Cửu U địa ngục, nào còn cho đệ ở trong âm ty ra vẻ ta đây!”
Tứ Bảo oán giận nói: “Đâu chỉ một lần này, trước kia cũng vậy, Thiếu Dương xúc phạm âm luật không phải một lần hai lần, có lần nào thật sự bị trừng phạt?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đó là âm đức tôi nhiều, không sợ trừ.”
Tứ Bảo hừ một tiếng nói: “Cậu nói nhảm đi, trừ âm đức là trừ âm đức, cậu có mấy lần làm việc, căn bản là khác người, âm ty cũng chỉ xử phạt mang tính tượng trưng một chút, chính cậu nghĩ xem, ví dụ nhiều lắm, tôi cũng lười lấy.”
Diệp Thiếu Dương cẩn thận suy nghĩ, hình như thật sự là có chuyện như vậy.
“Muốn tôi nói à, chỉ có thể nói cậu có chỗ chống lưng tốt, vị kia của Thiên Tử điện luôn bảo vệ cậu!”
Tứ Bảo nói xong mắng một tiếng gọi đồ ăn sao còn chưa tới, tự mình vào nhà tìm kiếm đồ ăn, một lát sau ôm một bọc lớn quẩy cay đi ra, giật mình nói với Diệp Thiếu Dương: “Sao cũng chỉ có cái này, cậu là muốn bán quẩy cay sao?”
Diệp Thiếu Dương đỏ mặt nói: “Tôi thích ăn được chưa.”
Tứ Bảo bất đắc dĩ, chỉ bóc một bọc quây cay để ăn, Diệp Thiếu Dương cũng giành một bọc, ăn ngon lành.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Thôi phủ quân âm thầm bảo vệ Thiếu Dương, điều này khẳng định là có, nhưng hắn thân phận quá cao, có một số thời điểm là không tiện nói chuyện, âm ty đối với anh ấy phạm giới lựa chọn không nhìn, khẳng định còn có nguyên nhân khác, Chung Quỳ tựa như trước giờ cũng không làm khó Thiếu Dương, lúc trước Bạch Vô Thường còn từng dạy anh ấy...”
Tứ Bảo ăn quẩy cay nói: “Có một loại khả năng, âm ty hiện tại không phải khai chiến với Thái Âm sơn sao, có thể là nhân thủ không đủ, cho nên muốn lung lạc Thiếu Dương, để cậu ta đi bán mạng...”
“Đừng nhảm nhí, tôi một nhân gian thiên sư, nào có thực lực đó, có thể khiến âm ty để ý như vậy?”
Điều Tứ Bảo nói, Diệp Thiếu Dương lúc trước cũng từng nghĩ, thậm chí từng ngây thơ cho rằng là vậy, về sau vẫn nhận rõ bản thân... Mình tuy quả thật cũng rất trâu, nhưng âm thần âm ty trâu bò hơn mình là có đầy, người ngoài không nói, Đạo Phong đã mạnh hơn mình rồi.
Âm ty vì sao phải không tiếc lấy “Chấp pháp không nghiêm” làm sự trả giá, để lung lạc mình?
“Cái này thì chưa chắc, bất cứ sự vật nào, đều chú ý cơ duyên, lúc trước giới pháp thuật chọn đệ là đệ tử số một, chính là vì cảm thấy đệ có lẽ là người ứng kiếp.”