Diệp Thiếu Dương ôm đầu, ngồi trên giường, không nói câu gì cả.
Trong lòng Mộ Thanh Vũ tràn đầy thất vọng, để xoa dịu đi bầu không khí cô liền cầm điện thoại của hắn lên, đưa cho hắn rồi nói:
"Vừa nãy có người gọi điện thoại cho anh, gọi tận hai cuộc liền, có lẽ có chuyện gấp."
Diệp Thiếu Dương đưa tay nhận lấy điện thoại, vừa nhìn thấy người gọi liền hoảng hốt:
"Là Nhuế Lãnh Ngọc gọi!"
Diệp Thiếu Dương có chút hoang mang, hắn vội vàng nhấc máy gọi cho Trương Tiểu Nhụy, điện thoại được kết nối, người nghe máy là Nhuế Lãnh Ngọc. Rõ ràng là cô đang ở trong phòng bệnh của Trương Tiểu Nhụy.
"Anh hết bận rồi?" Nhuế Lãnh Ngọc nhàn nhạt hỏi.
Diệp Thiếu Dương nhìn mộ Thanh Vũ một chút, sau đó mới đáp:
"Xong rồi, vừa nãy có chút việc, cô tìm tôi có việc à?"
"Hiện tại không sao rồi, tôi đi ngủ rồi, để mai nói đi." Nói xong cô liền cúp luôn máy.
Diệp Thiếu Dương ôm điện thoại, có chút hụt hẫng cùng mất mát.
"Là cô gái mà anh thích sao?" Mộ Thanh Vũ hỏi:
"Tôi xin lỗi."
Diệp Thiếu Dương lắc đầu một cái, từ tốn nói:
"Cô vẫn nên về phòng đi."
Mộ Thanh Vũ mặc quần áo tử tế, ra khỏi phòng.
Diệp Thiếu Dương ngồi ở trên giường, ngây ngốc một lúc, sau đó hắn lấy kính Âm Dương ra rồi thả Ôn Kiều Hoa ra.
"Ta thấy được hết những chuyện ban nãy rồi.”
Ôn Hoa Kiều ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Cảm ơn cậu, Đại pháp sư."
Diệp Thiếu Dương lắc đầu:
"Sự việc không đơn giản như vậy đâu. Mộ Thanh Phong không phải tên ngốc. Sao có thể dễ dàng khuất phục như vậy?"
Ôn Hoa Kiều sững sờ:
"Ý của cậu là?"
"Tôi cũng không biết, dù sao tôi cứ có cảm giác là bị hắn tương kế tựu kế rồi, bị cho vào tròng vậy..."
"Thôi bỏ đi, bây giờ nói mấy thứ này cũng vô dụng."
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút ròi nói:
"Tôi thấy vẫn là nên tăng nhanh tiến độ. Trước tiên phải cứu thân xác và hồn phách của cô ra đã, để cô đỡ phải lo lắng về sau. Những chuyện khác sẽ dễ dàng hơn."
Ôn Hoa Kiều vừa nghe thấy thế thì vô cùng mừng rỡ.
Diệp Thiếu Dương hỏi chỗ thi thể bị vùi xong thì muốn đến đò thăm dò trước, nhưng lại sợ thân phận đặc biệt của mình sẽ dễ bị bại lộ. Đột nhiên hắn nghĩ ra một cách, nghĩ đến một người phù hợp với việc này: Thành Quân!
Hắn là người địa phương, hiểu khá rõ về sòng bạc này. Diệp Thiếu Dương liền nhấc máy gọi cho hắn, nói ra suy nghĩ của mình.
"Sòng bạc đó thì tôi từng đến rồi. Nó nằm trong đại viện lớn nhà Bảo Ca, thật ra là do chú của Bảo Ca mở."
Thành Quân giới thiệu sơ qua về tình hình, hắn phân tích:
"Gần đây trời cứ mưa suốt, người ở đây cũng chả biết phải làm gì. Sòng bạc đó bình thường cũng có rất nhiều người tới. Cậu muốn một mình tới đó tìm kiếm thì cũng không làm được đâu, ít nhất cũng cần một người giúp đỡ.
"Đúng thế, cậu đi giúp tôi một tay đi, thế nào?"
"Cái này... Tôi không thích hợp đâu." Thành Quân đáp, lại sợ Diệp Thiếu Dương hiểu lầm, hắn lại giải thích thêm.
"Diệp Thiên Sư cậu là ân nhân của tôi dù có vì cậu mà tan xương nát thịt, tôi cũng cam lòng. Chỉ là hiện tại tôi đang phải lo liệu chuyện ma chay, bây giờ mà đi đến sòng bạc sẽ rất dễ bị nghi ngờ, còn có thể phá hỏng chuyện tốt của cậu nữa."
Hắn suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói:
"Tôi giới thiệu cho cậu một người nhé. Tôi có một người anh họ họ hàng xa, vẫn còn trẻ tuổi, bình thường rảnh rỗi vẫn đến sòng bạc làm mấy ván, rất thích hợp."
"Người đó có thể tin được không?"
"Tuyệt đối đáng tin, nếu không sao tôi dám giới thiệu với cậu?"
Diệp Thiếu Dương đồng ý, hẹn rõ là hôm sau sẽ gặp.
"Cô vẫn nên trốn trong kính Âm Dương thêm một thời gian nhé." Diệp Thiếu Dương nói với Ôn Hoa Kiều.
Ôn Hoa Kiều nói cám ơn, sau đó chui vào trong kính Âm Dương.
Diệp Thiếu Dương tiếp tục gọi điện cho Nhuế Lãnh Ngọc, nhưng vẫn không ai nghe máy, hắn rất sốt ruột.
Không thể làm gì khác hơn là khuyên chính mình bình tĩnh, chỉ cần giải quyết xong chuyện lũ lụt rồi đưa Mộ Thanh Vũ đi khỏi Tương Tây là bản thân hắn sẽ không còn áp lực gì nữa. Có thể lo liệu việc hoàn hồn của Tiểu Tuệ rồi.
Nghĩ đến Đàm Tiểu Tuệ, trước mắt Diệp Thiếu Dương lại hiện lên bóng dáng của ma nữ vô diêm. Hắn đột nhiên nghĩ đến việc nếu như đó thật sự là Đàm Tiểu Tuệ thì tại sao cô ấy lại xuất hiện ở Tương Tây? Là có kẻ đang thao túng cô ấy sao?
Diệp Thiếu Dương vô lực ngã ra giường, trong đầu chỉ có một chữ: loạn!
Buổi sáng, Diệp Thiếu Dương đi tới nhà chính. Hai anh em Mộ Thanh Phong đang dùng cơm, ba người bọn họ chạm mặt lại có chút ngượng ngùng.
Mộ Thanh Vũ xới cho hắn một bát cơm đầy, ba người đều im lặng ăn, không nói câu gì.
"Vết thương ở chân của cậu thế nào rồi?" Diệp Thiếu Dương hỏi Mộ Thanh Phong.
"Sáng ngày mốt là có thể xuất phát."
Mộ Thanh Phong chỉ nói đúng câu này.
Cơm nước xong xuôi, Diệp Thiếu Dương tỏ ý muốn ra bên ngoài đi loanh quanh một chút. Hắn mở dù rồi rời khỏi nhà, giả bộ như vô tình đi đến trước cửa nhà Thành Quân.
Nhà Thành Quân đang có tang. Mặc dù chỉ là một chôn di vật và quần áo thì nghi thức vẫn không thể diễn ra qua loa được, có rất nhiều khách đến viếng.
Diệp Thiếu Dương làm bộ hiếu kỳ đứng một lúc ngoài cửa, sau đó tiếp tục đi. Đi đến đầu một con ngõ nhỏ, có một cậu nhóc vượt qua hắn, đi được một đoạn thì mở cửa một căn nhà rồi đi vào.
Diệp Thiếu Dương cũng đi vào theo.
"Đại pháp sư, tôi lên là Tôn Quang Lâm!" Tôn Quang Lâm thân thiết chào hỏi:
"Chuyện của bác gái tôi, tôi đã nghe anh họ nói rồi, thật sự rất cảm ơn cậu."
Thành Quân nếu như có thể nói với cậu ta những chuyện này thì chứng tỏ chắc chắn cậu ta đáng tin. Vậy thì Diệp Thiếu Dương hắn cũng có thể an tâm rồi.
Tôn Quang Lâm mời hắn vào trong nhà, sau đó cũng không khách khí gì mà đi vào chuyện chính luôn.
Diệp Thiếu Dương nói ra cách nghĩ của mình, mà Tôn Quang Lâm cũng rất nhạy bén, hắn đề ra rất nhiều giải pháp.
"Ban ngày không được đâu, đông người lắm, mà người ta đi cầu cũng nhiều.”
Tôn Quang Lâm suy nghĩ một chút, nói rằng:
“Đợi đến tối đi, vừa vặn cho tôi có thời gian chuẩn bị một chút. Đến tối tôi sẽ giả vờ đến đó đánh bạc, sau đó đợi người ít đi thì sẽ vờ đi vệ sinh."
"Cái nhà vệ sinh đó có cửa sổ, cậu có thể chui vào trong vườn, đợi tôi gọi điện cho cậu..."
Hai người thảo luận kế hoạch cụ thể.
Tôn Quang Lâm rất có đầu óc, cũng là một người có rất nhiều ý tưởng. Cậu ta khiến cho Diệp Thiếu Dương cảm thấy bản thân tìm đúng người rồi.
"Chỉ là sau đó bọn họ phát hiện trong phòng vệ sinh có hố, nhất định sẽ hoài nghi đến cậu, sợ là có phiền phức." Diệp Thiếu Dương có chút chần chờ.
"Nghi ngờ tôi thì đã sao, cũng không giết được tôi."
Tôn Quang Lâm cười hì hì:
"Tôi cũng sớm đã muốn lên thành phố làm, chi bằng nhân luôn cơ hội này đi là xong."
Tôn Quang Lâm giải thích là cha mẹ hắn đã ly hôn, đều đang ở Trường Sa, bản thân hắn lông bông ở Thập Bát trại này cũng không có gì ràng buộc cả.
"Vậy cậu thu dọn ít đồ đạc đi, ngày mai cậu sẽ đi luôn." Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói thế cũng hơi hơi yên tâm.
Trở lại nhà Mộ Thanh Vũ, Diệp Thiếu Dương lập tức gọi điện cho Nhuế Lãnh Ngọc.
Điện thoại được kết nối, Diệp Thiếu Dương hắn liền kể lại đại khái câu chuyện mấy người nhà Ôn Hoa Kiều.
Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, cũng không hề nói gì, chỉ là dặn hắn cẩn thận một chút, sau đó cúp máy luôn.
Cảm giác... giọng nàng có gì đó sai sai, có vẻ như lạnh nhạt quá mức rồi thì phải?
Diệp Thiếu Dương trong lòng mơ hồ có chút lo lắng, cũng chỉ có thể cầu xin mau chóng giải quyết xong mọi việc để có thể quay về gặp cô ấy, hỏi cho ra lẽ.
Nằm ở trên giường, hắn tắt đèn, giả bộ ngủ, nằm đợi Tôn Quang Lâm gọi điện đến.
Đột nhiên, một ánh sáng nhè nhẹ phát ra từ trong ba lô.
Diệp Thiếu Dương vội vàng mở ra ba lô nhìn thì thấy hóa ra là cuộn Giang Sơn Xã Tắc đồ.
Vật này tuy rằng bình thường không có tác dụng gì, thế nhưng lại rất quan trọng. Diệp Thiếu Dương không yên tâm để nó ở nhà nên đã cho vào ba lô mang theo cùng. Cũng may chỉ là một cuộn sách nên không chiếm quá nhiều chỗ. Diệp Thiếu Dương ôm đầu, ngồi trên giường, không nói câu gì cả.
Trong lòng Mộ Thanh Vũ tràn đầy thất vọng, để xoa dịu đi bầu không khí cô liền cầm điện thoại của hắn lên, đưa cho hắn rồi nói:
"Vừa nãy có người gọi điện thoại cho anh, gọi tận hai cuộc liền, có lẽ có chuyện gấp."
Diệp Thiếu Dương đưa tay nhận lấy điện thoại, vừa nhìn thấy người gọi liền hoảng hốt:
"Là Nhuế Lãnh Ngọc gọi!"
Diệp Thiếu Dương có chút hoang mang, hắn vội vàng nhấc máy gọi cho Trương Tiểu Nhụy, điện thoại được kết nối, người nghe máy là Nhuế Lãnh Ngọc. Rõ ràng là cô đang ở trong phòng bệnh của Trương Tiểu Nhụy.
"Anh hết bận rồi?" Nhuế Lãnh Ngọc nhàn nhạt hỏi.
Diệp Thiếu Dương nhìn mộ Thanh Vũ một chút, sau đó mới đáp:
"Xong rồi, vừa nãy có chút việc, cô tìm tôi có việc à?"
"Hiện tại không sao rồi, tôi đi ngủ rồi, để mai nói đi." Nói xong cô liền cúp luôn máy.
Diệp Thiếu Dương ôm điện thoại, có chút hụt hẫng cùng mất mát.
"Là cô gái mà anh thích sao?" Mộ Thanh Vũ hỏi:
"Tôi xin lỗi."
Diệp Thiếu Dương lắc đầu một cái, từ tốn nói:
"Cô vẫn nên về phòng đi."
Mộ Thanh Vũ mặc quần áo tử tế, ra khỏi phòng.
Diệp Thiếu Dương ngồi ở trên giường, ngây ngốc một lúc, sau đó hắn lấy kính Âm Dương ra rồi thả Ôn Kiều Hoa ra.
"Ta thấy được hết những chuyện ban nãy rồi.”
Ôn Hoa Kiều ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Cảm ơn cậu, Đại pháp sư."
Diệp Thiếu Dương lắc đầu:
"Sự việc không đơn giản như vậy đâu. Mộ Thanh Phong không phải tên ngốc. Sao có thể dễ dàng khuất phục như vậy?"
Ôn Hoa Kiều sững sờ:
"Ý của cậu là?"
"Tôi cũng không biết, dù sao tôi cứ có cảm giác là bị hắn tương kế tựu kế rồi, bị cho vào tròng vậy..."
"Thôi bỏ đi, bây giờ nói mấy thứ này cũng vô dụng."
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút ròi nói:
"Tôi thấy vẫn là nên tăng nhanh tiến độ. Trước tiên phải cứu thân xác và hồn phách của cô ra đã, để cô đỡ phải lo lắng về sau. Những chuyện khác sẽ dễ dàng hơn."
Ôn Hoa Kiều vừa nghe thấy thế thì vô cùng mừng rỡ.
Diệp Thiếu Dương hỏi chỗ thi thể bị vùi xong thì muốn đến đò thăm dò trước, nhưng lại sợ thân phận đặc biệt của mình sẽ dễ bị bại lộ. Đột nhiên hắn nghĩ ra một cách, nghĩ đến một người phù hợp với việc này: Thành Quân!
Hắn là người địa phương, hiểu khá rõ về sòng bạc này. Diệp Thiếu Dương liền nhấc máy gọi cho hắn, nói ra suy nghĩ của mình.
"Sòng bạc đó thì tôi từng đến rồi. Nó nằm trong đại viện lớn nhà Bảo Ca, thật ra là do chú của Bảo Ca mở."
Thành Quân giới thiệu sơ qua về tình hình, hắn phân tích:
"Gần đây trời cứ mưa suốt, người ở đây cũng chả biết phải làm gì. Sòng bạc đó bình thường cũng có rất nhiều người tới. Cậu muốn một mình tới đó tìm kiếm thì cũng không làm được đâu, ít nhất cũng cần một người giúp đỡ.
"Đúng thế, cậu đi giúp tôi một tay đi, thế nào?"
"Cái này... Tôi không thích hợp đâu." Thành Quân đáp, lại sợ Diệp Thiếu Dương hiểu lầm, hắn lại giải thích thêm.
"Diệp Thiên Sư cậu là ân nhân của tôi dù có vì cậu mà tan xương nát thịt, tôi cũng cam lòng. Chỉ là hiện tại tôi đang phải lo liệu chuyện ma chay, bây giờ mà đi đến sòng bạc sẽ rất dễ bị nghi ngờ, còn có thể phá hỏng chuyện tốt của cậu nữa."
Hắn suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói:
"Tôi giới thiệu cho cậu một người nhé. Tôi có một người anh họ họ hàng xa, vẫn còn trẻ tuổi, bình thường rảnh rỗi vẫn đến sòng bạc làm mấy ván, rất thích hợp."
"Người đó có thể tin được không?"
"Tuyệt đối đáng tin, nếu không sao tôi dám giới thiệu với cậu?"
Diệp Thiếu Dương đồng ý, hẹn rõ là hôm sau sẽ gặp.
"Cô vẫn nên trốn trong kính Âm Dương thêm một thời gian nhé." Diệp Thiếu Dương nói với Ôn Hoa Kiều.
Ôn Hoa Kiều nói cám ơn, sau đó chui vào trong kính Âm Dương.
Diệp Thiếu Dương tiếp tục gọi điện cho Nhuế Lãnh Ngọc, nhưng vẫn không ai nghe máy, hắn rất sốt ruột.
Không thể làm gì khác hơn là khuyên chính mình bình tĩnh, chỉ cần giải quyết xong chuyện lũ lụt rồi đưa Mộ Thanh Vũ đi khỏi Tương Tây là bản thân hắn sẽ không còn áp lực gì nữa. Có thể lo liệu việc hoàn hồn của Tiểu Tuệ rồi.
Nghĩ đến Đàm Tiểu Tuệ, trước mắt Diệp Thiếu Dương lại hiện lên bóng dáng của ma nữ vô diêm. Hắn đột nhiên nghĩ đến việc nếu như đó thật sự là Đàm Tiểu Tuệ thì tại sao cô ấy lại xuất hiện ở Tương Tây? Là có kẻ đang thao túng cô ấy sao?
Diệp Thiếu Dương vô lực ngã ra giường, trong đầu chỉ có một chữ: loạn!
Buổi sáng, Diệp Thiếu Dương đi tới nhà chính. Hai anh em Mộ Thanh Phong đang dùng cơm, ba người bọn họ chạm mặt lại có chút ngượng ngùng.
Mộ Thanh Vũ xới cho hắn một bát cơm đầy, ba người đều im lặng ăn, không nói câu gì.
"Vết thương ở chân của cậu thế nào rồi?" Diệp Thiếu Dương hỏi Mộ Thanh Phong.
"Sáng ngày mốt là có thể xuất phát."
Mộ Thanh Phong chỉ nói đúng câu này.
Cơm nước xong xuôi, Diệp Thiếu Dương tỏ ý muốn ra bên ngoài đi loanh quanh một chút. Hắn mở dù rồi rời khỏi nhà, giả bộ như vô tình đi đến trước cửa nhà Thành Quân.
Nhà Thành Quân đang có tang. Mặc dù chỉ là một chôn di vật và quần áo thì nghi thức vẫn không thể diễn ra qua loa được, có rất nhiều khách đến viếng.
Diệp Thiếu Dương làm bộ hiếu kỳ đứng một lúc ngoài cửa, sau đó tiếp tục đi. Đi đến đầu một con ngõ nhỏ, có một cậu nhóc vượt qua hắn, đi được một đoạn thì mở cửa một căn nhà rồi đi vào.
Diệp Thiếu Dương cũng đi vào theo.
"Đại pháp sư, tôi lên là Tôn Quang Lâm!" Tôn Quang Lâm thân thiết chào hỏi:
"Chuyện của bác gái tôi, tôi đã nghe anh họ nói rồi, thật sự rất cảm ơn cậu."
Thành Quân nếu như có thể nói với cậu ta những chuyện này thì chứng tỏ chắc chắn cậu ta đáng tin. Vậy thì Diệp Thiếu Dương hắn cũng có thể an tâm rồi.
Tôn Quang Lâm mời hắn vào trong nhà, sau đó cũng không khách khí gì mà đi vào chuyện chính luôn.
Diệp Thiếu Dương nói ra cách nghĩ của mình, mà Tôn Quang Lâm cũng rất nhạy bén, hắn đề ra rất nhiều giải pháp.
"Ban ngày không được đâu, đông người lắm, mà người ta đi cầu cũng nhiều.”
Tôn Quang Lâm suy nghĩ một chút, nói rằng:
“Đợi đến tối đi, vừa vặn cho tôi có thời gian chuẩn bị một chút. Đến tối tôi sẽ giả vờ đến đó đánh bạc, sau đó đợi người ít đi thì sẽ vờ đi vệ sinh."
"Cái nhà vệ sinh đó có cửa sổ, cậu có thể chui vào trong vườn, đợi tôi gọi điện cho cậu..."
Hai người thảo luận kế hoạch cụ thể.
Tôn Quang Lâm rất có đầu óc, cũng là một người có rất nhiều ý tưởng. Cậu ta khiến cho Diệp Thiếu Dương cảm thấy bản thân tìm đúng người rồi.
"Chỉ là sau đó bọn họ phát hiện trong phòng vệ sinh có hố, nhất định sẽ hoài nghi đến cậu, sợ là có phiền phức." Diệp Thiếu Dương có chút chần chờ.
"Nghi ngờ tôi thì đã sao, cũng không giết được tôi."
Tôn Quang Lâm cười hì hì:
"Tôi cũng sớm đã muốn lên thành phố làm, chi bằng nhân luôn cơ hội này đi là xong."
Tôn Quang Lâm giải thích là cha mẹ hắn đã ly hôn, đều đang ở Trường Sa, bản thân hắn lông bông ở Thập Bát trại này cũng không có gì ràng buộc cả.
"Vậy cậu thu dọn ít đồ đạc đi, ngày mai cậu sẽ đi luôn." Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói thế cũng hơi hơi yên tâm.
Trở lại nhà Mộ Thanh Vũ, Diệp Thiếu Dương lập tức gọi điện cho Nhuế Lãnh Ngọc.
Điện thoại được kết nối, Diệp Thiếu Dương hắn liền kể lại đại khái câu chuyện mấy người nhà Ôn Hoa Kiều.
Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, cũng không hề nói gì, chỉ là dặn hắn cẩn thận một chút, sau đó cúp máy luôn.
Cảm giác... giọng nàng có gì đó sai sai, có vẻ như lạnh nhạt quá mức rồi thì phải?
Diệp Thiếu Dương trong lòng mơ hồ có chút lo lắng, cũng chỉ có thể cầu xin mau chóng giải quyết xong mọi việc để có thể quay về gặp cô ấy, hỏi cho ra lẽ.
Nằm ở trên giường, hắn tắt đèn, giả bộ ngủ, nằm đợi Tôn Quang Lâm gọi điện đến.
Đột nhiên, một ánh sáng nhè nhẹ phát ra từ trong ba lô.
Diệp Thiếu Dương vội vàng mở ra ba lô nhìn thì thấy hóa ra là cuộn Giang Sơn Xã Tắc đồ.
Vật này tuy rằng bình thường không có tác dụng gì, thế nhưng lại rất quan trọng. Diệp Thiếu Dương không yên tâm để nó ở nhà nên đã cho vào ba lô mang theo cùng. Cũng may chỉ là một cuộn sách nên không chiếm quá nhiều chỗ.