Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 1191: Sư công xuất sơn (2)




Qua Qua nhảy lên bờ vai hắn, một đôi mắt to đen nhánh thông qua gương đánh giá khuôn mặt hắn, lẳng lặng nói:

“Lão đại, trong lòng ngươi có phải rất khó chịu hay không?”

Diệp Thiếu Dương thở dài: 

“Ngươi thì biết cái gì.”

“Ta cái gì cũng biết.”

Qua Qua đem ánh mắt dừng ở trên mặt mình nói: 

“Vẫn không trưởng thành tốt nhất, ít nhất sẽ không khổ vì tình yêu.”

Diệp Thiếu Dương không nói.

Qua Qua vốn định nói cho hắn một bí mật, nhưng nhìn hắn bộ dạng này, nghĩ đến kẻ địch mạnh trước mặt, vẫn là không cho hắn phân tâm, vì thế nhịn xuống chưa nói. 

Tạ Vũ Tình mặc một bộ đồ tây nữ sĩ màu cà phê, nửa bên tóc từ bên cạnh khuôn mặt buông xuống, khí chất cực kỳ tiêu sái, làm người ta mắt sáng ngời.

Sau khi chào hỏi với nhau, Tạ Vũ Tình giữ chặt Nhuế Lãnh Ngọc đã lâu không gặp, hai người thân thiết tán gẫu.

Diệp Thiếu Dương mắt thấy, cảm xúc rất không phải. 

Lão Quách đang đặt mua đồ dùng làm phép, chưa tới ăn cơm, nhưng không quên mua ba cân thịt đầu heo, bảo tiểu ca bán hàng đưa tới.

Tiểu Ngư tự mình xuống bếp, làm vài món ăn, hương vị rất khá.

Tiểu Ngư được khen đủ kiểu, hưng phấn gò má đỏ bừng, dùng bia không ngừng chạm cốc với người ta, ra sức tỏ vẻ ở bên mọi người rất vui vẻ, nào biết, người ở nơi đây có hơn phân nửa là vì cô bé mới tụ tập ở nơi này. 

Cơm chiều xong, Diệp Thiếu Dương mượn cớ đưa Tạ Vũ Tình đi ra ngoài, ở trong xe của cô đại khái đem sự tình nói một lần, sau đó mời cô hỗ trợ.

Tạ Vũ Tình vốn có tâm sự, cảm xúc không cao, nghe xong chuyện Tiểu Ngư, vẻ mặt lập tức thay đổi, hồi lâu mới khôi phục lại nói:

“Ngày hôm qua thực ra cũng có một cô nương tự sát, là ở trên một ngọn núi, dùng dây lưng treo cổ ở trên cây, nhưng dây lưng là vật chứng, đang giám định thường quy, chị không lấy được.” 

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói:

“Đá kê chân đâu, sẽ không cầm đi giám định chứ?”

Tạ Vũ Tình nói: 

“Cái đó thì không, vẫn ở trên núi, cậu cần?”

“Đưa đến cho tôi đi.” Diệp Thiếu Dương nói:

“Lần này làm phép, tôi hy vọng chị cũng đến, cùng nhau động thủ.” 

“Chỉ cần dùng đến chị là được, chị vốn không biết pháp thuật, nếu không liều mạng một chút, thì sẽ hoàn toàn thua trắng.”

“Có ý tứ gì?” Diệp Thiếu Dương sửng sốt.

“Không có gì.” Tạ Vũ Tình cười cười: 

“Xuống xe đi.”

Diệp Thiếu Dương luôn cảm thấy vẻ mặt của cô có chút không đúng, tựa như có tâm sự gì, bản thân cũng mơ hồ đoán được, bởi vậy không dám hỏi, đành phải xuống xe.

Tạ Vũ Tình cười lạnh một tiếng, lái xe đi. 

Diệp Thiếu Dương về nhà không lâu, Mã Thừa tìm người nâng một cái giường lớn gỗ lim tới cửa, đổi giường xong, Diệp Thiếu Dương phân phối phòng cho mọi người, cũng may phòng cũng đủ nhiều.

Bản thân Diệp Thiếu Dương và Thanh Vân Tử ngủ một gian phòng, Tứ Bảo một gian phòng khách, Nhuế Lãnh Ngọc và Tiểu Ngư ngủ phòng ngủ phụ - Tiểu Ngư uống chút rượu, trực tiếp nằm ngủ, như vậy vừa lúc cũng bớt đi phải nghĩ cách đem cô bé lưu lại.

Tuy nói mình bên này pháp sư không ít, lại có Thanh Vân Tử ngôi sao sáng Đạo môn như vậy trấn tràng, không có khả năng xảy ra cái gì ngoài ý muốn, nhưng vì phòng vạn nhất, Diệp Thiếu Dương vẫn vẽ hai tấm Huyết Tinh Phù, phân biệt dán ở trên cửa sổ phòng ngủ các nàng, lúc này mới yên tâm trở về. 

Thầy trò thật không dễ dàng gặp mặt, ngủ cùng một chỗ, Diệp Thiếu Dương rất muốn tán gẫu chút với Thanh Vân Tử, kết quả vào phòng nhìn qua, Thanh Vân Tử đã ngủ, ngáy khò khò.

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, đành phải cũng lên giường nằm xuống.

Làm khó Mã Thừa có tâm, trong phòng đệm chăn, gối đầu đầy đủ mọi thứ, quả thực đúng là xách mông vào ở. 

Nằm ở trên đệm lót mềm mại, nhìn nóc nhà, nghĩ đến đây là nhà mình, trong lòng Diệp Thiếu Dương dâng lên một loại cảm giác rất kỳ quái.

Mặc kệ nói như thế nào, cảm giác có nhà rất tốt.

Buổi sáng hôm sau, mọi người lục tục rời giường, Diệp Thiếu Dương đem Tiểu Ngư giao cho Nhuế Lãnh Ngọc, bản thân mang theo Tứ Bảo cùng đi gặp Lão Quách, giúp hắn bố trí sân bãi làm phép. 

Tứ Bảo đã nghe Diệp Thiếu Dương nói nguyên nhân cùng tình huống sự tình, lấy tính cách của hắn, tự nhiên không chút do dự đáp ứng hỗ trợ.

Lão Quách thuê một cái kho hàng cũ, mang theo một gã đang bố trí các thứ.

“Sư thúc đến rồi!” Bạn trẻ đứng dậy nhiệt tình chào hỏi Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương liếc một cái nhận ra hắn, đây là đồ đệ Lão Quách Lâm Tiểu Hiền. Lúc trước đối phó Lương Đạo Sinh từng cùng chung hoạn nạn, xem như rất quen thuộc. 

Nhìn bốn phía đánh giá, kho hàng này đại khái lớn bằng nửa sân bóng, là dùng gạch ngói màu dựng lên, có chút đơn sơ, nhưng mà theo kế hoạch Diệp Thiếu Dương và Lão Quách định ra, địa phương này rất thích hợp dùng để bày trận. Hơn nữa khung đỉnh rất cao, nếu thật phải đấu pháp mà nói, có thể thi triển thân thủ.

Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo lập tức tham gia công tác bày trận.

Làm một lần là hơn nửa ngày, đến buổi chiều, trên cơ bản đã chuẩn bị đủ, còn sót lại một ít công tác thu thập, bởi vì không quan hệ pháp thuật, cũng không cần lo lắng người ta hoài nghi, Lão Quách vì thế giao cho Lâm Tiểu Hiền, bảo hắn mướn vài người làm không nghỉ ngay trong đêm, bản thân và Diệp Thiếu Dương với Tứ Bảo cùng nhau trở về. 

Đi trên đường, Diệp Thiếu Dương hỏi Lão Quách:

“Huynh nghĩ tới chưa, đến lúc đó làm phép, Tiểu Ngư phải ở nơi này, đệ lúc trước nói với con bé câu hồn quỷ sứ là tới tìm đệ làm phiền, đến lúc đó con bé thành nhân vật chính, lời nói dối này đã nói không thông, huynh phải nghĩ cách lấy lệ cho xong.”

Lão Quách gật đầu nói: 

“Cái này ta đã sớm nghĩ tới, ta có thể nói cho nó, ta năm mới đi âm ti từng đắc tội một quỷ sai, hiện tại làm âm thần, đến báo thù, bởi vì không dễ dàng chế phục ta, cho nên đem nó coi là đối tượng.”

Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo đều cảm thấy cái cớ này không tệ, cha nợ con trả, nhân gian cũng có rất nhiều chuyện như vậy, mâu thuẫn giữa người lớn, một lời không hợp xuống tay đối với đứa nhỏ.

Lúc này Trương Tiểu Nhụy gọi điện thoại tới, bảo Diệp Thiếu Dương đi ăn cơm, thịnh tình không thể chối từ, hơn nữa là người ta xuất viện, Diệp Thiếu Dương không tiện không đi, vì thế kéo Tứ Bảo đi cùng. 

Lão Quách tỏ vẻ phải đi về nói chuyện với Tiểu Ngư, còn cần ở bên sư phụ, sẽ không đi theo.

Tiệc rượu đặt ở khách sạn “Kim hoàng cung” nhà Mã Thừa, Diệp Thiếu Dương một đường hỏi thăm, tới ngoài cửa phòng, thấy có hai nữ phục vụ mặc sườn xám đứng ngoài cửa, bên cạnh còn một cô nương mặc áo sơmi trắng váy ngắn đen đứng, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức tươi cười tiến lên chào hỏi.

“Diệp tiên sinh, đã lâu không gặp!” 

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói:

“Cô biết tôi?”

“Một lần trước ngài tới tìm Mã tổng của chúng tôi, chính là tôi tiếp đãi, Diệp tiên sinh quên rồi sao?” 

Trải qua cô ấy nhắc nhở như vậy, Diệp Thiếu Dương có chút ấn tượng, đó còn là lúc đối phó Hồ Uy, cảm giác thật xa xưa.

Ánh mắt dừng ở trên đôi chân tất đen của cô, gãi đầu nói:

“Tôi chỉ nhớ rõ chân cô rất dài, mặt thế nào đã quên, trí nhớ của cô cũng thật tốt.” 

Cô nương cười cười:

“Phàm là khách nhân Mã tổng của chúng tôi từng gặp riêng, tôi đã gặp qua là không quên được, đây là chức trách của tôi.”

Diệp Thiếu Dương âm thầm giật mình, quả nhiên bất cứ ngành sản xuất nào cũng có ngưu nhân. 

Trong phòng chỉ có Mã Thừa và Trương Tiểu Nhụy hai người.

“Sư phụ!” Trương Tiểu Nhị nhảy bật dậy, trực tiếp lao tới, học bộ dáng trong tiểu thuyết võ hiệp, bái lễ. Qua Qua nhảy lên bờ vai hắn, một đôi mắt to đen nhánh thông qua gương đánh giá khuôn mặt hắn, lẳng lặng nói:

“Lão đại, trong lòng ngươi có phải rất khó chịu hay không?”

Diệp Thiếu Dương thở dài: 

“Ngươi thì biết cái gì.”

“Ta cái gì cũng biết.”

Qua Qua đem ánh mắt dừng ở trên mặt mình nói: 

“Vẫn không trưởng thành tốt nhất, ít nhất sẽ không khổ vì tình yêu.”

Diệp Thiếu Dương không nói.

Qua Qua vốn định nói cho hắn một bí mật, nhưng nhìn hắn bộ dạng này, nghĩ đến kẻ địch mạnh trước mặt, vẫn là không cho hắn phân tâm, vì thế nhịn xuống chưa nói. 

Tạ Vũ Tình mặc một bộ đồ tây nữ sĩ màu cà phê, nửa bên tóc từ bên cạnh khuôn mặt buông xuống, khí chất cực kỳ tiêu sái, làm người ta mắt sáng ngời.

Sau khi chào hỏi với nhau, Tạ Vũ Tình giữ chặt Nhuế Lãnh Ngọc đã lâu không gặp, hai người thân thiết tán gẫu.

Diệp Thiếu Dương mắt thấy, cảm xúc rất không phải. 

Lão Quách đang đặt mua đồ dùng làm phép, chưa tới ăn cơm, nhưng không quên mua ba cân thịt đầu heo, bảo tiểu ca bán hàng đưa tới.

Tiểu Ngư tự mình xuống bếp, làm vài món ăn, hương vị rất khá.

Tiểu Ngư được khen đủ kiểu, hưng phấn gò má đỏ bừng, dùng bia không ngừng chạm cốc với người ta, ra sức tỏ vẻ ở bên mọi người rất vui vẻ, nào biết, người ở nơi đây có hơn phân nửa là vì cô bé mới tụ tập ở nơi này. 

Cơm chiều xong, Diệp Thiếu Dương mượn cớ đưa Tạ Vũ Tình đi ra ngoài, ở trong xe của cô đại khái đem sự tình nói một lần, sau đó mời cô hỗ trợ.

Tạ Vũ Tình vốn có tâm sự, cảm xúc không cao, nghe xong chuyện Tiểu Ngư, vẻ mặt lập tức thay đổi, hồi lâu mới khôi phục lại nói:

“Ngày hôm qua thực ra cũng có một cô nương tự sát, là ở trên một ngọn núi, dùng dây lưng treo cổ ở trên cây, nhưng dây lưng là vật chứng, đang giám định thường quy, chị không lấy được.” 

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói:

“Đá kê chân đâu, sẽ không cầm đi giám định chứ?”

Tạ Vũ Tình nói: 

“Cái đó thì không, vẫn ở trên núi, cậu cần?”

“Đưa đến cho tôi đi.” Diệp Thiếu Dương nói:

“Lần này làm phép, tôi hy vọng chị cũng đến, cùng nhau động thủ.” 

“Chỉ cần dùng đến chị là được, chị vốn không biết pháp thuật, nếu không liều mạng một chút, thì sẽ hoàn toàn thua trắng.”

“Có ý tứ gì?” Diệp Thiếu Dương sửng sốt.

“Không có gì.” Tạ Vũ Tình cười cười: 

“Xuống xe đi.”

Diệp Thiếu Dương luôn cảm thấy vẻ mặt của cô có chút không đúng, tựa như có tâm sự gì, bản thân cũng mơ hồ đoán được, bởi vậy không dám hỏi, đành phải xuống xe.

Tạ Vũ Tình cười lạnh một tiếng, lái xe đi. 

Diệp Thiếu Dương về nhà không lâu, Mã Thừa tìm người nâng một cái giường lớn gỗ lim tới cửa, đổi giường xong, Diệp Thiếu Dương phân phối phòng cho mọi người, cũng may phòng cũng đủ nhiều.

Bản thân Diệp Thiếu Dương và Thanh Vân Tử ngủ một gian phòng, Tứ Bảo một gian phòng khách, Nhuế Lãnh Ngọc và Tiểu Ngư ngủ phòng ngủ phụ - Tiểu Ngư uống chút rượu, trực tiếp nằm ngủ, như vậy vừa lúc cũng bớt đi phải nghĩ cách đem cô bé lưu lại.

Tuy nói mình bên này pháp sư không ít, lại có Thanh Vân Tử ngôi sao sáng Đạo môn như vậy trấn tràng, không có khả năng xảy ra cái gì ngoài ý muốn, nhưng vì phòng vạn nhất, Diệp Thiếu Dương vẫn vẽ hai tấm Huyết Tinh Phù, phân biệt dán ở trên cửa sổ phòng ngủ các nàng, lúc này mới yên tâm trở về. 

Thầy trò thật không dễ dàng gặp mặt, ngủ cùng một chỗ, Diệp Thiếu Dương rất muốn tán gẫu chút với Thanh Vân Tử, kết quả vào phòng nhìn qua, Thanh Vân Tử đã ngủ, ngáy khò khò.

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, đành phải cũng lên giường nằm xuống.

Làm khó Mã Thừa có tâm, trong phòng đệm chăn, gối đầu đầy đủ mọi thứ, quả thực đúng là xách mông vào ở. 

Nằm ở trên đệm lót mềm mại, nhìn nóc nhà, nghĩ đến đây là nhà mình, trong lòng Diệp Thiếu Dương dâng lên một loại cảm giác rất kỳ quái.

Mặc kệ nói như thế nào, cảm giác có nhà rất tốt.

Buổi sáng hôm sau, mọi người lục tục rời giường, Diệp Thiếu Dương đem Tiểu Ngư giao cho Nhuế Lãnh Ngọc, bản thân mang theo Tứ Bảo cùng đi gặp Lão Quách, giúp hắn bố trí sân bãi làm phép. 

Tứ Bảo đã nghe Diệp Thiếu Dương nói nguyên nhân cùng tình huống sự tình, lấy tính cách của hắn, tự nhiên không chút do dự đáp ứng hỗ trợ.

Lão Quách thuê một cái kho hàng cũ, mang theo một gã đang bố trí các thứ.

“Sư thúc đến rồi!” Bạn trẻ đứng dậy nhiệt tình chào hỏi Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương liếc một cái nhận ra hắn, đây là đồ đệ Lão Quách Lâm Tiểu Hiền. Lúc trước đối phó Lương Đạo Sinh từng cùng chung hoạn nạn, xem như rất quen thuộc. 

Nhìn bốn phía đánh giá, kho hàng này đại khái lớn bằng nửa sân bóng, là dùng gạch ngói màu dựng lên, có chút đơn sơ, nhưng mà theo kế hoạch Diệp Thiếu Dương và Lão Quách định ra, địa phương này rất thích hợp dùng để bày trận. Hơn nữa khung đỉnh rất cao, nếu thật phải đấu pháp mà nói, có thể thi triển thân thủ.

Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo lập tức tham gia công tác bày trận.

Làm một lần là hơn nửa ngày, đến buổi chiều, trên cơ bản đã chuẩn bị đủ, còn sót lại một ít công tác thu thập, bởi vì không quan hệ pháp thuật, cũng không cần lo lắng người ta hoài nghi, Lão Quách vì thế giao cho Lâm Tiểu Hiền, bảo hắn mướn vài người làm không nghỉ ngay trong đêm, bản thân và Diệp Thiếu Dương với Tứ Bảo cùng nhau trở về. 

Đi trên đường, Diệp Thiếu Dương hỏi Lão Quách:

“Huynh nghĩ tới chưa, đến lúc đó làm phép, Tiểu Ngư phải ở nơi này, đệ lúc trước nói với con bé câu hồn quỷ sứ là tới tìm đệ làm phiền, đến lúc đó con bé thành nhân vật chính, lời nói dối này đã nói không thông, huynh phải nghĩ cách lấy lệ cho xong.”

Lão Quách gật đầu nói: 

“Cái này ta đã sớm nghĩ tới, ta có thể nói cho nó, ta năm mới đi âm ti từng đắc tội một quỷ sai, hiện tại làm âm thần, đến báo thù, bởi vì không dễ dàng chế phục ta, cho nên đem nó coi là đối tượng.”

Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo đều cảm thấy cái cớ này không tệ, cha nợ con trả, nhân gian cũng có rất nhiều chuyện như vậy, mâu thuẫn giữa người lớn, một lời không hợp xuống tay đối với đứa nhỏ.

Lúc này Trương Tiểu Nhụy gọi điện thoại tới, bảo Diệp Thiếu Dương đi ăn cơm, thịnh tình không thể chối từ, hơn nữa là người ta xuất viện, Diệp Thiếu Dương không tiện không đi, vì thế kéo Tứ Bảo đi cùng. 

Lão Quách tỏ vẻ phải đi về nói chuyện với Tiểu Ngư, còn cần ở bên sư phụ, sẽ không đi theo.

Tiệc rượu đặt ở khách sạn “Kim hoàng cung” nhà Mã Thừa, Diệp Thiếu Dương một đường hỏi thăm, tới ngoài cửa phòng, thấy có hai nữ phục vụ mặc sườn xám đứng ngoài cửa, bên cạnh còn một cô nương mặc áo sơmi trắng váy ngắn đen đứng, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức tươi cười tiến lên chào hỏi.

“Diệp tiên sinh, đã lâu không gặp!” 

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói:

“Cô biết tôi?”

“Một lần trước ngài tới tìm Mã tổng của chúng tôi, chính là tôi tiếp đãi, Diệp tiên sinh quên rồi sao?” 

Trải qua cô ấy nhắc nhở như vậy, Diệp Thiếu Dương có chút ấn tượng, đó còn là lúc đối phó Hồ Uy, cảm giác thật xa xưa.

Ánh mắt dừng ở trên đôi chân tất đen của cô, gãi đầu nói:

“Tôi chỉ nhớ rõ chân cô rất dài, mặt thế nào đã quên, trí nhớ của cô cũng thật tốt.” 

Cô nương cười cười:

“Phàm là khách nhân Mã tổng của chúng tôi từng gặp riêng, tôi đã gặp qua là không quên được, đây là chức trách của tôi.”

Diệp Thiếu Dương âm thầm giật mình, quả nhiên bất cứ ngành sản xuất nào cũng có ngưu nhân. 

Trong phòng chỉ có Mã Thừa và Trương Tiểu Nhụy hai người.

“Sư phụ!” Trương Tiểu Nhị nhảy bật dậy, trực tiếp lao tới, học bộ dáng trong tiểu thuyết võ hiệp, bái lễ.