Bởi vì uy lực quá mạnh, mà bị liệt vào cấm thuật... Diệp Thiếu Dương cảm thấy lý do này thật sự có chút chơi người ta, hơn nữa không phục nghiêm trọng.
“Con không tin phù ấn thuật gì đó, còn có thể lợi hại hơn so với thần phù thuật con từ trên Thiên Thư học được?”
Thanh Vân Tử nói:
“Cái này không biết, có cơ hội ngươi tự mình chứng thực đi.”
Diệp Thiếu Dương đem lời Thanh Vân Tử nói lặp lại suy nghĩ một lần, rất nhiều thứ đều tương thông, âm thầm hít vào một hơi nói:
“Đạo Phong ăn cắp Hỗn Nguyên Nhất Khí Phù, là vì học tập phù ấn thuật bên trên!”
Thanh Vân Tử gật gật đầu.
“Móa, khẩu vị của hắn cũng thật không nhỏ, hắn rốt cuộc muốn làm gì!”
Thanh Vân Tử nói:
“Hắn muốn làm gì ta không biết, nhưng mà hiện tại, hắn đã là kẻ địch chung của toàn bộ giới pháp thuật.”
Diệp Thiếu Dương thở dài từ đáy lòng, hành vi của Đạo Phong, mình càng ngày càng xem không hiểu.
“Sư phụ, một phù ấn cuối cùng kia... Ngọc Thanh Phù, là ở Long Hổ sơn?” Lão Quách nhịn không được chen một câu.
Thanh Vân Tử gật gật đầu, liếc hắn một cái nói:
“Ta biết ngươi muốn nói gì, Ngọc Thanh Phù kia, đã bị Trương Vô Sinh đưa đến Huyền Không quan, Đạo Phong nếu đi đoạt, tất nhiên là có đi không có về.”
Diệp Thiếu Dương giật mình, lẩm bẩm:
“Vậy Đạo Phong sẽ đi sao?”
Thanh Vân Tử từ trên bàn trà cầm lấy thuốc lá, lão Quách lập tức cầm bật lửa, cung kính châm cho lão.
Thanh Vân Tử hút thuốc, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, nói một câu:
“Ngươi là hy vọng hắn đi, hay là hy vọng hắn không đi?”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, nhún vai nói:
“Hắn thích đi hay không, chuyện liên quan con cái chim.”
Đột nhiên nhớ tới Huyền Không quan Vô Cực Thiên Sư hạ pháp thiếp, hẹn ở cuối tháng này đi Huyền Không quan, vội vàng nói:
“Sư phụ, nói xem Vô Cực Thiên Sư này triệu hồi mọi người đi qua, sẽ không là vì đối phó Đạo Phong chứ?”
Thanh Vân Tử yên lặng hút thuốc, nhìn trần nhà không nói lời nào, một lát sau nói:
“Đến lúc đó ngươi đi, tự mình biết.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Tạm không đề cập chuyện này, sư phụ, chuyện Tiểu Ngư, người là có biện pháp giải quyết hay không?”
Thanh Vân Tử hỏi hắn, sự tình mấy ngày nay có biến cố gì không, Diệp Thiếu Dương trả lời theo sự thật.
Nghe được Tiểu Ngư bị câu hồn đến trên đường hoàng tuyền, cách Quỷ Môn quan chỉ có một bước, Lão Quách khẩn trương không thôi, chờ Diệp Thiếu Dương nói xong, vội vàng nói với Thanh Vân Tử:
“Sư phụ xin người cứu Tiểu Ngư, cho dù người không nể mặt con, cũng phải nể mặt tiểu sư đệ, nhất định phải cứu con bé!”
Diệp Thiếu Dương khuyên giải an ủi:
“Huynh yên tâm đi, lão gia tử đã đến đây, khẳng định sẽ hỗ trợ, bằng không chẳng lẽ tới ăn mắng?”
Thanh Vân Tử vừa nghe, quay qua Diệp Thiếu Dương nói:
“Tên khốn ngươi nói cái gì, ngươi tìm ta hỗ trợ, còn đúng lý hợp tình như vậy! Ngươi tin ta lập tức đi hay không!”
Diệp Thiếu Dương thấy thái độ này của lão, ngược lại yên tâm, đánh võ mồm vài câu với Thanh Vân Tử.
“Nói nghiêm chỉnh nào, chuyện này liên lụy tới rất nhiều thế lực của địa phủ, cực kỳ không dễ xử lý.” Thanh Vân Tử tay vuốt chòm râu nói.
“Biện pháp có một cái, lại cần làm được hai điểm, thứ nhất, chặt đứt liên hệ giữa Tiểu Ngư làm hồng trần lệ cùng Ngư Huyền Cơ, thứ hai, nghĩ biện pháp vượt qua tử kiếp.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói:
“Con cũng nghĩ tới chặt đứt liên hệ giữa con bé cùng Ngư Huyền Cơ, dùng trảm linh thuật, có thể làm được, nhưng một khi bị Ngư Huyền Cơ phát hiện, khẳng định muốn tới phá hư, một mình con không thể phân tâm đối phó...”
Thanh Vân Tử nói:
“Ta làm phép, ngươi đánh nhau.”
“Hắc hắc, như vậy không còn gì tốt hơn.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói:
“Nhưng mà tử kiếp phải như thế nào mới có thể vượt qua, cái này con thật sự không nghĩ ra.”
Nói xong cùng lão Quách cùng nhau đầy lòng chờ mong nhìn Thanh Vân Tử, nghĩ rằng lão đã đưa ra vấn đề, tất nhiên sẽ có biện pháp giải quyết, chờ nghe cao kiến của lão.
Kết quả Thanh Vân Tử rất tùy ý nói:
“Cái này có gì khó, muốn vượt qua tử kiếp, biện pháp tốt nhất... Tự nhiên chính là chết một lần.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong, hai tay chống nạnh, nghiêng đầu nhìn Thanh Vân Tử, nói:
“Con nói này, người trêu con à?”
Thanh Vân Tử đứng dậy, vỗ mạnh hai phát lên đầu hắn:
“Nghe lão tử nói xong!”
Quay đầu nhìn lão Quách nói:
“Muốn bình an vượt qua thiên kiếp, đã gần như không thể, chỉ có tìm người đồng mệnh chết thay, mới có thể độ kiếp!”
Lão Quách vừa nghe, cổ họng hoạt động hai cái, khoát tay áo:
“Cái này không được nha sư phụ, vì cứu con gái con, đi giết người khác, loại chuyện này con không làm được đâu.”
“Giết người?”
Thanh Vân Tử ngẩn người, lập tức cũng gõ gõ lên đầu hắn:
“Một đôi đần độn, ta có thể đi giết người sao? Ngươi còn không làm sao!”
“Vậy là...”
“Dùng thuật đổi mệnh, con rối thế thân.”
Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, dùng sức vỗ đùi:
“Đúng vậy, biện pháp hay như vậy, mình sao lại không nghĩ tới nhỉ!”
Thanh Vân Tử nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói:
“Năm đó để ngươi và Đạo Phong xuất sư xuống núi, quả thực chính là quyết định ngu xuẩn...”
Thanh Vân Tử sau khi đưa ra một cái thiết tưởng, cụ thể đi làm như thế nào, thì hoàn toàn giao cho Diệp Thiếu Dương, bản thân không quản nữa, lấy ra một cái Iphone 6s, bắt đầu chơi kim cương, đồng thời nghe Diệp Thiếu Dương và Lão Quách thảo luận kế hoạch cụ thể, thỉnh thoảng cho ra một hai câu ý kiến.
Cuối cùng, thầy trò ba người (chủ yếu là Diệp Thiếu Dương) thiết kế ra một kế hoạch: đem trảm linh thuật và đổi mệnh thuật cùng nhau thực thi.
Làm như vậy là vì, ba người đều tin tưởng, ở thời điểm thi triển hai hạng pháp thuật này, Ngư Huyền Cơ nhất định sẽ đến quấy rối.
Cô ta đối với hồn phách Tiểu Ngư nhất định phải đạt được, tuyệt đối sẽ không cho phép làm phép thành công, bởi vậy có thể thấy, đến lúc đó tuyệt đối là một trận đại chiến. Cho nên thời gian làm phép càng ngắn càng tốt, để tránh đêm dài lắm mộng.
“Trảm linh thuật giao cho sư phụ, đổi mệnh thuật ta đến, chúng ta thay phiên làm phép, hộ pháp lẫn nhau cho đối phương, sư phụ thấy thế nào?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
Thanh Vân Tử hừ một tiếng xem như ngầm thừa nhận.
“Chia ra hai bước đi, một là chuẩn bị đồ để làm phép, còn cần đem sân bãi chuẩn bị tốt. Hai là ở thời điểm làm phép, Ngư Huyền Cơ nhất định sẽ đến, chúng ta phải chuẩn bị tốt ứng phó, bày trận là không thể tránh được.”
Lão Quách trầm ngâm một phen, hỏi Diệp Thiếu Dương, biết được trong Tuần Du ti có quỷ có yêu, vì thế đề xuất cái trận pháp kết hợp “Pháp thuật cùng khoa học kỹ thuật”, ngay cả Thanh Vân Tử nghe xong kế hoạch cụ thể, cũng nhịn không được cười lên.
“Tiểu tử ngươi, khi đó ở trên núi, ta đã cảm thấy ngươi có kỳ tư diệu tưởng, trừ pháp thuật, các phương diện đều là không thể chê.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Sư phụ còn chưa xem huynh ấy lái máy xúc đánh Cửu Vĩ Thiên Hồ đâu, quả thực tuyệt.”
Ngư Huyền Cơ là không khó đối phó như Cửu Vĩ Thiên Hồ, nhưng Tuần Du ti người đông thế mạnh, hơn nữa đến chưa chắc đều là Tuần Du ti. Nói cách khác, đến lúc đó một trận chiến kia, Ngư Huyền Cơ nhất định sẽ đem tài nguyên có thể sử dụng đều dùng tới.
Bởi vậy Lão Quách và Diệp Thiếu Dương cùng nhau phát huy kỳ tư diệu tưởng, đem kế hoạch chế định viên mãn.
“Khoa học kỹ thuật thêm pháp thuật, thật sự tiền cổ vô nhân! Trâu bò!” Diệp Thiếu Dương tự nghĩ tình huống một lần, cũng cảm thấy đầy sự sáng tạo.
“Có thể thủ được hay không, vẫn là chưa biết.” Sự tình rơi ở trên người mình, Lão Quách cũng không tiêu sái như bình thường, tỏ ra cực kỳ lo lắng. Bởi vì uy lực quá mạnh, mà bị liệt vào cấm thuật... Diệp Thiếu Dương cảm thấy lý do này thật sự có chút chơi người ta, hơn nữa không phục nghiêm trọng.
“Con không tin phù ấn thuật gì đó, còn có thể lợi hại hơn so với thần phù thuật con từ trên Thiên Thư học được?”
Thanh Vân Tử nói:
“Cái này không biết, có cơ hội ngươi tự mình chứng thực đi.”
Diệp Thiếu Dương đem lời Thanh Vân Tử nói lặp lại suy nghĩ một lần, rất nhiều thứ đều tương thông, âm thầm hít vào một hơi nói:
“Đạo Phong ăn cắp Hỗn Nguyên Nhất Khí Phù, là vì học tập phù ấn thuật bên trên!”
Thanh Vân Tử gật gật đầu.
“Móa, khẩu vị của hắn cũng thật không nhỏ, hắn rốt cuộc muốn làm gì!”
Thanh Vân Tử nói:
“Hắn muốn làm gì ta không biết, nhưng mà hiện tại, hắn đã là kẻ địch chung của toàn bộ giới pháp thuật.”
Diệp Thiếu Dương thở dài từ đáy lòng, hành vi của Đạo Phong, mình càng ngày càng xem không hiểu.
“Sư phụ, một phù ấn cuối cùng kia... Ngọc Thanh Phù, là ở Long Hổ sơn?” Lão Quách nhịn không được chen một câu.
Thanh Vân Tử gật gật đầu, liếc hắn một cái nói:
“Ta biết ngươi muốn nói gì, Ngọc Thanh Phù kia, đã bị Trương Vô Sinh đưa đến Huyền Không quan, Đạo Phong nếu đi đoạt, tất nhiên là có đi không có về.”
Diệp Thiếu Dương giật mình, lẩm bẩm:
“Vậy Đạo Phong sẽ đi sao?”
Thanh Vân Tử từ trên bàn trà cầm lấy thuốc lá, lão Quách lập tức cầm bật lửa, cung kính châm cho lão.
Thanh Vân Tử hút thuốc, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, nói một câu:
“Ngươi là hy vọng hắn đi, hay là hy vọng hắn không đi?”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, nhún vai nói:
“Hắn thích đi hay không, chuyện liên quan con cái chim.”
Đột nhiên nhớ tới Huyền Không quan Vô Cực Thiên Sư hạ pháp thiếp, hẹn ở cuối tháng này đi Huyền Không quan, vội vàng nói:
“Sư phụ, nói xem Vô Cực Thiên Sư này triệu hồi mọi người đi qua, sẽ không là vì đối phó Đạo Phong chứ?”
Thanh Vân Tử yên lặng hút thuốc, nhìn trần nhà không nói lời nào, một lát sau nói:
“Đến lúc đó ngươi đi, tự mình biết.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Tạm không đề cập chuyện này, sư phụ, chuyện Tiểu Ngư, người là có biện pháp giải quyết hay không?”
Thanh Vân Tử hỏi hắn, sự tình mấy ngày nay có biến cố gì không, Diệp Thiếu Dương trả lời theo sự thật.
Nghe được Tiểu Ngư bị câu hồn đến trên đường hoàng tuyền, cách Quỷ Môn quan chỉ có một bước, Lão Quách khẩn trương không thôi, chờ Diệp Thiếu Dương nói xong, vội vàng nói với Thanh Vân Tử:
“Sư phụ xin người cứu Tiểu Ngư, cho dù người không nể mặt con, cũng phải nể mặt tiểu sư đệ, nhất định phải cứu con bé!”
Diệp Thiếu Dương khuyên giải an ủi:
“Huynh yên tâm đi, lão gia tử đã đến đây, khẳng định sẽ hỗ trợ, bằng không chẳng lẽ tới ăn mắng?”
Thanh Vân Tử vừa nghe, quay qua Diệp Thiếu Dương nói:
“Tên khốn ngươi nói cái gì, ngươi tìm ta hỗ trợ, còn đúng lý hợp tình như vậy! Ngươi tin ta lập tức đi hay không!”
Diệp Thiếu Dương thấy thái độ này của lão, ngược lại yên tâm, đánh võ mồm vài câu với Thanh Vân Tử.
“Nói nghiêm chỉnh nào, chuyện này liên lụy tới rất nhiều thế lực của địa phủ, cực kỳ không dễ xử lý.” Thanh Vân Tử tay vuốt chòm râu nói.
“Biện pháp có một cái, lại cần làm được hai điểm, thứ nhất, chặt đứt liên hệ giữa Tiểu Ngư làm hồng trần lệ cùng Ngư Huyền Cơ, thứ hai, nghĩ biện pháp vượt qua tử kiếp.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói:
“Con cũng nghĩ tới chặt đứt liên hệ giữa con bé cùng Ngư Huyền Cơ, dùng trảm linh thuật, có thể làm được, nhưng một khi bị Ngư Huyền Cơ phát hiện, khẳng định muốn tới phá hư, một mình con không thể phân tâm đối phó...”
Thanh Vân Tử nói:
“Ta làm phép, ngươi đánh nhau.”
“Hắc hắc, như vậy không còn gì tốt hơn.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói:
“Nhưng mà tử kiếp phải như thế nào mới có thể vượt qua, cái này con thật sự không nghĩ ra.”
Nói xong cùng lão Quách cùng nhau đầy lòng chờ mong nhìn Thanh Vân Tử, nghĩ rằng lão đã đưa ra vấn đề, tất nhiên sẽ có biện pháp giải quyết, chờ nghe cao kiến của lão.
Kết quả Thanh Vân Tử rất tùy ý nói:
“Cái này có gì khó, muốn vượt qua tử kiếp, biện pháp tốt nhất... Tự nhiên chính là chết một lần.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong, hai tay chống nạnh, nghiêng đầu nhìn Thanh Vân Tử, nói:
“Con nói này, người trêu con à?”
Thanh Vân Tử đứng dậy, vỗ mạnh hai phát lên đầu hắn:
“Nghe lão tử nói xong!”
Quay đầu nhìn lão Quách nói:
“Muốn bình an vượt qua thiên kiếp, đã gần như không thể, chỉ có tìm người đồng mệnh chết thay, mới có thể độ kiếp!”
Lão Quách vừa nghe, cổ họng hoạt động hai cái, khoát tay áo:
“Cái này không được nha sư phụ, vì cứu con gái con, đi giết người khác, loại chuyện này con không làm được đâu.”
“Giết người?”
Thanh Vân Tử ngẩn người, lập tức cũng gõ gõ lên đầu hắn:
“Một đôi đần độn, ta có thể đi giết người sao? Ngươi còn không làm sao!”
“Vậy là...”
“Dùng thuật đổi mệnh, con rối thế thân.”
Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, dùng sức vỗ đùi:
“Đúng vậy, biện pháp hay như vậy, mình sao lại không nghĩ tới nhỉ!”
Thanh Vân Tử nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói:
“Năm đó để ngươi và Đạo Phong xuất sư xuống núi, quả thực chính là quyết định ngu xuẩn...”
Thanh Vân Tử sau khi đưa ra một cái thiết tưởng, cụ thể đi làm như thế nào, thì hoàn toàn giao cho Diệp Thiếu Dương, bản thân không quản nữa, lấy ra một cái Iphone 6s, bắt đầu chơi kim cương, đồng thời nghe Diệp Thiếu Dương và Lão Quách thảo luận kế hoạch cụ thể, thỉnh thoảng cho ra một hai câu ý kiến.
Cuối cùng, thầy trò ba người (chủ yếu là Diệp Thiếu Dương) thiết kế ra một kế hoạch: đem trảm linh thuật và đổi mệnh thuật cùng nhau thực thi.
Làm như vậy là vì, ba người đều tin tưởng, ở thời điểm thi triển hai hạng pháp thuật này, Ngư Huyền Cơ nhất định sẽ đến quấy rối.
Cô ta đối với hồn phách Tiểu Ngư nhất định phải đạt được, tuyệt đối sẽ không cho phép làm phép thành công, bởi vậy có thể thấy, đến lúc đó tuyệt đối là một trận đại chiến. Cho nên thời gian làm phép càng ngắn càng tốt, để tránh đêm dài lắm mộng.
“Trảm linh thuật giao cho sư phụ, đổi mệnh thuật ta đến, chúng ta thay phiên làm phép, hộ pháp lẫn nhau cho đối phương, sư phụ thấy thế nào?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
Thanh Vân Tử hừ một tiếng xem như ngầm thừa nhận.
“Chia ra hai bước đi, một là chuẩn bị đồ để làm phép, còn cần đem sân bãi chuẩn bị tốt. Hai là ở thời điểm làm phép, Ngư Huyền Cơ nhất định sẽ đến, chúng ta phải chuẩn bị tốt ứng phó, bày trận là không thể tránh được.”
Lão Quách trầm ngâm một phen, hỏi Diệp Thiếu Dương, biết được trong Tuần Du ti có quỷ có yêu, vì thế đề xuất cái trận pháp kết hợp “Pháp thuật cùng khoa học kỹ thuật”, ngay cả Thanh Vân Tử nghe xong kế hoạch cụ thể, cũng nhịn không được cười lên.
“Tiểu tử ngươi, khi đó ở trên núi, ta đã cảm thấy ngươi có kỳ tư diệu tưởng, trừ pháp thuật, các phương diện đều là không thể chê.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Sư phụ còn chưa xem huynh ấy lái máy xúc đánh Cửu Vĩ Thiên Hồ đâu, quả thực tuyệt.”
Ngư Huyền Cơ là không khó đối phó như Cửu Vĩ Thiên Hồ, nhưng Tuần Du ti người đông thế mạnh, hơn nữa đến chưa chắc đều là Tuần Du ti. Nói cách khác, đến lúc đó một trận chiến kia, Ngư Huyền Cơ nhất định sẽ đem tài nguyên có thể sử dụng đều dùng tới.
Bởi vậy Lão Quách và Diệp Thiếu Dương cùng nhau phát huy kỳ tư diệu tưởng, đem kế hoạch chế định viên mãn.
“Khoa học kỹ thuật thêm pháp thuật, thật sự tiền cổ vô nhân! Trâu bò!” Diệp Thiếu Dương tự nghĩ tình huống một lần, cũng cảm thấy đầy sự sáng tạo.
“Có thể thủ được hay không, vẫn là chưa biết.” Sự tình rơi ở trên người mình, Lão Quách cũng không tiêu sái như bình thường, tỏ ra cực kỳ lo lắng.